Nếu không phải mức độ hung tàn của thú nhân vượt quá dự tính của Diệp Lâm, y cũng sẽ không không cắt về tấn công được a!
Nói thật, có thể làm được cái chuyện không đầu óc biết rõ không đánh lại vẫn cứ tiếp tục đánh, lão đại chết lão nhị đi lên điền chỗ trống này, trừ thú nhân cũng không có người khác làm ra được.
Thân là ma đạo sư cùng kiếm sĩ cấp mười, đi đến chỗ nào cũng có thể hoành hành, nhưng mà kiến nhiều cắn chết voi, thú nhân một đám một đám xông lên, đến lúc nhóm Diệp Lâm phân biệt phương hướng chạy về phía thành thị nhân loại, thú nhân đuổi theo phía sau vẫn chưa từng đứt đoạn.
Auckland mím môi giơ pháp trượng nổi lên bão tuyết cuồn cuộn, một dòng sông băng bao la hùng vĩ từ không trung rơi thẳng xuống, gào thét lao nhanh, bụi nước bọc gió lạnh, trực tiếp đông lạnh mấy trăm thú nhân thành tượng băng cứng ngắc.
Archie càng đơn giản, ma pháp hệ vô vẫn luôn là lặng yên không một tiếng động, vô số thú nhân sụp đổ giống như bức tranh tan rã, phân giải thành vô số viên nhỏ, sau đó triệt để bị cắn nuốt, không để lại một chút dấu vết.
Thủ đoạn như vậy càng làm cho người kinh hãi, Diệp Lâm vô số lần mặc niệm trong lòng, shit, cái này căn bản là hủy thi diệt tích cảnh giới cao nhất a!
Xavier lười phiền toái, chỉ tạo một mảnh rừng rậm tử vong trên băng nguyên này, sương mù màu đen bao phủ, vừa nhìn đã làm người lông tơ dựng thẳng, không cần lại phủ lên cái gì liền chính là một bộ phim kinh dị, hơn nữa còn phối hợp với các loại kêu thảm thiết của thú nhân trong rừng.
Theo Diệp Lâm nói, thứ gọi là ma pháp này, càng là cấp bậc cao càng là kiểu cách lớn, còn đồ sộ rung động hơn so với bom tấn huyền huyễn.
Nhưng đời này y dù sao vô duyên với ma pháp, may mà còn có đấu khí.
Garfield cầm song chủy trong tay, gần như biến thành một vệt bóng màu xám nhạt, chủy thủ trong tay phiên nhược du long(1), hai vệt sáng bạc nối liền thành một bức tranh lập thể kinh diễm, mức độ phức tạp thật làm cho người hoa cả mắt.
Casimir thì hoàn hoàn toàn toàn chính là bạo lực đại khí, mỗi một kiếm nện xuống đều là quang mang đấu khí chói mắt, có thể trực tiếp chém thú nhân trên một hàng thành hai nửa!
Kiếm sĩ cấp mười có thể chống lại ma đạo sư, đương nhiên không phải là tùy tiện nói ra, cho dù bản lĩnh của bọn họ nhìn qua không đồ sộ như phép thuật của ma đạo sư, nhưng mức thương tổn tuyệt đối lại sẽ không yếu đến chỗ nào.
Lúc này, kiếm vũ của Diệp Lâm đó là càng ngày càng khí phái càng ngày càng xinh đẹp, trong game chỉ là hoa rơi rực rỡ trong một phạm vi nhỏ, hiện tại quy mô càng lúc càng lớn, vì thế, cho dù là bản thân Diệp Lâm nhìn cũng cảm thấy thật sự là quá đẹp, thường xuyên ngay cả các thú nhân cũng đứng tại chỗ nhìn ngẩn ngơ, đặc biệt lúc y bước chân nhẹ nhàng vung quạt khởi vũ trị liệu cho mấy người Xavier ở bên cạnh, các thú nhân căn bản là lướt qua y trực tiếp đi tấn công những người khác, dáng vẻ này, một chút cũng không hung hãn nhìn nửa điểm cũng không có lực sát thương còn đẹp mắt như vậy, gậy búa dao trên tay bọn họ không chém xuống được a…
Diệp Lâm thật sự là càng ngày càng buồn bực!
Nam nhân muốn xinh đẹp như vậy làm cái gì, có thể ăn không?! Rõ ràng trở nên càng ngày càng lợi hại lại không thể nào cảm thấy tự hào với sự lợi hại của mình, ngược lại vừa xấu hổ lại rối rắm, loại tâm lý này quả thật sắp làm y nghẹn chết!
Mẹ kiếp, còn có có được bàn tay vàng nháo tâm hơn y sao?
Các thú nhân không phải đối thủ đơn thể mạnh mẽ gì, sáu người cũng không cần bao nhiêu tính toán chuẩn xác bao nhiêu vị trí tinh diệu tiêu sái, chỉ cần bạo lực đánh giết là đủ rồi, có Diệp Lâm cam đoan an toàn, lại có đầy đủ nước thuốc khôi phục, trên người đều là trang bị hồi phục ma lực Diệp Lâm làm, một đường này giết xuống, đến cuối cùng quả thật có thể dùng buồn tẻ chết lặng để hình dung.
Nhìn thấy cứ điểm băng tuyết quan trọng, Diệp Lâm cảm khái trong lòng.
May mà thú nhân còn không tính rất không có đầu óc, đuổi đến nơi này chỉ có thể rút về, nhưng mà khuấy đến long trời lở đất như vậy, phỏng chừng trong mấy năm lại đây những thú nhân này cũng không còn sức lực gì để kéo một đại quân đến quấy rầy nhân loại.
Quân coi giữ nhanh chóng cho bọn họ đi vào, nguyên nhân rất đơn giản, các thú nhân tuyệt đối không thể nào dùng được loại ma pháp ầm ầm sóng dậy như thế này.
Một tháng sau, bọn họ về tới đô thành, mà động tác ở băng nguyên lần này cũng không giấu được hoàng đế bệ hạ trong đô thành, cùng ngày bọn họ trở lại đô thành liền nhận được thiệp mời dự tiệc, Diệp Lâm nhìn thiệp mời vàng ròng kia nhíu mày, “Đây là muốn khen ngợi chúng ta?”
“Hơn phân nửa là.” Xavier lười biếng nói, “Chuyện Asel có khi bệ hạ cũng sẽ hảo hảo cảm ơn chúng ta.”
Diệp Lâm im lặng.
Không sai, hoàng đế bệ hạ căn bản không hề nghĩ tới để Rodliff kế thừa vị trí kia, trong lòng hắn vẫn luôn chú ý chính là Asel, nếu sau lưng không có vị quân chủ coi như anh minh này động tay chân, kẻ gãy chân như Roloji làm sao có thể cuối cùng trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi! Chỉ cần một lần đánh vỡ kế hoạch của Rodliff, nhắc tỉnh vị bệ hạ kia một lần, hắn đương nhiên biết bảo vệ tính mạng Asel.
Diệp Lâm vốn còn lo bọn họ bị nhốt trong tháp suốt ba bốn năm, vạn nhất trong thời gian này Asel chết thì phải làm sao, hiện tại xem ra, y vẫn là thay đổi quỹ đạo vốn có của câu chuyện, nhìn từ góc độ bản thân y, hình như duy nhất nhìn ra hiệu quả thay đổi, cũng chỉ có chuyện này mà thôi.
Asel không chết, như vậy Nathaly khả năng rất lớn căn bản cũng không gặp rủi ro, Asel căn bản sẽ không cho phép Lily cùng một hỗn cầu có một đám hậu cung như Ngạo Thiên, ở một phương diện nào đó, Diệp Lâm rất không hy vọng nhóc béo mình nhìn lớn lên bị tên đáng chết Ngạo Thiên kia đạp hư.
Diệp Lâm mặc lại chính trang đã lâu không động đến, lễ phục bó sát người màu trắng kia khiến cho y nhìn qua càng thêm cao gầy thon dài, eo nhỏ chân dài, tú mĩ mười phần.
Xavier cùng y cũng đã là dáng vẻ thanh niên khoảng hai mươi, trên thực tế đã có hai ba năm bọn họ không dùng mật hoa luân hồi, nhưng mà duy trì bề ngoài này đã không còn có thể làm cho người nghi ngờ, bởi vì Xavier đã là ma đạo sư, mà Diệp Lâm cũng là kiếm sĩ cấp mười.
Nếu như nói Xavier thời kỳ thiếu niên là xinh đẹp nho nhã tuấn mỹ, như vậy hắn lúc này đã có năm sáu phần giống tinh linh vương Yose dung mạo khí tràng đều tương đối xuất chúng kia, nhưng lại nhu hòa hơn một chút so với Yose, môi cùng độ cong cằm quả thật giống nữ vương tinh linh Belinda xinh đẹp như đúc.
Kết hợp ưu điểm hai bên của hai vị gần như được xưng là tinh linh ưu tú nhất như vậy, sau khi Xavier chỉnh lý hoàn chỉnh, chỉ đứng ra đã đủ hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Bất luận là hắn hay Diệp Lâm, chỉ nói dung mạo tuyệt đối là người nổi bật, lúc bọn họ sóng vai đi tới, quả thực giống như vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt người.
Yến hội cung đình.
Trường hợp như vậy chưa bao giờ là Diệp Lâm thích, hơn nữa khi nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh Auckland, gần như trong nháy mắt, trái tim Diệp Lâm trầm xuống.
Ngạo Thiên.
Hầu như không cần hoài nghi, chỉ cần một cái liếc mắt, Diệp Lâm có thể nhận ra người kia là Ngạo Thiên thời thiếu niên.
Không sai, gần bốn năm qua đi, hắn đã sắp mười lăm tuổi.
Trong nguyên tác nói như thế nào nhỉ? Mái tóc vàng chói mắt, tươi cười sáng lạn như quang huy thần Quang Minh.
Khụ, phải tha thứ từ ngữ cằn cỗi của tác giả loại tiểu thuyết chủng mã này, bọn họ chưa bao giờ sẽ tiêu phí mấy trăm chữ đi miêu tả dung mạo nhân vật chính như các nữ tác giả của tiểu thuyết.
Nhưng mà, không thể nghi ngờ diện mạo của Ngạo Thiên là cực kỳ đẹp mắt, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn nhiều em gái thiêu thân lao đầu vào lửa tre già măng mọc như vậy. Nhưng mà đâu, trong mắt Diệp Lâm, diện mạo của Xavier thật ra cũng rất có tư bản hậu cung a…
“Lind.” Auckland chào, trên mặt hơi hơi mang theo ý cười, không dấu vết chớp chớp đôi mắt.
Diệp Lâm cũng mỉm cười, liếc mắt qua vệt xanh dưới mắt Ngạo Thiên.
Ah, đêm qua ngủ không ngon đúng không?
Trong tiểu thuyết gốc, Ngạo Thiên lúc này đang ở trong thời kỳ tích lũy lực lượng mấu chốt, Auckland bọn họ nhằm vào tương đối lợi hại, Ngạo Thiên đánh hạ một trận lại một trận, hoàn hoàn toàn toàn nhờ họa được phúc, bởi vì các loại làm khó dễ, không chỉ thắng được các em gái đồng tình, còn làm cho hắn đặt rất nhiều tâm tư trên việc tu luyện.
Nếu như nhớ không nhầm mà nói, Ngạo Thiên mười lăm tuổi đã là ma pháp sư cao cấp cùng kiếm sĩ cấp bảy, sau khi chân chính cố gắng tu luyện Diệp Lâm mới biết thành tích này có bao nhiêu kinh người! Dù sao Xavier cùng Auckland lúc mười bốn tuổi vẫn là ma pháp sư trung cấp, loại thăng cấp này cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bàn tay vàng của nhân vật chính không chỉ là trâu bò, mà căn bản là không khoa học!
Nhưng hiện tại, Diệp Lâm có thể kết luận Ngạo Thiên chưa đi đến độ cao như vậy.
Auckland nóng lòng báo cáo thành quả cho Diệp Lâm, nhưng Ngạo Thiên lại con mắt sáng lên, “Đường ca, không giới thiệu một chút sao?”
Nhìn cặp mắt “thâm tình” kia của Ngạo Thiên, Diệp Lâm hung hăng rùng mình một cái!
Con mẹ nó, có ý gì đây!
Auckland ngẩn ra, giọng điệu bình thản, “Đây là bằng hữu của ta, hầu tước Lindberg, cùng anh trai cậu ấy, bá tước Sal.”
Ngạo Thiên vội vàng lộ ra nụ cười mê người nhất, “Hầu tước Lind, ta nghe nói sự tích của ngài ở băng nguyên, thật sự rất tốt.” Vừa nói trong lòng còn không khỏi ảo não đêm qua cùng mấy người Newit ở hội quán Romond chơi quá mức, không dùng trạng thái tốt nhất đến đối mặt lần gặp mặt chính thức đầu tiên quan trọng như vậy!
Thật, sự, là, đủ!
Diệp Lâm bị ánh mắt này cùng giọng điệu ẩn tình đưa tình làm cho lông tơ dựng thẳng!
Y không ngốc, nhưng cũng không phải rất mẫn cảm với chuyện tình cảm, giống như năm đó Jacklyn từng thích y, bản thân y lại không phát hiện chút nào, nhưng loại này của Ngạo Thiên —— thật sự rất rõ ràng a thân, rõ ràng đến Diệp Lâm muốn thô thần kinh xem nhẹ cũng, không, thể!
Ánh mắt Xavier ở bên cạnh đã híp lại, lại mỉm cười, “Không biết vị này là?”
“Đường đệ của ta, Ngạo Thiên.”
Diệp Lâm cong cong khóe môi, cái tên cực phẩm bao nhiêu, ngươi có thể tưởng tượng trong một đống tên phương tây toát ra cái tên “Ngạo Thiên” này có bao nhiêu không hợp không?!
Quan trọng là…, Xavier cong nhân tiện bẻ cong mình còn chưa tính, vì cái gì ngay cả Ngạo Thiên cũng thâm tình chân thành nhìn mình như vậy! Chẳng lẽ hắn muốn vứt bỏ nhóm em gái cũng chạy lên con đường làm gay sao?
Đậu xanh rau má, Diệp Lâm cảm thấy mình giống nhân vật nữ chính trong những tiểu thuyết Mary Sue kia! Tất cả nhân vật chính đều yêu phải ta…
Nổi da gà rụng đầy đất, Diệp Lâm cảm thấy bản thân hoàn toàn không hold được…
“Ngạo Thiên, ngươi đi tâm sự với các bằng hữu của ngươi trước đi, ta có chút chuyện gấp muốn nói với Lind bọn họ.” Auckland ôn hòa mở miệng, loại thái độ thân thiết này rơi vào trong mắt những quý tộc bên cạnh đó, nhất thời âm thầm cảm thấy đáng tiếc, về phần nguyên nhân đáng tiếc sao, mấy năm nay thanh danh của Ngạo Thiên ở đô thành rất xấu, vì thế bọn họ nhìn dáng vẻ Auckland thanh niên tài tuấn lấy lòng đường đệ như vậy không tránh khỏi có chút cảm khái.
Ngạo Thiên qua loa gật gật đầu, hắn hầu như cho đến bây giờ đều không coi đường huynh thích nam nhân ghê tởm này ra gì, lại ẩn tình đưa tình liếc mắt nhìn “nữ thần” đã lâu không gặp một cái, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng lại, vì không để lại ấn tượng xấu trong mắt nữ thần, vẻ mặt lưu luyến thất vọng mà đi ra, thậm chí còn cẩn thận mỗi bước đi âm thầm đưa rau chân vịt mùa thu(2).
Diệp Lâm cảm thấy mình sắp bị sét đánh cháy…
Đến yến hội cung đình lần này chỉ có Diệp Lâm, Xavier cùng Auckland, Archie trở về nhà chính, lần này chết sống lăn lộn bán manh dùng hết thủ đoạn thật sự cũng kéo được Garfield đi, cho nên bọn họ hiện tại căn bản là không ở đô thành, Casimir ngược lại là ở, nhưng lúc bọn họ trở về vừa đúng lúc thân thể ông nội Casimir không tốt lắm, hắn cùng ngày đã được đưa đến trang viên ở ngoại ô đô thành, thiệp mời cũng không thể đưa đến trong tay hắn.
“Quả nhiên là biện pháp tốt.” Auckland dùng chén rượu che môi thấp giọng nói.
Diệp Lâm còn đang trong trạng thái bị sét đánh cả người cứng ngắc, “Cái gì?”
“… Mấy năm này cha ta thu thập cục diện rối rắm cho Ngạo Thiên đều thu thập rất nhiều lần, ký túc xá kia của hắn không có một là đèn hết dầu, cho dù là gia tộc Bonas chúng ta, cũng căn bản không rất đắc tội được.”
Diệp Lâm bĩu môi, đó là đương nhiên, nhớ lúc trước trong tiểu thuyết cha con Auckland cũng chỉ có thể ngáng chân hắn, có những người khác trong gia tộc Bonas che chở, chỉ là tạo thành chút ít phiền phức cho hắn càng là khích lệ hắn hăm hở tiến lên mà thôi, dù sao trong khoảng thời gian đó Ngạo Thiên lực lượng có hạn, nhưng lần này những người ở ký túc xá của Ngạo Thiên kia đều thật thật tại tại là quyền quý ở đô thành, vì nhét toàn bộ bọn họ vào ký túc xá của Ngạo Thiên, chuẩn bị giai đoạn trước đã tốn của Diệp Lâm gần một năm công phu!
“Nhưng mà tiểu tử này coi như lợi hại, chỉnh năm người bọn họ đến đều không phải thảm bình thường, lại không để lại bao nhiêu nhược điểm.” Auckland cười khanh khách, “Nhưng mà a, tỷ như vị công chúa kia vậy, nàng làm sao sẽ chú ý có chứng cớ hay không, chỉ cần nàng tin là Ngạo Thiên làm, vậy sẽ chấp nhất báo thù cho con trai nàng. Nhưng vận khí của tên tiểu tử này còn thật sự tốt, lại ngay cả bệ hạ cũng lên tiếng…”
Xavier nhíu mày, “Nhìn hắn bây giờ còn sống rất tốt.”
“Hắn dựng nên càng nhiều kẻ địch mang đến cho gia tộc càng phiền phức càng lớn, những lão già trong gia tộc kia cũng không phải đều là ngu xuẩn, tự nhiên sẽ có người có ý kiến.” Auckland nhẹ nhàng mỉm cười, “Huống chi, mấy năm nay phụ thân cưng chiều hắn tất cả mọi người đều nhìn ra được, gần như là muốn cái gì cho cái đó, đem tốt nhất đều cho hắn, mặc hắn mỗi ngày ở đô thành hô bằng dẫn bạn vung tiền như rác, nghe nói tháng trước vì tiểu thư Angelica trong hội quán Romond, hắn ném sáu nghìn kim tệ xuống cùng nàng một lần đêm xuân a~”
Đương nhiên, những “bạn tốt” câu dẫn Ngạo Thiên đến nhà hàng dạo làng chơi này, vốn cũng là hố chuẩn bị tốt cho Ngạo Thiên, không phải nói bản thân bọn họ có vấn đề gì, thân phận của bọn họ là không có nửa điểm vấn đề, lại phần lớn là những kẻ ăn chơi trác táng trong một số nhà quý tộc nhỏ, không có tư chất gì không nói, chỉ cần chút dẫn đường nho nhỏ, bọn họ quen biết Ngạo Thiên thiếu gia nhà quý tộc lớn, đương nhiên sẽ hết sức thổi phồng hắn chiều theo hắn làm cho hắn vui vẻ, hơn nữa mấy kẻ này cũng chưa phải hoàn toàn bất tài, vẫn có chút đầu óc, ở bề ngoài cũng là tương đối lấy được ra tay, muốn làm hoa hoa công tử, cũng phải có tư bản của hoa hoa công tử không phải sao?
Nếu nếu bàn về thiên phú ma pháp hoặc đấu khí, rất xin lỗi, vài vị này đều tuyệt đối không được gọi là tốt, đương nhiên, trên tư duy cũng tuyệt đối sẽ không phát triển trở thành nhân vật quân sư nghịch thiên gì, Diệp Lâm cùng Auckland đều trải qua xét duyệt nghiêm khắc mới bỏ đám người kia vào bên cạnh Ngạo Thiên.
Quả nhiên, cái gì gọi là ăn nhịp với nhau ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đây chính là.
Tất cả nam chủng mã, đều có một nhược điểm cực lớn, chính là nữ nhân, nhất là mỹ nữ.
Diệp Lâm cảm thấy mình rất khoan dung từ bi, nếu Ngạo Thiên thích nữ nhân, để hắn thua trên bụng nữ nhân đầy đủ khách khí rồi chứ? Nhưng mà Diệp Lâm vẫn cứ có chút không còn gì để nói, mẹ kiếp, tất cả nam xuyên qua chủng mã đều tuyệt đối thiên phú dị bẩm, mười bốn mười lăm tuổi có thể phiêu kỹ phiêu đến mức này!
Auckland liếc mắt nhìn Ngạo Thiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này một cái, đè thấp thanh âm, “Hiện tại hắn sắp mười lăm tuổi, mấy ngày trước mới vừa đột phá ma pháp sư trung cấp,” tốc độ đột phá này chậm hơn so với bản thân Auckland gần một năm, “Đấu khí ngược lại đột phá cấp năm được một hai tháng, lúc trước hắn mới đến Berysford, còn được xưng là tư chất tốt mấy trăm năm mới gặp, ma vũ song tu, thiên phú hai hệ quang lôi, vốn tưởng rằng sẽ đại phóng dị thải, kết quả cũng không gì hơn cái này…” Trong thanh âm trào phúng tràn ngập hương vị vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Lâm rốt cuộc nở nụ cười, “So với người thường coi như không tệ.” Chỉ cần không so với mấy người bọn họ mà nói.
“Đúng vậy, tiểu tử này còn rất kiêu ngạo, căn bản không coi ta ra gì.” Auckland cười đến ý vị sâu xa.
Xavier nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, “Như vậy, ai đến nói cho ta biết dáng vẻ hắn nhìn Lâm vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Lâm: “…”
Auckland nghiêm trang chững chạc nói, “Nghe nói trong hội quan Romond gần đây có vài nam thị dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trong đó có một vị gọi Casel rất được mấy anh em kia của Ngạo Thiên thích, nói không chừng hắn cũng chuyển khẩu vị.”
Bọn họ cũng đều biết Ngạo Thiên thích nữ nhân xinh đẹp, đối với nữ nhân xinh đẹp gần như ai đến cũng không từ chối.
Diệp Lâm thiếu chút nữa thì ném chén.
Chuyển, khẩu, vị, em, gái, ngươi!
“Ta không thích cặp mắt sắc mị mị kia của hắn, còn như vậy sai Pegit tìm người móc mắt hắn ra cho ta!” Xavier lạnh lùng nói.
Không khí âm lãnh tràn ra, rõ ràng giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng tuyệt đối có loại khí tràng khủng bố làm người rùng mình.
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, Diệp Lâm tỏ vẻ một chút cũng không thích phương hướng tan vỡ này! Rất dọa người được không!
(1) Phiên nhược du long: Trượt đi như rồng bơi trong nước, ý chỉ động tác rất nhanh
(2) Gốc 暗送秋菠 (ám tống thu ba – ngầm đưa rau chân vịt mùa thu): nhìn trộm. Biến thể từ thành ngữ 暗送秋波 (ám tống thu ba – liếc mắt đưa tình)
Ba trước [菠] là rau chân vịt, ba sau [波] là làn sóng, dao động của nước
Nếu không phải mức độ hung tàn của thú nhân vượt quá dự tính của Diệp Lâm, y cũng sẽ không không cắt về tấn công được a!
Nói thật, có thể làm được cái chuyện không đầu óc biết rõ không đánh lại vẫn cứ tiếp tục đánh, lão đại chết lão nhị đi lên điền chỗ trống này, trừ thú nhân cũng không có người khác làm ra được.
Thân là ma đạo sư cùng kiếm sĩ cấp mười, đi đến chỗ nào cũng có thể hoành hành, nhưng mà kiến nhiều cắn chết voi, thú nhân một đám một đám xông lên, đến lúc nhóm Diệp Lâm phân biệt phương hướng chạy về phía thành thị nhân loại, thú nhân đuổi theo phía sau vẫn chưa từng đứt đoạn.
Auckland mím môi giơ pháp trượng nổi lên bão tuyết cuồn cuộn, một dòng sông băng bao la hùng vĩ từ không trung rơi thẳng xuống, gào thét lao nhanh, bụi nước bọc gió lạnh, trực tiếp đông lạnh mấy trăm thú nhân thành tượng băng cứng ngắc.
Archie càng đơn giản, ma pháp hệ vô vẫn luôn là lặng yên không một tiếng động, vô số thú nhân sụp đổ giống như bức tranh tan rã, phân giải thành vô số viên nhỏ, sau đó triệt để bị cắn nuốt, không để lại một chút dấu vết.
Thủ đoạn như vậy càng làm cho người kinh hãi, Diệp Lâm vô số lần mặc niệm trong lòng, shit, cái này căn bản là hủy thi diệt tích cảnh giới cao nhất a!
Xavier lười phiền toái, chỉ tạo một mảnh rừng rậm tử vong trên băng nguyên này, sương mù màu đen bao phủ, vừa nhìn đã làm người lông tơ dựng thẳng, không cần lại phủ lên cái gì liền chính là một bộ phim kinh dị, hơn nữa còn phối hợp với các loại kêu thảm thiết của thú nhân trong rừng.
Theo Diệp Lâm nói, thứ gọi là ma pháp này, càng là cấp bậc cao càng là kiểu cách lớn, còn đồ sộ rung động hơn so với bom tấn huyền huyễn.
Nhưng đời này y dù sao vô duyên với ma pháp, may mà còn có đấu khí.
Garfield cầm song chủy trong tay, gần như biến thành một vệt bóng màu xám nhạt, chủy thủ trong tay phiên nhược du long(), hai vệt sáng bạc nối liền thành một bức tranh lập thể kinh diễm, mức độ phức tạp thật làm cho người hoa cả mắt.
Casimir thì hoàn hoàn toàn toàn chính là bạo lực đại khí, mỗi một kiếm nện xuống đều là quang mang đấu khí chói mắt, có thể trực tiếp chém thú nhân trên một hàng thành hai nửa!
Kiếm sĩ cấp mười có thể chống lại ma đạo sư, đương nhiên không phải là tùy tiện nói ra, cho dù bản lĩnh của bọn họ nhìn qua không đồ sộ như phép thuật của ma đạo sư, nhưng mức thương tổn tuyệt đối lại sẽ không yếu đến chỗ nào.
Lúc này, kiếm vũ của Diệp Lâm đó là càng ngày càng khí phái càng ngày càng xinh đẹp, trong game chỉ là hoa rơi rực rỡ trong một phạm vi nhỏ, hiện tại quy mô càng lúc càng lớn, vì thế, cho dù là bản thân Diệp Lâm nhìn cũng cảm thấy thật sự là quá đẹp, thường xuyên ngay cả các thú nhân cũng đứng tại chỗ nhìn ngẩn ngơ, đặc biệt lúc y bước chân nhẹ nhàng vung quạt khởi vũ trị liệu cho mấy người Xavier ở bên cạnh, các thú nhân căn bản là lướt qua y trực tiếp đi tấn công những người khác, dáng vẻ này, một chút cũng không hung hãn nhìn nửa điểm cũng không có lực sát thương còn đẹp mắt như vậy, gậy búa dao trên tay bọn họ không chém xuống được a…
Diệp Lâm thật sự là càng ngày càng buồn bực!
Nam nhân muốn xinh đẹp như vậy làm cái gì, có thể ăn không?! Rõ ràng trở nên càng ngày càng lợi hại lại không thể nào cảm thấy tự hào với sự lợi hại của mình, ngược lại vừa xấu hổ lại rối rắm, loại tâm lý này quả thật sắp làm y nghẹn chết!
Mẹ kiếp, còn có có được bàn tay vàng nháo tâm hơn y sao?
Các thú nhân không phải đối thủ đơn thể mạnh mẽ gì, sáu người cũng không cần bao nhiêu tính toán chuẩn xác bao nhiêu vị trí tinh diệu tiêu sái, chỉ cần bạo lực đánh giết là đủ rồi, có Diệp Lâm cam đoan an toàn, lại có đầy đủ nước thuốc khôi phục, trên người đều là trang bị hồi phục ma lực Diệp Lâm làm, một đường này giết xuống, đến cuối cùng quả thật có thể dùng buồn tẻ chết lặng để hình dung.
Nhìn thấy cứ điểm băng tuyết quan trọng, Diệp Lâm cảm khái trong lòng.
May mà thú nhân còn không tính rất không có đầu óc, đuổi đến nơi này chỉ có thể rút về, nhưng mà khuấy đến long trời lở đất như vậy, phỏng chừng trong mấy năm lại đây những thú nhân này cũng không còn sức lực gì để kéo một đại quân đến quấy rầy nhân loại.
Quân coi giữ nhanh chóng cho bọn họ đi vào, nguyên nhân rất đơn giản, các thú nhân tuyệt đối không thể nào dùng được loại ma pháp ầm ầm sóng dậy như thế này.
Một tháng sau, bọn họ về tới đô thành, mà động tác ở băng nguyên lần này cũng không giấu được hoàng đế bệ hạ trong đô thành, cùng ngày bọn họ trở lại đô thành liền nhận được thiệp mời dự tiệc, Diệp Lâm nhìn thiệp mời vàng ròng kia nhíu mày, “Đây là muốn khen ngợi chúng ta?”
“Hơn phân nửa là.” Xavier lười biếng nói, “Chuyện Asel có khi bệ hạ cũng sẽ hảo hảo cảm ơn chúng ta.”
Diệp Lâm im lặng.
Không sai, hoàng đế bệ hạ căn bản không hề nghĩ tới để Rodliff kế thừa vị trí kia, trong lòng hắn vẫn luôn chú ý chính là Asel, nếu sau lưng không có vị quân chủ coi như anh minh này động tay chân, kẻ gãy chân như Roloji làm sao có thể cuối cùng trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi! Chỉ cần một lần đánh vỡ kế hoạch của Rodliff, nhắc tỉnh vị bệ hạ kia một lần, hắn đương nhiên biết bảo vệ tính mạng Asel.
Diệp Lâm vốn còn lo bọn họ bị nhốt trong tháp suốt ba bốn năm, vạn nhất trong thời gian này Asel chết thì phải làm sao, hiện tại xem ra, y vẫn là thay đổi quỹ đạo vốn có của câu chuyện, nhìn từ góc độ bản thân y, hình như duy nhất nhìn ra hiệu quả thay đổi, cũng chỉ có chuyện này mà thôi.
Asel không chết, như vậy Nathaly khả năng rất lớn căn bản cũng không gặp rủi ro, Asel căn bản sẽ không cho phép Lily cùng một hỗn cầu có một đám hậu cung như Ngạo Thiên, ở một phương diện nào đó, Diệp Lâm rất không hy vọng nhóc béo mình nhìn lớn lên bị tên đáng chết Ngạo Thiên kia đạp hư.
Diệp Lâm mặc lại chính trang đã lâu không động đến, lễ phục bó sát người màu trắng kia khiến cho y nhìn qua càng thêm cao gầy thon dài, eo nhỏ chân dài, tú mĩ mười phần.
Xavier cùng y cũng đã là dáng vẻ thanh niên khoảng hai mươi, trên thực tế đã có hai ba năm bọn họ không dùng mật hoa luân hồi, nhưng mà duy trì bề ngoài này đã không còn có thể làm cho người nghi ngờ, bởi vì Xavier đã là ma đạo sư, mà Diệp Lâm cũng là kiếm sĩ cấp mười.
Nếu như nói Xavier thời kỳ thiếu niên là xinh đẹp nho nhã tuấn mỹ, như vậy hắn lúc này đã có năm sáu phần giống tinh linh vương Yose dung mạo khí tràng đều tương đối xuất chúng kia, nhưng lại nhu hòa hơn một chút so với Yose, môi cùng độ cong cằm quả thật giống nữ vương tinh linh Belinda xinh đẹp như đúc.
Kết hợp ưu điểm hai bên của hai vị gần như được xưng là tinh linh ưu tú nhất như vậy, sau khi Xavier chỉnh lý hoàn chỉnh, chỉ đứng ra đã đủ hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Bất luận là hắn hay Diệp Lâm, chỉ nói dung mạo tuyệt đối là người nổi bật, lúc bọn họ sóng vai đi tới, quả thực giống như vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt người.
Yến hội cung đình.
Trường hợp như vậy chưa bao giờ là Diệp Lâm thích, hơn nữa khi nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh Auckland, gần như trong nháy mắt, trái tim Diệp Lâm trầm xuống.
Ngạo Thiên.
Hầu như không cần hoài nghi, chỉ cần một cái liếc mắt, Diệp Lâm có thể nhận ra người kia là Ngạo Thiên thời thiếu niên.
Không sai, gần bốn năm qua đi, hắn đã sắp mười lăm tuổi.
Trong nguyên tác nói như thế nào nhỉ? Mái tóc vàng chói mắt, tươi cười sáng lạn như quang huy thần Quang Minh.
Khụ, phải tha thứ từ ngữ cằn cỗi của tác giả loại tiểu thuyết chủng mã này, bọn họ chưa bao giờ sẽ tiêu phí mấy trăm chữ đi miêu tả dung mạo nhân vật chính như các nữ tác giả của tiểu thuyết.
Nhưng mà, không thể nghi ngờ diện mạo của Ngạo Thiên là cực kỳ đẹp mắt, nếu không cũng sẽ không hấp dẫn nhiều em gái thiêu thân lao đầu vào lửa tre già măng mọc như vậy. Nhưng mà đâu, trong mắt Diệp Lâm, diện mạo của Xavier thật ra cũng rất có tư bản hậu cung a…
“Lind.” Auckland chào, trên mặt hơi hơi mang theo ý cười, không dấu vết chớp chớp đôi mắt.
Diệp Lâm cũng mỉm cười, liếc mắt qua vệt xanh dưới mắt Ngạo Thiên.
Ah, đêm qua ngủ không ngon đúng không?
Trong tiểu thuyết gốc, Ngạo Thiên lúc này đang ở trong thời kỳ tích lũy lực lượng mấu chốt, Auckland bọn họ nhằm vào tương đối lợi hại, Ngạo Thiên đánh hạ một trận lại một trận, hoàn hoàn toàn toàn nhờ họa được phúc, bởi vì các loại làm khó dễ, không chỉ thắng được các em gái đồng tình, còn làm cho hắn đặt rất nhiều tâm tư trên việc tu luyện.
Nếu như nhớ không nhầm mà nói, Ngạo Thiên mười lăm tuổi đã là ma pháp sư cao cấp cùng kiếm sĩ cấp bảy, sau khi chân chính cố gắng tu luyện Diệp Lâm mới biết thành tích này có bao nhiêu kinh người! Dù sao Xavier cùng Auckland lúc mười bốn tuổi vẫn là ma pháp sư trung cấp, loại thăng cấp này cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bàn tay vàng của nhân vật chính không chỉ là trâu bò, mà căn bản là không khoa học!
Nhưng hiện tại, Diệp Lâm có thể kết luận Ngạo Thiên chưa đi đến độ cao như vậy.
Auckland nóng lòng báo cáo thành quả cho Diệp Lâm, nhưng Ngạo Thiên lại con mắt sáng lên, “Đường ca, không giới thiệu một chút sao?”
Nhìn cặp mắt “thâm tình” kia của Ngạo Thiên, Diệp Lâm hung hăng rùng mình một cái!
Con mẹ nó, có ý gì đây!
Auckland ngẩn ra, giọng điệu bình thản, “Đây là bằng hữu của ta, hầu tước Lindberg, cùng anh trai cậu ấy, bá tước Sal.”
Ngạo Thiên vội vàng lộ ra nụ cười mê người nhất, “Hầu tước Lind, ta nghe nói sự tích của ngài ở băng nguyên, thật sự rất tốt.” Vừa nói trong lòng còn không khỏi ảo não đêm qua cùng mấy người Newit ở hội quán Romond chơi quá mức, không dùng trạng thái tốt nhất đến đối mặt lần gặp mặt chính thức đầu tiên quan trọng như vậy!
Thật, sự, là, đủ!
Diệp Lâm bị ánh mắt này cùng giọng điệu ẩn tình đưa tình làm cho lông tơ dựng thẳng!
Y không ngốc, nhưng cũng không phải rất mẫn cảm với chuyện tình cảm, giống như năm đó Jacklyn từng thích y, bản thân y lại không phát hiện chút nào, nhưng loại này của Ngạo Thiên —— thật sự rất rõ ràng a thân, rõ ràng đến Diệp Lâm muốn thô thần kinh xem nhẹ cũng, không, thể!
Ánh mắt Xavier ở bên cạnh đã híp lại, lại mỉm cười, “Không biết vị này là?”
“Đường đệ của ta, Ngạo Thiên.”
Diệp Lâm cong cong khóe môi, cái tên cực phẩm bao nhiêu, ngươi có thể tưởng tượng trong một đống tên phương tây toát ra cái tên “Ngạo Thiên” này có bao nhiêu không hợp không?!
Quan trọng là…, Xavier cong nhân tiện bẻ cong mình còn chưa tính, vì cái gì ngay cả Ngạo Thiên cũng thâm tình chân thành nhìn mình như vậy! Chẳng lẽ hắn muốn vứt bỏ nhóm em gái cũng chạy lên con đường làm gay sao?
Đậu xanh rau má, Diệp Lâm cảm thấy mình giống nhân vật nữ chính trong những tiểu thuyết Mary Sue kia! Tất cả nhân vật chính đều yêu phải ta…
Nổi da gà rụng đầy đất, Diệp Lâm cảm thấy bản thân hoàn toàn không hold được…
“Ngạo Thiên, ngươi đi tâm sự với các bằng hữu của ngươi trước đi, ta có chút chuyện gấp muốn nói với Lind bọn họ.” Auckland ôn hòa mở miệng, loại thái độ thân thiết này rơi vào trong mắt những quý tộc bên cạnh đó, nhất thời âm thầm cảm thấy đáng tiếc, về phần nguyên nhân đáng tiếc sao, mấy năm nay thanh danh của Ngạo Thiên ở đô thành rất xấu, vì thế bọn họ nhìn dáng vẻ Auckland thanh niên tài tuấn lấy lòng đường đệ như vậy không tránh khỏi có chút cảm khái.
Ngạo Thiên qua loa gật gật đầu, hắn hầu như cho đến bây giờ đều không coi đường huynh thích nam nhân ghê tởm này ra gì, lại ẩn tình đưa tình liếc mắt nhìn “nữ thần” đã lâu không gặp một cái, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng lại, vì không để lại ấn tượng xấu trong mắt nữ thần, vẻ mặt lưu luyến thất vọng mà đi ra, thậm chí còn cẩn thận mỗi bước đi âm thầm đưa rau chân vịt mùa thu().
Diệp Lâm cảm thấy mình sắp bị sét đánh cháy…
Đến yến hội cung đình lần này chỉ có Diệp Lâm, Xavier cùng Auckland, Archie trở về nhà chính, lần này chết sống lăn lộn bán manh dùng hết thủ đoạn thật sự cũng kéo được Garfield đi, cho nên bọn họ hiện tại căn bản là không ở đô thành, Casimir ngược lại là ở, nhưng lúc bọn họ trở về vừa đúng lúc thân thể ông nội Casimir không tốt lắm, hắn cùng ngày đã được đưa đến trang viên ở ngoại ô đô thành, thiệp mời cũng không thể đưa đến trong tay hắn.
“Quả nhiên là biện pháp tốt.” Auckland dùng chén rượu che môi thấp giọng nói.
Diệp Lâm còn đang trong trạng thái bị sét đánh cả người cứng ngắc, “Cái gì?”
“… Mấy năm này cha ta thu thập cục diện rối rắm cho Ngạo Thiên đều thu thập rất nhiều lần, ký túc xá kia của hắn không có một là đèn hết dầu, cho dù là gia tộc Bonas chúng ta, cũng căn bản không rất đắc tội được.”
Diệp Lâm bĩu môi, đó là đương nhiên, nhớ lúc trước trong tiểu thuyết cha con Auckland cũng chỉ có thể ngáng chân hắn, có những người khác trong gia tộc Bonas che chở, chỉ là tạo thành chút ít phiền phức cho hắn càng là khích lệ hắn hăm hở tiến lên mà thôi, dù sao trong khoảng thời gian đó Ngạo Thiên lực lượng có hạn, nhưng lần này những người ở ký túc xá của Ngạo Thiên kia đều thật thật tại tại là quyền quý ở đô thành, vì nhét toàn bộ bọn họ vào ký túc xá của Ngạo Thiên, chuẩn bị giai đoạn trước đã tốn của Diệp Lâm gần một năm công phu!
“Nhưng mà tiểu tử này coi như lợi hại, chỉnh năm người bọn họ đến đều không phải thảm bình thường, lại không để lại bao nhiêu nhược điểm.” Auckland cười khanh khách, “Nhưng mà a, tỷ như vị công chúa kia vậy, nàng làm sao sẽ chú ý có chứng cớ hay không, chỉ cần nàng tin là Ngạo Thiên làm, vậy sẽ chấp nhất báo thù cho con trai nàng. Nhưng vận khí của tên tiểu tử này còn thật sự tốt, lại ngay cả bệ hạ cũng lên tiếng…”
Xavier nhíu mày, “Nhìn hắn bây giờ còn sống rất tốt.”
“Hắn dựng nên càng nhiều kẻ địch mang đến cho gia tộc càng phiền phức càng lớn, những lão già trong gia tộc kia cũng không phải đều là ngu xuẩn, tự nhiên sẽ có người có ý kiến.” Auckland nhẹ nhàng mỉm cười, “Huống chi, mấy năm nay phụ thân cưng chiều hắn tất cả mọi người đều nhìn ra được, gần như là muốn cái gì cho cái đó, đem tốt nhất đều cho hắn, mặc hắn mỗi ngày ở đô thành hô bằng dẫn bạn vung tiền như rác, nghe nói tháng trước vì tiểu thư Angelica trong hội quán Romond, hắn ném sáu nghìn kim tệ xuống cùng nàng một lần đêm xuân a~”
Đương nhiên, những “bạn tốt” câu dẫn Ngạo Thiên đến nhà hàng dạo làng chơi này, vốn cũng là hố chuẩn bị tốt cho Ngạo Thiên, không phải nói bản thân bọn họ có vấn đề gì, thân phận của bọn họ là không có nửa điểm vấn đề, lại phần lớn là những kẻ ăn chơi trác táng trong một số nhà quý tộc nhỏ, không có tư chất gì không nói, chỉ cần chút dẫn đường nho nhỏ, bọn họ quen biết Ngạo Thiên thiếu gia nhà quý tộc lớn, đương nhiên sẽ hết sức thổi phồng hắn chiều theo hắn làm cho hắn vui vẻ, hơn nữa mấy kẻ này cũng chưa phải hoàn toàn bất tài, vẫn có chút đầu óc, ở bề ngoài cũng là tương đối lấy được ra tay, muốn làm hoa hoa công tử, cũng phải có tư bản của hoa hoa công tử không phải sao?
Nếu nếu bàn về thiên phú ma pháp hoặc đấu khí, rất xin lỗi, vài vị này đều tuyệt đối không được gọi là tốt, đương nhiên, trên tư duy cũng tuyệt đối sẽ không phát triển trở thành nhân vật quân sư nghịch thiên gì, Diệp Lâm cùng Auckland đều trải qua xét duyệt nghiêm khắc mới bỏ đám người kia vào bên cạnh Ngạo Thiên.
Quả nhiên, cái gì gọi là ăn nhịp với nhau ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đây chính là.
Tất cả nam chủng mã, đều có một nhược điểm cực lớn, chính là nữ nhân, nhất là mỹ nữ.
Diệp Lâm cảm thấy mình rất khoan dung từ bi, nếu Ngạo Thiên thích nữ nhân, để hắn thua trên bụng nữ nhân đầy đủ khách khí rồi chứ? Nhưng mà Diệp Lâm vẫn cứ có chút không còn gì để nói, mẹ kiếp, tất cả nam xuyên qua chủng mã đều tuyệt đối thiên phú dị bẩm, mười bốn mười lăm tuổi có thể phiêu kỹ phiêu đến mức này!
Auckland liếc mắt nhìn Ngạo Thiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này một cái, đè thấp thanh âm, “Hiện tại hắn sắp mười lăm tuổi, mấy ngày trước mới vừa đột phá ma pháp sư trung cấp,” tốc độ đột phá này chậm hơn so với bản thân Auckland gần một năm, “Đấu khí ngược lại đột phá cấp năm được một hai tháng, lúc trước hắn mới đến Berysford, còn được xưng là tư chất tốt mấy trăm năm mới gặp, ma vũ song tu, thiên phú hai hệ quang lôi, vốn tưởng rằng sẽ đại phóng dị thải, kết quả cũng không gì hơn cái này…” Trong thanh âm trào phúng tràn ngập hương vị vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Lâm rốt cuộc nở nụ cười, “So với người thường coi như không tệ.” Chỉ cần không so với mấy người bọn họ mà nói.
“Đúng vậy, tiểu tử này còn rất kiêu ngạo, căn bản không coi ta ra gì.” Auckland cười đến ý vị sâu xa.
Xavier nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, “Như vậy, ai đến nói cho ta biết dáng vẻ hắn nhìn Lâm vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Lâm: “…”
Auckland nghiêm trang chững chạc nói, “Nghe nói trong hội quan Romond gần đây có vài nam thị dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trong đó có một vị gọi Casel rất được mấy anh em kia của Ngạo Thiên thích, nói không chừng hắn cũng chuyển khẩu vị.”
Bọn họ cũng đều biết Ngạo Thiên thích nữ nhân xinh đẹp, đối với nữ nhân xinh đẹp gần như ai đến cũng không từ chối.
Diệp Lâm thiếu chút nữa thì ném chén.
Chuyển, khẩu, vị, em, gái, ngươi!
“Ta không thích cặp mắt sắc mị mị kia của hắn, còn như vậy sai Pegit tìm người móc mắt hắn ra cho ta!” Xavier lạnh lùng nói.
Không khí âm lãnh tràn ra, rõ ràng giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng tuyệt đối có loại khí tràng khủng bố làm người rùng mình.
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, Diệp Lâm tỏ vẻ một chút cũng không thích phương hướng tan vỡ này! Rất dọa người được không!
() Phiên nhược du long: Trượt đi như rồng bơi trong nước, ý chỉ động tác rất nhanh
() Gốc 暗送秋菠 (ám tống thu ba – ngầm đưa rau chân vịt mùa thu): nhìn trộm. Biến thể từ thành ngữ 暗送秋波 (ám tống thu ba – liếc mắt đưa tình)
Ba trước [菠] là rau chân vịt, ba sau [波] là làn sóng, dao động của nước