Đời trước Loan Loan chỉ thấy chứ chưa từng làm việc này, cầm lưỡi hái trong tay cảm thấy không thuận tay một chút nào, tốc độ gặt lúa mạch rất chậm, Bách Thủ ban đầu cũng có chút ngượng tay, nhưng gặt trong chốc lát đã giống như một nông dân thường xuyên gặt lúa mạch rồi.
Hơn nữa hình thức gặt lúc mạch cũng không giống với việc nàng từng thấy ở hiện đại, từ phía trên, chỉ cắt đi bông lúa, chờ sau khi thu hoạch lúa mạch xong, thì lại quay lại cắt thân lúa mạch mang về nhà đốt.
Trình tự làm việc chia làm hai lần như vậy quả thực phiền toái.
Mà lúa mạch thu về phải rải ra phơi một nắng, sau đó dùng cối đá nghiền lúa mạch ra. Vài nơi khác cũng dùng phương pháp đập lúa như của nông thôn ở hiện đại, chỉ cần đập lúa mạch lên trên một tảng đá, nhưng nếu dùng phương pháp đập lúa thì phải cắt từ gốc lúa mạch.
Nhưng mà nhà bọn họ cần dùng rạ lợp nhà, nên nàng lập tức thương lượng với Bách Thủ, trực tiếp dùng phương pháp đập lúa, đập lúa mạch rơi xuống, còn rạ thì trở về thương lượng với ông nội Lai Sinh để bọn họ mua lại, đến khi lợp nhà sẽ dùng.
Đến trưa ruộng lúa mạch lớn rốt cục cũng cắt xong. Ba người bèn ngồi ở trên bờ ruộng, lấy bánh ra, mỗi người rót một chén nước và bắt đầu ăn.
“A, ta đang nhìn thấy giống hai vợ chồng cháu quá, thì ra là đúng thật!”
Nghe được giọng nói ba người quay đầu lại, là mẹ Bảo Sơn đi tới.
Bà mặc một bộ quần áo vải thô cũ màu xanh da trời, tay áo vén lên, ống quần cũng xắn lên cao, hai bên có sợi tóc rũ xuống, vẻ mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, xem bộ dạng cũng đang làm việc ngoài ruộng, Loan Loan bèn cười nói: “Đại nương cũng thu lúa mạch đấy ư!”
Bách Thủ cũng chào hỏi một tiếng. Mắt Lai Sinh chỉ nhìn mẹ Bảo Sơn rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình. Đứa nhỏ này bướng bỉnh đã quen, thấy người không chào, mọi người cũng thành thói quen rồi.
Mẹ Bảo Sơn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Loan Loan, mắt nhìn ấm nước lớn bên cạnh, nói: “Nhà chúng ta hết nước uống rồi, nên đến bọn cháu xin uống chút nước đây!”
Vừa lúc Loan Loan cũng nhìn thấy chén trong tay bà, Bách Thủ một bên không nói hai lời lập tức lấy ấm nước lớn đi tới rót cho bà một chén đầy.
Đợi bà ừng ực uống xong thì hỏi bà còn muốn uống thêm không? Mẹ Bảo Sơn cười nói: “Không cần nữa, cám ơn. Bảo Sơn đã về nhà lấy nước rồi, ta thật sự khát quá chịu không được mới đến chỗ các cháu lấy nước uống thôi.”
“Nếu đại nương còn muốn uống thì cứ bảo Bách Thủ rót giúp người, trong ấm bọn cháu vẫn còn.” May là nàng đã bảo Bách Thủ rót đầy một ấm nước lớn mang đến.
“Không cần không cần, ta đã hết khát rồi.” Mắt nhìn lúa mạch trong ruộng, mẹ Bảo Sơn lại nói: “Bọn cháu đang giúp nhà Lai Sinh thu hoạch lúa mạch à?”
Loan Loan cười nói: “Đúng vậy a. Ông nội Lai Sinh bị bệnh nên chỉ có một mình Lai Sinh, cháu và Bách Thủ tới giúp bọn họ.”
Mẹ Bảo Sơn cầm tay áo lau khóe miệng còn dính đầy nước, thở dài, nói: “Đúng vậy a. Lai Sinh và ông nội của nó cũng khó khăn, đáng tiếc ngoài ruộng nhà chúng ta còn việc bề bộn, nếu không ta cũng sẽ tới giúp bọn họ một tay.”
“Nửa buổi sáng bọn cháu cũng cắt một ruộng lúa mạch rồi. Nếu buổi chiều cũng làm nhanh thì có lẽ có thể cắt xong hai miếng ruộng khác, ba người làm rất nhanh mà!” Loan Loan nói.
“Ai nha, thật là vất vả cho hai vợ chồng bọn cháu rồi.” Mẹ Bảo Sơn nói xong đứng lên: “Ta đi đây, cảm ơn nước của các cháu!”
“Đại nương không cần khách khí!”
Trong ruộng cách đó không xa cha Vương Bảo Sơn đang ngồi xổm trong ruộng gặt lúa, hơn phân nửa lúa mạch trong ruộng đã cắt xong, mẹ Bảo Sơn đi tới cầm lấy lưỡi hái lội vào một góc hẻo lánh khác trong ruộng bắt đầu cắt rất nhanh. Vừa lúc Vương Bảo Sơn cũng mang nước tới.
Mặt trời ấm áp chiếu lên người làm cho người ta buồn ngủ, Loan Loan ngẩng đầu, lập tức lấy tay che đi ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, từ giữa kẽ tay híp mắt nhìn mặt trời trên không trung.
Mặt trời ấm áp, ruộng lúa mạch ánh vàng rực rỡ. Thật là một mùa thu hoạch được mùa!
Ăn bánh xong, ba người cầm lấy lưỡi hái. Mang theo ấm nước, cầm chén đi qua một ruộng lúa mạch khác. Gặt xong lúa mạch bên trong mảnh thứ hai thì đã mất hơn nửa buổi chiều, thời gian đã không đủ gặt hết lúa mạch bên trong mảnh ruộng thứ ba.
Đành phải để mảnh ruộng cuối cùng lại đến ngày mai. Ba người cột chặt lúa mạch lại, một bó ước chừng lớn bằng một cái gùi, sau đó lại cho vào gùi vác về nhà.
Bách Thủ và Lai Sinh vác trên lưng, Loan Loan ở trong ruộng cột lúa mạch, khi cột xong lúa mạch, cũng không thể nhàn rỗi, nàng lấy cái gùi ra bỏ một bó vào bên dưới, lại đặt thêm một bó vào bên trên, thì không nặng lắm nhưng lúc vác lên thì suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất không dậy nổi.
Lưng vác hai bó lúa mạch to mới đi một đoạn đường ngắn mà nàng đã vô cùng mệt mỏi, tìm chỗ cao để sọt xuống nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa ngồi xổm xuống thì thiếu chút nữa trẹo thắt lưng rồi, may là Lý Đại Trí đang muốn ra ruộng vác lúa mạch, đi ngang qua liền giúp nàng một tay.
Loan Loan đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển, nàng vẫn luôn cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy người giúp mình chính là Lý Đại Trí, đầu tiên là ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười với hắn, nàng và người này thật là có duyên, mỗi lần đều là hắn giúp nàng.
Thuận tiện Loan Loan nói câu: “Cám ơn.”
Mắt Lý Đại Trí nhìn một gùi lớn đầy lúa mạch, lần trước một gùi cỏ lớn nàng còn chưa vác lên nổi, bây giờ còn vác trên lưng một gùi lúa mạch lớn như vậy? Hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
“Nhiều như vậy à? Ngươi có thể vác lên sao?”
Loan Loan lúng túng cười cười: “Nhất thời ta xếp hơi nhiều.”
Đang lúc ấy thì đã nhìn thấy Lai Sinh tới, nàng lập tức kêu hai tiếng: “Lai Sinh, Lai Sinh.”
Lai Sinh chạy chậm tới đây, Loan Loan nhận lấy gùi rỗng của hắn, chỉ vào gùi của mình nói: “Ngươi vác cái này đi.”
Lai Sinh rất nghe lời lập tức ngồi xổm xuống, Lý Đại Trí bên cạnh còn sợ Loan Loan không đủ sức, giúp nâng gùi lên cho Lai Sinh, vì được giúp nâng lên nên hắn vác lên không cần tốn sức.
Lai Sinh rất nhẹ nhàng vác gùi lên lưng sau đó đi về nhà.
Loan Loan xoay người cầm cái gùi rỗng, đang muốn nói cảm ơn Lý Đại Trí, thì nhìn thấy mẹ hắn vội vã đi tới, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó đẩy Lý Đại Trí đi về phía ruộng: “Ở đây lề mề cái gì thế, ngoài đồng còn nhiều việc như vậy mà.”
Sau đó trợn trừng mắt nhìn Loan Loan, khiến cho Loan Loan thật sự không hiểu gì cả, sau khi mẹ Đại Trí đi được vài bước, nhìn thấy nhi tử Lý Đại Thạch đang chào hỏi Loan Loan thì lên tiếng kêu Lý Đại Thạch trở về.
Lý Đại Thạch cho là mẹ hắn có việc, kết quả hỏi ra thì lại không có gì, hắn bèn khó chịu nói thầm: “Không có chuyện gì, mẹ. . . kéo Đại Thạch . . . như vậy làm gì?”
“Ngoài đồng một đống chuyện bận rộn, con lầm bà lầm bầm ở đó làm gì? Trời đã tối rồi không lo mà làm cho xong nhanh một chút đi.”
Lý Đại Thạch ngẩng đầu, mắt nhìn trời còn sáng chói, nói: “Bây giờ còn sớm mà, ngoài đồng. . . . . . cũng không còn bao nhiêu việc, một người một. . . . . . cái gùi cũng xong. . . . . . xong việc rồi.”
“Vậy thì con cũng phải nhanh lên chứ, chẳng lẽ thật sự đợi đến khi trời tối mới làm sao? Con là dơi à?”
“Người ta chỉ nghỉ một lúc cũng ồn ào như vậy, thức dậy từ sáng sớm, cả ngày mông còn chưa ngồi nghỉ cái nào cả. . . . . .” Lý Đại Thạch vùi đầu vừa nói thầm vừa đi về phía trước mẹ hắn, đi về phía ruộng.
Mẹ Đại Trí nghĩ lại thì cũng đúng, hai đứa nhỏ này dậy sớm hơn so với bọn họ, mệt mỏi hơn so với bọn họ, nghỉ ngơi một chút cũng không có gì, nhưng mà phải nghỉ cũng không thể nghỉ chỗ đó, hiện tại nàng chỉ cần vừa nhìn thấy Lý Đại Trí nói chuyện cùng Loan Loan là lỗ tai có thể dựng thẳng đến nỗi mọc dài ra rồi.
**
Loan Loan cầm lấy gùi trở ra đồng, lúc này chỉ chứa một bó, vác trên lưng cũng vừa tầm. Trên đường gặp Bách Thủ, Bách Thủ xác định nàng có thể vác về thì hắn mới ra ngoài đồng.
Lúa mạch đều vác toàn bộ về trong sân nhỏ cũ kỹ, sân nhỏ đã sớm được quét dọn. Đến khi trời tối, lúa mạch ngoài đồng rốt cục cũng đã vác xong. Nhìn mấy vì sao ẩn hiện trên bầu trời, ngày mai nhất định thời tiết rất tốt, cũng không lo ban đêm trời sẽ mưa. Hai người cũng không ở nhà Lai Sinh ăn cơm, về nhà tùy tiện chiên mấy cái bánh, làm dĩa rau coi như là giải quyết cơm tối rồi.
Lấp đầy bụng, nhưng việc tắm rửa nhất định cũng phải làm, toàn thân đều đổ mồ hôi bốc mùi, nên liền nấu nước tắm. Hai người gội đầu, tắm giặt sạch sẽ, lúc này đêm cũng đã khuya. Loan Loan không đợi đến khi Bách Thủ lên giường mà đã ngủ mất rồi.
Cả ngày này thật sự quá mệt mỏi.
Ngày hôm sau khi Loan Loan tỉnh lại bên người đã lạnh ngắt. Phía ngoài trời đã sáng choang, Bách Thủ không biết rời giường lúc nào mà cũng không gọi nàng dậy. Nàng lấy một bộ quần áo cũ sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra.
Loan Loan ở trong phòng mặc quần áo xong, mà phía ngoài cũng không thấy Bách Thủ, trong nồi ngược lại đã để sẵn cháo đã nấu xong. Đợi nàng ăn xong cháo vẫn chưa thấy Bách Thủ trở lại.
Nàng bèn cầm lấy lưỡi hái xuống núi, thì quả nhiên ngoài đồng đã thấy Bách Thủ vùi đầu gặt lúa mạch, còn có cả Lai Sinh, lúa mạch đã gặt được một nửa.
Bách Thủ thấy nàng ra thì có chút ngoài ý muốn. Lúc hắn rời giường Loan Loan ngủ rất sâu, ngày hôm qua đã làm hơn phân nửa việc rồi, hắn nghĩ hôm nay chỉ còn một mảnh ruộng lúa mạch, nên muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, vì thế hắn không gọi nàng. Nhưng không ngờ lúa mạch trong ruộng còn chưa gặt hết nàng đã ra đây rồi.
Cho nên nói với nàng: “Không còn lại bao nhiêu cả, nếu không nàng giúp ta cột lại đi!”
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, nên xắn tay áo lên đi vào ruộng bắt đầu cột lúa mạch. Phía trước hai người cắt, phía sau một người cột, cột xong nàng ngồi xuống nghỉ một lúc, chờ lúa mạch phía trước gặt ra thì nàng gom lại cột.
Cắt lúa mạch xong, lại vác lúa mạch về. Chưa đến trưa, lúa mạch ngoài ruộng cũng thu xong. Sau đó cột chung với toàn bộ lúa mạch ngày hôm qua, dùng cây gỗ thô gánh đến sân đập lúa.
Trong sân đập lúa khắp nơi đều là người nghiền lúa mạch. Cả đám người đầm đìa mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ bừng, các nam nhân mặc quần áo mỏng, toàn bộ mồ hôi làm quần áo dán sát lên người, các nữ nhân xắn cao tay áo ống quần, dùng phương thức mát mẻ nhất để cột quần áo lại, đầu tóc ướt nhem giống như vừa vớt lên khỏi nước.
Dây thừng kéo cối nghiền ghì dấu lên vai không biết sâu bao nhiêu, bàn tay cũng bị ma sát đến đỏ bừng, vết chai trên tay hôm nay cũng dày thêm một lớp.
Trong sân đập lúa khắp nơi đều là lúa mạch, nhìn cối đá ở giữa chuyển động cũng làm cho lòng người run sợ. Nhưng đây chính là phương pháp mọi người đập lúa thu hoạch.
Bông lúa tách ra rồi san phẳng trên mặt đất, người kéo cối đá từ một đầu nghiền đến một đầu khác. Bình thường đều là hai người kéo, cối đá là một hình trụ tròn, rỗng ở giữa, lấy cây gỗ cứng chắc xuyên qua ở giữa, cột dây thừng ở hai đầu, hai người đi phía trước, mỗi người kéo một bên, lợi dụng cối đá lăn tròn trên bông lúa để nghiền lúa mạch.
Gia đình nào có điều kiện thì có thể dùng lừa để kéo, nhà bà mối Vương cũng đang hét lớn điều khiển trâu kéo cối đá. Hai người thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều.
Loan Loan không dám tưởng tượng nếu như sau này nhà bọn họ thu hoạch, mà cũng theo biện pháp như thế này, đoán chừng cả nửa tháng nàng cũng không xuống giường được a!
Cối đá kia ít nhất phải trên trăm cân, thật sự là thời đại người làm như trâu bò! !
Lúa nhà bà mối Vương đã nghiền xong, hai người đang thu thập hốt lúa mạch trở về, chờ hai người thu xong, Bách Thủ và Lai Sinh liền gánh lúa mạch tới, tìm một tảng đá lớn, dùng tấm ván gỗ vây thành cái vòng vây ở chỗ phía trước tảng đá ba thước, để tránh việc đập lúa làm lúa mạch bay hết ra ngoài.
Có người thấy bọn họ cắt thân lúa khá dài, lại thể hiện ra điệu bộ này, liền nói: “Bách Thủ, huynh đập như vậy rất tốn sức đấy .”
Người nói chuyện chính là Cát Sơn – người rất biết trồng hoa mầu.
“Các huynh kéo cối vai cũng đau không phải là giống nhau sao?” Bách Thủ nói.
“Nhưng vẫn nhanh hơn so với huynh đập!” Cát Sơn đi tới mắt nhìn hai gánh lúa mạch lớn kia nói.
“Chúng ta cần dùng rạ nữa.” Vừa nói như thế, Cát Sơn đã hiểu, Bách Thủ muốn sửa phòng thì phải dùng những thứ này, lại nghĩ, một lần cắt luôn thân lúa như vậy, cũng đỡ phải vào ruộng cắt lần thứ hai, coi như là giảm đi một lần chuyện.
Sau khi vây xong mấy tấm bản gỗ, Bách Thủ nắm lúa mạch bắt đầu đập lên tảng đá, dùng sức thật lớn, một lần đập xuống, hạt lúa mạch rơi ra rất nhiều, một bó lúa mạch trên tay đập mấy cái thì đã rơi sạch sẽ. Loan Loan cảm thấy tốc độ nhanh hơn so với cối đá, có điều là khá tốn lực tay.
Hơn nữa hình thức gặt lúc mạch cũng không giống với việc nàng từng thấy ở hiện đại, từ phía trên, chỉ cắt đi bông lúa, chờ sau khi thu hoạch lúa mạch xong, thì lại quay lại cắt thân lúa mạch mang về nhà đốt.
Trình tự làm việc chia làm hai lần như vậy quả thực phiền toái.
Mà lúa mạch thu về phải rải ra phơi một nắng, sau đó dùng cối đá nghiền lúa mạch ra. Vài nơi khác cũng dùng phương pháp đập lúa như của nông thôn ở hiện đại, chỉ cần đập lúa mạch lên trên một tảng đá, nhưng nếu dùng phương pháp đập lúa thì phải cắt từ gốc lúa mạch.
Nhưng mà nhà bọn họ cần dùng rạ lợp nhà, nên nàng lập tức thương lượng với Bách Thủ, trực tiếp dùng phương pháp đập lúa, đập lúa mạch rơi xuống, còn rạ thì trở về thương lượng với ông nội Lai Sinh để bọn họ mua lại, đến khi lợp nhà sẽ dùng.
Đến trưa ruộng lúa mạch lớn rốt cục cũng cắt xong. Ba người bèn ngồi ở trên bờ ruộng, lấy bánh ra, mỗi người rót một chén nước và bắt đầu ăn.
“A, ta đang nhìn thấy giống hai vợ chồng cháu quá, thì ra là đúng thật!”
Nghe được giọng nói ba người quay đầu lại, là mẹ Bảo Sơn đi tới.
Bà mặc một bộ quần áo vải thô cũ màu xanh da trời, tay áo vén lên, ống quần cũng xắn lên cao, hai bên có sợi tóc rũ xuống, vẻ mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, xem bộ dạng cũng đang làm việc ngoài ruộng, Loan Loan bèn cười nói: “Đại nương cũng thu lúa mạch đấy ư!”
Bách Thủ cũng chào hỏi một tiếng. Mắt Lai Sinh chỉ nhìn mẹ Bảo Sơn rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình. Đứa nhỏ này bướng bỉnh đã quen, thấy người không chào, mọi người cũng thành thói quen rồi.
Mẹ Bảo Sơn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Loan Loan, mắt nhìn ấm nước lớn bên cạnh, nói: “Nhà chúng ta hết nước uống rồi, nên đến bọn cháu xin uống chút nước đây!”
Vừa lúc Loan Loan cũng nhìn thấy chén trong tay bà, Bách Thủ một bên không nói hai lời lập tức lấy ấm nước lớn đi tới rót cho bà một chén đầy.
Đợi bà ừng ực uống xong thì hỏi bà còn muốn uống thêm không? Mẹ Bảo Sơn cười nói: “Không cần nữa, cám ơn. Bảo Sơn đã về nhà lấy nước rồi, ta thật sự khát quá chịu không được mới đến chỗ các cháu lấy nước uống thôi.”
“Nếu đại nương còn muốn uống thì cứ bảo Bách Thủ rót giúp người, trong ấm bọn cháu vẫn còn.” May là nàng đã bảo Bách Thủ rót đầy một ấm nước lớn mang đến.
“Không cần không cần, ta đã hết khát rồi.” Mắt nhìn lúa mạch trong ruộng, mẹ Bảo Sơn lại nói: “Bọn cháu đang giúp nhà Lai Sinh thu hoạch lúa mạch à?”
Loan Loan cười nói: “Đúng vậy a. Ông nội Lai Sinh bị bệnh nên chỉ có một mình Lai Sinh, cháu và Bách Thủ tới giúp bọn họ.”
Mẹ Bảo Sơn cầm tay áo lau khóe miệng còn dính đầy nước, thở dài, nói: “Đúng vậy a. Lai Sinh và ông nội của nó cũng khó khăn, đáng tiếc ngoài ruộng nhà chúng ta còn việc bề bộn, nếu không ta cũng sẽ tới giúp bọn họ một tay.”
“Nửa buổi sáng bọn cháu cũng cắt một ruộng lúa mạch rồi. Nếu buổi chiều cũng làm nhanh thì có lẽ có thể cắt xong hai miếng ruộng khác, ba người làm rất nhanh mà!” Loan Loan nói.
“Ai nha, thật là vất vả cho hai vợ chồng bọn cháu rồi.” Mẹ Bảo Sơn nói xong đứng lên: “Ta đi đây, cảm ơn nước của các cháu!”
“Đại nương không cần khách khí!”
Trong ruộng cách đó không xa cha Vương Bảo Sơn đang ngồi xổm trong ruộng gặt lúa, hơn phân nửa lúa mạch trong ruộng đã cắt xong, mẹ Bảo Sơn đi tới cầm lấy lưỡi hái lội vào một góc hẻo lánh khác trong ruộng bắt đầu cắt rất nhanh. Vừa lúc Vương Bảo Sơn cũng mang nước tới.
Mặt trời ấm áp chiếu lên người làm cho người ta buồn ngủ, Loan Loan ngẩng đầu, lập tức lấy tay che đi ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, từ giữa kẽ tay híp mắt nhìn mặt trời trên không trung.
Mặt trời ấm áp, ruộng lúa mạch ánh vàng rực rỡ. Thật là một mùa thu hoạch được mùa!
Ăn bánh xong, ba người cầm lấy lưỡi hái. Mang theo ấm nước, cầm chén đi qua một ruộng lúa mạch khác. Gặt xong lúa mạch bên trong mảnh thứ hai thì đã mất hơn nửa buổi chiều, thời gian đã không đủ gặt hết lúa mạch bên trong mảnh ruộng thứ ba.
Đành phải để mảnh ruộng cuối cùng lại đến ngày mai. Ba người cột chặt lúa mạch lại, một bó ước chừng lớn bằng một cái gùi, sau đó lại cho vào gùi vác về nhà.
Bách Thủ và Lai Sinh vác trên lưng, Loan Loan ở trong ruộng cột lúa mạch, khi cột xong lúa mạch, cũng không thể nhàn rỗi, nàng lấy cái gùi ra bỏ một bó vào bên dưới, lại đặt thêm một bó vào bên trên, thì không nặng lắm nhưng lúc vác lên thì suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất không dậy nổi.
Lưng vác hai bó lúa mạch to mới đi một đoạn đường ngắn mà nàng đã vô cùng mệt mỏi, tìm chỗ cao để sọt xuống nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa ngồi xổm xuống thì thiếu chút nữa trẹo thắt lưng rồi, may là Lý Đại Trí đang muốn ra ruộng vác lúa mạch, đi ngang qua liền giúp nàng một tay.
Loan Loan đặt mông ngồi dưới đất thở hổn hển, nàng vẫn luôn cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy người giúp mình chính là Lý Đại Trí, đầu tiên là ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười với hắn, nàng và người này thật là có duyên, mỗi lần đều là hắn giúp nàng.
Thuận tiện Loan Loan nói câu: “Cám ơn.”
Mắt Lý Đại Trí nhìn một gùi lớn đầy lúa mạch, lần trước một gùi cỏ lớn nàng còn chưa vác lên nổi, bây giờ còn vác trên lưng một gùi lúa mạch lớn như vậy? Hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
“Nhiều như vậy à? Ngươi có thể vác lên sao?”
Loan Loan lúng túng cười cười: “Nhất thời ta xếp hơi nhiều.”
Đang lúc ấy thì đã nhìn thấy Lai Sinh tới, nàng lập tức kêu hai tiếng: “Lai Sinh, Lai Sinh.”
Lai Sinh chạy chậm tới đây, Loan Loan nhận lấy gùi rỗng của hắn, chỉ vào gùi của mình nói: “Ngươi vác cái này đi.”
Lai Sinh rất nghe lời lập tức ngồi xổm xuống, Lý Đại Trí bên cạnh còn sợ Loan Loan không đủ sức, giúp nâng gùi lên cho Lai Sinh, vì được giúp nâng lên nên hắn vác lên không cần tốn sức.
Lai Sinh rất nhẹ nhàng vác gùi lên lưng sau đó đi về nhà.
Loan Loan xoay người cầm cái gùi rỗng, đang muốn nói cảm ơn Lý Đại Trí, thì nhìn thấy mẹ hắn vội vã đi tới, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó đẩy Lý Đại Trí đi về phía ruộng: “Ở đây lề mề cái gì thế, ngoài đồng còn nhiều việc như vậy mà.”
Sau đó trợn trừng mắt nhìn Loan Loan, khiến cho Loan Loan thật sự không hiểu gì cả, sau khi mẹ Đại Trí đi được vài bước, nhìn thấy nhi tử Lý Đại Thạch đang chào hỏi Loan Loan thì lên tiếng kêu Lý Đại Thạch trở về.
Lý Đại Thạch cho là mẹ hắn có việc, kết quả hỏi ra thì lại không có gì, hắn bèn khó chịu nói thầm: “Không có chuyện gì, mẹ. . . kéo Đại Thạch . . . như vậy làm gì?”
“Ngoài đồng một đống chuyện bận rộn, con lầm bà lầm bầm ở đó làm gì? Trời đã tối rồi không lo mà làm cho xong nhanh một chút đi.”
Lý Đại Thạch ngẩng đầu, mắt nhìn trời còn sáng chói, nói: “Bây giờ còn sớm mà, ngoài đồng. . . . . . cũng không còn bao nhiêu việc, một người một. . . . . . cái gùi cũng xong. . . . . . xong việc rồi.”
“Vậy thì con cũng phải nhanh lên chứ, chẳng lẽ thật sự đợi đến khi trời tối mới làm sao? Con là dơi à?”
“Người ta chỉ nghỉ một lúc cũng ồn ào như vậy, thức dậy từ sáng sớm, cả ngày mông còn chưa ngồi nghỉ cái nào cả. . . . . .” Lý Đại Thạch vùi đầu vừa nói thầm vừa đi về phía trước mẹ hắn, đi về phía ruộng.
Mẹ Đại Trí nghĩ lại thì cũng đúng, hai đứa nhỏ này dậy sớm hơn so với bọn họ, mệt mỏi hơn so với bọn họ, nghỉ ngơi một chút cũng không có gì, nhưng mà phải nghỉ cũng không thể nghỉ chỗ đó, hiện tại nàng chỉ cần vừa nhìn thấy Lý Đại Trí nói chuyện cùng Loan Loan là lỗ tai có thể dựng thẳng đến nỗi mọc dài ra rồi.
**
Loan Loan cầm lấy gùi trở ra đồng, lúc này chỉ chứa một bó, vác trên lưng cũng vừa tầm. Trên đường gặp Bách Thủ, Bách Thủ xác định nàng có thể vác về thì hắn mới ra ngoài đồng.
Lúa mạch đều vác toàn bộ về trong sân nhỏ cũ kỹ, sân nhỏ đã sớm được quét dọn. Đến khi trời tối, lúa mạch ngoài đồng rốt cục cũng đã vác xong. Nhìn mấy vì sao ẩn hiện trên bầu trời, ngày mai nhất định thời tiết rất tốt, cũng không lo ban đêm trời sẽ mưa. Hai người cũng không ở nhà Lai Sinh ăn cơm, về nhà tùy tiện chiên mấy cái bánh, làm dĩa rau coi như là giải quyết cơm tối rồi.
Lấp đầy bụng, nhưng việc tắm rửa nhất định cũng phải làm, toàn thân đều đổ mồ hôi bốc mùi, nên liền nấu nước tắm. Hai người gội đầu, tắm giặt sạch sẽ, lúc này đêm cũng đã khuya. Loan Loan không đợi đến khi Bách Thủ lên giường mà đã ngủ mất rồi.
Cả ngày này thật sự quá mệt mỏi.
Ngày hôm sau khi Loan Loan tỉnh lại bên người đã lạnh ngắt. Phía ngoài trời đã sáng choang, Bách Thủ không biết rời giường lúc nào mà cũng không gọi nàng dậy. Nàng lấy một bộ quần áo cũ sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra.
Loan Loan ở trong phòng mặc quần áo xong, mà phía ngoài cũng không thấy Bách Thủ, trong nồi ngược lại đã để sẵn cháo đã nấu xong. Đợi nàng ăn xong cháo vẫn chưa thấy Bách Thủ trở lại.
Nàng bèn cầm lấy lưỡi hái xuống núi, thì quả nhiên ngoài đồng đã thấy Bách Thủ vùi đầu gặt lúa mạch, còn có cả Lai Sinh, lúa mạch đã gặt được một nửa.
Bách Thủ thấy nàng ra thì có chút ngoài ý muốn. Lúc hắn rời giường Loan Loan ngủ rất sâu, ngày hôm qua đã làm hơn phân nửa việc rồi, hắn nghĩ hôm nay chỉ còn một mảnh ruộng lúa mạch, nên muốn cho nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, vì thế hắn không gọi nàng. Nhưng không ngờ lúa mạch trong ruộng còn chưa gặt hết nàng đã ra đây rồi.
Cho nên nói với nàng: “Không còn lại bao nhiêu cả, nếu không nàng giúp ta cột lại đi!”
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, nên xắn tay áo lên đi vào ruộng bắt đầu cột lúa mạch. Phía trước hai người cắt, phía sau một người cột, cột xong nàng ngồi xuống nghỉ một lúc, chờ lúa mạch phía trước gặt ra thì nàng gom lại cột.
Cắt lúa mạch xong, lại vác lúa mạch về. Chưa đến trưa, lúa mạch ngoài ruộng cũng thu xong. Sau đó cột chung với toàn bộ lúa mạch ngày hôm qua, dùng cây gỗ thô gánh đến sân đập lúa.
Trong sân đập lúa khắp nơi đều là người nghiền lúa mạch. Cả đám người đầm đìa mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ bừng, các nam nhân mặc quần áo mỏng, toàn bộ mồ hôi làm quần áo dán sát lên người, các nữ nhân xắn cao tay áo ống quần, dùng phương thức mát mẻ nhất để cột quần áo lại, đầu tóc ướt nhem giống như vừa vớt lên khỏi nước.
Dây thừng kéo cối nghiền ghì dấu lên vai không biết sâu bao nhiêu, bàn tay cũng bị ma sát đến đỏ bừng, vết chai trên tay hôm nay cũng dày thêm một lớp.
Trong sân đập lúa khắp nơi đều là lúa mạch, nhìn cối đá ở giữa chuyển động cũng làm cho lòng người run sợ. Nhưng đây chính là phương pháp mọi người đập lúa thu hoạch.
Bông lúa tách ra rồi san phẳng trên mặt đất, người kéo cối đá từ một đầu nghiền đến một đầu khác. Bình thường đều là hai người kéo, cối đá là một hình trụ tròn, rỗng ở giữa, lấy cây gỗ cứng chắc xuyên qua ở giữa, cột dây thừng ở hai đầu, hai người đi phía trước, mỗi người kéo một bên, lợi dụng cối đá lăn tròn trên bông lúa để nghiền lúa mạch.
Gia đình nào có điều kiện thì có thể dùng lừa để kéo, nhà bà mối Vương cũng đang hét lớn điều khiển trâu kéo cối đá. Hai người thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn những người khác rất nhiều.
Loan Loan không dám tưởng tượng nếu như sau này nhà bọn họ thu hoạch, mà cũng theo biện pháp như thế này, đoán chừng cả nửa tháng nàng cũng không xuống giường được a!
Cối đá kia ít nhất phải trên trăm cân, thật sự là thời đại người làm như trâu bò! !
Lúa nhà bà mối Vương đã nghiền xong, hai người đang thu thập hốt lúa mạch trở về, chờ hai người thu xong, Bách Thủ và Lai Sinh liền gánh lúa mạch tới, tìm một tảng đá lớn, dùng tấm ván gỗ vây thành cái vòng vây ở chỗ phía trước tảng đá ba thước, để tránh việc đập lúa làm lúa mạch bay hết ra ngoài.
Có người thấy bọn họ cắt thân lúa khá dài, lại thể hiện ra điệu bộ này, liền nói: “Bách Thủ, huynh đập như vậy rất tốn sức đấy .”
Người nói chuyện chính là Cát Sơn – người rất biết trồng hoa mầu.
“Các huynh kéo cối vai cũng đau không phải là giống nhau sao?” Bách Thủ nói.
“Nhưng vẫn nhanh hơn so với huynh đập!” Cát Sơn đi tới mắt nhìn hai gánh lúa mạch lớn kia nói.
“Chúng ta cần dùng rạ nữa.” Vừa nói như thế, Cát Sơn đã hiểu, Bách Thủ muốn sửa phòng thì phải dùng những thứ này, lại nghĩ, một lần cắt luôn thân lúa như vậy, cũng đỡ phải vào ruộng cắt lần thứ hai, coi như là giảm đi một lần chuyện.
Sau khi vây xong mấy tấm bản gỗ, Bách Thủ nắm lúa mạch bắt đầu đập lên tảng đá, dùng sức thật lớn, một lần đập xuống, hạt lúa mạch rơi ra rất nhiều, một bó lúa mạch trên tay đập mấy cái thì đã rơi sạch sẽ. Loan Loan cảm thấy tốc độ nhanh hơn so với cối đá, có điều là khá tốn lực tay.