Edit: Quỳnh Trúc Beta: Tuyết Y Bách Thủ đã về, đương nhiên mẹ nàng phải về nhà, Loan Loan lập tức sôi nổi hơn, đưa mẹ nàng đến đầu thôn, còn dặn bà nếu rảnh thì cứ tới đây chơi, sau đó vô cùng vui vẻ mà trở về nhà.
Buổi tối nàng làm mấy món ăn Bách Thủ thích, rồi đun nước, để cho hắn thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Chờ khi dỗ con ngủ xong, lúc này hai người mới nằm xuống nói chuyện.
Bách Thủ, cha Nguyên Bảo cùng hai người lạ đã trèo lên khắp vài ngọn núi xung quanh, ban đầu hai người cho là đối phương thật sự tới săn bắn. Trước khi Lên núi hai người đã mang đầy đủ dụng cụ.
Nhưng sau khi lên núi, hai người kia lại không tìm kiếm con mồi, mà lấy ra mấy thứ công cụ từ trong cái túi mang theo bên mình bắt đầu gõ gõ đập đập ở trên núi, còn thì để cho bọn họ tự đi tìm thú săn, cho dù săn được con thú nào cũng coi như là của bọn họ.
Bách Thủ và cha Nguyên Bảo đều rất khó hiểu, đường núi này rất vòng vèo, hai người kia tự mình đi lung tung lên núi, thỉnh thoảng còn ngồi xổm xuống đất thì thầm.
Bách Thủ cùng cha Nguyên Bảo không dám cách hai người quá xa, cũng không muốn cố ý đến gần nghe lén nên cứ không xa không gần đi theo, âm thầm chú ý xem hai người họ tìm cái gì.
Hai ngày đầu không thu hoạch được gì, hai người kia thấy Bách Thủ và cha Nguyên Bảo rất có chừng mực, cũng thấy hảo cảm không ít, sau đó thẳng thắn nói cho hai người biết là bọn họ không phải là tới săn thú, mà chỉ đến tìm ít đồ mình cần.
Ngày thứ ba, rốt cục trên một ngọn núi đã tìm được một cục gì đó đen thui. Cũng không biết là cái gì mà cầm vào còn bẩn tay, nhưng hai người kia lại rất hưng phấn, gói kỹ thứ đó vào bao quần áo như bảo bối, còn nói là không ngờ trên núi này có thật, chỉ tốn thời gian ba ngày đã tìm được rồi, họ tỏ vẻ rất cảm ơn hai người Bách Thủ, rồi cho mỗi người hai lượng bạc tiền công, đồng thời xin hai người tạm thời giữ bí mật. Họ hứa hẹn lần sau đến lại xin hai người tiếp tục dẫn đường, sau đó làm ký hiệu ở xung quanh, rồi bốn người liền vội vã xuống núi.
Loan Loan bảo Bách Thủ mô tả lại hình dạng thứ đó.
Hắn khoa tay múa chân, tay nắm thành đấm lớn: “. . .Giống như đào từ trong lòng đất ra. Nó đen thui, bẩn hơn cả tro trong bếp lò nữa.”
Trong lòng Loan Loan đã có suy đoán, nhưng còn chưa xác định.
Nếu thật sự là thứ kia, vậy thì đối với thôn các nàng mà nói đấy chính là chuyện tốt, để đào thứ đó cần rất nhiều người, mọi người không chỉ có thể có việc làm, có lẽ nàng còn có thể bán chút đồ kiếm sống ở ngoài.
Lúc này nàng không khỏi nhớ đến cái lần Bách Thủ cùng đi vào núi sâu năm ngoái, nói là có người cũng vào sâu trong núi rồi bị sói cắn, không biết có phải là cùng một nhóm người hay không?
Nếu như chuyện này là thật, muốn làm cũng phải tốn không ít thời gian để chuẩn bị, vậy nàng vẫn còn đủ thời gian để suy nghĩ xem có thể làm chút gì đó, nhà bọn họ ăn bây giờ đều là tiền vốn cũ, trong lòng nàng đã sớm bứt rứt cuống cuồng lên rồi.
Nghĩ tới đây, tâm tình Loan Loan bỗng chốc tốt lên rất nhiều. Ưu sầu tính toán trong lòng mấy ngày này cũng sáng tỏ hơn một chút.
Ở một bên khác, chưa qua được mấy ngày, Loan Loan đã nghe mẹ nàng nói Vương Tiểu Thảo và Ngưu Sơn đã đính hôn rồi.
Định xong hôn sự cho Vương Tiểu Thảo, mẹ nàng đã giải quyết được một việc lớn trong lòng.
Mà chuyện ồn ào nhất ở Dương gia thôn gần đây chính là chuyện mẹ Lan Hoa mang thai, nhưng rất nhiều người đều không tin.
Hôm đó, khi Loan Loan và Bách Thủ từ nhà mẹ đẻ trở về đi ngang qua nhà Lan Hoa, đã thấy Cát Sơn đi ra ngoài, trông thấy hai người, hắn dị thường nhiệt tình chào hỏi, còn mời hai người vào nhà ngồi.
Bình thường người hai nhà gặp mặt cũng sẽ chào hỏi nhưng chưa bao giờ nhiệt tình giống như vậy.
Hai người tất nhiên là cười đáp lại. Nhưng làm sao đi vào thật được, thế là hai người lấy cớ trong nhà còn có việc, còn buộc trâu nên phải đi về nhà.
Cát Sơn làm như nghe không hiểu, bảo Bách Thủ về nhà buộc trâu, rồi mời Loan Loan vào nhà ngồi: “Mẹ bọn nhỏ ở nhà rảnh rỗi quá, cũng không có ai nói chuyện, hôm qua nàng còn lải nhải nhắc đến Nhị muội nói là muốn nói chuyện với ngươi đấy…”
Loan Loan thực sự từ chối không được nên chỉ có thể đi vào. Mẹ Lan Hoa nghe thấy tiếng nói, từ trong nhà đi ra, một tay nàng vịn khung cửa, một tay vịn eo, nâng cao bụng từ từ đi ra, đồng thời cười chào Loan Loan: “Ôi, Nhị muội tới rồi à, vào nhà ngồi đi!”
Loan Loan ngồi xuống trên cái ghế đẩu ở nhà chính, ôm lấy đứa con đang ngủ say, tay vỗ nhè nhẹ, nàng liếc nhìn cái bụng dẹp dẹp của mẹ Lan Hoa, cười nói: “Tẩu có thật rồi à?”
Mẹ Lan Hoa đỏ mặt, sờ vào bụng dưới của mình, cười rất vui vẻ: “Ừ, cũng trách bản thân ta sơ ý, đã hai tháng rồi mà mấy ngày trước mới biết.” Sau đó lại nhìn về phía nàng hết sức cảm kích nói: “Thật cám ơn muội!”
“Đây là duyên phận của các tẩu và đứa trẻ, lúc này tẩu phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào.” Loan Loan cười nói.
Không ngờ biện pháp kia của nàng lại có tác dụng.
Cát Sơn ân cần nấu nước đường đỏ bưng ra đưa cho Loan Loan: “Uống nước đi! Muội cứ an tâm ngồi đây nói chuyện, ta đi tìm Bách Thủ huynh đệ, buổi tối các muội hãy ở đây ăn cơm.”
“Ôi, như vậy sao được.” Loan Loan lập tức ôm con đứng lên: “Muội chỉ ngồi một chút thôi, cơm tối huynh cũng khỏi phải lo cho bọn muội.”
“Không được, nhà muội tối nay nhất định phải ở đây ăn cơm.” Cát Sơn nói rất chân thành.
Sau đó nói với mẹ Lan Hoa: “Nàng ở đây nói chuyện với vợ Bách Thủ đi, ta đi tìm Bách Thủ huynh đệ.” Sau đó đã đi ra cửa.
Mẹ Lan Hoa đi tới kéo Loan Loan ngồi xuống, Loan Loan không dám giằng co với nàng nên cũng ngồi xuống.
Mẹ Lan Hoa cười nói: “Muội khách khí như vậy làm gì chứ, ăn ở đây thì khác ở nhà muội à? Chúng ta còn chưa cảm ơn muội cho tốt đấy, toàn bộ đều nhờ phương pháp muội dạy ta, nếu không thì hiện tại ta còn không nhất định mang thai được đâu.”
“Đâu có, đấy là công lao của hai người, muội có làm gì đâu!” Loan Loan hé miệng hì hì cười nói.
Nàng cũng không dám tranh công.
Mẹ Lan Hoa cũng hé miệng cười, nhẹ tay khẽ vuốt trên bụng, động tác mềm nhẹ, vô cùng cẩn thận!
Loan Loan nhìn thấy thì thầm thở dài trong lòng.
Cát Sơn nói làm là làm, lúc tìm được Bách Thủ thì Bách Thủ vừa buộc trâu xong, sau một hồi thuyết phục không được, hắn kéo Bách Thủ ép phải đến nhà hắn ăn cơm, sự nhiệt tình quá độ như vậy Bách Thủ còn chưa từng thấy qua.
Bách Thủ không làm gì được nên đành phải đi đến nhà Lan Hoa.
Lúc ăn cơm tối, Cát Sơn đối xử với mẹ Lan Hoa rất tốt, tự mình múc canh cho nàng, cơm nước xong, cả bát cũng không cho nàng đụng. Có thể thấy được Cát Sơn rất quý cái thai này, có Cát Sơn tự chăm sóc, nụ cười ngọt ngào trên mặt mẹ Lan Hoa vẫn chưa hề ngừng.
Sau đó Loan Loan lại nghĩ, nếu cái thai này lại là con gái, Cát Sơn sẽ như thế nào đây?
Sau khi trở về Bách Thủ vẫn luôn hỏi Loan Loan vì sao Cát Sơn giữ hai người lại ăn cơm, lúc ăn cơm Cát Sơn chỉ cùng hắn uống rượu, hỏi việc nhà, ngoài ra không nói gì khác, chịu không được việc hắn cứ hỏi mãi, Loan Loan chỉ có cách nói cho hắn biết.
Bách Thủ nghe xong cũng rất ngạc nhiên: “Biện pháp này thật sự hữu hiệu như vậy à?”
“Ta cũng nghe mẹ nói vậy, nhưng không phải ai cũng có thể dùng.” Sau đó vòng vo đề tài.
Thời gian Vương Tiểu Thảo thành thân đã định là qua năm, trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho nàng. Rất lâu trước đây Vương Tiểu Thảo đã muốn có một tủ quần áo giống trong nhà Loan Loan, nên lần này nàng năn nỉ Loan Loan xin Bách Thủ làm giúp nàng một cái.
Bách Thủ không phải là thợ mộc chuyên nghiệp, làm đồ cho nhà mình dùng thì không sao cả, nhưng nếu cho Vương Tiểu Thảo làm đồ cưới vậy thì quá cẩu thả rồi. Sau đó Loan Loan đưa ra một ý kiến, đồ trong nhà cũng là lúc Loan Loan không có chuyện gì làm ngồi nghĩ ra cho Bách Thủ làm, Vương Tiểu Thảo vừa ý loại nào thì mời thợ mộc đến xem, rồi dựa vào hình dáng mỗi thứ làm một cái.
Vương Tiểu Thảo cảm thấy biện pháp này tốt, lúc này cũng đồng ý.
Về phần đồ cưới người tỷ tỷ như nàng nên cho thêm, thì đến lúc đó lại đưa qua vậy.
Lúc rảnh rỗi, nàng đem đồ trong nhà ra sửa sang lại, lần trước Âu Dương gia tặng không ít đồ, trừ thức ăn, thì những cái khác đều chưa động qua. Nàng cắt nửa xấp vải có màu sắc đẹp mắt, chất liệu vải trung đẳng căng ra cũng được hai xích (*). Trong nhà cũng không có đồ gì khác đáng giá, nàng nghĩ đến lúc đó đi chợ xem còn có thể mua chút gì để thêm trang cho Vương Tiểu Thảo.
(*) một xích = 1/3m
Cái kia tuy là vải thô nhưng tốt hơn và màu sắc cũng đẹp hơn so với vải bọn họ tự mua. Mua số vải kia đã tốn không ít tiền, người làm tỷ tỷ như nàng cũng coi như vô cùng nhân nghĩa rồi.
Có một lần đi chợ gặp phải Vương Lý, nói đến chuyện thêm trang cho Vương Tiểu Thảo.
“Chúng ta không có đồ gì đáng giá, nông dân cũng không hay đeo vàng bạc. Vả lại chúng ta cũng không có điều kiện đó, ta nghĩ đến lúc đó cứ đi ra cửa hàng ngoài chợ mua hai cây trâm cho con bé là được.”
Vương Tiểu Thảo dù sao cũng gả cho người trên chợ, cuối cùng cũng nên chú trọng hơn ở nông thôn.
Sau đó Vương Lý lại hỏi Loan Loan: “Muội chuẩn bị cho con bé cái gì?”
“Có thể có gì chứ tỷ, tình huống nhà bọn muội tỷ cũng biết mà, chỉ có xấp vải lần trước Âu Dương gia đưa tới còn một chút, nên muội đưa cho con bé.”
Nghe vậy, Vương Lý lập tức nhỏ giọng hỏi: “Lai Sinh thật sự không trở lại?”
Loan Loan mấp máy miệng, gật đầu: “Rất có thể.” Lúc đó, chuyện này truyền xôn xao khắp mấy cái thôn lân cận.
Vương Lý than thở mấy câu. Sau đó lôi kéo Loan Loan đi dạo cửa hàng đồ trang sức, nói đúng lúc hôm nay hai người gặp nhau, nên dứt khoát cùng đi chọn đồ.
Vương Lý chọn hai cây trâm cài bình thường, một cây có kiểu hồ diệp, cánh điệp đủ màu rất là đẹp mắt, khi đi thăm người thân hay đến nhà người khác chơi cài vào cũng hào phóng lại xinh đẹp. Một cây khác đơn giản hơn, thích hợp cài thường ngày.
Loan Loan nhìn trúng một đôi hoa tai dài, chế tác tinh tế, đeo vào lấp lánh óng ánh, có thể đạt được hiệu quả vẽ rồng điểm mắt (*).
(*)vẽ rồng điểm mắt; làm nổi bật nét chính (ví với việc thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn. Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ)
Mua đồ xong thì cũng coi như xong một chuyện, vì Vương Lý và Lý Quang Hán muốn mua ít đồ cho con, mà Loan Loan cùng Bách Thủ cũng vội về nhà, nên từ cửa hàng đồ trang sức đi ra thì Vương Lý và Lý Quang Hán đi về phía bên kia chợ.
Loan Loan cất kỹ đồ rồi đứng bên đường tìm kiếm. Sau một gốc cây, nàng tìm được Bách Thủ đang ôm con, bên cạnh còn có một nam tử tuổi còn trẻ. Thấy Loan Loan đi ra, Bách Thủ lập tức đi tới, nam tử kia cũng đi theo đến trước mặt Loan Loan, không đợi nàng nói chuyện, nam tử trẻ tuổi đã mỉm cười chào hỏi với Loan Loan: “Nói vậy vị này chính là Dương đại tẩu rồi.”
Người này rất lạ mặt, Loan Loan hồ nghi nhìn Bách Thủ, Bách Thủ cau mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Xin hỏi huynh là?”
Nam tử ăn mặc bình thường, giống như người khác trên chợ.
“Tại hạ là gã sai vặt thiếp thân của Đại quản gia Âu Dương Nhị lão gia, Lý Nhị.” Nam tử trẻ tuổi chắp tay với Loan Loan, khẽ mĩm cười nói.
Loan Loan sửng sốt.
Âu Dương Nhị lão gia, tức là đệ đệ của cha Lai Sinh, tim Loan Loan lập tức nhảy lên, chẳng lẽ Lai Sinh xảy ra chuyện gì?
Vội nói: “Không biết tiểu ca có chuyện gì?”
Triệu Nhị nhìn thấy nét mặt Loan Loan lộ ra thần sắc lo lắng, trong lòng lại nắm chắc mấy phần, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ đồng tình: “Là về Lai Sinh thiếu gia. . . . . .”
Trong lòng Loan Loan lập tức lộp bộp rơi xuống, sắc mặt Bách Thủ càng thêm khó chịu.
“Lão thái gia nhà ta có ba người con, đáng tiếc đều chỉ có con gái mà không có con trai, Âu Dương gia đại nghiệp lớn, nếu không con trai thừa kế, tương lai đại sản nghiệp sớm muộn cũng rơi vào tay người khác họ. Kể từ sau khi biết Âu Dương gia còn có một huyết mạch là Âu Dương thiếu gia, tất cả mọi người đều rất vui mừng. Lão thái gia chúng ta cũng chuẩn bị để cho Đại lão gia bồi dưỡng Lai Sinh thiếu gia thật tốt, đáng tiếc Lai Sinh thiếu gia lại ngốc, cho dù có dạy như thế nào cũng không làm được việc gì. Sau khi đến Âu Dương gia từ cái ăn cũng đều phải có người hầu hạ, hơn nữa cả ngày chỉ biết chơi đùa. . . Gây không ít họa ở nhà, cũng bị Đại lão gia đánh vô số lần, có một lần còn nằm trên giường suốt ba ngày mới xuống giường được. Dù sao cậu ấy mới trở về Âu Dương gia không lâu, trong lòng tình cảm với các ngươi rốt cuộc cũng sâu nặng hơn một chút, nên bình thường trong miệng cậu ấy cũng thường xuyên nhắc đi nhắc lại muốn gặp hai vị. . . . Nhị lão gia và Tam lão gia chúng ta thực sự nhìn không nổi, nhưng Lai Sinh thiếu gia là nam đinh duy nhất của Âu Dương gia chúng ta, nếu có nguy hiểm gì thì làm thế nào cho phải đây. Vì thế đã sai ta tìm hai vị, hi vọng hai vị có thể đi đón thiếu gia trở về ở mấy ngày, thuận tiện khuyên nhủ cậu ấy, sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời Đại lão gia và Lão thái gia, dù sao cậu ấy là kẻ ngốc, còn phải do những người ở cùng với cậu ấy lâu dài giúp đỡ dạy dỗ . . . . . .”
Buổi tối nàng làm mấy món ăn Bách Thủ thích, rồi đun nước, để cho hắn thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Chờ khi dỗ con ngủ xong, lúc này hai người mới nằm xuống nói chuyện.
Bách Thủ, cha Nguyên Bảo cùng hai người lạ đã trèo lên khắp vài ngọn núi xung quanh, ban đầu hai người cho là đối phương thật sự tới săn bắn. Trước khi Lên núi hai người đã mang đầy đủ dụng cụ.
Nhưng sau khi lên núi, hai người kia lại không tìm kiếm con mồi, mà lấy ra mấy thứ công cụ từ trong cái túi mang theo bên mình bắt đầu gõ gõ đập đập ở trên núi, còn thì để cho bọn họ tự đi tìm thú săn, cho dù săn được con thú nào cũng coi như là của bọn họ.
Bách Thủ và cha Nguyên Bảo đều rất khó hiểu, đường núi này rất vòng vèo, hai người kia tự mình đi lung tung lên núi, thỉnh thoảng còn ngồi xổm xuống đất thì thầm.
Bách Thủ cùng cha Nguyên Bảo không dám cách hai người quá xa, cũng không muốn cố ý đến gần nghe lén nên cứ không xa không gần đi theo, âm thầm chú ý xem hai người họ tìm cái gì.
Hai ngày đầu không thu hoạch được gì, hai người kia thấy Bách Thủ và cha Nguyên Bảo rất có chừng mực, cũng thấy hảo cảm không ít, sau đó thẳng thắn nói cho hai người biết là bọn họ không phải là tới săn thú, mà chỉ đến tìm ít đồ mình cần.
Ngày thứ ba, rốt cục trên một ngọn núi đã tìm được một cục gì đó đen thui. Cũng không biết là cái gì mà cầm vào còn bẩn tay, nhưng hai người kia lại rất hưng phấn, gói kỹ thứ đó vào bao quần áo như bảo bối, còn nói là không ngờ trên núi này có thật, chỉ tốn thời gian ba ngày đã tìm được rồi, họ tỏ vẻ rất cảm ơn hai người Bách Thủ, rồi cho mỗi người hai lượng bạc tiền công, đồng thời xin hai người tạm thời giữ bí mật. Họ hứa hẹn lần sau đến lại xin hai người tiếp tục dẫn đường, sau đó làm ký hiệu ở xung quanh, rồi bốn người liền vội vã xuống núi.
Loan Loan bảo Bách Thủ mô tả lại hình dạng thứ đó.
Hắn khoa tay múa chân, tay nắm thành đấm lớn: “. . .Giống như đào từ trong lòng đất ra. Nó đen thui, bẩn hơn cả tro trong bếp lò nữa.”
Trong lòng Loan Loan đã có suy đoán, nhưng còn chưa xác định.
Nếu thật sự là thứ kia, vậy thì đối với thôn các nàng mà nói đấy chính là chuyện tốt, để đào thứ đó cần rất nhiều người, mọi người không chỉ có thể có việc làm, có lẽ nàng còn có thể bán chút đồ kiếm sống ở ngoài.
Lúc này nàng không khỏi nhớ đến cái lần Bách Thủ cùng đi vào núi sâu năm ngoái, nói là có người cũng vào sâu trong núi rồi bị sói cắn, không biết có phải là cùng một nhóm người hay không?
Nếu như chuyện này là thật, muốn làm cũng phải tốn không ít thời gian để chuẩn bị, vậy nàng vẫn còn đủ thời gian để suy nghĩ xem có thể làm chút gì đó, nhà bọn họ ăn bây giờ đều là tiền vốn cũ, trong lòng nàng đã sớm bứt rứt cuống cuồng lên rồi.
Nghĩ tới đây, tâm tình Loan Loan bỗng chốc tốt lên rất nhiều. Ưu sầu tính toán trong lòng mấy ngày này cũng sáng tỏ hơn một chút.
Ở một bên khác, chưa qua được mấy ngày, Loan Loan đã nghe mẹ nàng nói Vương Tiểu Thảo và Ngưu Sơn đã đính hôn rồi.
Định xong hôn sự cho Vương Tiểu Thảo, mẹ nàng đã giải quyết được một việc lớn trong lòng.
Mà chuyện ồn ào nhất ở Dương gia thôn gần đây chính là chuyện mẹ Lan Hoa mang thai, nhưng rất nhiều người đều không tin.
Hôm đó, khi Loan Loan và Bách Thủ từ nhà mẹ đẻ trở về đi ngang qua nhà Lan Hoa, đã thấy Cát Sơn đi ra ngoài, trông thấy hai người, hắn dị thường nhiệt tình chào hỏi, còn mời hai người vào nhà ngồi.
Bình thường người hai nhà gặp mặt cũng sẽ chào hỏi nhưng chưa bao giờ nhiệt tình giống như vậy.
Hai người tất nhiên là cười đáp lại. Nhưng làm sao đi vào thật được, thế là hai người lấy cớ trong nhà còn có việc, còn buộc trâu nên phải đi về nhà.
Cát Sơn làm như nghe không hiểu, bảo Bách Thủ về nhà buộc trâu, rồi mời Loan Loan vào nhà ngồi: “Mẹ bọn nhỏ ở nhà rảnh rỗi quá, cũng không có ai nói chuyện, hôm qua nàng còn lải nhải nhắc đến Nhị muội nói là muốn nói chuyện với ngươi đấy…”
Loan Loan thực sự từ chối không được nên chỉ có thể đi vào. Mẹ Lan Hoa nghe thấy tiếng nói, từ trong nhà đi ra, một tay nàng vịn khung cửa, một tay vịn eo, nâng cao bụng từ từ đi ra, đồng thời cười chào Loan Loan: “Ôi, Nhị muội tới rồi à, vào nhà ngồi đi!”
Loan Loan ngồi xuống trên cái ghế đẩu ở nhà chính, ôm lấy đứa con đang ngủ say, tay vỗ nhè nhẹ, nàng liếc nhìn cái bụng dẹp dẹp của mẹ Lan Hoa, cười nói: “Tẩu có thật rồi à?”
Mẹ Lan Hoa đỏ mặt, sờ vào bụng dưới của mình, cười rất vui vẻ: “Ừ, cũng trách bản thân ta sơ ý, đã hai tháng rồi mà mấy ngày trước mới biết.” Sau đó lại nhìn về phía nàng hết sức cảm kích nói: “Thật cám ơn muội!”
“Đây là duyên phận của các tẩu và đứa trẻ, lúc này tẩu phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào.” Loan Loan cười nói.
Không ngờ biện pháp kia của nàng lại có tác dụng.
Cát Sơn ân cần nấu nước đường đỏ bưng ra đưa cho Loan Loan: “Uống nước đi! Muội cứ an tâm ngồi đây nói chuyện, ta đi tìm Bách Thủ huynh đệ, buổi tối các muội hãy ở đây ăn cơm.”
“Ôi, như vậy sao được.” Loan Loan lập tức ôm con đứng lên: “Muội chỉ ngồi một chút thôi, cơm tối huynh cũng khỏi phải lo cho bọn muội.”
“Không được, nhà muội tối nay nhất định phải ở đây ăn cơm.” Cát Sơn nói rất chân thành.
Sau đó nói với mẹ Lan Hoa: “Nàng ở đây nói chuyện với vợ Bách Thủ đi, ta đi tìm Bách Thủ huynh đệ.” Sau đó đã đi ra cửa.
Mẹ Lan Hoa đi tới kéo Loan Loan ngồi xuống, Loan Loan không dám giằng co với nàng nên cũng ngồi xuống.
Mẹ Lan Hoa cười nói: “Muội khách khí như vậy làm gì chứ, ăn ở đây thì khác ở nhà muội à? Chúng ta còn chưa cảm ơn muội cho tốt đấy, toàn bộ đều nhờ phương pháp muội dạy ta, nếu không thì hiện tại ta còn không nhất định mang thai được đâu.”
“Đâu có, đấy là công lao của hai người, muội có làm gì đâu!” Loan Loan hé miệng hì hì cười nói.
Nàng cũng không dám tranh công.
Mẹ Lan Hoa cũng hé miệng cười, nhẹ tay khẽ vuốt trên bụng, động tác mềm nhẹ, vô cùng cẩn thận!
Loan Loan nhìn thấy thì thầm thở dài trong lòng.
Cát Sơn nói làm là làm, lúc tìm được Bách Thủ thì Bách Thủ vừa buộc trâu xong, sau một hồi thuyết phục không được, hắn kéo Bách Thủ ép phải đến nhà hắn ăn cơm, sự nhiệt tình quá độ như vậy Bách Thủ còn chưa từng thấy qua.
Bách Thủ không làm gì được nên đành phải đi đến nhà Lan Hoa.
Lúc ăn cơm tối, Cát Sơn đối xử với mẹ Lan Hoa rất tốt, tự mình múc canh cho nàng, cơm nước xong, cả bát cũng không cho nàng đụng. Có thể thấy được Cát Sơn rất quý cái thai này, có Cát Sơn tự chăm sóc, nụ cười ngọt ngào trên mặt mẹ Lan Hoa vẫn chưa hề ngừng.
Sau đó Loan Loan lại nghĩ, nếu cái thai này lại là con gái, Cát Sơn sẽ như thế nào đây?
Sau khi trở về Bách Thủ vẫn luôn hỏi Loan Loan vì sao Cát Sơn giữ hai người lại ăn cơm, lúc ăn cơm Cát Sơn chỉ cùng hắn uống rượu, hỏi việc nhà, ngoài ra không nói gì khác, chịu không được việc hắn cứ hỏi mãi, Loan Loan chỉ có cách nói cho hắn biết.
Bách Thủ nghe xong cũng rất ngạc nhiên: “Biện pháp này thật sự hữu hiệu như vậy à?”
“Ta cũng nghe mẹ nói vậy, nhưng không phải ai cũng có thể dùng.” Sau đó vòng vo đề tài.
Thời gian Vương Tiểu Thảo thành thân đã định là qua năm, trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho nàng. Rất lâu trước đây Vương Tiểu Thảo đã muốn có một tủ quần áo giống trong nhà Loan Loan, nên lần này nàng năn nỉ Loan Loan xin Bách Thủ làm giúp nàng một cái.
Bách Thủ không phải là thợ mộc chuyên nghiệp, làm đồ cho nhà mình dùng thì không sao cả, nhưng nếu cho Vương Tiểu Thảo làm đồ cưới vậy thì quá cẩu thả rồi. Sau đó Loan Loan đưa ra một ý kiến, đồ trong nhà cũng là lúc Loan Loan không có chuyện gì làm ngồi nghĩ ra cho Bách Thủ làm, Vương Tiểu Thảo vừa ý loại nào thì mời thợ mộc đến xem, rồi dựa vào hình dáng mỗi thứ làm một cái.
Vương Tiểu Thảo cảm thấy biện pháp này tốt, lúc này cũng đồng ý.
Về phần đồ cưới người tỷ tỷ như nàng nên cho thêm, thì đến lúc đó lại đưa qua vậy.
Lúc rảnh rỗi, nàng đem đồ trong nhà ra sửa sang lại, lần trước Âu Dương gia tặng không ít đồ, trừ thức ăn, thì những cái khác đều chưa động qua. Nàng cắt nửa xấp vải có màu sắc đẹp mắt, chất liệu vải trung đẳng căng ra cũng được hai xích (*). Trong nhà cũng không có đồ gì khác đáng giá, nàng nghĩ đến lúc đó đi chợ xem còn có thể mua chút gì để thêm trang cho Vương Tiểu Thảo.
(*) một xích = 1/3m
Cái kia tuy là vải thô nhưng tốt hơn và màu sắc cũng đẹp hơn so với vải bọn họ tự mua. Mua số vải kia đã tốn không ít tiền, người làm tỷ tỷ như nàng cũng coi như vô cùng nhân nghĩa rồi.
Có một lần đi chợ gặp phải Vương Lý, nói đến chuyện thêm trang cho Vương Tiểu Thảo.
“Chúng ta không có đồ gì đáng giá, nông dân cũng không hay đeo vàng bạc. Vả lại chúng ta cũng không có điều kiện đó, ta nghĩ đến lúc đó cứ đi ra cửa hàng ngoài chợ mua hai cây trâm cho con bé là được.”
Vương Tiểu Thảo dù sao cũng gả cho người trên chợ, cuối cùng cũng nên chú trọng hơn ở nông thôn.
Sau đó Vương Lý lại hỏi Loan Loan: “Muội chuẩn bị cho con bé cái gì?”
“Có thể có gì chứ tỷ, tình huống nhà bọn muội tỷ cũng biết mà, chỉ có xấp vải lần trước Âu Dương gia đưa tới còn một chút, nên muội đưa cho con bé.”
Nghe vậy, Vương Lý lập tức nhỏ giọng hỏi: “Lai Sinh thật sự không trở lại?”
Loan Loan mấp máy miệng, gật đầu: “Rất có thể.” Lúc đó, chuyện này truyền xôn xao khắp mấy cái thôn lân cận.
Vương Lý than thở mấy câu. Sau đó lôi kéo Loan Loan đi dạo cửa hàng đồ trang sức, nói đúng lúc hôm nay hai người gặp nhau, nên dứt khoát cùng đi chọn đồ.
Vương Lý chọn hai cây trâm cài bình thường, một cây có kiểu hồ diệp, cánh điệp đủ màu rất là đẹp mắt, khi đi thăm người thân hay đến nhà người khác chơi cài vào cũng hào phóng lại xinh đẹp. Một cây khác đơn giản hơn, thích hợp cài thường ngày.
Loan Loan nhìn trúng một đôi hoa tai dài, chế tác tinh tế, đeo vào lấp lánh óng ánh, có thể đạt được hiệu quả vẽ rồng điểm mắt (*).
(*)vẽ rồng điểm mắt; làm nổi bật nét chính (ví với việc thêm vài câu quan trọng ở phần then chốt trong bài văn hoặc bài nói làm nội dung phong phú sinh động hơn. Do tích Trương Tang Do vẽ bốn con rồng nhưng không vẽ mắt, vì lo rằng nếu vẽ mắt thì rồng sẽ bay mất. Mọi người không tin. Nhưng khi Trương lấy bút điểm mắt cho một con rồng thì sấm sét nổi lên, bức vách lung lay và con rồng có mắt bay vút lên, ba con kia vẫn ở yên chỗ cũ)
Mua đồ xong thì cũng coi như xong một chuyện, vì Vương Lý và Lý Quang Hán muốn mua ít đồ cho con, mà Loan Loan cùng Bách Thủ cũng vội về nhà, nên từ cửa hàng đồ trang sức đi ra thì Vương Lý và Lý Quang Hán đi về phía bên kia chợ.
Loan Loan cất kỹ đồ rồi đứng bên đường tìm kiếm. Sau một gốc cây, nàng tìm được Bách Thủ đang ôm con, bên cạnh còn có một nam tử tuổi còn trẻ. Thấy Loan Loan đi ra, Bách Thủ lập tức đi tới, nam tử kia cũng đi theo đến trước mặt Loan Loan, không đợi nàng nói chuyện, nam tử trẻ tuổi đã mỉm cười chào hỏi với Loan Loan: “Nói vậy vị này chính là Dương đại tẩu rồi.”
Người này rất lạ mặt, Loan Loan hồ nghi nhìn Bách Thủ, Bách Thủ cau mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Xin hỏi huynh là?”
Nam tử ăn mặc bình thường, giống như người khác trên chợ.
“Tại hạ là gã sai vặt thiếp thân của Đại quản gia Âu Dương Nhị lão gia, Lý Nhị.” Nam tử trẻ tuổi chắp tay với Loan Loan, khẽ mĩm cười nói.
Loan Loan sửng sốt.
Âu Dương Nhị lão gia, tức là đệ đệ của cha Lai Sinh, tim Loan Loan lập tức nhảy lên, chẳng lẽ Lai Sinh xảy ra chuyện gì?
Vội nói: “Không biết tiểu ca có chuyện gì?”
Triệu Nhị nhìn thấy nét mặt Loan Loan lộ ra thần sắc lo lắng, trong lòng lại nắm chắc mấy phần, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ đồng tình: “Là về Lai Sinh thiếu gia. . . . . .”
Trong lòng Loan Loan lập tức lộp bộp rơi xuống, sắc mặt Bách Thủ càng thêm khó chịu.
“Lão thái gia nhà ta có ba người con, đáng tiếc đều chỉ có con gái mà không có con trai, Âu Dương gia đại nghiệp lớn, nếu không con trai thừa kế, tương lai đại sản nghiệp sớm muộn cũng rơi vào tay người khác họ. Kể từ sau khi biết Âu Dương gia còn có một huyết mạch là Âu Dương thiếu gia, tất cả mọi người đều rất vui mừng. Lão thái gia chúng ta cũng chuẩn bị để cho Đại lão gia bồi dưỡng Lai Sinh thiếu gia thật tốt, đáng tiếc Lai Sinh thiếu gia lại ngốc, cho dù có dạy như thế nào cũng không làm được việc gì. Sau khi đến Âu Dương gia từ cái ăn cũng đều phải có người hầu hạ, hơn nữa cả ngày chỉ biết chơi đùa. . . Gây không ít họa ở nhà, cũng bị Đại lão gia đánh vô số lần, có một lần còn nằm trên giường suốt ba ngày mới xuống giường được. Dù sao cậu ấy mới trở về Âu Dương gia không lâu, trong lòng tình cảm với các ngươi rốt cuộc cũng sâu nặng hơn một chút, nên bình thường trong miệng cậu ấy cũng thường xuyên nhắc đi nhắc lại muốn gặp hai vị. . . . Nhị lão gia và Tam lão gia chúng ta thực sự nhìn không nổi, nhưng Lai Sinh thiếu gia là nam đinh duy nhất của Âu Dương gia chúng ta, nếu có nguy hiểm gì thì làm thế nào cho phải đây. Vì thế đã sai ta tìm hai vị, hi vọng hai vị có thể đi đón thiếu gia trở về ở mấy ngày, thuận tiện khuyên nhủ cậu ấy, sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời Đại lão gia và Lão thái gia, dù sao cậu ấy là kẻ ngốc, còn phải do những người ở cùng với cậu ấy lâu dài giúp đỡ dạy dỗ . . . . . .”