Một lần ta đến thành Trường An giúp sư phụ làm việc, ta cứu được một con rùa bị đánh vỡ mai, đang hấp hối, ta truyền nguyên khí cho nó, xem như tạm thời bảo vệ được tính mạng nó.
Buổi tối, ta thấy con rùa đó, ánh mắt nó rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua.
Mừng rỡ, ta mơ mơ màng màng ngủ.
Một bóng dáng xuất hiện, là hắn, lại là hắn!
Ta thấy Ngọc đế hỏi hắn: “Vì một con rắn nhỏ, ngươi không hối hận sao?”
Hắn nói: “Dứt khoát!”
Ngọc đế nói: “Niệm tình ngươi vì Thiên đình mà không tiếc công sức, ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi hối hận, cứ giết con rắn đó, khôi phục đạo hạnh cho ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở về Thiên đình!”
Hắn nói: “Thần sẽ không hối hận…”
Ngọc Đế phẫn nộ, quát to: “Ngay lập tức đem hắn đánh hạ xuống phàm trần!!”
Ta cả kinh, tỉnh giấc!
Ta xem con rùa ấy, thấy ánh mắt đó vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ là hắn?
Ta nhớ ngày đó, ở Long cung cũng là hai chữ “Dứt khoát”!
Ta tìm sư phụ: “Sư phụ, chuyện gì xảy ra với hắn?” Sư phụ kinh hãi: “Ngươi biết!”
“Con vừa mơ thấy hắn bị Ngọc đế đánh hạ phàm trần…”
“Ý trời, ý trời!” Sư phụ thì thầm nói với chính bản thân mình.
“Nói cho con biết, sư phụ, nói cho con….” Ta vội vã nói: “Mọi chuyện rốt cuộc là sao?”
Sư phụ thở dài một hơi, nói: “Hắn từ khi đem ngươi đến Long cung, đã bị các thần tiên khác hãm hại, nói hắn động tâm với ngươi. Ngọc đế nổi giận, đem hắn đánh hạ phàm trần…”
“Nói tiếp a, sư phụ nói tiếp a”
“Hắn nghe nói thiên binh muốn đánh một con khỉ ở cùng chỗ với ngươi, liền chủ động trở lại Thiên đình, yêu cầu được lập công chuộc tội. Hắn đều là vì cứu ngươi a! Ngươi cho rằng chỉ bằng pháp lực của ngươi có thể ngăn cản thiên binh thiên tướng sao?….. Sau, bởi vì hắn thả ngươi, lại bị các thần tiên khác luận tội…. Khi hắn hạ phàm, hắn bị các thần tiên phong ấn pháp lực, bắt hắn làm một con rùa đen yếu ớt….”
“Đừng nói nữa, sư phụ”. Ta khóc không thành tiếng, “Sư phụ, cứu hắn đi!”
Sư phụ thở dài: “Lục Cơ a, ta cũng không có khả năng a!”
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?”
“Có, thật ra là có, chỉ cần….” Sư phụ muốn nói lại thôi.
“Bất kể biện pháp gì, chỉ cần cứu sống hắn, con có chết cũng cam tâm!”
“Nghiệt duyên a, nghiệt duyên!”
“Sư phụ, xin người cho con biết!”
“Đã như thế, ai……” Sư phụ thở dài một tiếng: “Ngươi đem tính mạng ngươi luyện thành trân châu đưa vào cơ thể hắn, nhưng như thế linh hồn ngươi sẽ biễn mất, vĩnh viễn không siêu sinh a. Hài tử, ngươi hãy nghĩ cho kỹ!”
Ta chạy đến trước mặt con rùa, hắn đang hấp hối, ta phun ra viên trân châu, đưa hắn nuốt vào.
Ta ôm con rùa, lao ra mặt nước.
Ta không muốn hắn thấy bộ dạng ta lúc chết.
Ta đến một nơi yên tĩnh, nhẹ nhàng thả hắn xuống, hôn nhẹ lên trán hắn.
Đột nhiên, ta dần dần mất đi tri giác….
Khi ta tỉnh lại, ta nhận ra, hắn vẫn đang hấp hối.
Trong cơ thể ta, hạt trân châu lại xuất hiện.
Hắn đem hạt trân châu ấy trả lại cho ta.
….
Nghe nói nhiều năm về sau có một vị thần, là quy xà đồng thể.
Tên của vị ấy là….
Huyền Vũ.
Một lần ta đến thành Trường An giúp sư phụ làm việc, ta cứu được một con rùa bị đánh vỡ mai, đang hấp hối, ta truyền nguyên khí cho nó, xem như tạm thời bảo vệ được tính mạng nó.
Buổi tối, ta thấy con rùa đó, ánh mắt nó rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua.
Mừng rỡ, ta mơ mơ màng màng ngủ.
Một bóng dáng xuất hiện, là hắn, lại là hắn!
Ta thấy Ngọc đế hỏi hắn: “Vì một con rắn nhỏ, ngươi không hối hận sao?”
Hắn nói: “Dứt khoát!”
Ngọc đế nói: “Niệm tình ngươi vì Thiên đình mà không tiếc công sức, ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi hối hận, cứ giết con rắn đó, khôi phục đạo hạnh cho ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở về Thiên đình!”
Hắn nói: “Thần sẽ không hối hận…”
Ngọc Đế phẫn nộ, quát to: “Ngay lập tức đem hắn đánh hạ xuống phàm trần!!”
Ta cả kinh, tỉnh giấc!
Ta xem con rùa ấy, thấy ánh mắt đó vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ là hắn?
Ta nhớ ngày đó, ở Long cung cũng là hai chữ “Dứt khoát”!
Ta tìm sư phụ: “Sư phụ, chuyện gì xảy ra với hắn?” Sư phụ kinh hãi: “Ngươi biết!”
“Con vừa mơ thấy hắn bị Ngọc đế đánh hạ phàm trần…”
“Ý trời, ý trời!” Sư phụ thì thầm nói với chính bản thân mình.
“Nói cho con biết, sư phụ, nói cho con….” Ta vội vã nói: “Mọi chuyện rốt cuộc là sao?”
Sư phụ thở dài một hơi, nói: “Hắn từ khi đem ngươi đến Long cung, đã bị các thần tiên khác hãm hại, nói hắn động tâm với ngươi. Ngọc đế nổi giận, đem hắn đánh hạ phàm trần…”
“Nói tiếp a, sư phụ nói tiếp a”
“Hắn nghe nói thiên binh muốn đánh một con khỉ ở cùng chỗ với ngươi, liền chủ động trở lại Thiên đình, yêu cầu được lập công chuộc tội. Hắn đều là vì cứu ngươi a! Ngươi cho rằng chỉ bằng pháp lực của ngươi có thể ngăn cản thiên binh thiên tướng sao?….. Sau, bởi vì hắn thả ngươi, lại bị các thần tiên khác luận tội…. Khi hắn hạ phàm, hắn bị các thần tiên phong ấn pháp lực, bắt hắn làm một con rùa đen yếu ớt….”
“Đừng nói nữa, sư phụ”. Ta khóc không thành tiếng, “Sư phụ, cứu hắn đi!”
Sư phụ thở dài: “Lục Cơ a, ta cũng không có khả năng a!”
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?”
“Có, thật ra là có, chỉ cần….” Sư phụ muốn nói lại thôi.
“Bất kể biện pháp gì, chỉ cần cứu sống hắn, con có chết cũng cam tâm!”
“Nghiệt duyên a, nghiệt duyên!”
“Sư phụ, xin người cho con biết!”
“Đã như thế, ai……” Sư phụ thở dài một tiếng: “Ngươi đem tính mạng ngươi luyện thành trân châu đưa vào cơ thể hắn, nhưng như thế linh hồn ngươi sẽ biễn mất, vĩnh viễn không siêu sinh a. Hài tử, ngươi hãy nghĩ cho kỹ!”
Ta chạy đến trước mặt con rùa, hắn đang hấp hối, ta phun ra viên trân châu, đưa hắn nuốt vào.
Ta ôm con rùa, lao ra mặt nước.
Ta không muốn hắn thấy bộ dạng ta lúc chết.
Ta đến một nơi yên tĩnh, nhẹ nhàng thả hắn xuống, hôn nhẹ lên trán hắn.
Đột nhiên, ta dần dần mất đi tri giác….
Khi ta tỉnh lại, ta nhận ra, hắn vẫn đang hấp hối.
Trong cơ thể ta, hạt trân châu lại xuất hiện.
Hắn đem hạt trân châu ấy trả lại cho ta.
….
Nghe nói nhiều năm về sau có một vị thần, là quy xà đồng thể.
Tên của vị ấy là….
Huyền Vũ.