Lúc máy bay mới cất cánh, Mộ Lạc lạc cảm thấy hơi đau tai, nhưng cảm giác khó chịu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác hưng phấn của lần đầu tiên đi máy bay.
“Anh có thể giúp em gỡ món quà này ra không?” Mộ Lạc Lạc quay hộp quà được bọc đẹp đẽ, cẩn thận về hướng Hàn Tư Viễn.
Hàn Tư Viễn uể oải đồng ý, tối qua anh cùng bạn thân uống rượu, ngủ vẫn chưa đủ giấc.
Mộ Lạc Lạc đặt chai nước cam ép xuống, cẩn thận tháo dây gói quà màu xanh da trời.
Cô hồi hộp mở món quà, nhưng phát hiện bên trong hộp quà xinh xắn đó không có đồng hồ hay dây chuyền như cô tưởng, mà là một hộp màu đỏ, kèm một tấm thiếp nhỏ.
Tư Viễn, tôi tặng cậu hộp bao cao su, đừng để ảnh hưởng đến hình tượng nam nhi Trung Quốc, anh em nghĩ có chu đáo không? Chúc, nước chảy vạn dặm, không có vật nào cản trở! Tiểu Lai thành tâm kính tặng.
Mộ Lạc Lạc ngây người, “bụp”, cô gập hộp lại, vứt lên người Hàn Tư Viễn.
Hàn Tư Viễn kéo thấp chăn xuống, nhìn khuôn mặt thiếu sức sống của Mộ Lạc Lạc dán chặt vào cửa kính, cô lau lau khóe mắt, vừa ngáp vừa mở hộp quà. Lúc nhìn thấy “món quà”, anh há hốc miệng, kinh ngạc quá, chả trách ánh mắt của nhân viên hải quan lại kì quái như vậy, những vật tùy thân như vậy còn phải đóng gói? Thằng bạn chết tiệt!
“Anh không biết nó sẽ tặng anh món quà này...” Hàn Tư Viễn kéo kéo tay áo Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc lắc đầu, trừng mắt: “Biến thái! Tầm thường! Thật mất mặt! Em ra lệnh cho anh trở về ngay vị trí cũ!”
Hàn Tư viễn rầu rầu, tiện tay nhét bao cao su vào túi sau lưng.
“Anh còn dám giữ nó lại?”
“Vậy anh vứt đi đâu? Hay xin cô tiếp viên mở cửa sổ?” Anh cười nói, đằng nào cũng mất mặt rồi, càng thấy có lỗi với bản thân.
Mộ Lạc Lạc lè lưỡi: “Thật xấu hổ, nam nhi Trung Quốc “cao quý” thật!”
Mộ Lạc Lạc đá chân anh khi trở về chỗ ngồi, cô vẫn chưa nhìn qua nhà vệ sinh trên máy bay như thế nào, đi xem trước vậy.
Hàn Tư Viễn thở phào, uể oải nằm xuống ghế, không kìm được bật cười, một Lạc Lạc thuần khiết, sao có thể thoát khỏi nanh vuốt của một người đàn ông kinh nghiệm đầy mình? Anh sẽ cho em ba tháng để quên Địch Nam, hoặc nửa năm? Sau đó... ha ha ha.
Còn ở bên kia, Mộ Lạc Lạc ngồi trong nhà vệ sinh, nhớ đến tình cảnh lúc Địch Nam bỏ đi, trong lòng oán hận, cô cũng không cho rằng Hàn Tư Viễn là vật cản giữa hai người, do cô rất trong sáng, Hàn Tư Viễn cũng vậy, chỉ là Địch Nam không cho cô cơ hội để giải thích, không thích cho nên không tin nhau.
***
Phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị Thác Nhuệ.
Địch Nam ngồi trước máy vi tính, những ngón tay đặt lên bàn phím, gõ rất nhanh.
“Mời vào.”
“Chủ tịch, tôi đã đưa bố mẹ cô Mộ về nhà, nhưng máy bay của cô Mộ khoảng mười ba tiếng hai mươi mốt phút nữa mới hạ cánh xuống sân bay Boston. Xin hỏi Chủ tịch còn việc gì căn dặn nữa không ạ?” Tống Nhụy chú ý quan sát vẻ lạnh lùng, vội vàng che giấu tình cảm của ông chủ, tất cả đều như trước.
Địch Nam không ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ trên bàn phím: “Phiền cô, vẫn xưng hô như cũ là được.”
“Vâng. Còn một việc, bố mẹ cô Mộ hỏi về thân phận của Chủ tịch, tôi không trả lời, nên bà Mộ có lẽ sẽ liên lạc với anh.” Tống Nhụy rất thận trọng nói.
Địch Nam ngước mắt nhìn, lấy sim ra khỏi điện thoại, đẩy lên trước bàn làm việc, nói: “Nếu cô nhìn thấy, mối quan hệ giữa tôi và Mộ Lạc Lạc đến đây chấm dứt, vấn đề của ông bà Mộ, cô phụ trách giúp tôi. Cảm ơn.”
Tống Nhụy nghi ngờ nhìn, nhặt sim điện thoại, khi cô trở lại công ty, vô tình nghe được đám nhân viên đang nói về việc Chủ tịch rời khỏi cuộc họp buổi sáng mà không có lí do, đương nhiên, chỉ có cô biết Chủ tịch vì đến sân bay tiễn người, lúc đó cô lén quan sát biểu hiện của anh, nếu nói không có chút tình cảm nào, tuyệt đối là lời nói dối.
“Chủ tịch, có một câu tôi không biết có nên nói hay không...”
“Đừng nói nữa, thời gian này cô vất vả nhiều rồi, đi về làm việc đi.” Địch Nam khẽ nhếch môi nói, một nụ cười của cấp trên.
Địch Nam chọn Tống Nhụy là vì Tống Nhụy nghiêm khắc với bản thân, làm việc cẩn thận, ăn nói nghiêm túc, bí mật.
Tống Nhụy cúi đầu bước ra, thở dài, ông chủ vẫn bình tĩnh như trước, cũng giống như một con người có da có thịt, lẽ nào tinh thần của ông ấy chưa từng có thăng trầm chút nào?
Ánh mắt Địch Nam hướng về góc phải màn hình, vẫn còn mười một tiếng tám phút, Mộ Lạc Lạc sẽ chính thức bước vào cuộc sống học tập chưa từng biết, những sự vật kì lạ, mới mẻ sẽ lấp đầy sự hiếu kì của cô, cô sẽ tìm lại được những ngày tháng vui vẻ thuộc về chính mình. Còn anh, trở lại cuộc sống cũ, vận hành kinh doanh, hội họp, thảo luận, triển lãm... bận rộn như cũ.
***
Lộ trình mười mấy tiếng đồng hồ rất khó chịu, từ ban ngày đến tận đêm khuya, Mộ Lạc Lạc ngồi nguyên trên ghế, mơ hồ, lúc thời tiết không thuận lợi, máy bay có rung động một chút. Cô nghĩ, đi tàu hỏa vẫn an toàn hơn.
“Em đúng là ra nước ngoài du lịch, lại có anh đưa em đi, lo lắng gì chứ.” Hàn Tư Viễn vuốt mái tóc đang rối tung lên.
“Các anh là người thường xuyên ra nước ngoài, làm sao có thể hiểu được tâm trạng của em, từ nhỏ đến lớn, nơi xa nhất chính là sông Bắc Tải.” Mộ Lạc Lạc nhìn ra ngoài: “Nếu như thầy Địch đưa em đi, em mới có thể yên tâm...”
Hàn Tư Viễn nhếch mép: “Em đừng có biến mình giống như một bà chị dâu đầy oán hận, anh ấy có thời gian sẽ đến thăm em.”
“Sẽ đến chứ? Không thể nào...” Mộ Lạc Lạc ngoẹo cổ vào ghế: “Có một chuyện em chưa nói với anh, anh ấy đề nghị li hôn rồi...”
Hàn Tư Viễn ngây người, vốn muốn trêu cô vài câu, nhưng thấy tâm trạng cô rất buồn, cũng không giống như đang nói đùa.
Anh chạm vào những ngón tay nhỏ nhắn của Mộ Lạc Lạc: “Cãi nhau cũng tốt, li hôn cũng được, dù là thiếu ai, trái đất này vẫn quay, mỗi người nên vì bản thân mình mà sống, nên nghĩ đến chuyện vui đi.”
Mộ Lạc Lạc tiếp lời: “Vâng, trước đây em không có lòng dạ nào nữa, nhưng qua một thời gian thì tốt hơn rồi.”
Hàn Tư Viễn im lặng, lại thử thăm dò: “Anh ấy đề nghị li hôn rồi? Không phải vì anh chứ?”
“Không liên quan đến anh, anh ấy chỉ mượn cớ để bỏ rơi em.” Mộ Lạc Lạc quay sang nhìn Hàn Tư Viễn: “Trước khi li hôn, anh ấy nhắc đến người bạn trước, Phương Dung, anh có biết rốt cuộc họ vì sao lại chia tay không?”
Hàn Tư Viễn chớp mắt: “Anh không rõ...”
“Haiz, thầy Địch ưu tú như vậy, em không tin Phương Dung vì người đàn ông khác mà từ bỏ anh ấy, chính vì thế không tồn tại người thứ ba, cho nên em mới sầu não thế này...”
Hàn Tư Viễn xấu hổ vuốt tóc, nói một cách mơ hồ: “Địch Nam trong mắt em rất hoàn mỹ, nhưng không phải trong mắt những người phụ nữ khác đều hoàn mỹ.”
Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn trừng trừng, Hàn Tư Viễn như muốn tránh ánh mắt đó... Anh đã từng diễn vai người thứ ba, muốn trách thì phải trách sự kiên định của Phương Dung không đủ. Anh cũng thừa nhận kế hoạch này lại âm thầm phá hoại Địch Nam lần nữa, nhưng ngày hôm nay, tình cảm của anh đối với Mộ Lạc Lạc là thật. Càng nhìn người phụ nữ mình yêu thương đau lòng anh càng buồn.
Khi Mộ Lạc Lạc ngủ dậy, máy bay đã hạ cánh an toàn, phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, lúc này nước Mỹ khoảng mười giờ sáng.
Mộ Lạc Lạc từ trong khoang máy bay bước ra, đối diện với từng đoàn người lạ, một đất nước xa lạ, cô lẩm bẩm: “Ôi nước Mỹ, Boston, ta đến rồi...”
Hàn Tư Viễn chậm chạp bước ra khỏi khoang máy bay: “Đi thôi, có người đến đón em không?”
Mộ Lạc gật gật đầu, chỉ thấy lối ra rất nhộn nhịp, họ đang giơ cao bảng để đón những người bạn nước ngoài, trong đám đông, Mộ Lạc Lạc nhanh chóng tìm thấy bảng có tên mình. Vì, bảng biểu ngữ đón cô có treo thêm mấy trái bóng bay, thật là rất thân mật.
“Xin chào, tôi tên là Mộ Lạc Lạc.” Mộ Lạc Lạc khẽ cúi đầu, đôi mắt hướng về cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh.
“Hi, đợi bạn rất lâu rồi, tôi tên là Chu Bội Doanh.” Một cô gái Tây nói tiếng Hán rất chuẩn, cách một hàng rào chắn, nồng nhiệt ôm Mộ Lạc Lạc, mùi thơm của nước hoa phảng phất.
Mộ Lạc Lạc ngay lập tức cảm nhận được sự nhiệt tình của đồng bào tại nước Mỹ, cô chớp mắt cười: “Đây là bạn của tôi, Hàn Tư Viễn.”
Chu Bội Doanh nhìn Hàn Tư Viễn, bất luận quen hay không quen, đều đến ôm nhau, Hàn Tư Viễn cũng theo thói quen ôm những người con gái xinh xắn, nhưng ngay lập tức ý thức được, đẩy cô gái Mỹ đó ra nói: “Người Trung Quốc chúng tôi không quen ôm như thế.”
“Trong trường tôi đã gặp anh rồi, nếu như không nhớ nhầm, anh tên là Mike?” Chu Bội Doanh chớp mắt nhìn, cô từng yêu con trai phương Đông, đặc biệt là những người có dung mạo xuất chúng như thế kia.
Hàn Tư Viễn cố ý không nghe, nhìn xung quanh, ôm vai Mộ Lạc Lạc bước về trước: “Ra ngoài gặp nhé, tôi sẽ giúp Mộ Lạc Lạc lấy hành lý.”
Mộ Lạc Lạc vẫy vẫy tay với cô gái Tây đó: “Lát nữa gặp lại, đợi mình nhé...”
Cô thấy bước chân của Hàn Tư Viễn rất gấp gáp, lại nghĩ thái độ nồng ấm của cô gái Tây đó, liên tưởng ngay đến hộp bao cao su. Địch Nam là anh trai của Hàn Tư Viễn, cho nên người Địch Nam sắp xếp để đón ở sân bay có quen biết với Hàn Tư Viễn cũng không có gì là lạ, cô không kìm được than một câu: “Hàn Tư Viễn, người nhàn rỗi như anh phải có trình độ chứ, trên thế giới này đều là những việc thông gian.”
Mộ Lạc Lạc hai tay chắp lại, khẩn cầu bố mẹ bình an, cầu cho thầy Địch công việc thuận lợi, cầu cho mình sẽ thích ứng nhanh với môi trường mới.
A di đà phật.
Lúc máy bay mới cất cánh, Mộ Lạc lạc cảm thấy hơi đau tai, nhưng cảm giác khó chịu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác hưng phấn của lần đầu tiên đi máy bay.
“Anh có thể giúp em gỡ món quà này ra không?” Mộ Lạc Lạc quay hộp quà được bọc đẹp đẽ, cẩn thận về hướng Hàn Tư Viễn.
Hàn Tư Viễn uể oải đồng ý, tối qua anh cùng bạn thân uống rượu, ngủ vẫn chưa đủ giấc.
Mộ Lạc Lạc đặt chai nước cam ép xuống, cẩn thận tháo dây gói quà màu xanh da trời.
Cô hồi hộp mở món quà, nhưng phát hiện bên trong hộp quà xinh xắn đó không có đồng hồ hay dây chuyền như cô tưởng, mà là một hộp màu đỏ, kèm một tấm thiếp nhỏ.
Tư Viễn, tôi tặng cậu hộp bao cao su, đừng để ảnh hưởng đến hình tượng nam nhi Trung Quốc, anh em nghĩ có chu đáo không? Chúc, nước chảy vạn dặm, không có vật nào cản trở! Tiểu Lai thành tâm kính tặng.
Mộ Lạc Lạc ngây người, “bụp”, cô gập hộp lại, vứt lên người Hàn Tư Viễn.
Hàn Tư Viễn kéo thấp chăn xuống, nhìn khuôn mặt thiếu sức sống của Mộ Lạc Lạc dán chặt vào cửa kính, cô lau lau khóe mắt, vừa ngáp vừa mở hộp quà. Lúc nhìn thấy “món quà”, anh há hốc miệng, kinh ngạc quá, chả trách ánh mắt của nhân viên hải quan lại kì quái như vậy, những vật tùy thân như vậy còn phải đóng gói? Thằng bạn chết tiệt!
“Anh không biết nó sẽ tặng anh món quà này...” Hàn Tư Viễn kéo kéo tay áo Mộ Lạc Lạc.
Mộ Lạc Lạc lắc đầu, trừng mắt: “Biến thái! Tầm thường! Thật mất mặt! Em ra lệnh cho anh trở về ngay vị trí cũ!”
Hàn Tư viễn rầu rầu, tiện tay nhét bao cao su vào túi sau lưng.
“Anh còn dám giữ nó lại?”
“Vậy anh vứt đi đâu? Hay xin cô tiếp viên mở cửa sổ?” Anh cười nói, đằng nào cũng mất mặt rồi, càng thấy có lỗi với bản thân.
Mộ Lạc Lạc lè lưỡi: “Thật xấu hổ, nam nhi Trung Quốc “cao quý” thật!”
Mộ Lạc Lạc đá chân anh khi trở về chỗ ngồi, cô vẫn chưa nhìn qua nhà vệ sinh trên máy bay như thế nào, đi xem trước vậy.
Hàn Tư Viễn thở phào, uể oải nằm xuống ghế, không kìm được bật cười, một Lạc Lạc thuần khiết, sao có thể thoát khỏi nanh vuốt của một người đàn ông kinh nghiệm đầy mình? Anh sẽ cho em ba tháng để quên Địch Nam, hoặc nửa năm? Sau đó... ha ha ha.
Còn ở bên kia, Mộ Lạc Lạc ngồi trong nhà vệ sinh, nhớ đến tình cảnh lúc Địch Nam bỏ đi, trong lòng oán hận, cô cũng không cho rằng Hàn Tư Viễn là vật cản giữa hai người, do cô rất trong sáng, Hàn Tư Viễn cũng vậy, chỉ là Địch Nam không cho cô cơ hội để giải thích, không thích cho nên không tin nhau.
Phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị Thác Nhuệ.
Địch Nam ngồi trước máy vi tính, những ngón tay đặt lên bàn phím, gõ rất nhanh.
“Mời vào.”
“Chủ tịch, tôi đã đưa bố mẹ cô Mộ về nhà, nhưng máy bay của cô Mộ khoảng mười ba tiếng hai mươi mốt phút nữa mới hạ cánh xuống sân bay Boston. Xin hỏi Chủ tịch còn việc gì căn dặn nữa không ạ?” Tống Nhụy chú ý quan sát vẻ lạnh lùng, vội vàng che giấu tình cảm của ông chủ, tất cả đều như trước.
Địch Nam không ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ trên bàn phím: “Phiền cô, vẫn xưng hô như cũ là được.”
“Vâng. Còn một việc, bố mẹ cô Mộ hỏi về thân phận của Chủ tịch, tôi không trả lời, nên bà Mộ có lẽ sẽ liên lạc với anh.” Tống Nhụy rất thận trọng nói.
Địch Nam ngước mắt nhìn, lấy sim ra khỏi điện thoại, đẩy lên trước bàn làm việc, nói: “Nếu cô nhìn thấy, mối quan hệ giữa tôi và Mộ Lạc Lạc đến đây chấm dứt, vấn đề của ông bà Mộ, cô phụ trách giúp tôi. Cảm ơn.”
Tống Nhụy nghi ngờ nhìn, nhặt sim điện thoại, khi cô trở lại công ty, vô tình nghe được đám nhân viên đang nói về việc Chủ tịch rời khỏi cuộc họp buổi sáng mà không có lí do, đương nhiên, chỉ có cô biết Chủ tịch vì đến sân bay tiễn người, lúc đó cô lén quan sát biểu hiện của anh, nếu nói không có chút tình cảm nào, tuyệt đối là lời nói dối.
“Chủ tịch, có một câu tôi không biết có nên nói hay không...”
“Đừng nói nữa, thời gian này cô vất vả nhiều rồi, đi về làm việc đi.” Địch Nam khẽ nhếch môi nói, một nụ cười của cấp trên.
Địch Nam chọn Tống Nhụy là vì Tống Nhụy nghiêm khắc với bản thân, làm việc cẩn thận, ăn nói nghiêm túc, bí mật.
Tống Nhụy cúi đầu bước ra, thở dài, ông chủ vẫn bình tĩnh như trước, cũng giống như một con người có da có thịt, lẽ nào tinh thần của ông ấy chưa từng có thăng trầm chút nào?
Ánh mắt Địch Nam hướng về góc phải màn hình, vẫn còn mười một tiếng tám phút, Mộ Lạc Lạc sẽ chính thức bước vào cuộc sống học tập chưa từng biết, những sự vật kì lạ, mới mẻ sẽ lấp đầy sự hiếu kì của cô, cô sẽ tìm lại được những ngày tháng vui vẻ thuộc về chính mình. Còn anh, trở lại cuộc sống cũ, vận hành kinh doanh, hội họp, thảo luận, triển lãm... bận rộn như cũ.
Lộ trình mười mấy tiếng đồng hồ rất khó chịu, từ ban ngày đến tận đêm khuya, Mộ Lạc Lạc ngồi nguyên trên ghế, mơ hồ, lúc thời tiết không thuận lợi, máy bay có rung động một chút. Cô nghĩ, đi tàu hỏa vẫn an toàn hơn.
“Em đúng là ra nước ngoài du lịch, lại có anh đưa em đi, lo lắng gì chứ.” Hàn Tư Viễn vuốt mái tóc đang rối tung lên.
“Các anh là người thường xuyên ra nước ngoài, làm sao có thể hiểu được tâm trạng của em, từ nhỏ đến lớn, nơi xa nhất chính là sông Bắc Tải.” Mộ Lạc Lạc nhìn ra ngoài: “Nếu như thầy Địch đưa em đi, em mới có thể yên tâm...”
Hàn Tư Viễn nhếch mép: “Em đừng có biến mình giống như một bà chị dâu đầy oán hận, anh ấy có thời gian sẽ đến thăm em.”
“Sẽ đến chứ? Không thể nào...” Mộ Lạc Lạc ngoẹo cổ vào ghế: “Có một chuyện em chưa nói với anh, anh ấy đề nghị li hôn rồi...”
Hàn Tư Viễn ngây người, vốn muốn trêu cô vài câu, nhưng thấy tâm trạng cô rất buồn, cũng không giống như đang nói đùa.
Anh chạm vào những ngón tay nhỏ nhắn của Mộ Lạc Lạc: “Cãi nhau cũng tốt, li hôn cũng được, dù là thiếu ai, trái đất này vẫn quay, mỗi người nên vì bản thân mình mà sống, nên nghĩ đến chuyện vui đi.”
Mộ Lạc Lạc tiếp lời: “Vâng, trước đây em không có lòng dạ nào nữa, nhưng qua một thời gian thì tốt hơn rồi.”
Hàn Tư Viễn im lặng, lại thử thăm dò: “Anh ấy đề nghị li hôn rồi? Không phải vì anh chứ?”
“Không liên quan đến anh, anh ấy chỉ mượn cớ để bỏ rơi em.” Mộ Lạc Lạc quay sang nhìn Hàn Tư Viễn: “Trước khi li hôn, anh ấy nhắc đến người bạn trước, Phương Dung, anh có biết rốt cuộc họ vì sao lại chia tay không?”
Hàn Tư Viễn chớp mắt: “Anh không rõ...”
“Haiz, thầy Địch ưu tú như vậy, em không tin Phương Dung vì người đàn ông khác mà từ bỏ anh ấy, chính vì thế không tồn tại người thứ ba, cho nên em mới sầu não thế này...”
Hàn Tư Viễn xấu hổ vuốt tóc, nói một cách mơ hồ: “Địch Nam trong mắt em rất hoàn mỹ, nhưng không phải trong mắt những người phụ nữ khác đều hoàn mỹ.”
Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn trừng trừng, Hàn Tư Viễn như muốn tránh ánh mắt đó... Anh đã từng diễn vai người thứ ba, muốn trách thì phải trách sự kiên định của Phương Dung không đủ. Anh cũng thừa nhận kế hoạch này lại âm thầm phá hoại Địch Nam lần nữa, nhưng ngày hôm nay, tình cảm của anh đối với Mộ Lạc Lạc là thật. Càng nhìn người phụ nữ mình yêu thương đau lòng anh càng buồn.
Khi Mộ Lạc Lạc ngủ dậy, máy bay đã hạ cánh an toàn, phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, lúc này nước Mỹ khoảng mười giờ sáng.
Mộ Lạc Lạc từ trong khoang máy bay bước ra, đối diện với từng đoàn người lạ, một đất nước xa lạ, cô lẩm bẩm: “Ôi nước Mỹ, Boston, ta đến rồi...”
Hàn Tư Viễn chậm chạp bước ra khỏi khoang máy bay: “Đi thôi, có người đến đón em không?”
Mộ Lạc gật gật đầu, chỉ thấy lối ra rất nhộn nhịp, họ đang giơ cao bảng để đón những người bạn nước ngoài, trong đám đông, Mộ Lạc Lạc nhanh chóng tìm thấy bảng có tên mình. Vì, bảng biểu ngữ đón cô có treo thêm mấy trái bóng bay, thật là rất thân mật.
“Xin chào, tôi tên là Mộ Lạc Lạc.” Mộ Lạc Lạc khẽ cúi đầu, đôi mắt hướng về cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh.
“Hi, đợi bạn rất lâu rồi, tôi tên là Chu Bội Doanh.” Một cô gái Tây nói tiếng Hán rất chuẩn, cách một hàng rào chắn, nồng nhiệt ôm Mộ Lạc Lạc, mùi thơm của nước hoa phảng phất.
Mộ Lạc Lạc ngay lập tức cảm nhận được sự nhiệt tình của đồng bào tại nước Mỹ, cô chớp mắt cười: “Đây là bạn của tôi, Hàn Tư Viễn.”
Chu Bội Doanh nhìn Hàn Tư Viễn, bất luận quen hay không quen, đều đến ôm nhau, Hàn Tư Viễn cũng theo thói quen ôm những người con gái xinh xắn, nhưng ngay lập tức ý thức được, đẩy cô gái Mỹ đó ra nói: “Người Trung Quốc chúng tôi không quen ôm như thế.”
“Trong trường tôi đã gặp anh rồi, nếu như không nhớ nhầm, anh tên là Mike?” Chu Bội Doanh chớp mắt nhìn, cô từng yêu con trai phương Đông, đặc biệt là những người có dung mạo xuất chúng như thế kia.
Hàn Tư Viễn cố ý không nghe, nhìn xung quanh, ôm vai Mộ Lạc Lạc bước về trước: “Ra ngoài gặp nhé, tôi sẽ giúp Mộ Lạc Lạc lấy hành lý.”
Mộ Lạc Lạc vẫy vẫy tay với cô gái Tây đó: “Lát nữa gặp lại, đợi mình nhé...”
Cô thấy bước chân của Hàn Tư Viễn rất gấp gáp, lại nghĩ thái độ nồng ấm của cô gái Tây đó, liên tưởng ngay đến hộp bao cao su. Địch Nam là anh trai của Hàn Tư Viễn, cho nên người Địch Nam sắp xếp để đón ở sân bay có quen biết với Hàn Tư Viễn cũng không có gì là lạ, cô không kìm được than một câu: “Hàn Tư Viễn, người nhàn rỗi như anh phải có trình độ chứ, trên thế giới này đều là những việc thông gian.”
Mộ Lạc Lạc hai tay chắp lại, khẩn cầu bố mẹ bình an, cầu cho thầy Địch công việc thuận lợi, cầu cho mình sẽ thích ứng nhanh với môi trường mới.
A di đà phật.