Diện mạo Loan Loan mi thanh mục tú (chân mày đen, đôi mắt đẹp), nhìn người bằng ánh mắt chân thành, mỉm cười cũng rất chân thành, giọng nói trong trẻo không nhanh không chậm, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết dễ gần, người như vậy rất đáng tin.
Bánh vừa vào miệng, ánh mắt phụ nhân nhìn về phía Loan Loan trở nên kích động không thôi, lập tức ăn nốt non nửa miếng bánh còn lại. Hài tử ở bên cạnh thấy vậy liền nuốt nước miếng.
“Bánh này ngon thật!” Phụ nhân thành tâm khen.
Nghe vậy, mày Loan Loan khẽ cong, đề cao giọng hơn một chút, cười nói: “Đại tỷ, ta nói không sai chứ, hương bánh này của ta là nhất trong trấn nhỏ này đấy, người địa phương khác không ăn được bánh có mùi vị thế này đâu.”
“Bánh này bán thế nào, ta muốn mua hai cái!” Phụ nhân sảng khoái nói.
“Được, hương bánh hai văn tiền một cái, tỷ mua hai cái đúng không, gói ngay cho tỷ đây!” Tay chân Loan Loan lanh lẹ lấy hai cái bánh nóng hổi gói kỹ cho phụ nhân: “Đại tỷ, bánh của tỷ đây.” Cuối cùng còn thêm vào một câu: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều bán ở chỗ này, nếu người trong nhà thích, hoan nghênh tỷ ngày mai lại đến! Chúc đại tỷ và người nhà bình an khỏe mạnh!”
Ở trên chợ này người thét to không ít, nhưng không có người bán hàng rong nào miệng ngọt như vậy, phụ nhân cầm bánh vui vẻ ra mặt quay đi.
Bên này nói chuyện hơi lớn tiếng, khiến không ít người đi đường dừng chân, tiếp theo lại có người vây quanh tới đây.
“Đại ca mua bánh sao? hương bánh mới ra lò ăn rất ngon… đến, nếm thử đi, không thơm không lấy tiền… Vị đại thẩm này, mua hai cái bánh về nhà cho đại thúc nhắm rượu đi…”
Chợ náo nhiệt, tiếng bàn tán và hiếu kì át mất tiếng rao hàng trong trẻo…
Bách Thủ vừa phụ gói bánh, vừa thầm ca ngợi vợ.
Hắn là nam nhân thật xấu hổ khi phải thét to, ủy khuất vợ rồi, vợ thật lợi hại a… Nhưng vợ nói cái gì mà mua bánh nhắm rượu, làm hắn hơi đỏ mặt…
Chỉ cần có một người mua, phía sau sẽ có thêm người thứ hai, người thứ ba… Đến buổi trưa, ba mươi cái bánh đã bán hết sạch. Còn vài người nghe tiếng đến hỏi, bởi vì chậm một bước nên không nếm được hương bánh, đành than thở tiếc nuối.
Một cái bánh hai văn, ba mươi cái, tổng cộng sáu mươi văn tiền. Hai người vui vẻ trở về nhà.
Về đến nhà ăn bữa trưa, Bách Thủ đi lên núi, Loan Loan dọn dẹp bát đũa sạch sẽ rồi đi cho gà và thỏ ăn, không biết chuyện gì xảy ra, thỏ rừng co ro nằm một góc, nhìn như tinh thần không được phấn chấn.
Thỏ là động vật khó nuôi. Loan Loan quét dọn ổ cho thỏ và chuồng gà, rồi đổi thức ăn. Bình thườg chẳng bao giờ thức dậy sớm như thế, không khỏi có chút buồn ngủ. Nghĩ đến dù sao cũng không còn chuyện gì, nên trở về phòng ngủ.
Lúc nàng dậy đã gần chạng vạng tối, nàng giặt sạch vải bọc bánh, sau đó phơi trên sợi dây ở ngoài sân.
Làm xong những chuyện này lại lên vườn rau trên núi hái chút ít rau xanh và ớt. Rau xanh để tối nay nấu cháo, ớt để làm bánh. Nhóm lửa nấu cháo, món cháo chỉ dùng một chút rau xanh, phần thừa lại còn rất nhiều, nàng dùng nó làm món xào.
Lúc Lai Sinh đến Loan Loan đang nhào bột.
Loan Loan không hiểu, tại sao vô luận lúc nào nàng nấu cơm, hắn cũng có thể kịp thời chạy tới.
Phần lớn thời gian hắn giống như đứa bé chỉ biết chơi đùa. Trẻ con nha, khi nói chuyện ngươi phải dụ dỗ hắn, làm việc phải chiếu cố hắn. Nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt, hắn lập tức lại bình thường. Lúc này ngươi không thể nói lung tung, đặc biệt không thể đụng chạm tới sự ngốc nghếch của hắn, nếu không hắn sẽ lập tức trở mặt.
Thỉnh thoảng bình thường, thỉnh thoảng điên. Lúc mới đầu Loan Loan rất buồn bực, bởi vì mỗi lần đều phải nhắm trúng trạng huống của hắn mới có thể mở miệng.
Về sau, nàng đúc kết được một kinh nghiệm, mặc hắn bình thường hay không bình thường, lúc nói chuyện dụ dỗ hắn, đùa với hắn, bảo đảm ngươi nói gì hắn cũng không tức giận.
Lai Sinh quen tay chuyển ghế đẩu đến ngồi xuống bên cạnh bếp lò, cũng không tìm Loan Loan nói chuyện, cầm một nhánh cây chống cằm nhìn chằm chằm bếp lò. Ánh lửa bập bùng chiếu đến khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của hắn hiện lên màu đỏ hồng. Híp mắt lại, mặt mày vui vẻ, trong miệng i i a a không biết đang hát gì…
Loan Loan không khỏi hâm mộ. Thật ra làm người như Lai Sinh rất tốt, không có phiền não, sẽ không vì mưu sinh, vì bạc mà rầu rĩ, muốn làm gì thì làm, trong lòng hắn vĩnh viễn không có phiền não thật sự!
Loan Loan tò mò, hỏi hắn: “Lai Sinh, ngươi hát gì đấy?”
Lai Sinh mở mắt ra, nghiêng mắt nhìn nàng một cái, không nói chuyện, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngâm nga. Vẻ mặt vô cùng thích ý, tựa như con mèo lười nằm phơi nắng ngày xuân.
Loan Loan nhìn thì ha hả cười. Mắt quét tới quét lui trên chéo áo hắn, hình như chưa từng thấy Lai Sinh mặc bộ quần áo khác.
“Lai Sinh, sao ngày nào ngươi cũng mặc bộ quần áo này vậy?”
“Tự ta nghĩ ra biện pháp đó, không chỉ có thể tiết kiệm thời gian còn có thể tiết kiệm không ít bạc.” Lai Sinh vẫn nhắm mắt, lại thêm chút đắc ý nói.
Loan Loan hiếu kì: “Phương pháp gì có thể tiết kiệm thời gian còn có thể tiết kiệm bạc?”
“Một bộ quần áo ta mặc mấy ngày rồi phơi nắng, sau đó mặc bộ khác, mấy ngày nữa ta có thể mặc lại bộ quần áo kia, mặc hết bộ này sang bộ kia. Như vậy ít nhất ta có thể không phải giặt quần áo hai lần, chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi chơi sao? Còn có thể bắt thêm hai con cá!” Mặt mày Lai Sinh hớn hở nói.
Khóe miệng Loan Loan có chút co rút, nói: “Ngươi không giặt qua sao có thể mặc tiếp được?” Lúc trời nóng chẳng phải thối chết sao?
“Không phải ta đã phơi qua rồi sao!” Lai Sinh dùng ngôn từ chính nghĩa uốn nắn.
Loan Loan bậm môi, chỉ vào trường sam đang lau nhà nói: “Ngươi nên giặt bộ quần áo này.”
Mắt Lai Sinh nhìn quần áo của mình chạm vào nơi vô cùng bẩn, không để ý chút nào.
Một lát sau đi tới bên cạnh Loan Loan, chỉ vào cục bột lớn đặt trên thớt, nhíu nhíu mày, không đồng ý nghiêm túc nói: “Nhiều bánh như vậy phải ăn trong bao lâu a, không ăn sẽ hỏng mất, tiếc lắm.”
Loan Loan kinh ngạc, tiểu tử này còn biết tiết kiệm?
Vì vậy liền nói cho hắn biết, bột này làm bánh mang lên chợ bán. Lai Sinh vừa nghe nhất thời vỗ tay bảo tốt quá. Loan Loan cho rằng hắn vui vẻ vì mình có thể kiếm bạc, sau mới biết được người ta cao hứng vì sau này ngày ngày có cái ăn đấy!
Cơm tối, Loan Loan vẫn chiên mấy cái bánh, món cháo cho thêm chút muối, ninh cháo đặc sệt. Bách Thủ và Lai Sinh ăn ngon lành. Ngày thứ nhất đã bán được tất cả bánh, chứng minh làm như vậy người thời đại này vẫn có thể tiếp thu. Trong lòng nàng âm thầm quyết định nếu như có thể, chờ có bạc, có cơ hội, nàng sẽ mở rộng quầy bánh, đến lúc đó không chỉ hương bánh, mà còn có các loại nhân bánh, loại nào cũng có, độc nhất vô nhị cả nước! Bách Thủ không cần phải lên núi săn thú nữa.
Đêm nay, Loan Loan vừa vui vẻ vừa hưng phấn, lại còn ước mơ về tương lai.
Hôm sau, bên ngoài sắc trời còn chưa sáng, Loan Loan và Bách Thủ đã rời giường. Hôm nay cố ý làm nhiều thêm mười cái bánh. Không nghĩ tới, Lai Sinh lại tới rất sớm. Vừa vào nhà ánh mắt đã sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào nồi hương bánh. Nước miếng chảy dài, vừa thấy bộ dáng kia, Bách Thủ liền bực mình, xiên một cái bánh đưa cho hắn, đẩy hắn ra khỏi phòng bếp. Lai Sinh ăn liền ba cái, sờ sờ cái bụng phình tròn vo, lúc này mới đàng hoàng ngồi trên ghế đẩu bắt đầu nhóm lửa.
Đợi làm xong bốn mươi cái bánh, sắc trời đã sáng dần. Hai người ăn qua loa chút gì đó, sau đó gánh đồ xuống núi.
Lúc đi ngang qua thôn gặp bà mối Vương đang đi ra ruộng.
Bà mối Vương cầm nông cụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giỏ trúc của Bách Thủ rồi đảo lên đảo xuống.
Loan Loan cao 1m6, thời đại này đã coi là tương đối cao, nhưng đứng cạnh Bách Thủ cao 1m78 thì rất nhỏ nhắn, huống chi Bách Thủ có tay chân dài ngoằng, bước đi rộng, hơn nữa chỉ cần đi qua thôn thì hắn bước đi với tốc độ vô cùng nhanh. Có lẽ trong lòng hắn, thà tình nguyện ở ngoài thôn với Loan Loan cũng không muốn ở trong thôn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ quấy rầy.
Cho nên lúc này Loan Loan bị rơi ở phía sau Bách Thủ, lúc nàng đang muốn nhấc chân chạy đuổi theo, liền thấy bà mối Vương từ đối diện vòng qua nhiệt tình chào hỏi nàng: “Úi, Nhị muội tử đi đâu sớm vậy a!”
Bánh vừa vào miệng, ánh mắt phụ nhân nhìn về phía Loan Loan trở nên kích động không thôi, lập tức ăn nốt non nửa miếng bánh còn lại. Hài tử ở bên cạnh thấy vậy liền nuốt nước miếng.
“Bánh này ngon thật!” Phụ nhân thành tâm khen.
Nghe vậy, mày Loan Loan khẽ cong, đề cao giọng hơn một chút, cười nói: “Đại tỷ, ta nói không sai chứ, hương bánh này của ta là nhất trong trấn nhỏ này đấy, người địa phương khác không ăn được bánh có mùi vị thế này đâu.”
“Bánh này bán thế nào, ta muốn mua hai cái!” Phụ nhân sảng khoái nói.
“Được, hương bánh hai văn tiền một cái, tỷ mua hai cái đúng không, gói ngay cho tỷ đây!” Tay chân Loan Loan lanh lẹ lấy hai cái bánh nóng hổi gói kỹ cho phụ nhân: “Đại tỷ, bánh của tỷ đây.” Cuối cùng còn thêm vào một câu: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều bán ở chỗ này, nếu người trong nhà thích, hoan nghênh tỷ ngày mai lại đến! Chúc đại tỷ và người nhà bình an khỏe mạnh!”
Ở trên chợ này người thét to không ít, nhưng không có người bán hàng rong nào miệng ngọt như vậy, phụ nhân cầm bánh vui vẻ ra mặt quay đi.
Bên này nói chuyện hơi lớn tiếng, khiến không ít người đi đường dừng chân, tiếp theo lại có người vây quanh tới đây.
“Đại ca mua bánh sao? hương bánh mới ra lò ăn rất ngon… đến, nếm thử đi, không thơm không lấy tiền… Vị đại thẩm này, mua hai cái bánh về nhà cho đại thúc nhắm rượu đi…”
Chợ náo nhiệt, tiếng bàn tán và hiếu kì át mất tiếng rao hàng trong trẻo…
Bách Thủ vừa phụ gói bánh, vừa thầm ca ngợi vợ.
Hắn là nam nhân thật xấu hổ khi phải thét to, ủy khuất vợ rồi, vợ thật lợi hại a… Nhưng vợ nói cái gì mà mua bánh nhắm rượu, làm hắn hơi đỏ mặt…
Chỉ cần có một người mua, phía sau sẽ có thêm người thứ hai, người thứ ba… Đến buổi trưa, ba mươi cái bánh đã bán hết sạch. Còn vài người nghe tiếng đến hỏi, bởi vì chậm một bước nên không nếm được hương bánh, đành than thở tiếc nuối.
Một cái bánh hai văn, ba mươi cái, tổng cộng sáu mươi văn tiền. Hai người vui vẻ trở về nhà.
Về đến nhà ăn bữa trưa, Bách Thủ đi lên núi, Loan Loan dọn dẹp bát đũa sạch sẽ rồi đi cho gà và thỏ ăn, không biết chuyện gì xảy ra, thỏ rừng co ro nằm một góc, nhìn như tinh thần không được phấn chấn.
Thỏ là động vật khó nuôi. Loan Loan quét dọn ổ cho thỏ và chuồng gà, rồi đổi thức ăn. Bình thườg chẳng bao giờ thức dậy sớm như thế, không khỏi có chút buồn ngủ. Nghĩ đến dù sao cũng không còn chuyện gì, nên trở về phòng ngủ.
Lúc nàng dậy đã gần chạng vạng tối, nàng giặt sạch vải bọc bánh, sau đó phơi trên sợi dây ở ngoài sân.
Làm xong những chuyện này lại lên vườn rau trên núi hái chút ít rau xanh và ớt. Rau xanh để tối nay nấu cháo, ớt để làm bánh. Nhóm lửa nấu cháo, món cháo chỉ dùng một chút rau xanh, phần thừa lại còn rất nhiều, nàng dùng nó làm món xào.
Lúc Lai Sinh đến Loan Loan đang nhào bột.
Loan Loan không hiểu, tại sao vô luận lúc nào nàng nấu cơm, hắn cũng có thể kịp thời chạy tới.
Phần lớn thời gian hắn giống như đứa bé chỉ biết chơi đùa. Trẻ con nha, khi nói chuyện ngươi phải dụ dỗ hắn, làm việc phải chiếu cố hắn. Nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt, hắn lập tức lại bình thường. Lúc này ngươi không thể nói lung tung, đặc biệt không thể đụng chạm tới sự ngốc nghếch của hắn, nếu không hắn sẽ lập tức trở mặt.
Thỉnh thoảng bình thường, thỉnh thoảng điên. Lúc mới đầu Loan Loan rất buồn bực, bởi vì mỗi lần đều phải nhắm trúng trạng huống của hắn mới có thể mở miệng.
Về sau, nàng đúc kết được một kinh nghiệm, mặc hắn bình thường hay không bình thường, lúc nói chuyện dụ dỗ hắn, đùa với hắn, bảo đảm ngươi nói gì hắn cũng không tức giận.
Lai Sinh quen tay chuyển ghế đẩu đến ngồi xuống bên cạnh bếp lò, cũng không tìm Loan Loan nói chuyện, cầm một nhánh cây chống cằm nhìn chằm chằm bếp lò. Ánh lửa bập bùng chiếu đến khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của hắn hiện lên màu đỏ hồng. Híp mắt lại, mặt mày vui vẻ, trong miệng i i a a không biết đang hát gì…
Loan Loan không khỏi hâm mộ. Thật ra làm người như Lai Sinh rất tốt, không có phiền não, sẽ không vì mưu sinh, vì bạc mà rầu rĩ, muốn làm gì thì làm, trong lòng hắn vĩnh viễn không có phiền não thật sự!
Loan Loan tò mò, hỏi hắn: “Lai Sinh, ngươi hát gì đấy?”
Lai Sinh mở mắt ra, nghiêng mắt nhìn nàng một cái, không nói chuyện, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngâm nga. Vẻ mặt vô cùng thích ý, tựa như con mèo lười nằm phơi nắng ngày xuân.
Loan Loan nhìn thì ha hả cười. Mắt quét tới quét lui trên chéo áo hắn, hình như chưa từng thấy Lai Sinh mặc bộ quần áo khác.
“Lai Sinh, sao ngày nào ngươi cũng mặc bộ quần áo này vậy?”
“Tự ta nghĩ ra biện pháp đó, không chỉ có thể tiết kiệm thời gian còn có thể tiết kiệm không ít bạc.” Lai Sinh vẫn nhắm mắt, lại thêm chút đắc ý nói.
Loan Loan hiếu kì: “Phương pháp gì có thể tiết kiệm thời gian còn có thể tiết kiệm bạc?”
“Một bộ quần áo ta mặc mấy ngày rồi phơi nắng, sau đó mặc bộ khác, mấy ngày nữa ta có thể mặc lại bộ quần áo kia, mặc hết bộ này sang bộ kia. Như vậy ít nhất ta có thể không phải giặt quần áo hai lần, chẳng phải tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi chơi sao? Còn có thể bắt thêm hai con cá!” Mặt mày Lai Sinh hớn hở nói.
Khóe miệng Loan Loan có chút co rút, nói: “Ngươi không giặt qua sao có thể mặc tiếp được?” Lúc trời nóng chẳng phải thối chết sao?
“Không phải ta đã phơi qua rồi sao!” Lai Sinh dùng ngôn từ chính nghĩa uốn nắn.
Loan Loan bậm môi, chỉ vào trường sam đang lau nhà nói: “Ngươi nên giặt bộ quần áo này.”
Mắt Lai Sinh nhìn quần áo của mình chạm vào nơi vô cùng bẩn, không để ý chút nào.
Một lát sau đi tới bên cạnh Loan Loan, chỉ vào cục bột lớn đặt trên thớt, nhíu nhíu mày, không đồng ý nghiêm túc nói: “Nhiều bánh như vậy phải ăn trong bao lâu a, không ăn sẽ hỏng mất, tiếc lắm.”
Loan Loan kinh ngạc, tiểu tử này còn biết tiết kiệm?
Vì vậy liền nói cho hắn biết, bột này làm bánh mang lên chợ bán. Lai Sinh vừa nghe nhất thời vỗ tay bảo tốt quá. Loan Loan cho rằng hắn vui vẻ vì mình có thể kiếm bạc, sau mới biết được người ta cao hứng vì sau này ngày ngày có cái ăn đấy!
Cơm tối, Loan Loan vẫn chiên mấy cái bánh, món cháo cho thêm chút muối, ninh cháo đặc sệt. Bách Thủ và Lai Sinh ăn ngon lành. Ngày thứ nhất đã bán được tất cả bánh, chứng minh làm như vậy người thời đại này vẫn có thể tiếp thu. Trong lòng nàng âm thầm quyết định nếu như có thể, chờ có bạc, có cơ hội, nàng sẽ mở rộng quầy bánh, đến lúc đó không chỉ hương bánh, mà còn có các loại nhân bánh, loại nào cũng có, độc nhất vô nhị cả nước! Bách Thủ không cần phải lên núi săn thú nữa.
Đêm nay, Loan Loan vừa vui vẻ vừa hưng phấn, lại còn ước mơ về tương lai.
Hôm sau, bên ngoài sắc trời còn chưa sáng, Loan Loan và Bách Thủ đã rời giường. Hôm nay cố ý làm nhiều thêm mười cái bánh. Không nghĩ tới, Lai Sinh lại tới rất sớm. Vừa vào nhà ánh mắt đã sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào nồi hương bánh. Nước miếng chảy dài, vừa thấy bộ dáng kia, Bách Thủ liền bực mình, xiên một cái bánh đưa cho hắn, đẩy hắn ra khỏi phòng bếp. Lai Sinh ăn liền ba cái, sờ sờ cái bụng phình tròn vo, lúc này mới đàng hoàng ngồi trên ghế đẩu bắt đầu nhóm lửa.
Đợi làm xong bốn mươi cái bánh, sắc trời đã sáng dần. Hai người ăn qua loa chút gì đó, sau đó gánh đồ xuống núi.
Lúc đi ngang qua thôn gặp bà mối Vương đang đi ra ruộng.
Bà mối Vương cầm nông cụ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giỏ trúc của Bách Thủ rồi đảo lên đảo xuống.
Loan Loan cao 1m6, thời đại này đã coi là tương đối cao, nhưng đứng cạnh Bách Thủ cao 1m78 thì rất nhỏ nhắn, huống chi Bách Thủ có tay chân dài ngoằng, bước đi rộng, hơn nữa chỉ cần đi qua thôn thì hắn bước đi với tốc độ vô cùng nhanh. Có lẽ trong lòng hắn, thà tình nguyện ở ngoài thôn với Loan Loan cũng không muốn ở trong thôn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ quấy rầy.
Cho nên lúc này Loan Loan bị rơi ở phía sau Bách Thủ, lúc nàng đang muốn nhấc chân chạy đuổi theo, liền thấy bà mối Vương từ đối diện vòng qua nhiệt tình chào hỏi nàng: “Úi, Nhị muội tử đi đâu sớm vậy a!”