Thương Châu quốc, trên tường thành, Hoàng Phủ Khinh Trần đứng ở đầu tường, mặc cho gió lớn thổi tóc hắn, quần áo hắn. Trông về phía xa, dày đặc những trại lính của Thành Hạ quốc. Trận đánh này quá gian khổ, quá khó khăn. Thành Hạ quốc đã chiếm lĩnh tám thành trì. Thành trì này đã giữ vững được nửa tháng, lương thảo đã dùng sắp hết, đang chờ hậu phương chi viện. Hoàng Phủ Khinh Trần thở dài, đứng nghiêm ở trên tường thành thật lâu vẫn không nhúc nhích.
"Vương gia." Một tiếng kêu nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.
"À, công chúa." Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của công chúa Mỹ Chân thì nhàn nhạt đáp lại. Mấy ngày trước, công chúa Mỹ Chân không để ý đến lời khuyên của mọi người, dứt khoát cùng đi với Hoàng Phủ Khinh Trần.
"Vương gia, thật xin lỗi, ta... cái gì ta cũng không giúp được."Công chúa Mỹ Chân cắn răng, không chỉ một lần viết thư cho phụ vương, nhưng phụ vương quả quyết cự tuyệt phái binh trợ giúp Thương Châu quốc. Thật không rõ rốt cuộc vì sao phụ vương lại như vậy? Trước kia rất thương yêu mình, nhưng mà bây giờ chính mình thỉnh cầu phụ vương cũng không đồng ý!
"Không, công chúa. Ngươi đã cố gắng hết sức." Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, có điều vẫn không che giấu được sự mệt mỏi trên mặt.
"Vương gia ~" Công chúa Mỹ Chân lo lắng nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần, "Ngươi đã ba ngày chưa nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trước được không?"
Hoàng Phủ Khinh Trần cười nhạt: "Nếu ta nghỉ ngơi, tòa thành trì này lập tức khó giữ được."
Công chúa Mỹ Chân há mồm còn muốn nói điều gì nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ cau mày nhìn về trại lính trú đóng phía trước, trong lòng nặng trĩu, lương thảo cũng sắp đến rồi chứ?
"Vương gia, ngươi, quá mệt mỏi." Hồi lâu công chúa Mỹ Chân phun ra một câu nói. Thương Châu quốc, nếu như không có Hoàng Phủ Khinh Trần sẽ như thế nào đây? Chỉ sợ đã sớm bại rồi. Người đàn ông trước mắt này, làm cho người ta kính nể, làm cho người ta đau lòng như vậy.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhếch miệng mỉm cười, xoay người đi xuống tường thành.
"Lưu tướng quân, lương thảo vận chuyển đến đâu rồi?" Hoàng Phủ Khinh Trần có chút mệt mỏi hỏi.
"Bẩm Vương gia ~~" Lưu tướng quân vẫn chưa nói xong, một âm thanh vội vàng cắt đứt tất cả.
"Báo ——!"
Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày, nhìn phong thư Lưu tướng quân đưa tới. Lúc này hậu phương còn đưa tin làm gì? Có dặn dò gì? Nhưng hoàng thượng nên hiểu, tướng ở bên ngoài có thể không tuân quân mệnh.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhận lấy thư, mở ra nhìn. Trong phút chốc, sắc mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần tái nhợt, thư trên tay vô lực rơi xuống đất, cặp mắt vô hồn kinh ngạc nhìn phía trước.
"Vương gia? Vương gia?" Lưu tướng quân nghi ngờ.
"Vương gia? !" Công chúa Mỹ Chân lo lắng gọi.
Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc nhìn phía trước, mắt không có bất kỳ tiêu cự nào, có điều hai tay khẽ run đã bại lộ sự chấn động trong lòng hắn.
Lưu tướng quân nghi ngờ nhặt thư trên đất lên, đợi sau khi xem xong sắc mặt cũng tái nhợt, tay không ngừng run rẩy. Chỉ vì chữ trên lá thư kia viết rất rõ ràng, muốn Hoàng Phủ Khinh Trần lập tức đầu hàng, Thương Châu quốc xưng thần với Thành Hạ quốc! Sẽ không tiếp tế lương thảo nữa, lập tức mở cửa thành ra nghênh đón binh lính Thành Hạ quốc. Từ đó về sau vĩnh viễn xưng thần với Thành Hạ quốc, hàng năm dâng cống phẩm!"
"Vương gia ——!" Lưu tướng quân vô cùng đau đớn nắm chặt bức thư trong ta, "Trước đó tướng sĩ bên ta liều chết chiến đấu là vì cái gì? Hiện tại hoàng thượng tự mình đạt thành khế ước như vậy với Thành Hạ quốc!" Trong lúc nói chuyện, nước mắt của Lưu tướng quân đã rơi xuống. Chiến tranh tàn khốc cũng không làm cho hắn chảy ra một giọt nước mắt, mà một bức thư của hoàng thượng lại làm cho hắn rơi lệ đầy mặt.
Hoàng Phủ Khinh Trần cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vô lực lắc đầu, chán nản ngồi xuống ghế.
"Vương gia, Vương gia ~~" Từ trong lời nói của Lưu tướng quân công chúa Mỹ Chân đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần suy sụp, công chúa Mỹ Chân cũng khóc ra tiếng.
"Ha ha " Trên mặt Hoàng Phủ Khinh Trần lộ ra nụ cười khổ, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng hiện lên sự châm chọc, qua nhiều năm như vậy, mặc dù không phải là thời kì mạnh mẽ nhất của Thương Châu quốc, nhưng tuyệt đối cũng không là thời kỳ suy yếu nhất. Mà cơ nghiệp mấy trăm năm của Thương Châu quốc cứ bị hủy trong chốc lát như vậy. Đương Kim hoàng thượng tầm thường đương nhiên không có chí tiến thủ, quả quyết mình không biết. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng hắn sợ chết như vậy, ham vinh hoa phú quý. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay! Trở thành thần dân nước khác!
"Vương gia, Vương gia, ngươi đừng như vậy ~——"Công chúa Mỹ Chân đã quỳ gối khóc trước mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần khóc, nhẹ nhàng phe phẩy đầu gối của hắn.
"Công chúa, ngươi mau trở lại Bắc Thần đi, nơi này không phải nơi ngươi nên ở." Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt nói xong, có điều làm thế nào cũng không che giấu được sự đau thương trong mắt.
"Không, ta không đi, nếu đi Vương gia phải đi với ta." Công chúa Mỹ Chân liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống . Hoàng Phủ Khinh Trần đau thương bất lực như vậy là lần đầu tiên mình nhìn thấy, làm cho người ta đau lòng như vậy, làm cho người ta không thể nào bỏ xuống.
"Đừng tuỳ hứng nữa, mau trở về đi. Nơi này không phải nơi ngươi nên ở." Hoàng Phủ Khinh Trần từ từ đứng lên, vươn tay ra vuốt tóc của công chúa Mỹ Chân, nhàn nhạt cười, "Vốn ta chỉ muốn lợi dụng ngươi làm lá bài chủ chốt cuối cùng, nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện lớn đã qua, không còn cần thiết."
"Cái gì?" Công chúa Mỹ Chân sững sờ nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần, hắn vừa nói cái gì?
"Ta nói vốn là ta muốn lợi dụng ngươi." Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh giọng nói lại, "Nghe rõ chưa? Nghe rõ thì đi đi."
Công chúa Mỹ Chân sửng sốt, một hồi lâu không nói gì.
"Người tới, đưa nàng đi." Hoàng Phủ Khinh Trần phất tay kêu người.
"Không!" " Đột nhiên Công chúa Mỹ Chân tránh thoát người muốn tới dìu nàng, khóc ồ lên, "Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, ta cũng không muốn để ý tới. Ta chỉ biết, hiện tại ta không muốn rời khỏi ngươi, ta muốn đi cùng với ngươi. Mặc kệ sống hay là chết!"
Hoàng Phủ Khinh Trần quay đầu nhìn công chúa Mỹ Chân khóc không thành tiếng, buồn bã cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, người ta muốn làm bạn nhất không phải ngươi." Dứt lời, sắc mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh xuống, phất tay nói: "Đưa nàng đi, lập tức. Ai vi phạm, chém!"
"Vương gia." Công chúa Mỹ Chân vừa kêu lên tiếng liền bị Hoàng Phủ Khinh Trần đưa tay điểm trúng huyệt đạo, cả người lập tức mềm nhũn. Lập tức có người nhanh chóng đỡ công chúa Mỹ Chân đi xuống.
"Vương gia!" Lưu tướng quân nhìn nam nhân đau thương trước mắt nhẹ nhàng hô.
"Ta đã đánh giá thấp Dạ Mặc Hiên."Hoàng Phủ Khinh Trần nhếch miệng lên nở nụ cười nhàn nhạt, có điều trong nụ cười này ẩn chứa đau thương không người nào có thể thấy.
"Vương gia, thuộc hạ thề chết theo Vương gia." Lưu tướng quân hung hăng ném bức thư xuống đất, bực tức mà kiên quyết nói.
"Không cần." Hoàng Phủ Khinh Trần nở nụ cười, "Còn sống, nhớ, phải sống. Không phải là vì chính ngươi, mà vì nhiều tướng sĩ thề chết theo ngươi như vậy, vì những tướng sĩ giao mạng sống cho ngươi. Còn vợ con ngươi nữa. Nhớ, còn sống mới có hi vọng."
"Vương gia người người người" Giọng nói của Lưu tướng quân nghẹn ngào, nhìn bóng lưng tịch mịch của Hoàng Phủ Khinh Trần, trong lòng không cam lòng, "Hoàng thượng đối với Vương gia, không công bằng, quá không công bằng! Sao hắn có thể vào lúc này ~~!"
Hoàng Phủ Khinh Trần cười nhạt, ngẩng đầu nhìn về phía phía trước: "Sống sót thật tốt. Ta, Nhân vương, Hoàng Phủ Khinh Trần hôm nay đã tử trận."
"Vương gia, ngươi muốn đi đâu?" Lưu tướng quân hoảng hốt, nhìn bóng lưng tịch mịch của Hoàng Phủ Khinh Trần, muốn vươn tay ra bắt lấy nhưng vẫn không có vươn tay.
"Đi một nơi ta muốn đi. Từ đó, thế gian không còn Nhân vương, không còn Hoàng Phủ Khinh Trần."Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, chậm rãi bước ra cửa phòng, vĩnh viễn biến mất ở trong tầm mắt của Lưu tướng quân.
Rất nhanh, Thương Châu quốc tuyên bố trở thành nước phụ thuộc Thành Hạ quốc, hàng năm tiến cống. Mà Nhân vương đã chết trận vào ngày đó, thà làm ngọc vỡ.
Thiên Vận quốc.
Trong hoa viên phủ Nhiếp Chính vương.
Sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư nặng nề trầm ngâm: "Đúng là đã đánh giá thấp Dạ Mặc Hiên, không ngờ hắn tránh giao chiến với Nhân vương, mà xuống tay với hoàng thượng nhát gan sợ phiền phức."
Sở Thanh Linh cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm Đông Phương Thiểu Tư.
"Nếu như Dạ Mặc Hiên cũng xuống tay với hoàng thượng Thiên Vận quốc. . . . . ."Y Tiên cũng nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
"Vậy trước tiên ta sẽ cắt đứt cổ của Thiểu Kỳ." Đông Phương Thiểu Tư lạnh lẽo nói ra suy nghĩ của mình.
"Cắt đứt cổ của chàng, đừng… nói lời như vậy với đứa bé!" Sở Thanh Linh ôm lấy bụng mình rồi nhéo lỗ tai của Đông Phương Thiểu Tư.
"Trời ơi, nhẹ một chút." Đông Phương Thiểu Tư đau đến rên hừ hừ.
"Lúc con ở trong bụng cũng có thể nghe được chàng nói chuyện, chàng nói chuyện bạo lực như vậy, về sau nó bạo lực thì làm thế nào?" Sở Thanh Linh tức giận nói.
"Tốt lắm, con của ta, nếu như dễ dàng bị người khác ức hiếp, còn xứng làm con của ta sao?" Hiển nhiên Đông Phương Thiểu Tư không cảm thấy mình có lỗi.
"Chàng!" Sở Thanh Linh trợn mắt bất đắc dĩ tức giận nhìn nam nhân trước mắt. Ngụy biện cái gì đây? !
"Vậy kế tiếp Dạ Mặc Hiên sẽ có hành động gì đây?" Y Tiên cười híp mắt nhìn hai người liếc mắt đưa tình ở trước mặt.
"Đương nhiên là xuống tay với Thiên Vận quốc rồi." Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh.
Sở Thanh Linh ngạc nhiên nhìn Đông Phương Thiểu Tư, muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.
"Dạ Mặc Hiên, dã tâm rất lớn ."Đông Phương Thiểu Tư cười lạnh, "Lần trước mạng hắn lớn, lần này
"Thiểu Tư, ta không muốn lúc sinh con ra chàng không ở bên cạnh." Sở Thanh Linh vuốt bụng bự của mình, trên mặt hiện lên sự ưu thương.
"Đứa ngốc, yên tâm, lúc sinh con ra ta nhất định ở bên cạnh nàng!" Đông Phương Thiểu Tư bảo đảm.
"Chậc, vậy còn không đơn giản, ngươi mang theo nha đầu đi không phải là được sao?" Y Tiên đưa ra ý kiến cùi bắp.
Thương Châu quốc, trên tường thành, Hoàng Phủ Khinh Trần đứng ở đầu tường, mặc cho gió lớn thổi tóc hắn, quần áo hắn. Trông về phía xa, dày đặc những trại lính của Thành Hạ quốc. Trận đánh này quá gian khổ, quá khó khăn. Thành Hạ quốc đã chiếm lĩnh tám thành trì. Thành trì này đã giữ vững được nửa tháng, lương thảo đã dùng sắp hết, đang chờ hậu phương chi viện. Hoàng Phủ Khinh Trần thở dài, đứng nghiêm ở trên tường thành thật lâu vẫn không nhúc nhích.
"Vương gia." Một tiếng kêu nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.
"À, công chúa." Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của công chúa Mỹ Chân thì nhàn nhạt đáp lại. Mấy ngày trước, công chúa Mỹ Chân không để ý đến lời khuyên của mọi người, dứt khoát cùng đi với Hoàng Phủ Khinh Trần.
"Vương gia, thật xin lỗi, ta... cái gì ta cũng không giúp được."Công chúa Mỹ Chân cắn răng, không chỉ một lần viết thư cho phụ vương, nhưng phụ vương quả quyết cự tuyệt phái binh trợ giúp Thương Châu quốc. Thật không rõ rốt cuộc vì sao phụ vương lại như vậy? Trước kia rất thương yêu mình, nhưng mà bây giờ chính mình thỉnh cầu phụ vương cũng không đồng ý!
"Không, công chúa. Ngươi đã cố gắng hết sức." Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, có điều vẫn không che giấu được sự mệt mỏi trên mặt.
"Vương gia ~" Công chúa Mỹ Chân lo lắng nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần, "Ngươi đã ba ngày chưa nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trước được không?"
Hoàng Phủ Khinh Trần cười nhạt: "Nếu ta nghỉ ngơi, tòa thành trì này lập tức khó giữ được."
Công chúa Mỹ Chân há mồm còn muốn nói điều gì nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ cau mày nhìn về trại lính trú đóng phía trước, trong lòng nặng trĩu, lương thảo cũng sắp đến rồi chứ?
"Vương gia, ngươi, quá mệt mỏi." Hồi lâu công chúa Mỹ Chân phun ra một câu nói. Thương Châu quốc, nếu như không có Hoàng Phủ Khinh Trần sẽ như thế nào đây? Chỉ sợ đã sớm bại rồi. Người đàn ông trước mắt này, làm cho người ta kính nể, làm cho người ta đau lòng như vậy.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhếch miệng mỉm cười, xoay người đi xuống tường thành.
"Lưu tướng quân, lương thảo vận chuyển đến đâu rồi?" Hoàng Phủ Khinh Trần có chút mệt mỏi hỏi.
"Bẩm Vương gia ~~" Lưu tướng quân vẫn chưa nói xong, một âm thanh vội vàng cắt đứt tất cả.
"Báo ——!"
Hoàng Phủ Khinh Trần cau mày, nhìn phong thư Lưu tướng quân đưa tới. Lúc này hậu phương còn đưa tin làm gì? Có dặn dò gì? Nhưng hoàng thượng nên hiểu, tướng ở bên ngoài có thể không tuân quân mệnh.
Hoàng Phủ Khinh Trần nhận lấy thư, mở ra nhìn. Trong phút chốc, sắc mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần tái nhợt, thư trên tay vô lực rơi xuống đất, cặp mắt vô hồn kinh ngạc nhìn phía trước.
"Vương gia? Vương gia?" Lưu tướng quân nghi ngờ.
"Vương gia? !" Công chúa Mỹ Chân lo lắng gọi.
Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc nhìn phía trước, mắt không có bất kỳ tiêu cự nào, có điều hai tay khẽ run đã bại lộ sự chấn động trong lòng hắn.
Lưu tướng quân nghi ngờ nhặt thư trên đất lên, đợi sau khi xem xong sắc mặt cũng tái nhợt, tay không ngừng run rẩy. Chỉ vì chữ trên lá thư kia viết rất rõ ràng, muốn Hoàng Phủ Khinh Trần lập tức đầu hàng, Thương Châu quốc xưng thần với Thành Hạ quốc! Sẽ không tiếp tế lương thảo nữa, lập tức mở cửa thành ra nghênh đón binh lính Thành Hạ quốc. Từ đó về sau vĩnh viễn xưng thần với Thành Hạ quốc, hàng năm dâng cống phẩm!"
"Vương gia ——!" Lưu tướng quân vô cùng đau đớn nắm chặt bức thư trong ta, "Trước đó tướng sĩ bên ta liều chết chiến đấu là vì cái gì? Hiện tại hoàng thượng tự mình đạt thành khế ước như vậy với Thành Hạ quốc!" Trong lúc nói chuyện, nước mắt của Lưu tướng quân đã rơi xuống. Chiến tranh tàn khốc cũng không làm cho hắn chảy ra một giọt nước mắt, mà một bức thư của hoàng thượng lại làm cho hắn rơi lệ đầy mặt.
Hoàng Phủ Khinh Trần cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vô lực lắc đầu, chán nản ngồi xuống ghế.
"Vương gia, Vương gia ~~" Từ trong lời nói của Lưu tướng quân công chúa Mỹ Chân đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần suy sụp, công chúa Mỹ Chân cũng khóc ra tiếng.
"Ha ha " Trên mặt Hoàng Phủ Khinh Trần lộ ra nụ cười khổ, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng hiện lên sự châm chọc, qua nhiều năm như vậy, mặc dù không phải là thời kì mạnh mẽ nhất của Thương Châu quốc, nhưng tuyệt đối cũng không là thời kỳ suy yếu nhất. Mà cơ nghiệp mấy trăm năm của Thương Châu quốc cứ bị hủy trong chốc lát như vậy. Đương Kim hoàng thượng tầm thường đương nhiên không có chí tiến thủ, quả quyết mình không biết. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng hắn sợ chết như vậy, ham vinh hoa phú quý. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay! Trở thành thần dân nước khác!
"Vương gia, Vương gia, ngươi đừng như vậy ~——"Công chúa Mỹ Chân đã quỳ gối khóc trước mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần khóc, nhẹ nhàng phe phẩy đầu gối của hắn.
"Công chúa, ngươi mau trở lại Bắc Thần đi, nơi này không phải nơi ngươi nên ở." Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt nói xong, có điều làm thế nào cũng không che giấu được sự đau thương trong mắt.
"Không, ta không đi, nếu đi Vương gia phải đi với ta." Công chúa Mỹ Chân liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống . Hoàng Phủ Khinh Trần đau thương bất lực như vậy là lần đầu tiên mình nhìn thấy, làm cho người ta đau lòng như vậy, làm cho người ta không thể nào bỏ xuống.
"Đừng tuỳ hứng nữa, mau trở về đi. Nơi này không phải nơi ngươi nên ở." Hoàng Phủ Khinh Trần từ từ đứng lên, vươn tay ra vuốt tóc của công chúa Mỹ Chân, nhàn nhạt cười, "Vốn ta chỉ muốn lợi dụng ngươi làm lá bài chủ chốt cuối cùng, nhưng bây giờ nhìn lại, chuyện lớn đã qua, không còn cần thiết."
"Cái gì?" Công chúa Mỹ Chân sững sờ nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần, hắn vừa nói cái gì?
"Ta nói vốn là ta muốn lợi dụng ngươi." Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh giọng nói lại, "Nghe rõ chưa? Nghe rõ thì đi đi."
Công chúa Mỹ Chân sửng sốt, một hồi lâu không nói gì.
"Người tới, đưa nàng đi." Hoàng Phủ Khinh Trần phất tay kêu người.
"Không!" " Đột nhiên Công chúa Mỹ Chân tránh thoát người muốn tới dìu nàng, khóc ồ lên, "Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, ta cũng không muốn để ý tới. Ta chỉ biết, hiện tại ta không muốn rời khỏi ngươi, ta muốn đi cùng với ngươi. Mặc kệ sống hay là chết!"
Hoàng Phủ Khinh Trần quay đầu nhìn công chúa Mỹ Chân khóc không thành tiếng, buồn bã cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, người ta muốn làm bạn nhất không phải ngươi." Dứt lời, sắc mặt của Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh xuống, phất tay nói: "Đưa nàng đi, lập tức. Ai vi phạm, chém!"
"Vương gia." Công chúa Mỹ Chân vừa kêu lên tiếng liền bị Hoàng Phủ Khinh Trần đưa tay điểm trúng huyệt đạo, cả người lập tức mềm nhũn. Lập tức có người nhanh chóng đỡ công chúa Mỹ Chân đi xuống.
"Vương gia!" Lưu tướng quân nhìn nam nhân đau thương trước mắt nhẹ nhàng hô.
"Ta đã đánh giá thấp Dạ Mặc Hiên."Hoàng Phủ Khinh Trần nhếch miệng lên nở nụ cười nhàn nhạt, có điều trong nụ cười này ẩn chứa đau thương không người nào có thể thấy.
"Vương gia, thuộc hạ thề chết theo Vương gia." Lưu tướng quân hung hăng ném bức thư xuống đất, bực tức mà kiên quyết nói.
"Không cần." Hoàng Phủ Khinh Trần nở nụ cười, "Còn sống, nhớ, phải sống. Không phải là vì chính ngươi, mà vì nhiều tướng sĩ thề chết theo ngươi như vậy, vì những tướng sĩ giao mạng sống cho ngươi. Còn vợ con ngươi nữa. Nhớ, còn sống mới có hi vọng."
"Vương gia người người người" Giọng nói của Lưu tướng quân nghẹn ngào, nhìn bóng lưng tịch mịch của Hoàng Phủ Khinh Trần, trong lòng không cam lòng, "Hoàng thượng đối với Vương gia, không công bằng, quá không công bằng! Sao hắn có thể vào lúc này ~~!"
Hoàng Phủ Khinh Trần cười nhạt, ngẩng đầu nhìn về phía phía trước: "Sống sót thật tốt. Ta, Nhân vương, Hoàng Phủ Khinh Trần hôm nay đã tử trận."
"Vương gia, ngươi muốn đi đâu?" Lưu tướng quân hoảng hốt, nhìn bóng lưng tịch mịch của Hoàng Phủ Khinh Trần, muốn vươn tay ra bắt lấy nhưng vẫn không có vươn tay.
"Đi một nơi ta muốn đi. Từ đó, thế gian không còn Nhân vương, không còn Hoàng Phủ Khinh Trần."Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, chậm rãi bước ra cửa phòng, vĩnh viễn biến mất ở trong tầm mắt của Lưu tướng quân.
Rất nhanh, Thương Châu quốc tuyên bố trở thành nước phụ thuộc Thành Hạ quốc, hàng năm tiến cống. Mà Nhân vương đã chết trận vào ngày đó, thà làm ngọc vỡ.
Thiên Vận quốc.
Trong hoa viên phủ Nhiếp Chính vương.
Sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư nặng nề trầm ngâm: "Đúng là đã đánh giá thấp Dạ Mặc Hiên, không ngờ hắn tránh giao chiến với Nhân vương, mà xuống tay với hoàng thượng nhát gan sợ phiền phức."
Sở Thanh Linh cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm Đông Phương Thiểu Tư.
"Nếu như Dạ Mặc Hiên cũng xuống tay với hoàng thượng Thiên Vận quốc. . . . . ."Y Tiên cũng nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
"Vậy trước tiên ta sẽ cắt đứt cổ của Thiểu Kỳ." Đông Phương Thiểu Tư lạnh lẽo nói ra suy nghĩ của mình.
"Cắt đứt cổ của chàng, đừng… nói lời như vậy với đứa bé!" Sở Thanh Linh ôm lấy bụng mình rồi nhéo lỗ tai của Đông Phương Thiểu Tư.
"Trời ơi, nhẹ một chút." Đông Phương Thiểu Tư đau đến rên hừ hừ.
"Lúc con ở trong bụng cũng có thể nghe được chàng nói chuyện, chàng nói chuyện bạo lực như vậy, về sau nó bạo lực thì làm thế nào?" Sở Thanh Linh tức giận nói.
"Tốt lắm, con của ta, nếu như dễ dàng bị người khác ức hiếp, còn xứng làm con của ta sao?" Hiển nhiên Đông Phương Thiểu Tư không cảm thấy mình có lỗi.
"Chàng!" Sở Thanh Linh trợn mắt bất đắc dĩ tức giận nhìn nam nhân trước mắt. Ngụy biện cái gì đây? !
"Vậy kế tiếp Dạ Mặc Hiên sẽ có hành động gì đây?" Y Tiên cười híp mắt nhìn hai người liếc mắt đưa tình ở trước mặt.
"Đương nhiên là xuống tay với Thiên Vận quốc rồi." Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh.
Sở Thanh Linh ngạc nhiên nhìn Đông Phương Thiểu Tư, muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.
"Dạ Mặc Hiên, dã tâm rất lớn ."Đông Phương Thiểu Tư cười lạnh, "Lần trước mạng hắn lớn, lần này
"Thiểu Tư, ta không muốn lúc sinh con ra chàng không ở bên cạnh." Sở Thanh Linh vuốt bụng bự của mình, trên mặt hiện lên sự ưu thương.
"Đứa ngốc, yên tâm, lúc sinh con ra ta nhất định ở bên cạnh nàng!" Đông Phương Thiểu Tư bảo đảm.
"Chậc, vậy còn không đơn giản, ngươi mang theo nha đầu đi không phải là được sao?" Y Tiên đưa ra ý kiến cùi bắp.