Ba ngày sau, chính là ngày mười lăm tháng giêng, là ngày lại mặt, Ngưu Sơn dẫn Vương Tiểu Thảo mặc một bộ quần áo đỏ trở về. Ngưu Sơn đối với nàng có thể nói là nhẹ giọng nhẹ lời, quan tâm bội phần, sợ nàng không cẩn thận sứt mẻ ở đâu đó rồi đụng vào đâu đó. Đến cả khi bước qua bậc cửa để vào nhà đều tự tay dắt nàng, khiến cho Vương Tiểu Thảo xấu hổ đỏ mặt vài lần, ánh mắt nhìn Ngưu Sơn cũng mang đầy tình ý miên man.
Sau khi vào nhà, cả nhà làm lễ gặp mặt chính thức, hai người lớn giới thiệu hai tỷ tỷ của Vương Tiểu Thảo, Ngưu Sơn khách khí gọi: “Đại tỷ, đại tỷ phu.”
Khi giới thiệu đến Loan Loan và Bách Thủ, thái độ của Ngưu Sơn cung kính thêm vài phần.
Hai người về nhà mẹ đẻ cũng chỉ ăn trưa xong rồi về, lúc gần đi Ngưu Sơn còn cố ý mời hai người Vương Lý và Loan Loan khi nào đi chợ thì ghé vào nhà hắn chơi.
Đợi hai người Vương Tiểu Thảo vừa đi, hai vợ chồng Loan Loan cũng ôm con rồi gọi Lai Sinh về Dương gia thôn.
Nguyên tiêu năm nay, Loan Loan vốn định mang con đi xem hội đèn lồng, thả đèn trên sông, cầu bình an cho con trai, nhưng lại nghĩ đến lúc đó nhiều người lộn xộn, mà cuối cùng Lai Sinh trở về như thế nào bọn họ vẫn chưa rõ lắm, nên không khỏi e dè, vì thế mà đành thôi.
Ăn tối xong, họ đóng cổng, mang hạt dưa ra, cả nhà vừa ngồi ở cạnh bàn vừa cắn hạt dưa nói chuyện.
Lai Sinh không được xem hội đèn lồng nên có chút uể oải vì hằng năm ở chợ vào đêm nay đều có rất nhiều đồ ăn ngon. May mắn trước đó Loan Loan đã dặn dò mẹ Nguyên Bảo, thế nên sau khi mọi người về đã mang theo một chiếc đèn hoa xinh đẹp cho Lai Sinh, khuôn mặt nhăn nhó của Lai Sinh lúc này mới nở nụ cười.
Vừa qua mười lăm, không khí ngày tết dần tan, mọi người cũng bắt đầu bận rộn. Người nông dân thì bắt đầu nghĩ xem vụ xuân năm nay trồng hoa mầu gì thu hoạch sẽ tốt, người kinh doanh cũng không đi thăm họ hàng, bằng hữu nữa, mà mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý trông coi việc buôn bán của cửa hàng từ sáng sớm đến khuya.
Loan Loan dành thời gian đi tìm Dư chưởng quỹ, trình bày kế hoạch đồ nướng của mình, sau đó lại tự mình nướng thức ăn tại phòng bếp của “Quán rượu Phúc Sinh” cho Dư chưởng quỹ nếm thử. Loan Loan thấy hương vị rất bình thường, nhưng trong mắt đám người Dư trưởng quỹ thì như thế là quá ngon rồi.
Hương vị độc đáo, mùi thơm nức mũi lan tỏa bốn phía, cách thật xa đều có thể ngửi thấy, một loại hương vị chưa bao giờ thưởng thức qua, khiến người ta thấy lạ miệng, theo đầu lưỡi đến cổ họng khiến người ta không ngừng được. Nếm qua một lần cả đời khó quên, các loại đồ ăn bình thường khi nướng lên lại có hương vị riêng đặc biệt như vậy, nó khiến cho người từng ăn lưu luyến quên cả đường về, hương vị ngon vô cùng.
Dư trưởng quỹ đồng ý phương thức đầu tư hợp tác của Loan Loan ngay tại chỗ. Chờ Loan Loan vừa đi, ông lập tức gửi một phong thư cho Tạ Dật, món ngon kỳ lạ hiếm hoi bực này nếu có thể mở rộng đến kinh thành thì còn nhà nào có thể cạnh tranh được với “Quán rượu Phúc Sinh”?
Rất nhanh, Dư chưởng quỹ đã cho Loan Loan một tin chính xác, Tạ Dật đã đáp ứng, ông dựa theo yêu cầu của Loan Loan phái người ra nước ngoài, đặc biệt mua một số gia vị cần thiết ví dụ như: ớt, hạt tiêu, đại hồi, thì là (*), còn có thì là Ai Cập (**), những thứ này sẽ có ở vùng sát biên giới. Họ dựa theo hình dáng Loan Loan tả lại mà đi mua, dù sao chỉ cần là dùng để làm thức ăn, thì mặc kệ có biết hay không, mua về trước rồi nói sau. Đợi nàng xác nhận là đúng hay không rồi sau đó lại đi mua với số lượng lớn.
(*) Thì là: là một loại rau mùi, còn có tên gọi khác là hoài hương, hoặc rau hương lụa.
(**) Thì là Ai Cập: cùng họ Hoa tán với thì là.
Lúc này thì là Ai Cập là thứ khó mua.
Loan Loan còn đề nghị Dư chưởng quỹ bàn chuyện mua hạt giống, về sau có thể tìm chỗ tự mình trồng, phái người chuyên trách đến trông coi, nếu nó có thể sống được thì quá tốt.
Có những thứ này thì hương vị đồ nướng mới ngon, và những người khác muốn bắt chước cũng sẽ không dễ dàng.
Lần này làm ăn hai bên hợp tác có chỗ khác biệt, hạng mục kinh doanh này Loan Loan dùng cách chia lợi nhuận để tính toán. Tỷ lệ chia lợi nhuận rất nhỏ, ở cái nơi nhỏ bé này những người có tiền không nhiều, có lẽ nàng không được chia bao nhiêu bạc, nhưng vụ buôn bán này mở rộng đến kinh thành thì đó là con số cực kì lớn, khi đó đối với loại người như Tạ Dật, nó là khoản lợi nhuận không đáng kể, thế nhưng đối với nàng thì nó cực kỳ khổng lồ.
Đương nhiên phải ký khế ước, không chỉ viết rõ chia lợi nhuận như thế nào, còn ghi chú tỉ mỉ những thứ không được công bố, nếu như một ngày nào đó Quán rượu Phúc Sinh muốn nói cho người khác biết phương pháp hoặc những món đồ gia vị hiếm kia thì phải thương lượng với Loan Loan. Điều quan trọng nhất là sau khi khế ước đáo hạn, Loan Loan có quyền ưu tiên kí kết, mà nếu Quán rượu Phúc Sinh không muốn hợp tác với Loan Loan nữa thì cần phải thương lượng với nàng, không được dùng biện pháp mạnh ép buộc nàng.
Vốn nàng cho rằng Tạ Dật sẽ không đồng ý điều khoản sau cùng này. Nàng chỉ là một phụ nữ ở nông thôn, dù có nhiều chủ ý hơn nữa thì chẳng lẽ còn có thể so đo với những người làm ăn lão luyện lăn lộn phong sinh thủy khởi nhiều năm trên thương trường sao? Gia tộc kinh thương lớn như Tạ gia, bên trong chắc chắc có không ít người làm ăn khôn khéo. Những người làm ăn khôn khéo thực sự, chỉ cần gợi ý cho hắn một câu là hắn có thể rất nhanh nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền, mà lại kiếm được bồn đầy bát đủ (*).
(*) Bồn đầy bát đủ: ý chỉ ôm trọn lợi nhuận không phải chia chác với ai.
Mà nàng chỉ gợi ý một hai điểm quan trọng, biết chút việc làm ăn phân chia chút vốn nhỏ. Nếu muốn thực sự mang chúng đi kiếm nhiều tiền thì nàng không có chút kinh nghiệm nào cả.
Người làm ăn đều đứng ở góc độ của mình hy vọng mang lại lợi ích lớn nhất cho mình, một điều cuối cùng của khế ước có lợi với Loan Loan nhưng lại có phần hạn chế cho Quán rượu Phúc Sinh, người bình thường đều sẽ do dự.
Nhưng khiến nàng bất ngờ là sau khi nàng nói ra, Tạ Dật không nói gì nhiều đã lập tức đồng ý. Tuy ngạc nhiên, nhưng cuối cùng đã đạt được mục đích của mình, vì thế trong lòng Loan Loan cũng buông xuống một tảng đá.
Mà Loan Loan không biết là sau khi ký khế ước với nàng xong, Tạ Dật mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Dật tuổi trẻ tài cao, kiến thức bất phàm, sau khi biết những ý tưởng kỳ diệu của Loan Loan về cách làm thịt khô, hắn đã mơ hồ cảm thấy những thứ nàng có chắc chắc không chỉ có những thứ này. Hiện tại có thêm món đồ nướng thì quả nhiên đã xác nhận phỏng đoán của hắn, khiến hắn càng thêm kiên định hợp tác với Loan Loan đến cùng. Hắn tin rằng sau khi đồ nướng du nhập vào kinh thành thì nhất định sẽ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người. Hơn nữa hắn tin rằng tương lai Loan Loan sẽ còn cho hắn nhiều thứ đáng vui mừng hơn nữa, vì thế hắn bỏ tiểu lấy đại, Loan Loan muốn chia chút lợi nhuận này căn bản không đáng kể gì, yêu cầu đưa ra hắn cũng không thấy quá đáng, ngược lại hắn hy vọng có thể ký khế ước với nàng thời gian càng dài càng tốt!
Mỗi ngày Loan Loan một bên bận rộn chăm sóc con, còn phải luôn luôn chú ý Lai Sinh, một bên khác phải cẩn thận suy nghĩ chuyện hợp tác với quán rượu, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài đi dạo.
Mà trong khoảng thời gian này trong thôn lại có việc vui.
Vợ Vương Thanh Sơn – Cát Kim Liên đã có thai, người nhà họ Vương đều hết sức vui mừng, đặc biệt là mẹ Vương Thanh Sơn, bà vừa vui mừng vì cuối cùng Thanh Sơn đã có người nối dõi, vừa xoắn xuýt có nên thay đổi thái độ trước kia, đối xử tốt hơn với Cát Kim Liên hay không?
Người mang thai không nên tức giận.
Vì thế hệ mai sau, mẹ Thanh Sơn quyết định bỏ qua đoạn thời gian trước đây không để trong lòng nữa, mà toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con dâu, thế nhưng dường như Cát Kim Liên ỷ vào việc mình đã có thai, nên càng muốn tiếp tục gây khó dễ cho bà.
Mẹ Thanh Sơn mỗi ngày ở nhà đều không vui vẻ gì, nhưng nhìn lại bụng Cát Kim Liên thì trong lòng bà rất trông chờ, cứ thế có khi Cát Kim Liên tranh cãi với bà, mà bà cũng không biết có nên dạy dỗ đứa con dâu này không, vì thế nhất thời bà bắt đầu trở nên âu sầu. Sau đó lúc rảnh rỗi chỉ đành phải phàn nàn với mấy người trong thôn là nàng dâu nhỏ nhà mình khó hầu hạ thế nào.
Người bên ngoài lại đánh giá, xem xét tỉ mỉ, thế nhưng dường như Cát Kim Liên này cũng không làm gì cả.
Bình thường nàng ta không sai mẹ Thanh Sơn hầu hạ mình, có chuyện gì hoặc lúc muốn ăn cái gì đó, Cát Kim Liên cũng chỉ gọi Vương Thanh Sơn. Nam nhân là trời, vốn dĩ nữ nhân hầu hạ nam nhân, nhưng mà nữ nhân đã mang thai thì thỉnh thoảng có sai sử trượng phu của mình cũng không sao cả.
Nhưng chỉ có trong lòng mẹ Vương Thanh Sơn mới biết, nàng dâu nhỏ nhà mình không phải là sai khiến mà rõ ràng là lúc nào cũng coi con mình như hạ nhân để sai bảo, nàng ta đang gây khó dễ với bà.
Mấy người cùng ngồi một chỗ, Cát Kim Liên muốn uống gì, rõ ràng chỉ cách có vài bước, thế mà trước mặt mọi người nàng phải bảo Vương Thanh Sơn lấy cho mình, còn mang bộ dạng làm nũng yếu ớt. Bằng không thì khi thấy quần áo bẩn trong chậu quá nhiều, nàng lại bắt đầu lôi kéo Vương Thanh Sơn nói bản thân chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.
Cứ thích giả vờ giả vịt!
Trước kia khi Mai Tử chưa gả đi, quần áo của hai ông bà đều do nàng giặt!
Nhưng lúc Mai Tử ở đây, bà cứ luôn soi mói lỗi của Mai Tử.
Cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu này thật khó xử, Loan Loan lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì trên mình không có cha mẹ chồng.
***
Mặt khác, từ sau lần có bà mối đến làm mai cho Dương Tuấn Kỳ, mẹ Tuần Kỳ bắt đầu tìm chồng cho Dương Uyển, Dương Uyển năm nay đã mười bốn tuổi, mẹ Tuấn Kỳ muốn thừa dịp danh tiếng của Tuấn Kỳ đang rầm rộ ở mấy thôn xung quanh thì tìm cho Dương Uyển một gia đình tốt một chút.
Điều kiện của bà rất đơn giản, bà không có yêu cầu gì cả, chỉ có một điểm là gia cảnh phải giàu có, như vậy sau này Dương Uyển mới có thể có cuộc sống tốt. Hơn nữa con rể có tiền, mẹ vợ như bà ở trong thôn đương nhiên cũng được ngẩng cao đầu.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một nhà ở phía đông của thôn, cũng là một nhà nông chính gốc, trong nhà có ba nam một nữ, bàn chuyện hôn nhân là cho người út. Hai ca ca lớn hơn đều sống không tệ, cũng rất chiếu cố hắn, vì vậy trong nhà coi như cũng có chút tiền. Nguyên nhân chính là thế này, bên trai tính tình không tốt, nhưng đối phương nói nếu như nhà họ Dương đồng ý thì đến lúc kết hôn, ngoại trừ sính lễ, đối phương sẽ đưa thêm một con trâu khỏe mạnh đến.
Điều kiện này quá tốt rồi, ở nông thôn việc đồng áng nhiều, có một con trâu đúng là có thêm một sự trợ giúp lớn, thế nên mẹ Tuấn Kỳ vui vui vẻ vẻ đáp ứng.
Nhưng Dương Uyển lại sống chết không chịu, nguyên nhân là vì nam tử kia là một người què, ngoại hình lại vừa lùn vừa đen.
Dương Uyển nhút nhát, bình thường mẹ nàng nói gì thì nàng nghe nấy, thế nhưng về việc này lại đặc biệt có chủ kiến, nàng không cầu tìm được một nam tử anh tuấn, không cần quá giàu có, nhưng cũng không thể là dạng người không đứng đắn khiếm khuyết, mà phải là người có phẩm chất hiền lành, tính tình đôn hậu. Vì thế mà cho dù mẹ nàng có ép buộc thế nào, nàng cũng không đồng ý. Sau đó mẹ Tuấn Kỳ tức giận đến mức tát nàng hai bạt tai thật mạnh.
Sau này, có một hôm Dương Tuấn Kỳ từ thư viện về nhà, Dương Uyển bèn cầu xin ca ca mình, Dương Tuấn Kỳ nghe thấy bên trai là người như thế thì cau mày, tiếp đó không biết Dương Tuấn Kỳ thương lượng với mẹ hắn như thế nào mà Tuấn Kỳ lấy cớ bát tự không hợp để hủy bỏ hôn sự này.
Lúc ấy, Dương Uyển cũng đối nghịch với mẹ nàng không ít lần, việc này người trong thôn cũng biết.
Loan Loan không ngờ bình thường Dương Uyển nhìn rất dịu dàng mà lại cũng có một mặt bướng bỉnh như thế. Với một cô nương tính tình tốt lại hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng nàng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm, còn với mẹ Tuấn Kỳ thì lại khinh thường thêm vài phần.
So với mấy nhà khác, nhà vui nhà sầu, thì mấy hôm nay Dương Nghĩa Trí chỉ cảm thấy bực mình!
Ngày ấy thời tiết rất tốt, ông đang đi dạo trên núi, mùa xuân đã đến, khắp nơi đều xanh mơn mởn, vườn cây ăn quả của Vương Bảo Sơn cũng nở đầy hoa, năm nay nở rộ hơn năm trước, ông đang muốn khen ngợi hắn mấy câu, thế mà không ngờ Vương Bảo Sơn đã đến tìm ông trước.
“Trưởng thôn, vùng núi này trước kia hoang vu, khi đó bác đã nói ai đồng ý nhận khoán sẽ giao cho người đó, tuyệt không cưỡng ép thu hồi, hơn nữa vùng núi này gieo trồng như thế nào, xử lý ra sao cũng được toàn quyền quyết định?”
Dương Nghĩa Trí gật đầu, vì vùng núi này xử lý không tốt, mà ông lại muốn khai hoang núi nên khi đó ông đã nói như vậy, hơn nữa cũng đã hứa với một nhà Vương Bảo Sơn, nếu nhà họ không muốn bỏ thì ông tuyệt đối không cưỡng ép thu hồi.
Nghe nói vậy thần sắc trên mặt Vương Bảo Sơn mới hơi buông lỏng, nhân tiện nói: “Như vậy thì tốt, trưởng thôn à, vùng núi này nhà cháu muốn tiếp tục trồng cây ăn quả, khoảng đất trống bên cạnh nhà cháu cũng dùng, cho dù tạm thời chưa dùng, nhưng đến năm sau cháu cũng gieo trồng những thứ khác.”
Dương Nghĩa Trí nghe vậy rất sửng sốt rồi cười nói: “Nhà cháu muốn trồng thì trồng đi, trong thôn cũng không ai nói gì.”
Vương Bảo Sơn thấy Dương Nghĩa Trí cười ha ha, gương mặt hiền từ, trong lòng hắn đã hiểu vài phần. Sau khi nghe Vương Bảo Sơn nói xong, mặt Dương Nghĩa Trí muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Sau khi vào nhà, cả nhà làm lễ gặp mặt chính thức, hai người lớn giới thiệu hai tỷ tỷ của Vương Tiểu Thảo, Ngưu Sơn khách khí gọi: “Đại tỷ, đại tỷ phu.”
Khi giới thiệu đến Loan Loan và Bách Thủ, thái độ của Ngưu Sơn cung kính thêm vài phần.
Hai người về nhà mẹ đẻ cũng chỉ ăn trưa xong rồi về, lúc gần đi Ngưu Sơn còn cố ý mời hai người Vương Lý và Loan Loan khi nào đi chợ thì ghé vào nhà hắn chơi.
Đợi hai người Vương Tiểu Thảo vừa đi, hai vợ chồng Loan Loan cũng ôm con rồi gọi Lai Sinh về Dương gia thôn.
Nguyên tiêu năm nay, Loan Loan vốn định mang con đi xem hội đèn lồng, thả đèn trên sông, cầu bình an cho con trai, nhưng lại nghĩ đến lúc đó nhiều người lộn xộn, mà cuối cùng Lai Sinh trở về như thế nào bọn họ vẫn chưa rõ lắm, nên không khỏi e dè, vì thế mà đành thôi.
Ăn tối xong, họ đóng cổng, mang hạt dưa ra, cả nhà vừa ngồi ở cạnh bàn vừa cắn hạt dưa nói chuyện.
Lai Sinh không được xem hội đèn lồng nên có chút uể oải vì hằng năm ở chợ vào đêm nay đều có rất nhiều đồ ăn ngon. May mắn trước đó Loan Loan đã dặn dò mẹ Nguyên Bảo, thế nên sau khi mọi người về đã mang theo một chiếc đèn hoa xinh đẹp cho Lai Sinh, khuôn mặt nhăn nhó của Lai Sinh lúc này mới nở nụ cười.
Vừa qua mười lăm, không khí ngày tết dần tan, mọi người cũng bắt đầu bận rộn. Người nông dân thì bắt đầu nghĩ xem vụ xuân năm nay trồng hoa mầu gì thu hoạch sẽ tốt, người kinh doanh cũng không đi thăm họ hàng, bằng hữu nữa, mà mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý trông coi việc buôn bán của cửa hàng từ sáng sớm đến khuya.
Loan Loan dành thời gian đi tìm Dư chưởng quỹ, trình bày kế hoạch đồ nướng của mình, sau đó lại tự mình nướng thức ăn tại phòng bếp của “Quán rượu Phúc Sinh” cho Dư chưởng quỹ nếm thử. Loan Loan thấy hương vị rất bình thường, nhưng trong mắt đám người Dư trưởng quỹ thì như thế là quá ngon rồi.
Hương vị độc đáo, mùi thơm nức mũi lan tỏa bốn phía, cách thật xa đều có thể ngửi thấy, một loại hương vị chưa bao giờ thưởng thức qua, khiến người ta thấy lạ miệng, theo đầu lưỡi đến cổ họng khiến người ta không ngừng được. Nếm qua một lần cả đời khó quên, các loại đồ ăn bình thường khi nướng lên lại có hương vị riêng đặc biệt như vậy, nó khiến cho người từng ăn lưu luyến quên cả đường về, hương vị ngon vô cùng.
Dư trưởng quỹ đồng ý phương thức đầu tư hợp tác của Loan Loan ngay tại chỗ. Chờ Loan Loan vừa đi, ông lập tức gửi một phong thư cho Tạ Dật, món ngon kỳ lạ hiếm hoi bực này nếu có thể mở rộng đến kinh thành thì còn nhà nào có thể cạnh tranh được với “Quán rượu Phúc Sinh”?
Rất nhanh, Dư chưởng quỹ đã cho Loan Loan một tin chính xác, Tạ Dật đã đáp ứng, ông dựa theo yêu cầu của Loan Loan phái người ra nước ngoài, đặc biệt mua một số gia vị cần thiết ví dụ như: ớt, hạt tiêu, đại hồi, thì là (*), còn có thì là Ai Cập (**), những thứ này sẽ có ở vùng sát biên giới. Họ dựa theo hình dáng Loan Loan tả lại mà đi mua, dù sao chỉ cần là dùng để làm thức ăn, thì mặc kệ có biết hay không, mua về trước rồi nói sau. Đợi nàng xác nhận là đúng hay không rồi sau đó lại đi mua với số lượng lớn.
(*) Thì là: là một loại rau mùi, còn có tên gọi khác là hoài hương, hoặc rau hương lụa.
(**) Thì là Ai Cập: cùng họ Hoa tán với thì là.
Lúc này thì là Ai Cập là thứ khó mua.
Loan Loan còn đề nghị Dư chưởng quỹ bàn chuyện mua hạt giống, về sau có thể tìm chỗ tự mình trồng, phái người chuyên trách đến trông coi, nếu nó có thể sống được thì quá tốt.
Có những thứ này thì hương vị đồ nướng mới ngon, và những người khác muốn bắt chước cũng sẽ không dễ dàng.
Lần này làm ăn hai bên hợp tác có chỗ khác biệt, hạng mục kinh doanh này Loan Loan dùng cách chia lợi nhuận để tính toán. Tỷ lệ chia lợi nhuận rất nhỏ, ở cái nơi nhỏ bé này những người có tiền không nhiều, có lẽ nàng không được chia bao nhiêu bạc, nhưng vụ buôn bán này mở rộng đến kinh thành thì đó là con số cực kì lớn, khi đó đối với loại người như Tạ Dật, nó là khoản lợi nhuận không đáng kể, thế nhưng đối với nàng thì nó cực kỳ khổng lồ.
Đương nhiên phải ký khế ước, không chỉ viết rõ chia lợi nhuận như thế nào, còn ghi chú tỉ mỉ những thứ không được công bố, nếu như một ngày nào đó Quán rượu Phúc Sinh muốn nói cho người khác biết phương pháp hoặc những món đồ gia vị hiếm kia thì phải thương lượng với Loan Loan. Điều quan trọng nhất là sau khi khế ước đáo hạn, Loan Loan có quyền ưu tiên kí kết, mà nếu Quán rượu Phúc Sinh không muốn hợp tác với Loan Loan nữa thì cần phải thương lượng với nàng, không được dùng biện pháp mạnh ép buộc nàng.
Vốn nàng cho rằng Tạ Dật sẽ không đồng ý điều khoản sau cùng này. Nàng chỉ là một phụ nữ ở nông thôn, dù có nhiều chủ ý hơn nữa thì chẳng lẽ còn có thể so đo với những người làm ăn lão luyện lăn lộn phong sinh thủy khởi nhiều năm trên thương trường sao? Gia tộc kinh thương lớn như Tạ gia, bên trong chắc chắc có không ít người làm ăn khôn khéo. Những người làm ăn khôn khéo thực sự, chỉ cần gợi ý cho hắn một câu là hắn có thể rất nhanh nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền, mà lại kiếm được bồn đầy bát đủ (*).
(*) Bồn đầy bát đủ: ý chỉ ôm trọn lợi nhuận không phải chia chác với ai.
Mà nàng chỉ gợi ý một hai điểm quan trọng, biết chút việc làm ăn phân chia chút vốn nhỏ. Nếu muốn thực sự mang chúng đi kiếm nhiều tiền thì nàng không có chút kinh nghiệm nào cả.
Người làm ăn đều đứng ở góc độ của mình hy vọng mang lại lợi ích lớn nhất cho mình, một điều cuối cùng của khế ước có lợi với Loan Loan nhưng lại có phần hạn chế cho Quán rượu Phúc Sinh, người bình thường đều sẽ do dự.
Nhưng khiến nàng bất ngờ là sau khi nàng nói ra, Tạ Dật không nói gì nhiều đã lập tức đồng ý. Tuy ngạc nhiên, nhưng cuối cùng đã đạt được mục đích của mình, vì thế trong lòng Loan Loan cũng buông xuống một tảng đá.
Mà Loan Loan không biết là sau khi ký khế ước với nàng xong, Tạ Dật mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Dật tuổi trẻ tài cao, kiến thức bất phàm, sau khi biết những ý tưởng kỳ diệu của Loan Loan về cách làm thịt khô, hắn đã mơ hồ cảm thấy những thứ nàng có chắc chắc không chỉ có những thứ này. Hiện tại có thêm món đồ nướng thì quả nhiên đã xác nhận phỏng đoán của hắn, khiến hắn càng thêm kiên định hợp tác với Loan Loan đến cùng. Hắn tin rằng sau khi đồ nướng du nhập vào kinh thành thì nhất định sẽ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người. Hơn nữa hắn tin rằng tương lai Loan Loan sẽ còn cho hắn nhiều thứ đáng vui mừng hơn nữa, vì thế hắn bỏ tiểu lấy đại, Loan Loan muốn chia chút lợi nhuận này căn bản không đáng kể gì, yêu cầu đưa ra hắn cũng không thấy quá đáng, ngược lại hắn hy vọng có thể ký khế ước với nàng thời gian càng dài càng tốt!
Mỗi ngày Loan Loan một bên bận rộn chăm sóc con, còn phải luôn luôn chú ý Lai Sinh, một bên khác phải cẩn thận suy nghĩ chuyện hợp tác với quán rượu, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài đi dạo.
Mà trong khoảng thời gian này trong thôn lại có việc vui.
Vợ Vương Thanh Sơn – Cát Kim Liên đã có thai, người nhà họ Vương đều hết sức vui mừng, đặc biệt là mẹ Vương Thanh Sơn, bà vừa vui mừng vì cuối cùng Thanh Sơn đã có người nối dõi, vừa xoắn xuýt có nên thay đổi thái độ trước kia, đối xử tốt hơn với Cát Kim Liên hay không?
Người mang thai không nên tức giận.
Vì thế hệ mai sau, mẹ Thanh Sơn quyết định bỏ qua đoạn thời gian trước đây không để trong lòng nữa, mà toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con dâu, thế nhưng dường như Cát Kim Liên ỷ vào việc mình đã có thai, nên càng muốn tiếp tục gây khó dễ cho bà.
Mẹ Thanh Sơn mỗi ngày ở nhà đều không vui vẻ gì, nhưng nhìn lại bụng Cát Kim Liên thì trong lòng bà rất trông chờ, cứ thế có khi Cát Kim Liên tranh cãi với bà, mà bà cũng không biết có nên dạy dỗ đứa con dâu này không, vì thế nhất thời bà bắt đầu trở nên âu sầu. Sau đó lúc rảnh rỗi chỉ đành phải phàn nàn với mấy người trong thôn là nàng dâu nhỏ nhà mình khó hầu hạ thế nào.
Người bên ngoài lại đánh giá, xem xét tỉ mỉ, thế nhưng dường như Cát Kim Liên này cũng không làm gì cả.
Bình thường nàng ta không sai mẹ Thanh Sơn hầu hạ mình, có chuyện gì hoặc lúc muốn ăn cái gì đó, Cát Kim Liên cũng chỉ gọi Vương Thanh Sơn. Nam nhân là trời, vốn dĩ nữ nhân hầu hạ nam nhân, nhưng mà nữ nhân đã mang thai thì thỉnh thoảng có sai sử trượng phu của mình cũng không sao cả.
Nhưng chỉ có trong lòng mẹ Vương Thanh Sơn mới biết, nàng dâu nhỏ nhà mình không phải là sai khiến mà rõ ràng là lúc nào cũng coi con mình như hạ nhân để sai bảo, nàng ta đang gây khó dễ với bà.
Mấy người cùng ngồi một chỗ, Cát Kim Liên muốn uống gì, rõ ràng chỉ cách có vài bước, thế mà trước mặt mọi người nàng phải bảo Vương Thanh Sơn lấy cho mình, còn mang bộ dạng làm nũng yếu ớt. Bằng không thì khi thấy quần áo bẩn trong chậu quá nhiều, nàng lại bắt đầu lôi kéo Vương Thanh Sơn nói bản thân chỗ này không thoải mái, chỗ kia không thoải mái.
Cứ thích giả vờ giả vịt!
Trước kia khi Mai Tử chưa gả đi, quần áo của hai ông bà đều do nàng giặt!
Nhưng lúc Mai Tử ở đây, bà cứ luôn soi mói lỗi của Mai Tử.
Cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu này thật khó xử, Loan Loan lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì trên mình không có cha mẹ chồng.
***
Mặt khác, từ sau lần có bà mối đến làm mai cho Dương Tuấn Kỳ, mẹ Tuần Kỳ bắt đầu tìm chồng cho Dương Uyển, Dương Uyển năm nay đã mười bốn tuổi, mẹ Tuấn Kỳ muốn thừa dịp danh tiếng của Tuấn Kỳ đang rầm rộ ở mấy thôn xung quanh thì tìm cho Dương Uyển một gia đình tốt một chút.
Điều kiện của bà rất đơn giản, bà không có yêu cầu gì cả, chỉ có một điểm là gia cảnh phải giàu có, như vậy sau này Dương Uyển mới có thể có cuộc sống tốt. Hơn nữa con rể có tiền, mẹ vợ như bà ở trong thôn đương nhiên cũng được ngẩng cao đầu.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một nhà ở phía đông của thôn, cũng là một nhà nông chính gốc, trong nhà có ba nam một nữ, bàn chuyện hôn nhân là cho người út. Hai ca ca lớn hơn đều sống không tệ, cũng rất chiếu cố hắn, vì vậy trong nhà coi như cũng có chút tiền. Nguyên nhân chính là thế này, bên trai tính tình không tốt, nhưng đối phương nói nếu như nhà họ Dương đồng ý thì đến lúc kết hôn, ngoại trừ sính lễ, đối phương sẽ đưa thêm một con trâu khỏe mạnh đến.
Điều kiện này quá tốt rồi, ở nông thôn việc đồng áng nhiều, có một con trâu đúng là có thêm một sự trợ giúp lớn, thế nên mẹ Tuấn Kỳ vui vui vẻ vẻ đáp ứng.
Nhưng Dương Uyển lại sống chết không chịu, nguyên nhân là vì nam tử kia là một người què, ngoại hình lại vừa lùn vừa đen.
Dương Uyển nhút nhát, bình thường mẹ nàng nói gì thì nàng nghe nấy, thế nhưng về việc này lại đặc biệt có chủ kiến, nàng không cầu tìm được một nam tử anh tuấn, không cần quá giàu có, nhưng cũng không thể là dạng người không đứng đắn khiếm khuyết, mà phải là người có phẩm chất hiền lành, tính tình đôn hậu. Vì thế mà cho dù mẹ nàng có ép buộc thế nào, nàng cũng không đồng ý. Sau đó mẹ Tuấn Kỳ tức giận đến mức tát nàng hai bạt tai thật mạnh.
Sau này, có một hôm Dương Tuấn Kỳ từ thư viện về nhà, Dương Uyển bèn cầu xin ca ca mình, Dương Tuấn Kỳ nghe thấy bên trai là người như thế thì cau mày, tiếp đó không biết Dương Tuấn Kỳ thương lượng với mẹ hắn như thế nào mà Tuấn Kỳ lấy cớ bát tự không hợp để hủy bỏ hôn sự này.
Lúc ấy, Dương Uyển cũng đối nghịch với mẹ nàng không ít lần, việc này người trong thôn cũng biết.
Loan Loan không ngờ bình thường Dương Uyển nhìn rất dịu dàng mà lại cũng có một mặt bướng bỉnh như thế. Với một cô nương tính tình tốt lại hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng nàng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm, còn với mẹ Tuấn Kỳ thì lại khinh thường thêm vài phần.
So với mấy nhà khác, nhà vui nhà sầu, thì mấy hôm nay Dương Nghĩa Trí chỉ cảm thấy bực mình!
Ngày ấy thời tiết rất tốt, ông đang đi dạo trên núi, mùa xuân đã đến, khắp nơi đều xanh mơn mởn, vườn cây ăn quả của Vương Bảo Sơn cũng nở đầy hoa, năm nay nở rộ hơn năm trước, ông đang muốn khen ngợi hắn mấy câu, thế mà không ngờ Vương Bảo Sơn đã đến tìm ông trước.
“Trưởng thôn, vùng núi này trước kia hoang vu, khi đó bác đã nói ai đồng ý nhận khoán sẽ giao cho người đó, tuyệt không cưỡng ép thu hồi, hơn nữa vùng núi này gieo trồng như thế nào, xử lý ra sao cũng được toàn quyền quyết định?”
Dương Nghĩa Trí gật đầu, vì vùng núi này xử lý không tốt, mà ông lại muốn khai hoang núi nên khi đó ông đã nói như vậy, hơn nữa cũng đã hứa với một nhà Vương Bảo Sơn, nếu nhà họ không muốn bỏ thì ông tuyệt đối không cưỡng ép thu hồi.
Nghe nói vậy thần sắc trên mặt Vương Bảo Sơn mới hơi buông lỏng, nhân tiện nói: “Như vậy thì tốt, trưởng thôn à, vùng núi này nhà cháu muốn tiếp tục trồng cây ăn quả, khoảng đất trống bên cạnh nhà cháu cũng dùng, cho dù tạm thời chưa dùng, nhưng đến năm sau cháu cũng gieo trồng những thứ khác.”
Dương Nghĩa Trí nghe vậy rất sửng sốt rồi cười nói: “Nhà cháu muốn trồng thì trồng đi, trong thôn cũng không ai nói gì.”
Vương Bảo Sơn thấy Dương Nghĩa Trí cười ha ha, gương mặt hiền từ, trong lòng hắn đã hiểu vài phần. Sau khi nghe Vương Bảo Sơn nói xong, mặt Dương Nghĩa Trí muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.