Hàn Tư Viễn lôi Mộ Lạc Lạc tới một quán cà phê sau trường, mấy lần Mộ Lạc Lạc định chạy trốn đều bị Hàn Tư Viễn bắt lại. Cuối cùng, Hàn Tư Viễn tìm được một bàn ở sát tường, Mộ Lạc Lạc ngồi trong, Hàn Tư Viễn canh chừng ngay ở ngoài, muốn chạy cũng không được.
“Ê, cô vẫn muốn trốn à…” Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Lạc Lạc, tiểu quỷ này thật không biết thế nào là xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được là sao.
Mộ Lạc Lạc chỉ tay vào Hàn Tư Viễn, thành tâm khuyên:
“Tôi biết sức hấp dẫn của tôi lớn, nhưng anh cũng cần kìm chế bản thân đi, tôi đã kết hôn rồi, xin anh đừng làm hại tôi nữa…”
Hàn Tư Viễn nhìn cô không có vẻ đùa, nhưng sao nghe buồn cười thế?
“Nói thật đi, cô thấy tôi có đẹp trai không?” Hàn Tư Viễn hồn nhiên hỏi.
Mộ Lạc Lạc xua tay: “Mắt to, hai mí, tôi không thích…”
Hàn Tư Viễn chớp mắt, hóa ra trong mắt Mộ Lạc Lac, anh không chiếm được nhiều cảm tình lắm, trong khi anh đã dùng chính khuôn mặt này quyến rũ được bao nhiêu cô gái. Tư Viễn không tin, không tin!
“Đừng giả vờ nữa Mộ Lạc Lạc, tôi biết cô có cảm tình với tôi, đôi mắt cô đã nói lên tất cả…”
Mộ Lạc Lạc gãi gãi cằm, ngáp: “Càng nhìn anh, tôi càng không thấy anh giống hoàng tử gì cả, ấy, hai người cũng chênh nhau ba, bốn tuổi, sao trông anh chẳng có tí tố chất nào thế?”
Hàn Tư Viễn không biểu lộ cảm xúc gì, tức tới độ ngứa ngáy khắp người, cậu ta ghét nhất là bị mọi người mang ra so sánh với Địch Nam. Con bé cứng đầu này, coi như cô giỏi, dám chọc tức tôi.
Hàn Tư Viễn vẫy tay gọi phục vụ: “Một cốc cà phê, một ly cam vắt, một ít bánh ngọt.”
Không chờ Mộ Lạc Lạc nói, một chàng trai không mời tự động ngồi xuống, Hàn Tư Viễn vẫy tay chào cậu ta: “Cậu lại tới muộn rồi.”
Chàng trai đó ăn mặc khá sành điệu, đeo khuyên tai lấp lánh.
“Đang khách quý, nên tới nhỡ.” Điện thoại của anh ta không ngừng reo, mỗi lần nghe anh ta đều cau mày, nhưng khi nói chuyện giọng lại rất nhẹ nhàng, anh kéo chiếc kính râm xuống, nhìn Mộ Lạc Lạc, hỏi Hàn Tư Viễn:
“Chỉnh sửa cô ta?”
“Ừ, phiền cậu giúp tôi lần này, xem cô ta còn thuốc chữa không?” Hàn Tư Viễn mân mê li cà phê, thật sự Hàn Tư Viễn muốn theo đuổi Mộ Lạc Lạc, cũng may anh đã đưa cô ra ngoài, với bề ngoài hiện tại của cô, người khác còn tưởng là cô chưa thành niên.
Người đàn ông thời thượng trước mắt cô chính là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng Trương Tiểu Lai, năm nay hai mươi lăm tuổi, bạn của Hàn Tư Viễn.
Trương Tiểu Lai bỏ kính râm xuống, ngoắc tay, ngầm ý bảo Mộ Lạc Lạc đứng dậy.
Mộ Lạc Lạc không chịu nổi thái độ của anh ta, ngờ nghệch đứng dậy.
“Đứng lên ghế, xoay ba vòng.”
Mộ Lạc Lạc đang định cởi giày trèo lên ghế, thì đột nhiên nói: “Gì vậy, tôi không phải là con sư tử trong rạp xiếc.”
Tư Viễn bước ra, đẩy cô lên ghế: “Bảo cô đứng thì cô đứng đi, người có thể giúp cô trở nên xinh đẹp đang ngồi trước mặt đó.”
Mộ Lạc Lạc đứng ở một góc tường, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê.
Trương Tiểu Lai xem xét vẻ ngoài của cô, tỏ ý hơi nghi ngờ về những lời nhận xét của Hàn Tư Viễn: “Anh hi vọng chỉnh sửa cô ta thành thế nào?”
“Đùa gì vậy, cậu nghĩ là cô ta vẫn còn chỗ có thể xấu hơn nữa à? Đã hết mức có thể rồi đấy.” Hàn Tư Viễn không hiểu ý của anh bạn tốt, lẽ nào Mộ Lạc Lạc chỉ là một con nha đầu mãi mãi sao?
Trương Tiểu Lai uể oải dựa vào ghế tựa, thần sắc có vẻ mệt mỏi, anh nói: “Mặt trái xoan, đầy đủ các bộ phận, da mịn màng, cao trên 1m60, số đo ba vòng 85, 58, 86. Cậu còn muốn gì nữa? Đó đã là vóc dáng một kiều nữ chưa?”
Hàn Tư Viễn suýt chết sặc.
Mộ Lạc Lạc khoanh tay trước ngực, nghiêng người đứng một góc, gã lưu manh đó quả nhiên đang nhìn ba vòng của cô?!
Hàn Tư Viễn tin vào con mắt của bạn, nhưng quả thật đối với Mộ Lạc Lạc, thật sự có cái khó. Anh khó chịu nhìn chiếc quần bò rộng thùng thình của cô, Lạc Lạc đá chân vào anh ta:
“Hai kẻ háo sắc các người dám dùng con mắt đó để nhìn tôi sao, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Hàn Tư Viễn bỏ ngoài tai, hất mặt hỏi:
“Tiểu Lai, cậu nghĩ cô ta nên mặc gì để che đi khuyết điểm của cơ thể? Hay là phải hóa trang một chút, lại còn cái đầu như cây nấm này nữa, thật sự phải nghĩ cách cải tạo rồi.”
Trương Tiểu Lai gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Cậu nói vào vấn đề rồi đấy, kiểu tóc của cô ấy rất đáng sợ, huống hồ, không thể gọi là kiểu tóc, đó là kiểu cắt ở ngoài vỉa hè? Vén quần qua đầu gối đi?”
“Không! Anh…”
Mộ Lạc Lạc chưa kịp phản ứng, Hàn Tư Viễn đã vén quần cô lên. Nhìn một cách tỉ mỉ, nhưng cũng không thấy điểm gì đặc biệt.
Trương Tiểu Lai giơ một ngón tay lên: “Chân dài hơn người, cô gái này rất đẹp.”
Hàn Tư Viễn không dám tin, Trương Tiểu Lai ngày ngày chỉ trích, phê phán các cô gái đẹp, giờ lại có thể dùng từ “hoàn mĩ” để miêu tả cô tiểu quỷ này.
Trương Tiểu Lai nhìn đồng hồ, đeo kính râm lên, đứng dậy vỗ vai Hàn Tư Viễn: “Lần này xem như cậu nhặt được ngọc rồi, cố gắng trân trọng nhé!” Nói xong, anh ta vội vã đi về phía cửa: “Nếu muốn làm lại tóc, sau chín giờ tối tới gặp tôi, đi trước nhé Tư Viễn.”
Hàn Tư Viễn nhìn theo bóng của Trương Tiểu Lai đang khuất dần. Anh ta được mệnh danh là người có miệng lưỡi rất độc, ít khi đùa, nhưng đúng là Mộ Lạc Lạc không có thuốc chữa?
Người phục vụ mang bánh ngọt tới, đúng lúc Mộ Lạc Lạc đang đói, cô không thèm để ý đến Hàn Tư Viễn đang nhìn xa xăm, cầm bánh lên ăn thản nhiên.
Hàn Tư Viễn quay đầu lại, nhân lúc cô đang ngồi đối diện với mình, anh kéo ghế lại gần xem, nhưng không thể nhìn ra ưu điểm gì vì cô mặc áo phông quá rộng. Tư Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh vuốt tóc, có vẻ có hứng thú với thân hình của Mộ Lạc Lạc? Không biết trên người cô ta có gì, xấu ma chê quỷ hờn, dù sao anh cũng phải cướp người đàn bà của Địch Nam, như vậy mục tiêu mà anh đề ra mới được thực hiện.
Anh ta khoanh tay đứng dựa vào tường quan sát Mộ Lạc Lạc, dựa vào những gì anh ta biết về Địch Nam, rõ ràng Địch Nam không thích Mộ Lạc Lạc, tại sao lại quyết định kết hôn, liệu có quan hệ với chuyện bố sắp xếp chuyện làm ăn cho anh ta? Có thể nói, muốn trêu tức Địch Nam, trước tiên phải làm anh ta yêu Mộ Lạc Lạc, mà việc đầu tiên cần phải làm là giúp Mộ Lạc Lạc thay đổi vẻ ngoài.
“Ê, cô và Địch Nam đã lên giường chưa?”
Mộ Lạc Lạc chép chép miệng: “Anh thôi nghĩ bẩn thỉu đi được không, tình yêu của chúng tôi trong sáng!”
Đúng như anh nghĩ, Địch Nam không thích cô, chỉ coi cô như một quân bài.
“Là tri kỉ của cô, tôi cần nói với cô rằng…”
“Tri kỉ của anh khi nào? Đúng là không biết ngượng.” Mộ Lạc Lạc cau mày.
“Em có cho anh nói nữa không?”
“Nói đi nói đi, lúc bắt anh im miệng, anh cũng không nghe mà. Bây giờ có ý gì vậy, rõ ràng là màn đêm trong vườn trường có một ma lực gì đó.” Mộ Lạc Lạc thất vọng than.
“Chiều tối đưa em đi cắt tóc nhé, anh trả tiền.”
“Tôi thích kiểu tóc như này.”
“Xấu quá!”
“Thế thì anh đừng nhìn.”
“Nói thật với em, Địch Nam cũng cảm thấy xấu, chỉ là sợ làm em tổn thương nên không nói ra.”
Mộ Lạc Lạc ngồi bật dậy, nắm lấy tay Hàn Tư Viễn, kích động (hận vì gặp chuyên gia quá muộn) nói: “Sao thầy Địch không nói thẳng với tôi? Thực sự tôi cũng rất ghét kiểu tóc này, đã theo tôi mười mấy năm, buồn quá… Sau khi tan học, hẹn gặp ở cổng trường nhé, tri kỷ trả tiền!”
“Không vấn đề, chỉ cần gọi một tiếng anh là xong.”
“Anh! Anh là anh trai của em!” Ánh mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên, tuy nhiên khẩu khí của cô không có hai từ “tôn trọng” theo đúng nghĩa.
Hàn Tư Viễn tự đắc nhếch môi, đừng nói nữa, Mộ Lạc Lạc cũng thú vị đấy.
***
Tiếng chuông tan học vang lên, lần đầu tiên Mộ Lạc Lạc không để ý đến sự tồn tại của Địch Nam, cô chạy ào ra khỏi lớp, thậm chí còn lấy cặp sách che mặt.
“Lạc Lạc, đứng lại!” Địch Nam bước ra khỏi lớp.
Mộ Lạc Lạc đột nhiên dừng lại, nhún vai, đầu không ngoảnh lại.
“Thầy Địch, có chỉ thị gì ạ?...”
“Đến lượt em trực nhật.” Mặt Địch Nam không chút biểu cảm.
Mộ Lạc Lạc cúi đầu, bước chầm chậm, cây nấm di động muốn gây sự chú ý của thầy Địch.
Cô sờ sờ vết thương trên trán: “Em hơi bị choáng, ngày mai trực nhật được không ạ?”
“Thế sao, dựa vào tốc độ chạy vừa nãy của em, có một trăm mét nữa cũng không thành vấn đề. Thầy không thấy em khó chịu ở đâu cả?”
Mộ Lạc Lạc vân vê góc áo: “Đầu em rất đau, khoan hồng chút đi thầy Địch…”
Thầy Địch im lặng không nói gì, chĩa ánh mắt lạnh lùng đầy nghi hoặc vào đầu cô.
Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng, sau đó vứt cặp sách về phòng học, miệng lẩm bẩm:
“Trực nhật thì trực nhật, có gì mà không thể chứ, chỉ là quét, lau bàn, có gì to tát chứ, hứ…”
“Ồ, quên không nói với em, tôi vừa ra quy định phải lau kính từ tuần trước. Chăm chỉ quét dọn, sau hai tiếng nữa thầy sẽ đến kiểm tra.”
Nói xong, Địch Nam chầm chậm bước đi.
Mộ Lạc Lạc bặm môi, một chút tình nghĩa vợ chồng còn không có, vậy lấy thầy giáo thì được ưu đãi gì chứ? Hừm, hừm.
Hàn Tư Viễn lôi Mộ Lạc Lạc tới một quán cà phê sau trường, mấy lần Mộ Lạc Lạc định chạy trốn đều bị Hàn Tư Viễn bắt lại. Cuối cùng, Hàn Tư Viễn tìm được một bàn ở sát tường, Mộ Lạc Lạc ngồi trong, Hàn Tư Viễn canh chừng ngay ở ngoài, muốn chạy cũng không được.
“Ê, cô vẫn muốn trốn à…” Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Lạc Lạc, tiểu quỷ này thật không biết thế nào là xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được là sao.
Mộ Lạc Lạc chỉ tay vào Hàn Tư Viễn, thành tâm khuyên:
“Tôi biết sức hấp dẫn của tôi lớn, nhưng anh cũng cần kìm chế bản thân đi, tôi đã kết hôn rồi, xin anh đừng làm hại tôi nữa…”
Hàn Tư Viễn nhìn cô không có vẻ đùa, nhưng sao nghe buồn cười thế?
“Nói thật đi, cô thấy tôi có đẹp trai không?” Hàn Tư Viễn hồn nhiên hỏi.
Mộ Lạc Lạc xua tay: “Mắt to, hai mí, tôi không thích…”
Hàn Tư Viễn chớp mắt, hóa ra trong mắt Mộ Lạc Lac, anh không chiếm được nhiều cảm tình lắm, trong khi anh đã dùng chính khuôn mặt này quyến rũ được bao nhiêu cô gái. Tư Viễn không tin, không tin!
“Đừng giả vờ nữa Mộ Lạc Lạc, tôi biết cô có cảm tình với tôi, đôi mắt cô đã nói lên tất cả…”
Mộ Lạc Lạc gãi gãi cằm, ngáp: “Càng nhìn anh, tôi càng không thấy anh giống hoàng tử gì cả, ấy, hai người cũng chênh nhau ba, bốn tuổi, sao trông anh chẳng có tí tố chất nào thế?”
Hàn Tư Viễn không biểu lộ cảm xúc gì, tức tới độ ngứa ngáy khắp người, cậu ta ghét nhất là bị mọi người mang ra so sánh với Địch Nam. Con bé cứng đầu này, coi như cô giỏi, dám chọc tức tôi.
Hàn Tư Viễn vẫy tay gọi phục vụ: “Một cốc cà phê, một ly cam vắt, một ít bánh ngọt.”
Không chờ Mộ Lạc Lạc nói, một chàng trai không mời tự động ngồi xuống, Hàn Tư Viễn vẫy tay chào cậu ta: “Cậu lại tới muộn rồi.”
Chàng trai đó ăn mặc khá sành điệu, đeo khuyên tai lấp lánh.
“Đang khách quý, nên tới nhỡ.” Điện thoại của anh ta không ngừng reo, mỗi lần nghe anh ta đều cau mày, nhưng khi nói chuyện giọng lại rất nhẹ nhàng, anh kéo chiếc kính râm xuống, nhìn Mộ Lạc Lạc, hỏi Hàn Tư Viễn:
“Chỉnh sửa cô ta?”
“Ừ, phiền cậu giúp tôi lần này, xem cô ta còn thuốc chữa không?” Hàn Tư Viễn mân mê li cà phê, thật sự Hàn Tư Viễn muốn theo đuổi Mộ Lạc Lạc, cũng may anh đã đưa cô ra ngoài, với bề ngoài hiện tại của cô, người khác còn tưởng là cô chưa thành niên.
Người đàn ông thời thượng trước mắt cô chính là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng Trương Tiểu Lai, năm nay hai mươi lăm tuổi, bạn của Hàn Tư Viễn.
Trương Tiểu Lai bỏ kính râm xuống, ngoắc tay, ngầm ý bảo Mộ Lạc Lạc đứng dậy.
Mộ Lạc Lạc không chịu nổi thái độ của anh ta, ngờ nghệch đứng dậy.
“Đứng lên ghế, xoay ba vòng.”
Mộ Lạc Lạc đang định cởi giày trèo lên ghế, thì đột nhiên nói: “Gì vậy, tôi không phải là con sư tử trong rạp xiếc.”
Tư Viễn bước ra, đẩy cô lên ghế: “Bảo cô đứng thì cô đứng đi, người có thể giúp cô trở nên xinh đẹp đang ngồi trước mặt đó.”
Mộ Lạc Lạc đứng ở một góc tường, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê.
Trương Tiểu Lai xem xét vẻ ngoài của cô, tỏ ý hơi nghi ngờ về những lời nhận xét của Hàn Tư Viễn: “Anh hi vọng chỉnh sửa cô ta thành thế nào?”
“Đùa gì vậy, cậu nghĩ là cô ta vẫn còn chỗ có thể xấu hơn nữa à? Đã hết mức có thể rồi đấy.” Hàn Tư Viễn không hiểu ý của anh bạn tốt, lẽ nào Mộ Lạc Lạc chỉ là một con nha đầu mãi mãi sao?
Trương Tiểu Lai uể oải dựa vào ghế tựa, thần sắc có vẻ mệt mỏi, anh nói: “Mặt trái xoan, đầy đủ các bộ phận, da mịn màng, cao trên m, số đo ba vòng , , . Cậu còn muốn gì nữa? Đó đã là vóc dáng một kiều nữ chưa?”
Hàn Tư Viễn suýt chết sặc.
Mộ Lạc Lạc khoanh tay trước ngực, nghiêng người đứng một góc, gã lưu manh đó quả nhiên đang nhìn ba vòng của cô?!
Hàn Tư Viễn tin vào con mắt của bạn, nhưng quả thật đối với Mộ Lạc Lạc, thật sự có cái khó. Anh khó chịu nhìn chiếc quần bò rộng thùng thình của cô, Lạc Lạc đá chân vào anh ta:
“Hai kẻ háo sắc các người dám dùng con mắt đó để nhìn tôi sao, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Hàn Tư Viễn bỏ ngoài tai, hất mặt hỏi:
“Tiểu Lai, cậu nghĩ cô ta nên mặc gì để che đi khuyết điểm của cơ thể? Hay là phải hóa trang một chút, lại còn cái đầu như cây nấm này nữa, thật sự phải nghĩ cách cải tạo rồi.”
Trương Tiểu Lai gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Cậu nói vào vấn đề rồi đấy, kiểu tóc của cô ấy rất đáng sợ, huống hồ, không thể gọi là kiểu tóc, đó là kiểu cắt ở ngoài vỉa hè? Vén quần qua đầu gối đi?”
“Không! Anh…”
Mộ Lạc Lạc chưa kịp phản ứng, Hàn Tư Viễn đã vén quần cô lên. Nhìn một cách tỉ mỉ, nhưng cũng không thấy điểm gì đặc biệt.
Trương Tiểu Lai giơ một ngón tay lên: “Chân dài hơn người, cô gái này rất đẹp.”
Hàn Tư Viễn không dám tin, Trương Tiểu Lai ngày ngày chỉ trích, phê phán các cô gái đẹp, giờ lại có thể dùng từ “hoàn mĩ” để miêu tả cô tiểu quỷ này.
Trương Tiểu Lai nhìn đồng hồ, đeo kính râm lên, đứng dậy vỗ vai Hàn Tư Viễn: “Lần này xem như cậu nhặt được ngọc rồi, cố gắng trân trọng nhé!” Nói xong, anh ta vội vã đi về phía cửa: “Nếu muốn làm lại tóc, sau chín giờ tối tới gặp tôi, đi trước nhé Tư Viễn.”
Hàn Tư Viễn nhìn theo bóng của Trương Tiểu Lai đang khuất dần. Anh ta được mệnh danh là người có miệng lưỡi rất độc, ít khi đùa, nhưng đúng là Mộ Lạc Lạc không có thuốc chữa?
Người phục vụ mang bánh ngọt tới, đúng lúc Mộ Lạc Lạc đang đói, cô không thèm để ý đến Hàn Tư Viễn đang nhìn xa xăm, cầm bánh lên ăn thản nhiên.
Hàn Tư Viễn quay đầu lại, nhân lúc cô đang ngồi đối diện với mình, anh kéo ghế lại gần xem, nhưng không thể nhìn ra ưu điểm gì vì cô mặc áo phông quá rộng. Tư Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh vuốt tóc, có vẻ có hứng thú với thân hình của Mộ Lạc Lạc? Không biết trên người cô ta có gì, xấu ma chê quỷ hờn, dù sao anh cũng phải cướp người đàn bà của Địch Nam, như vậy mục tiêu mà anh đề ra mới được thực hiện.
Anh ta khoanh tay đứng dựa vào tường quan sát Mộ Lạc Lạc, dựa vào những gì anh ta biết về Địch Nam, rõ ràng Địch Nam không thích Mộ Lạc Lạc, tại sao lại quyết định kết hôn, liệu có quan hệ với chuyện bố sắp xếp chuyện làm ăn cho anh ta? Có thể nói, muốn trêu tức Địch Nam, trước tiên phải làm anh ta yêu Mộ Lạc Lạc, mà việc đầu tiên cần phải làm là giúp Mộ Lạc Lạc thay đổi vẻ ngoài.
“Ê, cô và Địch Nam đã lên giường chưa?”
Mộ Lạc Lạc chép chép miệng: “Anh thôi nghĩ bẩn thỉu đi được không, tình yêu của chúng tôi trong sáng!”
Đúng như anh nghĩ, Địch Nam không thích cô, chỉ coi cô như một quân bài.
“Là tri kỉ của cô, tôi cần nói với cô rằng…”
“Tri kỉ của anh khi nào? Đúng là không biết ngượng.” Mộ Lạc Lạc cau mày.
“Em có cho anh nói nữa không?”
“Nói đi nói đi, lúc bắt anh im miệng, anh cũng không nghe mà. Bây giờ có ý gì vậy, rõ ràng là màn đêm trong vườn trường có một ma lực gì đó.” Mộ Lạc Lạc thất vọng than.
“Chiều tối đưa em đi cắt tóc nhé, anh trả tiền.”
“Tôi thích kiểu tóc như này.”
“Xấu quá!”
“Thế thì anh đừng nhìn.”
“Nói thật với em, Địch Nam cũng cảm thấy xấu, chỉ là sợ làm em tổn thương nên không nói ra.”
Mộ Lạc Lạc ngồi bật dậy, nắm lấy tay Hàn Tư Viễn, kích động (hận vì gặp chuyên gia quá muộn) nói: “Sao thầy Địch không nói thẳng với tôi? Thực sự tôi cũng rất ghét kiểu tóc này, đã theo tôi mười mấy năm, buồn quá… Sau khi tan học, hẹn gặp ở cổng trường nhé, tri kỷ trả tiền!”
“Không vấn đề, chỉ cần gọi một tiếng anh là xong.”
“Anh! Anh là anh trai của em!” Ánh mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên, tuy nhiên khẩu khí của cô không có hai từ “tôn trọng” theo đúng nghĩa.
Hàn Tư Viễn tự đắc nhếch môi, đừng nói nữa, Mộ Lạc Lạc cũng thú vị đấy.
Tiếng chuông tan học vang lên, lần đầu tiên Mộ Lạc Lạc không để ý đến sự tồn tại của Địch Nam, cô chạy ào ra khỏi lớp, thậm chí còn lấy cặp sách che mặt.
“Lạc Lạc, đứng lại!” Địch Nam bước ra khỏi lớp.
Mộ Lạc Lạc đột nhiên dừng lại, nhún vai, đầu không ngoảnh lại.
“Thầy Địch, có chỉ thị gì ạ?...”
“Đến lượt em trực nhật.” Mặt Địch Nam không chút biểu cảm.
Mộ Lạc Lạc cúi đầu, bước chầm chậm, cây nấm di động muốn gây sự chú ý của thầy Địch.
Cô sờ sờ vết thương trên trán: “Em hơi bị choáng, ngày mai trực nhật được không ạ?”
“Thế sao, dựa vào tốc độ chạy vừa nãy của em, có một trăm mét nữa cũng không thành vấn đề. Thầy không thấy em khó chịu ở đâu cả?”
Mộ Lạc Lạc vân vê góc áo: “Đầu em rất đau, khoan hồng chút đi thầy Địch…”
Thầy Địch im lặng không nói gì, chĩa ánh mắt lạnh lùng đầy nghi hoặc vào đầu cô.
Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng, sau đó vứt cặp sách về phòng học, miệng lẩm bẩm:
“Trực nhật thì trực nhật, có gì mà không thể chứ, chỉ là quét, lau bàn, có gì to tát chứ, hứ…”
“Ồ, quên không nói với em, tôi vừa ra quy định phải lau kính từ tuần trước. Chăm chỉ quét dọn, sau hai tiếng nữa thầy sẽ đến kiểm tra.”
Nói xong, Địch Nam chầm chậm bước đi.
Mộ Lạc Lạc bặm môi, một chút tình nghĩa vợ chồng còn không có, vậy lấy thầy giáo thì được ưu đãi gì chứ? Hừm, hừm.