Mộ Lạc Lạc dần dần tỉnh lại, cô cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh, bất chợt nhận ra đây là nhà của Địch Nam. Cô nhớ rõ trước khi bị ngất, Địch Nam đã ôm chặt lấy cô, nói gì đó nhưng cô không nhớ. Có điều Mộ Lạc Lạc khẳng định lí do cô ngất không phải do bị sốt mà vì những lời nói của Địch Nam.
Mộ Lạc Lạc lấy tay ôm ngực, lo lắng, anh ấy thực sự dám nói trái với lương tâm là không yêu mình, không biết ai cho anh ấy dũng khí làm như vậy nữa.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, cô liền nằm xuống nhắm mắt. Địch Nam bê vào một bát cháo, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, đặt bát cháo xuống, vuốt nhẹ lên trán của Mộ Lạc Lạc thấy vẫn còn nóng, ngón tay của anh chạm vào khuôn mặt của Mộ Lạc Lạc, anh nhắm mắt như sám hối.
Ting ting ting… tiếng chuông điện thoại của Mộ Lạc Lạc phá vỡ không gian yên tĩnh.
Địch Nam sợ Mộ Lạc Lạc tỉnh, lấy điện thoại của cô ra, đập vào mắt là bức ảnh của mình, trái tim lại nhói đau, bởi vì tấm ảnh này là Mộ Lạc Lạc cắt từ tờ tạp chí xuống.
Màn hình điện thoại hiện tên người gọi tới: Em chồng.
…
Nhìn thấy dòng chữ đó, Địch Nam sững sờ, cảm giác tội lỗi làm anh khó thở. Anh thở mạnh, nhẹ nhàng nhìn người vợ đang nằm bên gối, cúi xuống hôn nhẹ lên môi vợ rồi ra ngoài phòng khách nghe điện thoại.
Mộ Lạc Lạc mở mắt ra, chạm tay vào môi, bất giác mỉm cười rồi lại tức giận, sao lại phải nhằm lúc cô không biết gì mới dám hôn cơ chứ? Hừm… thật là lạnh lùng.
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện liền nhón chân nhẹ nhàng tới cửa. Địch Nam đứng bên cửa sổ, tay nắm điện thoại không hề nói một câu nào. Mộ Lạc Lạc cho rằng người bên đầu dây kia đang thao thao bất tuyệt điều gì đó khiến Địch Nam không nói được câu nào. Ôi, có khi nào mẹ đã biết việc mình bị ngất không?
Nghĩ đến đây, cô ghé tai nghe.
…
Một lúc lâu sau.
Địch Nam bình tĩnh nói: “Tư Viễn, em tin cũng được, không tin cũng được, tình yêu mà anh dành cho Lạc Lạc nhiều hơn tưởng tượng của bất cứ ai, bởi vì anh yêu cô ấy nên mới hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc mà cô ấy hằng mong muốn. Khi thấy bức ảnh hai người hôn nhau trong lễ Giáng sinh… không giấu em anh đã thực sự muốn giết chết em. Còn về việc anh đồng ý ra đi không phải là vì em cũng yêu Lạc Lạc mà anh cho rằng anh là vật cản trở cô ấy tìm đến hạnh phúc. Nhưng tới bây giờ, anh biết anh đã sai, và đã hiểu ra rằng cho dù là anh em ruột thịt thì cũng không thể nhường nhịn được.”
Ngắt lời, Địch Nam cúp máy, nghĩ đến Lạc Lạc, anh mỉm cười ấm áp.
…
Mộ Lạc Lạc nhìn thấy Địch Nam quay đầu, nhẹ nhàng quay trở về giường nằm, nắm chặt tay, giận tới mức nghiến răng nhưng trong lòng thì vui sướng tột cùng.
Cảm động trước những lời giãi bày đó ư? Đúng vậy, đúng vậy, ha ha ha! Cuối cùng cũng đã biết Địch Nam không phải vì không yêu cô mà lựa chọn bỏ đi, thậm chí còn ngược lại, vì quá yêu cô mới biến thành như vậy, trời đất ơi, ha ha ha, vui sướng tột cùng!
Tức giận ư? Đúng vậy, đúng vậy… Địch Nam đáng ghét, coi vợ như một món hàng gói lại rồi tặng cho người khác, cho dù người đó là Hàn Tư Viễn thì anh cũng nên hỏi ý kiến người trong cuộc rồi mới làm chứ? Anh ấy dựa vào cái gì mà tự ý làm như vậy khiến cô đau đớn rơi lệ.
Địch Nam, em cho anh biết… Ai thắt nút thì người đó phải tháo nút! Hừm!
…
Tiếng bước chân vang tới, Mộ Lạc Lạc nhằm đúng lúc Địch Nam bước vào phòng từ từ tỉnh dậy. Địch Nam nhìn thấy cô tỉnh dậy, mỉm cười, vội vàng lấy cốc nước và thuốc hạ sốt đặt lên trên bàn. Mộ Lạc Lạc cố che giấu niềm vui tràn ngập trong lòng, tỏ vẻ tức giận nhìn anh.
Địch Nam biết cô còn giận, bèn với bát cháo trên bàn, múc một thìa đút cho Lạc Lạc, ngậm ngùi khẽ nói: “Bà xã, ăn cháo trước rồi uống thuốc nhé?”
Mộ Lạc Lạc trong giây lát vui sướng vô cùng, nhưng sau lại gạt bát cháo ra, điềm nhiên nói: “Anh Địch, xin chú ý cách xưng hô. Nếu như anh đã đưa ra đề nghị li hôn vậy thì tôi cũng tôn trọng quyết định của anh. Tục ngữ có câu, dưa chín ép không ngọt, người có thể ngốc một đời chứ không ngốc cả đời, vậy thì hà cớ gì mà tôi lại làm trái, anh nói có đúng không?”
Địch Nam giật mình, cau mày, rõ ràng những lời này của Mộ Lạc Lạc khiến anh bối rối, lo lắng.
Anh im lặng, thổi bát cháo cho nguội, sau đó đưa thìa cháo tới miệng của Lạc Lạc. Mộ Lạc Lạc lạnh lùng gạt thìa cháo, tự xuống giường, cầm ví, với chiếc áo khoác, bước về phía phòng khách.
Địch Nam buông bát cháo đuổi theo. Mộ Lạc Lạc ngồi xuống trước cửa chính đi giày. Anh không kịp nghĩ, bước lên chặn cửa lại.
Mộ Lạc Lạc ngước nhìn, lạnh lùng hỏi: “Anh Địch, anh làm gì vậy? Anh muốn li hôn tôi cũng đã đồng ý rồi, cũng không ràng buộc gì anh nữa, khi nào các giấy tờ chuẩn bị xong sẽ đi làm thủ tục, anh còn hỏi gì nữa không?”
Địch Nam chợt nhận ra rằng những việc trước kia mình làm đã khiến vợ bị tổn thương sâu sắc, xem ra Mộ Lạc Lạc không thể chịu đựng được nữa.
“Em… anh xin lỗi.” Giọng anh trầm hẳn xuống, anh sợ Mộ Lạc Lạc sẽ li hôn, anh không cần là một Địch Nam oai phong lẫm liệt nữa.
Mộ Lạc Lạc nhìn thấy nét mặt lo lắng không yên của anh, chỉ muốn chạy tới hôn anh nhưng vì kế hoạh trả đũa của mình, cô chỉ xoắn chặt góc áo như không có gì xảy ra.
“Anh không cần xin lỗi tôi, lúc đó là do tôi tự ngã, giờ tôi đã nghĩ kĩ rồi, như vậy đi.” Cô đi giày xong, đứng dậy, lịch sự đẩy tay anh ra: “Xin anh Địch nhường đường, tôi phải về nhà rồi.”
“Đây là nhà của em!”
“Không, đã từng là nhà của tôi thôi.” Mộ Lạc Lạc thổi đầu ngón tay, nghiêm nghị nói.
“Bây giờ cũng vẫn là nhà của em.”
“Tôi nói không phải là không phải, anh tránh ra đi!”
Mộ Lạc Lạc kéo cánh tay Địch Nam ra, nhưng lúc đó người đang sốt cao nên cô không thể kéo được anh chàng to khỏe ấy. Địch Nam nhìn thấy cô quả quyết, càng đứng chặn ở cửa. Mộ Lạc Lạc đến bên cửa, dùng vai đẩy anh ra, tuy cũng không nỡ nhưng không bắt Địch Nam bị giày vò một chút thì cô có thể thoải mái được sao?
Ngay tức khắc, Địch Nam kéo Mộ Lạc Lạc vào lòng, ôm chặt lấy cô mặc cho cô đang vùng vẫy.
“Buông tay ra, li hôn thì li hôn, anh nhẹ chút được không?” Mộ Lạc Lạc há to miệng cắn anh.
Địch Nam nhắm mắt chịu đau: “Được, nhưng không li hôn.”
“Này này, anh nói li hôn là li hôn, anh không muốn li hôn là không li hôn sao? Tôi ghét anh, tôi coi thường anh, lời anh nói không là gì hết!”
Địch Nam buông tay khỏi Lạc Lạc, quay người ghì cô vào tường.
“Tùy em, ghét anh hay coi thường anh cũng được, anh nói không li hôn là không li hôn.” Anh nhìn đôi mắt hoài nghi của Mộ Lạc Lạc, trịnh trọng nói lại.
Mộ Lạc Lạc nghiêng đầu kêu khẽ, khi cô đang toan tính bước tiếp theo thì hơi thở ấm áp đã phả trên môi cô, giây phút đó, cô không còn suy nghĩ được gì nữa.
“Vợ của anh, anh yêu em, hãy cho anh thêm một cơ hội sửa sai được không?”
Địch Nam khẩn cầu, hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm như van xin.
“Vợ ơi, vì khác biệt về tuổi tác khiến anh lúc nào cũng thấy lo lắng, anh lại sống quá nội tâm, sợ em sẽ cảm thấy nhàm chán, anh sợ anh không xứng đáng với tình yêu của em, sợ em một ngày nào đó sẽ rời bỏ anh. Nhưng việc chạy trốn chỉ khiến anh yêu em hơn, chỉ cần em đồng ý, vì em anh có thể thay đổi bản thân, anh sẽ đưa em đi xem phim hoạt hình, đưa em đi mua đồ trang sức, chơi điện tử cùng em, đi công viên Disney cùng em, chỉ cần em thích anh có thể làm bất cứ điều gì cùng em, thậm chí là điều điên khùng. Bởi vì em là niềm vui duy nhất của anh. Vợ của anh, anh không thể mất em, thật sự không thể…”
Mộ Lạc Lạc nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi của Địch Nam, mọi tức giận đã tan biến.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh, nước mắt đầm đìa, hôn lên môi anh.
Tất cả kế hoạch báo thù giờ đây đã hết, một điều nhịn chín điều lành, ai bảo cô yêu anh chứ?
Cô muốn nói với tất cả những người phụ nữ đang bị vướng trong lưới tình rằng: Chỉ cần tin anh ấy yêu bạn, chỉ cần bạn dùng ánh mắt lạc quan để nhìn lại tình cảm của bạn thì mọi thứ sẽ đều tốt đẹp!
“Chết… anh bị lây cảm cúm của em mất.” Mộ Lạc Lạc dùng tay che miệng.
“Anh là gì của em?” Địch Nam kéo tay cô ra, mỉm cười.
Mộ Lạc Lạc ngượng nghịu nói: “Là chồng của Mộ Lạc Lạc… có điều, em chưa nói là đã tha thứ cho anh đâu nhé! Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào đã! Anh nghe rõ chưa? Hử?” Cô nháy mắt.
“Ừ, anh biết rồi.” Địch Nam cười, hôn lên môi Lạc Lạc, lưu luyến không rời.
Anh đương nhiên không quên mình vẫn là một người chồng chưa xứng với Lạc Lạc nên anh sẽ cố gắng hết sức, vì vợ, vì bảo bối của cuộc đời anh, anh sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Thương cô ấy, phải để cô ấy cảm nhận được.
Yêu cô ấy, phải nói thật to với cô ấy.
Cảm ơn!
Mộ Lạc Lạc dần dần tỉnh lại, cô cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh, bất chợt nhận ra đây là nhà của Địch Nam. Cô nhớ rõ trước khi bị ngất, Địch Nam đã ôm chặt lấy cô, nói gì đó nhưng cô không nhớ. Có điều Mộ Lạc Lạc khẳng định lí do cô ngất không phải do bị sốt mà vì những lời nói của Địch Nam.
Mộ Lạc Lạc lấy tay ôm ngực, lo lắng, anh ấy thực sự dám nói trái với lương tâm là không yêu mình, không biết ai cho anh ấy dũng khí làm như vậy nữa.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, cô liền nằm xuống nhắm mắt. Địch Nam bê vào một bát cháo, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, đặt bát cháo xuống, vuốt nhẹ lên trán của Mộ Lạc Lạc thấy vẫn còn nóng, ngón tay của anh chạm vào khuôn mặt của Mộ Lạc Lạc, anh nhắm mắt như sám hối.
Ting ting ting… tiếng chuông điện thoại của Mộ Lạc Lạc phá vỡ không gian yên tĩnh.
Địch Nam sợ Mộ Lạc Lạc tỉnh, lấy điện thoại của cô ra, đập vào mắt là bức ảnh của mình, trái tim lại nhói đau, bởi vì tấm ảnh này là Mộ Lạc Lạc cắt từ tờ tạp chí xuống.
Màn hình điện thoại hiện tên người gọi tới: Em chồng.
…
Nhìn thấy dòng chữ đó, Địch Nam sững sờ, cảm giác tội lỗi làm anh khó thở. Anh thở mạnh, nhẹ nhàng nhìn người vợ đang nằm bên gối, cúi xuống hôn nhẹ lên môi vợ rồi ra ngoài phòng khách nghe điện thoại.
Mộ Lạc Lạc mở mắt ra, chạm tay vào môi, bất giác mỉm cười rồi lại tức giận, sao lại phải nhằm lúc cô không biết gì mới dám hôn cơ chứ? Hừm… thật là lạnh lùng.
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện liền nhón chân nhẹ nhàng tới cửa. Địch Nam đứng bên cửa sổ, tay nắm điện thoại không hề nói một câu nào. Mộ Lạc Lạc cho rằng người bên đầu dây kia đang thao thao bất tuyệt điều gì đó khiến Địch Nam không nói được câu nào. Ôi, có khi nào mẹ đã biết việc mình bị ngất không?
Nghĩ đến đây, cô ghé tai nghe.
…
Một lúc lâu sau.
Địch Nam bình tĩnh nói: “Tư Viễn, em tin cũng được, không tin cũng được, tình yêu mà anh dành cho Lạc Lạc nhiều hơn tưởng tượng của bất cứ ai, bởi vì anh yêu cô ấy nên mới hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc mà cô ấy hằng mong muốn. Khi thấy bức ảnh hai người hôn nhau trong lễ Giáng sinh… không giấu em anh đã thực sự muốn giết chết em. Còn về việc anh đồng ý ra đi không phải là vì em cũng yêu Lạc Lạc mà anh cho rằng anh là vật cản trở cô ấy tìm đến hạnh phúc. Nhưng tới bây giờ, anh biết anh đã sai, và đã hiểu ra rằng cho dù là anh em ruột thịt thì cũng không thể nhường nhịn được.”
Ngắt lời, Địch Nam cúp máy, nghĩ đến Lạc Lạc, anh mỉm cười ấm áp.
…
Mộ Lạc Lạc nhìn thấy Địch Nam quay đầu, nhẹ nhàng quay trở về giường nằm, nắm chặt tay, giận tới mức nghiến răng nhưng trong lòng thì vui sướng tột cùng.
Cảm động trước những lời giãi bày đó ư? Đúng vậy, đúng vậy, ha ha ha! Cuối cùng cũng đã biết Địch Nam không phải vì không yêu cô mà lựa chọn bỏ đi, thậm chí còn ngược lại, vì quá yêu cô mới biến thành như vậy, trời đất ơi, ha ha ha, vui sướng tột cùng!
Tức giận ư? Đúng vậy, đúng vậy… Địch Nam đáng ghét, coi vợ như một món hàng gói lại rồi tặng cho người khác, cho dù người đó là Hàn Tư Viễn thì anh cũng nên hỏi ý kiến người trong cuộc rồi mới làm chứ? Anh ấy dựa vào cái gì mà tự ý làm như vậy khiến cô đau đớn rơi lệ.
Địch Nam, em cho anh biết… Ai thắt nút thì người đó phải tháo nút! Hừm!
…
Tiếng bước chân vang tới, Mộ Lạc Lạc nhằm đúng lúc Địch Nam bước vào phòng từ từ tỉnh dậy. Địch Nam nhìn thấy cô tỉnh dậy, mỉm cười, vội vàng lấy cốc nước và thuốc hạ sốt đặt lên trên bàn. Mộ Lạc Lạc cố che giấu niềm vui tràn ngập trong lòng, tỏ vẻ tức giận nhìn anh.
Địch Nam biết cô còn giận, bèn với bát cháo trên bàn, múc một thìa đút cho Lạc Lạc, ngậm ngùi khẽ nói: “Bà xã, ăn cháo trước rồi uống thuốc nhé?”
Mộ Lạc Lạc trong giây lát vui sướng vô cùng, nhưng sau lại gạt bát cháo ra, điềm nhiên nói: “Anh Địch, xin chú ý cách xưng hô. Nếu như anh đã đưa ra đề nghị li hôn vậy thì tôi cũng tôn trọng quyết định của anh. Tục ngữ có câu, dưa chín ép không ngọt, người có thể ngốc một đời chứ không ngốc cả đời, vậy thì hà cớ gì mà tôi lại làm trái, anh nói có đúng không?”
Địch Nam giật mình, cau mày, rõ ràng những lời này của Mộ Lạc Lạc khiến anh bối rối, lo lắng.
Anh im lặng, thổi bát cháo cho nguội, sau đó đưa thìa cháo tới miệng của Lạc Lạc. Mộ Lạc Lạc lạnh lùng gạt thìa cháo, tự xuống giường, cầm ví, với chiếc áo khoác, bước về phía phòng khách.
Địch Nam buông bát cháo đuổi theo. Mộ Lạc Lạc ngồi xuống trước cửa chính đi giày. Anh không kịp nghĩ, bước lên chặn cửa lại.
Mộ Lạc Lạc ngước nhìn, lạnh lùng hỏi: “Anh Địch, anh làm gì vậy? Anh muốn li hôn tôi cũng đã đồng ý rồi, cũng không ràng buộc gì anh nữa, khi nào các giấy tờ chuẩn bị xong sẽ đi làm thủ tục, anh còn hỏi gì nữa không?”
Địch Nam chợt nhận ra rằng những việc trước kia mình làm đã khiến vợ bị tổn thương sâu sắc, xem ra Mộ Lạc Lạc không thể chịu đựng được nữa.
“Em… anh xin lỗi.” Giọng anh trầm hẳn xuống, anh sợ Mộ Lạc Lạc sẽ li hôn, anh không cần là một Địch Nam oai phong lẫm liệt nữa.
Mộ Lạc Lạc nhìn thấy nét mặt lo lắng không yên của anh, chỉ muốn chạy tới hôn anh nhưng vì kế hoạh trả đũa của mình, cô chỉ xoắn chặt góc áo như không có gì xảy ra.
“Anh không cần xin lỗi tôi, lúc đó là do tôi tự ngã, giờ tôi đã nghĩ kĩ rồi, như vậy đi.” Cô đi giày xong, đứng dậy, lịch sự đẩy tay anh ra: “Xin anh Địch nhường đường, tôi phải về nhà rồi.”
“Đây là nhà của em!”
“Không, đã từng là nhà của tôi thôi.” Mộ Lạc Lạc thổi đầu ngón tay, nghiêm nghị nói.
“Bây giờ cũng vẫn là nhà của em.”
“Tôi nói không phải là không phải, anh tránh ra đi!”
Mộ Lạc Lạc kéo cánh tay Địch Nam ra, nhưng lúc đó người đang sốt cao nên cô không thể kéo được anh chàng to khỏe ấy. Địch Nam nhìn thấy cô quả quyết, càng đứng chặn ở cửa. Mộ Lạc Lạc đến bên cửa, dùng vai đẩy anh ra, tuy cũng không nỡ nhưng không bắt Địch Nam bị giày vò một chút thì cô có thể thoải mái được sao?
Ngay tức khắc, Địch Nam kéo Mộ Lạc Lạc vào lòng, ôm chặt lấy cô mặc cho cô đang vùng vẫy.
“Buông tay ra, li hôn thì li hôn, anh nhẹ chút được không?” Mộ Lạc Lạc há to miệng cắn anh.
Địch Nam nhắm mắt chịu đau: “Được, nhưng không li hôn.”
“Này này, anh nói li hôn là li hôn, anh không muốn li hôn là không li hôn sao? Tôi ghét anh, tôi coi thường anh, lời anh nói không là gì hết!”
Địch Nam buông tay khỏi Lạc Lạc, quay người ghì cô vào tường.
“Tùy em, ghét anh hay coi thường anh cũng được, anh nói không li hôn là không li hôn.” Anh nhìn đôi mắt hoài nghi của Mộ Lạc Lạc, trịnh trọng nói lại.
Mộ Lạc Lạc nghiêng đầu kêu khẽ, khi cô đang toan tính bước tiếp theo thì hơi thở ấm áp đã phả trên môi cô, giây phút đó, cô không còn suy nghĩ được gì nữa.
“Vợ của anh, anh yêu em, hãy cho anh thêm một cơ hội sửa sai được không?”
Địch Nam khẩn cầu, hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm như van xin.
“Vợ ơi, vì khác biệt về tuổi tác khiến anh lúc nào cũng thấy lo lắng, anh lại sống quá nội tâm, sợ em sẽ cảm thấy nhàm chán, anh sợ anh không xứng đáng với tình yêu của em, sợ em một ngày nào đó sẽ rời bỏ anh. Nhưng việc chạy trốn chỉ khiến anh yêu em hơn, chỉ cần em đồng ý, vì em anh có thể thay đổi bản thân, anh sẽ đưa em đi xem phim hoạt hình, đưa em đi mua đồ trang sức, chơi điện tử cùng em, đi công viên Disney cùng em, chỉ cần em thích anh có thể làm bất cứ điều gì cùng em, thậm chí là điều điên khùng. Bởi vì em là niềm vui duy nhất của anh. Vợ của anh, anh không thể mất em, thật sự không thể…”
Mộ Lạc Lạc nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi của Địch Nam, mọi tức giận đã tan biến.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh, nước mắt đầm đìa, hôn lên môi anh.
Tất cả kế hoạch báo thù giờ đây đã hết, một điều nhịn chín điều lành, ai bảo cô yêu anh chứ?
Cô muốn nói với tất cả những người phụ nữ đang bị vướng trong lưới tình rằng: Chỉ cần tin anh ấy yêu bạn, chỉ cần bạn dùng ánh mắt lạc quan để nhìn lại tình cảm của bạn thì mọi thứ sẽ đều tốt đẹp!
“Chết… anh bị lây cảm cúm của em mất.” Mộ Lạc Lạc dùng tay che miệng.
“Anh là gì của em?” Địch Nam kéo tay cô ra, mỉm cười.
Mộ Lạc Lạc ngượng nghịu nói: “Là chồng của Mộ Lạc Lạc… có điều, em chưa nói là đã tha thứ cho anh đâu nhé! Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào đã! Anh nghe rõ chưa? Hử?” Cô nháy mắt.
“Ừ, anh biết rồi.” Địch Nam cười, hôn lên môi Lạc Lạc, lưu luyến không rời.
Anh đương nhiên không quên mình vẫn là một người chồng chưa xứng với Lạc Lạc nên anh sẽ cố gắng hết sức, vì vợ, vì bảo bối của cuộc đời anh, anh sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Thương cô ấy, phải để cô ấy cảm nhận được.
Yêu cô ấy, phải nói thật to với cô ấy.
Cảm ơn!