Edit: Leticia Beta: Tuyết Y Ngày mùa hè mặt trời nóng bức, dưới tàng cây gió thổi mát mẻ. Loan Loan rất ít ra ngoài, bình thường đều ôm con ngồi trong hành lang, cây trồng trong sân cũng có thể che mát. Những người lớn đều không muốn ra ngoài dưới cái nóng thiêu đốt này, chỉ có mấy đứa trẻ con trong thôn nô đùa chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng Thạch Đầu, Nguyên Bảo tới nhà tìm Lai Sinh, sau đó liền vây quanh con Loan Loan nhìn thằng bé.
Có khi Mạch Thảo cũng tới, cô bé không chơi cùng với mấy đứa trẻ, mà chỉ luôn ngồi ở bên cạnh Loan Loan nhìn đứa bé, hái một ít hoa cỏ dại xinh đẹp ở ven đường tới trêu chọc đứa bé.
Trời nóng vừa mới lăn qua lăn lại thì người đã đổ đầy mồ hôi, hiện thân thể Đại Bảo Tiểu Bảo có lực rồi, bình thường cứ thích quơ cái tay nhỏ bé, đạp chân, nhìn thấy gì tò mò cũng phải sờ sờ, túm lấy mấy cái.
Mai Tử cũng không muốn ra cửa, vả lại dù sao trong nhà cũng phải có người trông chừng.
Loan Loan ở đây ngoại trừ mẹ Nguyên Bảo cùng mẹ Thạch Đầu thỉnh thoảng tới tán gẫu, thì cũng chỉ có bà mối Vương thích tới đây nhất thôi.
Ngày hôm đó bà lại dùng khăn tay quạt hấp tấp chạy tới, vừa tiến đến vừa giắt giọng nói: “Nhị muội nha, mau cho ta chén nước uống, nóng chết ta mất.”
Loan Loan vội vàng bảo Lai Sinh đi rót chén nước cho bà, bà mối Vương bưng chén, uống hai ngụm đã cạn sạch một chén nước, sau đó cầm khăn lau mồ hôi như thác trên trán, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh.
Uống nước xong trong lòng mát mẻ hơn nhiều, bà bỏ chén xuống, bà mối Vương liền rướn cổ lên nhìn đứa bé trong lòng Loan Loan: “Ngủ rồi à?”
Loan Loan gật đầu: “Vừa cho nó ăn xong, chờ nó ngủ say rồi muội mới ôm vào.”
Bà mối Vương gật đầu, rồi lại sát người lại, đứa bé nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhấp nhẹ, có vẻ rất thỏa mãn.
Khuôn mặt nhỏ bé mềm mại non nớt, đuôi mắt dài, lông mày cũng dài đậm, bà mối Vương cười nói: “Lớn lên khẳng định sẽ giống cha nó, mày rậm mắt to.”
Tiếp theo bà nhíu đầu mày: “Chỉ là lông mi. . . . . . có hơi ngắn.”
“Cắt lông mi khi còn bé, sau này mới có thể vừa dài vừa cong được.” Loan Loan nhìn con, khóe miệng nàng lộ ra ý cười.
“Hóa ra là muội cắt?” Bà mối Vương kinh ngạc, nói quanh co: “Cắt lông mi của trẻ con đang bú không tốt mà?”
Loan Loan lơ đễnh: “Không có gì đâu, cắt đi thì sau này mới có thể dài và rậm được, cũng không phải nhổ nên không sao.”
Bà mối Vương cười khan, không tiện nói gì nữa, phụ họa nói “Cũng đúng” sau đó nói đến chuyện trong thôn hai năm qua thêm thật nhiều trẻ con.
“. . . . . . Lợi hại chính là Mai Tử, vừa sinh đã sinh hẳn hai đứa, hiện nhà các muội lại thêm một thằng nhóc, qua mấy tháng nữa nhà Thanh Sơn lại thêm người. . . . . .”
Loan Loan cười gật đầu, hai năm nay Dương gia thôn không chỉ có thêm nhân khẩu, mà cuộc sống cũng khá hơn một chút.
“. . . . . . Muội nói xem trong bụng vợ Thanh Sơn tương lai là con trai hay con gái?”
Loan Loan lắc đầu, sao nàng biết được chứ.
“Ta cảm thấy có lẽ lại là con trai.” Bà mối Vương rất chắc chắn nói.
“Vì sao ạ?” Loan Loan nói.
“Muội không nhìn thấy vợ Thanh Sơn à, cái mông vừa tròn vừa lớn, vừa nhìn cũng biết là tướng sinh con trai. Muội nhìn Mai Tử xem, tướng mạo đẫy đà thế, chẳng phải sinh được hai đứa con trai đó sao. À mà không đúng, dáng dấp hai nàng không sai biệt lắm, không phải cái thai này của vợ Thanh Sơn cũng là hai đứa con trai chứ?”
Nghe suy đoán của bà mối Vương, Loan Loan câm lặng há miệng, chỉ thế mà có thể nhìn ra là nam hay nữ, lại còn biết là thai song sinh? Nàng không khỏi sờ lên cái mông của mình, nàng cũng sinh con trai, chẳng lẽ mông của nàng cũng rất to?
Bà mối Vương cảm giác mình nhìn rất chuẩn, nói một tràng dài như sét đánh, cuối cùng nhếch miệng lên, lại nói: “Muội không biết chứ, trong thôn chúng ta có vài người muốn sinh con trai mà sinh không ra đấy.”
Trong lòng Loan Loan hiểu mấy phần, nhưng trên mặt vẫn nhìn nàng, một bộ dáng chuẩn bị lắng nghe.
Bà mối Vương lại cười hắc hắc nói: “Muội không biết đâu, Cát Sơn muốn có con trai lắm rồi, đáng tiếc mẹ Lan Hoa mấy năm rồi mà vẫn cứ như thế. Bụng chẳng có chút phản ứng nào, chúng ta ở nông thôn, chứ nếu ở nhà giàu, chỉ sợ Cát Sơn đã cưới vợ bé lâu rồi đấy. Mấy ngày trước đây, ta ra chợ thấy nàng che che giấu giấu, sau đó ta lặng lẽ đi theo nhìn, muội đoán xem nàng làm gì?”
Loan Loan chớp chớp mắt.
“Nàng tìm thầy bói bói quẻ cho nàng, lại còn muốn một lá bùa sinh con trai. Tốn tròn một lượng bạc cho ông thầy bói kia đấy.”
Nói xong đột nhiên bà mối Vương lại nghĩ tới cái gì đó, rồi lôi kéo Loan Loan kỳ quái nói: “Nói đến đây bỗng dưng ta lại nhớ đến một chuyện rất kỳ lạ. Vừa rồi lúc ta từ bên ngoài trở về thôn thì nhìn thấy hai nam tử xa lạ, ta vốn muốn hỏi họ một chút xem họ đang tìm ai, nhưng hai người nhìn thấy ta lại quay đầu rời đi.”
Trên mặt Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc.
Người mấy thôn quanh đây cho dù không quen toàn bộ nhưng cũng quen mặt, hơn nữa đến Dương gia thôn không phải tìm người thì chính là lên núi săn thú. Bởi vì Dương gia thôn coi như là cái thôn tận cùng xa nhất, đi tiếp là tới núi. Nhưng người bên ngoài tới săn thú lại rất ít.
Vậy hai nam tử kia là người phương nào, chẳng lẽ là Âu Dương gia?
Loan Loan càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Nhưng người của Âu Dương gia đến làm gì? Chẳng lẽ là Âu Dương Chất sợ bọn họ giấu Lai Sinh đi, cho nên phái người tới giám thị?
Loan Loan có chút tức giận, họ xem Lai Sinh là cái gì?
Bà mối Vương nhìn sắc mặt Loan Loan không tốt, cẩn thận nói: “Muội quen à?”
“Ta không biết.” Loan Loan dẹp đi sự khó chịu trong lòng rồi nói.
Dừng một chút, Bà mối Vương lại nói: “Nhị muội à, các muội có gì khó khăn có thể nói ra với chúng ta, có thể giúp chúng ta nhất định sẽ giúp. Hôm đó ông lão ngồi xe ngựa kia có quan hệ gì với Lai Sinh vậy? Trong thôn hiện tại cũng đang nghị luận rối rít đấy.”
Không trách được mọi người tò mò, hôm đó Âu Dương Chất đưa những món đồ tốt ra, thái độ của ông ta lại mạnh mẽ cứng rắn như thế, nàng và Bách Thủ muốn trả đồ lại cũng không được. Ông ta lại biểu hiện đặc biệt chiếu cố Lai Sinh, còn có câu “Thiếu gia” kia , có thể nào không để cho mọi người sinh nghi chứ.
Nhưng chuyện này Bách Thủ và Dương Nghĩa Trí cũng không nói ra ngoài. có người hỏi cũng chỉ là hàm hồ suy đoán.
“. . . . . . Chuyện này có chút phức tạp, trong chốc lát ta cũng không nói rõ với thẩm được, sau này mọi người sẽ biết.”
Loan Loan không nói, bà mối Vương tự nhiên không tiện hỏi nữa.
Nhưng ngày hôm sau, Loan Loan lại nghe thấy có người nói ngoài thôn có người lạ. Lúc ấy Dương Nghĩa Trí đã ở đó, ông cầm tẩu thuốc cau mày, cuối cùng lại nặng nề thở dài rồi đi trở về.
Buổi tối Loan Loan nói chuyện này với Bách Thủ, Bách Thủ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu Âu Dương Chất thật muốn làm như vậy, bọn họ có biện pháp gì, báo quan sao? Hình như người ta cũng không có hành động phạm pháp, nha môn cũng lắm cũng chỉ vặn hỏi vài câu nghi vấn thôi, nói không chừng sau khi lộ ra danh hào Âu Dương gia, nha môn còn có thể khuyên ngược lại bọn họ nữa.
Ngày kế, ăn xong cơm trưa, Loan Loan cho con bú, dỗ thằng bé ngủ rồi đặt lên trên giường.
Vì để cho con ngủ ngon vào ban đêm, nên Loan Loan bảo Bách Thủ làm một cái giường cho con nít, hình thức tương đối đơn giản, nhưng khá lớn, đứa bé hai tuổi cũng có thể dùng.
Giường của đứa bé để trong buồng cạnh tường cửa ra vào, Loan Loan ngồi ở hành lang cạnh cửa sổ, con nàng vừa khóc là có thể lập tức nghe được.
Nàng đang may được một nửa bộ quần áo lót nhỏ, trình độ may quần áo của nàng mặc dù không thể so với mẹ Nguyên Bảo, nhưng tốt xấu gì quần áo may xong cũng vừa người. Luyện thêm một chút nữa, nàng tin rằng có thể làm thêm một ít viền hoa, may vá cũng có thể càng đẹp hơn. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ tay nghề tốt hơn, con lớn hơn một chút, nàng sẽ may quần áo cho Bách Thủ.
Một mình ngồi trong nhà vừa làm vừa nghĩ, không ngờ mẹ Lan Hoa tới đây, trong tay còn cầm một con gà trống lớn. Thấy nàng đang may quần áo, thì cầm lên nhìn rồi cười nói: “May cũng không tệ!”
Loan Loan bưng ghế ra mời nàng ngồi: “Muội may không đẹp, cố mà dùng thôi.”
“May vá thì kém tinh tế so với thợ cắt may ngoài tiệm, cũng không có viền hoa, nhưng chất vải này của muội không tệ, rất mềm, mà chúng ta ở nông thôn cũng không chú ý nhiều như vậy. Dù sao cũng chỉ mặc ở bên trong, chỉ cần đứa bé mặc thoải mái là được rồi.”
Loan Loan cảm thấy hơi quái lạ, bình thường mẹ Lan Hoa nói chuyện cũng không khách sáo như vậy.
Nàng cười nói: “Đúng vậy, nông dân chúng ta không chú ý như mấy nhà giàu, mà cũng không có tinh lực chuẩn bị nhiều loại hoa văn như vậy, chỉ cần mặc thoải mái là đủ.”
Mẹ Lan Hoa lại nói mấy câu. Sau đó chỉ vào con gà trống trên mặt đất, nói: “Năm nay ta nuôi thêm mấy con gà, hiện tại muội đang cho con bú, nên ăn nhiều một chút, bồi bổ vào mới đủ sữa.”
Trong lòng Loan Loan càng thêm kinh ngạc, vội vàng từ chối nói: “Không cần, không cần, các tẩu giữ lại mà ăn đi. Sáng mai Bách Thủ sẽ đi chợ mua.”
“Muội đừng khách khí, vì ta biết gà nhà các muội nuôi còn nhỏ nên mới bắt mang tới đây, đều cùng một thôn cả, muội cứ nhận đi, sáng mai bảo Bách Thủ giết hầm canh cho muội.”
Ý cười trên mặt Loan Loan không giảm, nhưng vẫn không nhận con gà này, mẹ Lan Hoa thì cứ bắt nàng nhận, nói mọi người đều cùng quê, có việc mở miệng thì mọi người cùng nhau giúp đỡ, nói một tràng dài, chính là phải bắt Loan Loan nhận lấy con gà này.
Nhưng hành vi hôm nay của nàng thật đúng là kỳ quái, Loan Loan nghĩ nghĩ rồi uyển chuyển hỏi nàng có phải có chuyện gì hay không, có chuyện gì cứ việc nói ra.
Mẹ Lan Hoa xuôi theo thang (*), thật tình nói ra: “. . . . . . Trong nhà người lớn không còn, ta lại chỉ có một đứa con gái là Lan Hoa, nếu không có con trai thì sau này hương khói của Cát gia sẽ bị chặt đứt. . . . . . Cha con bé vẫn đều mong có nhi tử, nhưng cái bụng này của ta lại lại không chịu tranh giành gì cả, nếu nói về thân thể, thì ta lại rất khỏe mạnh, ngày mùa một mình ta cũng có thể gánh vác, ta xách một thùng nước đầy từ dưới chân núi lên cũng không thở gấp. Nhưng không biết vì sao, chuyện con cái này lại có chút khó khăn, dù bồi bổ thế nào cũng không mang thai được. . . . . .” Nói đến đó giọng nói đã có chút nức nở.
(*) ý chỉ có việc nhờ nhưng không dám nói thẳng, Loan Loan nói thế là đã cho nàng một cái thang để leo xuống.
Loan Loan lặng lẽ than thở, nàng nên đoán được mới đúng, còn có chuyện gì có thể làm cho mẹ Lan Hoa hào phóng như thế đây?
Chỉ đành phải an ủi nàng: “Chính là bởi vì như thế, muội mới không thể nhận con gà này của tẩu, nếu tẩu không bồi bổ cho tốt, nhỡ đâu ngày nào đó mang bầu thì sao, hơn nữa, Lan Hoa còn nhỏ lại còn đang lớn, con bé cũng cần được ăn ngon một chút.”
“Một đứa con gái như Lan Hoa không sao cả, với lại trong nhà cũng không thiệt thòi con bé.” Mẹ Lan Hoa nắm chặt khăn lau lau khóe mắt ướt át, tiếp tục nói: “Cả đời một nữ nhân như ta, nếu ngay cả con trai cũng sinh không được, sẽ bị mẹ chồng mắng, người khác chê cười, còn có thể bị chồng ghét bỏ. Mặc dù cha mẹ Cát Sơn không còn, nhưng Cát Sơn sĩ diện, lại trông mong con trai nhiều năm như vậy . . . . .” Sau đó nói với Loan Loan, nửa năm qua, thấy trong thôn có thêm nhiều bé trai, trong lòng Cát Sơn càng khó chịu, ở nhà tính tình cũng càng ngày càng tệ. Có đôi khi Lan Hoa còn bị dọa sợ đến phát khóc.
Nữ nhân thời này, không có con nối dòng, hoặc không thể kéo dài hương khói, nam nhân có thể dựa vào chuyện này mà bỏ vợ rồi cưới vợ bé.
Loan Loan không khỏi nghĩ đến nếu cái cái thai này của nàng sinh ra là con gái, Bách Thủ có vui vẻ như thế hay không? Nhưng đảo mắt lại cảm thấy mình nghĩ lung tung, cho dù là con gái thì nhất định Bách Thủ cũng sẽ không giống Cát Sơn.
“. . . . . . Muội là một người may mắn, kể từ khi gả cho Bách Thủ, nhà các muội sống càng ngày càng tốt, thai đầu đã được một đứa con trai rồi, nên ta muốn xin bí quyết của muội. . . . . .”
Mẹ Lan Hoa có khi quả thật thích nói này nói kia, nhưng nghĩ lại trong đó quả thực không thể thiếu nguyên nhân này.
Mà nàng cũng không phải là không thể sinh con, có điều bản thân Loan Loan thật sự không có bí phương sinh con trai gì cả, Loan Loan suy nghĩ một chút xong vẫn hỏi nàng: “Tẩu đã khám đại phu chưa?”
“Có, ta đã tìm đại phu tốt nhất ở trấn trên xem rồi, nhưng uống thuốc cũng không hiệu quả.”
Vậy không phải là vấn sinh được hay không.
Nghĩ đến hiện đại rất nhiều cặp vợ chồng kết hôn nhiều năm, vẫn luôn muốn có con nhưng thật vất vả mới có được, loại tình huống này có phần liên quan đến vị trí tử cung của người vợ.
Người nữ có tử cung ngả trước dễ mang thai nhất, tử cung ngả sau thường thường không dễ dàng, có khi còn cần chú ý tư thế.
Nghĩ tới đây, Loan Loan bèn nói cho nàng nghe suy đoán của mình, mẹ Lan Hoa rất kinh ngạc, cho dù nàng đã làm mẹ nhưng nghe được mặt cũng hơi đỏ lên, nói quanh co: “Biện pháp này hữu dụng sao?”
Có khi Mạch Thảo cũng tới, cô bé không chơi cùng với mấy đứa trẻ, mà chỉ luôn ngồi ở bên cạnh Loan Loan nhìn đứa bé, hái một ít hoa cỏ dại xinh đẹp ở ven đường tới trêu chọc đứa bé.
Trời nóng vừa mới lăn qua lăn lại thì người đã đổ đầy mồ hôi, hiện thân thể Đại Bảo Tiểu Bảo có lực rồi, bình thường cứ thích quơ cái tay nhỏ bé, đạp chân, nhìn thấy gì tò mò cũng phải sờ sờ, túm lấy mấy cái.
Mai Tử cũng không muốn ra cửa, vả lại dù sao trong nhà cũng phải có người trông chừng.
Loan Loan ở đây ngoại trừ mẹ Nguyên Bảo cùng mẹ Thạch Đầu thỉnh thoảng tới tán gẫu, thì cũng chỉ có bà mối Vương thích tới đây nhất thôi.
Ngày hôm đó bà lại dùng khăn tay quạt hấp tấp chạy tới, vừa tiến đến vừa giắt giọng nói: “Nhị muội nha, mau cho ta chén nước uống, nóng chết ta mất.”
Loan Loan vội vàng bảo Lai Sinh đi rót chén nước cho bà, bà mối Vương bưng chén, uống hai ngụm đã cạn sạch một chén nước, sau đó cầm khăn lau mồ hôi như thác trên trán, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh.
Uống nước xong trong lòng mát mẻ hơn nhiều, bà bỏ chén xuống, bà mối Vương liền rướn cổ lên nhìn đứa bé trong lòng Loan Loan: “Ngủ rồi à?”
Loan Loan gật đầu: “Vừa cho nó ăn xong, chờ nó ngủ say rồi muội mới ôm vào.”
Bà mối Vương gật đầu, rồi lại sát người lại, đứa bé nhắm hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhấp nhẹ, có vẻ rất thỏa mãn.
Khuôn mặt nhỏ bé mềm mại non nớt, đuôi mắt dài, lông mày cũng dài đậm, bà mối Vương cười nói: “Lớn lên khẳng định sẽ giống cha nó, mày rậm mắt to.”
Tiếp theo bà nhíu đầu mày: “Chỉ là lông mi. . . . . . có hơi ngắn.”
“Cắt lông mi khi còn bé, sau này mới có thể vừa dài vừa cong được.” Loan Loan nhìn con, khóe miệng nàng lộ ra ý cười.
“Hóa ra là muội cắt?” Bà mối Vương kinh ngạc, nói quanh co: “Cắt lông mi của trẻ con đang bú không tốt mà?”
Loan Loan lơ đễnh: “Không có gì đâu, cắt đi thì sau này mới có thể dài và rậm được, cũng không phải nhổ nên không sao.”
Bà mối Vương cười khan, không tiện nói gì nữa, phụ họa nói “Cũng đúng” sau đó nói đến chuyện trong thôn hai năm qua thêm thật nhiều trẻ con.
“. . . . . . Lợi hại chính là Mai Tử, vừa sinh đã sinh hẳn hai đứa, hiện nhà các muội lại thêm một thằng nhóc, qua mấy tháng nữa nhà Thanh Sơn lại thêm người. . . . . .”
Loan Loan cười gật đầu, hai năm nay Dương gia thôn không chỉ có thêm nhân khẩu, mà cuộc sống cũng khá hơn một chút.
“. . . . . . Muội nói xem trong bụng vợ Thanh Sơn tương lai là con trai hay con gái?”
Loan Loan lắc đầu, sao nàng biết được chứ.
“Ta cảm thấy có lẽ lại là con trai.” Bà mối Vương rất chắc chắn nói.
“Vì sao ạ?” Loan Loan nói.
“Muội không nhìn thấy vợ Thanh Sơn à, cái mông vừa tròn vừa lớn, vừa nhìn cũng biết là tướng sinh con trai. Muội nhìn Mai Tử xem, tướng mạo đẫy đà thế, chẳng phải sinh được hai đứa con trai đó sao. À mà không đúng, dáng dấp hai nàng không sai biệt lắm, không phải cái thai này của vợ Thanh Sơn cũng là hai đứa con trai chứ?”
Nghe suy đoán của bà mối Vương, Loan Loan câm lặng há miệng, chỉ thế mà có thể nhìn ra là nam hay nữ, lại còn biết là thai song sinh? Nàng không khỏi sờ lên cái mông của mình, nàng cũng sinh con trai, chẳng lẽ mông của nàng cũng rất to?
Bà mối Vương cảm giác mình nhìn rất chuẩn, nói một tràng dài như sét đánh, cuối cùng nhếch miệng lên, lại nói: “Muội không biết chứ, trong thôn chúng ta có vài người muốn sinh con trai mà sinh không ra đấy.”
Trong lòng Loan Loan hiểu mấy phần, nhưng trên mặt vẫn nhìn nàng, một bộ dáng chuẩn bị lắng nghe.
Bà mối Vương lại cười hắc hắc nói: “Muội không biết đâu, Cát Sơn muốn có con trai lắm rồi, đáng tiếc mẹ Lan Hoa mấy năm rồi mà vẫn cứ như thế. Bụng chẳng có chút phản ứng nào, chúng ta ở nông thôn, chứ nếu ở nhà giàu, chỉ sợ Cát Sơn đã cưới vợ bé lâu rồi đấy. Mấy ngày trước đây, ta ra chợ thấy nàng che che giấu giấu, sau đó ta lặng lẽ đi theo nhìn, muội đoán xem nàng làm gì?”
Loan Loan chớp chớp mắt.
“Nàng tìm thầy bói bói quẻ cho nàng, lại còn muốn một lá bùa sinh con trai. Tốn tròn một lượng bạc cho ông thầy bói kia đấy.”
Nói xong đột nhiên bà mối Vương lại nghĩ tới cái gì đó, rồi lôi kéo Loan Loan kỳ quái nói: “Nói đến đây bỗng dưng ta lại nhớ đến một chuyện rất kỳ lạ. Vừa rồi lúc ta từ bên ngoài trở về thôn thì nhìn thấy hai nam tử xa lạ, ta vốn muốn hỏi họ một chút xem họ đang tìm ai, nhưng hai người nhìn thấy ta lại quay đầu rời đi.”
Trên mặt Loan Loan lộ vẻ kinh ngạc.
Người mấy thôn quanh đây cho dù không quen toàn bộ nhưng cũng quen mặt, hơn nữa đến Dương gia thôn không phải tìm người thì chính là lên núi săn thú. Bởi vì Dương gia thôn coi như là cái thôn tận cùng xa nhất, đi tiếp là tới núi. Nhưng người bên ngoài tới săn thú lại rất ít.
Vậy hai nam tử kia là người phương nào, chẳng lẽ là Âu Dương gia?
Loan Loan càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Nhưng người của Âu Dương gia đến làm gì? Chẳng lẽ là Âu Dương Chất sợ bọn họ giấu Lai Sinh đi, cho nên phái người tới giám thị?
Loan Loan có chút tức giận, họ xem Lai Sinh là cái gì?
Bà mối Vương nhìn sắc mặt Loan Loan không tốt, cẩn thận nói: “Muội quen à?”
“Ta không biết.” Loan Loan dẹp đi sự khó chịu trong lòng rồi nói.
Dừng một chút, Bà mối Vương lại nói: “Nhị muội à, các muội có gì khó khăn có thể nói ra với chúng ta, có thể giúp chúng ta nhất định sẽ giúp. Hôm đó ông lão ngồi xe ngựa kia có quan hệ gì với Lai Sinh vậy? Trong thôn hiện tại cũng đang nghị luận rối rít đấy.”
Không trách được mọi người tò mò, hôm đó Âu Dương Chất đưa những món đồ tốt ra, thái độ của ông ta lại mạnh mẽ cứng rắn như thế, nàng và Bách Thủ muốn trả đồ lại cũng không được. Ông ta lại biểu hiện đặc biệt chiếu cố Lai Sinh, còn có câu “Thiếu gia” kia , có thể nào không để cho mọi người sinh nghi chứ.
Nhưng chuyện này Bách Thủ và Dương Nghĩa Trí cũng không nói ra ngoài. có người hỏi cũng chỉ là hàm hồ suy đoán.
“. . . . . . Chuyện này có chút phức tạp, trong chốc lát ta cũng không nói rõ với thẩm được, sau này mọi người sẽ biết.”
Loan Loan không nói, bà mối Vương tự nhiên không tiện hỏi nữa.
Nhưng ngày hôm sau, Loan Loan lại nghe thấy có người nói ngoài thôn có người lạ. Lúc ấy Dương Nghĩa Trí đã ở đó, ông cầm tẩu thuốc cau mày, cuối cùng lại nặng nề thở dài rồi đi trở về.
Buổi tối Loan Loan nói chuyện này với Bách Thủ, Bách Thủ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu Âu Dương Chất thật muốn làm như vậy, bọn họ có biện pháp gì, báo quan sao? Hình như người ta cũng không có hành động phạm pháp, nha môn cũng lắm cũng chỉ vặn hỏi vài câu nghi vấn thôi, nói không chừng sau khi lộ ra danh hào Âu Dương gia, nha môn còn có thể khuyên ngược lại bọn họ nữa.
Ngày kế, ăn xong cơm trưa, Loan Loan cho con bú, dỗ thằng bé ngủ rồi đặt lên trên giường.
Vì để cho con ngủ ngon vào ban đêm, nên Loan Loan bảo Bách Thủ làm một cái giường cho con nít, hình thức tương đối đơn giản, nhưng khá lớn, đứa bé hai tuổi cũng có thể dùng.
Giường của đứa bé để trong buồng cạnh tường cửa ra vào, Loan Loan ngồi ở hành lang cạnh cửa sổ, con nàng vừa khóc là có thể lập tức nghe được.
Nàng đang may được một nửa bộ quần áo lót nhỏ, trình độ may quần áo của nàng mặc dù không thể so với mẹ Nguyên Bảo, nhưng tốt xấu gì quần áo may xong cũng vừa người. Luyện thêm một chút nữa, nàng tin rằng có thể làm thêm một ít viền hoa, may vá cũng có thể càng đẹp hơn. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ tay nghề tốt hơn, con lớn hơn một chút, nàng sẽ may quần áo cho Bách Thủ.
Một mình ngồi trong nhà vừa làm vừa nghĩ, không ngờ mẹ Lan Hoa tới đây, trong tay còn cầm một con gà trống lớn. Thấy nàng đang may quần áo, thì cầm lên nhìn rồi cười nói: “May cũng không tệ!”
Loan Loan bưng ghế ra mời nàng ngồi: “Muội may không đẹp, cố mà dùng thôi.”
“May vá thì kém tinh tế so với thợ cắt may ngoài tiệm, cũng không có viền hoa, nhưng chất vải này của muội không tệ, rất mềm, mà chúng ta ở nông thôn cũng không chú ý nhiều như vậy. Dù sao cũng chỉ mặc ở bên trong, chỉ cần đứa bé mặc thoải mái là được rồi.”
Loan Loan cảm thấy hơi quái lạ, bình thường mẹ Lan Hoa nói chuyện cũng không khách sáo như vậy.
Nàng cười nói: “Đúng vậy, nông dân chúng ta không chú ý như mấy nhà giàu, mà cũng không có tinh lực chuẩn bị nhiều loại hoa văn như vậy, chỉ cần mặc thoải mái là đủ.”
Mẹ Lan Hoa lại nói mấy câu. Sau đó chỉ vào con gà trống trên mặt đất, nói: “Năm nay ta nuôi thêm mấy con gà, hiện tại muội đang cho con bú, nên ăn nhiều một chút, bồi bổ vào mới đủ sữa.”
Trong lòng Loan Loan càng thêm kinh ngạc, vội vàng từ chối nói: “Không cần, không cần, các tẩu giữ lại mà ăn đi. Sáng mai Bách Thủ sẽ đi chợ mua.”
“Muội đừng khách khí, vì ta biết gà nhà các muội nuôi còn nhỏ nên mới bắt mang tới đây, đều cùng một thôn cả, muội cứ nhận đi, sáng mai bảo Bách Thủ giết hầm canh cho muội.”
Ý cười trên mặt Loan Loan không giảm, nhưng vẫn không nhận con gà này, mẹ Lan Hoa thì cứ bắt nàng nhận, nói mọi người đều cùng quê, có việc mở miệng thì mọi người cùng nhau giúp đỡ, nói một tràng dài, chính là phải bắt Loan Loan nhận lấy con gà này.
Nhưng hành vi hôm nay của nàng thật đúng là kỳ quái, Loan Loan nghĩ nghĩ rồi uyển chuyển hỏi nàng có phải có chuyện gì hay không, có chuyện gì cứ việc nói ra.
Mẹ Lan Hoa xuôi theo thang (*), thật tình nói ra: “. . . . . . Trong nhà người lớn không còn, ta lại chỉ có một đứa con gái là Lan Hoa, nếu không có con trai thì sau này hương khói của Cát gia sẽ bị chặt đứt. . . . . . Cha con bé vẫn đều mong có nhi tử, nhưng cái bụng này của ta lại lại không chịu tranh giành gì cả, nếu nói về thân thể, thì ta lại rất khỏe mạnh, ngày mùa một mình ta cũng có thể gánh vác, ta xách một thùng nước đầy từ dưới chân núi lên cũng không thở gấp. Nhưng không biết vì sao, chuyện con cái này lại có chút khó khăn, dù bồi bổ thế nào cũng không mang thai được. . . . . .” Nói đến đó giọng nói đã có chút nức nở.
(*) ý chỉ có việc nhờ nhưng không dám nói thẳng, Loan Loan nói thế là đã cho nàng một cái thang để leo xuống.
Loan Loan lặng lẽ than thở, nàng nên đoán được mới đúng, còn có chuyện gì có thể làm cho mẹ Lan Hoa hào phóng như thế đây?
Chỉ đành phải an ủi nàng: “Chính là bởi vì như thế, muội mới không thể nhận con gà này của tẩu, nếu tẩu không bồi bổ cho tốt, nhỡ đâu ngày nào đó mang bầu thì sao, hơn nữa, Lan Hoa còn nhỏ lại còn đang lớn, con bé cũng cần được ăn ngon một chút.”
“Một đứa con gái như Lan Hoa không sao cả, với lại trong nhà cũng không thiệt thòi con bé.” Mẹ Lan Hoa nắm chặt khăn lau lau khóe mắt ướt át, tiếp tục nói: “Cả đời một nữ nhân như ta, nếu ngay cả con trai cũng sinh không được, sẽ bị mẹ chồng mắng, người khác chê cười, còn có thể bị chồng ghét bỏ. Mặc dù cha mẹ Cát Sơn không còn, nhưng Cát Sơn sĩ diện, lại trông mong con trai nhiều năm như vậy . . . . .” Sau đó nói với Loan Loan, nửa năm qua, thấy trong thôn có thêm nhiều bé trai, trong lòng Cát Sơn càng khó chịu, ở nhà tính tình cũng càng ngày càng tệ. Có đôi khi Lan Hoa còn bị dọa sợ đến phát khóc.
Nữ nhân thời này, không có con nối dòng, hoặc không thể kéo dài hương khói, nam nhân có thể dựa vào chuyện này mà bỏ vợ rồi cưới vợ bé.
Loan Loan không khỏi nghĩ đến nếu cái cái thai này của nàng sinh ra là con gái, Bách Thủ có vui vẻ như thế hay không? Nhưng đảo mắt lại cảm thấy mình nghĩ lung tung, cho dù là con gái thì nhất định Bách Thủ cũng sẽ không giống Cát Sơn.
“. . . . . . Muội là một người may mắn, kể từ khi gả cho Bách Thủ, nhà các muội sống càng ngày càng tốt, thai đầu đã được một đứa con trai rồi, nên ta muốn xin bí quyết của muội. . . . . .”
Mẹ Lan Hoa có khi quả thật thích nói này nói kia, nhưng nghĩ lại trong đó quả thực không thể thiếu nguyên nhân này.
Mà nàng cũng không phải là không thể sinh con, có điều bản thân Loan Loan thật sự không có bí phương sinh con trai gì cả, Loan Loan suy nghĩ một chút xong vẫn hỏi nàng: “Tẩu đã khám đại phu chưa?”
“Có, ta đã tìm đại phu tốt nhất ở trấn trên xem rồi, nhưng uống thuốc cũng không hiệu quả.”
Vậy không phải là vấn sinh được hay không.
Nghĩ đến hiện đại rất nhiều cặp vợ chồng kết hôn nhiều năm, vẫn luôn muốn có con nhưng thật vất vả mới có được, loại tình huống này có phần liên quan đến vị trí tử cung của người vợ.
Người nữ có tử cung ngả trước dễ mang thai nhất, tử cung ngả sau thường thường không dễ dàng, có khi còn cần chú ý tư thế.
Nghĩ tới đây, Loan Loan bèn nói cho nàng nghe suy đoán của mình, mẹ Lan Hoa rất kinh ngạc, cho dù nàng đã làm mẹ nhưng nghe được mặt cũng hơi đỏ lên, nói quanh co: “Biện pháp này hữu dụng sao?”