Ngạn Nghê à không, bây giờ là Lam Anh lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn anh, cười yếu ớt, nói:
“Bây giờ không sao rồi.”
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lương Cảnh Hàn không nhìn cô nữa, xoay người đi về phía cửa, vươn tay mở cửa phòng. Là nhân viên giao thức ăn. Anh nhận thức ăn, thanh toán, sau đó đi về phía bàn, bày thức ăn trong túi ra.
Lam Anh vừa nghe mùi thức ăn, vừa nhìn một bàn thức ăn không có chút tiền đồ nuốt nước miếng ‘Ực' một tiếng.
Động tác bày món của Lương Cảnh Hàn hơi dừng lại, khóe môi hơi kéo lên, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Mà đồng chí Lam Anh, trước sức hấp dẫn của thức ăn cũng không thèm quan tâm gì nữa, hiển nhiên là không nhìn ra biến đổi trên mặt đối phương.
Vì trong phòng chỉ có một cái ghế sô pha dài và bàn thủy tinh hình chữ nhật nên Lam Anh ngồi bên cạnh Lương Cảnh Hàn, cách nhau một khoảng đủ cho một người chen vào.
Trên bàn bày một thố cháo trắng tỏa khói nghi ngút, trong làn khói thoang thoảng hương lá dứa. Xung quanh là tám món ăn kèm: Kim chi, chà bông, thịt băm, trứng muối, trứng bắc thảo, đậu hũ xào gừng, tôm ram và bánh quẩy. Tất cả đều thơm lừng bắt mắt.
Lam Anh thấy chỉ có mỗi một thố cháo, cố nén thèm, ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh:
“Anh không ăn hả?”
Lương Cảnh Hàn cũng không dời mắt khỏi tạp chí, tao nhã lật sang trang khác, rồi không mặn không nhạt trả lời:
“Tôi ăn rồi.”
Chỉ chờ có thế, cô ‘À' một tiếng, bắt đầu một tay lấy đũa, một tay cầm muỗng, rất nhanh cả cháo lẫn thức ăn đều hết sạch, một miếng vụn cũng không còn. Cô nhanh nhẹn thu dọn muỗng, đũa, khay và thố cho vào bao gọn gàng như lúc ban đầu. Sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt súc miệng, bước đến bàn rót một ly nuớc, ngửa cổ uống cạn, đi đến giường, leo lên, nửa nằm nửa ngồi, tủm tỉm cười, nhìn Lương Cảnh Hàn rồi nói:
“Cảm ơn bữa tối của anh, lát nữa nhớ tắt đèn, ngủ ngon.”
Cũng không chờ Lương Cảnh Hàn trả lời, cô nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu và....ngủ.
Im lặng nhìn một loạt hành động từ lúc bắt đầu ăn đến lúc đi ngủ của cô, khóe miệng Lương Cảnh Hàn co quắp lại, nhìn người trên giường đã bắt đầu thở đều đều, khóe mắt không nhịn được giật giật. Cô ta ngủ cả ngày, thức dậy ăn uống, sau đó lại tiếp tục đi ngủ. Ghê gớm hơn nữa là vì anh không biết cô ta thích ăn gì nên mới gọi nhiều món để cô ta lựa chọn, vậy mà cô ta ăn hết sạch các món anh gọi. Sa chân té ngã biến thành heo rồi hay sao?
Đến giữa đêm, Lam Anh mơ thấy cô và hôn phu đang ngồi trên xe đi về thăm quê, cô hạnh phúc tựa đầu vào vai anh. Đến nơi, đã thấy cha mẹ vui vẻ ra đón ở cổng, cô tươi cười chạy đến ôm lấy họ, bỗng dưng hôn phu của cô ở phía sau lạnh nhạt lên tiếng:
“Con về đây là muốn thông báo hủy hôn.”
Cô cảm nhận được cha mẹ cô run lên một cái, sau đó đẩy cô ra khỏi lòng, họ nhìn cô, ánh mắt vừa thương vừa giận. Lại thấy họ hàng nội ngoại và hàng xóm vây quanh, chế nhạo cô, chế nhạo gia đình cô, mẹ cô quá đau lòng nên ngất xỉu, cha cô vì mất mặt cũng không nhìn cô, không cho cô chạm vào mẹ. Cô gào khóc, nhào đến nhưng vô ích, cuối cùng bị xô đẩy mà té ngã, đau đớn khiến cho cô tỉnh mộng.
Lương Cảnh Hàn nằm trên ghế sô pha, vừa chợp mắt một chút, anh luôn ngủ không sâu nên khi nghe người trên giường kêu khẽ thì đã tỉnh giấc, anh vội vàng đi đi đến công tắc định bật đèn, còn chưa đến nơi đã nghe một tiếng ‘Bịch' nặng nề vang lên, khi anh bật đèn lên xoay qua đã thấy Lam Anh nằm trên mặt đất.
Anh vội bước đến đỡ cô lên, tinh tế phát hiện gương mặt cô ươn ướt, mắt, mũi đều đỏ lên, trong mắt còn long lanh nước. Vẻ mặt tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng của cô lúc nãy khiến anh có chút thương cảm, hình như khi nãy cô gọi ‘Mẹ', anh nghĩ có lẽ cô nhớ đến người mẹ quá cố. Nghĩ vậy, giọng nói bất giác cũng trở nên dịu dàng hơn:
“Có đụng trúng ở đâu không?”
Cô được anh đỡ lên giường, cánh tay bên trái và cổ truyền đến từng cơn đau nhức, sắc mặt cô tái nhợt. Nghe anh hỏi, cố nhắm mắt, hít sâu, nhịn đau, giữ cho giọng mình thật bình thản:
“Có lẽ tay và cổ gãy rồi.”
“....”
Lam Anh ngồi trên giường nhìn cánh tay bó bột, cười khổ. Cô nghĩ tính ra vẫn còn may, cổ chỉ bị trẹo thôi, sau khi được xoa bóp và thoa thuốc cũng đã bớt đau. Vị bác sĩ trực đêm là một người đàn ông trung niên, ông nói cố gắng thoa thuốc xoa bóp cổ thường xuyên, vài ngày sẽ khỏi. Còn tay thì đến ba hoặc bốn tuần mới ổn.
Lương Cảnh Hàn nhìn cô, cười như không cười nói:
“Để an toàn, tôi nghĩ cô nên ngủ trên đất.”
Lam Anh nghe anh nói, vẻ mặt như bừng tỉnh, đúng là cô nên ngủ trên đất, nếu không xui xẻo té thêm lần nữa, thành tàn phế thì khổ. Cô cong môi cười, nhìn anh:
“Anh nói đúng, tôi nên ngủ trên đất.” Nói xong chậm rãi bước xuống giường, vừa cử động cả người lại đau nhức, nhịn đau, quay sang nhìn Lương Cảnh Hàn, cười lấy lòng nói:
“Anh giúp tôi chuyển tấm nệm xuống nhé.”
Từ lúc thấy vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của cô sau khi nghe anh giễu cợt đến giờ, Lương Cảnh Hàn cảm thấy hình như chính mình mới là người bị ngã đến điên rồi.
“Này, anh giúp...”
Còn chưa nói xong đã thấy anh từ trên ghế bật dậy, đến bên giường, nhấc tấm nệm lên, để xuống đất. Sau đó xoay người, mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Lam Anh trân trối đứng tại chỗ nhìn người giống như bị chọc giận đi ra khỏi phòng. Nhờ vả một chút có cần phải giận dữ như vậy không chứ. Sau đó lại nghĩ nghĩ, có lẽ bị cô làm thức giấc giữa đêm nên nổi giận, cũng đúng, ngủ là quan trọng nhất, nếu là cô, bị quấy rầy giấc ngủ chắc chắn cũng sẽ nổi giận.
Lương Cảnh Hàn ra khỏi phòng, đi đến ghế đá, ngồi xuống, trầm ngâm suy nghĩ, hồi tưởng lại một chút xem có phải là trước giờ anh thiếu hiểu biết về cô hay do cô đổi kịch bản quá đột ngột nên nhất thời chưa theo kịp.
Thiên Việt có bốn đại gia tộc lớn. Hai nhà Lương – Diệp chuyên kinh doanh; Họ Hà chuyên y học; Họ Dương chuyên quân sự.
Gia đình anh và cô cùng làm kinh tế, nhiều năm thân thiết, mẹ cô qua đời lúc cô lên mười hai tuổi. Năm cô mười lăm tuổi, cha cô đi thêm bước nữa, cô chạy đến nhà anh khóc lóc, người lớn nhà anh nhìn cô lớn lên, nên từ lâu đã định cô là con dâu của họ. Nhìn con dâu nhỏ bị ủy khuất, họ dứt khoát thương lượng với cha cô, để cô sang nhà anh sống, vun đắp tình cảm. Từ đó cô luôn bám theo anh. Ban đầu anh còn có chút hứng thú, đứng một bên xem cô làm trò, cứ ở trước mặt anh và gia đình anh thì ngoan hiền, dịu dàng như nước. Sau lưng lại kiêu căng, hung hăng và xấc xược. Lâu dần thấy nhàm chán, nên không để tâm xem diễn nữa.
Anh đến thành phố Sài Thành để tự gây dựng sự nghiệp, cô cố chấp đi theo. Anh mở công ty giải trí Yeah Sii, cô đăng ký học lớp diễn xuất, bước chân vaò showbiz. Mấy năm trôi qua, khi anh trở thành ông hoàng trong giới showbiz, một cái nhấc tay của anh có thể quyết định tương lai của một người. Cô cũng được vinh danh là ảnh hậu.
Lương Cảnh Hàn tiếc nuối nhất là, nếu như Lam Anh dùng khả năng diễn trò trước mặt người nhà anh vào công việc diễn xuất thì cha cô cũng đã không tốn một khoản tiền mua danh mua tiếng cho cô rồi.
Hai tháng trước, mẹ anh gọi điện, nói rằng bà anh ốm nặng, mong ước là được thấy anh và Lam Anh kết hôn trước khi mất. Anh biết rõ đó là diễn cho anh xem, nhưng vẫn vâng dạ mà kết hôn cho khỏi phải phiền phức. Trước khi kết hôn, anh yêu cầu cô ký cam kết chỉ làm vợ chồng hình thức, thời gian kết thúc do anh quyết định. Cô đồng ý, anh buồn cười khi thấy trong mắt cô loé lên một tia toan tính.
Anh luôn quen với việc nắm bắt mọi thứ trong tay, bất kể là con người hay sự việc. Anh luôn quan sát mọi người diễn trò trước mặt mình, dễ dàng nhìn ra nội dung phân đoạn kế tiếp. Lam Anh cũng là một trong số đó. Muốn tính toán anh, đúng là nằm mơ ban ngaỳ.
Đó là suy nghĩ lúc trước của Lương Cảnh Hàn.
Anh đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi, nhả ra từng làn khói trắng, qua làn khói, bóng tối cũng trở nên mờ mịt hơn, giống như anh lúc này vậy. Cảm giác không nắm bắt được khiến anh cảm thấy không quen, có khó chịu lại mơ hồ pha chút hứng thú.
Suy nghĩ một chút, anh vứt điếu thuốc, nhấc chân giẫm lên. Sau đó thong thả đi về phòng.
Diệp Lam Anh, tôi muốn xem cô có thể diễn trò đến mức nào đây.
Cửa phòng lại mở ra, Lương Cảnh Hàn có chút bất ngờ, dựa theo những gì cô đang diễn, chẳng phải nên ngủ rồi hay sao?
Lam Anh đúng là rất muốn ngủ, nhưng đau quá, đau đến tỉnh cả ngủ, lại thêm thấy dằn vặt lương tâm vì đã phá giấc ngủ của Lương Cảnh Hàn nên quyết định nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào tường, mở to mắt chờ đợi.
Anh bước vào, cô nghe thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi nhíu maỳ, trời mới biết cô ghét thuốc lá đến cỡ nào, khoan đã, Lương Cảnh Hàn là nam chính cô viết ra, ‘con rể' cô chọn cho ‘con gái' mình sao có thể viết là nghiện thuốc lá? Lẽ nào đây không phải là thế giới trong truyện cô viết mà là trùng hợp trùng tên thôi? Cũng không cần phải trùng hợp đến như vậy chứ. Có thể lắm chứ, sự việc hiện tại là Lam Anh vào viện, không có trong nội dung truyện, phần cuối vào trại tâm thần thì có. Mà đây cũng không giống trại tâm thần, với lại lúc Lam Anh vào trại tâm thần, Lương Cảnh Hàn chỉ hận không thể trực tiếp đá cô vào nhà xác, làm gì tốt bụng thế naỳ.
Lương Cảnh Hàn thấy cô im lặng, nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt mờ mịt. Nhịn không được châm biếm:
“Tôi tưởng cô nên ngủ rồi chứ.”
Lam Anh nghe anh nói, lập tức dừng suy nghĩ, cong môi, cười híp mắt, bộ dạng chân chó, nói:
“Chờ anh về nói một tiếng xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của anh và cảm ơn anh khi nãy đã giúp đỡ.”
Lương Cảnh Hàn cũng nhìn cô một lúc thật lâu, ánh mắt thâm trầm như đá ngầm chìm dưới đáy biển. Lát sau, nhàn nhạt nói:
“Ngủ đi.” Dứt lời đứng lên, tắt đèn, sau đó cũng từ từ nằm xuống ghế.
“Bây giờ không sao rồi.”
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lương Cảnh Hàn không nhìn cô nữa, xoay người đi về phía cửa, vươn tay mở cửa phòng. Là nhân viên giao thức ăn. Anh nhận thức ăn, thanh toán, sau đó đi về phía bàn, bày thức ăn trong túi ra.
Lam Anh vừa nghe mùi thức ăn, vừa nhìn một bàn thức ăn không có chút tiền đồ nuốt nước miếng ‘Ực' một tiếng.
Động tác bày món của Lương Cảnh Hàn hơi dừng lại, khóe môi hơi kéo lên, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Mà đồng chí Lam Anh, trước sức hấp dẫn của thức ăn cũng không thèm quan tâm gì nữa, hiển nhiên là không nhìn ra biến đổi trên mặt đối phương.
Vì trong phòng chỉ có một cái ghế sô pha dài và bàn thủy tinh hình chữ nhật nên Lam Anh ngồi bên cạnh Lương Cảnh Hàn, cách nhau một khoảng đủ cho một người chen vào.
Trên bàn bày một thố cháo trắng tỏa khói nghi ngút, trong làn khói thoang thoảng hương lá dứa. Xung quanh là tám món ăn kèm: Kim chi, chà bông, thịt băm, trứng muối, trứng bắc thảo, đậu hũ xào gừng, tôm ram và bánh quẩy. Tất cả đều thơm lừng bắt mắt.
Lam Anh thấy chỉ có mỗi một thố cháo, cố nén thèm, ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh:
“Anh không ăn hả?”
Lương Cảnh Hàn cũng không dời mắt khỏi tạp chí, tao nhã lật sang trang khác, rồi không mặn không nhạt trả lời:
“Tôi ăn rồi.”
Chỉ chờ có thế, cô ‘À' một tiếng, bắt đầu một tay lấy đũa, một tay cầm muỗng, rất nhanh cả cháo lẫn thức ăn đều hết sạch, một miếng vụn cũng không còn. Cô nhanh nhẹn thu dọn muỗng, đũa, khay và thố cho vào bao gọn gàng như lúc ban đầu. Sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt súc miệng, bước đến bàn rót một ly nuớc, ngửa cổ uống cạn, đi đến giường, leo lên, nửa nằm nửa ngồi, tủm tỉm cười, nhìn Lương Cảnh Hàn rồi nói:
“Cảm ơn bữa tối của anh, lát nữa nhớ tắt đèn, ngủ ngon.”
Cũng không chờ Lương Cảnh Hàn trả lời, cô nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu và....ngủ.
Im lặng nhìn một loạt hành động từ lúc bắt đầu ăn đến lúc đi ngủ của cô, khóe miệng Lương Cảnh Hàn co quắp lại, nhìn người trên giường đã bắt đầu thở đều đều, khóe mắt không nhịn được giật giật. Cô ta ngủ cả ngày, thức dậy ăn uống, sau đó lại tiếp tục đi ngủ. Ghê gớm hơn nữa là vì anh không biết cô ta thích ăn gì nên mới gọi nhiều món để cô ta lựa chọn, vậy mà cô ta ăn hết sạch các món anh gọi. Sa chân té ngã biến thành heo rồi hay sao?
Đến giữa đêm, Lam Anh mơ thấy cô và hôn phu đang ngồi trên xe đi về thăm quê, cô hạnh phúc tựa đầu vào vai anh. Đến nơi, đã thấy cha mẹ vui vẻ ra đón ở cổng, cô tươi cười chạy đến ôm lấy họ, bỗng dưng hôn phu của cô ở phía sau lạnh nhạt lên tiếng:
“Con về đây là muốn thông báo hủy hôn.”
Cô cảm nhận được cha mẹ cô run lên một cái, sau đó đẩy cô ra khỏi lòng, họ nhìn cô, ánh mắt vừa thương vừa giận. Lại thấy họ hàng nội ngoại và hàng xóm vây quanh, chế nhạo cô, chế nhạo gia đình cô, mẹ cô quá đau lòng nên ngất xỉu, cha cô vì mất mặt cũng không nhìn cô, không cho cô chạm vào mẹ. Cô gào khóc, nhào đến nhưng vô ích, cuối cùng bị xô đẩy mà té ngã, đau đớn khiến cho cô tỉnh mộng.
Lương Cảnh Hàn nằm trên ghế sô pha, vừa chợp mắt một chút, anh luôn ngủ không sâu nên khi nghe người trên giường kêu khẽ thì đã tỉnh giấc, anh vội vàng đi đi đến công tắc định bật đèn, còn chưa đến nơi đã nghe một tiếng ‘Bịch' nặng nề vang lên, khi anh bật đèn lên xoay qua đã thấy Lam Anh nằm trên mặt đất.
Anh vội bước đến đỡ cô lên, tinh tế phát hiện gương mặt cô ươn ướt, mắt, mũi đều đỏ lên, trong mắt còn long lanh nước. Vẻ mặt tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng của cô lúc nãy khiến anh có chút thương cảm, hình như khi nãy cô gọi ‘Mẹ', anh nghĩ có lẽ cô nhớ đến người mẹ quá cố. Nghĩ vậy, giọng nói bất giác cũng trở nên dịu dàng hơn:
“Có đụng trúng ở đâu không?”
Cô được anh đỡ lên giường, cánh tay bên trái và cổ truyền đến từng cơn đau nhức, sắc mặt cô tái nhợt. Nghe anh hỏi, cố nhắm mắt, hít sâu, nhịn đau, giữ cho giọng mình thật bình thản:
“Có lẽ tay và cổ gãy rồi.”
“....”
Lam Anh ngồi trên giường nhìn cánh tay bó bột, cười khổ. Cô nghĩ tính ra vẫn còn may, cổ chỉ bị trẹo thôi, sau khi được xoa bóp và thoa thuốc cũng đã bớt đau. Vị bác sĩ trực đêm là một người đàn ông trung niên, ông nói cố gắng thoa thuốc xoa bóp cổ thường xuyên, vài ngày sẽ khỏi. Còn tay thì đến ba hoặc bốn tuần mới ổn.
Lương Cảnh Hàn nhìn cô, cười như không cười nói:
“Để an toàn, tôi nghĩ cô nên ngủ trên đất.”
Lam Anh nghe anh nói, vẻ mặt như bừng tỉnh, đúng là cô nên ngủ trên đất, nếu không xui xẻo té thêm lần nữa, thành tàn phế thì khổ. Cô cong môi cười, nhìn anh:
“Anh nói đúng, tôi nên ngủ trên đất.” Nói xong chậm rãi bước xuống giường, vừa cử động cả người lại đau nhức, nhịn đau, quay sang nhìn Lương Cảnh Hàn, cười lấy lòng nói:
“Anh giúp tôi chuyển tấm nệm xuống nhé.”
Từ lúc thấy vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của cô sau khi nghe anh giễu cợt đến giờ, Lương Cảnh Hàn cảm thấy hình như chính mình mới là người bị ngã đến điên rồi.
“Này, anh giúp...”
Còn chưa nói xong đã thấy anh từ trên ghế bật dậy, đến bên giường, nhấc tấm nệm lên, để xuống đất. Sau đó xoay người, mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Lam Anh trân trối đứng tại chỗ nhìn người giống như bị chọc giận đi ra khỏi phòng. Nhờ vả một chút có cần phải giận dữ như vậy không chứ. Sau đó lại nghĩ nghĩ, có lẽ bị cô làm thức giấc giữa đêm nên nổi giận, cũng đúng, ngủ là quan trọng nhất, nếu là cô, bị quấy rầy giấc ngủ chắc chắn cũng sẽ nổi giận.
Lương Cảnh Hàn ra khỏi phòng, đi đến ghế đá, ngồi xuống, trầm ngâm suy nghĩ, hồi tưởng lại một chút xem có phải là trước giờ anh thiếu hiểu biết về cô hay do cô đổi kịch bản quá đột ngột nên nhất thời chưa theo kịp.
Thiên Việt có bốn đại gia tộc lớn. Hai nhà Lương – Diệp chuyên kinh doanh; Họ Hà chuyên y học; Họ Dương chuyên quân sự.
Gia đình anh và cô cùng làm kinh tế, nhiều năm thân thiết, mẹ cô qua đời lúc cô lên mười hai tuổi. Năm cô mười lăm tuổi, cha cô đi thêm bước nữa, cô chạy đến nhà anh khóc lóc, người lớn nhà anh nhìn cô lớn lên, nên từ lâu đã định cô là con dâu của họ. Nhìn con dâu nhỏ bị ủy khuất, họ dứt khoát thương lượng với cha cô, để cô sang nhà anh sống, vun đắp tình cảm. Từ đó cô luôn bám theo anh. Ban đầu anh còn có chút hứng thú, đứng một bên xem cô làm trò, cứ ở trước mặt anh và gia đình anh thì ngoan hiền, dịu dàng như nước. Sau lưng lại kiêu căng, hung hăng và xấc xược. Lâu dần thấy nhàm chán, nên không để tâm xem diễn nữa.
Anh đến thành phố Sài Thành để tự gây dựng sự nghiệp, cô cố chấp đi theo. Anh mở công ty giải trí Yeah Sii, cô đăng ký học lớp diễn xuất, bước chân vaò showbiz. Mấy năm trôi qua, khi anh trở thành ông hoàng trong giới showbiz, một cái nhấc tay của anh có thể quyết định tương lai của một người. Cô cũng được vinh danh là ảnh hậu.
Lương Cảnh Hàn tiếc nuối nhất là, nếu như Lam Anh dùng khả năng diễn trò trước mặt người nhà anh vào công việc diễn xuất thì cha cô cũng đã không tốn một khoản tiền mua danh mua tiếng cho cô rồi.
Hai tháng trước, mẹ anh gọi điện, nói rằng bà anh ốm nặng, mong ước là được thấy anh và Lam Anh kết hôn trước khi mất. Anh biết rõ đó là diễn cho anh xem, nhưng vẫn vâng dạ mà kết hôn cho khỏi phải phiền phức. Trước khi kết hôn, anh yêu cầu cô ký cam kết chỉ làm vợ chồng hình thức, thời gian kết thúc do anh quyết định. Cô đồng ý, anh buồn cười khi thấy trong mắt cô loé lên một tia toan tính.
Anh luôn quen với việc nắm bắt mọi thứ trong tay, bất kể là con người hay sự việc. Anh luôn quan sát mọi người diễn trò trước mặt mình, dễ dàng nhìn ra nội dung phân đoạn kế tiếp. Lam Anh cũng là một trong số đó. Muốn tính toán anh, đúng là nằm mơ ban ngaỳ.
Đó là suy nghĩ lúc trước của Lương Cảnh Hàn.
Anh đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi, nhả ra từng làn khói trắng, qua làn khói, bóng tối cũng trở nên mờ mịt hơn, giống như anh lúc này vậy. Cảm giác không nắm bắt được khiến anh cảm thấy không quen, có khó chịu lại mơ hồ pha chút hứng thú.
Suy nghĩ một chút, anh vứt điếu thuốc, nhấc chân giẫm lên. Sau đó thong thả đi về phòng.
Diệp Lam Anh, tôi muốn xem cô có thể diễn trò đến mức nào đây.
Cửa phòng lại mở ra, Lương Cảnh Hàn có chút bất ngờ, dựa theo những gì cô đang diễn, chẳng phải nên ngủ rồi hay sao?
Lam Anh đúng là rất muốn ngủ, nhưng đau quá, đau đến tỉnh cả ngủ, lại thêm thấy dằn vặt lương tâm vì đã phá giấc ngủ của Lương Cảnh Hàn nên quyết định nửa nằm nửa ngồi, tựa lưng vào tường, mở to mắt chờ đợi.
Anh bước vào, cô nghe thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi nhíu maỳ, trời mới biết cô ghét thuốc lá đến cỡ nào, khoan đã, Lương Cảnh Hàn là nam chính cô viết ra, ‘con rể' cô chọn cho ‘con gái' mình sao có thể viết là nghiện thuốc lá? Lẽ nào đây không phải là thế giới trong truyện cô viết mà là trùng hợp trùng tên thôi? Cũng không cần phải trùng hợp đến như vậy chứ. Có thể lắm chứ, sự việc hiện tại là Lam Anh vào viện, không có trong nội dung truyện, phần cuối vào trại tâm thần thì có. Mà đây cũng không giống trại tâm thần, với lại lúc Lam Anh vào trại tâm thần, Lương Cảnh Hàn chỉ hận không thể trực tiếp đá cô vào nhà xác, làm gì tốt bụng thế naỳ.
Lương Cảnh Hàn thấy cô im lặng, nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt mờ mịt. Nhịn không được châm biếm:
“Tôi tưởng cô nên ngủ rồi chứ.”
Lam Anh nghe anh nói, lập tức dừng suy nghĩ, cong môi, cười híp mắt, bộ dạng chân chó, nói:
“Chờ anh về nói một tiếng xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của anh và cảm ơn anh khi nãy đã giúp đỡ.”
Lương Cảnh Hàn cũng nhìn cô một lúc thật lâu, ánh mắt thâm trầm như đá ngầm chìm dưới đáy biển. Lát sau, nhàn nhạt nói:
“Ngủ đi.” Dứt lời đứng lên, tắt đèn, sau đó cũng từ từ nằm xuống ghế.