Trương Nham cảm thấy rất bi ai. Ngày ra mắt phim của ông cứ phải delay liên tục như kiểu chuyến bay gặp thời tiết xấu vậy. Mà mấy ôn thần thời tiết này ĩ vào việc có ông trời họ Lương chống lưng nên cứ vô pháp vô thiên luân phiên nhau, gây khó dễ cho ông.
Hoa Thần khốn kiếp không nói không rằng, mang theo trợ lý riêng chạy đến Hà Thành ở lì không chịu về.
Dương Kỳ Phong chết tiệt thông báo muốn đưa vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
Ông trời họ Lương phê chuẩn, tranh thủ giữ Lam Anh lại P để du hí.
Con bà nó, ông đây quyết định về nhà mang vợ con đi vòng quanh....thành phố!
Sau bữa tiệc với đoàn phim, Lam Anh và Lương Cảnh Hàn trở về khách sạn. Đã lâu không nằm trong lòng anh, cô tham lam rúc vào lồng ngực ấm áp.
“Ông xã, sao đột nhiên anh lại đến đây?”
“Anh nhớ em.” Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng hôn lên tóc cô. Thật ra anh còn một lý do vô cùng hoang đường thôi thúc anh gác lại mọi việc, lập tức sang P với vợ nữa.
Chả hiểu sao nghe ba chữ này cô lại thấy sống mũi cay cay, từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô luôn có cảm giác rất bất an, gần đây, cái cảm giác đó lại càng mãnh liệt. Cô hít sâu một hơi để điều chỉnh lại tâm tình, giọng hơi thở dài nói:
“Lương Cảnh Hàn, em phát hiện, càng ngày em càng yêu anh hơn rồi, phải làm sao đây?”
“Làm tình đi vợ.”
“.....” Lam Anh đen mặt, con mẹ nó, quả nhiên không nên nói chuyện lãng mạn với thằng nhãi này.
Hôm sau, dùng xong bữa trưa, Lương Cảnh Hàn mang Lam Anh đến một nhà thờ mang tên Notre Dame Cathedral, nơi này có kiến trúc rất đẹp, trước mặt cô là ba cửa lớn không bằng nhau, cửa giữa cao nhất và rộng hơn hai cửa kia. Những cửa sắt lớn có những tượng nổi lên một nền vàng tượng trưng cho quyển thánh kinh bằng đá. Sáu cánh cửa lớn được trang trí bằng những cốt sắt uốn nắn tuyệt đẹp và những hình tượng các thánh điêu khắc trên cạnh những vòm cong. Hình như cô đã từng thấy qua ở đâu đó nhưng mãi vẫn không nhớ ra được. Bên ngoài, người qua lại tấp nập, anh nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô vào bên trong, xuyên qua dòng người đang trầm trồ trước nghệ thuật kiến trúc lộng lẫy, đến một thánh đường yên tĩnh, được trang trí lung linh bởi hoa và nến.
Lương Cảnh Hàn lấy ra một đôi nhẫn cưới, quỳ một gối trước mặt cô, mắt nhìn thẳng cô, giọng dịu dàng:
“Ngạn Nghê, đồng ý làm vợ anh nhé.”
Các tế bào thần kinh trong đầu cô đồng loạt va đập vào nhau dữ dội, cô run rẫy, đứng không vững nữa, anh lập tức đứng lên, đỡ lấy cô. Vốn dĩ anh còn có chút mơ hồ, nhưng biểu hiện này của cô, anh biết mình đoán đúng rồi. Lại nhìn cô vẫn bất động, vẻ mặt đông cứng, anh buồn cười:
“Bà xã, mau nói ‘Em đồng ý’ đi.”
Cô đứng thẳng, đối diện anh, chớp chớp mắt, hàng mi run run, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Em đồng ý.”
Lương Cảnh Hàn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út. Sau đó anh chìa tay ra để cô cũng đeo cho anh chiếc nhẫn còn lại. Dưới ánh nến lung linh mờ ảo, ánh sáng từ đôi nhẫn trở nên vô cùng rực rỡ, anh nhẹ nhàng in lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, ấm áp. Kết thúc nụ hôn, anh cọ trán vào trán cô, thấp giọng nói:
“Đừng hỏi gì cả, theo anh là được.”
Cô gật đầu cong môi cười rạng rỡ.
Anh dắt tay cô dạo quanh một vòng nhà thờ, kể cho cô nghe câu chuyện về tình yêu chàng gù xấu xí. Cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây vốn là Nhà Thờ Đức Bà ở Pháp, thì ra nước P trong truyện cô viết là Pháp, lúc viết truyện, cô cũng chỉ viết vỏn vẹn một câu: ‘Vì Lam Anh sang nước P để quay những phân đoạn còn lại nên Lương Cảnh Hàn vẫn phải chờ cô về mới chính thức ký giấy ly hôn.”. Sao lại vi diệu đến như vậy chứ?
Lát sau, anh đưa cô ra ngoài và đi dọc bờ sông Seine để nhìn ngắm mọi thứ. Cô thích thú với những tiệm bán sách cũ dọc bờ sông, níu tay anh đi vào một tiệm sách, nơi đây bày bán các loại sách xưa, tranh ảnh, bưu thiếp xưa…Thật có cảm giác hoài cổ.
Nhận được điện thoại Dương Ngọc Vân, cô ấy thông báo ba ngày nữa là lễ cưới của mình và Hà Triết, hy vọng Lam Anh sẽ có mặt trong ngày vui của mình. Điều này có nghĩa là thời gian trăng mật lần thứ hai trong năm của bọn họ bị rút ngắn lại, vậy nên kế hoạch ngồi du thuyền ngắm hoàng hôn của đồng chí Lương Cảnh Hàn bị phá sản vì vợ muốn tranh thủ thời gian đi dạo một vòng quanh thành phố.
Paris là một thành phố đẹp. Nhà cửa, phố xá ở đây được xây cất to lớn và tỉ mỉ. Những cửa tiệm, văn phòng… ở Paris đều được trình bày trang nhã, mỹ thuật. Lúc đi ngang qua đại lộ Champs-Élysées. Thấy mọi người vẫn đi lại mua sắm nhộn nhịp, tưng bừng, cô cảm thấy chạnh lòng nhớ đến vụ khủng bố xảy ra trước lúc cô xuyên không không lâu.
Chạy một vòng quảng trường Khải Hoàn Môn, sau đó qua cầu để ngắm tháp Eiffel, xem tòa nhà Hotel des Invalides rồi đi thẳng ra ngoại ô phía Nam. Hai bên đường, cây cối xanh tươi. Xen vào những cánh đồng còn trơ trọi là những cánh đồng hoa cải nở hoa vàng rực. Cảnh thiên nhiên xinh đẹp, cô hào hứng kéo anh chụp rất nhiều ảnh ở đây. Mệt mỏi, hai người cứ nằm giữa cánh đồng, cô gối đầu lên cánh tay anh, yên lặng ngắm hoàng hôn đỏ rực ấm áp nơi chân trời. Sau đó thì...ngủ quên lúc nào không biết.
Lương Cảnh Hàn đã đặt bàn ở Bel Canto Neuilly để cùng vợ ăn bữa tối thật lãng mạn, trên tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng và ánh nến lung linh. Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của vợ thì cười khổ mà ôm cô lên xe, chạy thẳng về khách sạn.
Cuộc đời anh luôn làm theo kế hoạch đã định, chỉ đến khi gặp cô mới khiến cho kế hoạch của anh một lần lại một lần triệt để phá sản.
Ngày tiếp theo, cô nằm trong lòng anh, kể cho anh nghe mọi chuyện, tất nhiên cô tự động bỏ qua chuyện vị hôn phu trước đây và chuyện Hoa Thần. Sau đó cô mới biết, hoá ra anh chỉ dựa vào việc cô gặp ác mộng thường hay nói mơ và những thay đổi của cô mà suy đoán thôi. Lúc đầu cô còn nghĩ Hoa Thần nói cho anh biết.
Nghe hết toàn bộ câu chuyện. Anh trầm mặc rất lâu, tay ôm cô thật chặt. Đến tận khi cô gần ngủ quên mất, mới nghe giọng anh trầm khàn vang lên:
“Hứa với anh, dù thế nào cũng không được bỏ rơi anh. Được không em?”
Cô lật người, đè lên người anh, cúi đầu hôn lên môi anh, cười nói: “Được! Chị đây sẽ bám lấy cưng không tha.” Xuất giá tòng phu, cô nghĩ cha mẹ em sẽ tha thứ cho cô.
Anh mỉm cười, ôm lấy cô, đáp lại cô bằng một nụ hôn sâu và nóng....
“Hoa Thần, anh mở cửa ra đi.” Liễu Chi giọng hơi khàn nói vọng vào. Đã ba ngày nay, ngày nào cô cũng đứng trước cửa phòng của Hoa Thần mà gọi như vậy.
Cô không biết Hoa Thần tại sao quen biết Dương Ngọc Vân, lại còn đem lòng yêu cô ấy. Rõ ràng người Hoa Thần thầm yêu là Tần Trạm- đàn anh khoá trên của cậu ấy cơ mà. Lần trước còn vì Tần Trạm đính hôn mà tự sát nữa, vậy Dương Ngọc Vân là thế nào đây? Thần tượng của cô không phải đồng tính mà là lưỡng tính sao?
Cửa nhà đột nhiên mở ra, một người đàn ông đeo kính, tuổi ngoài ba mươi bước vào. Liễu Chi ngẩng người, vừa định hỏi thì người đàn ông đã bước đến, tay cầm một xâu chìa khoá, dễ dàng mở cửa phòng.
Hoa Thần nhắm mắt nằm bất động trên giường. Liễu Chi hốt hoảng nghĩ là cậu lại tự sát, vội vàng lao đến gấp gáp gọi, giọng như sắp khóc:
“Hoa Thần, Hoa Thần.”
Cậu mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, cũng không nhìn cô mà nhìn thẳng lên trần nhà. Liễu Chi thở phào nhẹ nhõm, doạ chết cô rồi.
“Cô ra ngoài một chút đi, tôi muốn nói chuyện với nó.” Hà Lỗi trầm giọng nói.
Liễu Chi nâng mắt nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn đứng tựa vào cửa, đột nhiên lên tiếng. Sau đó cô cụp mắt, đứng lên, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Cô có chút mệt mỏi đi đến bếp, băm thịt, nấu một nồi cháo. Không nhịn được suy nghĩ miên man, người đàn ông ấy là ai? Sao lại vào được nhà? Lại còn có chìa khoá phòng của Hoa Thần, quan hệ không nhẹ nha. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang những dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô. Là chị Lam Anh.
Lễ cưới vừa kết thúc, Lam Anh vốn muốn cùng Dương Ngọc Vân trò chuyện đôi câu, nhưng Hà Triết cứ bám lấy cô dâu không tha. Lam Anh thật muốn đập cho anh ta một trận, mẹ kiếp, mấy ngày nay lấy lý do phải chuẩn bị hôn lễ nên bận rộn không nói, đến giờ vẫn lấy lý do tiếp khách để kéo Ngọc Vân đi, tức chết cô. Lương Cảnh Hàn thấy bà xã có dấu hiệu nổi giận, muốn đánh người thì lập tức tiến đến kéo cô rời đi, dùng Hoa Thần để gây sự chú ý cho cô.
Lam Anh nhớ đến Hoa Thần lại thấy chua xót, cô không quên vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt sáng ngời khi cậu ta nói: ‘Vậy cũng tốt, tôi có thể quang minh chính đại ở bên cô ấy.’. Trở về Thiên Việt, vợ chồng cô bay thẳng đến Hà Thành, ngày nào hai người họ cũng đến chỗ Hoa Thần, nhưng không gặp được cậu ấy. Lương Cảnh Hàn nói Hà Lỗi đã sớm rời lễ cưới để đến chỗ Hoa Thần, anh ta có chìa khoá mở cửa phòng cậu ấy, vì vậy cô gọi cho Liễu Chi, để xem cô ấy có khoẻ không, có cần mua thuốc không vì tối qua nghe giọng không khoẻ lắm.
Thấy Lam Anh nhíu mày đưa tay xoa bóp hai bên huyệt thái dương. Anh lo lắng hỏi:
“Bà xã, em sao vậy?”
“Em hơi choáng, chắc là đói bụng.”
“Ghé mua gì đó ăn lót dạ trước, lát nữa anh nấu cơm cho em nhé.”
“Không cần đâu, Liễu Chi có nấu cháo đấy, em ăn tạm cháo, chờ anh nấu cơm cũng được.”
“Ừ vậy cũng được.”
Nếu Hoa Thần nghe được đoạn đối thoại này có lẽ sẽ lại giơ ngón giữa về phía đôi vợ chồng không bao giờ có tự giác của người làm khách, ở đâu cũng tự nhiên như ở nhà này.
Bước vào nhà, yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sôi của nồi cháo thịt băm.
“Đâu cả rồi em?” Lam Anh nhìn Liễu Chi, nghi hoặc hỏi.
“Dạ ở trong phòng.” Liễu Chi trả lời.
Lam Anh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Liễu Chi mà thở dài trong lòng.
Lương Cảnh Hàn trực tiếp bỏ qua, đi thẳng vào bếp. Sau đó gọi:
“Bà xã, vào ăn chút cháo đi em.”
“Dạ” Lam Anh rất ngoan ngoãn trả lời một tiếng rồi kéo tay Liễu Chi nói:
“Đi, chúng ta vào ăn cháo.”
“....” Liễu Chi xem ra cũng đã quen, không từ chối nữa, mà ngoan ngoãn đi vào. Dù sao thì sếp tổng là một đầu bếp giỏi, cả cái công ty này chưa có trợ lý nào được ăn cơm sếp tổng nấu đâu.
Lúc Hà Lỗi ra khỏi phòng thì thấy ba kẻ bên ngoài đang vui vẻ dùng cơm. Bạn tốt còn đang dùng vẻ mặt chân chó nịnh nọt gắp thức ăn cho người kế bên.
Lương Cảnh Hàn nhìn thấy Hà Lỗi, liền hỏi: “Sao rồi?”
Hà Lỗi uể oải, mở tủ lạnh lấy một chai nước, ngửa cổ tu một hơi, rồi kéo một cái ghế ngồi xuống, thở dài nói:
“Vừa khát, vừa mỏi miệng.”
Lương Cảnh Hàn: “....” Cạn lời.
Lam Anh: “....” Hạn hán ngôn ngữ.
Liễu Chi: “....” Tuyệt chủng ngôn từ.
“Con dâu tin đồn đây sao?” Hà Lỗi nhìn sang Liễu Chi, cười như không cười hỏi.
Lương Cảnh Hàn gật đầu: “Ông đây chọn giúp đấy, không cần cảm ơn, trực tiếp chuyển khoản phí mai mối là được.”
Liễu Chi thẹn đỏ cả mặt, cúi đầu im lặng. Lam Anh đứng lên, kéo cô gái nhỏ ra khỏi bàn ăn, bỏ lại một câu:
“Ăn sau dọn chén nhé!”
Lương Cảnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu cười toe toét.
Hà Lỗi nhìn bạn thân với ánh mắt khinh bỉ. Chờ hai người phụ nữ đi mất mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Thê nô”
Lương Cảnh Hàn im lặng cam chịu, đứng lên, lấy bát đũa cho Hà Lỗi, rất chăm sóc gắp thức ăn cho bạn. Hà Lỗi vừa xuống máy bay, chạy vội đến lễ cưới, rồi chạy thẳng đến đây, cả ngày chưa có gì vào bụng thế nên lập tức cầm đũa, gắp một miếng thịt cho vào miệng, chưa kịp nhai đã thấy Lương Cảnh Hàn buông bát đũa, nhàn nhạt nói:
“Ăn sau rửa chén nhé.”
“.....” Mẹ kiếp, bạn lầy.
Liễu Chi mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi, Lam Anh mở cửa phòng Hoa Thần đi vào.
Hoa Thần vẫn nằm bất động.
Cô kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường, cũng không gọi cậu. Cứ ngồi như vậy, mắt nhìn chăm chăm vào cậu. Một hồi lâu sau, Hoa Thần ngồi bật dậy, chửi ầm lên:
“Mẹ kiếp, cô vào đây làm gì? Để cười vào mặt tôi hả?”
“Ừ.” Lam Anh vẫn nhìn cậu.
Hoa Thần vò đầu. Bộ dạng vô cùng thảm hại. Tóc rối bời, mắt giăng đầy tơ máu, viền mắt có quầng thâm, râu ria mọc lởm chởm.
“Cô có hiểu cảm giác hy vọng rồi lại tuyệt vọng không? Bây giờ tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong.”
“Không. Tôi chỉ biết hy vọng là do chính mình tạo ra. Chúng ta xem như đã từng trải qua cái chết, ắt hẳn hơn ai hết chúng ta phải hiểu, sinh mệnh là đáng quý biết chừng nào.” Dừng một lát cô nói tiếp: “Mấy chuyện tình cảm, lúc đầu nó đau dữ lắm, nhưng qua rồi thì thôi. Lúc bị từ hôn rồi lại thấy hôn phu của mình và bạn gái ở bên nhau, tôi cũng rất đau khổ..” Giọng cô trong trẻo, đều đều mà dễ dàng len lỏi vào trí óc người đối diện.
“Cô ấy làm cô dâu có xinh không? Có hạnh phúc không?” Hoa Thần ngẩng đầu hỏi.
“Ừ.”
“Tôi tìm gặp cô ấy rất nhiều lần, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt xa lạ lạnh nhạt pha chút chán ghét. Vốn dĩ tôi định sẽ nói với cô ấy những chuyện quái lạ đã xảy ra. Nhưng nhìn cô ấy thoải mái nắm tay, rồi tựa sát vào người Hà Triết, vẻ mặt rất hạnh phúc. Nghe cô ấy gọi Hà Triết là chồng vô cùng thuận miệng và ngọt ngào, tôi lại không có dũng cảm nói gì nữa.”
Lam Anh im lặng đặt tay lên vai Hoa Thần. Đột nhiên, cậu kéo cô lại, ôm chầm lấy cô, giọng yếu ớt: “Cho tôi ôm một lát.”. Cô từng nghe cậu nổi giận quát mắng, từng nghe cậu lạnh nhạt nói chuyện, nhưng chưa bao giờ nghe giọng nói yếu ớt mệt mỏi của cậu như lúc này. Cô giơ tay, nhẹ vỗ vỗ lên lưng cậu, cảm nhận vai cậu run lên, cảm nhận vai cô ươn ướt. Hoa Thần cảm thấy vòng tay người phụ nữ này giống hương vị của mẹ quá, giống ngày còn bé vẫn hay nép vào lòng mẹ vậy.
Cửa hé mở, Hoa Thần lập tức buông cô ra, lấy tay lau sạch nước mắt. Tức giận quát:
“Vào phòng không biết gõ cửa à?”
Lương Cảnh Hàn nổi giận, mẹ kiếp, thằng nhóc thối, ôm vợ ông mà còn quát vào mặt ông à. Đang muốn chửi ầm lên thì bị Hà Lỗi kéo ra. Hà Lỗi cẩn thận đóng cửa, sau đó đưa tay gõ cửa, hắng giọng nói:
“Con trai, cha vào được không?”
Lương Cảnh Hàn khinh thường phun ra hai chữ: “Phụ nô.”
Khoé miệng Lam Anh giật giật.
Hoa Thần lạnh nhạt nói: “Quả nhiên là bạn tốt của Lương Cảnh Hàn, vật họp theo loài.”
Nhìn thấy mọi người đều vào phòng, lại thiếu mất một người, Hoa Thần nhíu mày. Lam Anh thấy vậy nói:
“Liễu Chi không khoẻ, về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Hoa Thần làm như không để ý, lạnh nhạt hỏi hai người mới vào:
“Hai người vào đây làm gì?”
“Là Lương Cảnh Hàn nằng nặc đòi vào, cha cản không được nên....”
Không chờ Hà Lỗi nói dứt câu, Lương Cảnh Hàn đã nổi bão, hung hăng đạp vào mông bạn: “Mẹ kiếp lão Hà sống Lỗi, cùng nhau vào rồi đổ lỗi cho ông.”
“Đi hết dùm cái, tôi không sao cả, vài ngày nữa sẽ về lại Sài Thành.” Hoa Thần không kiên nhẫn, hạ lệnh đuổi khách.
“Cả cha luôn hả?” Hà Lỗi bất mãn.
“Đúng, cha cũng về đi.” Hoa Thần vẫn lạnh nhạt nói.
Hà Lỗi đang bĩu môi, đột nhiên nhảy lên, gấp gáp nhào đến nắm lấy vai Hoa Thần hỏi: “Con trai, con vừa mới gọi ta là gì?”
Hoa Thần muốn vùng ra, nhưng lại thôi, cậu hơi nhíu mày: “Ông không phải cha tôi à?”
“Phải, đương nhiên là phải rồi.” Hà Lỗi nghiêm túc nói.
“Vậy cha về đi.”
“Cô gái kia bị ốm, cha ở lại giúp con, dù sao cha cũng là bác sĩ đó.” Người cha mới được công nhận nào đó không muốn xa con trai.
“Thôi chúng ta đi về, có gì Hoa Thần sẽ gọi chúng ta đến.” Lam Anh ra quyết định. Vì vậy, người cha bất hạnh vẫn đang lưu luyến con trai, bị Lương Cảnh Hàn một đường lôi ra khỏi nhà.
Từ lúc ra khỏi nhà Hoa Thần đến lúc lên giường ngủ Lương Cảnh Hàn mới chịu mở miệng nói chuyện với cô, và câu nói là:
“Em vào trong đúng một tiếng bốn mươi tám phút, thằng nhãi kia ôm em bao lâu? Hả?”
“.....”
Cũng không đợi cô trả lời, đồng chí Lương Cảnh Hàn đã lật người bắt đầu, rút súng lên đạn.... ‘khởi binh vấn tội’....
Hoa Thần khốn kiếp không nói không rằng, mang theo trợ lý riêng chạy đến Hà Thành ở lì không chịu về.
Dương Kỳ Phong chết tiệt thông báo muốn đưa vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
Ông trời họ Lương phê chuẩn, tranh thủ giữ Lam Anh lại P để du hí.
Con bà nó, ông đây quyết định về nhà mang vợ con đi vòng quanh....thành phố!
Sau bữa tiệc với đoàn phim, Lam Anh và Lương Cảnh Hàn trở về khách sạn. Đã lâu không nằm trong lòng anh, cô tham lam rúc vào lồng ngực ấm áp.
“Ông xã, sao đột nhiên anh lại đến đây?”
“Anh nhớ em.” Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng hôn lên tóc cô. Thật ra anh còn một lý do vô cùng hoang đường thôi thúc anh gác lại mọi việc, lập tức sang P với vợ nữa.
Chả hiểu sao nghe ba chữ này cô lại thấy sống mũi cay cay, từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô luôn có cảm giác rất bất an, gần đây, cái cảm giác đó lại càng mãnh liệt. Cô hít sâu một hơi để điều chỉnh lại tâm tình, giọng hơi thở dài nói:
“Lương Cảnh Hàn, em phát hiện, càng ngày em càng yêu anh hơn rồi, phải làm sao đây?”
“Làm tình đi vợ.”
“.....” Lam Anh đen mặt, con mẹ nó, quả nhiên không nên nói chuyện lãng mạn với thằng nhãi này.
Hôm sau, dùng xong bữa trưa, Lương Cảnh Hàn mang Lam Anh đến một nhà thờ mang tên Notre Dame Cathedral, nơi này có kiến trúc rất đẹp, trước mặt cô là ba cửa lớn không bằng nhau, cửa giữa cao nhất và rộng hơn hai cửa kia. Những cửa sắt lớn có những tượng nổi lên một nền vàng tượng trưng cho quyển thánh kinh bằng đá. Sáu cánh cửa lớn được trang trí bằng những cốt sắt uốn nắn tuyệt đẹp và những hình tượng các thánh điêu khắc trên cạnh những vòm cong. Hình như cô đã từng thấy qua ở đâu đó nhưng mãi vẫn không nhớ ra được. Bên ngoài, người qua lại tấp nập, anh nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô vào bên trong, xuyên qua dòng người đang trầm trồ trước nghệ thuật kiến trúc lộng lẫy, đến một thánh đường yên tĩnh, được trang trí lung linh bởi hoa và nến.
Lương Cảnh Hàn lấy ra một đôi nhẫn cưới, quỳ một gối trước mặt cô, mắt nhìn thẳng cô, giọng dịu dàng:
“Ngạn Nghê, đồng ý làm vợ anh nhé.”
Các tế bào thần kinh trong đầu cô đồng loạt va đập vào nhau dữ dội, cô run rẫy, đứng không vững nữa, anh lập tức đứng lên, đỡ lấy cô. Vốn dĩ anh còn có chút mơ hồ, nhưng biểu hiện này của cô, anh biết mình đoán đúng rồi. Lại nhìn cô vẫn bất động, vẻ mặt đông cứng, anh buồn cười:
“Bà xã, mau nói ‘Em đồng ý’ đi.”
Cô đứng thẳng, đối diện anh, chớp chớp mắt, hàng mi run run, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Em đồng ý.”
Lương Cảnh Hàn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út. Sau đó anh chìa tay ra để cô cũng đeo cho anh chiếc nhẫn còn lại. Dưới ánh nến lung linh mờ ảo, ánh sáng từ đôi nhẫn trở nên vô cùng rực rỡ, anh nhẹ nhàng in lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, ấm áp. Kết thúc nụ hôn, anh cọ trán vào trán cô, thấp giọng nói:
“Đừng hỏi gì cả, theo anh là được.”
Cô gật đầu cong môi cười rạng rỡ.
Anh dắt tay cô dạo quanh một vòng nhà thờ, kể cho cô nghe câu chuyện về tình yêu chàng gù xấu xí. Cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây vốn là Nhà Thờ Đức Bà ở Pháp, thì ra nước P trong truyện cô viết là Pháp, lúc viết truyện, cô cũng chỉ viết vỏn vẹn một câu: ‘Vì Lam Anh sang nước P để quay những phân đoạn còn lại nên Lương Cảnh Hàn vẫn phải chờ cô về mới chính thức ký giấy ly hôn.”. Sao lại vi diệu đến như vậy chứ?
Lát sau, anh đưa cô ra ngoài và đi dọc bờ sông Seine để nhìn ngắm mọi thứ. Cô thích thú với những tiệm bán sách cũ dọc bờ sông, níu tay anh đi vào một tiệm sách, nơi đây bày bán các loại sách xưa, tranh ảnh, bưu thiếp xưa…Thật có cảm giác hoài cổ.
Nhận được điện thoại Dương Ngọc Vân, cô ấy thông báo ba ngày nữa là lễ cưới của mình và Hà Triết, hy vọng Lam Anh sẽ có mặt trong ngày vui của mình. Điều này có nghĩa là thời gian trăng mật lần thứ hai trong năm của bọn họ bị rút ngắn lại, vậy nên kế hoạch ngồi du thuyền ngắm hoàng hôn của đồng chí Lương Cảnh Hàn bị phá sản vì vợ muốn tranh thủ thời gian đi dạo một vòng quanh thành phố.
Paris là một thành phố đẹp. Nhà cửa, phố xá ở đây được xây cất to lớn và tỉ mỉ. Những cửa tiệm, văn phòng… ở Paris đều được trình bày trang nhã, mỹ thuật. Lúc đi ngang qua đại lộ Champs-Élysées. Thấy mọi người vẫn đi lại mua sắm nhộn nhịp, tưng bừng, cô cảm thấy chạnh lòng nhớ đến vụ khủng bố xảy ra trước lúc cô xuyên không không lâu.
Chạy một vòng quảng trường Khải Hoàn Môn, sau đó qua cầu để ngắm tháp Eiffel, xem tòa nhà Hotel des Invalides rồi đi thẳng ra ngoại ô phía Nam. Hai bên đường, cây cối xanh tươi. Xen vào những cánh đồng còn trơ trọi là những cánh đồng hoa cải nở hoa vàng rực. Cảnh thiên nhiên xinh đẹp, cô hào hứng kéo anh chụp rất nhiều ảnh ở đây. Mệt mỏi, hai người cứ nằm giữa cánh đồng, cô gối đầu lên cánh tay anh, yên lặng ngắm hoàng hôn đỏ rực ấm áp nơi chân trời. Sau đó thì...ngủ quên lúc nào không biết.
Lương Cảnh Hàn đã đặt bàn ở Bel Canto Neuilly để cùng vợ ăn bữa tối thật lãng mạn, trên tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng và ánh nến lung linh. Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của vợ thì cười khổ mà ôm cô lên xe, chạy thẳng về khách sạn.
Cuộc đời anh luôn làm theo kế hoạch đã định, chỉ đến khi gặp cô mới khiến cho kế hoạch của anh một lần lại một lần triệt để phá sản.
Ngày tiếp theo, cô nằm trong lòng anh, kể cho anh nghe mọi chuyện, tất nhiên cô tự động bỏ qua chuyện vị hôn phu trước đây và chuyện Hoa Thần. Sau đó cô mới biết, hoá ra anh chỉ dựa vào việc cô gặp ác mộng thường hay nói mơ và những thay đổi của cô mà suy đoán thôi. Lúc đầu cô còn nghĩ Hoa Thần nói cho anh biết.
Nghe hết toàn bộ câu chuyện. Anh trầm mặc rất lâu, tay ôm cô thật chặt. Đến tận khi cô gần ngủ quên mất, mới nghe giọng anh trầm khàn vang lên:
“Hứa với anh, dù thế nào cũng không được bỏ rơi anh. Được không em?”
Cô lật người, đè lên người anh, cúi đầu hôn lên môi anh, cười nói: “Được! Chị đây sẽ bám lấy cưng không tha.” Xuất giá tòng phu, cô nghĩ cha mẹ em sẽ tha thứ cho cô.
Anh mỉm cười, ôm lấy cô, đáp lại cô bằng một nụ hôn sâu và nóng....
“Hoa Thần, anh mở cửa ra đi.” Liễu Chi giọng hơi khàn nói vọng vào. Đã ba ngày nay, ngày nào cô cũng đứng trước cửa phòng của Hoa Thần mà gọi như vậy.
Cô không biết Hoa Thần tại sao quen biết Dương Ngọc Vân, lại còn đem lòng yêu cô ấy. Rõ ràng người Hoa Thần thầm yêu là Tần Trạm- đàn anh khoá trên của cậu ấy cơ mà. Lần trước còn vì Tần Trạm đính hôn mà tự sát nữa, vậy Dương Ngọc Vân là thế nào đây? Thần tượng của cô không phải đồng tính mà là lưỡng tính sao?
Cửa nhà đột nhiên mở ra, một người đàn ông đeo kính, tuổi ngoài ba mươi bước vào. Liễu Chi ngẩng người, vừa định hỏi thì người đàn ông đã bước đến, tay cầm một xâu chìa khoá, dễ dàng mở cửa phòng.
Hoa Thần nhắm mắt nằm bất động trên giường. Liễu Chi hốt hoảng nghĩ là cậu lại tự sát, vội vàng lao đến gấp gáp gọi, giọng như sắp khóc:
“Hoa Thần, Hoa Thần.”
Cậu mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, cũng không nhìn cô mà nhìn thẳng lên trần nhà. Liễu Chi thở phào nhẹ nhõm, doạ chết cô rồi.
“Cô ra ngoài một chút đi, tôi muốn nói chuyện với nó.” Hà Lỗi trầm giọng nói.
Liễu Chi nâng mắt nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn đứng tựa vào cửa, đột nhiên lên tiếng. Sau đó cô cụp mắt, đứng lên, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Cô có chút mệt mỏi đi đến bếp, băm thịt, nấu một nồi cháo. Không nhịn được suy nghĩ miên man, người đàn ông ấy là ai? Sao lại vào được nhà? Lại còn có chìa khoá phòng của Hoa Thần, quan hệ không nhẹ nha. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang những dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô. Là chị Lam Anh.
Lễ cưới vừa kết thúc, Lam Anh vốn muốn cùng Dương Ngọc Vân trò chuyện đôi câu, nhưng Hà Triết cứ bám lấy cô dâu không tha. Lam Anh thật muốn đập cho anh ta một trận, mẹ kiếp, mấy ngày nay lấy lý do phải chuẩn bị hôn lễ nên bận rộn không nói, đến giờ vẫn lấy lý do tiếp khách để kéo Ngọc Vân đi, tức chết cô. Lương Cảnh Hàn thấy bà xã có dấu hiệu nổi giận, muốn đánh người thì lập tức tiến đến kéo cô rời đi, dùng Hoa Thần để gây sự chú ý cho cô.
Lam Anh nhớ đến Hoa Thần lại thấy chua xót, cô không quên vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt sáng ngời khi cậu ta nói: ‘Vậy cũng tốt, tôi có thể quang minh chính đại ở bên cô ấy.’. Trở về Thiên Việt, vợ chồng cô bay thẳng đến Hà Thành, ngày nào hai người họ cũng đến chỗ Hoa Thần, nhưng không gặp được cậu ấy. Lương Cảnh Hàn nói Hà Lỗi đã sớm rời lễ cưới để đến chỗ Hoa Thần, anh ta có chìa khoá mở cửa phòng cậu ấy, vì vậy cô gọi cho Liễu Chi, để xem cô ấy có khoẻ không, có cần mua thuốc không vì tối qua nghe giọng không khoẻ lắm.
Thấy Lam Anh nhíu mày đưa tay xoa bóp hai bên huyệt thái dương. Anh lo lắng hỏi:
“Bà xã, em sao vậy?”
“Em hơi choáng, chắc là đói bụng.”
“Ghé mua gì đó ăn lót dạ trước, lát nữa anh nấu cơm cho em nhé.”
“Không cần đâu, Liễu Chi có nấu cháo đấy, em ăn tạm cháo, chờ anh nấu cơm cũng được.”
“Ừ vậy cũng được.”
Nếu Hoa Thần nghe được đoạn đối thoại này có lẽ sẽ lại giơ ngón giữa về phía đôi vợ chồng không bao giờ có tự giác của người làm khách, ở đâu cũng tự nhiên như ở nhà này.
Bước vào nhà, yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sôi của nồi cháo thịt băm.
“Đâu cả rồi em?” Lam Anh nhìn Liễu Chi, nghi hoặc hỏi.
“Dạ ở trong phòng.” Liễu Chi trả lời.
Lam Anh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Liễu Chi mà thở dài trong lòng.
Lương Cảnh Hàn trực tiếp bỏ qua, đi thẳng vào bếp. Sau đó gọi:
“Bà xã, vào ăn chút cháo đi em.”
“Dạ” Lam Anh rất ngoan ngoãn trả lời một tiếng rồi kéo tay Liễu Chi nói:
“Đi, chúng ta vào ăn cháo.”
“....” Liễu Chi xem ra cũng đã quen, không từ chối nữa, mà ngoan ngoãn đi vào. Dù sao thì sếp tổng là một đầu bếp giỏi, cả cái công ty này chưa có trợ lý nào được ăn cơm sếp tổng nấu đâu.
Lúc Hà Lỗi ra khỏi phòng thì thấy ba kẻ bên ngoài đang vui vẻ dùng cơm. Bạn tốt còn đang dùng vẻ mặt chân chó nịnh nọt gắp thức ăn cho người kế bên.
Lương Cảnh Hàn nhìn thấy Hà Lỗi, liền hỏi: “Sao rồi?”
Hà Lỗi uể oải, mở tủ lạnh lấy một chai nước, ngửa cổ tu một hơi, rồi kéo một cái ghế ngồi xuống, thở dài nói:
“Vừa khát, vừa mỏi miệng.”
Lương Cảnh Hàn: “....” Cạn lời.
Lam Anh: “....” Hạn hán ngôn ngữ.
Liễu Chi: “....” Tuyệt chủng ngôn từ.
“Con dâu tin đồn đây sao?” Hà Lỗi nhìn sang Liễu Chi, cười như không cười hỏi.
Lương Cảnh Hàn gật đầu: “Ông đây chọn giúp đấy, không cần cảm ơn, trực tiếp chuyển khoản phí mai mối là được.”
Liễu Chi thẹn đỏ cả mặt, cúi đầu im lặng. Lam Anh đứng lên, kéo cô gái nhỏ ra khỏi bàn ăn, bỏ lại một câu:
“Ăn sau dọn chén nhé!”
Lương Cảnh Hàn ngoan ngoãn gật đầu cười toe toét.
Hà Lỗi nhìn bạn thân với ánh mắt khinh bỉ. Chờ hai người phụ nữ đi mất mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Thê nô”
Lương Cảnh Hàn im lặng cam chịu, đứng lên, lấy bát đũa cho Hà Lỗi, rất chăm sóc gắp thức ăn cho bạn. Hà Lỗi vừa xuống máy bay, chạy vội đến lễ cưới, rồi chạy thẳng đến đây, cả ngày chưa có gì vào bụng thế nên lập tức cầm đũa, gắp một miếng thịt cho vào miệng, chưa kịp nhai đã thấy Lương Cảnh Hàn buông bát đũa, nhàn nhạt nói:
“Ăn sau rửa chén nhé.”
“.....” Mẹ kiếp, bạn lầy.
Liễu Chi mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi, Lam Anh mở cửa phòng Hoa Thần đi vào.
Hoa Thần vẫn nằm bất động.
Cô kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường, cũng không gọi cậu. Cứ ngồi như vậy, mắt nhìn chăm chăm vào cậu. Một hồi lâu sau, Hoa Thần ngồi bật dậy, chửi ầm lên:
“Mẹ kiếp, cô vào đây làm gì? Để cười vào mặt tôi hả?”
“Ừ.” Lam Anh vẫn nhìn cậu.
Hoa Thần vò đầu. Bộ dạng vô cùng thảm hại. Tóc rối bời, mắt giăng đầy tơ máu, viền mắt có quầng thâm, râu ria mọc lởm chởm.
“Cô có hiểu cảm giác hy vọng rồi lại tuyệt vọng không? Bây giờ tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong.”
“Không. Tôi chỉ biết hy vọng là do chính mình tạo ra. Chúng ta xem như đã từng trải qua cái chết, ắt hẳn hơn ai hết chúng ta phải hiểu, sinh mệnh là đáng quý biết chừng nào.” Dừng một lát cô nói tiếp: “Mấy chuyện tình cảm, lúc đầu nó đau dữ lắm, nhưng qua rồi thì thôi. Lúc bị từ hôn rồi lại thấy hôn phu của mình và bạn gái ở bên nhau, tôi cũng rất đau khổ..” Giọng cô trong trẻo, đều đều mà dễ dàng len lỏi vào trí óc người đối diện.
“Cô ấy làm cô dâu có xinh không? Có hạnh phúc không?” Hoa Thần ngẩng đầu hỏi.
“Ừ.”
“Tôi tìm gặp cô ấy rất nhiều lần, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt xa lạ lạnh nhạt pha chút chán ghét. Vốn dĩ tôi định sẽ nói với cô ấy những chuyện quái lạ đã xảy ra. Nhưng nhìn cô ấy thoải mái nắm tay, rồi tựa sát vào người Hà Triết, vẻ mặt rất hạnh phúc. Nghe cô ấy gọi Hà Triết là chồng vô cùng thuận miệng và ngọt ngào, tôi lại không có dũng cảm nói gì nữa.”
Lam Anh im lặng đặt tay lên vai Hoa Thần. Đột nhiên, cậu kéo cô lại, ôm chầm lấy cô, giọng yếu ớt: “Cho tôi ôm một lát.”. Cô từng nghe cậu nổi giận quát mắng, từng nghe cậu lạnh nhạt nói chuyện, nhưng chưa bao giờ nghe giọng nói yếu ớt mệt mỏi của cậu như lúc này. Cô giơ tay, nhẹ vỗ vỗ lên lưng cậu, cảm nhận vai cậu run lên, cảm nhận vai cô ươn ướt. Hoa Thần cảm thấy vòng tay người phụ nữ này giống hương vị của mẹ quá, giống ngày còn bé vẫn hay nép vào lòng mẹ vậy.
Cửa hé mở, Hoa Thần lập tức buông cô ra, lấy tay lau sạch nước mắt. Tức giận quát:
“Vào phòng không biết gõ cửa à?”
Lương Cảnh Hàn nổi giận, mẹ kiếp, thằng nhóc thối, ôm vợ ông mà còn quát vào mặt ông à. Đang muốn chửi ầm lên thì bị Hà Lỗi kéo ra. Hà Lỗi cẩn thận đóng cửa, sau đó đưa tay gõ cửa, hắng giọng nói:
“Con trai, cha vào được không?”
Lương Cảnh Hàn khinh thường phun ra hai chữ: “Phụ nô.”
Khoé miệng Lam Anh giật giật.
Hoa Thần lạnh nhạt nói: “Quả nhiên là bạn tốt của Lương Cảnh Hàn, vật họp theo loài.”
Nhìn thấy mọi người đều vào phòng, lại thiếu mất một người, Hoa Thần nhíu mày. Lam Anh thấy vậy nói:
“Liễu Chi không khoẻ, về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Hoa Thần làm như không để ý, lạnh nhạt hỏi hai người mới vào:
“Hai người vào đây làm gì?”
“Là Lương Cảnh Hàn nằng nặc đòi vào, cha cản không được nên....”
Không chờ Hà Lỗi nói dứt câu, Lương Cảnh Hàn đã nổi bão, hung hăng đạp vào mông bạn: “Mẹ kiếp lão Hà sống Lỗi, cùng nhau vào rồi đổ lỗi cho ông.”
“Đi hết dùm cái, tôi không sao cả, vài ngày nữa sẽ về lại Sài Thành.” Hoa Thần không kiên nhẫn, hạ lệnh đuổi khách.
“Cả cha luôn hả?” Hà Lỗi bất mãn.
“Đúng, cha cũng về đi.” Hoa Thần vẫn lạnh nhạt nói.
Hà Lỗi đang bĩu môi, đột nhiên nhảy lên, gấp gáp nhào đến nắm lấy vai Hoa Thần hỏi: “Con trai, con vừa mới gọi ta là gì?”
Hoa Thần muốn vùng ra, nhưng lại thôi, cậu hơi nhíu mày: “Ông không phải cha tôi à?”
“Phải, đương nhiên là phải rồi.” Hà Lỗi nghiêm túc nói.
“Vậy cha về đi.”
“Cô gái kia bị ốm, cha ở lại giúp con, dù sao cha cũng là bác sĩ đó.” Người cha mới được công nhận nào đó không muốn xa con trai.
“Thôi chúng ta đi về, có gì Hoa Thần sẽ gọi chúng ta đến.” Lam Anh ra quyết định. Vì vậy, người cha bất hạnh vẫn đang lưu luyến con trai, bị Lương Cảnh Hàn một đường lôi ra khỏi nhà.
Từ lúc ra khỏi nhà Hoa Thần đến lúc lên giường ngủ Lương Cảnh Hàn mới chịu mở miệng nói chuyện với cô, và câu nói là:
“Em vào trong đúng một tiếng bốn mươi tám phút, thằng nhãi kia ôm em bao lâu? Hả?”
“.....”
Cũng không đợi cô trả lời, đồng chí Lương Cảnh Hàn đã lật người bắt đầu, rút súng lên đạn.... ‘khởi binh vấn tội’....