Loan Loan và Bách Thủ không có kinh nghiệm về việc ươm mạ, không thể làm gì khác hơn là mua hạt giống đành phải ươm mạ chung với nhà Nguyên Bảo. Hai người đi ra đồng giúp một chút, thuận tiện học thêm kinh nghiệm. Dẫn nước vào ruộng thành từng mảnh từng mảnh dài hình chữ nhật, còn gọi là đệm mạ, rải hạt giống lên trên đệm mạ, đợi đến khi mầm mạ mọc ra, lúc này mọi người mới bắt đầu cấy mạ
Trong lúc này, Loan Loan ở nhà làm thịt xông khói cần có tương ngọt,
Nếu người hai nhà đều hợp lại ươm mạ thì đương nhiên cấy mạ cũng làm cùng nhau. Mọi người quyết định nhà Nguyên Bảo cấy trước.
Trời ấm áp lên, đi chân trần lội nước đã không còn cảm thấy lạnh. Sáng sớm thức dậy hai người trước tiên là rán chút bánh mang theo, thời điểm xuống núi trời còn tờ mờ sáng.
Đến nhà Nguyên Bảo, cha mẹ Nguyên Bảo đang chuẩn bị ra ngoài, bà nội Nguyên Bảo cũng đang cầm đồ đạc, kéo ống quần.
Loan Loan liền nói: “Thẩm ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy người chúng cháu đi là được rồi.”
“Không sao, hàng năm cấy mạ ta đều đi, ta còn làm nhanh hơn cả các cháu đấy.” Bà nội Nguyên Bảo nói.
Loan Loan thật xấu hổ, bà nội Nguyên Bảo là một người nông dân giàu kinh nghiệm, dĩ nhiên thuần thục hơn nàng rồi, đây là lần đầu tiên nàng ra đồng, là người mới học làm thôi!
Mấy người mỗi người đều cầm một cái ghế băng cấy mạ, sau đó đeo giỏ mây ra đồng. Mặc dù lúc này còn sớm, nhưng ngoài đồng đã có người bắt đầu kéo mạ rồi. Đến ruộng, cha Nguyên Bảo bỏ giỏ mây xuống, mẹ Nguyên Bảo đã lội xuống ruộng, Bách Thủ cũng xuống ruộng, nước trong ruộng cao đến mắt cá chân, Loan Loan săn ống quần rồi xuống theo.
Cắm băng ghế cấy mạ vào trong bùn, dùng hai đùi giữ thăng bằng, người có thể ngồi vững bên trên, sau đó mẹ Nguyên Bảo bắt đầu chỉ nàng kéo mạ như thế nào, tay phải kéo từ gốc mạ và không thể làm đứt, vì làm nhiều việc cùng lúc, nên tốc độ rất chậm, nhưng nàng cảm thấy thật thú vị. Loan Loan lại nhìn những người khác, chỉ thấy hai tay mọi người không ngừng, kéo mấy cái lại kéo xuống một bó mạ to. Sau đó lấy rơm cột lại ném sang một bên.
Bỏ ra hai canh giờ như thế, kéo được hai giỏ mây mạ, hai nam nhân liền gánh mạ ươm đến chỗ đất cần cấy.
Vì sao phải dùng giỏ mây gánh, bởi vì giỏ mây có khe hở để thoát nước, hồi xưa có người dùng chậu đựng, nhưng khi dùng chậu thì nước bùn đọng ở bên trong sẽ rất nặng.
Kéo mạ xong, tất cả mọi người chuẩn bị về nhà ăn cơm sáng rồi lại ra. Bởi vì bà nội Nguyên Bảo trở về trước mấy người một bước, nên đã ở nhà làm cơm thật sớm, Bách Thủ và Loan Loan bèn cùng đi đến nhà Nguyên Bảo ăn cơm, đồng thời lấy bánh buổi sáng đã chiên xong ra.
Lúc ăn cơm xong, Loan Loan phụ dọn dẹp, mẹ Nguyên Bảo gọi con nàng dậy. Hai nam nhân thì ngồi trong sân, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi đi ra ngoài, để lại một mình Nguyên Bảo canh nhà.
Mạ gánh tới đã sớm phân chia để trong ruộng, cha Nguyên Bảo xuống ruộng trước, kéo một nắm mạ từ trên xuống cắm vào một đường chỉ kẻ. Chuyện này Loan Loan biết, ở hiện đại, vì tránh cấy lệch, mọi người lấy dây câu hoặc dây nhỏ dắt ở hai đầu bên trong ruộng. Đại khái tạo ra một đường song song, và cấy mạ non thẳng theo đường đó.
Cho dù như thế, nhưng lúc Loan Loan cấy mạ cũng sai lệch nhiều lần.
Nhà Nguyên Bảo cấy hai ngày liền thì đã cấy xong toàn bộ mạ, sau đó lại bắt đầu cấy hai miếng ruộng nhà Loan Loan. Nhiều người lực lớn. Mặc dù làm xong của mình còn phải đi giúp người khác, nhưng tương tự người khác cũng phải đi giúp mình, tốc độ lại càng nhanh, có mệt mỏi một chút nhưng mọi người giúp đỡ lẫn nhau như vậy cũng rất tốt.
Đất nhà Loan Loan cùng đất nhà Đại Trí ở sát bên, tất cả mọi người đi làm ruộng khó tránh khỏi việc phải gặp nhau. Có một lần, Lý Đại Trí thấy Loan Loan thật sự mang quá nhiều đồ, bèn có lòng tốt mang giúp nàng một đoạn đường, đến ruộng bị mẹ hắn nhìn thấy, và sau đó chính là một trận quở trách. Từ khi đó chỉ cần nhìn thấy Loan Loan trong ruộng, bà cũng có chút đề phòng, Loan Loan chỉ cảm thấy buồn cười, nàng có cái gì đáng để đề phòng hay sao?
Những người có quan hệ tốt thì trong ngày mùa mọi người đến giúp đỡ lẫn nhau, nên cho dù ai thấy cũng không nói gì. Bởi vì Loan Loan và Bách Thủ không thạo lắm về những chuyện ươm mạ này, cùng đi cấy mạ với nhà Nguyên Bảo, sau đó lại phải đến giúp nhà Lai Sinh, nhưng không ngờ hai ông cháu đã cấy xong mạ.
Mà nhà Vương Bảo Sơn làm việc nhà mình xong rồi lại đi giúp Mai Tử cấy mạ, mẹ Bảo Sơn thì đi giúp mẹ Trường Thọ, mẹ Trường Thọ rất là vui vẻ, không hề đưa vẻ mặt cau có cho Mai Tử xem. Hai lão thái thái vừa cấy mạ vừa cười cười nói nói!
Ngày mùa mọi người đều bận rộn việc đồng áng, qua khoản thời gian đó thì tất cả đều nhàn rỗi.
Cách mấy ngày sau khi cấy mạ xong, Loan Loan và Bách Thủ ra đồng xem một lần, phát triển rất tốt. Nghĩ đến mùa thu hoạch nửa năm sau, tâm tình hai người hết sức vui vẻ! Sau đó gặp được Dương Nghĩa Trí đang đi dạo ngoài ruộng, Loan Loan và Bách Thủ nói mấy câu, sau lại thấy mẹ Nguyên Bảo thì nàng đi tìm mẹ Nguyên Bảo nói chuyện.
“Lần này chúng ta ươm mạ không tệ, muội xem xem, nó đang phát triển rất tốt!” Mẹ Nguyên Bảo chỉ về phía mạ non trong ruộng nhà nàng nói.
Mắt Loan Loan nhìn vào mảnh ruộng sát bên, cũng không chênh lệch lắm, nàng không nhìn ra có gì không giống nhau nữa.
“Vâng, chúng đều phát triển tốt.”
“Xem ra rất nhiều người đã đến hỏi Cát Sơn, mạ nhà chúng ta ươm năm trước không được tốt, cho nên thu hoạch cũng rất thấp, năm nay có lẽ không tệ.” Mẹ Nguyên Bảo cười nói.
Nghĩ đến có một mùa thu hoạch tốt, cả Loan Loan cũng không khỏi nở nụ cười, điều nông dân khẩn cầu chính là gì, không phải là có một mùa thu hoạch tốt sao?
Mạ bên trong ruộng mấy nhà bên cạnh đều phát triển gần như nhau, đoán chừng mọi người hàng năm đều gieo trồng, sau đó tích lũy kinh nghiệm. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi quét mắt thêm vài lần về phía ruộng nhà Lý Đại Trí, không phải là trong ruộng có vấn đề gì, mà là nàng đột nhiên nghĩ đến vì sao mỗi lần mẹ Đại Trí thấy nàng nói chuyện với Lý Đại Trí thì đều bày ra một bộ dạng cảnh giác như thế.
Mẹ Nguyên Bảo thấy nàng nhìn vào ruộng không nói chuyện, thì cho là có gì không đúng, hỏi nàng: “Có gì sao?”
Loan Loan lắc đầu: “Không có gì.”
Hai người nói mấy câu đã nhìn thấy Bách Thủ tới, Loan Loan thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, cho rằng có chuyện gì: “Sao vậy?”
“Không có gì, mới vừa rồi thôn trưởng đến nhà Lai Sinh, nói ông nội Lai Sinh bệnh lại nặng thêm, có thể là ngày mùa mệt nhọc, trong nhà lại không có thuốc, lần trước là ta và ông ấy cùng đi kê đơn thuốc, nên bây giờ ta đi chợ bốc thuốc giúp ông nội Lai Sinh.”
Loan Loan cũng không khỏi lo lắng, mệt nhọc quá độ khiến bệnh tình dễ trở nặng hơn, sợ rằng mấy ngày này lão gia tử này vì sợ mất bạc mà lại không uống thuốc rồi, nàng lập tức hỏi hắn: “Chàng có đủ bạc không?”
Bách Thủ gật đầu: “Đủ, nàng đi dạo một lát thì trở về đi.” Mới vừa rồi Dương Nghĩa Trí còn muốn lấy bạc đưa hắn làm tiền thuốc cho ông nội Lai Sinh, nhưng hắn đâu chịu lấy tiền của thôn trưởng.
Vả lại bốc hai thang thuốc lại không tốn bao nhiêu tiền. Bách Thủ xoay người đi chợ.
Mẹ Nguyên Bảo và Loan Loan vừa đi vào trong thôn vừa nói chuyện.
” Ông nội Lai Sinh bệnh rất nặng sao?”
“Vâng, ông ấy đã bị bệnh một khoảng thời gian rất dài, muội và Bách Thủ vốn muốn cấy xong mạ thì sang giúp đỡ, nhưng không ngờ bọn họ đã sớm cấy mạ rồi, trước ngày mùa, ông nội Lai Sinh uống thuốc tinh thần hình như cũng tốt lên rất nhiều, nhưng mấy ngày nay ngày mùa làm mệt nhọc một hồi lại khiến bệnh trở nặng.”
Người nhiều tuổi mà ngã quỵ, thì các loại bệnh lập tức kéo nhau đến. Hơn nữa thời gian lại kéo dài như vậy, bệnh nhẹ cũng trở thành bệnh nặng rồi.
Mẹ Nguyên Bảo bèn không khỏi nghĩ đến bà nội Nguyên Bảo, may là lão nhân trong nhà mình thân thể khỏe mạnh, tốn bạc ngược lại chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Hơn nữa người già một khi ngã xuống thì sẽ rất khó khỏe lại được. Lai Sinh lại như vậy, nếu thật sự ông nội Lai Sinh có chuyện bất trắc thì đứa nhỏ này cũng khổ rồi!
Hai người lo lắng cảm thán một trận. Trên đường trở về gặp phải mẹ Đại Trí đúng lúc đi ra đồng, thấy mẹ Nguyên Bảo bà còn chủ động chào hỏi, nhưng rốt cuộc cũng không để ý đến Loan Loan.
Loan Loan rất khó hiểu: “Tẩu nói xem muội có phải đã trêu chọc bà ấy lúc nào không chứ, sao cứ mỗi lần nhìn thấy muội thì sắc mặt cũng không tốt thế?”
“Mẹ Đại Trí mỗi lần gặp muội đều như vậy à?” Mẹ Nguyên Bảo nói.
“Một đoạn thời gian gần đây vẫn như vậy, nếu muội gặp người nhà bọn họ mà nói hai câu thì sắc mặt bà ấy còn khó coi hơn bây giờ nữa đấy.” Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nàng cho rằng mình không có lỗi với người của một nhà Lý Đại Trí.
Hai người nói chuyện đến cửa thôn, trùng hợp gặp phải mẹ Thạch Đầu, nàng nhìn thấy hai người đứng ở một chỗ nói nhỏ, thì liền đi tới, nhưng khi vừa nghe, sắc mặt lại cổ quái lướt nhìn Loan Loan hai cái.
“Muội còn không biết nguyên nhân sao?”
Loan Loan lắc đầu, nàng thật sự không biết nguyên nhân, ước gì có ai tới nói cho nàng biết.
Mẹ Thạch Đầu nhìn bộ dạng nàng xem ra là thật sự không biết, cũng hé miệng cười cười, sẵng giọng: “Muội quên nhưng mẹ người ta còn nhớ rõ đấy, nếu không phải trước kia muội nhớ thương con của bà ấy. . . . . . A. . . . . .”
Loan Loan mở to hai mắt mắt nhìn mẹ Nguyên Bảo, lại thử nhéo vào eo mình, nhíu mặt lại nhìn mẹ Thạch Đầu: “Các tẩu nói vậy là có ý gì chứ? Muội nghe không hiểu?”
Mẹ Nguyên Bảo ngẩn người: “Muội đã quên thật à?”
Loan Loan gật đầu, chẳng lẽ thân thể này trước kia thật đã làm chuyện gì có liên quan đến Lý Đại Trí?
Mẹ Nguyên Bảo nhìn mẹ Thạch Đầu, mẹ Đại Thạch xoa cái eo bị nàng nhéo, nói: “Muội thì quên nhưng hình như mẹ người ta còn nhớ rõ đấy!”
Loan Loan rất mờ mịt, nàng nghe Bách Thủ nói, từ sau khi nàng gả tới đây gần như không đi ra ngoài, đương nhiên cũng không thể vào trong thôn tiếp xúc với Lý Đại Trí, đó là chuyện trước khi thành thân sao? Nhưng lại không thể hỏi thẳng.
Bèn nói: “Trước kia muội ở nhà cũng rất ít ra ngoài, đều là hàng xóm láng giềng thì gặp mặt cũng không phải là chuyện lạ!”
Hai người khác lại mở to hai mắt nhìn, liếc mắt nhìn nhau, một lúc lâu mẹ Nguyên Bảo mới kéo nàng, ba người đi về phía ngoài thôn.
“Ba người chúng ta bình thường quan hệ rất tốt, ngay cả có chuyện gì cũng sẽ không đi lung tung ra ngoài, nếu hôm nay đã nói đến đây rồi, vậy thì ta có việc muốn hỏi muội một chút.”
Mẹ Đại Thạch cũng gật đầu phụ họa nhìn Loan Loan.
Bị bộ dáng thần thần bí bí của hai người làm cho khẩn trương không dứt, hơn nữa lần trước lúc lấy lại nhà lấy lại đất cũng may mắn là có hai người, mà hai người ở trong thôn trước kia cũng chiếm được danh tiếng tốt.
Thấy nàng gật đầu, mẹ Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, cân nhắc nói: “Người nào không có thời niên thiếu, Lý Đại Trí ở trong thôn ta cũng xem như là người tốt, ông nội của hắn là một người biết chữ, phụ thân hắn cũng biết chữ, đến hắn đây thì càng khó lường, hắn còn đang cân nhắc đi tham gia khoa cử nữa. Ta tin quanh đây cô nương nào không hâm mộ chứ,… Ai da, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta đây cũng không có nói chuyện linh tinh đâu, bây giờ chúng ta đang luận sự nha. Bây giờ ta cũng đã là mẹ của một đứa con rồi, sao có thể có tâm tư kia được. . . . . . Chuyện ban đầu muội thích hắn cũng không có lạ nha, thế nhưng, ha ha, lúc ấy mẹ muội không phải là vội vã tìm nhà chồng cho muội à, chúng ta đây cũng chỉ là nói một chút lời tri âm thôi. Chúng ta cũng chỉ là tùy tiện mà hỏi, nếu muội không tiện trả lời cũng không có chuyện gì đâu. . . . . .”
Loan Loan mờ mịt nhìn nàng.
Chi chi ngô ngô một trận, cuối cùng mẹ Nguyên Bảo hơi ngượng ngùng, còn mang theo hai phần tò mò, nhỏ giọng nói: “Thì chuyện đó, nghe nói lúc ấy muội chạy đi tỏ tình với Đại Trí a. . . . . .”
Cái gì?
Loan Loan bị sét đánh ngoài cháy trong sống.
Trong lúc này, Loan Loan ở nhà làm thịt xông khói cần có tương ngọt,
Nếu người hai nhà đều hợp lại ươm mạ thì đương nhiên cấy mạ cũng làm cùng nhau. Mọi người quyết định nhà Nguyên Bảo cấy trước.
Trời ấm áp lên, đi chân trần lội nước đã không còn cảm thấy lạnh. Sáng sớm thức dậy hai người trước tiên là rán chút bánh mang theo, thời điểm xuống núi trời còn tờ mờ sáng.
Đến nhà Nguyên Bảo, cha mẹ Nguyên Bảo đang chuẩn bị ra ngoài, bà nội Nguyên Bảo cũng đang cầm đồ đạc, kéo ống quần.
Loan Loan liền nói: “Thẩm ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy người chúng cháu đi là được rồi.”
“Không sao, hàng năm cấy mạ ta đều đi, ta còn làm nhanh hơn cả các cháu đấy.” Bà nội Nguyên Bảo nói.
Loan Loan thật xấu hổ, bà nội Nguyên Bảo là một người nông dân giàu kinh nghiệm, dĩ nhiên thuần thục hơn nàng rồi, đây là lần đầu tiên nàng ra đồng, là người mới học làm thôi!
Mấy người mỗi người đều cầm một cái ghế băng cấy mạ, sau đó đeo giỏ mây ra đồng. Mặc dù lúc này còn sớm, nhưng ngoài đồng đã có người bắt đầu kéo mạ rồi. Đến ruộng, cha Nguyên Bảo bỏ giỏ mây xuống, mẹ Nguyên Bảo đã lội xuống ruộng, Bách Thủ cũng xuống ruộng, nước trong ruộng cao đến mắt cá chân, Loan Loan săn ống quần rồi xuống theo.
Cắm băng ghế cấy mạ vào trong bùn, dùng hai đùi giữ thăng bằng, người có thể ngồi vững bên trên, sau đó mẹ Nguyên Bảo bắt đầu chỉ nàng kéo mạ như thế nào, tay phải kéo từ gốc mạ và không thể làm đứt, vì làm nhiều việc cùng lúc, nên tốc độ rất chậm, nhưng nàng cảm thấy thật thú vị. Loan Loan lại nhìn những người khác, chỉ thấy hai tay mọi người không ngừng, kéo mấy cái lại kéo xuống một bó mạ to. Sau đó lấy rơm cột lại ném sang một bên.
Bỏ ra hai canh giờ như thế, kéo được hai giỏ mây mạ, hai nam nhân liền gánh mạ ươm đến chỗ đất cần cấy.
Vì sao phải dùng giỏ mây gánh, bởi vì giỏ mây có khe hở để thoát nước, hồi xưa có người dùng chậu đựng, nhưng khi dùng chậu thì nước bùn đọng ở bên trong sẽ rất nặng.
Kéo mạ xong, tất cả mọi người chuẩn bị về nhà ăn cơm sáng rồi lại ra. Bởi vì bà nội Nguyên Bảo trở về trước mấy người một bước, nên đã ở nhà làm cơm thật sớm, Bách Thủ và Loan Loan bèn cùng đi đến nhà Nguyên Bảo ăn cơm, đồng thời lấy bánh buổi sáng đã chiên xong ra.
Lúc ăn cơm xong, Loan Loan phụ dọn dẹp, mẹ Nguyên Bảo gọi con nàng dậy. Hai nam nhân thì ngồi trong sân, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi đi ra ngoài, để lại một mình Nguyên Bảo canh nhà.
Mạ gánh tới đã sớm phân chia để trong ruộng, cha Nguyên Bảo xuống ruộng trước, kéo một nắm mạ từ trên xuống cắm vào một đường chỉ kẻ. Chuyện này Loan Loan biết, ở hiện đại, vì tránh cấy lệch, mọi người lấy dây câu hoặc dây nhỏ dắt ở hai đầu bên trong ruộng. Đại khái tạo ra một đường song song, và cấy mạ non thẳng theo đường đó.
Cho dù như thế, nhưng lúc Loan Loan cấy mạ cũng sai lệch nhiều lần.
Nhà Nguyên Bảo cấy hai ngày liền thì đã cấy xong toàn bộ mạ, sau đó lại bắt đầu cấy hai miếng ruộng nhà Loan Loan. Nhiều người lực lớn. Mặc dù làm xong của mình còn phải đi giúp người khác, nhưng tương tự người khác cũng phải đi giúp mình, tốc độ lại càng nhanh, có mệt mỏi một chút nhưng mọi người giúp đỡ lẫn nhau như vậy cũng rất tốt.
Đất nhà Loan Loan cùng đất nhà Đại Trí ở sát bên, tất cả mọi người đi làm ruộng khó tránh khỏi việc phải gặp nhau. Có một lần, Lý Đại Trí thấy Loan Loan thật sự mang quá nhiều đồ, bèn có lòng tốt mang giúp nàng một đoạn đường, đến ruộng bị mẹ hắn nhìn thấy, và sau đó chính là một trận quở trách. Từ khi đó chỉ cần nhìn thấy Loan Loan trong ruộng, bà cũng có chút đề phòng, Loan Loan chỉ cảm thấy buồn cười, nàng có cái gì đáng để đề phòng hay sao?
Những người có quan hệ tốt thì trong ngày mùa mọi người đến giúp đỡ lẫn nhau, nên cho dù ai thấy cũng không nói gì. Bởi vì Loan Loan và Bách Thủ không thạo lắm về những chuyện ươm mạ này, cùng đi cấy mạ với nhà Nguyên Bảo, sau đó lại phải đến giúp nhà Lai Sinh, nhưng không ngờ hai ông cháu đã cấy xong mạ.
Mà nhà Vương Bảo Sơn làm việc nhà mình xong rồi lại đi giúp Mai Tử cấy mạ, mẹ Bảo Sơn thì đi giúp mẹ Trường Thọ, mẹ Trường Thọ rất là vui vẻ, không hề đưa vẻ mặt cau có cho Mai Tử xem. Hai lão thái thái vừa cấy mạ vừa cười cười nói nói!
Ngày mùa mọi người đều bận rộn việc đồng áng, qua khoản thời gian đó thì tất cả đều nhàn rỗi.
Cách mấy ngày sau khi cấy mạ xong, Loan Loan và Bách Thủ ra đồng xem một lần, phát triển rất tốt. Nghĩ đến mùa thu hoạch nửa năm sau, tâm tình hai người hết sức vui vẻ! Sau đó gặp được Dương Nghĩa Trí đang đi dạo ngoài ruộng, Loan Loan và Bách Thủ nói mấy câu, sau lại thấy mẹ Nguyên Bảo thì nàng đi tìm mẹ Nguyên Bảo nói chuyện.
“Lần này chúng ta ươm mạ không tệ, muội xem xem, nó đang phát triển rất tốt!” Mẹ Nguyên Bảo chỉ về phía mạ non trong ruộng nhà nàng nói.
Mắt Loan Loan nhìn vào mảnh ruộng sát bên, cũng không chênh lệch lắm, nàng không nhìn ra có gì không giống nhau nữa.
“Vâng, chúng đều phát triển tốt.”
“Xem ra rất nhiều người đã đến hỏi Cát Sơn, mạ nhà chúng ta ươm năm trước không được tốt, cho nên thu hoạch cũng rất thấp, năm nay có lẽ không tệ.” Mẹ Nguyên Bảo cười nói.
Nghĩ đến có một mùa thu hoạch tốt, cả Loan Loan cũng không khỏi nở nụ cười, điều nông dân khẩn cầu chính là gì, không phải là có một mùa thu hoạch tốt sao?
Mạ bên trong ruộng mấy nhà bên cạnh đều phát triển gần như nhau, đoán chừng mọi người hàng năm đều gieo trồng, sau đó tích lũy kinh nghiệm. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi quét mắt thêm vài lần về phía ruộng nhà Lý Đại Trí, không phải là trong ruộng có vấn đề gì, mà là nàng đột nhiên nghĩ đến vì sao mỗi lần mẹ Đại Trí thấy nàng nói chuyện với Lý Đại Trí thì đều bày ra một bộ dạng cảnh giác như thế.
Mẹ Nguyên Bảo thấy nàng nhìn vào ruộng không nói chuyện, thì cho là có gì không đúng, hỏi nàng: “Có gì sao?”
Loan Loan lắc đầu: “Không có gì.”
Hai người nói mấy câu đã nhìn thấy Bách Thủ tới, Loan Loan thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, cho rằng có chuyện gì: “Sao vậy?”
“Không có gì, mới vừa rồi thôn trưởng đến nhà Lai Sinh, nói ông nội Lai Sinh bệnh lại nặng thêm, có thể là ngày mùa mệt nhọc, trong nhà lại không có thuốc, lần trước là ta và ông ấy cùng đi kê đơn thuốc, nên bây giờ ta đi chợ bốc thuốc giúp ông nội Lai Sinh.”
Loan Loan cũng không khỏi lo lắng, mệt nhọc quá độ khiến bệnh tình dễ trở nặng hơn, sợ rằng mấy ngày này lão gia tử này vì sợ mất bạc mà lại không uống thuốc rồi, nàng lập tức hỏi hắn: “Chàng có đủ bạc không?”
Bách Thủ gật đầu: “Đủ, nàng đi dạo một lát thì trở về đi.” Mới vừa rồi Dương Nghĩa Trí còn muốn lấy bạc đưa hắn làm tiền thuốc cho ông nội Lai Sinh, nhưng hắn đâu chịu lấy tiền của thôn trưởng.
Vả lại bốc hai thang thuốc lại không tốn bao nhiêu tiền. Bách Thủ xoay người đi chợ.
Mẹ Nguyên Bảo và Loan Loan vừa đi vào trong thôn vừa nói chuyện.
” Ông nội Lai Sinh bệnh rất nặng sao?”
“Vâng, ông ấy đã bị bệnh một khoảng thời gian rất dài, muội và Bách Thủ vốn muốn cấy xong mạ thì sang giúp đỡ, nhưng không ngờ bọn họ đã sớm cấy mạ rồi, trước ngày mùa, ông nội Lai Sinh uống thuốc tinh thần hình như cũng tốt lên rất nhiều, nhưng mấy ngày nay ngày mùa làm mệt nhọc một hồi lại khiến bệnh trở nặng.”
Người nhiều tuổi mà ngã quỵ, thì các loại bệnh lập tức kéo nhau đến. Hơn nữa thời gian lại kéo dài như vậy, bệnh nhẹ cũng trở thành bệnh nặng rồi.
Mẹ Nguyên Bảo bèn không khỏi nghĩ đến bà nội Nguyên Bảo, may là lão nhân trong nhà mình thân thể khỏe mạnh, tốn bạc ngược lại chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Hơn nữa người già một khi ngã xuống thì sẽ rất khó khỏe lại được. Lai Sinh lại như vậy, nếu thật sự ông nội Lai Sinh có chuyện bất trắc thì đứa nhỏ này cũng khổ rồi!
Hai người lo lắng cảm thán một trận. Trên đường trở về gặp phải mẹ Đại Trí đúng lúc đi ra đồng, thấy mẹ Nguyên Bảo bà còn chủ động chào hỏi, nhưng rốt cuộc cũng không để ý đến Loan Loan.
Loan Loan rất khó hiểu: “Tẩu nói xem muội có phải đã trêu chọc bà ấy lúc nào không chứ, sao cứ mỗi lần nhìn thấy muội thì sắc mặt cũng không tốt thế?”
“Mẹ Đại Trí mỗi lần gặp muội đều như vậy à?” Mẹ Nguyên Bảo nói.
“Một đoạn thời gian gần đây vẫn như vậy, nếu muội gặp người nhà bọn họ mà nói hai câu thì sắc mặt bà ấy còn khó coi hơn bây giờ nữa đấy.” Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nàng cho rằng mình không có lỗi với người của một nhà Lý Đại Trí.
Hai người nói chuyện đến cửa thôn, trùng hợp gặp phải mẹ Thạch Đầu, nàng nhìn thấy hai người đứng ở một chỗ nói nhỏ, thì liền đi tới, nhưng khi vừa nghe, sắc mặt lại cổ quái lướt nhìn Loan Loan hai cái.
“Muội còn không biết nguyên nhân sao?”
Loan Loan lắc đầu, nàng thật sự không biết nguyên nhân, ước gì có ai tới nói cho nàng biết.
Mẹ Thạch Đầu nhìn bộ dạng nàng xem ra là thật sự không biết, cũng hé miệng cười cười, sẵng giọng: “Muội quên nhưng mẹ người ta còn nhớ rõ đấy, nếu không phải trước kia muội nhớ thương con của bà ấy. . . . . . A. . . . . .”
Loan Loan mở to hai mắt mắt nhìn mẹ Nguyên Bảo, lại thử nhéo vào eo mình, nhíu mặt lại nhìn mẹ Thạch Đầu: “Các tẩu nói vậy là có ý gì chứ? Muội nghe không hiểu?”
Mẹ Nguyên Bảo ngẩn người: “Muội đã quên thật à?”
Loan Loan gật đầu, chẳng lẽ thân thể này trước kia thật đã làm chuyện gì có liên quan đến Lý Đại Trí?
Mẹ Nguyên Bảo nhìn mẹ Thạch Đầu, mẹ Đại Thạch xoa cái eo bị nàng nhéo, nói: “Muội thì quên nhưng hình như mẹ người ta còn nhớ rõ đấy!”
Loan Loan rất mờ mịt, nàng nghe Bách Thủ nói, từ sau khi nàng gả tới đây gần như không đi ra ngoài, đương nhiên cũng không thể vào trong thôn tiếp xúc với Lý Đại Trí, đó là chuyện trước khi thành thân sao? Nhưng lại không thể hỏi thẳng.
Bèn nói: “Trước kia muội ở nhà cũng rất ít ra ngoài, đều là hàng xóm láng giềng thì gặp mặt cũng không phải là chuyện lạ!”
Hai người khác lại mở to hai mắt nhìn, liếc mắt nhìn nhau, một lúc lâu mẹ Nguyên Bảo mới kéo nàng, ba người đi về phía ngoài thôn.
“Ba người chúng ta bình thường quan hệ rất tốt, ngay cả có chuyện gì cũng sẽ không đi lung tung ra ngoài, nếu hôm nay đã nói đến đây rồi, vậy thì ta có việc muốn hỏi muội một chút.”
Mẹ Đại Thạch cũng gật đầu phụ họa nhìn Loan Loan.
Bị bộ dáng thần thần bí bí của hai người làm cho khẩn trương không dứt, hơn nữa lần trước lúc lấy lại nhà lấy lại đất cũng may mắn là có hai người, mà hai người ở trong thôn trước kia cũng chiếm được danh tiếng tốt.
Thấy nàng gật đầu, mẹ Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, cân nhắc nói: “Người nào không có thời niên thiếu, Lý Đại Trí ở trong thôn ta cũng xem như là người tốt, ông nội của hắn là một người biết chữ, phụ thân hắn cũng biết chữ, đến hắn đây thì càng khó lường, hắn còn đang cân nhắc đi tham gia khoa cử nữa. Ta tin quanh đây cô nương nào không hâm mộ chứ,… Ai da, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta đây cũng không có nói chuyện linh tinh đâu, bây giờ chúng ta đang luận sự nha. Bây giờ ta cũng đã là mẹ của một đứa con rồi, sao có thể có tâm tư kia được. . . . . . Chuyện ban đầu muội thích hắn cũng không có lạ nha, thế nhưng, ha ha, lúc ấy mẹ muội không phải là vội vã tìm nhà chồng cho muội à, chúng ta đây cũng chỉ là nói một chút lời tri âm thôi. Chúng ta cũng chỉ là tùy tiện mà hỏi, nếu muội không tiện trả lời cũng không có chuyện gì đâu. . . . . .”
Loan Loan mờ mịt nhìn nàng.
Chi chi ngô ngô một trận, cuối cùng mẹ Nguyên Bảo hơi ngượng ngùng, còn mang theo hai phần tò mò, nhỏ giọng nói: “Thì chuyện đó, nghe nói lúc ấy muội chạy đi tỏ tình với Đại Trí a. . . . . .”
Cái gì?
Loan Loan bị sét đánh ngoài cháy trong sống.