Diệp Lâm biết rõ tiểu chuẩn của mình hiện nay chỉ tương đương với kiếm sĩ cấp một, nếu như là một kiếm sĩ cấp hai, hắn dùng đấu khí bao phủ thân thể mà nói, Diệp Lâm cũng không nhất định có thể sử dụng kỹ năng phá phòng ngự của hắn, nếu như là một kiếm sĩ cấp ba, đánh lén mới có khả năng làm đối phương bị thương, lấy trình độ hiện tại của y, căn bản là không phá được phòng ngự đấu khí của kiếm sĩ cấp ba.
Nhưng kỹ năng mang đến từ trong game của y vẫn cứ có chỗ đặc biệt nhất định, tỷ như vô thanh vô tức, trừ số ít như kiếm phá hư không sẽ có sợi tơ màu hồng cùng loại với dòng điện ra, còn lại các kỹ năng khác đều là mục tiêu bản thân ngắm trúng cảm giác được, còn những người khác căn bản sẽ không cảm giác có kiếm khí, dù có thì cũng là hình thức tổn thương đặc biệt, vì thiết lập nhân vật trong game chính là môn phái công nội(1), cho nên thương tổn tạo thành đều là nội thương, trừ khi thương tổn nghiêm trọng đến phế phủ sẽ làm người ta hộc máu, nếu không căn bản khó có thể phát hiện, trên thế giới này, bất luận là đấu khí hay là ma pháp, thương tổn tạo thành dường như đều là bên ngoài cơ thể, đấu khí mở lớn đóng lớn, một kiếm chém xuống tạo thành vết thương phần lớn là đáng sợ, trong ma pháp thì dù có là tên ma pháp trong suốt thì sau khi đánh trúng thân thể người cũng sẽ có miệng vết thương chảy máu.
Theo Diệp Lâm hiểu, những cái đó đều là ngoại công thương tổn, cho dù là ma pháp cùng loại với băng hay hỏa, cũng đều là ngoại thương, bản thân công kích bên trong ngược lại lại thành độc nhất.
Chính bởi vì phần độc nhất này, Ian hoàn toàn có khổ không nói ra được, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ Diệp Lâm là làm thế nào mà có thể thương tổn đến phế phủ hắn.
Sắc mặt tái nhợt nghỉ ngơi một lúc, Ian cắn răng đứng lên, “Lại đến!”
Diệp Lâm mỉm cười, “Cũng không nên miễn cưỡng a Ian đồng học.”
Trong đôi mắt lam nhạt kia của Ian dường như có thể phun ra lửa, lạnh lùng mở miệng: “Đến đây đi!”
Vị này quả thật vô cùng có thiên phú đấu khí, trên hai thanh kiếm trong tay hắn đã phủ một tầng sáng trắng mịt mờ, bao gồm cả thân thể cũng vậy, nhưng Diệp Lâm cũng kèm thêm đấu khí, phòng ngự của hắn như vậy căn bản là không có nhiều tác dụng, hơn nữa Thất Tú vốn nổi danh linh động nhẹ nhàng, trình độ thân pháp linh hoạt không phải người mới học chiến đấu như Ian có thể so sánh, các loại tiểu khinh công lại thêm thần khí tăng tốc độ như điệp lộng túc, Ian hầu như không có khả năng đuổi theo Diệp Lâm.
Toàn bộ đồng học trong phòng đều giống như xem một buổi trình diễn vũ đạo hoa lệ, Diệp Lâm vì mắc ở cái loại có chừng mực này, trong thời gian sau trên thực tế cũng không thương tổn gì đến Ian, y muốn chính là dùng loại trêu chọc này để triệt để đả kích tự tin của Ian, sự thật chính là phương pháp này cực kỳ dùng được, cũng không lâu lắm, hầu như tất cả đồng học đều đã vây bọn họ vào giữa, căn bản là không có tâm tư luyện tập luận bàn của mình, bọn họ càng thích nhìn Diệp Lâm nhẹ nhàng tùy ý chạy khỏi Ian, Ian có đuổi như thế nào cũng là phí công, ngay cả ống tay áo Diệp Lâm cũng không sờ được.
Tiếng hoan hô thỉnh thoảng vang lên, Diệp Lâm giơ tay nhấc chân, cho dù mũi kiếm chỉ thẳng cũng đều tuyệt đẹp vạn phần, chỉ thấy hoa rơi rực rỡ sợi tơ bán trong suốt như ẩn như hiện, ở hiện trường tuy rằng phần lớn đều là cây cải đỏ đầu hơn mười tuổi, nhưng hầu như đều là con cháu quý tộc, người nào từ nhỏ chưa từng thấy ca múa có hình có sắc? Bọn họ chưa từng nghĩ qua lại có thể có một loại múa kiếm càng làm người ta hoa mắt thần mê hơn so với những biểu diễn vũ đạo bọn họ đã từng xem kia.
Hoan hô cùng vỗ tay dành cho Diệp Lâm, đồng thời cũng đại biểu cười nhạo cùng châm chọc không tiếng động với Ian chật vật, sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, cho dù chỉ là trúng mấy lượt định thân, thương tổn cũng không cao, nhưng cái dáng vẻ hoàn toàn không thể đánh trả này ở trước mặt Diệp Lâm tư thái nhẹ nhàng, lại có vẻ ngốc vụng vô dụng như vậy.
Khi Xavier đứng ở cửa lớn của đại điện đấu khí, nhìn thấy chính là Diệp Lâm dáng múa xinh đẹp như vậy, y vẫn là lần đầu tiên thả người đánh như vậy, các loại kỹ năng hoa lệ phối hợp múa kiếm dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao gồm cả Laureil lão sư.
“Xin chào, lão sư, bây giờ không phải cũng đã đến thời gian tan học rồi sao?”
Thanh âm ôn hòa thanh lãnh truyền đến, Laureil lúc này mới giật mình ý thức được đã qua thời gian tan học, vội vàng vỗ vỗ tay, “Được rồi! Hôm nay tới đây thôi, từng người luận bàn cũng không phải là cho các ngươi chuyên môn nhìn người khác luận bàn, lần sau không được như vậy nữa!” Hắn lớn tiếng nói mấy lần mới có ít ỏi vài học sinh thu dọn đồ đạc rời đi, mãi cho đến khi Diệp Lâm ngừng tay, mọi người mới chậm rãi tản ra, mà Ian đã sớm mồ hôi ướt lưng, nửa quỳ rạp trên mặt đất, không nói một lời, chỉ có im lặng.
Diệp Lâm ngược lại không nhìn về phía hắn mà là đi thẳng đến cạnh cửa, nhìn về phía Xavier, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Laureil cũng chú ý tới học sinh cử chỉ tao nhã này, chỉ nhìn huy chương trên áo choàng hắn cũng biết vị này là học sinh lớp ma pháp bên kia, so với một phòng hài tử nói ồn ào nhao nhao bên này, người tới trầm ổn cùng chín chắn càng thêm rõ ràng, Laureil đã đoán được thân phận của hắn, không khỏi cảm thán hài tử nhà Anbridge quả nhiên không phải đèn hết dầu.
Xavier lại mỉm cười, “Chẳng lẽ ngươi quên? Chúng ta đã hẹn muốn cùng ra ngoài.”
“Ah, chỉ là sớm vậy đã đi ra ngoài sao?”
“Sớm một chút, cũng có thể về sớm hơn.”
Laureil không khỏi gật đầu: “Đúng, nhớ rõ phải về sớm một chút, còn có, muốn ra khỏi cổng trường cần phải lấy được giấy của quản lý viên, cũng đừng có quên!”
“Vâng, lão sư.” Diệp Lâm nhu thuận đáp, Laureil vừa lòng mỉm cười, lúc này mới rời đi.
Xavier không tiếng động mà nhìn lướt qua không ít tầm mắt vẫn dính người Diệp Lâm ở trong phòng học, đôi mắt xanh biếc hơi tối lại, “Lâm, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Diệp Lâm căn bản không hề phát hiện, cứ như vậy đi theo Xavier ra ngoài.
Không ít đồng học vốn nóng lòng muốn thử đi lên nói chuyện với Diệp Lâm nhất thời do dự, hai người kia đã sớm đi không còn bóng dáng, ngay cả Casimir cũng không đuổi kịp, mà Garfield? Hắn còn có chuyện càng cần chú ý hơn nữa…
“Này! Làm gì mà đi nhanh như vậy!” Diệp Lâm cau mày.
Xavier thấy đã ra khỏi cổng trường mới thả chậm bước chân, giọng điệu chậm lại: “Ta đã hỏi thăm một chút, phụ cận trường học có một quán rượu nhỏ tương đối không tệ, nghe nói rượu mật bảng hiệu vô cùng có phong vị.”
“Ah, chỉ là, lấy dáng vẻ của chúng ta có thể uống rượu không?”
Dù sao nhìn qua hoàn toàn vẫn là trẻ vị thành niên được không!
“Không thành vấn đề.” Xavier khẳng định nói, “Nghe nói nơi đó thường xuyên chiêu đãi học sinh Berysford.”
Diệp Lâm đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Xavier, nhưng mà y vẫn luôn cảm thấy người này có chỗ nào là lạ, tuy rằng hoàn toàn nói không nên lời… Tóm lại, loại ôn nhu đến làm người ta cảm thấy như tắm gió xuân này rõ ràng rất chu đáo, Diệp Lâm lại không khỏi có chút không được tự nhiên. May mà y cùng Xavier đã ở chung tương đối lâu mới có thể dần dần ném loại cảm giác này ra sau đầu.
Sau khi đến thế giới này, đối với y, không có người nào quen thuộc hơn Xavier, sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, Xavier ở trong lòng Diệp Lâm, căn bản là không giống như người khác ——
Không dấu vết kéo tay Diệp Lâm qua, lúc nói đùa thì chạm qua vai y, vào thời điểm Diệp Lâm còn chưa phát hiện, Xavier đã bắt đầu dần dần rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, những động tác nhỏ thân mật kia cũng không quá phận, ngay từ đầu Diệp Lâm còn có vài phần không quen, nhưng Xavier tin, qua đêm nay Diệp Lâm sẽ càng ngày càng quen thuộc khoảng cách như vậy, gần đến giơ tay có thể đụng.
Ừ, nói như vậy, hy vọng một ngày nào đó khi mình hôn y, y có thể hề bất ngờ.
Xavier mang theo mỉm cười nhàn nhạt nghĩ, nhớ lại cuốn sách vừa mới xem cách đây không lâu:
[Cướp lấy tâm nam tử – kỹ xảo thực dụng một trăm điều], khụ, đừng hiểu lầm, đây cũng không phải sách đồi trụy gì, mà là chiến lợi phẩm của một lần hắc ăn hắc, tác giả là một đóa hoa xã giao cao cấp nổi tiếng một thời.
Điều thứ chín, cần phải chăm sóc chu đáo, để nam nhân cảm thấy ngươi lúc nào cũng lấy hắn làm trung tâm.
Điều thứ ba mươi mốt, khi thân thể một nam nhân hoàn toàn không chống đối sự đụng chạm của ngươi, như vậy khi ngươi hôn hắn, hắn cũng sẽ không từ chối.
…
Tầm mắt Xavier liếc qua đôi môi hồng nhạt của Diệp Lâm, sau đó lại nhanh chóng dời đi, khuyên bảo bản thân bây giờ còn chưa phải lúc mới mang theo nụ cười dẫn Diệp Lâm đến một quán rượu nhỏ.
Nói là quán rượu, trên thực tế là một tiệm cơm nhỏ vô cùng có đặc sắc, bởi vì vừa mới khai giảng, khách trong quán cũng không có bao nhiêu người, ít ỏi mấy bàn nhìn qua cũng quả thật giống như học sinh Berysford, hoàn cảnh cũng không tính tệ.
Diệp Lâm chọn một gian ghế lô trên tầng hai, ghế lô nơi này không có cửa, chỉ là một tấm rèm vải mỏng manh buông xuống, toàn bộ lầu hai được ngăn thành sáu gian phòng nhỏ, trùng hợp chính là gian y lựa chọn này vừa vặn có một cửa sổ, đối diện với ngõ nhỏ phía sau quán rượu.
Bóng đêm buông xuống, bên ngoài dần dần tối sầm lại, rượu mật của quán này quả nhiên không tồi, Diệp Lâm coi như đã nhiều năm không chạm qua rượu, vừa uống là gần như không dừng lại được, tuy rằng kỹ thuật ủ rượu ở thế giới này cũng không tính là tốt, rượu mật này cũng không đủ trong suốt, nhưng ít ra nếm cũng có vị ngọt nhàn nhạt, chỉ có một chút mùi rượu, phỏng chừng độ cồn tuyệt đối không cao, chỉ là mùi rượu này vừa ngửi đã xông cho người muốn say.
“Uống ít một chút.” Miệng Xavier khuyên nhưng tay lại rót cho Diệp Lâm thêm một chén.
Một bình rượu này hầu như đều bị Diệp Lâm uống, Xavier cho tới bây giờ còn chưa uống rượu.
Bỗng nhiên, vành tay Xavier giật giật, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Đôi mắt vì cảm giác say mà có vẻ mờ mịt của Diệp Lâm lắng đọng lại, rất nhanh đã khôi phục yên tĩnh như bình thường.
“Ở chỗ đó.” Diệp Lâm đè thấp thanh âm, gấp rút phun ra vài chữ.
Xavier gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động mà mở một cái khe nhỏ trên cửa sổ.
Thân là thợ săn hắc ăn hắc chuyện nghiệp, tuy chỉ nghe được đôi câu vài lời, xuất phát từ rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày, Diệp Lâm cùng Xavier gần như có thể chắp vá cực nhanh ra đại khái câu chuyện.
Bọn họ còn chưa từng động tay ở đô thành, hiện giờ càng phải cẩn thận bên ngoài.
Diệp Lâm đã thổi tắt cây nến trên bàn, tựa vào bên cửa sổ tập trung nhìn ra bên ngoài, Xavier đứng ở bên kia, sắc mặt là cực kỳ khó coi ——
Cho dù đụng phải một cuộc làm ăn lớn, hắn vẫn có một loại cảm giác không vui khi “hẹn hò” bị quấy rầy.
Hắn thực mất hứng.
Híp mắt nhìn về bóng người áo đen đang vội vàng đi về phía này, ánh mắt Xavier lạnh như băng, nếu thứ đoạt được không làm hắn vừa lòng mà nói, sát ý sôi trào trong cơ thể này, chính là, không, thể, lắng, lại!
(1) Công nội: Tấn công bên trong cơ thể
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
[Cướp lấy tâm nam tử —— kỹ xảo thực dụng một trăm điều]
Diệp Lâm: o(╯□╰)o đây là đồ vật quái gì!
BOSS: truy thê bảo điển.
Diệp Lâm: o(╯□╰)o chờ một chút, giống như có không đúng chỗ nào… (PS, bản này chẳng lẽ không phải nữ truy nam sao… ~~o(>_<)o ~~)
BOSS: ah, ngươi là đang nghi hoặc chỗ “Cướp lấy tâm nam tử” đấy sao? Ta so sánh qua hai bản khác, [Nam nhân cầu yêu ba trăm chiêu] cùng [Ngự nữ trăm điều], cảm thấy vẫn là bản này tương đối thích hợp. Lâm, tuy rằng bộ dạng ngươi không quá giống một nam nhân, nhưng là ta biết tâm lý của ngươi là một nam nhân bình thường…
Diệp Lâm: (╯‵□′)╯︵┻━┻ ngươi, hỗn, đản!
Diệp Lâm biết rõ tiểu chuẩn của mình hiện nay chỉ tương đương với kiếm sĩ cấp một, nếu như là một kiếm sĩ cấp hai, hắn dùng đấu khí bao phủ thân thể mà nói, Diệp Lâm cũng không nhất định có thể sử dụng kỹ năng phá phòng ngự của hắn, nếu như là một kiếm sĩ cấp ba, đánh lén mới có khả năng làm đối phương bị thương, lấy trình độ hiện tại của y, căn bản là không phá được phòng ngự đấu khí của kiếm sĩ cấp ba.
Nhưng kỹ năng mang đến từ trong game của y vẫn cứ có chỗ đặc biệt nhất định, tỷ như vô thanh vô tức, trừ số ít như kiếm phá hư không sẽ có sợi tơ màu hồng cùng loại với dòng điện ra, còn lại các kỹ năng khác đều là mục tiêu bản thân ngắm trúng cảm giác được, còn những người khác căn bản sẽ không cảm giác có kiếm khí, dù có thì cũng là hình thức tổn thương đặc biệt, vì thiết lập nhân vật trong game chính là môn phái công nội(), cho nên thương tổn tạo thành đều là nội thương, trừ khi thương tổn nghiêm trọng đến phế phủ sẽ làm người ta hộc máu, nếu không căn bản khó có thể phát hiện, trên thế giới này, bất luận là đấu khí hay là ma pháp, thương tổn tạo thành dường như đều là bên ngoài cơ thể, đấu khí mở lớn đóng lớn, một kiếm chém xuống tạo thành vết thương phần lớn là đáng sợ, trong ma pháp thì dù có là tên ma pháp trong suốt thì sau khi đánh trúng thân thể người cũng sẽ có miệng vết thương chảy máu.
Theo Diệp Lâm hiểu, những cái đó đều là ngoại công thương tổn, cho dù là ma pháp cùng loại với băng hay hỏa, cũng đều là ngoại thương, bản thân công kích bên trong ngược lại lại thành độc nhất.
Chính bởi vì phần độc nhất này, Ian hoàn toàn có khổ không nói ra được, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ Diệp Lâm là làm thế nào mà có thể thương tổn đến phế phủ hắn.
Sắc mặt tái nhợt nghỉ ngơi một lúc, Ian cắn răng đứng lên, “Lại đến!”
Diệp Lâm mỉm cười, “Cũng không nên miễn cưỡng a Ian đồng học.”
Trong đôi mắt lam nhạt kia của Ian dường như có thể phun ra lửa, lạnh lùng mở miệng: “Đến đây đi!”
Vị này quả thật vô cùng có thiên phú đấu khí, trên hai thanh kiếm trong tay hắn đã phủ một tầng sáng trắng mịt mờ, bao gồm cả thân thể cũng vậy, nhưng Diệp Lâm cũng kèm thêm đấu khí, phòng ngự của hắn như vậy căn bản là không có nhiều tác dụng, hơn nữa Thất Tú vốn nổi danh linh động nhẹ nhàng, trình độ thân pháp linh hoạt không phải người mới học chiến đấu như Ian có thể so sánh, các loại tiểu khinh công lại thêm thần khí tăng tốc độ như điệp lộng túc, Ian hầu như không có khả năng đuổi theo Diệp Lâm.
Toàn bộ đồng học trong phòng đều giống như xem một buổi trình diễn vũ đạo hoa lệ, Diệp Lâm vì mắc ở cái loại có chừng mực này, trong thời gian sau trên thực tế cũng không thương tổn gì đến Ian, y muốn chính là dùng loại trêu chọc này để triệt để đả kích tự tin của Ian, sự thật chính là phương pháp này cực kỳ dùng được, cũng không lâu lắm, hầu như tất cả đồng học đều đã vây bọn họ vào giữa, căn bản là không có tâm tư luyện tập luận bàn của mình, bọn họ càng thích nhìn Diệp Lâm nhẹ nhàng tùy ý chạy khỏi Ian, Ian có đuổi như thế nào cũng là phí công, ngay cả ống tay áo Diệp Lâm cũng không sờ được.
Tiếng hoan hô thỉnh thoảng vang lên, Diệp Lâm giơ tay nhấc chân, cho dù mũi kiếm chỉ thẳng cũng đều tuyệt đẹp vạn phần, chỉ thấy hoa rơi rực rỡ sợi tơ bán trong suốt như ẩn như hiện, ở hiện trường tuy rằng phần lớn đều là cây cải đỏ đầu hơn mười tuổi, nhưng hầu như đều là con cháu quý tộc, người nào từ nhỏ chưa từng thấy ca múa có hình có sắc? Bọn họ chưa từng nghĩ qua lại có thể có một loại múa kiếm càng làm người ta hoa mắt thần mê hơn so với những biểu diễn vũ đạo bọn họ đã từng xem kia.
Hoan hô cùng vỗ tay dành cho Diệp Lâm, đồng thời cũng đại biểu cười nhạo cùng châm chọc không tiếng động với Ian chật vật, sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, cho dù chỉ là trúng mấy lượt định thân, thương tổn cũng không cao, nhưng cái dáng vẻ hoàn toàn không thể đánh trả này ở trước mặt Diệp Lâm tư thái nhẹ nhàng, lại có vẻ ngốc vụng vô dụng như vậy.
Khi Xavier đứng ở cửa lớn của đại điện đấu khí, nhìn thấy chính là Diệp Lâm dáng múa xinh đẹp như vậy, y vẫn là lần đầu tiên thả người đánh như vậy, các loại kỹ năng hoa lệ phối hợp múa kiếm dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao gồm cả Laureil lão sư.
“Xin chào, lão sư, bây giờ không phải cũng đã đến thời gian tan học rồi sao?”
Thanh âm ôn hòa thanh lãnh truyền đến, Laureil lúc này mới giật mình ý thức được đã qua thời gian tan học, vội vàng vỗ vỗ tay, “Được rồi! Hôm nay tới đây thôi, từng người luận bàn cũng không phải là cho các ngươi chuyên môn nhìn người khác luận bàn, lần sau không được như vậy nữa!” Hắn lớn tiếng nói mấy lần mới có ít ỏi vài học sinh thu dọn đồ đạc rời đi, mãi cho đến khi Diệp Lâm ngừng tay, mọi người mới chậm rãi tản ra, mà Ian đã sớm mồ hôi ướt lưng, nửa quỳ rạp trên mặt đất, không nói một lời, chỉ có im lặng.
Diệp Lâm ngược lại không nhìn về phía hắn mà là đi thẳng đến cạnh cửa, nhìn về phía Xavier, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Laureil cũng chú ý tới học sinh cử chỉ tao nhã này, chỉ nhìn huy chương trên áo choàng hắn cũng biết vị này là học sinh lớp ma pháp bên kia, so với một phòng hài tử nói ồn ào nhao nhao bên này, người tới trầm ổn cùng chín chắn càng thêm rõ ràng, Laureil đã đoán được thân phận của hắn, không khỏi cảm thán hài tử nhà Anbridge quả nhiên không phải đèn hết dầu.
Xavier lại mỉm cười, “Chẳng lẽ ngươi quên? Chúng ta đã hẹn muốn cùng ra ngoài.”
“Ah, chỉ là sớm vậy đã đi ra ngoài sao?”
“Sớm một chút, cũng có thể về sớm hơn.”
Laureil không khỏi gật đầu: “Đúng, nhớ rõ phải về sớm một chút, còn có, muốn ra khỏi cổng trường cần phải lấy được giấy của quản lý viên, cũng đừng có quên!”
“Vâng, lão sư.” Diệp Lâm nhu thuận đáp, Laureil vừa lòng mỉm cười, lúc này mới rời đi.
Xavier không tiếng động mà nhìn lướt qua không ít tầm mắt vẫn dính người Diệp Lâm ở trong phòng học, đôi mắt xanh biếc hơi tối lại, “Lâm, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Diệp Lâm căn bản không hề phát hiện, cứ như vậy đi theo Xavier ra ngoài.
Không ít đồng học vốn nóng lòng muốn thử đi lên nói chuyện với Diệp Lâm nhất thời do dự, hai người kia đã sớm đi không còn bóng dáng, ngay cả Casimir cũng không đuổi kịp, mà Garfield? Hắn còn có chuyện càng cần chú ý hơn nữa…
“Này! Làm gì mà đi nhanh như vậy!” Diệp Lâm cau mày.
Xavier thấy đã ra khỏi cổng trường mới thả chậm bước chân, giọng điệu chậm lại: “Ta đã hỏi thăm một chút, phụ cận trường học có một quán rượu nhỏ tương đối không tệ, nghe nói rượu mật bảng hiệu vô cùng có phong vị.”
“Ah, chỉ là, lấy dáng vẻ của chúng ta có thể uống rượu không?”
Dù sao nhìn qua hoàn toàn vẫn là trẻ vị thành niên được không!
“Không thành vấn đề.” Xavier khẳng định nói, “Nghe nói nơi đó thường xuyên chiêu đãi học sinh Berysford.”
Diệp Lâm đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Xavier, nhưng mà y vẫn luôn cảm thấy người này có chỗ nào là lạ, tuy rằng hoàn toàn nói không nên lời… Tóm lại, loại ôn nhu đến làm người ta cảm thấy như tắm gió xuân này rõ ràng rất chu đáo, Diệp Lâm lại không khỏi có chút không được tự nhiên. May mà y cùng Xavier đã ở chung tương đối lâu mới có thể dần dần ném loại cảm giác này ra sau đầu.
Sau khi đến thế giới này, đối với y, không có người nào quen thuộc hơn Xavier, sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, Xavier ở trong lòng Diệp Lâm, căn bản là không giống như người khác ——
Không dấu vết kéo tay Diệp Lâm qua, lúc nói đùa thì chạm qua vai y, vào thời điểm Diệp Lâm còn chưa phát hiện, Xavier đã bắt đầu dần dần rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, những động tác nhỏ thân mật kia cũng không quá phận, ngay từ đầu Diệp Lâm còn có vài phần không quen, nhưng Xavier tin, qua đêm nay Diệp Lâm sẽ càng ngày càng quen thuộc khoảng cách như vậy, gần đến giơ tay có thể đụng.
Ừ, nói như vậy, hy vọng một ngày nào đó khi mình hôn y, y có thể hề bất ngờ.
Xavier mang theo mỉm cười nhàn nhạt nghĩ, nhớ lại cuốn sách vừa mới xem cách đây không lâu:
[Cướp lấy tâm nam tử – kỹ xảo thực dụng một trăm điều], khụ, đừng hiểu lầm, đây cũng không phải sách đồi trụy gì, mà là chiến lợi phẩm của một lần hắc ăn hắc, tác giả là một đóa hoa xã giao cao cấp nổi tiếng một thời.
Điều thứ chín, cần phải chăm sóc chu đáo, để nam nhân cảm thấy ngươi lúc nào cũng lấy hắn làm trung tâm.
Điều thứ ba mươi mốt, khi thân thể một nam nhân hoàn toàn không chống đối sự đụng chạm của ngươi, như vậy khi ngươi hôn hắn, hắn cũng sẽ không từ chối.
…
Tầm mắt Xavier liếc qua đôi môi hồng nhạt của Diệp Lâm, sau đó lại nhanh chóng dời đi, khuyên bảo bản thân bây giờ còn chưa phải lúc mới mang theo nụ cười dẫn Diệp Lâm đến một quán rượu nhỏ.
Nói là quán rượu, trên thực tế là một tiệm cơm nhỏ vô cùng có đặc sắc, bởi vì vừa mới khai giảng, khách trong quán cũng không có bao nhiêu người, ít ỏi mấy bàn nhìn qua cũng quả thật giống như học sinh Berysford, hoàn cảnh cũng không tính tệ.
Diệp Lâm chọn một gian ghế lô trên tầng hai, ghế lô nơi này không có cửa, chỉ là một tấm rèm vải mỏng manh buông xuống, toàn bộ lầu hai được ngăn thành sáu gian phòng nhỏ, trùng hợp chính là gian y lựa chọn này vừa vặn có một cửa sổ, đối diện với ngõ nhỏ phía sau quán rượu.
Bóng đêm buông xuống, bên ngoài dần dần tối sầm lại, rượu mật của quán này quả nhiên không tồi, Diệp Lâm coi như đã nhiều năm không chạm qua rượu, vừa uống là gần như không dừng lại được, tuy rằng kỹ thuật ủ rượu ở thế giới này cũng không tính là tốt, rượu mật này cũng không đủ trong suốt, nhưng ít ra nếm cũng có vị ngọt nhàn nhạt, chỉ có một chút mùi rượu, phỏng chừng độ cồn tuyệt đối không cao, chỉ là mùi rượu này vừa ngửi đã xông cho người muốn say.
“Uống ít một chút.” Miệng Xavier khuyên nhưng tay lại rót cho Diệp Lâm thêm một chén.
Một bình rượu này hầu như đều bị Diệp Lâm uống, Xavier cho tới bây giờ còn chưa uống rượu.
Bỗng nhiên, vành tay Xavier giật giật, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Đôi mắt vì cảm giác say mà có vẻ mờ mịt của Diệp Lâm lắng đọng lại, rất nhanh đã khôi phục yên tĩnh như bình thường.
“Ở chỗ đó.” Diệp Lâm đè thấp thanh âm, gấp rút phun ra vài chữ.
Xavier gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động mà mở một cái khe nhỏ trên cửa sổ.
Thân là thợ săn hắc ăn hắc chuyện nghiệp, tuy chỉ nghe được đôi câu vài lời, xuất phát từ rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày, Diệp Lâm cùng Xavier gần như có thể chắp vá cực nhanh ra đại khái câu chuyện.
Bọn họ còn chưa từng động tay ở đô thành, hiện giờ càng phải cẩn thận bên ngoài.
Diệp Lâm đã thổi tắt cây nến trên bàn, tựa vào bên cửa sổ tập trung nhìn ra bên ngoài, Xavier đứng ở bên kia, sắc mặt là cực kỳ khó coi ——
Cho dù đụng phải một cuộc làm ăn lớn, hắn vẫn có một loại cảm giác không vui khi “hẹn hò” bị quấy rầy.
Hắn thực mất hứng.
Híp mắt nhìn về bóng người áo đen đang vội vàng đi về phía này, ánh mắt Xavier lạnh như băng, nếu thứ đoạt được không làm hắn vừa lòng mà nói, sát ý sôi trào trong cơ thể này, chính là, không, thể, lắng, lại!
() Công nội: Tấn công bên trong cơ thể
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
[Cướp lấy tâm nam tử —— kỹ xảo thực dụng một trăm điều]
Diệp Lâm: o(╯□╰)o đây là đồ vật quái gì!
BOSS: truy thê bảo điển.
Diệp Lâm: o(╯□╰)o chờ một chút, giống như có không đúng chỗ nào… (PS, bản này chẳng lẽ không phải nữ truy nam sao… ~~o(>_