Từ sau khi biết người đang ở trong tẩm cung của Huyền Trọng Thiên là một nam nhân, các thần tử đều rất lo lắng. Có người lo lắng cho giang sơn xã tắc của Thiên Triệu, có người lo lắng cho địa vị của nữ nhi ở trong cung khó giữ được. Thừa tướng Tôn Ứng Quyền đương nhiên là người lo lắng nhất trong số đó. Hắn không ngừng ra vào hậu cung, cùng nữ nhi thương lượng đối sách, may thay Trinh Đức hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung nên vẫn còn chút lý trí.
“Phụ thân, như thế không được, Tôn gia chúng ta tuy rằng không phải gia tộc thịnh vượng nhất nhưng có ta là hoàng hậu, lại có ngươi là thừa tướng, Tôn gia nên cảm tạ thánh ân, không nên đòi hỏi quá nhiều.” Trinh Đức hoàng hậu đương nhiên mong muốn hoàng thượng chuyên sủng nàng, có nữ nhân nào không muốn phu quân toàn tâm toàn ý với mình. Nàng được gả cho hoàng thượng từ khi mười sáu tuổi, Nhiên nhi cũng đã sáu tuổi, tình cảm của nàng đối với hoàng thượng đương nhiên rất sâu sắc nhưng nàng là người đứng đầu lục cung, nàng “phải” làm một hoàng hậu tốt.
“Nữ nhi, ta đã lớn tuổi, hoàng thượng căn bản không cho hai đệ đệ ngươi cơ hội, ngay cả ca ca ngươi cũng chỉ là viên quan nhỏ thất phẩm. Như vậy về sau Tôn gia chúng ta sẽ bị hoàng thượng bỏ quên a.” Tôn thừa tướng thập phần bất mãn với cách làm của hoàng thượng, cả ba con trai của hắn đều không được trọng dụng.
“Phụ thân, đó là do ca ca và các đệ đệ không chịu nỗ lực a. Lần trước đệ đệ cùng một thiếu gia nhà giàu tranh giành một tiểu quan tại kỹ viện, chuyện này kỳ thực hoàng thượng có biết đến, người còn nể mặt ta mới buông tha cho đệ đệ. Phụ thân, nữ nhi nghĩ chúng ta nên thấy đủ — “
“Ngươi biết cái gì. Ngươi nói xem hoàng thượng đã có bao nhiêu ngày không tới Ngưng Hương cung của ngươi? Ân? Nghe nói ngay cả Nhiên nhi cũng bị tên nam kỹ kia mê hoặc. Nữ nhi a, ngươi tỉnh tỉnh lại đi, nếu không vị trí của ngươi sẽ khó mà giữ được.” Tôn thừa tướng thực sự là không biết làm thế nào để giáo dục được nữ nhi nữa, uổng cho hắn khôn khéo suốt một đời lại sinh ra một nữ tử không biết suy nghĩ thế này.
“Ách, kia —” Trinh Đức hoàng hậu thực sự đã mấy tháng không nhìn thấy bóng dáng hoàng thượng, lúc đầu nàng nghĩ hoàng thượng không tới cung của nàng thì cũng tới cung các phi tần khác nên cũng không lưu ý, hiện tại nàng cũng bắt đầu dao động.
“Nữ nhi, tuy rằng Nhiên nhi đã được phong làm thái tử, nhưng Nhiên nhi còn nhỏ, hắn dễ dàng bị người khác mê hoặc. Tiểu hài tử luôn luôn dễ bị người khác dụ dỗ cho nên ngươi phải xem kĩ hắn, hắn mới là vũ khí bất bại của Tôn gia ta a.” Tôn thừa tướng tuy rằng rất xem trọng tài năng của ngoại tôn (cháu ngoại) nhưng hắn cũng biết ngoại tôn này từ nhỏ cũng không thân thiết với mình cho nên hắn phải chịu khó bồi dưỡng tình cảm với mẫu hậu của hắn a.
“Phụ thân, ngươi cũng biết thái tử từ nhỏ đã có cung điện riêng. Dù là mẫu thân cũng không thể tùy tiện gặp mặt, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tính độc lập của thái tử, đồng thời cũng là vì phòng ngừa ngoại thích tham gia vào chính sự a. Ta —” Trinh Đức hoàng hậu đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, thái tử ba tuổi đã rời mẫu thân, tiếp nhận giáo dục dành cho ngôi vị hoàng đế.
“Thực sự là tức chết ta a, ngươi là hoàng hậu, hoàng hậu có biết không? Ngươi không đi thì ai có thể đi a.” Tôn thừa tướng cùng nữ nhi nói chuyện mấy canh giờ, cuối cùng vội vã rời đi. Dù sao cũng là thâm cung, nam nhân không thể ở lại lâu. Nữ nhi tuy rằng không phản ứng gì, nhưng hắn biết chỉ cần hắn tiếp tục thuyết phục, Trinh Đức hoàng hậu nhất định sẽ nghe theo.
Hôm nay, trên danh nghĩa kiểm tra công khóa, hoàng hậu triệu kiến thái tử. Huyền Tỉnh Nhiên đang học tập cùng sư phụ lại bị mẫu hậu triệu tới Ngưng Hương cung, trên mặt thể hiện trăm lần không muốn a. Phụ hoàng chỉ cho hắn và Hiên nhi mỗi người một canh giờ mỗi ngày học tập cùng Thiên Chiêu Tễ. Thế nhưng, hiện tại —
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Huyền Tỉnh Nhiên gặp mẫu hậu thì cung kính hành lễ, sau đó ngoan ngoãn ngồi cạnh Trinh Đức hoàng hậu.
“Nhiên nhi gần đây công khóa tiến bộ thần tốc. Nghe nói là cùng một vị cao nhân học tập. Không biết vị cao nhân này dạy cho thái tử những tri thức gì?” Trinh Đức hoàng hậu quan tâm nhìn nhi tử, dù sao cũng là nàng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, nàng không thương thì ai thương a.
“Mẫu hậu, nhi thần tưởng người đã biết hết rồi chứ. Mẫu hậu cũng biết nhi thần là học cùng sư phụ. Nhi thần muốn khuyên mẫu hậu một câu, điều gì nên biết thì nên biết, điều gì không nên biết thỉnh mẫu hậu không nên tùy tiện hỏi. Như vậy đối với mẫu hậu chỉ có lợi mà không có hại.” Giọng nói Huyền Tỉnh Nhiên tuy non nớt nhưng những lời nói ra lại già dặn rất nhiều so với tuổi, biểu hiện vô cùng lạnh lùng.
“Nhiên nhi, mẫu hậu chỉ là quan tâm công khóa của ngươi. Thân là mẫu hậu lẽ nào ngay cả quyền lợi này cũng không có sao?” khuôn mặt Trinh Đức hoàng hậu có chút âm trầm, có thể thấy được nàng đang thập phần tức giận. Nhi tử của mình lại như vậy, xem ra con trai của nàng thực sự càng ngày càng rời xa nàng. Trinh Đức hoàng hậu cảm thấy thất bại chưa từng thấy.
“Xin lỗi mẫu hậu, là nhi thần thất lễ, thỉnh mẫu hậu tha thứ.” Huyền Tỉnh Nhiên cung kính xin lỗi mẫu thân, trong lòng thực sự không hiểu vì sao mọi người trong cung đều nhìn sư phụ hắn như thế. Trong mắt của hắn và Hiên nhi, sư phụ giống như thiên thần vậy.
“Nhiên nhi, ngươi là nhi tử của mẫu hậu. Ngươi hẳn là biết ai tốt nhất với ngươi. Mẫu hậu mới là người yêu thương ngươi nhất. Ta vĩnh viễn là mẫu thân của ngươi, ngươi biết không?” Trinh Đức hoàng hậu dừng một chút, nỗ lực khống chế tình cảm của mình.
“Nhi thần đã biết. Mẫu hậu, nhi thần còn phải đi gặp Lâm thái phó, nhi thần xin cáo lui.” Huyền Tỉnh Nhiên đứng dậy khom người hướng về phía mẫu thân, sau đó xoay người rời khỏi Ngưng Hương cung. Thật là, mẫu thân sớm muộn cũng sẽ bị hại vì sự ngu xuẩn của mình, hắn hiện tại cũng không biết phải làm thế nào để khuyên can nàng.
Thiên Chiêu Tễ được đưa vào Lăng Tiêu điện đã năm tháng, cho tới khi hắn bước ra khỏi Lăng Tiêu điện đã gần tới tết âm lịch, trong hoàng cung tràn ngập không khí ngày lễ. Tuyết rơi trắng xoá phủ lên tất cả khiến cho vạn vật như đều được gột rửa, tất cả chìm trong màu trắng thanh khiết. Thiên Chiêu Tễ thích nhất hoa mai trong mùa này, hắn có thể thoả thích đứng dưới tàng cây trầm tư trong tuyết rơi.
Quan hệ của hắn và hoàng đế Thiên Triệu thực phức tạp a. Kỳ thực, kể từ khi được sủng ái, không, thực sự mà nói, từ khi tin Thiên Chiêu Tuyết được sủng ái bắt đầu truyền ra người của Thiên gia không ngừng thỉnh cầu tiếp kiến, may mà hết thảy đều bị Huyền Trọng Thiên chặn lại. Hắn cũng gần đây mới biết được tin tức này.
Mùa đông trong ngự hoa viên yên tĩnh rất nhiều. Huyền Trọng Thiên phái Tiểu Đinh tử mỗi ngày đều đi theo hắn, kỳ thực hắn không cần ai theo bởi vì hắn không có nơi nào có thể đi. Hắn hình như đã bị cưng chiều quá mức, đến nỗi bị nhốt trong thâm cung nhưng lại thập phần an tâm. Bởi vì hắn biết, có người ở đây toàn tâm toàn ý đối với hắn.
“Thiên công tử, thực sự là có hứng thú a, trời lạnh như vậy có thể ở đây ngắm hoa.” Thiên Chiêu Tễ đang trong lúc cao hứng, bỗng nhiên nghe được có một giọng nữ ung dung đẹp đẽ quý phái từ phía sau truyền đến. Trong giọng nói không chỉ có sự cao quý mà còn hàm chứa ý ra oai phủ đầu.
“Nga, thì ra là hoàng hậu nương nương, Chiêu Tễ gặp qua hoàng hậu nương nương.” Thân ảnh tuyết trắng chỉ nhẹ nhàng xoay người lại, sau đó lãnh đạm không nói một câu ân cần thăm hỏi. Hắn không muốn tiếp xúc với nữ nhân của người kia chút nào, kỳ thực hắn cũng có một chút tức giận. Chỉ là, người kia hiện nay còn trong giai đoạn suy tính thiệt hơn.
Thiên Chiêu Tễ nghĩ tới đây, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười yếu ớt nhưng khiến cho hoa mai kia cũng mất nhan sắc, hoàng hậu cũng không khỏi cảm thấy có chút ngây dại.
“Đã sớm nghe nói Thiên công tử là mỹ nhân khó gặp, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Bản cung cũng bị sắc đẹp củaThiên công tử mê hoặc huống chi là hoàng thượng a.” Trinh Đức hoàng hậu thấy người đẹp như thế, trong lòng không khỏi đố kị. Trách không được hoàng thượng muốn bảo hộ người này như vậy.
Kỳ thực, hoàng hậu trước đây chỉ nhìn qua Thiên Chiêu Tễ từ xa, bởi vì mỗi lần Thiên Chiêu Tễ xuất hiện, đều có người bên cạnh. Nàng cũng không tới gần được, cuối cùng nàng cũng đợi được cơ hội ngày hôm nay.
“Hoa mai tuy rằng đẹp, thế nhưng công tử nhất định chưa uống qua hoa mai tửu trong cung của Thiên Triệu quốc? Hoa mai tửu chỉ dùng hoa mai vừa mới nở lúc sáng sớm, cùng với sương mai tạo nên. Vị ngọt thuần mỹ, người thường khó có thể gặp qua a.” Hoàng hậu vừa nói, vừa nhìn về phía Thiên Chiêu Tễ nhưng hắn cũng không biểu hiện ra bất cứ sự bất mãn hay xấu hổ nào đối với nàng.
“Chiêu Tễ chưa từng gặp qua.” Bởi vì ba năm trước hắn ở trong lãnh cung a, đương nhiên không được nhận đãi ngộ như vậy, hơn nữa hắn vốn cũng không phải người thích uống rượu.
“Vậy vừa lúc, bản cung vốn cũng định ở đây vừa thưởng mai vừa uống rượu, tương phùng không bằng ngẫu ngộ. Chẳng hay bản cung có được vinh dự cùng uống với Thiên công tử một chén.” Trinh Đức hoàng hậu lễ độ nói nhưng trong lời nói lại không để cho người khác đường từ chối. Trinh Đức hoàng hậu nói xong, xoay người hướng về phía đình trong ngự hoa viên, sai hạ nhân chuẩn bị, nhìn hai chén rượu trong tay tùy tùng có thể biết hoàng hậu có chuẩn bị rồi mới tới.
“Vậy Chiêu Tễ cung kính không bằng tuân mệnh.” Thiên Chiêu Tễ nói xong cũng mỉm cười xoay người theo hoàng hậu đi về phía đình, dù sao thì hắn cũng là cao thủ dùng dược, đến nay hầu như không gì có thể làm cho hắn trúng độc. Có lẽ sẽ cô phụ “tâm ý” của hoàng hậu mất thôi.
Thiên Chiêu Tễ nói xong cũng ngồi xuống với hoàng hậu, kỳ thực khi hoàng hậu có vẻ thị uy hắn, đưa ra bầu rượu, hắn cũng đã biết có chút vấn đề nhưng hắn không lưu tâm.
“Thiên công tử, thỉnh.” Trinh Đức hoàng hậu chủ động rót rượu cho Thiên Chiêu Tễ, sau đó mỉm cười ý mời Thiên Chiêu Tễ uống. Khi nàng thấy Thiên Chiêu Tễ không chần chờ chút nào uống xong, trên mặt càng lộ ra nụ cười rạng rỡ.”Thế nào? Thiên công tử, hương vị không tệ chứ. Đây chính là hoa mai tửu đã ủ năm năm. Bản cung cố ý sai bọn chúng chuẩn bị vì công tử đấy.”
“Ân, vị quả nhiên không tệ. Chiêu Tễ cảm tạ thịnh tình chiêu đãi của Hoàng hậu nương nương.” Kỳ thực, khi hắn uống rượu càng nghĩ là có chuyện, tuy rượu không có độc tính, cũng không phải mê dược nhưng thực sự có gì đó không ổn. Thiên Chiêu Tễ lắc đầu không để ý tới nữa, dù sao hắn là bách độc bất xâm.
“Thiên công tử, có cảm giác gì sao?” Hoàng hậu nương nương quan tâm nhìn Thiên Chiêu Tễ, hẳn là đã tới lúc. Hôm nay hoàng thượng phải tiếp kiến sứ giả Lục Cam cho nên đêm nay hoàng cung sẽ mở tiệc chào mừng đoàn sứ giả. Mà hoàng thượng đương nhiên sẽ không để cho người khác thấy bảo bối của hắn. Hoàng hậu thực may mắn mới có thể gặp được cơ hội như vậy.
“Ân, Chiêu Tễ chỉ là thấy hơi nóng, chẳng hay Hoàng hậu nương nương có cho vị thuốc Đông y bồi bổ thân thể nào vào hoa mai tửu không?” Thiên Chiêu Tễ có chút mê hoặc nói, hắn nghĩ thân thể của mình có chút nhiệt, hơn nữa nhiệt khí còn đang càng không ngừng tăng lên. Đây không phải mùa đông sao? Tại sao có thể như vậy. Thiên Chiêu Tễ biết có điều không ổn mà hắn cho tới giờ cũng chưa từng có loại cảm giác này a, chẳng lẽ là độc dược? Nhưng thân thể hắn không phải đã sớm miễn dịch đối với độc dược sao?
Từ sau khi biết người đang ở trong tẩm cung của Huyền Trọng Thiên là một nam nhân, các thần tử đều rất lo lắng. Có người lo lắng cho giang sơn xã tắc của Thiên Triệu, có người lo lắng cho địa vị của nữ nhi ở trong cung khó giữ được. Thừa tướng Tôn Ứng Quyền đương nhiên là người lo lắng nhất trong số đó. Hắn không ngừng ra vào hậu cung, cùng nữ nhi thương lượng đối sách, may thay Trinh Đức hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung nên vẫn còn chút lý trí.
“Phụ thân, như thế không được, Tôn gia chúng ta tuy rằng không phải gia tộc thịnh vượng nhất nhưng có ta là hoàng hậu, lại có ngươi là thừa tướng, Tôn gia nên cảm tạ thánh ân, không nên đòi hỏi quá nhiều.” Trinh Đức hoàng hậu đương nhiên mong muốn hoàng thượng chuyên sủng nàng, có nữ nhân nào không muốn phu quân toàn tâm toàn ý với mình. Nàng được gả cho hoàng thượng từ khi mười sáu tuổi, Nhiên nhi cũng đã sáu tuổi, tình cảm của nàng đối với hoàng thượng đương nhiên rất sâu sắc nhưng nàng là người đứng đầu lục cung, nàng “phải” làm một hoàng hậu tốt.
“Nữ nhi, ta đã lớn tuổi, hoàng thượng căn bản không cho hai đệ đệ ngươi cơ hội, ngay cả ca ca ngươi cũng chỉ là viên quan nhỏ thất phẩm. Như vậy về sau Tôn gia chúng ta sẽ bị hoàng thượng bỏ quên a.” Tôn thừa tướng thập phần bất mãn với cách làm của hoàng thượng, cả ba con trai của hắn đều không được trọng dụng.
“Phụ thân, đó là do ca ca và các đệ đệ không chịu nỗ lực a. Lần trước đệ đệ cùng một thiếu gia nhà giàu tranh giành một tiểu quan tại kỹ viện, chuyện này kỳ thực hoàng thượng có biết đến, người còn nể mặt ta mới buông tha cho đệ đệ. Phụ thân, nữ nhi nghĩ chúng ta nên thấy đủ — “
“Ngươi biết cái gì. Ngươi nói xem hoàng thượng đã có bao nhiêu ngày không tới Ngưng Hương cung của ngươi? Ân? Nghe nói ngay cả Nhiên nhi cũng bị tên nam kỹ kia mê hoặc. Nữ nhi a, ngươi tỉnh tỉnh lại đi, nếu không vị trí của ngươi sẽ khó mà giữ được.” Tôn thừa tướng thực sự là không biết làm thế nào để giáo dục được nữ nhi nữa, uổng cho hắn khôn khéo suốt một đời lại sinh ra một nữ tử không biết suy nghĩ thế này.
“Ách, kia —” Trinh Đức hoàng hậu thực sự đã mấy tháng không nhìn thấy bóng dáng hoàng thượng, lúc đầu nàng nghĩ hoàng thượng không tới cung của nàng thì cũng tới cung các phi tần khác nên cũng không lưu ý, hiện tại nàng cũng bắt đầu dao động.
“Nữ nhi, tuy rằng Nhiên nhi đã được phong làm thái tử, nhưng Nhiên nhi còn nhỏ, hắn dễ dàng bị người khác mê hoặc. Tiểu hài tử luôn luôn dễ bị người khác dụ dỗ cho nên ngươi phải xem kĩ hắn, hắn mới là vũ khí bất bại của Tôn gia ta a.” Tôn thừa tướng tuy rằng rất xem trọng tài năng của ngoại tôn (cháu ngoại) nhưng hắn cũng biết ngoại tôn này từ nhỏ cũng không thân thiết với mình cho nên hắn phải chịu khó bồi dưỡng tình cảm với mẫu hậu của hắn a.
“Phụ thân, ngươi cũng biết thái tử từ nhỏ đã có cung điện riêng. Dù là mẫu thân cũng không thể tùy tiện gặp mặt, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tính độc lập của thái tử, đồng thời cũng là vì phòng ngừa ngoại thích tham gia vào chính sự a. Ta —” Trinh Đức hoàng hậu đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, thái tử ba tuổi đã rời mẫu thân, tiếp nhận giáo dục dành cho ngôi vị hoàng đế.
“Thực sự là tức chết ta a, ngươi là hoàng hậu, hoàng hậu có biết không? Ngươi không đi thì ai có thể đi a.” Tôn thừa tướng cùng nữ nhi nói chuyện mấy canh giờ, cuối cùng vội vã rời đi. Dù sao cũng là thâm cung, nam nhân không thể ở lại lâu. Nữ nhi tuy rằng không phản ứng gì, nhưng hắn biết chỉ cần hắn tiếp tục thuyết phục, Trinh Đức hoàng hậu nhất định sẽ nghe theo.
Hôm nay, trên danh nghĩa kiểm tra công khóa, hoàng hậu triệu kiến thái tử. Huyền Tỉnh Nhiên đang học tập cùng sư phụ lại bị mẫu hậu triệu tới Ngưng Hương cung, trên mặt thể hiện trăm lần không muốn a. Phụ hoàng chỉ cho hắn và Hiên nhi mỗi người một canh giờ mỗi ngày học tập cùng Thiên Chiêu Tễ. Thế nhưng, hiện tại —
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Huyền Tỉnh Nhiên gặp mẫu hậu thì cung kính hành lễ, sau đó ngoan ngoãn ngồi cạnh Trinh Đức hoàng hậu.
“Nhiên nhi gần đây công khóa tiến bộ thần tốc. Nghe nói là cùng một vị cao nhân học tập. Không biết vị cao nhân này dạy cho thái tử những tri thức gì?” Trinh Đức hoàng hậu quan tâm nhìn nhi tử, dù sao cũng là nàng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, nàng không thương thì ai thương a.
“Mẫu hậu, nhi thần tưởng người đã biết hết rồi chứ. Mẫu hậu cũng biết nhi thần là học cùng sư phụ. Nhi thần muốn khuyên mẫu hậu một câu, điều gì nên biết thì nên biết, điều gì không nên biết thỉnh mẫu hậu không nên tùy tiện hỏi. Như vậy đối với mẫu hậu chỉ có lợi mà không có hại.” Giọng nói Huyền Tỉnh Nhiên tuy non nớt nhưng những lời nói ra lại già dặn rất nhiều so với tuổi, biểu hiện vô cùng lạnh lùng.
“Nhiên nhi, mẫu hậu chỉ là quan tâm công khóa của ngươi. Thân là mẫu hậu lẽ nào ngay cả quyền lợi này cũng không có sao?” khuôn mặt Trinh Đức hoàng hậu có chút âm trầm, có thể thấy được nàng đang thập phần tức giận. Nhi tử của mình lại như vậy, xem ra con trai của nàng thực sự càng ngày càng rời xa nàng. Trinh Đức hoàng hậu cảm thấy thất bại chưa từng thấy.
“Xin lỗi mẫu hậu, là nhi thần thất lễ, thỉnh mẫu hậu tha thứ.” Huyền Tỉnh Nhiên cung kính xin lỗi mẫu thân, trong lòng thực sự không hiểu vì sao mọi người trong cung đều nhìn sư phụ hắn như thế. Trong mắt của hắn và Hiên nhi, sư phụ giống như thiên thần vậy.
“Nhiên nhi, ngươi là nhi tử của mẫu hậu. Ngươi hẳn là biết ai tốt nhất với ngươi. Mẫu hậu mới là người yêu thương ngươi nhất. Ta vĩnh viễn là mẫu thân của ngươi, ngươi biết không?” Trinh Đức hoàng hậu dừng một chút, nỗ lực khống chế tình cảm của mình.
“Nhi thần đã biết. Mẫu hậu, nhi thần còn phải đi gặp Lâm thái phó, nhi thần xin cáo lui.” Huyền Tỉnh Nhiên đứng dậy khom người hướng về phía mẫu thân, sau đó xoay người rời khỏi Ngưng Hương cung. Thật là, mẫu thân sớm muộn cũng sẽ bị hại vì sự ngu xuẩn của mình, hắn hiện tại cũng không biết phải làm thế nào để khuyên can nàng.
Thiên Chiêu Tễ được đưa vào Lăng Tiêu điện đã năm tháng, cho tới khi hắn bước ra khỏi Lăng Tiêu điện đã gần tới tết âm lịch, trong hoàng cung tràn ngập không khí ngày lễ. Tuyết rơi trắng xoá phủ lên tất cả khiến cho vạn vật như đều được gột rửa, tất cả chìm trong màu trắng thanh khiết. Thiên Chiêu Tễ thích nhất hoa mai trong mùa này, hắn có thể thoả thích đứng dưới tàng cây trầm tư trong tuyết rơi.
Quan hệ của hắn và hoàng đế Thiên Triệu thực phức tạp a. Kỳ thực, kể từ khi được sủng ái, không, thực sự mà nói, từ khi tin Thiên Chiêu Tuyết được sủng ái bắt đầu truyền ra người của Thiên gia không ngừng thỉnh cầu tiếp kiến, may mà hết thảy đều bị Huyền Trọng Thiên chặn lại. Hắn cũng gần đây mới biết được tin tức này.
Mùa đông trong ngự hoa viên yên tĩnh rất nhiều. Huyền Trọng Thiên phái Tiểu Đinh tử mỗi ngày đều đi theo hắn, kỳ thực hắn không cần ai theo bởi vì hắn không có nơi nào có thể đi. Hắn hình như đã bị cưng chiều quá mức, đến nỗi bị nhốt trong thâm cung nhưng lại thập phần an tâm. Bởi vì hắn biết, có người ở đây toàn tâm toàn ý đối với hắn.
“Thiên công tử, thực sự là có hứng thú a, trời lạnh như vậy có thể ở đây ngắm hoa.” Thiên Chiêu Tễ đang trong lúc cao hứng, bỗng nhiên nghe được có một giọng nữ ung dung đẹp đẽ quý phái từ phía sau truyền đến. Trong giọng nói không chỉ có sự cao quý mà còn hàm chứa ý ra oai phủ đầu.
“Nga, thì ra là hoàng hậu nương nương, Chiêu Tễ gặp qua hoàng hậu nương nương.” Thân ảnh tuyết trắng chỉ nhẹ nhàng xoay người lại, sau đó lãnh đạm không nói một câu ân cần thăm hỏi. Hắn không muốn tiếp xúc với nữ nhân của người kia chút nào, kỳ thực hắn cũng có một chút tức giận. Chỉ là, người kia hiện nay còn trong giai đoạn suy tính thiệt hơn.
Thiên Chiêu Tễ nghĩ tới đây, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười yếu ớt nhưng khiến cho hoa mai kia cũng mất nhan sắc, hoàng hậu cũng không khỏi cảm thấy có chút ngây dại.
“Đã sớm nghe nói Thiên công tử là mỹ nhân khó gặp, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Bản cung cũng bị sắc đẹp củaThiên công tử mê hoặc huống chi là hoàng thượng a.” Trinh Đức hoàng hậu thấy người đẹp như thế, trong lòng không khỏi đố kị. Trách không được hoàng thượng muốn bảo hộ người này như vậy.
Kỳ thực, hoàng hậu trước đây chỉ nhìn qua Thiên Chiêu Tễ từ xa, bởi vì mỗi lần Thiên Chiêu Tễ xuất hiện, đều có người bên cạnh. Nàng cũng không tới gần được, cuối cùng nàng cũng đợi được cơ hội ngày hôm nay.
“Hoa mai tuy rằng đẹp, thế nhưng công tử nhất định chưa uống qua hoa mai tửu trong cung của Thiên Triệu quốc? Hoa mai tửu chỉ dùng hoa mai vừa mới nở lúc sáng sớm, cùng với sương mai tạo nên. Vị ngọt thuần mỹ, người thường khó có thể gặp qua a.” Hoàng hậu vừa nói, vừa nhìn về phía Thiên Chiêu Tễ nhưng hắn cũng không biểu hiện ra bất cứ sự bất mãn hay xấu hổ nào đối với nàng.
“Chiêu Tễ chưa từng gặp qua.” Bởi vì ba năm trước hắn ở trong lãnh cung a, đương nhiên không được nhận đãi ngộ như vậy, hơn nữa hắn vốn cũng không phải người thích uống rượu.
“Vậy vừa lúc, bản cung vốn cũng định ở đây vừa thưởng mai vừa uống rượu, tương phùng không bằng ngẫu ngộ. Chẳng hay bản cung có được vinh dự cùng uống với Thiên công tử một chén.” Trinh Đức hoàng hậu lễ độ nói nhưng trong lời nói lại không để cho người khác đường từ chối. Trinh Đức hoàng hậu nói xong, xoay người hướng về phía đình trong ngự hoa viên, sai hạ nhân chuẩn bị, nhìn hai chén rượu trong tay tùy tùng có thể biết hoàng hậu có chuẩn bị rồi mới tới.
“Vậy Chiêu Tễ cung kính không bằng tuân mệnh.” Thiên Chiêu Tễ nói xong cũng mỉm cười xoay người theo hoàng hậu đi về phía đình, dù sao thì hắn cũng là cao thủ dùng dược, đến nay hầu như không gì có thể làm cho hắn trúng độc. Có lẽ sẽ cô phụ “tâm ý” của hoàng hậu mất thôi.
Thiên Chiêu Tễ nói xong cũng ngồi xuống với hoàng hậu, kỳ thực khi hoàng hậu có vẻ thị uy hắn, đưa ra bầu rượu, hắn cũng đã biết có chút vấn đề nhưng hắn không lưu tâm.
“Thiên công tử, thỉnh.” Trinh Đức hoàng hậu chủ động rót rượu cho Thiên Chiêu Tễ, sau đó mỉm cười ý mời Thiên Chiêu Tễ uống. Khi nàng thấy Thiên Chiêu Tễ không chần chờ chút nào uống xong, trên mặt càng lộ ra nụ cười rạng rỡ.”Thế nào? Thiên công tử, hương vị không tệ chứ. Đây chính là hoa mai tửu đã ủ năm năm. Bản cung cố ý sai bọn chúng chuẩn bị vì công tử đấy.”
“Ân, vị quả nhiên không tệ. Chiêu Tễ cảm tạ thịnh tình chiêu đãi của Hoàng hậu nương nương.” Kỳ thực, khi hắn uống rượu càng nghĩ là có chuyện, tuy rượu không có độc tính, cũng không phải mê dược nhưng thực sự có gì đó không ổn. Thiên Chiêu Tễ lắc đầu không để ý tới nữa, dù sao hắn là bách độc bất xâm.
“Thiên công tử, có cảm giác gì sao?” Hoàng hậu nương nương quan tâm nhìn Thiên Chiêu Tễ, hẳn là đã tới lúc. Hôm nay hoàng thượng phải tiếp kiến sứ giả Lục Cam cho nên đêm nay hoàng cung sẽ mở tiệc chào mừng đoàn sứ giả. Mà hoàng thượng đương nhiên sẽ không để cho người khác thấy bảo bối của hắn. Hoàng hậu thực may mắn mới có thể gặp được cơ hội như vậy.
“Ân, Chiêu Tễ chỉ là thấy hơi nóng, chẳng hay Hoàng hậu nương nương có cho vị thuốc Đông y bồi bổ thân thể nào vào hoa mai tửu không?” Thiên Chiêu Tễ có chút mê hoặc nói, hắn nghĩ thân thể của mình có chút nhiệt, hơn nữa nhiệt khí còn đang càng không ngừng tăng lên. Đây không phải mùa đông sao? Tại sao có thể như vậy. Thiên Chiêu Tễ biết có điều không ổn mà hắn cho tới giờ cũng chưa từng có loại cảm giác này a, chẳng lẽ là độc dược? Nhưng thân thể hắn không phải đã sớm miễn dịch đối với độc dược sao?