Nghĩ đến đây, Loan Loan vô cùng vui vẻ phấn khích, nàng tưởng tượng thấy mình đang ngồi trong hoa viên xinh đẹp, sau lưng là một tiểu viện rất độc đáo, trên người mặc quần áo thêu thùa bằng chất liệu tốt, chân mang giày thêu hoa, và hạnh phúc đang vẫy gọi nàng.
Buổi tối, nàng kéo tay Bách Thủ nằm trên giường, dựa vào hắn vui thích kể tỉ mỉ kế hoạch của mình: “… Sân nhà chúng ta rào lớn một chút, làm thành căn nhà cấp bốn, còn phải xây hai cái bồn hoa hình tròn, ta muốn trồng thật nhiều thật nhiều hoa… Đại môn phải làm từ gỗ lim, ừm… hành lang xây thêm hai cột hình trụ, điêu khắc mấy thứ gì đó bên trên nhỉ?”
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp đó lại nói thầm: “Những nhà giàu sang đều có người hầu cả, ta có nên kiếm hai người làm công về không ha?”
Bách Thủ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khao khát của vợ thì có chút không đành lòng, thấy nàng càng nói càng không hợp lẽ thường, cuối cùng nhịn không được buột miệng nói: “Vợ à, bây giờ chúng ta không có bạc để xây lại sân nhỏ, mình ở nông thôn không thịnh chuyện mua người về đâu.”
Loan Loan lườm hắn một cái, nhà mình có bao nhiêu bạc nàng lại không biết sao? Nghĩ một chút thôi cũng không được à?
Bách Thủ thấy vợ đang tự nói thầm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn lan nụ cười hạnh phúc càng khiến cho mũi hắn cay xè. Mỗi ngày hắn chỉ kiếm được một ít bạc như vậy thì đến lúc nào mới có thể cho vợ được ở trong sân viện to, trong nhà có người quét dọn, đi ra ngoài có thể ngồi kiệu đây? Đột nhiên hắn phát hiện trách nhiệm của mình vô cùng trọng đại, trong lòng càng thêm quyết tâm, bất luận thế nào mình cũng phải cố gắng thật nhiều để vợ hài lòng, cho dù có khổ sở hay mệt mỏi, chỉ cần mỗi ngày vợ vui vẻ là được.
Sau đó hắn đưa tay ôm Loan Loan vào ngực, nói như thề thốt: “Vợ à, chờ lúc chúng ta có bạc rồi, nàng muốn mua gì thì cứ mua cái đó.”
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng khiến eo nàng dường như sắp gãy, nhịp tim đập mạnh thình thịch đánh vào sau lưng nàng. Cằm Bách Thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, Loan Loan nhíu mặt đau đớn gật đầu: “Chàng thả ta ra trước đã, eo ta sắp gãy rồi!”
Nghe vậy, Bách Thủ lập tức buông nàng ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan đỏ bừng vì nghẹt thở thì tự trách nói: “Vợ ơi, thật xin lỗi, ta không cố ý, nàng không sao chứ?”
Loan Loan lại lườm hắn một cái, đến thở còn không được mà không sao à?
Nghiêng người nằm xuống, nói với người ở sau lưng: “Để ta nằm một chút là được.”
Bách Thủ luống cuống nhìn chằm chằm vào lưng Loan Loan, một lát sau không nghe nàng nói gì nữa, trong lòng hắn thùng thùng lo lắng, dè dặt kêu một tiếng: “Vợ ơi?”
“Umm” Người bên cạnh ậm ờ đáp một tiếng, giọng nói mang theo sự mệt nhọc.
“Vợ ơi?” Bách Thủ rướn cổ lên nhìn về phía trong, Loan Loan nhắm hai mắt lại.
“Vợ?”
“Làm gì vậy?” Người bên trong hơi hơi mở mắt ra, người phía ngoài lại không lên tiếng, không nghe thấy câu trả lời, nàng lại nhắm mắt.
Chốc lát
“Vợ?”
“Vợ ơi, nàng đã ngủ chưa?… Vợ?”
“Rốt cuộc chàng muốn làm gì đây?” Người nào đó cuối cùng đã nổi giận, mở to mắt trừng hắn.
Bách Thủ lập tức cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ta, ta muốn ôm nàng một cái.” Hai tay bất an chà xát vào nhau, ánh mắt không dám nhìn nàng.
Qua một lúc lâu không thấy Loan Loan nói chuyện, Bách Thủ lặng lẽ ngẩng đầu liền khẽ giật mình.
Loan Loan nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp cong lên thành hình trăng lưỡi liềm rạng rỡ, lòe lòe tỏa sáng như bầu trời đầy sao.
Lập tức khuôn mặt hắn nóng ran đến nỗi luống cuống, luýnh qua luýnh quýnh vì hành vi vừa rồi của mình.
Ôm vợ mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải hắn không dám mà do hắn sợ vợ tức giận. Hắn và vợ kết duyên vợ chồng không giống người bình thường, ở cái nhà này, ngoại trừ thương yêu vợ hắn còn rất tôn trọng nàng.
Đang lúc hắn không nắm bắt được cách nghĩ của Loan Loan thì đã thấy nàng xoay người lại đối diện với hắn, sau đó ngẩng đầu lên.
Bách Thủ ngẩn người.
Loan Loan trợn mắt trừng hắn một cái, nàng nhẹ nhàng kéo tay hắn vòng qua sau đầu mình, sau đó nghiêng người nằm xuống, đầu gối lên cánh tay Bách Thủ, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bách Thủ ngơ ngác nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn, ngay lập tức trên mặt không nén nổi ý cười. Hắn thổi tắt đèn rồi nằm xuống theo.
Trong bóng tối bên dưới chiếc chăn một bàn tay nhỏ bé nắm lấy một bàn tay to từ từ đặt lên chiếc eo yểu điệu.
Hai tay nắm lấy nhau, mười ngón tay đan xen.
Không một lời nói, hạnh phúc chậm rãi tràn lan trong căn phòng nhỏ đơn sơ.
Cách ngày, theo thường lệ Loan Loan đã chiên bánh xong từ lúc sáng sớm cho Bách Thủ mang ra chợ bán. Ăn cơm xong, Loan Loan đóng cửa thật kỹ rồi đi đến nhà Thạch Đầu.
Mẹ Thạch Đầu ở nhà một mình, đây là lần đầu tiên nàng chính thức bước vào nhà Thạch Đầu, còn nhà Nguyên Bảo nàng đã đến khi tặng đồ lần trước.
Loan Loan đã sớm nhìn kỹ, nhiều gia đình trong thôn đều dùng đá để xây tường viện, nhà nào gia cảnh hơi kém thì dùng tường đất, nhưng phòng ốc ít nhất cũng ba bốn gian, rộng hơn nhà nàng nhiều.
Nhà Thạch Đầu và nhà trưởng thôn thật ra là cùng một sân, sân rất lớn, dùng hàng rào ngăn giữa sân để phân nhà. Nhà Thạch Đầu có ba gian phòng, phòng nhỏ bên cạnh mới được dựng sau này thôi, còn bên kia đã có bốn gian nhà chính.
Sau đó nghe mẹ Thạch Đầu nói nàng mới hiểu được. Vì một nhà đại bá Dương Phong của Thạch Đầu đã dọn lên thị trấn, lẽ ra trong nhà vẫn có một phòng dành cho lão đại, nhưng cả nhà Dương Phong đã mua nhà cửa trên trấn rồi nên sau này Dương Khai Thạch bù thêm chút tiền cho đại ca hắn, tiền bù vào không nhiều lắm, thế là sau đó để lại một gian phòng bên chỗ của hai lão nhân gia, để sau khi một nhà Dương Phong trở về còn có chỗ mà ở.
Nhưng theo cách nói của mẹ Thạch Đầu, năm đó ý của Dương Phong là chỉ cần Dương Khai Thạch đưa cho hắn số bạc trị giá bằng hai gian phòng, hắn sẽ cho Dương Khai Thạch toàn bộ phòng ở. Nhưng lúc ấy Dương Khai Thạch không có nhiều bạc như vậy, huống chi cả nhà còn đang sống tạm bợ qua ngày, không thể tiêu hết bạc rồi ăn không khí được!
Sau đó, dưới sự hòa giải của Dương Nghĩa Trí, Dương Khai Thạch bỏ thêm tiền dựng một gian phòng nữa, bên sân của Dương Nghĩa Trí giữ lại một gian còn thừa, coi như dành cho Dương Phong.
Dương Phong rất ít khi dẫn vợ con về nhà, chỉ có Dương Duệ đôi khi trở về chơi một chút thôi.
Bề ngoài xem ra dường như Dương Phong bị thiệt thòi, nhưng mẹ Thạch Đầu cho rằng để lại gian phòng cho hai lão nhân kia, ngộ nhỡ ngày nào đó hai lão nhân buông tay đi tây phương cực lạc, chắc chắn Dương Phong lại trở về nói chuyện phân tài sản, đến lúc đó e là nhà các nàng có thể được một cái phòng xập xệ đã không tệ rồi.
Thật ra vợ chồng Dương Khai Thạch đã phải chịu thiệt thòi. Vốn ý định của Dương Phong là nếu Dương Khai Thạch mua lại hết phần kia của hắn, đến lúc đó cho dù Dương Phong dẫn vợ con về thì vẫn được ở trong nhà, như thế chẳng có gì khác biệt với việc hắn có ở riêng hay không, chỉ có một nhà Dương Khai Thạch và hai lão nhân ăn uống riêng, còn Dương Phong mặt ngoài tính ra không có phòng ốc ở đây, nhưng nếu Dương Phong vẫn ở trong nhà bên này của lão nhân gia, tức là hắn được bạc nhưng vẫn như chưa hề đi xa.
Đến lúc đó hai lão nhân gia có chuyện gì, chắc chắn Dương Phong sẽ lại tìm cách muốn chiếm phòng ốc, nói không chừng lại muốn bảo Dương Khai Thạch móc bạc ra.
Loan Loan không ngờ nhà Thạch Đầu lại phức tạp như thế, đây gọi là mỗi nhà đều có bản kinh khó niệm a. Cho dù Dương Nghĩa Trí là thôn trưởng, ông vẫn gặp phải những vấn đề này.
Đảo mắt nàng lại nghĩ tới măng khô mình làm phải bán cho Dương Phong, lập tức hỏi mẹ Thạch Đầu: “Hắn sẽ không ép giá chúng ta chứ?”
“Chúng ta thương lượng giá tiền xong trước là được.” Dường như mẹ Thạch Đầu đã sớm nghĩ kỹ, thấy bộ dáng kinh ngạc của Loan Loan liền giải thích: “Ta lấy ít hay nhiều bạc cũng không sao cả, nhưng muội đã cực khổ dẫn chúng ta lên núi đào cả ngày, còn dạy chúng ta phương pháp chế biến, làm sao ta để cho muội thiệt thòi được. Còn cả Thanh Diệp tẩu tử nữa, bên trên có mẹ chồng, phải gác lại chuyện trong nhà chạy đến nhà ta, thế nào cũng phải để nàng lời mấy đồng mang về có cái ăn nói chứ, có phải không?”
Loan Loan không ngờ mẹ Thạch Đầu còn nghĩ được nhiều như thế.
Không đầy một lát, mẹ Nguyên Bảo đã tới. Ba người giúp chế biến măng tươi ở nhà Thạch Đầu vào buổi sáng, đúng lúc cha Thạch Đầu dẫn Thạch Đầu đến nhà bà ngoại thằng bé, ba người ở nhà Thạch Đầu ăn cơm trưa. Tiếp đó đến nhà Nguyên Bảo, cha Nguyên Bảo làm việc ngoài ruộng, chỉ có bà nội Nguyên Bảo ở nhà một mình nên tiện thể ở bên cạnh nhìn xem mấy người chế biến măng thế nào, vì vậy cũng góp tay vào, mấy người cười cười nói nói rất vui vẻ.
Có điều, hành động hai ngày nay của ba người đã khiến cho một vài người trong thôn chú ý.
“… hôm qua từng người lên núi, sáng nay đến nhà Thạch Đầu, bây giờ xế chiều lại qua bên này, ngươi nói các nàng làm mấy thứ gì vậy?” Mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản đứng cách nhà Nguyên Bảo không xa, đầu không ngừng vụng trộn nhìn chăm chú vào bên trong.
“Nếu không chúng ta vào xem xem?” Mẹ Kim Đản có chút chần chờ nói.
Dây dưa một hồi, cuối cùng hai người không chống đỡ nổi sự tò mò trong lòng mà đến nhà Nguyên Bảo. Đối với việc hai người đến đây, Loan Loan chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Dù sao nhà các nàng hiện tại đã được trong thôn chú ý, chỉ là lời nói của hai người khiến nàng rất ngạc nhiên.
“A, thì ra hai ngày trước các ngươi đi lên núi đào măng à?” Mẹ Lan Hoa cười hì hì nói.
“Măng này nhìn rất tươi nha! Nhưng mà… đang làm gì thế?” Mẹ Kim Đản cầm một miếng măng đã chín tám phần trong chậu hỏi.
“Làm măng khô!” Mẹ Nguyên Bảo nói.
“A, măng khô à! Nghe nói món này rất đáng tiền nha.” Mẹ Lan Hoa ngạc nhiên kêu lên.
Mấy người đều nhìn về phía mẹ Lan Hoa, không nghĩ nàng thế mà cũng biết măng khô. Mẹ Lan Hoa cười cười nói: “Trước kia ở cửa hàng ngoài chợ nghe người ta nói qua, có thể bán được không ít bạc đấy!” Con ngươi đảo đảo, ánh mắt nóng bỏng nhìn ba người nói: “Các ngươi có định mang đi bán không?”
Ba người Loan Loan đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Chờ chế biến xong lượt măng mùa đông đầu tiên, đến lúc đào măng lần thứ hai, mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa chắc sẽ nằm trong hàng ngũ đào măng.
Chuyện này được rất nhiều người trong thôn biết đến, mọi người có hâm mộ nhưng cũng có khinh thường.
Trong thời gian này, Bách Thủ đi trên núi giúp Vương Bảo Sơn xem cây ăn quả mấy lần, còn việc chiết cành như đã nói phải đợi rất lâu đến đầu xuân năm sau. Mà Loan Loan dẫn mọi người đi đào măng mùa đông lần hai, ngay cả mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa đều làm rất nhiều măng khô. Mỗi ngày nàng đều phải lật đi lật lại măng trên cành trúc, hiện tại trong sân đã treo đầy măng khô. Qua ít ngày nữa có thể bán được bạc rồi, dù sao có tiền lời thì cuộc sống trôi qua cũng tốt hơn.
Loan Loan đổ cỏ cho heo trong gùi vào nồi, rồi nhóm lửa bắt đầu nấu đồ ăn cho heo, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói, Bách Thủ đã trở về. Hiện tại mỗi ngày bọn họ cắt nhiều cỏ cho heo hơn một chút, phòng hờ ngày hôm sau không có thời gian.
Loan Loan từ phòng bếp đi ra ngoài đón lấy gùi trên lưng Bách Thủ, hôm nay ngoại từ cỏ xanh thường ngày còn có rất nhiều rau dại và quả dại. Thức ăn cho heo pha hỗn tạp nhiều thứ như thế mới làm heo nhanh lớn và mạnh khỏe. Hai con heo nhà nàng lớn rất nhanh, có mấy lần Bách Thủ đến tửu lâu bán thú săn, Dư chưởng quỹ nghe nói Bách Thủ nuôi heo còn cố ý bảo người đưa những thức ăn và cơm thừa cho hắn gánh về cho heo ăn, dầu mỡ và đồ ăn mặn ở tửu lâu khiến heo nhanh lớn hơn.
“Nếu không tối nay cho chúng nó thêm một chút trái cây này vào đi?” Loan Loan vừa chọn trái cây vừa nói, chọn ra hết trái cây nàng lại cảm thấy dường như hơi thừa, để lại một ít ngày mai dùng, rồi lại bỏ vào trong gùi một ít, sau đó nàng phát hiện Bách Thủ vẫn không nói chuyện.
Loan Loan quay đầu lại thấy Bách Thủ ngồi cúi đầu trên bậc cửa, tâm tình dường như có chút sa sút.
“Chàng sao vậy?” Loan Loan đi tới hỏi hắn.
Bách Thủ cúi đầu mấp máy môi, lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Không có chuyện gì đâu.” Rồi đứng dậy bưng trái cây Loan Loan đã chọn đi vào phòng bếp, sau đó đổ vào nồi.
Loan Loan nghi ngờ, nàng đi theo vào phòng bếp, lúc này mới phát hiện sắc mặt Bách Thủ không được tốt lắm, hắn vẫn luôn mím môi. Những lúc trong lòng nàng có chuyện cũng sẽ làm động tác nhỏ như vậy.
“Bách Thủ, chàng làm sao vậy?” Loan Loan âm thầm quan sát thần sắc hắn.
Bách Thủ giương mắt nhìn bộ dáng lo lắng của Loan Loan, hắn rũ mắt xuống, sau nửa ngày lắc đầu rồi cười cười với nàng, nói: “Không có chuyện gì đâu. Hôm nay ta hơi mệt chút thôi.”
Bách Thủ không muốn nói nàng cũng không thể ép hắn. Loan Loan an ủi hắn hai câu rồi bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn bản thân ngồi lại nhóm lửa. Dường như hôm nay Bách Thủ có tâm sự nên mới buông việc trong bếp xuống ra sân ngồi, nếu đổi lại bình thường hắn sẽ cười nói: “Vợ à, không sao đâu, để ta làm cho.”
Buổi tối Loan Loan cố ý làm món ăn hắn thích, ăn cơm tối xong nàng lại nấu nước, sau đó thay hắn gội đầu, vì Bách Thủ rất thích nàng gội đầu cho hắn. Nàng vừa gội vừa nói chuyện với hắn.
“Nhìn xem, tóc mọc ra đẹp hơn nhiều rồi, vừa đen vừa suôn mượt. Thế nào? Cách ta chỉ chàng có hiệu quả rồi đúng không?”
Bách Thủ gục đầu ừm đáp lại.
Loan Loan lấy gáo gỗ múc nước xả sạch bọt trên tóc hắn, rồi lấy khăn lau tóc cho hắn: “Chỉ cần chàng kiên trì, sau này tóc suôn rồi đến khi chải đầu sẽ không bị rối nữa. Lần trước ta thấy ở chợ có bán dây buộc tóc, để lần sau ta mua cho chàng nha.”
Bách Thủ liền lắc đầu thật mạnh: “Không cần đâu, những món đó các công tử ca mới dùng, ta tùy tiện bới lên là được rồi.”
Nam tử đôi khi cũng dùng các loại dây buộc tóc đẹp. Ở nông thôn bình thường sẽ không chú ý đến thứ này, nhưng Loan Loan cảm thấy nếu như Bách Thủ thay quần áo và cách ăn mặc nhất định nhìn sẽ rất đẹp.
“Chúng ta có thể mua loại bình thường, có màu trắng mộc mạc lại đẹp.” Ánh mắt Loan Loan lộ ra sự mong đợi nhìn hắn, vểnh vểnh khóe miệng: “Vả lại người ta muốn nhìn chàng cột lên mà!” Lúc nói, trên mặt Loan Loan lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Đôi mắt Bách Thủ lập tức phát sáng mãnh liệt, miệng cười toe toét nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan, vừa dịu dàng lại có chút quấn quýt nói: “Nếu như vậy, vậy… vậy cũng được!”
Loan Loan cười haha, nàng đã biết Bách Thủ thương nàng mà! Nàng vui vẻ kiễng chân hôn chụt một cái lên mặt hắn.
Vừa hôn xong hai người đều ngẩn ra.
Mặt Bách Thủ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi còn thêm nét vui mừng. Loan Loan hơi ngẩn người rồi sau đó lại đỏ mặt.
Được rồi, do nàng đột nhiên vui vẻ quá mà làm ra, ngay cả chính nàng cũng không ngờ tới mình đã làm như vậy, nhưng mà cảm giác này không tệ nha, trong lòng nàng không hề phản cảm chút nào. Có lẽ đây là sự bắt đầu tốt!
Buổi tối, nàng kéo tay Bách Thủ nằm trên giường, dựa vào hắn vui thích kể tỉ mỉ kế hoạch của mình: “… Sân nhà chúng ta rào lớn một chút, làm thành căn nhà cấp bốn, còn phải xây hai cái bồn hoa hình tròn, ta muốn trồng thật nhiều thật nhiều hoa… Đại môn phải làm từ gỗ lim, ừm… hành lang xây thêm hai cột hình trụ, điêu khắc mấy thứ gì đó bên trên nhỉ?”
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp đó lại nói thầm: “Những nhà giàu sang đều có người hầu cả, ta có nên kiếm hai người làm công về không ha?”
Bách Thủ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khao khát của vợ thì có chút không đành lòng, thấy nàng càng nói càng không hợp lẽ thường, cuối cùng nhịn không được buột miệng nói: “Vợ à, bây giờ chúng ta không có bạc để xây lại sân nhỏ, mình ở nông thôn không thịnh chuyện mua người về đâu.”
Loan Loan lườm hắn một cái, nhà mình có bao nhiêu bạc nàng lại không biết sao? Nghĩ một chút thôi cũng không được à?
Bách Thủ thấy vợ đang tự nói thầm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn lan nụ cười hạnh phúc càng khiến cho mũi hắn cay xè. Mỗi ngày hắn chỉ kiếm được một ít bạc như vậy thì đến lúc nào mới có thể cho vợ được ở trong sân viện to, trong nhà có người quét dọn, đi ra ngoài có thể ngồi kiệu đây? Đột nhiên hắn phát hiện trách nhiệm của mình vô cùng trọng đại, trong lòng càng thêm quyết tâm, bất luận thế nào mình cũng phải cố gắng thật nhiều để vợ hài lòng, cho dù có khổ sở hay mệt mỏi, chỉ cần mỗi ngày vợ vui vẻ là được.
Sau đó hắn đưa tay ôm Loan Loan vào ngực, nói như thề thốt: “Vợ à, chờ lúc chúng ta có bạc rồi, nàng muốn mua gì thì cứ mua cái đó.”
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng khiến eo nàng dường như sắp gãy, nhịp tim đập mạnh thình thịch đánh vào sau lưng nàng. Cằm Bách Thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, Loan Loan nhíu mặt đau đớn gật đầu: “Chàng thả ta ra trước đã, eo ta sắp gãy rồi!”
Nghe vậy, Bách Thủ lập tức buông nàng ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan đỏ bừng vì nghẹt thở thì tự trách nói: “Vợ ơi, thật xin lỗi, ta không cố ý, nàng không sao chứ?”
Loan Loan lại lườm hắn một cái, đến thở còn không được mà không sao à?
Nghiêng người nằm xuống, nói với người ở sau lưng: “Để ta nằm một chút là được.”
Bách Thủ luống cuống nhìn chằm chằm vào lưng Loan Loan, một lát sau không nghe nàng nói gì nữa, trong lòng hắn thùng thùng lo lắng, dè dặt kêu một tiếng: “Vợ ơi?”
“Umm” Người bên cạnh ậm ờ đáp một tiếng, giọng nói mang theo sự mệt nhọc.
“Vợ ơi?” Bách Thủ rướn cổ lên nhìn về phía trong, Loan Loan nhắm hai mắt lại.
“Vợ?”
“Làm gì vậy?” Người bên trong hơi hơi mở mắt ra, người phía ngoài lại không lên tiếng, không nghe thấy câu trả lời, nàng lại nhắm mắt.
Chốc lát
“Vợ?”
“Vợ ơi, nàng đã ngủ chưa?… Vợ?”
“Rốt cuộc chàng muốn làm gì đây?” Người nào đó cuối cùng đã nổi giận, mở to mắt trừng hắn.
Bách Thủ lập tức cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ta, ta muốn ôm nàng một cái.” Hai tay bất an chà xát vào nhau, ánh mắt không dám nhìn nàng.
Qua một lúc lâu không thấy Loan Loan nói chuyện, Bách Thủ lặng lẽ ngẩng đầu liền khẽ giật mình.
Loan Loan nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp cong lên thành hình trăng lưỡi liềm rạng rỡ, lòe lòe tỏa sáng như bầu trời đầy sao.
Lập tức khuôn mặt hắn nóng ran đến nỗi luống cuống, luýnh qua luýnh quýnh vì hành vi vừa rồi của mình.
Ôm vợ mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải hắn không dám mà do hắn sợ vợ tức giận. Hắn và vợ kết duyên vợ chồng không giống người bình thường, ở cái nhà này, ngoại trừ thương yêu vợ hắn còn rất tôn trọng nàng.
Đang lúc hắn không nắm bắt được cách nghĩ của Loan Loan thì đã thấy nàng xoay người lại đối diện với hắn, sau đó ngẩng đầu lên.
Bách Thủ ngẩn người.
Loan Loan trợn mắt trừng hắn một cái, nàng nhẹ nhàng kéo tay hắn vòng qua sau đầu mình, sau đó nghiêng người nằm xuống, đầu gối lên cánh tay Bách Thủ, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bách Thủ ngơ ngác nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn, ngay lập tức trên mặt không nén nổi ý cười. Hắn thổi tắt đèn rồi nằm xuống theo.
Trong bóng tối bên dưới chiếc chăn một bàn tay nhỏ bé nắm lấy một bàn tay to từ từ đặt lên chiếc eo yểu điệu.
Hai tay nắm lấy nhau, mười ngón tay đan xen.
Không một lời nói, hạnh phúc chậm rãi tràn lan trong căn phòng nhỏ đơn sơ.
Cách ngày, theo thường lệ Loan Loan đã chiên bánh xong từ lúc sáng sớm cho Bách Thủ mang ra chợ bán. Ăn cơm xong, Loan Loan đóng cửa thật kỹ rồi đi đến nhà Thạch Đầu.
Mẹ Thạch Đầu ở nhà một mình, đây là lần đầu tiên nàng chính thức bước vào nhà Thạch Đầu, còn nhà Nguyên Bảo nàng đã đến khi tặng đồ lần trước.
Loan Loan đã sớm nhìn kỹ, nhiều gia đình trong thôn đều dùng đá để xây tường viện, nhà nào gia cảnh hơi kém thì dùng tường đất, nhưng phòng ốc ít nhất cũng ba bốn gian, rộng hơn nhà nàng nhiều.
Nhà Thạch Đầu và nhà trưởng thôn thật ra là cùng một sân, sân rất lớn, dùng hàng rào ngăn giữa sân để phân nhà. Nhà Thạch Đầu có ba gian phòng, phòng nhỏ bên cạnh mới được dựng sau này thôi, còn bên kia đã có bốn gian nhà chính.
Sau đó nghe mẹ Thạch Đầu nói nàng mới hiểu được. Vì một nhà đại bá Dương Phong của Thạch Đầu đã dọn lên thị trấn, lẽ ra trong nhà vẫn có một phòng dành cho lão đại, nhưng cả nhà Dương Phong đã mua nhà cửa trên trấn rồi nên sau này Dương Khai Thạch bù thêm chút tiền cho đại ca hắn, tiền bù vào không nhiều lắm, thế là sau đó để lại một gian phòng bên chỗ của hai lão nhân gia, để sau khi một nhà Dương Phong trở về còn có chỗ mà ở.
Nhưng theo cách nói của mẹ Thạch Đầu, năm đó ý của Dương Phong là chỉ cần Dương Khai Thạch đưa cho hắn số bạc trị giá bằng hai gian phòng, hắn sẽ cho Dương Khai Thạch toàn bộ phòng ở. Nhưng lúc ấy Dương Khai Thạch không có nhiều bạc như vậy, huống chi cả nhà còn đang sống tạm bợ qua ngày, không thể tiêu hết bạc rồi ăn không khí được!
Sau đó, dưới sự hòa giải của Dương Nghĩa Trí, Dương Khai Thạch bỏ thêm tiền dựng một gian phòng nữa, bên sân của Dương Nghĩa Trí giữ lại một gian còn thừa, coi như dành cho Dương Phong.
Dương Phong rất ít khi dẫn vợ con về nhà, chỉ có Dương Duệ đôi khi trở về chơi một chút thôi.
Bề ngoài xem ra dường như Dương Phong bị thiệt thòi, nhưng mẹ Thạch Đầu cho rằng để lại gian phòng cho hai lão nhân kia, ngộ nhỡ ngày nào đó hai lão nhân buông tay đi tây phương cực lạc, chắc chắn Dương Phong lại trở về nói chuyện phân tài sản, đến lúc đó e là nhà các nàng có thể được một cái phòng xập xệ đã không tệ rồi.
Thật ra vợ chồng Dương Khai Thạch đã phải chịu thiệt thòi. Vốn ý định của Dương Phong là nếu Dương Khai Thạch mua lại hết phần kia của hắn, đến lúc đó cho dù Dương Phong dẫn vợ con về thì vẫn được ở trong nhà, như thế chẳng có gì khác biệt với việc hắn có ở riêng hay không, chỉ có một nhà Dương Khai Thạch và hai lão nhân ăn uống riêng, còn Dương Phong mặt ngoài tính ra không có phòng ốc ở đây, nhưng nếu Dương Phong vẫn ở trong nhà bên này của lão nhân gia, tức là hắn được bạc nhưng vẫn như chưa hề đi xa.
Đến lúc đó hai lão nhân gia có chuyện gì, chắc chắn Dương Phong sẽ lại tìm cách muốn chiếm phòng ốc, nói không chừng lại muốn bảo Dương Khai Thạch móc bạc ra.
Loan Loan không ngờ nhà Thạch Đầu lại phức tạp như thế, đây gọi là mỗi nhà đều có bản kinh khó niệm a. Cho dù Dương Nghĩa Trí là thôn trưởng, ông vẫn gặp phải những vấn đề này.
Đảo mắt nàng lại nghĩ tới măng khô mình làm phải bán cho Dương Phong, lập tức hỏi mẹ Thạch Đầu: “Hắn sẽ không ép giá chúng ta chứ?”
“Chúng ta thương lượng giá tiền xong trước là được.” Dường như mẹ Thạch Đầu đã sớm nghĩ kỹ, thấy bộ dáng kinh ngạc của Loan Loan liền giải thích: “Ta lấy ít hay nhiều bạc cũng không sao cả, nhưng muội đã cực khổ dẫn chúng ta lên núi đào cả ngày, còn dạy chúng ta phương pháp chế biến, làm sao ta để cho muội thiệt thòi được. Còn cả Thanh Diệp tẩu tử nữa, bên trên có mẹ chồng, phải gác lại chuyện trong nhà chạy đến nhà ta, thế nào cũng phải để nàng lời mấy đồng mang về có cái ăn nói chứ, có phải không?”
Loan Loan không ngờ mẹ Thạch Đầu còn nghĩ được nhiều như thế.
Không đầy một lát, mẹ Nguyên Bảo đã tới. Ba người giúp chế biến măng tươi ở nhà Thạch Đầu vào buổi sáng, đúng lúc cha Thạch Đầu dẫn Thạch Đầu đến nhà bà ngoại thằng bé, ba người ở nhà Thạch Đầu ăn cơm trưa. Tiếp đó đến nhà Nguyên Bảo, cha Nguyên Bảo làm việc ngoài ruộng, chỉ có bà nội Nguyên Bảo ở nhà một mình nên tiện thể ở bên cạnh nhìn xem mấy người chế biến măng thế nào, vì vậy cũng góp tay vào, mấy người cười cười nói nói rất vui vẻ.
Có điều, hành động hai ngày nay của ba người đã khiến cho một vài người trong thôn chú ý.
“… hôm qua từng người lên núi, sáng nay đến nhà Thạch Đầu, bây giờ xế chiều lại qua bên này, ngươi nói các nàng làm mấy thứ gì vậy?” Mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản đứng cách nhà Nguyên Bảo không xa, đầu không ngừng vụng trộn nhìn chăm chú vào bên trong.
“Nếu không chúng ta vào xem xem?” Mẹ Kim Đản có chút chần chờ nói.
Dây dưa một hồi, cuối cùng hai người không chống đỡ nổi sự tò mò trong lòng mà đến nhà Nguyên Bảo. Đối với việc hai người đến đây, Loan Loan chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Dù sao nhà các nàng hiện tại đã được trong thôn chú ý, chỉ là lời nói của hai người khiến nàng rất ngạc nhiên.
“A, thì ra hai ngày trước các ngươi đi lên núi đào măng à?” Mẹ Lan Hoa cười hì hì nói.
“Măng này nhìn rất tươi nha! Nhưng mà… đang làm gì thế?” Mẹ Kim Đản cầm một miếng măng đã chín tám phần trong chậu hỏi.
“Làm măng khô!” Mẹ Nguyên Bảo nói.
“A, măng khô à! Nghe nói món này rất đáng tiền nha.” Mẹ Lan Hoa ngạc nhiên kêu lên.
Mấy người đều nhìn về phía mẹ Lan Hoa, không nghĩ nàng thế mà cũng biết măng khô. Mẹ Lan Hoa cười cười nói: “Trước kia ở cửa hàng ngoài chợ nghe người ta nói qua, có thể bán được không ít bạc đấy!” Con ngươi đảo đảo, ánh mắt nóng bỏng nhìn ba người nói: “Các ngươi có định mang đi bán không?”
Ba người Loan Loan đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Chờ chế biến xong lượt măng mùa đông đầu tiên, đến lúc đào măng lần thứ hai, mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa chắc sẽ nằm trong hàng ngũ đào măng.
Chuyện này được rất nhiều người trong thôn biết đến, mọi người có hâm mộ nhưng cũng có khinh thường.
Trong thời gian này, Bách Thủ đi trên núi giúp Vương Bảo Sơn xem cây ăn quả mấy lần, còn việc chiết cành như đã nói phải đợi rất lâu đến đầu xuân năm sau. Mà Loan Loan dẫn mọi người đi đào măng mùa đông lần hai, ngay cả mẹ Kim Đản và mẹ Lan Hoa đều làm rất nhiều măng khô. Mỗi ngày nàng đều phải lật đi lật lại măng trên cành trúc, hiện tại trong sân đã treo đầy măng khô. Qua ít ngày nữa có thể bán được bạc rồi, dù sao có tiền lời thì cuộc sống trôi qua cũng tốt hơn.
Loan Loan đổ cỏ cho heo trong gùi vào nồi, rồi nhóm lửa bắt đầu nấu đồ ăn cho heo, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói, Bách Thủ đã trở về. Hiện tại mỗi ngày bọn họ cắt nhiều cỏ cho heo hơn một chút, phòng hờ ngày hôm sau không có thời gian.
Loan Loan từ phòng bếp đi ra ngoài đón lấy gùi trên lưng Bách Thủ, hôm nay ngoại từ cỏ xanh thường ngày còn có rất nhiều rau dại và quả dại. Thức ăn cho heo pha hỗn tạp nhiều thứ như thế mới làm heo nhanh lớn và mạnh khỏe. Hai con heo nhà nàng lớn rất nhanh, có mấy lần Bách Thủ đến tửu lâu bán thú săn, Dư chưởng quỹ nghe nói Bách Thủ nuôi heo còn cố ý bảo người đưa những thức ăn và cơm thừa cho hắn gánh về cho heo ăn, dầu mỡ và đồ ăn mặn ở tửu lâu khiến heo nhanh lớn hơn.
“Nếu không tối nay cho chúng nó thêm một chút trái cây này vào đi?” Loan Loan vừa chọn trái cây vừa nói, chọn ra hết trái cây nàng lại cảm thấy dường như hơi thừa, để lại một ít ngày mai dùng, rồi lại bỏ vào trong gùi một ít, sau đó nàng phát hiện Bách Thủ vẫn không nói chuyện.
Loan Loan quay đầu lại thấy Bách Thủ ngồi cúi đầu trên bậc cửa, tâm tình dường như có chút sa sút.
“Chàng sao vậy?” Loan Loan đi tới hỏi hắn.
Bách Thủ cúi đầu mấp máy môi, lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Không có chuyện gì đâu.” Rồi đứng dậy bưng trái cây Loan Loan đã chọn đi vào phòng bếp, sau đó đổ vào nồi.
Loan Loan nghi ngờ, nàng đi theo vào phòng bếp, lúc này mới phát hiện sắc mặt Bách Thủ không được tốt lắm, hắn vẫn luôn mím môi. Những lúc trong lòng nàng có chuyện cũng sẽ làm động tác nhỏ như vậy.
“Bách Thủ, chàng làm sao vậy?” Loan Loan âm thầm quan sát thần sắc hắn.
Bách Thủ giương mắt nhìn bộ dáng lo lắng của Loan Loan, hắn rũ mắt xuống, sau nửa ngày lắc đầu rồi cười cười với nàng, nói: “Không có chuyện gì đâu. Hôm nay ta hơi mệt chút thôi.”
Bách Thủ không muốn nói nàng cũng không thể ép hắn. Loan Loan an ủi hắn hai câu rồi bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn bản thân ngồi lại nhóm lửa. Dường như hôm nay Bách Thủ có tâm sự nên mới buông việc trong bếp xuống ra sân ngồi, nếu đổi lại bình thường hắn sẽ cười nói: “Vợ à, không sao đâu, để ta làm cho.”
Buổi tối Loan Loan cố ý làm món ăn hắn thích, ăn cơm tối xong nàng lại nấu nước, sau đó thay hắn gội đầu, vì Bách Thủ rất thích nàng gội đầu cho hắn. Nàng vừa gội vừa nói chuyện với hắn.
“Nhìn xem, tóc mọc ra đẹp hơn nhiều rồi, vừa đen vừa suôn mượt. Thế nào? Cách ta chỉ chàng có hiệu quả rồi đúng không?”
Bách Thủ gục đầu ừm đáp lại.
Loan Loan lấy gáo gỗ múc nước xả sạch bọt trên tóc hắn, rồi lấy khăn lau tóc cho hắn: “Chỉ cần chàng kiên trì, sau này tóc suôn rồi đến khi chải đầu sẽ không bị rối nữa. Lần trước ta thấy ở chợ có bán dây buộc tóc, để lần sau ta mua cho chàng nha.”
Bách Thủ liền lắc đầu thật mạnh: “Không cần đâu, những món đó các công tử ca mới dùng, ta tùy tiện bới lên là được rồi.”
Nam tử đôi khi cũng dùng các loại dây buộc tóc đẹp. Ở nông thôn bình thường sẽ không chú ý đến thứ này, nhưng Loan Loan cảm thấy nếu như Bách Thủ thay quần áo và cách ăn mặc nhất định nhìn sẽ rất đẹp.
“Chúng ta có thể mua loại bình thường, có màu trắng mộc mạc lại đẹp.” Ánh mắt Loan Loan lộ ra sự mong đợi nhìn hắn, vểnh vểnh khóe miệng: “Vả lại người ta muốn nhìn chàng cột lên mà!” Lúc nói, trên mặt Loan Loan lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Đôi mắt Bách Thủ lập tức phát sáng mãnh liệt, miệng cười toe toét nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan, vừa dịu dàng lại có chút quấn quýt nói: “Nếu như vậy, vậy… vậy cũng được!”
Loan Loan cười haha, nàng đã biết Bách Thủ thương nàng mà! Nàng vui vẻ kiễng chân hôn chụt một cái lên mặt hắn.
Vừa hôn xong hai người đều ngẩn ra.
Mặt Bách Thủ tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi còn thêm nét vui mừng. Loan Loan hơi ngẩn người rồi sau đó lại đỏ mặt.
Được rồi, do nàng đột nhiên vui vẻ quá mà làm ra, ngay cả chính nàng cũng không ngờ tới mình đã làm như vậy, nhưng mà cảm giác này không tệ nha, trong lòng nàng không hề phản cảm chút nào. Có lẽ đây là sự bắt đầu tốt!