(*) ý chỉ nhà nào cũng có chuyện khó của nhà đó
Dương Nghĩa Trí bị thương trên núi lúc núi lở, với tư cách là một thôn trưởng, bình thường lại làm nhiều chuyện vì mọi người, đương nhiên ông được mọi người tôn kính, nên nhà nhà đều mang đồ đến thăm.
Tuy nói ông bị thương nằm trên giường không thể động đậy, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, nhiệt tình bảo bà nội Thạch Đầu mời mọi người vào. Lúc này mẹ Thạch Đầu đương nhiên phải gánh vác tất cả công việc trong nhà để bà nội Thạch Đầu có thể chuyên tâm hầu hạ Dương Nghĩa Trí, mà bên ngoài thì dĩ nhiên giao hết toàn bộ cho Dương Khai Thạch.
Dương Nghĩa Trí lo lắng cho việc thu hoạch của mọi người. Ông thấy Cát Sơn là tay thiện nghệ trồng hoa mầu trong thôn, mà Bách Thủ là người nhiệt tình lại có chủ ý, nên bảo hai người bình thường nên trông nom công việc trong thôn nhiều hơn một chút. Hai người đương nhiên cũng đồng ý với ông.
Mà vào ngày thứ hai sau khi Dương Nghĩa Trí bị thương, hai vợ chồng Dương Phong mang một miếng thịt về nhà, vào phòng nhìn Dương Nghĩa Trí một cái, thấy ông không có gì đáng ngại, hai người họ về nhà ngồi còn chưa nóng chỗ đã vội vã đi mất, hai người nói là không có người trông coi cửa hàng.
Dương Nghĩa Trí ngoài miệng thì chưa nói gì, nhưng trong lòng đã không vui, nên Dương Phong đi rồi ông vẫn luôn không nói chuyện. Bà nội Thạch Đầu thì ngồi trong sân bất mãn quở trách Dương Phong: “… Chỉ biết có cửa hàng thôi, trong mắt nó nào có cha mẹ nó, ngoài cửa hàng có bao nhiêu việc chứ, ngay cả bữa cơm trưa cũng không ăn mà đã đi? …” Lại sợ Dương Nghĩa Trí trong phòng nghe thấy sẽ buồn phiền trong lòng, nên thì thầm độc thoại một hồi.
Ngày Dương Nghĩa Trí được khiêng lên thị trấn xem đại phu, Dương Phong chỉ cùng đi theo một lần, khi người trong thôn giúp khiêng Dương Nghĩa Trí về, hắn cũng không hề có chút ý định theo về, khi đó trong lòng Dương Nghĩa Trí đã có khúc mắc!
Dương Khai Thạch đương nhiên có thành kiến với cách làm của Dương Phong, nhưng trước mặt hiếu đạo, hắn vẫn an ủi hai người: “… Đại ca cũng không dễ dàng gì, việc buôn bán còn bận rộn, khi nào huynh ấy rảnh nhất định sẽ về nhà thôi.”
Hắn nói không sai, qua mấy ngày sau, Dương Phong quả nhiên lại dẫn Dương Minh Thạch trở về, lúc này ngồi trong nhà ăn xong bữa trưa, thấy cha hắn nằm trên giường hành động không tiện, việc gì cũng phải có người trông coi, nâng đỡ, mà mẹ Thạch Đầu mỗi ngày đều phải bận rộn hai bên, bọn họ nuôi lợn, bà nội Thạch Đầu cũng nuôi lợn, trong nhà còn có gà, mỗi ngày làm tất cả những việc này cũng mất cả nửa ngày, còn phải dọn nhà cửa. Nấu cơm, rồi làm những việc khác, suốt ngày loay hoay chân không chạm đất. Buổi tối khi những người khác đã ngủ, thì nàng mới có thể đi ngủ.
Mà Dương Khai Thạch thì phụ trách công việc ngoài ruộng, chân lão gia tử bị thương, đến ngày mùa toàn bộ công việc chắn chắn hắn phải gánh, mà làm thì từ sáng sớm cho đến tối mịt. Qua một vụ mùa thì không biết người sẽ mệt mỏi thành bộ dạng gì nữa.
Mẹ Minh Thạch không về chăm nom nhà cửa hắn cũng đã không so đo rồi, nhưng mấy mảnh ruộng kia của cha mẹ dù sao hai huynh đệ cũng phải thương lượng cùng nhau làm chứ? Huống hồ sau khi một nhà Dương Phong chuyển lên thị trấn, mấy mảnh ruộng bọn họ để lại toàn bộ đều giao cho hai ông bà. Bề ngoài nói cho dễ nghe thì cho hết cho vợ chồng Dương Nghĩa Trí, nhưng kì thực, ăn uống của một nhà Dương Phong quanh năm suốt tháng đều lấy ở nhà đi, có đôi khi gặp phải mùa thu hoạch không tốt, mà những thứ cả nhà họ lấy đi đã lố cả lượng thu hoạch.
Hai người Dương Nghĩa Trí không mở miệng, đương nhiên Dương Khai Thạch cũng khó mà nói. Bây giờ lão đầu tử bị bệnh cách nào xuống giường được, hơn nữa có mấy mảnh ruộng của Dương Phong. Theo lý thuyết, lẽ thường hai huynh đệ nên hợp lực thương lượng chuyện khi đến ngày mùa.
Kết quả là khi ăn xong bữa trưa. Dương Khai Thạch nói việc này với Dương Phong, Dương Phong lập tức nói: “… Hai năm qua việc buôn bán dần dần đã có khởi sắc, cũng có một ít khách hàng cũ, mà chỗ của huynh cũng không phải mặt bằng bốn phương thông suốt, mà cũng không phải là cứ điểm giao thông gì, chỉ có ít người qua lại, vì thế những khách hàng cũ kia rất quan trọng. Tới ngày mùa, người ta lại tới mua nhiều đồ, huynh phải trông nom, nên đến lúc đó có thể huynh không cách nào về được cả… mà sức khỏe mẹ Minh Thạch trước giờ vẫn không tốt, về cũng không giúp được công việc gì, còn phải chăm sóc cho Minh Thạch…”
Dương Khai Thạch nghe xong những lời này, lửa giận trong lòng hắn lập tức hừng hực bốc lên, nhưng nghĩ đến cảm thụ của hai ông bà, nên hắn vẫn đè ép lửa giận mà thương lượng với Dương Phong: “Vậy để cho Linh Tử ra chợ giúp, đến lúc đó huynh trở về giúp thu hoạch hoa mầu, đàn ông sức lớn, nên làm cũng sẽ nhanh hơn một chút.”
Dương Phong đâu có chịu, mấy năm nay không trồng trọt, hắn cũng đã trở nên lười biếng, hắn không muốn lại phải chịu sự khổ cực của nông dân nữa, bèn mang vẻ mặt lo lắng nói: “Linh Tử đâu có hiểu gì, nếu muội ấy đi trông coi cửa hàng thì chưa chắc gì có khách, muội ấy còn phải đi hỏi mẹ Minh Thạch, đến lúc đó chẳng phải là thêm loạn sao. Hơn nữa có vài chuyện của khách hàng cũ chỉ có ta mới giải quyết được…”
Ở đâu lại có đại ca như thế này chứ, Dương Khai Thạch phát hỏa, đen mặt nói: “Vậy được, tùy các huynh, dù sao nhà chúng ta có mấy mảnh ruộng, đến lúc đó chúng ta thu hai mảnh ruộng của cha mẹ, còn ruộng của các huynh tùy các huynh nghĩ cách…”
Không đợi Dương Khai Thạch nói xong, Dương Phong đã lớn tiếng nói: “Vậy sao được? Chúng ta làm sao có thời gian về nhà, đều là người một nhà cả, các đệ cứ thu chung đi, còn chừa riêng lại ruộng nhà chúng ta để cho người ta chê cười sao?”
Bên cạnh mẹ Thạch Đầu nghe được thì tức giận đến phát run, chưa thấy ai da mặt dày như vậy đấy.
“Người ta chê cười à?” Dương Khai Thạch cười lạnh một tiếng: “Đại ca, cha gãy chân các huynh chẳng thèm quan tâm thì không khiến người ta chê cười sao? Cho cha mẹ ruộng của các huynh nhưng hàng năm các huynh lấy lương thực nhiều hơn người khác vậy thì không để người ta chê cười sao? Các huynh còn không sợ người ta chê cười thì bọn đệ sợ cái gì?”
Mặt Dương Phong lúc xanh lúc trắng, lạnh mặt trừng mắt Dương Khai Thạch, hắn không ngờ đệ đệ bình thường trung thực lại dám đối chọi hắn như vậy, hừ lạnh nói: “Chúng ta không chăm sóc cha mẹ sao? Lần đó trở về không mua đồ đạc cho cha mẹ, trước khi ngươi kết hôn còn không phải do đại ca ngươi là ta gánh vác trong nhà hay sao?”
Dương Khai Thạch đóng cửa sân lại, đại ca này của hắn lại không biết xấu hổ mang những điều nay ra mà nói, hắn nghe xong mặt mày đều hổ thẹn kinh khủng.
Mỗi lần Dương Phong trở về chỉ mua một miếng thịt, không cho hai ông bà bạc, cũng không hỏi hai ông bà thích ăn gì; chí ít trước khi hắn thành thân, khi đó Dương Phong còn chưa đi ra ngoài, đương nhiên phải làm việc giúp đỡ trong nhà, nhưng hắn cũng phải làm không ít mà. Từ sau khi cưới chị dâu, thường thường hắn làm còn nhiều hơn Dương Phong. Hắn thực sự chẳng muốn lấy những việc nhỏ nhặt cũ kỹ này ầm ĩ với Dương Phong.
Bà nội Thạch Đầu ở trong bếp nghe thấy hai huynh đệ trong sân thấp giọng cãi nhau thì vội vàng chạy ra, nghiêm khắc trừng mắt hai người một cái, ra hiệu hai người đừng nói nữa, thật ra Dương Nghĩa Trí ở trong phòng đã sớm nghe được. Ông nằm trên giường rít tẩu thuốc.
Chưa thương lượng xong việc, Dương Khai Thạch và Dương Phong vẫn đang cãi nhau khốc liệt, Dương Phong nói với Dương Nghĩa Trí một tiếng rồi lập tức dẫn Dương Minh Thạch đi.
Dương Khai Thạch rất căm tức trong lòng, lại không muốn ở nhà, nên tự mình đi ra ruộng. Bà nội Thạch Đầu vào nhà nhìn nhìn Dương Nghĩa Trí, sau đó trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn, có điều trong lòng lại chán nản não nề.
Con trai lớn chỉ lo cho gia đình của riêng mình đương nhiên hai ông bà cũng biết, nhưng hiện tại nghe được những lời đó khiến trong lòng vẫn không nhịn được mà thất vọng.
Trong lòng Dương Nghĩa Trí cũng đủ ngũ vị hỗn tạp, với tư cách một thôn trưởng, mỗi ngày ngoài miệng ông đều dạy bảo người khác phải thế này thế kia, nhưng con mình thì lại như vậy.
Làm một người cha, ông thất bại như thế sao?
Loan Loan nghe xong lời mẹ Thạch Đầu nói thì trong lòng sụt sịt không thôi, may mà nhà các nàng không có loại vấn đề này. Nàng không thể đi nói vợ chồng Dương Phong không phải, cũng chỉ có thể an ủi mẹ Thạch Đầu rằng đừng nghĩ nhiều trong lòng như thế, nếu như đến lúc đó bọn họ thực sự bận rộn không qua được, thì nàng và Bách Thủ sẽ sang giúp, còn vui đùa nói: “Nhà bọn muội bây giờ thế nhưng có ba người rồi nha, lao động nhiều hơn so với nhà các tẩu rồi, Lai Sinh giỏi rất nhiều việc đấy!”
Được Loan Loan an ủi, trong lòng mẹ Thạch Đầu quả thực thoải mái được một chút.
Buổi tối, Loan Loan nói việc này cho Bách Thủ, nhưng ban ngày Bách Thủ cũng đã nghe người ta nói rồi, Dương gia thôn chỉ có chút xíu như vậy, chuyện Dương Khai Thạch cãi nhau với Dương Phong rất nhanh đã truyền khắp thôn.
Có người nói Dương Phong bất hiếu, có người nói Dương Khai Thạch quá trung thực, cũng có người cảm thán: “Thì ra nhà trưởng thôn cũng có bản kinh khó đọc a!”
Trong lời đồn đãi các loại ý kiến trong thôn, Loan Loan và Bách Thủ lại bắt đầu ra chợ bán bột lạnh, từ sau đợt mưa to kia, gần như mỗi ngày trời đều trong vắt, trời nóng lên, đương nhiên bột lạnh này cũng được mọi người yêu thích.
Mà có một lần, khi Loan Loan và Bách Thủ trở về thì gặp được Vương Thanh Sơn đi ra từ Ngưu gia thôn, Loan Loan cười hỏi hắn đi đâu.
Vương Thanh Sơn da mặt mỏng, bỗng chốc đỏ lên, ê ê a a cả buổi Loan Loan và Bách Thủ mới nghe rõ. Thì ra Vương Thanh Sơn tìm được một loại đất có thể nhuộm đồ tre trúc thành màu đỏ đất, không ngờ đồ vật làm từ hàng tre trúc có màu sắc này lại được mọi người vô cùng hoan nghênh.
Những gia đình nông thôn bọn họ thì mua những chiếc gùi có màu đỏ mang về v..v…, còn những gia đình lớn thì mua một vài thứ tinh xảo, nhưng lại không có nhà nào bỗng chốc mua hẳn mười cái giỏ tinh xảo của hắn cả. Sau đó mẹ vợ tương lai của hắn nhìn thấy thì rất thích. Vương Thanh Sơn lập tức biểu thị hắn về nhà sẽ bện mấy cái giỏ càng đẹp hơn đưa sang cho bà, còn cái này không để vừa đồ mang về.
Không biết hắn có gặp được vợ tương lai hay không, Loan Loan cũng không tiện hỏi, bèn cười nói: “Nghe Vương đại nương nói khuê nữ nhà Cát Đại lớn lên rất xinh đẹp nha!”
Vương Thanh Sơn lập tức không nói lời nào, cũng không nói chuyện với Bách Thủ mà gấp gáp vội vàng đi rồi.
Khiến cho Loan Loan và Bách Thủ ở phía sau cười trộm, ba người đã lớn rồi, nên cũng biết là nói đùa thôi, vì thế Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không tức giận, đó chính là hắn ngượng ngùng thôi.
Hơn nửa năm từ sau việc vui của Mai Tử và Vương Bảo Sơn, sau đó Mai Tử mang thai, hiện tại lại sắp đến việc vui của Vương Thanh Sơn. Hơn nửa năm này, trừ chuyện của ông nội Lai Sinh thì đều là việc vui cả! Mọi người trong thôn đều lây không khí vui mừng!
Loan Loan nghĩ đi nghĩ lại đầu óc không tự giác lại chuyển tới trên người mình, tay nàng vô thức sờ lên bụng của mình.
Chờ khi hai người đi đến cửa thôn, trông thấy một đám người vây quanh trên đường, không biết ai ngồi giữa mà cả đoàn người đều tụ lại nghe, Loan Loan càng đến gần thì bèn nghe được giọng nói của một ông lão, hơi xa lạ nhưng cũng hơi quen thuộc. Nàng rướn cổ lên nhìn xuống cũng không thấy được bên trong.
Đúng lúc nàng trông thấy mẹ Nguyên Bảo, bèn kéo nàng ấy rồi thấp giọng hỏi: “Các tẩu đang làm gì thế?”
Mẹ Nguyên Bảo vừa thấy nàng thì lập tức đè thấp giọng nói: “Lão tiên sinh kia lại tới nữa, ông ấy đang xem giúp mọi người đấy, muội có muốn xem một chút không?”
Loan Loan ngẩn người, cố gắng nhớ lại lão tiên sinh nàng ấy nói, rốt cuộc cũng nhớ ra người đó, thì ra là lão đạo sĩ kia, nói: “Đạo sĩ kia lại tới nữa sao?”
Mẹ Nguyên Bảo biết nàng không tin những thứ này lắm nên bèn lôi kéo khích lệ nàng: “Kỳ thật lão tiên sinh kia xem cũng rất chuẩn đấy, muội xem xem không phải lần trước ông ấy nói muội là người có phúc sao? Muội xem cuộc sống hiện tại nhà bọn muội đi, không phải là tốt hơn nhiều so với trước kia sao!”
Loan Loan gật gật đầu, quả thực đã tốt hơn nhiều, có điều nguyên nhân cũng không liên quan chút gì đến lời lão đạo sĩ kia nói cả.
“… Cho nên, thừa dịp hôm nay có cơ hội, muội cũng mang bát tự đi xem thử đi, không phải ai ông ấy cũng xem đâu. Lần trước ông ấy đã xem giúp muội, nói không chừng lần này vận khí muội tốt, ông ấy lại xem giúp muội một chút đấy?”
Loan Loan lắc đầu, nàng mới không cần đi đoán mệnh đâu.
Đúng lúc này, Bách Thủ ngăn cản nàng, nhìn nàng nói: “Nếu không, mình cũng xem xem?”
Loan Loan sững sờ nhìn, Bách Thủ cũng tin chuyện này sao?
Dương Nghĩa Trí bị thương trên núi lúc núi lở, với tư cách là một thôn trưởng, bình thường lại làm nhiều chuyện vì mọi người, đương nhiên ông được mọi người tôn kính, nên nhà nhà đều mang đồ đến thăm.
Tuy nói ông bị thương nằm trên giường không thể động đậy, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, nhiệt tình bảo bà nội Thạch Đầu mời mọi người vào. Lúc này mẹ Thạch Đầu đương nhiên phải gánh vác tất cả công việc trong nhà để bà nội Thạch Đầu có thể chuyên tâm hầu hạ Dương Nghĩa Trí, mà bên ngoài thì dĩ nhiên giao hết toàn bộ cho Dương Khai Thạch.
Dương Nghĩa Trí lo lắng cho việc thu hoạch của mọi người. Ông thấy Cát Sơn là tay thiện nghệ trồng hoa mầu trong thôn, mà Bách Thủ là người nhiệt tình lại có chủ ý, nên bảo hai người bình thường nên trông nom công việc trong thôn nhiều hơn một chút. Hai người đương nhiên cũng đồng ý với ông.
Mà vào ngày thứ hai sau khi Dương Nghĩa Trí bị thương, hai vợ chồng Dương Phong mang một miếng thịt về nhà, vào phòng nhìn Dương Nghĩa Trí một cái, thấy ông không có gì đáng ngại, hai người họ về nhà ngồi còn chưa nóng chỗ đã vội vã đi mất, hai người nói là không có người trông coi cửa hàng.
Dương Nghĩa Trí ngoài miệng thì chưa nói gì, nhưng trong lòng đã không vui, nên Dương Phong đi rồi ông vẫn luôn không nói chuyện. Bà nội Thạch Đầu thì ngồi trong sân bất mãn quở trách Dương Phong: “… Chỉ biết có cửa hàng thôi, trong mắt nó nào có cha mẹ nó, ngoài cửa hàng có bao nhiêu việc chứ, ngay cả bữa cơm trưa cũng không ăn mà đã đi? …” Lại sợ Dương Nghĩa Trí trong phòng nghe thấy sẽ buồn phiền trong lòng, nên thì thầm độc thoại một hồi.
Ngày Dương Nghĩa Trí được khiêng lên thị trấn xem đại phu, Dương Phong chỉ cùng đi theo một lần, khi người trong thôn giúp khiêng Dương Nghĩa Trí về, hắn cũng không hề có chút ý định theo về, khi đó trong lòng Dương Nghĩa Trí đã có khúc mắc!
Dương Khai Thạch đương nhiên có thành kiến với cách làm của Dương Phong, nhưng trước mặt hiếu đạo, hắn vẫn an ủi hai người: “… Đại ca cũng không dễ dàng gì, việc buôn bán còn bận rộn, khi nào huynh ấy rảnh nhất định sẽ về nhà thôi.”
Hắn nói không sai, qua mấy ngày sau, Dương Phong quả nhiên lại dẫn Dương Minh Thạch trở về, lúc này ngồi trong nhà ăn xong bữa trưa, thấy cha hắn nằm trên giường hành động không tiện, việc gì cũng phải có người trông coi, nâng đỡ, mà mẹ Thạch Đầu mỗi ngày đều phải bận rộn hai bên, bọn họ nuôi lợn, bà nội Thạch Đầu cũng nuôi lợn, trong nhà còn có gà, mỗi ngày làm tất cả những việc này cũng mất cả nửa ngày, còn phải dọn nhà cửa. Nấu cơm, rồi làm những việc khác, suốt ngày loay hoay chân không chạm đất. Buổi tối khi những người khác đã ngủ, thì nàng mới có thể đi ngủ.
Mà Dương Khai Thạch thì phụ trách công việc ngoài ruộng, chân lão gia tử bị thương, đến ngày mùa toàn bộ công việc chắn chắn hắn phải gánh, mà làm thì từ sáng sớm cho đến tối mịt. Qua một vụ mùa thì không biết người sẽ mệt mỏi thành bộ dạng gì nữa.
Mẹ Minh Thạch không về chăm nom nhà cửa hắn cũng đã không so đo rồi, nhưng mấy mảnh ruộng kia của cha mẹ dù sao hai huynh đệ cũng phải thương lượng cùng nhau làm chứ? Huống hồ sau khi một nhà Dương Phong chuyển lên thị trấn, mấy mảnh ruộng bọn họ để lại toàn bộ đều giao cho hai ông bà. Bề ngoài nói cho dễ nghe thì cho hết cho vợ chồng Dương Nghĩa Trí, nhưng kì thực, ăn uống của một nhà Dương Phong quanh năm suốt tháng đều lấy ở nhà đi, có đôi khi gặp phải mùa thu hoạch không tốt, mà những thứ cả nhà họ lấy đi đã lố cả lượng thu hoạch.
Hai người Dương Nghĩa Trí không mở miệng, đương nhiên Dương Khai Thạch cũng khó mà nói. Bây giờ lão đầu tử bị bệnh cách nào xuống giường được, hơn nữa có mấy mảnh ruộng của Dương Phong. Theo lý thuyết, lẽ thường hai huynh đệ nên hợp lực thương lượng chuyện khi đến ngày mùa.
Kết quả là khi ăn xong bữa trưa. Dương Khai Thạch nói việc này với Dương Phong, Dương Phong lập tức nói: “… Hai năm qua việc buôn bán dần dần đã có khởi sắc, cũng có một ít khách hàng cũ, mà chỗ của huynh cũng không phải mặt bằng bốn phương thông suốt, mà cũng không phải là cứ điểm giao thông gì, chỉ có ít người qua lại, vì thế những khách hàng cũ kia rất quan trọng. Tới ngày mùa, người ta lại tới mua nhiều đồ, huynh phải trông nom, nên đến lúc đó có thể huynh không cách nào về được cả… mà sức khỏe mẹ Minh Thạch trước giờ vẫn không tốt, về cũng không giúp được công việc gì, còn phải chăm sóc cho Minh Thạch…”
Dương Khai Thạch nghe xong những lời này, lửa giận trong lòng hắn lập tức hừng hực bốc lên, nhưng nghĩ đến cảm thụ của hai ông bà, nên hắn vẫn đè ép lửa giận mà thương lượng với Dương Phong: “Vậy để cho Linh Tử ra chợ giúp, đến lúc đó huynh trở về giúp thu hoạch hoa mầu, đàn ông sức lớn, nên làm cũng sẽ nhanh hơn một chút.”
Dương Phong đâu có chịu, mấy năm nay không trồng trọt, hắn cũng đã trở nên lười biếng, hắn không muốn lại phải chịu sự khổ cực của nông dân nữa, bèn mang vẻ mặt lo lắng nói: “Linh Tử đâu có hiểu gì, nếu muội ấy đi trông coi cửa hàng thì chưa chắc gì có khách, muội ấy còn phải đi hỏi mẹ Minh Thạch, đến lúc đó chẳng phải là thêm loạn sao. Hơn nữa có vài chuyện của khách hàng cũ chỉ có ta mới giải quyết được…”
Ở đâu lại có đại ca như thế này chứ, Dương Khai Thạch phát hỏa, đen mặt nói: “Vậy được, tùy các huynh, dù sao nhà chúng ta có mấy mảnh ruộng, đến lúc đó chúng ta thu hai mảnh ruộng của cha mẹ, còn ruộng của các huynh tùy các huynh nghĩ cách…”
Không đợi Dương Khai Thạch nói xong, Dương Phong đã lớn tiếng nói: “Vậy sao được? Chúng ta làm sao có thời gian về nhà, đều là người một nhà cả, các đệ cứ thu chung đi, còn chừa riêng lại ruộng nhà chúng ta để cho người ta chê cười sao?”
Bên cạnh mẹ Thạch Đầu nghe được thì tức giận đến phát run, chưa thấy ai da mặt dày như vậy đấy.
“Người ta chê cười à?” Dương Khai Thạch cười lạnh một tiếng: “Đại ca, cha gãy chân các huynh chẳng thèm quan tâm thì không khiến người ta chê cười sao? Cho cha mẹ ruộng của các huynh nhưng hàng năm các huynh lấy lương thực nhiều hơn người khác vậy thì không để người ta chê cười sao? Các huynh còn không sợ người ta chê cười thì bọn đệ sợ cái gì?”
Mặt Dương Phong lúc xanh lúc trắng, lạnh mặt trừng mắt Dương Khai Thạch, hắn không ngờ đệ đệ bình thường trung thực lại dám đối chọi hắn như vậy, hừ lạnh nói: “Chúng ta không chăm sóc cha mẹ sao? Lần đó trở về không mua đồ đạc cho cha mẹ, trước khi ngươi kết hôn còn không phải do đại ca ngươi là ta gánh vác trong nhà hay sao?”
Dương Khai Thạch đóng cửa sân lại, đại ca này của hắn lại không biết xấu hổ mang những điều nay ra mà nói, hắn nghe xong mặt mày đều hổ thẹn kinh khủng.
Mỗi lần Dương Phong trở về chỉ mua một miếng thịt, không cho hai ông bà bạc, cũng không hỏi hai ông bà thích ăn gì; chí ít trước khi hắn thành thân, khi đó Dương Phong còn chưa đi ra ngoài, đương nhiên phải làm việc giúp đỡ trong nhà, nhưng hắn cũng phải làm không ít mà. Từ sau khi cưới chị dâu, thường thường hắn làm còn nhiều hơn Dương Phong. Hắn thực sự chẳng muốn lấy những việc nhỏ nhặt cũ kỹ này ầm ĩ với Dương Phong.
Bà nội Thạch Đầu ở trong bếp nghe thấy hai huynh đệ trong sân thấp giọng cãi nhau thì vội vàng chạy ra, nghiêm khắc trừng mắt hai người một cái, ra hiệu hai người đừng nói nữa, thật ra Dương Nghĩa Trí ở trong phòng đã sớm nghe được. Ông nằm trên giường rít tẩu thuốc.
Chưa thương lượng xong việc, Dương Khai Thạch và Dương Phong vẫn đang cãi nhau khốc liệt, Dương Phong nói với Dương Nghĩa Trí một tiếng rồi lập tức dẫn Dương Minh Thạch đi.
Dương Khai Thạch rất căm tức trong lòng, lại không muốn ở nhà, nên tự mình đi ra ruộng. Bà nội Thạch Đầu vào nhà nhìn nhìn Dương Nghĩa Trí, sau đó trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn, có điều trong lòng lại chán nản não nề.
Con trai lớn chỉ lo cho gia đình của riêng mình đương nhiên hai ông bà cũng biết, nhưng hiện tại nghe được những lời đó khiến trong lòng vẫn không nhịn được mà thất vọng.
Trong lòng Dương Nghĩa Trí cũng đủ ngũ vị hỗn tạp, với tư cách một thôn trưởng, mỗi ngày ngoài miệng ông đều dạy bảo người khác phải thế này thế kia, nhưng con mình thì lại như vậy.
Làm một người cha, ông thất bại như thế sao?
Loan Loan nghe xong lời mẹ Thạch Đầu nói thì trong lòng sụt sịt không thôi, may mà nhà các nàng không có loại vấn đề này. Nàng không thể đi nói vợ chồng Dương Phong không phải, cũng chỉ có thể an ủi mẹ Thạch Đầu rằng đừng nghĩ nhiều trong lòng như thế, nếu như đến lúc đó bọn họ thực sự bận rộn không qua được, thì nàng và Bách Thủ sẽ sang giúp, còn vui đùa nói: “Nhà bọn muội bây giờ thế nhưng có ba người rồi nha, lao động nhiều hơn so với nhà các tẩu rồi, Lai Sinh giỏi rất nhiều việc đấy!”
Được Loan Loan an ủi, trong lòng mẹ Thạch Đầu quả thực thoải mái được một chút.
Buổi tối, Loan Loan nói việc này cho Bách Thủ, nhưng ban ngày Bách Thủ cũng đã nghe người ta nói rồi, Dương gia thôn chỉ có chút xíu như vậy, chuyện Dương Khai Thạch cãi nhau với Dương Phong rất nhanh đã truyền khắp thôn.
Có người nói Dương Phong bất hiếu, có người nói Dương Khai Thạch quá trung thực, cũng có người cảm thán: “Thì ra nhà trưởng thôn cũng có bản kinh khó đọc a!”
Trong lời đồn đãi các loại ý kiến trong thôn, Loan Loan và Bách Thủ lại bắt đầu ra chợ bán bột lạnh, từ sau đợt mưa to kia, gần như mỗi ngày trời đều trong vắt, trời nóng lên, đương nhiên bột lạnh này cũng được mọi người yêu thích.
Mà có một lần, khi Loan Loan và Bách Thủ trở về thì gặp được Vương Thanh Sơn đi ra từ Ngưu gia thôn, Loan Loan cười hỏi hắn đi đâu.
Vương Thanh Sơn da mặt mỏng, bỗng chốc đỏ lên, ê ê a a cả buổi Loan Loan và Bách Thủ mới nghe rõ. Thì ra Vương Thanh Sơn tìm được một loại đất có thể nhuộm đồ tre trúc thành màu đỏ đất, không ngờ đồ vật làm từ hàng tre trúc có màu sắc này lại được mọi người vô cùng hoan nghênh.
Những gia đình nông thôn bọn họ thì mua những chiếc gùi có màu đỏ mang về v..v…, còn những gia đình lớn thì mua một vài thứ tinh xảo, nhưng lại không có nhà nào bỗng chốc mua hẳn mười cái giỏ tinh xảo của hắn cả. Sau đó mẹ vợ tương lai của hắn nhìn thấy thì rất thích. Vương Thanh Sơn lập tức biểu thị hắn về nhà sẽ bện mấy cái giỏ càng đẹp hơn đưa sang cho bà, còn cái này không để vừa đồ mang về.
Không biết hắn có gặp được vợ tương lai hay không, Loan Loan cũng không tiện hỏi, bèn cười nói: “Nghe Vương đại nương nói khuê nữ nhà Cát Đại lớn lên rất xinh đẹp nha!”
Vương Thanh Sơn lập tức không nói lời nào, cũng không nói chuyện với Bách Thủ mà gấp gáp vội vàng đi rồi.
Khiến cho Loan Loan và Bách Thủ ở phía sau cười trộm, ba người đã lớn rồi, nên cũng biết là nói đùa thôi, vì thế Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không tức giận, đó chính là hắn ngượng ngùng thôi.
Hơn nửa năm từ sau việc vui của Mai Tử và Vương Bảo Sơn, sau đó Mai Tử mang thai, hiện tại lại sắp đến việc vui của Vương Thanh Sơn. Hơn nửa năm này, trừ chuyện của ông nội Lai Sinh thì đều là việc vui cả! Mọi người trong thôn đều lây không khí vui mừng!
Loan Loan nghĩ đi nghĩ lại đầu óc không tự giác lại chuyển tới trên người mình, tay nàng vô thức sờ lên bụng của mình.
Chờ khi hai người đi đến cửa thôn, trông thấy một đám người vây quanh trên đường, không biết ai ngồi giữa mà cả đoàn người đều tụ lại nghe, Loan Loan càng đến gần thì bèn nghe được giọng nói của một ông lão, hơi xa lạ nhưng cũng hơi quen thuộc. Nàng rướn cổ lên nhìn xuống cũng không thấy được bên trong.
Đúng lúc nàng trông thấy mẹ Nguyên Bảo, bèn kéo nàng ấy rồi thấp giọng hỏi: “Các tẩu đang làm gì thế?”
Mẹ Nguyên Bảo vừa thấy nàng thì lập tức đè thấp giọng nói: “Lão tiên sinh kia lại tới nữa, ông ấy đang xem giúp mọi người đấy, muội có muốn xem một chút không?”
Loan Loan ngẩn người, cố gắng nhớ lại lão tiên sinh nàng ấy nói, rốt cuộc cũng nhớ ra người đó, thì ra là lão đạo sĩ kia, nói: “Đạo sĩ kia lại tới nữa sao?”
Mẹ Nguyên Bảo biết nàng không tin những thứ này lắm nên bèn lôi kéo khích lệ nàng: “Kỳ thật lão tiên sinh kia xem cũng rất chuẩn đấy, muội xem xem không phải lần trước ông ấy nói muội là người có phúc sao? Muội xem cuộc sống hiện tại nhà bọn muội đi, không phải là tốt hơn nhiều so với trước kia sao!”
Loan Loan gật gật đầu, quả thực đã tốt hơn nhiều, có điều nguyên nhân cũng không liên quan chút gì đến lời lão đạo sĩ kia nói cả.
“… Cho nên, thừa dịp hôm nay có cơ hội, muội cũng mang bát tự đi xem thử đi, không phải ai ông ấy cũng xem đâu. Lần trước ông ấy đã xem giúp muội, nói không chừng lần này vận khí muội tốt, ông ấy lại xem giúp muội một chút đấy?”
Loan Loan lắc đầu, nàng mới không cần đi đoán mệnh đâu.
Đúng lúc này, Bách Thủ ngăn cản nàng, nhìn nàng nói: “Nếu không, mình cũng xem xem?”
Loan Loan sững sờ nhìn, Bách Thủ cũng tin chuyện này sao?