Do thời gian trước trong dân chúng của Vũ Trạch và Thiên Triệu có tin đồn nói là hoàng đế Thiên Triệu Huyền Trọng Thiên đặc biệt sủng ái một nam sủng mà thiếu chút nữa gây nên chiến tranh, cho nên bốn nước còn lại đều duy trì thái độ quan sát. Thế nhưng từ sau khi Vũ Trạch hoàng đế vô cùng cao hứng cùng với thừa tướng – người yêu của hắn trở lại Vũ Trạch, tất cả mọi người lại cho đây chỉ là màn kịch của Vũ Quân Kỳ và Huyền Trọng Thiên cho nên đều phái sứ giả đi Thiên Triệu để tìm hiểu rõ ràng.
Lần này là Lục Cam, nước có thực lực mạnh nhất trong bốn nước còn lại, cũng là quốc gia có khả năng chống lại Thiên Triệu nhất. Mà sứ giả Lục Cam lần này có chút —-
Chỉ thấy trên đại điện có một người — một nam nhân mặc y phục rực rỡ, trang sức màu đỏ tươi đẹp mắt, đang không ngừng đầu độc ánh mắt của các vị đại thần Thiên Triệu. Thiên Triệu bọn họ mới xuất hiện một nam sủng, Lục Cam lại phái một sứ giả như vậy tới, không lẽ là để khiêu khích sao?
Huyền Trọng Thiên ngồi trên cao lạnh lùng nhìn nam nhân đang đứng dưới, tuy rằng hắn thực sự rất đẹp, không vật nào có thể so sánh với hắn, nhưng trong mắt Huyền Trọng Thiên thì nam nhân này còn không bằng một phần nghìn Tễ nhi của hắn. Thật không biết một người như vậy có bản lãnh gì mà có thể làm sứ giả của Lục Cam, lẽ nào tân quân của Lục Cam điên rồi a.
Có người nói sứ giả Lục Cam là danh kỹ ở đâu đó nhưng nhìn ánh mắt giảo hoạt có thể biết hắn cũng không phải một nam kỹ đơn giản. Mà hắn chọn mặc y phục rực rỡ đã giúp che đi rất nhiều trí tuệ thực sự của hắn, thực là một kẻ thông minh.
“Hoàng thượng, người không bằng lòng sao, lẽ nào sứ giả Lục Cam ta khiến cho hoàng thượng buồn chán đến thế sao? Lẽ nào Hương Lăng không đẹp sao?” Sứ giả Lục Cam, Lãnh Hương Lăng mở to mắt không ngừng phóng điện tới Huyền Trọng Thiên, nhưng Huyền Trọng Thiên lại hoàn toàn không phản ứng. Lãnh Hương Lăng kỳ thực rất tán thưởng vị quốc quân Thiên Triệu này, anh minh thần võ tuấn mỹ phi phàm. Trời sinh có khí phách vương giả nhưng cũng rất thân thiện a. Nếu Thiên Triệu quốc quân không để ý tới hắn như vậy, vẫn cứ cẩn thận là hơn.
Lãnh Hương Lăng thay đổi giữa vẻ đáng yêu và điềm đạm trong nháy mắt.”Ta là sứ giả Lục Cam, lần này tới chủ yếu là để mời người tham gia lễ mừng tân hoàng đăng cơ được năm năm, đồng thời cũng là vì biểu thị tình hữu nghị của hai nước. Như vậy, cả hai nước cùng có lợi.” nói tới phần cuối, lại khôi phục dáng vẻ xinh đẹp uỷ mị vừa nãy, thật không biết quốc quân Lục Cam làm thế nào mà có một sứ giả như vậy.
“Lãnh sứ giả, nếu đã thành tâm mời ta như thế, trẫm đương nhiên cũng rất hãnh diện. Chỉ là, Thiên Triệu và Lục Cam đường xá xa xôi, hơn nữa trẫm nếu như thân chinh đi cần phải thu xếp rất nhiều thứ. Cho nên đợi trẫm và các vị đại thần thương nghị xong sẽ có câu trả lời thoả đáng cho Lãnh sứ giả —” Huyền Trọng Thiên cũng rất khách sáo, khi hắn còn chưa nói xong đã phát hiện Tiểu Đinh Tử vội vã đi về phía mình.
“Hoàng thượng, nô tài — ân —” Tiểu Đinh Tử vẻ mặt sầu khổ, không biết lần này mình có bị rơi đầu hay không a. Ai, nhưng cũng phải bẩm báo cho hoàng thượng, bằng không hắn sẽ chết thảm hơn nữa.
“Chuyện gì? Tại sao cứ ấp a ấp úng thế.” Huyền Trọng Thiên nhìn Tiểu Đinh Tử đang đứng bên mình rối loạn không biết phải làm sao, chẳng lẽ là?
“Thiên công tử nói là ra ngự hoa viên thưởng hoa mai, nhưng đi ra đã lâu vẫn chưa thấy công tử trở về — “
“Cái gì? ! Phái người đi tìm chưa?” Trái tim Huyền Trọng Thiên như ngừng đập, lẽ nào người đó chọn rời xa hắn sao? Sẽ không a, Thiên Chiêu Tễ mấy ngày nay đối với hắn không phải là không có tình cảm, hắn có thể cảm nhận được Thiên Chiêu Tễ ỷ lại chính mình, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi. Thế nhưng, người đã chạy đi đâu –?
“Tiểu nhân đã phái người đi tìm, nhưng không có tìm được, mà —” Tiểu Đinh Tử cũng không dám nói lung tung, đây là tội chết người a, ai dám nói xấu chính cung quốc mẫu a. Nhưng nếu không nói Thiên công tử sẽ bị hoàng hậu đưa đi, mà hắn không nói hoàng thượng sẽ trừng phạt thảm hơn nữa? Cân nhắc giữa hai cái chết của chính mình, Tiểu Đinh Tử quyết định chọn cái chết nhanh chóng hơn, đỡ đau đớn hơn.
“Đừng dong dài nữa, lẽ nào ngươi không muốn sống sao?” Huyền Trọng Thiên tức tới muốn nhảy dựng lên, nếu không bận tâm tới sứ giả Lục Cam đang tại đây, hắn nhất định sẽ bỏ mặc tất cả thần tử, không có cái gì quan trọng hơn Tễ nhi, bất quá Tễ nhi hẳn là có thể tự bảo vệ mình đi, hắn không phải rất lợi hại sao? Đáng tiếc hoàng thượng đã quên mất câu “tối độc phụ nhân tâm”.
“Tiểu nhân nghe được một tiểu cung nữ nói, buổi chiều Hoàng hậu nương nương từng đi qua ngự hoa viên, lại cầm theo hoa mai tửu. Không biết, có liên quan tới việc Thiên công tử mất tích hay không —” Tiểu Đinh Tử nào dám nói thêm gì đi nữa a, sắc mặt hoàng thượng đã tối đen rồi.
“Cái gì? Hoàng hậu. Ai cho các ngươi để nàng tiếp cận Tễ nhi!” Huyền Trọng Thiên không muốn để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt Tễ nhi xinh đẹp của hắn, nếu có người muốn thấy hắn, phải làm sao bây giờ a? Huyền Trọng Thiên đã quên mất hoàng hậu là thê tử của hắn, chỉ biết là hắn phải quét dọn tất cả những người có khả năng là tình địch bên cạnh Thiên Chiêu Tễ.
“Mà kỳ lạ là, tiểu cung nữ kia còn thấy người hầu của hoàng hậu đỡ một người ra khỏi ngự hoa viên, dọc theo đường đi che che giấu giấu gì đó, nhưng không ai dám tiến lên hỏi. Cho nên —” Tiểu Đinh Tử biết mình nhất định sẽ chết rất thảm, bởi vì sắc mặt hoàng thượng lại càng trở nên tái nhợt.
“Hỗn đản! Tại sao bây giờ mới nói!” Huyền Trọng Thiên hét lên khiến cho cả đại điện đột nhiên trở nên yên lặng. Tất cả mọi người không hiểu gì nhìn Huyền Trọng Thiên, vừa nãy không phải còn rất tốt sao? Sao lại biến sắc mặt nhanh như vậy. Sau đó, thấy Huyền Trọng Thiên không thèm quan tâm đến nghi thức với sứ giả hay thần tử, xoay người vội vã đi vào nội điện.
“Ách, Lãnh sứ giả, hoàng huynh ta nhất định là có việc gấp cho nên không kịp nói một tiếng, thỉnh sứ giả thứ lỗi. Tiểu vương thay hoàng huynh tạ lỗi với Lãnh sứ giả.” Nhị đệ của hoàng thượng Dung thân vương Huyền Trọng Tĩnh nói xong, chủ động uống chén rượu trong tay, hoàng huynh này thực sự là càng ngày càng không biết mình đang làm gì a, đang trong hoàn cảnh nào mà hắn có thể nói đi là đi như thế chứ.
“Nhị vương gia chê cười, tiểu đệ sao dám tức giận. Quốc quân nếu rời đi vội vã như thế nhất định là có chuyện thập phần cần làm. Tiểu đệ đương nhiên thông cảm.” Lãnh Hương Lăng nói xong còn không quên nhấn mạnh hai từ “quan trọng “. Đại điện theo Nhị vương gia khởi xướng lại khôi phục tiếng hoan hô cười nói vừa nãy, tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình.
Thiên Chiêu Tễ lần này là lật thuyền trong mương a, hắn tự nhận là có thể giải trăm độc trong thiên hạ, nhưng hiện nay hắn trúng phải “Mê dạ” – xuân dược đặc biệt của Miêu Cương. Mới vừa rồi, hắn hỏi Hoàng hậu nương nương có cho thuốc bổ gì vào rượu hay không bởi vì trước đây khi hắn uống đại hoàn đan cũng có cảm giác khí lực toàn thân dâng lên.
“Ha hả, Thiên công tử thực sự là nói giỡn, bản cung vì sao nên bồi bổ cho Thiên công tử? Bất quá thứ bản cung cho Thiên công tử uống sẽ làm Thiên công tử vui sướng cả một đêm a. Giống như hoàng thượng mỗi ngày đều làm đối với Thiên công tử vậy.” Khuôn nặt hoàng hậu trở nên méo mó vặn vẹo, nàng nghe nói hoàng thượng hàng đêm đều để Thiên Chiêu Tễ bồi tẩm, trong lòng tựa như bị nghìn vạn con kiến bò qua, cắn xé rất khó chịu.
“Ân? Hắn làm với ta? Chẳng lẽ là hôn nhẹ và ôm ta ngủ sao?” Khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ do xuân dược mà hồng lên, hồng tới mức khiến người ta muốn cắn một ngụm a. Thiên Chiêu Tễ nhớ tới người kia đối với mình rất tốt, hoặc là nhớ tới mỗi ngày người kia đều ôm mình sưởi ấm, khuôn mặt mê người lại càng thêm hấp dẫn. Thế nhưng khiến cho ai đó lại càng thêm mất hứng.
“Cái gì? ! Chỉ là hôn và ôm sao? Lẽ nào hoàng thượng không chạm vào ngươi sao?” Trinh Đức hoàng hậu không dám thừa nhận tin tức khiến cho nàng sửng sốt này. Bọn họ ở Lăng Tiêu điện này đã hơn nửa năm, hoàng thượng ngay cả chạm cũng chưa từng chạm qua hắn sao? Điều này làm cho hoàng hậu như nàng thương tâm cỡ nào a. Có thể thấy được phu quân của nàng yêu thích nam sủng này tới cỡ nào a. Nàng không cho phép, nàng nhất định phải hủy hoại tiện nhân này!
“Chạm? Có a, tay hắn rất hay để lung tung. Ha hả —” tiếng cười mị hoặc khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân, bất luận kẻ nào nhìn thấy Thiên Chiêu Tễ như vậy cũng không thể không bị hắn mê hoặc, ngay cả thánh nhân cũng sẽ rơi vào địa ngục vì con người xinh đẹp này.
“Ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà có thể có được trái tim của hắn? Ta vẫn cho rằng trái tim hắn ngàn năm băng giá, thế nhưng hắn lại vì ngươi — ta phải hủy hoại ngươi — để cho nam nhân khác hủy hoại ngươi — xem hắn còn có thể thích ngươi hay không.” Trinh Đức hoàng hậu không tin hoàng thượng sẽ thích một nam nhân đã là tàn hoa bại liễu.
“Được rồi, người này là của các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, làm xong các ngươi phải lập tức cầm tiền biến đi. Nếu như sau đó dám tiết lộ ra nửa câu, các ngươi hẳn là biết hậu quả.” Trinh Đức hoàng hậu phái thân tín của mình ra ngoài tìm về hai nam nhân bình thường hay ra vào kỹ viện, tướng mạo có chút thô tục, hèn hạ.
Nàng muốn xem, con người thánh khiết này, sáng mai tỉnh lại phát hiện mình bị hai người thô tục vũ nhục sẽ có biểu tình gì, nhất định sẽ đẹp hơn hiện tại vạn lần. Trinh Đức hoàng hậu hiện giờ đã không còn tỉnh táo nữa, nàng đã hoàn toàn mất lý trí trong ái tình và hôn nhân. Hiện nay ngay cả trái tim của nàng cũng không phải là của nàng nữa, nàng đã bán linh hồn cho ma quỷ.
“Vị nương nương này, hắn hình như là người rất quan trọng, nhỡ đâu một ngày nào đó có gì ngoài ý muốn, cái này —” một nam nhân thấy Trinh Đức hoàng hậu rất ung dung, hắn chỉ biết nữ nhân này nhất định là nhân vật rất lợi hại nhưng nam nhân này là ai a? Tuy nam nhân này đẹp tới mức làm cho hắn khó nhịn được tà tâm nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn mỹ nhân a.
Bọn họ đều nghe nói hoàng thượng có giấu một nam sủng trong cung, nếu như là người trước mắt này thì bọn họ tuyệt đối ủng hộ hoàng thượng, dù sao đây cũng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ a. Thế nhưng, nếu thực sự là như thế hai huynh đệ bọn họ chẳng phải là cùng hoàng thượng tranh giành nam nhân kia, hai người bọn họ còn có bao nhiêu cơ hội sống sót a.
“Hai người các ngươi hôm nay sợ cũng phải làm, ai bảo các ngươi tham tiền. Mười vạn lượng bạc dễ kiếm vậy sao? Vĩnh viễn không có tiền từ trên trời rơi xuống cho các ngươi đâu.” Trinh Đức hoàng hậu lạnh lùng nhìn hai nam nhân trước mắt, bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng. Nàng sẽ không để cho bọn họ sống sót.
“Nhanh lên một chút, bản cung nhìn các ngươi. Ngươi, nhanh đi hôn môi tiện nhân này, lẽ nào ngươi không cảm thấy hắn rất đẹp sao?” Hoàng hậu nương nương nhìn Thiên Chiêu Tễ đang liên tục giãy dụa, bọn họ đang ở trong một phòng rất nhỏ và khuất trong Thiên điện, sẽ không ai có thể tìm thấy. Nàng giục kẻ đang nhìn Thiên Chiêu Tễ mà chảy nước miếng kia, thực sự là một kẻ ti tiện, nam nhân có cái gì tốt, bọn họ mê muội như vậy chỉ vì một nam nhân.
“Ân —” Thiên Chiêu Tễ cảm thấy có người chạm vào môi mình, hắn tưởng là Huyền Trọng Thiên nhưng khi người kia thực sự đặt môi lên môi hắn, hắn cảm thấy thực chán ghét, thực ghê tởm.”Ngươi là ai? Buông —” Thiên Chiêu Tễ cố sức mở mắt, hắn cảm thấy thân thể dường như đang dần bị thiêu đốt. Hắn thật là khó chịu — hắn — không muốn bị những người khác — chạm vào.
“Ân — hỗn đản — ngươi —” Thiên Chiêu Tễ rên rỉ đẩy nam nhân trên người ra, nam nhân kia không nghĩ tới một kẻ trông có vẻ mềm mại không xương lại có khí lực lớn như thế. Khi hắn muốn đứng lên khỏi mặt đất lập tức rơi vào một trận mê man không biết gì hết.
“Ách, chuyện gì xảy ra?” Trinh Đức hoàng hậu nhìn kẻ té ngã trên mặt đất, không thể tin được Thiên Chiêu Tễ gầy yếu lại có thể đẩy được hắn ra.”Ngươi — sao có thể?” Ngay khi nàng còn đang mải nhìn kẻ còn lại cũng đang chìm trong hôn mê.
“Ta — ân — nóng — a.” Thiên Chiêu Tễ không để ý tới ba người đang té xỉu, vừa nãy chỉ là hắn xuất phát từ phản xạ, hắn không thích người này và người kia hôn môi hắn. Hắn khổ sở muốn chết.
“Trọng — Thiên, ta — ân —” Thiên Chiêu Tễ muốn chạy ra khỏi Thiên điện nhưng hai chân hắn căn bản không có khí lực. Hắn có phải sắp chết hay không, hắn hiện tại thập phần khát vọng Huyền Trọng Thiên. Ngay khi Thiên Chiêu Tễ cho rằng chính mình cũng sẽ bị thiêu đốt, cánh cửa cung điện đột nhiên bị người đá văng ra. Sau đó lại thấy Huyền Trọng Thiên hai mắt đỏ sẫm chạy vào.
Do thời gian trước trong dân chúng của Vũ Trạch và Thiên Triệu có tin đồn nói là hoàng đế Thiên Triệu Huyền Trọng Thiên đặc biệt sủng ái một nam sủng mà thiếu chút nữa gây nên chiến tranh, cho nên bốn nước còn lại đều duy trì thái độ quan sát. Thế nhưng từ sau khi Vũ Trạch hoàng đế vô cùng cao hứng cùng với thừa tướng – người yêu của hắn trở lại Vũ Trạch, tất cả mọi người lại cho đây chỉ là màn kịch của Vũ Quân Kỳ và Huyền Trọng Thiên cho nên đều phái sứ giả đi Thiên Triệu để tìm hiểu rõ ràng.
Lần này là Lục Cam, nước có thực lực mạnh nhất trong bốn nước còn lại, cũng là quốc gia có khả năng chống lại Thiên Triệu nhất. Mà sứ giả Lục Cam lần này có chút —-
Chỉ thấy trên đại điện có một người — một nam nhân mặc y phục rực rỡ, trang sức màu đỏ tươi đẹp mắt, đang không ngừng đầu độc ánh mắt của các vị đại thần Thiên Triệu. Thiên Triệu bọn họ mới xuất hiện một nam sủng, Lục Cam lại phái một sứ giả như vậy tới, không lẽ là để khiêu khích sao?
Huyền Trọng Thiên ngồi trên cao lạnh lùng nhìn nam nhân đang đứng dưới, tuy rằng hắn thực sự rất đẹp, không vật nào có thể so sánh với hắn, nhưng trong mắt Huyền Trọng Thiên thì nam nhân này còn không bằng một phần nghìn Tễ nhi của hắn. Thật không biết một người như vậy có bản lãnh gì mà có thể làm sứ giả của Lục Cam, lẽ nào tân quân của Lục Cam điên rồi a.
Có người nói sứ giả Lục Cam là danh kỹ ở đâu đó nhưng nhìn ánh mắt giảo hoạt có thể biết hắn cũng không phải một nam kỹ đơn giản. Mà hắn chọn mặc y phục rực rỡ đã giúp che đi rất nhiều trí tuệ thực sự của hắn, thực là một kẻ thông minh.
“Hoàng thượng, người không bằng lòng sao, lẽ nào sứ giả Lục Cam ta khiến cho hoàng thượng buồn chán đến thế sao? Lẽ nào Hương Lăng không đẹp sao?” Sứ giả Lục Cam, Lãnh Hương Lăng mở to mắt không ngừng phóng điện tới Huyền Trọng Thiên, nhưng Huyền Trọng Thiên lại hoàn toàn không phản ứng. Lãnh Hương Lăng kỳ thực rất tán thưởng vị quốc quân Thiên Triệu này, anh minh thần võ tuấn mỹ phi phàm. Trời sinh có khí phách vương giả nhưng cũng rất thân thiện a. Nếu Thiên Triệu quốc quân không để ý tới hắn như vậy, vẫn cứ cẩn thận là hơn.
Lãnh Hương Lăng thay đổi giữa vẻ đáng yêu và điềm đạm trong nháy mắt.”Ta là sứ giả Lục Cam, lần này tới chủ yếu là để mời người tham gia lễ mừng tân hoàng đăng cơ được năm năm, đồng thời cũng là vì biểu thị tình hữu nghị của hai nước. Như vậy, cả hai nước cùng có lợi.” nói tới phần cuối, lại khôi phục dáng vẻ xinh đẹp uỷ mị vừa nãy, thật không biết quốc quân Lục Cam làm thế nào mà có một sứ giả như vậy.
“Lãnh sứ giả, nếu đã thành tâm mời ta như thế, trẫm đương nhiên cũng rất hãnh diện. Chỉ là, Thiên Triệu và Lục Cam đường xá xa xôi, hơn nữa trẫm nếu như thân chinh đi cần phải thu xếp rất nhiều thứ. Cho nên đợi trẫm và các vị đại thần thương nghị xong sẽ có câu trả lời thoả đáng cho Lãnh sứ giả —” Huyền Trọng Thiên cũng rất khách sáo, khi hắn còn chưa nói xong đã phát hiện Tiểu Đinh Tử vội vã đi về phía mình.
“Hoàng thượng, nô tài — ân —” Tiểu Đinh Tử vẻ mặt sầu khổ, không biết lần này mình có bị rơi đầu hay không a. Ai, nhưng cũng phải bẩm báo cho hoàng thượng, bằng không hắn sẽ chết thảm hơn nữa.
“Chuyện gì? Tại sao cứ ấp a ấp úng thế.” Huyền Trọng Thiên nhìn Tiểu Đinh Tử đang đứng bên mình rối loạn không biết phải làm sao, chẳng lẽ là?
“Thiên công tử nói là ra ngự hoa viên thưởng hoa mai, nhưng đi ra đã lâu vẫn chưa thấy công tử trở về — “
“Cái gì? ! Phái người đi tìm chưa?” Trái tim Huyền Trọng Thiên như ngừng đập, lẽ nào người đó chọn rời xa hắn sao? Sẽ không a, Thiên Chiêu Tễ mấy ngày nay đối với hắn không phải là không có tình cảm, hắn có thể cảm nhận được Thiên Chiêu Tễ ỷ lại chính mình, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi. Thế nhưng, người đã chạy đi đâu –?
“Tiểu nhân đã phái người đi tìm, nhưng không có tìm được, mà —” Tiểu Đinh Tử cũng không dám nói lung tung, đây là tội chết người a, ai dám nói xấu chính cung quốc mẫu a. Nhưng nếu không nói Thiên công tử sẽ bị hoàng hậu đưa đi, mà hắn không nói hoàng thượng sẽ trừng phạt thảm hơn nữa? Cân nhắc giữa hai cái chết của chính mình, Tiểu Đinh Tử quyết định chọn cái chết nhanh chóng hơn, đỡ đau đớn hơn.
“Đừng dong dài nữa, lẽ nào ngươi không muốn sống sao?” Huyền Trọng Thiên tức tới muốn nhảy dựng lên, nếu không bận tâm tới sứ giả Lục Cam đang tại đây, hắn nhất định sẽ bỏ mặc tất cả thần tử, không có cái gì quan trọng hơn Tễ nhi, bất quá Tễ nhi hẳn là có thể tự bảo vệ mình đi, hắn không phải rất lợi hại sao? Đáng tiếc hoàng thượng đã quên mất câu “tối độc phụ nhân tâm”.
“Tiểu nhân nghe được một tiểu cung nữ nói, buổi chiều Hoàng hậu nương nương từng đi qua ngự hoa viên, lại cầm theo hoa mai tửu. Không biết, có liên quan tới việc Thiên công tử mất tích hay không —” Tiểu Đinh Tử nào dám nói thêm gì đi nữa a, sắc mặt hoàng thượng đã tối đen rồi.
“Cái gì? Hoàng hậu. Ai cho các ngươi để nàng tiếp cận Tễ nhi!” Huyền Trọng Thiên không muốn để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt Tễ nhi xinh đẹp của hắn, nếu có người muốn thấy hắn, phải làm sao bây giờ a? Huyền Trọng Thiên đã quên mất hoàng hậu là thê tử của hắn, chỉ biết là hắn phải quét dọn tất cả những người có khả năng là tình địch bên cạnh Thiên Chiêu Tễ.
“Mà kỳ lạ là, tiểu cung nữ kia còn thấy người hầu của hoàng hậu đỡ một người ra khỏi ngự hoa viên, dọc theo đường đi che che giấu giấu gì đó, nhưng không ai dám tiến lên hỏi. Cho nên —” Tiểu Đinh Tử biết mình nhất định sẽ chết rất thảm, bởi vì sắc mặt hoàng thượng lại càng trở nên tái nhợt.
“Hỗn đản! Tại sao bây giờ mới nói!” Huyền Trọng Thiên hét lên khiến cho cả đại điện đột nhiên trở nên yên lặng. Tất cả mọi người không hiểu gì nhìn Huyền Trọng Thiên, vừa nãy không phải còn rất tốt sao? Sao lại biến sắc mặt nhanh như vậy. Sau đó, thấy Huyền Trọng Thiên không thèm quan tâm đến nghi thức với sứ giả hay thần tử, xoay người vội vã đi vào nội điện.
“Ách, Lãnh sứ giả, hoàng huynh ta nhất định là có việc gấp cho nên không kịp nói một tiếng, thỉnh sứ giả thứ lỗi. Tiểu vương thay hoàng huynh tạ lỗi với Lãnh sứ giả.” Nhị đệ của hoàng thượng Dung thân vương Huyền Trọng Tĩnh nói xong, chủ động uống chén rượu trong tay, hoàng huynh này thực sự là càng ngày càng không biết mình đang làm gì a, đang trong hoàn cảnh nào mà hắn có thể nói đi là đi như thế chứ.
“Nhị vương gia chê cười, tiểu đệ sao dám tức giận. Quốc quân nếu rời đi vội vã như thế nhất định là có chuyện thập phần cần làm. Tiểu đệ đương nhiên thông cảm.” Lãnh Hương Lăng nói xong còn không quên nhấn mạnh hai từ “quan trọng “. Đại điện theo Nhị vương gia khởi xướng lại khôi phục tiếng hoan hô cười nói vừa nãy, tiếp tục ca múa mừng cảnh thái bình.
Thiên Chiêu Tễ lần này là lật thuyền trong mương a, hắn tự nhận là có thể giải trăm độc trong thiên hạ, nhưng hiện nay hắn trúng phải “Mê dạ” – xuân dược đặc biệt của Miêu Cương. Mới vừa rồi, hắn hỏi Hoàng hậu nương nương có cho thuốc bổ gì vào rượu hay không bởi vì trước đây khi hắn uống đại hoàn đan cũng có cảm giác khí lực toàn thân dâng lên.
“Ha hả, Thiên công tử thực sự là nói giỡn, bản cung vì sao nên bồi bổ cho Thiên công tử? Bất quá thứ bản cung cho Thiên công tử uống sẽ làm Thiên công tử vui sướng cả một đêm a. Giống như hoàng thượng mỗi ngày đều làm đối với Thiên công tử vậy.” Khuôn nặt hoàng hậu trở nên méo mó vặn vẹo, nàng nghe nói hoàng thượng hàng đêm đều để Thiên Chiêu Tễ bồi tẩm, trong lòng tựa như bị nghìn vạn con kiến bò qua, cắn xé rất khó chịu.
“Ân? Hắn làm với ta? Chẳng lẽ là hôn nhẹ và ôm ta ngủ sao?” Khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ do xuân dược mà hồng lên, hồng tới mức khiến người ta muốn cắn một ngụm a. Thiên Chiêu Tễ nhớ tới người kia đối với mình rất tốt, hoặc là nhớ tới mỗi ngày người kia đều ôm mình sưởi ấm, khuôn mặt mê người lại càng thêm hấp dẫn. Thế nhưng khiến cho ai đó lại càng thêm mất hứng.
“Cái gì? ! Chỉ là hôn và ôm sao? Lẽ nào hoàng thượng không chạm vào ngươi sao?” Trinh Đức hoàng hậu không dám thừa nhận tin tức khiến cho nàng sửng sốt này. Bọn họ ở Lăng Tiêu điện này đã hơn nửa năm, hoàng thượng ngay cả chạm cũng chưa từng chạm qua hắn sao? Điều này làm cho hoàng hậu như nàng thương tâm cỡ nào a. Có thể thấy được phu quân của nàng yêu thích nam sủng này tới cỡ nào a. Nàng không cho phép, nàng nhất định phải hủy hoại tiện nhân này!
“Chạm? Có a, tay hắn rất hay để lung tung. Ha hả —” tiếng cười mị hoặc khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân, bất luận kẻ nào nhìn thấy Thiên Chiêu Tễ như vậy cũng không thể không bị hắn mê hoặc, ngay cả thánh nhân cũng sẽ rơi vào địa ngục vì con người xinh đẹp này.
“Ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà có thể có được trái tim của hắn? Ta vẫn cho rằng trái tim hắn ngàn năm băng giá, thế nhưng hắn lại vì ngươi — ta phải hủy hoại ngươi — để cho nam nhân khác hủy hoại ngươi — xem hắn còn có thể thích ngươi hay không.” Trinh Đức hoàng hậu không tin hoàng thượng sẽ thích một nam nhân đã là tàn hoa bại liễu.
“Được rồi, người này là của các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, làm xong các ngươi phải lập tức cầm tiền biến đi. Nếu như sau đó dám tiết lộ ra nửa câu, các ngươi hẳn là biết hậu quả.” Trinh Đức hoàng hậu phái thân tín của mình ra ngoài tìm về hai nam nhân bình thường hay ra vào kỹ viện, tướng mạo có chút thô tục, hèn hạ.
Nàng muốn xem, con người thánh khiết này, sáng mai tỉnh lại phát hiện mình bị hai người thô tục vũ nhục sẽ có biểu tình gì, nhất định sẽ đẹp hơn hiện tại vạn lần. Trinh Đức hoàng hậu hiện giờ đã không còn tỉnh táo nữa, nàng đã hoàn toàn mất lý trí trong ái tình và hôn nhân. Hiện nay ngay cả trái tim của nàng cũng không phải là của nàng nữa, nàng đã bán linh hồn cho ma quỷ.
“Vị nương nương này, hắn hình như là người rất quan trọng, nhỡ đâu một ngày nào đó có gì ngoài ý muốn, cái này —” một nam nhân thấy Trinh Đức hoàng hậu rất ung dung, hắn chỉ biết nữ nhân này nhất định là nhân vật rất lợi hại nhưng nam nhân này là ai a? Tuy nam nhân này đẹp tới mức làm cho hắn khó nhịn được tà tâm nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn mỹ nhân a.
Bọn họ đều nghe nói hoàng thượng có giấu một nam sủng trong cung, nếu như là người trước mắt này thì bọn họ tuyệt đối ủng hộ hoàng thượng, dù sao đây cũng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ a. Thế nhưng, nếu thực sự là như thế hai huynh đệ bọn họ chẳng phải là cùng hoàng thượng tranh giành nam nhân kia, hai người bọn họ còn có bao nhiêu cơ hội sống sót a.
“Hai người các ngươi hôm nay sợ cũng phải làm, ai bảo các ngươi tham tiền. Mười vạn lượng bạc dễ kiếm vậy sao? Vĩnh viễn không có tiền từ trên trời rơi xuống cho các ngươi đâu.” Trinh Đức hoàng hậu lạnh lùng nhìn hai nam nhân trước mắt, bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng. Nàng sẽ không để cho bọn họ sống sót.
“Nhanh lên một chút, bản cung nhìn các ngươi. Ngươi, nhanh đi hôn môi tiện nhân này, lẽ nào ngươi không cảm thấy hắn rất đẹp sao?” Hoàng hậu nương nương nhìn Thiên Chiêu Tễ đang liên tục giãy dụa, bọn họ đang ở trong một phòng rất nhỏ và khuất trong Thiên điện, sẽ không ai có thể tìm thấy. Nàng giục kẻ đang nhìn Thiên Chiêu Tễ mà chảy nước miếng kia, thực sự là một kẻ ti tiện, nam nhân có cái gì tốt, bọn họ mê muội như vậy chỉ vì một nam nhân.
“Ân —” Thiên Chiêu Tễ cảm thấy có người chạm vào môi mình, hắn tưởng là Huyền Trọng Thiên nhưng khi người kia thực sự đặt môi lên môi hắn, hắn cảm thấy thực chán ghét, thực ghê tởm.”Ngươi là ai? Buông —” Thiên Chiêu Tễ cố sức mở mắt, hắn cảm thấy thân thể dường như đang dần bị thiêu đốt. Hắn thật là khó chịu — hắn — không muốn bị những người khác — chạm vào.
“Ân — hỗn đản — ngươi —” Thiên Chiêu Tễ rên rỉ đẩy nam nhân trên người ra, nam nhân kia không nghĩ tới một kẻ trông có vẻ mềm mại không xương lại có khí lực lớn như thế. Khi hắn muốn đứng lên khỏi mặt đất lập tức rơi vào một trận mê man không biết gì hết.
“Ách, chuyện gì xảy ra?” Trinh Đức hoàng hậu nhìn kẻ té ngã trên mặt đất, không thể tin được Thiên Chiêu Tễ gầy yếu lại có thể đẩy được hắn ra.”Ngươi — sao có thể?” Ngay khi nàng còn đang mải nhìn kẻ còn lại cũng đang chìm trong hôn mê.
“Ta — ân — nóng — a.” Thiên Chiêu Tễ không để ý tới ba người đang té xỉu, vừa nãy chỉ là hắn xuất phát từ phản xạ, hắn không thích người này và người kia hôn môi hắn. Hắn khổ sở muốn chết.
“Trọng — Thiên, ta — ân —” Thiên Chiêu Tễ muốn chạy ra khỏi Thiên điện nhưng hai chân hắn căn bản không có khí lực. Hắn có phải sắp chết hay không, hắn hiện tại thập phần khát vọng Huyền Trọng Thiên. Ngay khi Thiên Chiêu Tễ cho rằng chính mình cũng sẽ bị thiêu đốt, cánh cửa cung điện đột nhiên bị người đá văng ra. Sau đó lại thấy Huyền Trọng Thiên hai mắt đỏ sẫm chạy vào.