Một tia sáng trên người Ngạo Thiên lóe lên một cái, móng vuốt của Rebecca bị văng ra, vòng cổ phòng hộ trên người hắn bởi vì tính mạng chủ nhân bị uy hiếp tự động mở ra, sau đó tay Rebecca cũng bị Ngạo Thiên nắm chắc, hắn lớn tiếng nói: “Ngươi quả nhiên không có ý tốt!”
Rebecca lập tức liền khóc lên khóc đến lê hoa đái vũ điềm đạm đáng yêu, Ngạo Thiên lập tức ngạc nhiên.
“… Ta không còn cách nào, ta không còn cách nào! Bọn họ bắt ông nội ta, nếu ta không thể giết ngươi mà nói, bọn họ sẽ giết hắn, ông nội là người thân duy nhất của ta, Ngạo Thiên, ta phải làm sao, ta thích ngươi a, ngươi là nam nhân duy nhất của ta, chỉ là ông nội phải làm sao…”
Biểu tình trên mặt Ngạo Thiên dần dần nhu hòa xuống, hắn thở dài, tuy rằng còn có chút nghi ngờ, hắn là thương hương tiếc ngọc, cũng không phải ngu si, nhưng mà Rebecca khóc quá thê thảm cũng quá đẹp, làm hắn nhịn không được ôm nàng vào ngực, “Không sao Rebecca, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Rebecca tựa đầu trên vai Ngạo Thiên, trên mặt còn treo nước mắt, lại lộ ra một tia mỉm cười ngoan lệ.
“Là ở hướng này?” Braddock hỏi người bên cạnh.
Thanh niên trên vai đậu một con chim cắt trắng ngưng mắt nhìn sao trời ban đêm, mỉm cười, “Không sai, lúc trước đạo sư nói hắn là một ngôi sao sáng, nhưng không biết vì sao lại bị quần sao phá hỏng, ngược lại thành sao chổi, ngươi nhìn xem.”
Braddock nhìn về phía không trung, trong những ngôi sao lóe lên, có thể nhìn thấy một ngôi sao chổi kéo đuôi dài xẹt qua.
“Hắn sắp rơi xuống.” Thanh niên tiếc nuối mà nói, “Lúc đạo sư nhìn thấy ngôi sao sáng này ngang trời xuất thế còn từng bói toán tính mệnh cách cho hắn, lại không ngờ được rằng, quần sao chung quanh hắn lóe lên, tạo thành tư thế chèn ép hắn, chỉ vài năm ngắn ngủi, vậy mà đã thành một sao chổi.” Giọng điệu của hắn chầm chậm, lại mang theo vài phần hương vị thần bí khó lường, làm nhóm kỵ sĩ trong đoàn kỵ sĩ đều lộ ra biểu tình sùng kính.
Braddock đã có chút không kiên nhẫn, “Rei, ngươi chỉ cần nói cho ta biết có phải ở hướng này hay không!”
Thanh niên lúc này mới thanh thanh cổ họng, chỉ chỉ hướng bắc, “Hắn chạy theo hướng này.” Hắn nghiêm nghị nói, “Nhưng mà, chúng ta không nhất định có thể theo kịp, vừa rồi ta bói sao, còn có vài nhóm người khác cũng đang đi theo hắn.”
Braddock gật gật đầu, “Đi!”
Người giáo hội quang minh không có cao thủ chiêm tinh sư giống như trong đoàn kỵ sĩ hoàng gia, nhưng bọn họ có biện pháp khác, Lancelot đã sớm nghĩ cách để lại hơi thở ánh sáng trên người Ngạo Thiên, những kỵ sĩ thần thánh cùng mục sư bọn họ này chỉ cần đuổi theo hơi thở ánh sáng nhàn nhạt ấy là đủ rồi, trên thực tế bọn họ rõ ràng cảm giác được bọn họ cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Diệp Lâm cùng Xavier cũng bay nhanh đi trước trong rừng rậm, bọn họ đã nhận được tin truyền lại phát hiện tung tích của Ngạo Thiên, hơn nữa, còn có người giáo hội quang minh cùng đoàn kỵ sĩ, Casimir cùng Auckland chạy về thành bảo trước, công chúa Jacklyn đến, nàng là đến vì Arrilla. Nhưng Diệp Lâm thật nghi ngờ Arrilla có thể nghe nàng khuyên nhủ hay không, bởi vì các nữ nhân trong văn chủng mã này một khi gặp phải Ngạo Thiên, liền giống như bị nghiện vậy, muốn từ bỏ thật sự là có chút khó khăn…
Archie bỗng nhiên chạy đến, sắc mặt có chút kỳ quái, Diệp Lâm hỏi: “Làm sao vậy?”
“… Jacoba mất tích.”
Khóe mắt Diệp Lâm giật một cái, ngươi xem đi, y biết mà!
Vì cái gì em gái có thông minh đến mấy ở trong văn chủng mã cũng sẽ chỉ số thông minh giảm xuống đến mức độ này?
Garfield tức giận nói: “Hiện tại trong mảnh rừng rậm này loại người nào cũng có, không biết nàng đến làm cái gì!”
Xavier bỗng nhiên dừng bước.
Diệp Lâm nhìn về phía hắn, “Làm sao vậy?”
Xavier lạnh lùng mỉm cười, “Yose, không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở trong này.”
Tiếng cười truyền đến, tinh linh tóc đen tuấn mỹ mang theo mỉm cười tà khí đi ra, “Ah, Xavier, thật không nghĩ đến là ngươi.”
“Đúng vậy, là ta.” Xavier nhìn về phía hắn, “Mảnh đất ngươi đang đứng trên lúc này đều là của ta, nhưng mà Yose, ngươi thật đúng là mạng lớn, vậy mà còn có thể sống sót trong pháp trận bảo vệ. Chẳng qua ta thấy không phải bản lĩnh của ngươi, mà là dựa vào Belinda đúng không?”
Yose hừ lạnh một tiếng, “Ngươi vẫn là không đáng yêu như vậy. Nhưng mà, ta phải hồi báo một chút cuối cùng của ngươi ở ngoài tháp ma pháp kia thế nào đây?”
Hắn lơ lửng ở giữa không trung, đôi mắt tím lạnh lùng như sương, Yose tinh thông phép thuật hệ ám, lại còn là một cao thủ ám sát, Diệp Lâm cảnh giác lên, tuy rằng y cùng Xavier hiện tại không giống trước kia, hẳn là cũng không yếu hơn Yose, nhưng Yose là người đã sờ đi lăn đánh nhiều năm như vậy trong thành ám tinh linh, kinh nghiệm cùng thủ đoạn của hắn không phải y cùng Xavier có thể sánh bằng.
“Keng!” Yose sắc mặt trầm ngưng, chặn lần đánh lén này của Garfield! Cảm giác được dao động pháp thuật thuộc về đại ma đạo sư từ trên người Xavier cùng Archie, lúc này hắn mới kinh ngạc: “Trong thời gian ngắn như vậy mà các ngươi có thể ——”
“Yose!”
Belinda mặc váy dài trắng noãn đi ra, nàng vẫn thánh khiết xinh đẹp như trước, ánh mắt nhìn về phía Xavier lại đã có chút phức tạp.
Xavier cười lạnh, “Ta đã nói làm sao Yose lại rời thành ám tinh linh, Belinda ngươi thân là nữ vương tinh linh tại sao lại xuất hiện ở trong mảnh rừng rậm này, không phải là hai người các ngươi cũng bỏ trốn đấy chứ? Thế nào, trước kia nói ta là chứng minh sỉ nhục, hiện tại bản thân lại chạy theo kẻ thù?”
Diệp Lâm nhíu mày, bên này bọn họ có bốn người, theo lý đối phó hai người Yose cùng Belinda không thành vấn đề.
“Vương!” Vài ám tinh linh cũng chạy vội đến, trong lòng Diệp Lâm run lên, rất nhanh, một đám bạch tinh linh cũng đã đi tới.
Những ám tinh linh cùng bạch tinh linh này đều là võ trang đầy đủ, hơn nữa thực lực không kém, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bốn người Diệp Lâm Xavier.
Belinda mở miệng, “Các ngươi đi đi, chúng ta chỉ là đi ngang qua, rất nhanh sẽ rời đi.” Nàng thở dài.
Yose bất mãn kêu một tiếng, “Belinda! Lúc đó nó hại chết nhiều tinh anh hai tộc chúng ta như vậy, tuyệt đối không thể thả nó rời đi!”
Diệp Lâm không nhịn được mở miệng, “Nói lời tạm biệt cũng nói quá vẹn toàn, chỉ bằng các ngươi còn không biết là ai giết được ai!”
Yose nguy hiểm nheo mắt lại, “Không bằng chúng ta thử xem xem?” Một luồng sáng màu đen sắc bén cực nhanh đánh về phía Diệp Lâm!
Xavier giơ pháp trượng lên, một hàng rào xanh lục xuất hiện trước mặt Diệp Lâm, “Yose, ngươi muốn chết!”
Yose còn muốn động thủ, lại bị Belinda cản lại, “Yose! Đừng quên chuyện quan trọng hiện tại.”
“Đúng rồi, các ngươi có nhìn thấy một tiểu tử tóc vàng không?”
Garfield cười nhạo, “Dựa vào cái gì nói cho các ngươi biết?”
Yose nhẹ nhàng mỉm cười, “Coi như các ngươi may mắn, Xavier, tạm thời trước bỏ qua các ngươi.”
“Thật sự là thích nói mạnh miệng, còn chưa biết là ai bỏ qua ai đâu!” Archie nói thầm.
Belinda nhìn về phía Xavier, nghiêm túc nói: “Ta cùng Yose không phải bỏ trốn, mà là đến đây tìm hạt giống cây sinh mệnh, bạch tinh linh cùng ám tinh linh thù sâu như biển, nhưng vì cây sinh mệnh, chúng ta có thể tạm thời hợp tác, nào biết được hôm qua lại bị một thiếu niên tóc vàng trộm mất hạt giống, Xavier, ngươi cũng là một tinh linh, nên biết đây đối với tinh linh có ý nghĩa như thế nào! Nếu ngươi từng thấy hắn, còn xin nói cho ta biết.”
Trong lòng Diệp Lâm khiếp sợ, mẹ kiếp, tiểu tử tóc vàng, cây sinh mệnh! Đậu xanh rau má, đều đã đến mức này, ông trời ngươi vậy mà còn mở bàn tay vàng cho Ngạo Thiên! Hắn lại có thể trộm đi hạt giống cây sinh mệnh dưới mí mắt hai cao thủ như Yose cùng Belinda, đây không phải là nói đùa chứ?!
Xavier nâng mi, “Thật không khéo, chúng ta cũng đang tìm hắn, nhưng mà, nếu ta tìm thấy trước, hạt giống cây sinh mệnh tự nhiên là của ta.”
Yose giận tái mặt, Belinda nhíu mày, cuối cùng vẫn là nói, “Đi thôi, Yose!”
Nhìn theo nhóm tinh linh này rời đi, Diệp Lâm nhịn không được nói, “Ngạo Thiên thật đúng là biết gây chuyện.”
“Hạt giống cây sinh mệnh? Đây chính là thứ trong truyền thuyết.” Garfield thanh thanh cổ họng.
Xavier mỉm cười: “Xem ra chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được Ngạo Thiên một chút mới được, cái thứ này cũng không thể rơi vào tay người khác, cho dù là tinh linh —— cũng không được.”
Lúc này Diệp Lâm mới nhớ đến, hình như khế ước giữa y và Xavier, dùng nhựa cây sinh mệnh là có thể giải trừ?
Vì thế, y im lặng xuống, không nói lời nào.
Tinh linh là chủ nhân của rừng rậm, sinh mệnh dài lâu của bọn họ hầu như đều vượt qua trong rừng rậm, ở trong rừng rậm mà muốn tránh né tinh linh truy kích là hầu như không quá có thể.
Nhóm Diệp Lâm cùng Xavier chính là bởi vì đến gần nơi Ngạo Thiên đang ở, mới có thể gặp phải hai người Yose, Belinda, bởi vì bọn họ đang đuổi theo phía sau Ngạo Thiên.
Khi ánh lửa màu đỏ chói sáng nửa bầu trời, Xavier biến sắc, “Cấm chú hệ hỏa!”
“Lửa mạnh đốt thành.” Archie nhẹ nhàng nói.
Diệp Lâm bình tĩnh, “Dùng cấm chú hệ hỏa trong rừng rậm, Ngạo Thiên đây là muốn chết sao?”
Khắp rừng rậm đều đốt cháy mà nói, bản thân hắn cũng trốn không thoát đúng không!
Nhưng rất nhanh, tiếng sóng vang vọng trời đất truyền đến, Garfield thất thanh nói: “Biển gầm! Cấm chú hệ thủy!”
Nước lửa giao hòa, hai cấm chú tràn ra trong mảnh rừng rậm này, đại ma đạo sư cũng có thể dùng cấm chú, nhưng một cấm chú thôi đã đủ rút hết pháp lực của bọn họ, chỉ có pháp thánh mới có thể liên tục dùng cấm chú, trong mảnh rừng rậm này đương nhiên không có pháp thánh tồn tại.
Đây là quyển trục ma pháp của Ngạo Thiên, Auckland từng nói, trên người Ngạo Thiên có hai quyển trục ma pháp cấm chú.
Nhóm Diệp Lâm cùng Xavier nhanh chóng lui vài dặm, mới miễn cưỡng xem như không bị cấm chú lan đến, nhưng nhìn vô số cây cối bị nước lửa thổi quét, mảnh rừng cây rậm rạp này, gần như bị hủy diệt không còn gì. Một số đạo tặc của DK phỏng chừng cũng không kịp rút lui, nhưng mà dùng thân thủ cùng bản lĩnh chạy thoát thân của bọn họ, chỉ cần không ở trung tâm cấm chú, hẳn là không đến mức cứ thế mà chết, chẳng qua, bị thương là khó tránh khỏi.
Nhưng sắc mặt Diệp Lâm vẫn cứ có chút khó coi, dù nói như thế nào, những người này đều là thủ hạ của bọn họ, y thật sự không nguyện ý có tổn hại vì Ngạo Thiên.
“Hẳn là Yose cùng Belinda.” Xavier trầm ngâm nói, “Cho dù thực lực của bọn họ có mạnh nữa, dưới hai cấm chú, hẳn là cũng không sống được.”
Diệp Lâm nghe giọng điệu bình tĩnh của hắn, thở dài.
Đôi cha mẹ cặn bã này có thể chết chung với nhau coi như là không tệ, nhưng cũng bởi vậy, Ngạo Thiên coi như tự bại lộ vị trí!
Hiệu quả của cấm chú rút đi, rừng rậm bị tàn phá qua hầu như hoàn toàn mất đi sinh cơ, tản ra hơi thở lụn bại, Diệp Lâm quả thật cũng bị tức chết rồi, đây là đất phong của y địa bàn của y, rừng rậm tốt đẹp biến thành như vậy! Mẹ kiếp, nhìn, hồ nước xinh đẹp vốn có trong rừng rậm kia triệt để không thấy!
Mấy nhóm người đều đồng loạt xông về phía nơi cấm chú bùng nổ!
Chờ khi Diệp Lâm đuổi đến, liền nhìn thấy Ngạo Thiên một thân chật vật, Rebecca đứng sau lưng hắn, mang theo vẻ mặt sợ hãi, bên phải là đoàn kỵ sĩ hoàng gia của Braddock, bên trái là nhân sĩ giáo hội quang minh áo choàng xám đậm.
Bọn họ vừa đến, hình như chính là thế chân vạc?
Ngạo Thiên nhìn thấy Diệp Lâm xuất hiện, ánh mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Những tinh linh kia đều chết! Lind, ta giết bọn họ!”
Diệp Lâm: “…”
Mẹ kiếp, lời y thuận miệng bịa ra vậy mà hắn lại tin tưởng như vậy! Hơn nữa đi… Đây rốt cuộc là cái biểu tình vội vàng tranh công gì a…
“Lind, ta báo thù cho ngươi!” Hắn còn đang thâm tình chân thành mà nói.
Diệp Lâm bỗng nhiên nhìn về phía Xavier, cười nói: “Nhìn, hắn báo thù cho ngươi rồi kìa.”
Không vui trên mặt Xavier lập tức rút đi, hắn cười như không cười nói: “Ngươi nói với hắn cái gì?”
Ngạo Thiên lập tức ngây ngẩn cả người, lúc này mới đem ánh mắt địch ý đặt trên người Xavier.
Nam nhân này ——
Giữa Diệp Lâm cùng Xavier thật ra cũng không phải rất giống giữa người yêu với nhau, cho nên trừ bốn đồng bọn bên cạnh ra, căn bản không ai từng nghi ngờ quan hệ của bọn họ, nhưng nhìn kỹ đi, từ ánh mắt bọn họ nhìn đối phương, cái loại dáng điệu ăn ý này, khuôn mặt đặc biệt ôn nhu khi đối mặt với đối phương kia, vẫn là có thể nhìn ra khác biệt.
Bọn họ mới là người yêu nhau.
Khi Ngạo Thiên ý thức được chuyện này, ghen tị đến khuôn mặt đều vặn vẹo!
Đó là nữ thần của hắn, nữ thần bắt đầu từ năm tuổi hắn yêu nhiều năm như vậy! Làm sao có thể bị một người như vậy ——
Chết tiệt, cho dù cùng là nam nhân, Ngạo Thiên cũng phải thừa nhận người này dáng vẻ vô cùng anh tuấn, cũng không kém mình chút nào! Nhưng mà cái loại “người thường” giống như hắn, làm sao xứng đôi với nữ thần của hắn!
“Hiện tại nên đến lượt chúng ta đi tính toán sổ sách không phải sao?” Diệp Lâm ngược lại nhìn về phía Ngạo Thiên.
Rebecca đảo mắt, bỗng nhiên từ phía sau Ngạo Thiên đi ra, cung kính thi lễ với mấy người Diệp Lâm, “Đại nhân, Rebecca may mắn không làm nhục mệnh, vòng cổ phòng hộ trên người hắn kia đã vô dụng.”
Ngạo Thiên trừng nàng, giận dữ hét: “Rebecca!”
Mãi cho đến vừa rồi hắn còn tin tưởng nàng là bất đắc dĩ! Trong khoảng thời gian này nàng ám sát mình ba lần! Ba lần! Vòng cổ của hắn!
Rebecca hiển nhiên vô cùng thức thời, nàng biết dưới loại tình cảnh này mà nàng còn che giấu tung tích không phải chuyện tốt lành gì, vạn nhất kẻ thù khác của hắn cũng coi mình cùng phe với hắn chẳng oan uổng, chỉ có thể lại tìm cơ hội, rõ ràng cách tự do chỉ có một bước… Nếu bọn họ tìm được bọn họ chậm một chút nữa thì tốt rồi, Rebecca tiếc nuối nghĩ.
Diệp Lâm quả thật muốn cười văng lên, nhớ rõ trong tiểu thuyết cũng là như vậy, vị dưỡng nữ tiểu thư kia ám sát Ngạo Thiên mấy lần ấy nhỉ? Không biết là năm lần hay là sáu lần, nhưng mà a, bởi vì người ta là đại mỹ nữ, cho nên Ngạo Thiên một lần lại một lần bỏ qua cho nàng, đổi thành Rebecca vậy mà cũng như thế.
“A đúng rồi, Ngạo Thiên, ta hình như còn quên nói cho ngươi biết một chuyện.” Diệp Lâm nghiêm trang chững chạc nói.
Ngạo Thiên đang ở trong đả kích trọng đại Rebecca phản bội hắn, nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Diệp Lâm đầy mong mỏi.
“Có phải ngươi nhầm một chuyện không.” Diệp Lâm chậm rãi nói, “Từ đầu đến đuôi ta đều là nam, là một đại nam nhân đội trời đạp đất, ta hận nhất có kẻ coi ta là nữ nhân, Ngạo Thiên, ngươi thật làm cho ta ghê tởm.”
Ngạo Thiên mở to hai mắt, “Ngươi lừa ta!”
Diệp Lâm cười lạnh, “Dưới loại cục diện đối với ngươi mà nói là nhất định phải chết này, ta lừa ngươi có ý nghĩa sao?”
Ngạo Thiên bị đả kích lớn, run run môi, “… Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…”
Một vị kỵ sĩ thần thánh trang nghiêm nói: “Ngạo Thiên! Ngươi thân là con của bóng tối, chúng ta phụng ý chỉ của thần Quang Minh, đến đưa ngươi trở lại địa ngục!”
“Con của bóng tối? Xì.” Chiêm tinh sư Rei bên cạnh Braddock nhịn không được cười ra tiếng, thấp giọng nói, “Khẳng định là trò của Lancelot.” Sau đó hắn lại nhăn mi, không rõ một ngôi sao vốn nên ảm đạm không sáng như Lancelot vì sao trong vài năm này lại đại phóng dị thải.
“Các ngươi đều câm miệng!” Ngạo Thiên bỗng nhiên đứng thẳng người, ngạo nghễ nói, “Ta sẽ không thua các ngươi… Ta là một người xuyên qua… Ta có trí tuệ các ngươi không có! Ta là ma vũ song tu… Người đắc tội ta, đều sẽ hối hận… Ta sẽ trả thù ha ha ha ha…”
Hắn lớn tiếng cười.
Mấy ngày này, đầu tiên là không được, rồi lại phản bội, sau khi bị dồn đến bước đường cùng, hắn rốt cuộc có chút không chịu nổi, mà Diệp Lâm nói cho hắn biết mình vốn là một nam nhân, không thể nghi ngờ trở thành cọng rơm ép đổ nhà cuối cùng trong lòng Ngạo Thiên.
“… Hắn điên rồi…” Diệp Lâm không nói lời nào nhìn Ngạo Thiên.
Nhưng rất nhanh, Ngạo Thiên lại nhìn về phía y, thâm tình nói: “Lind, ta biết ngươi có nỗi khổ riêng, không sao, ta có thể thông cảm, một ngày nào đó ngươi có thể khôi phục thân nữ nhi…”
Con mẹ nó thân nữ nhi!
Mẹ kiếp, Ngạo Thiên ngươi nhanh đi chết!