Hơn nữa con người y không phải là hoàn toàn không biết nói dối, nhưng nói dối trước mặt Xavier? Đừng nói đùa! Dùng trình độ khôn khéo cùng sự hiểu biết về mình của Xavier, khả năng nói dối được với hắn là bằng không.
Hiện tại hai người con đang trơn bóng cùng ngủ trong một cái chăn, muốn lừa mình dối người cũng không có lý do được không?!
Huống chi Xavier không có làm đến cuối, Diệp Lâm cũng không phải đàn bà, cũng không thể nhảy dựng lên khóc hu hu mấy tiếng yêu cầu phụ trách đúng không! Vì thế Diệp Lâm rất muốn biết loại cục diện này phải làm như thế nào…
Hơn nữa, Diệp Lâm rõ ràng cảm thấy cái thứ cứng rắn để trên đùi mình, mẹ, hắn vậy mà lại vừa cứng!
Chẳng qua, nam nhân mà, buổi sáng có phản ứng là bình thường… Cùng là nam nhân, hẳn là hiểu mới đúng, nhưng Diệp Lâm lại hoàn toàn rối tung! Mẹ nó, y biết Xavier có loại tâm tư này với mình là một chuyện, tận mắt nhìn thấy đến tự mình cảm giác Xavier có loại dục vọng này với mình lại là một chuyện khác a!
Mãi cho đến lúc này Diệp Lâm mới coi như hoàn toàn có cảm giác chân thật, thì ra, Xavier nói thích cùng yêu, thật là loại ý tứ này —— chính là ý sẽ muốn cùng người mình yêu lên giường làm tình kia, không phải cái loại thuần túy làm bạn như vợ chồng già mà y vẫn nghĩ, có thể hôn môi, lại không nhất định phải đề cập đến tình dục.
Y vốn tưởng rằng Xavier chẳng qua là vì thích cùng thói quen mình làm bạn, coi mình là bạn lữ, cũng chỉ là không có bao nhiêu khác biệt so với hiện tại, dù sao ngay cả tính mạng bọn họ cũng đều buộc cùng với nhau không phải sao, nhiều lắm là ôm ôm hôn hôn thân mật hơn một chút mà thôi, điểm này y cảm thấy bản thân thích ứng tốt đẹp.
Kết quả đêm qua đã triệt để đánh nát cái loại ảo tưởng khờ dại không thực tế này của y.
—— Tuy rằng, y cũng không phải không thoải mái, Xavier đối đãi mình tuyệt đối được gọi là ôn nhu, mãi cho đến hiện tại Diệp Lâm còn có một loại bủn rủn toàn thân sau khi túng dục quá độ, cũng không phải khó chịu, nam nhân mà, tâm lý sau đó ít nhất vẫn vô cùng sảng khoái. Hơn nữa, nóng bỏng trong sườn đùi vẫn đang nhắc nhở đêm qua y cùng Xavier có bao nhiêu điên cuồng, gần như là làm tròn một đêm a mẹ nó!
“Làm sao vậy, Lâm?”
Nghe được câu hỏi mang theo ân cần của Xavier, mặt Diệp Lâm muốn đen xì, ở trước mặt ta làm bộ làm tịch cái quỷ ấy! “Xa, vi, er!” Diệp Lâm không quan tâm đã muốn vén chăn xuống giường đánh Xavier một trận trước rồi nói!
Dù sao người này nhân lúc mình say rượu, tuyệt đối cũng coi là lợi dụng lúc người gặp khó khăn được không!
Kết quả, chân vừa chạm đất lập tức mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã sấp xuống! Khốn kiếp, rõ ràng không bị Xavier đè, túng dục quá độ này vậy mà lại đến mức mềm chân! Xavier chết tiệt nhà ngươi!
Xavier nửa nằm ở trên giường cười khanh khách nhìn y, Diệp Lâm nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dừng trên vai lưng bóng loáng của Xavier, mái tóc đen dường như tản ra sắc xanh giống như nước chảy của hắn dừng ở đầu vai cùng trên chăn đơn trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc, ánh mắt trong suốt minh mị, nhất là ý cười lười biếng trên khóe môi cùng đường cong eo được ánh mặt trời buộc vòng quanh kia, nhìn thế nào cũng thấy mê người, Diệp Lâm chỉ nhìn một lúc mà mà trái tim liền đập loạn một trận, mẹ kiếp, tinh linh không có chuyện gì sinh ra đẹp như vậy làm cái gì! Sáng sớm có phản ứng vân vân thật sự là không xong!
Hơn nữa, y mắt mở trừng trừng nhìn đôi mắt xanh lục trong suốt kia dần dần sậm màu lại, nhất thời trong lòng lại càng nhảy loạn.
Lúc này, Diệp Lâm căn bản không ý thức được mình toàn thân xích lỏa mới thật là mê hoặc người khác, tay chân thon dài làn da trắng như tuyết, trên người Diệp Lâm còn giữ dấu vết phóng túng đêm qua, từ cổ đến bắp chân chỗ nào cũng có dấu hôn Xavier để lại, nam nhân sáng sớm là không chịu được khiêu khích nhất, vì thế Xavier gần như không nghĩ ngợi gì liền cùng xuống giường đi xuống trước mặt Diệp Lâm.
“Làm gì —— ah!”
Xavier luôn luôn cảm thấy hành động càng có sức thuyết phục hơn ngôn ngữ, trực tiếp ngăn chặn môi Diệp Lâm.
Diệp Lâm mở to mắt, mẹ kiếp, lại động dục!
Bắt đầu từ lúc nào Xavier đã cao như vậy rồi? Bọn họ lúc này không sai biệt lắm hẳn chính là thân thể mười lăm tuổi, bản thân Diệp Lâm đã vượt qua một mét bảy lăm, đời trước đến cuối cùng y cũng không cao quá được một mét bảy chín, kém một cm nữa thì được một mét tám, bên ngoài lại vẫn luôn tự xưng là một mét tám, y nhớ rõ ràng năm mười lăm tuổi lúc ấy mình chỉ vừa qua một mét bảy mà thôi! Cho nên có thể thấy đời này hẳn là sẽ cao hơn đời trước nhiều, vượt một mét tám không thành vấn đề, nhưng thế giới này cũng không phải thế giới y quen thuộc trước kia, không nhìn thấy ngay cả Garfield gọi là nhỏ gầy cũng đã một mét bảy tư sao? Chứ đừng nói gì đến mấy tên không bình thường đã sớm vượt qua một mét chín, đang dũng cảm mà chạy trên con đường trên hai mét như Casimir, cho dù là Auckland cùng Archie cũng là đã gần tới một mét tám.
Tinh linh vốn đã cao gầy hơn nhân loại một chút, lúc này Diệp Lâm mới ý thức tới, Xavier cao hơn mình nửa cái đầu ở trước mặt này, chiều cao đã qua một mét tám lăm, khuôn mặt tuy rằng còn mang theo chút trẻ con, nhưng chỉ nhìn thân hình, nhìn đã hoàn toàn là dáng vẻ một người trưởng thành.
Diệp Lâm đang thất thần cảm giác được cái thứ cứng rắn để trên bụng mình, lập tức tỉnh táo lại, không đợi y đẩy Xavier ra, chợt nghe tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền vào, vì thế không bất ngờ chút nào toàn thân bị đông lạnh cứng đờ…
“Sẽ không phải là bây giờ còn chưa dậy đấy chứ?”
“Này này này, muốn đi xem tổ khác thi đấu không đấy!”
“Hừ, thật ra cũng chẳng có gì hay mà xem.”
“Dù sao ta không có thời gian đi, còn phải thống kê lại đơn đặt hàng vừa đặt đến nữa.”
Nghe được âm thanh này Diệp Lâm nhất thời lại sống lại, gần như dùng tốc độ ánh sáng bọc quần áo lên, lúc cửa mở ra “rầm” một tiếng, Casimir, Auckland Archie cùng Garfield quả nhiên ở ngoài cửa, Diệp Lâm trừng Garfield, “Đơn đặt hàng gì?”
“Chính là đơn đặt hàng phụ ma kia đấy!” Garfield lấy ra một quyển vở thật dày, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho chúng ta chịu thiệt, nhân lúc hiện tại vật hiếm là quý, ta ra giá đều là giá trên trời! Chậc chậc, kẻ có tiền còn rất nhiều…”
“Ngươi cút ngay cho ta!” Diệp Lâm phát hỏa, “Một chồng dày như vậy, ngươi là muốn cho ta chết trong phòng luyện kim à?”
Garfield cười ngượng, “Từ từ sẽ đến đi, dù sao cũng chưa định ra ngày giao hàng…”
Lúc này Xavier thong dong đi tới, không biết có phải ảo giác hay không, Garfield hung hăng sợ run cả người, trong lòng không khỏi nói thầm, vì sao người này lại càng ngày càng đáng sợ rồi.
Cố tình vào lúc đó, một người hầu trẻ tuổi quần áo sáng sủa đi tới, nhìn thấy Diệp Lâm đứng ở cửa, lập tức nở nụ cười vừa đúng, “Lindberg hầu tước các hạ, Sal bá tước các hạ, ngọ an.”
Ngọ an?!
Mẹ nó, giờ giữa trưa rồi? Diệp Lâm bây giờ mới ý thức được vấn đề thời gian…
“Còn không nhanh mang lên!” Phía sau người hầu kia xuất hiện hai người hầu khuôn mặt thanh tú tóc ngắn khác, trong tay mỗi người ôm một cái hòm tinh xảo.
“Đây là quả mật la thân vương điện hạ lệnh ta đưa tới cho hai vị, không chỉ rất có tác dụng giải rượu, còn có hiệu quả nâng cao tinh thần…”
Diệp Lâm nhíu mày, y đương nhiên biết quả mật la, thân là một luyện kim thuật sư, y biết rõ nước mật la là tài liệu cần dùng để chế tạo nước thuốc nâng cao tinh thần trung cấp, cái thứ này cũng không rẻ. Sau đó lại lập tức nhớ tới thái độ thân thiện của thân vương Brady với Xavier đêm qua, trong lòng nhất thời có chút không thoải mái.
Không có chuyện gì lại lấy lòng, không phải gian trá thì chính là trộm cắp!
Xavier lại nháy mắt hiểu được, đây chỉ sợ không phải Brady đưa, mà là Jacklyn dùng danh nghĩa Brady đưa tới cho Diệp Lâm, dù sao đêm qua chuyện Xavier hầu như không uống rượu Brady cùng Jacklyn đều rất rõ ràng, người thật sự uống rượu chỉ có mình Diệp Lâm mà thôi, lấy tính cách Brady, có lẽ còn không nghĩ cẩn thận như vậy, hơn nữa, Xavier đã nhận ra tôi tớ dẫn đầu kia, hình như vốn chính là thủ hạ của Jacklyn mà không phải thân vương Brady.
Sắc mặt Xavier lập tức tối sầm lại, sắc mặt Diệp Lâm cũng không dễ nhìn cho lắm.
Không thể không nói, đây là một hiểu lầm tuyệt vời, a không, chỉ có Diệp Lâm là hiểu lầm, trong lòng Xavier rất rõ ràng.
“Thay ta cám ơn thân vương điện hạ.” Diệp Lâm sắc mặt thản nhiên mà nhận.
Người hầu chỉ cho rằng bởi vì say rượu nên sắc mặt y không tốt, sau khi hành lễ cũng biết điều mà lui xuống.
Casimir vô cùng tự giác móc một quả mật la trong hòm ra gặm, giọng điệu không rõ nói: “Các ngươi đi xem trận đấu với chúng ta không? Trận đấu buổi chiều cũng sắp bắt đầu, vừa vặn là tiểu đội Hoa Hồng Đen.”
Xavier nhất thời cảm thấy Jacklyn thật sự cố tình, đưa quả mật la đến đây vào lúc này, chỉ cần Diệp Lâm ý thức được có liên quan đến nàng, bất luận thế nào, cho dù xuất phát từ cảm ơn cũng phải đi xem trận đấu của nàng đúng không?
Auckland chán ghét liếc mắt nhìn Casimir một cái, “Lúc ăn cái gì thì đừng có nói!” Nói xong lấy ra một cái khăn tay trắng như tuyết ném cho Casimir, “Lau khô đi, rơi đầy lên quần áo kìa!”
Casimir lấy khăn tay sang, tùy tiện lau, miệng lại thì thầm: “… Thật là, cũng không phải rớt trên quần áo của ngươi…”
“Chúng ta không đi, đầu còn có chút đau.” Xavier cười nói, “Các ngươi đi đi.”
Archie gật gật đầu, “Oh.”
Đau đầu? Đau đầu em gái ngươi! Diệp Lâm trừng Xavier, dáng vẻ thần thanh khí sảng sắc mặt hồng hào thế kia mà còn đau đầu, ngươi lừa ai đấy! Y cũng không muốn buổi chiều lại ở chung phòng với Xavier, y có thể đoán được nếu buổi chiều cùng nhốt ở một chỗ với hắn, người này tuyệt đối sẽ không thành thật ở không, vì thế mở miệng: “Hắn đau đầu, ta không đau!”
Ý cười trên khóe môi Xavier biến mất trong nháy mắt.
Bốn người khác ở đây đồng thời rùng mình một cái!
Mẹ kiếp, khí tràng này thật đáng sợ!
Garfield vội vàng nhét đơn đặt hàng vào trong ngực Diệp Lâm, “Đầu không đau thì nhanh đi phòng luyện kim đi! Thời gian chính là tiền tài có biết hay không!”
Không khí ngưng đọng nhất thời buông lỏng, Casimir bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một vết hồng hồng trên cổ Diệp Lâm, đang định mở miệng lại bị Auckland hung hăng véo một cái, đau đến run người, nháy mắt nuốt lại câu định hỏi. Auckland liếc mắt nhìn Xavier một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi đi đi, tốt xấu luyện ra mấy thứ, ta nghĩ, ngày hôm qua trên người Sal cũng không có nhiều vật phẩm hồi ma như vậy đúng không?”
Diệp Lâm sửng sốt, quả nhiên, Xavier nói căn bản không giấu được Garfield cùng Auckland.
“Được.” Chẳng qua, những lời này của Auckland cũng biểu lộ rõ ràng rằng hắn sẽ không truy cứu đến cùng, trong lòng Diệp Lâm ấm áp, nở nụ cười.
Diệp Lâm đi phòng luyện kim, Xavier đọc sách ở phòng nghỉ bên ngoài.
Garfield đi thống kê đơn đặt hàng mới, Archie chết sống muốn đi theo hắn, tốt xấu hôm nay những hộ khách Garfield muốn đi thăm đều là nam! So với việc này, đến nơi thi đấu đối với hắn mà nói hiển nhiên là tra tấn lớn hơn nhiều.
Vì thế, cuối cùng đến sân đấu chỉ có Auckland cùng Casimir, dọc theo đường đi, trên mặt Auckland đều mang theo tươi cười vi diệu, ngược lại Casimir nhìn mà toàn thân phát lạnh.
“Sao, làm sao vậy?”
Auckland hừ lạnh một tiếng, “Ngươi hẳn là phải cảm ơn ta vừa rồi cứu ngươi một mạng!
“Cái gì?” Casimir không hiểu.
Auckland chỉ chỉ cổ.
Casimir giật mình, “Chẳng lẽ trên đảo này có muỗi sao, lại có thể đỏ một mảng lớn như vậy.”
“Ngu ngốc ngu xuẩn!” Auckland châm chọc.
Casimir mặc kệ, vừa định phản bác lại nghe thấy Auckland nói: “Đưa tay đây!”
Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn bị Auckland bắt nạt quen, Casimir theo phản xạ đưa tay cho Auckland, cho nên, khi cảm xúc ấm áp kia khắc trên sườn trong cổ tay mình, toàn thân hắn nhất thời cứng lại.
Có chút ngứa, hơi có chút đau, kỳ thật quá trình rất ngắn, nhưng không biết vì sao Casimir lại cảm thấy quá trình này dài làm cho hắn khó có thể tin!
“Nhìn!” Auckland trào phúng nhìn hắn, “Cái này gọi là dấu hôn có biết hay không!”
Casimir mở to mắt nhìn cái vết đỏ au trong sườn cổ tay mình kia, không biết vì sao nhịp tim trở nên thật nhanh ——
Giống như mỗi lần hắn nhìn thấy người hắn yêu(1) nhất trên đời này vậy.
Đại ca là người hắn yêu nhất trên đời này, có dáng vẻ cùng khí chất mình sùng bái nhất, Casimir biết thẩm mỹ của mình thường dùng đại ca để so sánh, nhưng Auckland?
Auckland vẫn luôn là loại người mà từ nhỏ đến lớn hắn ghét nhất, không có cơ bắp, tiểu bạch kiểm gầy trơ xương, tính cách lại xấu hỏng, gần như không có người đáng ghét hơn hắn.
Đây đối với thẩm mỹ của Casimir mà nói quả thực là cực đoan đáng ghét nhất.
Mẹ kiếp, trái tim, ngươi đừng có nhảy loạn a chết tiệt!
Casimir ôm ngực rối rắm nhíu mày, hắn nhất định là sinh bệnh. T_T
(1) Yêu: Yêu ở đây ko phải tình yêu nam nữ, nói rõ kẻo có người nhầm vì bối cảnh trong câu nó hơi…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không có gì bất ngờ xảy ra thì ký túc xá Obies số tám là tiêu hóa nội bộ
Nếu tiêu hóa được mà nói =_=
Nếu Casimir thật sự hỏi ra miệng, phỏng chừng lại là một cái tìm đường chết, Diệp Lâm nhất định sẽ thẹn quá thành giận =_=