Mộ Lạc Lạc lấy hết can đảm gõ cửa, trong lòng rất lo sợ.
Một phút sau, cửa phòng từ từ mở.
Địch Nam díp mắt lại vì buồn ngủ, nhìn khuôn mặt lạ lẫm, nhưng qua cách ăn mặc và trang điểm, anh cũng đoán được là ai.
“Hôm nay không phải là cuối tuần.”
“Em, em biết, nhưng…” Mộ Lạc Lạc vuốt mái tóc ngắn: “Đi cắt tóc, nên về muộn.”
Địch Nam vốn định mắng cô vài câu, nhưng xung quanh hàng xóm yên tĩnh không một tiếng động, anh kéo cô vào phòng khách.
Dưới ánh đèn, Địch Nam mới nhìn rõ khuôn mặt của Mộ Lạc Lạc. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh hôm cô say rượu, nhưng Lạc Lạc không nhớ chuyện đó.
Lạc Lạc nhìn mặt thầy Địch không lộ vẻ ngạc nhiên hay thích thú gì, cô thở phào, rõ ràng là Hàn Tư Viễn và Trương Tiểu Lai nịnh cô, cái gì mà hấp dẫn người khác chứ.
“Theo quy định của bản đăng ký, lần này cô đã vi phạm. Nếu cô đi ngay bây giờ, tôi sẽ không ghi vào hồ sơ.” Địch Nam chỉ trích hành động của Lạc Lạc, vì đứa trẻ này không biết chấp hành kỉ luật.
Lạc Lạc cắn môi, ấm ức: “Em vì thầy mới đi cắt tóc, ngồi ba tiếng đồng hồ, cổ mỏi rời ra rồi, thầy khiến em đau lòng quá…”
“Cả tòa nhà này đều là nhà của các thầy cô giáo, lẽ nào em muốn bị đuổi học?” Địch Nam mềm mỏng dọa.
“Được thôi, được thôi, em đi ngay đây…” Mộ Lạc Lạc từ từ quay người bước về phía cửa.
“Muộn thế này rồi em đi đâu?” Tiếng Địch Nam nhỏ nhẹ hỏi.
“Về nhà, tuy không có xe, tuy em không có chìa khóa nhà, tuy bố mẹ em đã ngủ, nhưng em vẫn có thể gọi họ.” Mộ Lạc Lạc cố tình tỏ ra đáng thương, cô liếc nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ, bố mẹ cô chắc vẫn đang đánh bài.
Địch Nam buông xuôi: “Được rồi, lần này coi như ngoại lệ.”
Mộ Lạc Lạc vui vẻ trở lại, bụng sôi ùng ục.
Địch Nam lườm cô một cái, Lạc Lạc cũng nháy mắt, chờ đợi Địch Nam nói: Em đợi chút, thầy đi làm cơm.
“Đi nấu mì đi, bụng kêu ầm ĩ lên rồi.”
Mộ Lạc Lạc vâng lời, chậm rãi đi vào bếp, lúc đầu cô hứa là sẽ làm toàn bộ việc nhà, nhưng thật sự cô không biết làm việc gì.
Trong tủ có rất nhiều mì hộp, cô nghĩ, may quá, chỉ cần cho nước nóng vào là có thể ăn được rồi.
“Một gói mì với hai quả trứng.”
Tiếng ra lệnh vọng vào bếp.
“…” Lạc Lạc miễn cưỡng đáp lại, sau đó cô đứng cạnh bếp ga, phát hiện ra là không giống nhà mình, cô không biết sử dụng như thế nào nữa.
Mười phút sau, cuối cùng cô cũng tìm được cái nồi, bật bếp lên, bước đầu coi như hoàn thành.
“Thầy Địch, để trứng ở đâu ạ?”
“Trong tủ lạnh không có à?”
Mộ Lạc Lạc tìm đi tìm lại vẫn không có.
“Vậy thôi, ăn mì được rồi.”
Mộ Lạc Lạc quay người nhìn hộp mì, chưa biết phải làm gì.
Cô vội vứt hộp mì vừa làm hỏng vào thùng rác, lấy ra hai hộp mì mới, tách đũa, đứng cạnh chờ nước sôi…
“Máy nước nóng ở ngoài phòng khách, em ở trong bếp làm gì thế?” Địch Nam nhìn đồng hồ, nửa tiếng rồi vẫn chưa được cốc mì?
Mộ Lạc Lạc cào cào vào tường, cô cũng không hiểu tại sao mình ở trong bếp, chỉ là thấy vui vui.
Bốn mươi phút sau, hai người cũng có thứ gọi là mì để ăn.
Địch Nam ngồi trước bàn, vừa đọc báo vừa ăn mì, hoàn toàn không chú ý gì đến Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc liếc trộm Địch Nam, tuy chỉ là ăn mì, nhưng đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi ăn.
Địch Nam lật báo: “Cắt tóc ở đâu đấy?”
“He he…”
Sợi mì chút nữa chui lên mũi Lạc Lạc.
Địch Nam từ từ quay đầu lại, nhìn kiểu tóc cũng có thể đoán là do một người rất tài năng cắt, mà còn mất ba giờ để cắt, đẳng cấp không hề thấp. Tiền sinh hoạt phí vẫn chưa đưa cho Lạc Lạc, Lạc Lạc lấy đâu ra tiền?
Lạc Lạc xoa mũi, không dám nói với anh là “Nhà thiết kế Trương Tiểu Lai”. Vì cô nhìn thấy bảng giá, một lần cắt tóc cũng trên một nghìn tệ.
“Chính là… chính là hiệu tóc ở gần trường, tên thì em không nhớ”. Mộ Lạc Lạc hồ đồ bịa chuyện.
Địch Nam đặt đũa xuống, nhìn vào đôi mắt của cô, Lạc Lạc run rẩy quay sang nhìn vào cạnh giường, đừng nhìn nữa, không thể nói.
“Là vợ chồng thì nên thành thật, chuyện nhỏ này mà em cũng định lừa thầy sao?” Về cơ bản Địch Nam đã đoán ra, ai bảo Mộ lạc Lạc không biết nói dối, sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn.
Mộ Lạc Lạc nhìn anh không ăn, kéo thắt lưng dậy, giống như sắp phải chịu phạt.
“Em, em…” Cô sắp khóc, thầy Địch khắt khe quá, thật đáng sợ.
Địch Nam cau mày: “Sao lại khóc?”
“Em cũng không muốn khóc, nhưng không sao kìm được nước mắt… hu hu…” Mộ Lạc Lạc trả lời trong tiếng nức nở.
Địch Nam khẽ thở dài, phụ nữ luôn dùng nước mắt để che giấu khiến đàn ông phải đầu hàng.
Anh kéo Mộ Lạc Lạc lại gần, rút ra mấy tờ khăn giấy nhét vào tay cô.
Mộ Lạc Lạc lau nước mắt, xì mũi. Cô muốn vào nhà vệ sinh, nhưng thầy Địch chưa có dấu hiệu chuẩn bị, cho nên cô vẫn đứng bất động ở vị trí cũ.
Địch Nam trầm ngâm không nói, kim đồng hồ chạy “tích tắc, tích tắc”, thời gian trôi qua từng phút, từng phút.
Khi nhìn người bên cạnh mình, anh ngước mắt đầy nghi hoặc: “Em không đi ngủ à?”
Mộ Lạc Lạc vẫn đứng chôn chân, đang ôm bụng, cuối cùng có thể đi được rồi.
Cô chầm chậm quay người, sợ rằng động tác mạnh quá sẽ nhịn không nổi.
Địch Nam nhìn điệu bộ kỳ lạ bèn kéo cổ tay cô. Mộ Lạc Lạc hơi cúi người, một chân đưa lên cao định bước về phía trước, bị kéo bất ngờ, cô nghiêng về phía sau, ngã vào người Địch Nam.
Mộ Lạc Lạc kẹp chặt hai chân lại, vừa muốn đứng dậy thì một cánh tay vòng qua eo cô.
Mặt cô đỏ bừng, e ngại và cố kìm hãm cơn buồn tiểu.
Địch Nam chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng và hàng mi cong của cô. Bằng một động tác mềm mại, anh đưa tay nâng cằm cô lên.
Tim Mộ Lạc Lạc đập loạn xạ, cô nhắm hai mắt lại. Địch Nam khẽ hé môi như cười mà không phải cười, cánh tay xiết chặt, kéo cô lại gần hơn. Khi môi với môi cách nhau chưa đến một xen-ti-met nữa…
“Ái… đợi đã… em phải đi vệ sinh…” Mộ Lạc Lạc vội mở mắt. Mặc dù không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp này nhưng cô không thể chịu được thêm nữa, còn có vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.
Thế là cô vội đẩy Địch Nam ra, lao về phía nhà vệ sinh.
Địch Nam sờ lên môi, không lý giải nổi hành động của mình, vừa rồi, thật sự anh đã muốn hôn Lạc Lạc.
Sau khi đi vệ sinh xong, Mộ Lạc Lạc đứng trước gương chải chuốt một lúc, hít vào thở ra không dưới trăm lần mới lấy lại dũng khí bước ra, nhưng không thấy bóng dáng Địch Nam trong phòng khách, cửa thư phòng cũng khép chặt. Cô cong môi, cảm thấy buồn bã, trong lòng khóc thầm, hiếm khi thầy Địch chủ động như vậy! Hey, bỏ lỡ mất thời cơ tốt rồi.
“Thầy Địch, em ngủ cùng thầy nhé, dù sao giường cũng rộng mà…” (rõ ràng là một chiếc giường đơn).
Mộ Lạc Lạc vẫn ở ngoài thư phòng, đợi năm phút mà không thấy động tĩnh gì, xem ra thầy Địch đã ngủ rồi.
Đôi vai cô như sụp xuống, chỉ vì buồn đi vệ sinh mà thành nỗi hận ngàn năm thiên cổ!
Trong thư phòng, Địch Nam khoanh tay, nằm gục lên bàn làm việc, lắng nghe tiếng bước chân của Mộ Lạc Lạc xa dần… Đêm nay phải ngủ trên sàn nhà rồi.
***
Bảy giờ sáng hôm sau.
Địch Nam chạy bộ về, mua chút đồ ăn sáng, định gõ cửa gọi Lạc Lạc dậy cùng ăn.
Vừa đặt tay lên cánh cửa anh đã phát hiện ra cửa phòng không hề khóa.
Anh khẽ đẩy cửa. Đúng như anh đoán, không những Lạc Lạc vẫn ngủ mà tư thế ngủ cũng không đẹp cho lắm.
Cô nằm co người ở một bên giường, một chân kẹp chặt lấy chăn, để lộ ra chiếc quần legging trắng có hình nhân vật hoạt hình, gối rơi trên đất, trông cô như có thể ngã khỏi giường bất cứ lúc nào.
Địch Nam bật cười, lặng lẽ bước đến, nhặt chiếc gối lên, phủi bụi rồi đặt về vị trí cũ, nhẹ nhàng đỡ cổ cô, đặt lên gối.
Lạc Lạc thuận thế nằm ngửa, bởi vì khi ngủ cô thường không nằm ngay ngắn cho nên chiếc áo sơ mi rộng sớm bị xoắn lại, để lộ ra làn da mịn màng. Đặc biệt là phần trước ngực phập phồng theo hơi thở đều đều.
Địch Nam mím môi. Anh cho rằng Mộ Lạc Lạc là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng những điểm nổi bật trên cơ thể cô đã làm thay đổi quan điểm của anh. Anh dụi dụi mắt, ngăn chặn việc nảy sinh mối quan hệ là điều khoản do anh tự đặt ra, và người chịu sự giày vò cũng vẫn là anh.
Một thầy giáo nhân dân giữa chừng đổi nghề như anh thực ra không có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, hay đáng để làm tấm gương cho người khác học hỏi cả.
Mộ Lạc Lạc vẫn ngủ say, miệng chóp chép, lật người lại, vừa hay quay lại đúng về phía Địch Nam đang nhìn, cổ áo mở rộng, vô tình để lộ ra áo lót có in hình nhân vật hoạt hình.
Địch Nam vội vã quay người, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng luôn cửa phòng, cứ để cho cô ấy ngủ vậy, muộn học với cô ấy cũng là chuyện cơm bữa, cùng lắm thì giả vờ không bắt được là xong.
Trong lớp bắt đầu điểm danh.
Địch Nam nhìn về chỗ ngồi vẫn còn trống của Mộ Lạc Lạc, tự đánh dấu có vào danh sách.
“Báo cáo thầy chủ nhiệm, tối qua Mộ Lạc Lạc không trở về ký túc xá, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?” Tiểu Trương quan tâm đến Mộ Lạc Lạc chỉ là một phần, còn mục đích chính là trêu thầy giáo điển trai.
Địch Nam khẽ hắng giọng: “Nếu như Mộ Lạc Lạc ngày mai vẫn không xuất hiện thì báo cảnh sát là được.”
“Liệu có phải Mộ Lạc Lạc đêm qua đi theo chàng bạch mã hoàng tử mà bạn ấy yêu rồi không?” Tiểu Hồng nói.
“Không đâu, nhút nhát như cậu ấy sao dám làm thế chứ? Cho dù cậu ấy có dám làm thì chàng bạch mã hoàng tử cũng chưa chắc đã đồng ý.” Tiểu Triệu hùa theo.
“Mình rất hiếu kì không biết bạch mã hoàng tử của bạn ấy là ai, hỏi thì bạn ấy không chịu nói. Còn nữa, còn nữa, nghe nói Hàn Tư Viễn chờ bạn ấy ở nhà ăn đấy, không chừng bạn ấy còn trở thành món hàng mọi người giành nhau mua ấy chứ.”
“Bịch” một tiếng, Địch Nam gập mạnh cuốn sổ điểm danh lại, lãnh đạm rời khỏi lớp.
Còn Mộ Lạc Lạc vẫn đang say sưa ngủ thì hoàn toàn không biết mình đã trở thành nhân vật hot được các bạn bàn luận.