Lam Anh sống chết cũng nằng nặc đòi đến bệnh viện, Lương Cảnh Hàn kịch liệt phản đối, lên xe cũng làm mặt lạnh không thèm nói chuyện với cô. Nhưng mà, Lam Anh cũng đâu có tâm tư quan tâm đến tâm tình của anh. Cứ thế, cả hai đều im lặng. Đến cổng bệnh viện, Lương Cảnh Hàn lái xe thẳng vào trong. Lam Anh cảm thấy kỳ lạ là rõ ràng báo chí đưa tin xôn xao trên các trang báo mạng thế nhưng hiện tại một mống phóng viên cũng không có.
Lam Anh không biết, vì cô cứ một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi đến mà anh phải ra sức gây áp lực, nhằm giải tán đám đông trong thời gian sớm nhất. Người như anh sợ nhất là để người ngoài nắm được điểm chí mạng. Và vợ con là điểm chí mạng của anh. Từ lúc phát hiện ra tình cảm hơn cả tình yêu của mình đối với cô, anh đã cố hết sức đem cô đặt vào vòng bảo hộ. Bây giờ có lẽ thân phận của anh vẫn chưa lộ nhưng cây kim trong bọc có ngày cũng lộ ra, nếu biết trước có ngày mình sẽ yêu một người nhiều như vậy, anh sẽ không bao giờ chọn cuộc sống chơi với lửa mỗi ngày như vậy. Càng ít người quan tâm đến, vợ và con anh mới có thể vui vẻ mà sống.
Vừa đến bệnh viện, Lam Anh lập tức đi đến hung hăng tát vào mặt Silvain, móng tay cô khiến mặt Silvain bị cào rướm máu. Lương Cảnh Hàn kéo vợ lại, giận dữ gắt cô:
“Em thôi đi.” Sau đó lại cẩn thận cầm tay cô kiểm tra, mày nhíu lại, lầm bầm trách:
“Thật là, đỏ tay hết rồi, muốn đánh sao không bảo với anh chứ.”
Silvain cũng chỉ im lặng đứng yên như tượng, từ lúc Hà Lỗi thông báo Lê Yên là bệnh nhân Hemophilia * thì anh cũng đã hiểu nguyên nhân hôm ở tiệc anh đụng trúng mũi Lê Yên, Lam Anh lại căng thẳng lo lắng kiểm tra để như vậy. Lại còn cái hôm anh cắn lưỡi cô, tuy chỉ cắn nhẹ nhưng vị máu lại nồng đậm đến như vậy.
* Hemophilia là bệnh rối loạn đông máu. Bệnh tương đối hiếm gặp, tỷ lệ mắc bệnh khi sinh là 1/10.000. Người bệnh không chảy máu nhanh hơn bình thường mà là chảy máu lâu hơn bình thường. Nguyên nhân là do thiếu yếu tố đông máu.
Hà Lỗi vừa bước ra, Lam Anh lập tức đi đến, gấp gáp hỏi:
“Thế nào rồi?”
“Vết cắt khá sâu, mất máu quá nhiều nhưng điều trị kịp thời, không vấn đề gì.”
Lam Anh đi vào phòng bệnh, Lê Yên nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt.
“Con bé ngu ngốc, gặp chuyện cũng không nói với chị, nếu chị không cố tìm hiểu, em sẽ giấu chị mà sống trong sự biến thái của tên khốn Silvain sao?”
Trong phòng làm việc của Hà Lỗi, Lương Cảnh Hàn cười như không cười nhìn bộ dạng chật vật của Silvain. Hà Lỗi càng không nể mặt ôm bụng cười ngặt ngoẽ.
“Ha ha, còn đâu dáng vẻ của một ông trùm ISCS chứ.”
“Tự làm tự chịu.” Lương Cảnh Hàn nhàn nhạt nói. Sau đó lại tức giận nói tiếp: “Mẹ nó chứ, hại ông đây cũng bị vạ lây, khốn kiếp thật.”
“Anh hùng khó qua ải...mỹ nhân.” Hà Lỗi tiếp tục bình luận.
“Tôi sẽ trở về P” Silvain đột nhiên mở miệng nói, giọng có chút khàn khàn. Lúc một mình ngoài phòng cấp cứu, anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Lam Anh vào trưa hôm đó. Lam Anh gọi cho anh, mắng một trận, Lam Anh nói không biết anh lấy cái gì ra mà uy hiếp Lê Yên phải phục tùng anh nhưng Lê Yên là một cô gái đơn thuần, mong anh đừng gây khó khăn cho cô ấy. Lam Anh đột nhiên kể cho anh chuyện xảy ra lúc Lê Yên uống say, kể về chuyện cô gặp được ‘con nợ’ của mình và đã được anh ta trả nợ, kể về những ước mơ của Lê Yên...Lần đầu tiên anh thấy anh vô lý như vậy, bắt đầu từ lúc cô ngăn cản anh tiếp cận Lam Anh, anh đã bất giác sinh ra ác ý với cô, rồi lại thấy đùa cô rất vui, cho nên tìm cách để cô bên cạnh, nhìn biểu cảm lo sợ, uất ức, ngây ngô tươi cười của cô, anh mới thấy cuộc sống này bớt nhàm chán. Anh không hiểu vì sao hôm đó lại tức giận mà hành động cầm thú như vậy, nhưng cứ nghĩ cô cả đêm ở bên người đàn ông khác thì anh lại không kiềm được mà tức giận. Anh có việc phải về P, suốt gần nửa tháng, anh bắt đầu cảm thấy nhớ cô da diết, về đến nhà, anh lại không nhìn thấy cô, cơn thịnh nộ vô lý lại bùng phát. Cứ thế, một lần lại một lần anh làm tổn thương cô.
“Chạy trốn tình yêu hả?” Hà Lỗi trợn mắt, cười cợt hỏi.
“Cô gái kia thà chết cũng không muốn ở cùng anh ta, yêu cái mẹ gì, anh ta chỉ là yêu một mình thôi.” Lương Cảnh Hàn không quên thù xưa hận cũ, cho dù biết người Silvain thích là ‘Lam Anh’ trước đây chứ không phải vợ yêu của anh bây giờ, nhưng anh vẫn tính toán trả đũa bất cứ lúc nào có cơ hội.
Câu nói của Lương Cảnh Hàn như nhéo mạnh vào tim Silvain. Lê Yên thật sự hận anh muốn chết. Silvain đứng lên, đi đến phòng bệnh của Lê Yên, đứng một lúc lâu, nhìn cô qua tấm thuỷ tinh nhỏ trên cửa.
“Lâu như vậy rồi sao vẫn chưa tỉnh?” Silvain lẩm bẩm.
“Có thể là tâm lý bệnh nhân không muốn tỉnh lại.” Giọng nói mát lạnh, êm tai của Hà Triết vang lên. Silvain vừa quay sang đã nhận ngay một cú đấm mạnh bạo của Dương Ngọc Vân.
“Khốn nạn, đáng lẽ hôm đó phải mạnh mẽ lôi cô ấy đi.”
Silvain vẫn im lặng, không nói, cứ đứng yên như thế, Dương Ngọc Vân lại càng nổi giận, hung hăng nện thêm một đấm vào bụng anh. Khí lực của cháu gái nhà tướng không tính là nhẹ lại thêm tức giận, Silvain có bệnh sung huyết dạ dày, một cú này khiến anh hơi ôm bụng, trán đổ một tầng mồ hôi. Hà Triết rất có phong cách của vị bác sĩ nhân dân, anh lo lắng gọi người mang túi sơ cứu đến, cầm lấy tay Dương Ngọc Vân, cẩn thận kiểm tra rồi đặt túi chườm nóng lên tay bà xã nhà mình. Anh lo lắng tay cô sẽ sưng lên mất. Hà Lỗi và Lương Cảnh Hàn vừa đến nhìn một màn này, liền ném cho Hà Triết một ánh mắt khinh bỉ.
Dương Ngọc Vân cũng thấy tay rất đau, oán giận ôm túi chườm ấm, đi vào phòng bệnh.
Lúc này Hà Triết mới đi đến hắng giọng hỏi: “Có cần tôi kiểm tra giúp anh không?”
“Không, cảm ơn.” Silvain bình thản nói.
Hà Triết nhún vai nhìn hai người vẫn đang khinh bỉ mình, ý nói: Nhìn đi, anh ta không cần.
Một lát, lại thêm bốn người nữa đi đến. Dương Kỳ Phong giống như một thái giám thân cận bên hoàng thái hậu, một tay cầm túi, một tay cẩn thận đỡ Đồng Ngân Vy. Hoa Thần lạnh nhạt đi bên cạnh Liễu Chi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Liễu Chi đi đến, hung hăng oán hận nhấc giày cao gót giẫm lên chân Silvain, anh đau đến mức cắn chặt răng, nhưng cũng không đẩy Liễu Chi ra. Liễu Chi bực bội đi vào phòng bệnh. Y tá gọi với theo muốn bảo là phòng cấp cứu đặc biệt chỉ có thể nhiều nhất là hai người vào thăm thôi, nhưng Hà Triết đã lên tiếng là không vấn đề. Người của vợ anh, anh không thể khó dễ được.
Mọi người đồng loạt nhìn về Đồng Ngân Vy, muốn xem người phụ nữ còn lại sẽ phát tác thế nào. Đồng Ngân Vy đi đến chỗ Silvain, giọng uất ức: “Uổng công tôi luôn thần tượng anh. Anh là đồ cầm thú.” Nói đến đây giọng nghẹn ngào sắp khóc, Dương Kỳ Phong chăm sóc vỗ vỗ lưng vợ, từ trong túi lấy ra một bình nước, vặn nắp, cắm ống hút, đưa đến môi vợ. Đồng Ngân Vy uống một ngụm nước, rồi chậm rãi đi vào phòng.
Mọi người: Mắng người cũng có thể làm bộ dạng như bị bắt nạt như vậy sao?
Dương Kỳ Phong vẻ mặt lo lắng nhìn theo từng bước chân của vợ.
Hà Lỗi châm biếm: “Toàn là một đám thê nô.”
Nhận thấy có vô số ánh mắt giết người đang phóng về phía mình, Hà Lỗi hắng giọng, đi đến chỗ Silvain, ra dáng bác sĩ nhân dân nói: “Đi, tôi giúp anh kiểm tra một chút.”
Silvain không nhìn đến Hà Lỗi, ánh mắt nhìn vào phòng bệnh. Hà Lỗi sờ sờ mũi, quay sang Hoa Thần:
“Con trai, lâu ngày không gặp, đến đây tâm sự một chút đi.”
Hoa Thần liếc nhìn Hà Lỗi rồi lạnh nhạt nói:
“Chúng ta vừa cùng ăn tối cách đây ba tiếng. Con còn hỏi cha là: Tại sao lại nuôi nhốt phụ nữ trong nhà. Cha quên rồi sao?”
“.....”
Sau khi Lê Yên từ chối cả buổi hẹn lúc tối, vứt điện thoại sang một bên, lái xe đến hộp đêm. Anh với tay ôm cả ba bó hoa từ ghế sau xuống, định vứt bỏ. Cô gái xinh đẹp lần trước nhẹ nhàng bước đến, cong môi cười:
“Hoa đẹp thật, vứt đi thì tiếc quá, có thể tặng cho em không?”
Min nhíu mày, ném cả ba bó hoa vào tay cô gái, rồi cất bước đi vào. Cô gái khó khăn ôm lấy rồi lắc đầu cười khổ, cũng theo vào trong.
Min vừa ngồi xuống, đã có người mang lên một chai Hennessy Paradis và một hộp Senator. Min mở hộp Senator lấy một điếu đưa lên môi, cô gái đặt ba bó hoá xuống, đi đến giúp anh châm lửa rồi khui rượu, rót vào ly cho anh. Min cầm ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
“Roi đâu?” Giọng nói không chút độ ấm.
“Anh ta ở trên phòng, chắc lát nữa sẽ xuống.” Cô gái trả lời.
”Rót rượu.”
Cô gái lại cầm chai rượu, nhẹ nhàng rót thêm một ly cho anh.
“Anh ăn chút gì nhé.”
”Không cần.”
Cô gái mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Lát sau, Min lại uống cạn ly rượu rồi chợt hỏi:
“Tình Tuyết, cô nói xem con gái thích đàn ông thế nào?”
Cô gái mỉm cười, rót rượu, nhẹ giọng nói:
“Không thể xác định được, bởi vì mỗi người có một sở thích khác nhau. Cũng như anh thích hương thơm tinh tế của Hennessy Paradis còn Roi lại thích vị ngọt ngào êm dịu cũng như mùi thơm tinh tế của Whisky Macallan.”
Min nghe vậy lại ngửa cổ uống cạn ly rượu. Tình Tuyết nhìn anh một lúc lâu rồi cúi đầu giúp anh rót rượu, giọng trong trẻo nói:
“Hay là em giúp anh theo đuổi phụ nữ, xem như trả ơn cứu mạng của anh. Thế nào?”
“Chả phải cô lấy thân báo đáp rồi sao?” Giọng Min vẫn lạnh nhạt.
Tình Tuyết cười nói:
“Nhìn anh thất bại thê thảm, em thấy không quen lắm.”
Min hơi kéo khoé miệng. Tình Tuyết nhìn ra tâm trạng anh khá hơn, lại nói:
“Ăn chút gì nhé. Có thực mới vực được đạo chứ.”
Min gật đầu, khoát tay ý bảo cô đi chuẩn bị. Dạ dày anh mấy năm nay bị tay nghề nấu ăn của Tình Tuyết chìu chuộng đến hư rồi, nếu không phải cô nấu thì anh lại thấy không vừa miệng.
Không lâu sau, Tình Tuyết mang một đĩa bò sốt vừng cay. Mùi thịt bò đậm đà, hương vừng rang thơm phức, khiến không ít người nhìn mà thèm thuồng không thôi. Min vừa cầm thìa, Roi đã chạy đến, đưa điện thoại cho Min:
“Min anh xem có phải ‘bánh bao nhỏ’ của anh không?”
Min buông thìa nhìn vào màn hình điện thoại, ảnh chụp hơi mờ, nhưng nhìn ra được đúng là Lê Yên đang được Silvain ôm trong lòng, thấy rõ quần áo bê bết máu. Anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tình Tuyết nhìn theo bóng lưng anh, vội nói:
“Roi, anh theo giúp anh ấy một chút, khi nãy Min uống khá nhiều rượu.”
Roi nhìn cô, thở dài, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo Min.
Đến bệnh viện, vừa nhìn thấy Silvain, Min đã xông lên túm cổ áo anh ra tay không chút tiếc sức. Từng nắm đấm nặng nề rơi xuống, Silvain vẫn giống như tượng đá vậy, không hề tránh né cũng không hề phản kháng. Lương Cảnh Hàn và Hà Lỗi không nhìn được nữa, lập tức đi đến kéo Min ra. Hà Lỗi nói:
“Xin lỗi, bệnh viện không phải là nơi các cậu gây sự.”
“Nói, anh đã làm gì Lê Yên?” Min vẫn túm chặt áo Silvain, lạnh giọng.
Silvain vẫn im lặng. Dễ dàng thoát khỏi Min, xoay người nhìn vào ô thuỷ tinh, đột nhiên anh kích động, đưa tay định mở cửa đi vào nhưng rồi lại lùi ra. Nhìn Hà Lỗi nói:
“Cô ấy tỉnh rồi. Phiền anh...”
Silvain chưa nói hết câu thì Dương Ngọc Vân đã mở cửa ra lôi Hà Triết vào. Trừng mắt với Silvain:
“Anh không được vào trong.”
Silvain cười khổ, sau khi xác nhận là Lê Yên không sao thì lấy điện thoại đưa cho Hà Lỗi, nhờ Hà Lỗi đưa cho Lê Yên và nhỏ giọng nhắn vài lời với cô ấy, sau đó chật vật rời đi, kiên quyết không đồng ý để Hà Lỗi xem vết thương.
Trong phòng đột nhiên có nhiều người, Lê Yên mệt mỏi nhìn khắp một lượt, may thật, không có Silvain. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút trống rỗng.
Rốt cuộc, mọi người đều bị Hà Lỗi đuổi ra ngoài.
Mọi người ra ngoài bàn bạc một chút rồi quyết định không thông báo cho người thân ở quê của Lê Yên biết chuyện này. Đêm đã khuya, Dương Kỳ Phong lên tiếng muốn ai về nhà nấy, vợ anh không thể thức quá khuya. Lương Cảnh Hàn chỉ chờ có thể, ủng hộ nhiệt tình. Hà Triết đương nhiên không dám có ý kiến với quyết định của đại ca Can. Liễu Chi kiên quyết ở lại chăm sóc Lê Yên, Hoa Thần phản đối, híp mắt cảnh cáo cô nhưng vô hiệu, mặt mày lạnh tanh xoay người rời đi. Min cố chấp bám lại, đuổi thế nào cũng không đi.
Bên ngoài còn lại Liễu Chi và Min.
”Anh là ai?” Liễu Chi nhíu mày hỏi Min.
“Tôi đang theo đuổi Lê Yên.” Min lạnh nhạt nói.
“....” Liễu Chi dùng ánh mắt mẹ vợ, cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt. Xem ra cũng không tệ.
Lát sau, Hà Lỗi bước ra, cười nói với Liễu Chi:
“Con vào đi.” Liễu Chi ngoan ngoãn gật đầu. Min cũng lập tức bước theo.
”Em không sao chứ?” Min đi đến bên giường.
Lê Yên im lặng lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt. Tay cầm chặt chiếc điện thoại. Anh ta không lưu lại đoạn clip đó, lại lừa gạt cô suốt mấy tháng trời, khiến cô sống trong tình trạng hoảng sợ. Anh ta cảm thấy cô rất ngu ngốc, trêu đùa cô rất vui vẻ sao?
Cửa phòng bệnh lại mở ra, Hoa Thần bước vào, trên tay cầm một chiếc áo khoác và một túi thức ăn. Vẻ mặt lạnh nhạt đưa cho Liễu Chi. Rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Cảm ơn anh.” Liễu Chi cười ngọt ngào. Hoa Thần liếc nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế sô pha nhắm mắt lại.
Hậu trường viết truyện:
12:00 đêm. Ta nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào gối tập trung viết truyện.
Bạn hỏi:
Nếu một người nào đó khiến em không vui, em sẽ làm gì?
Ta đáp:
Viết truyện, đem một nhân vật xấu số nào đó ra ngược đến sống không bằng chết.
Bạn nhíu mày:
Anh không biết viết truyện. Cách thực tế đi.
Ta ngẩng đầu nhìn bạn:
Anh xác định muốn biết?
Bạn liếc xéo:
Muốn biết mới hỏi. Làm như anh dở hơi lắm vậy.
Ta buông máy, nói:
Hình như khi nãy quên để bánh của anh vào tủ lạnh.
Bạn trừng mắt bước khỏi phòng. Ta biết bạn sẽ mắng sau lưng ta.
Ta cười khẩy cho qua, bước xuống giường khóa cửa phòng lại.
5p sau bạn đập cửa.
Ta đứng trong phòng nói:
Ném người đó khỏi tầm mắt, đó là cách thực tế. Mắt không thấy, tâm không phiền!
Lam Anh không biết, vì cô cứ một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi đến mà anh phải ra sức gây áp lực, nhằm giải tán đám đông trong thời gian sớm nhất. Người như anh sợ nhất là để người ngoài nắm được điểm chí mạng. Và vợ con là điểm chí mạng của anh. Từ lúc phát hiện ra tình cảm hơn cả tình yêu của mình đối với cô, anh đã cố hết sức đem cô đặt vào vòng bảo hộ. Bây giờ có lẽ thân phận của anh vẫn chưa lộ nhưng cây kim trong bọc có ngày cũng lộ ra, nếu biết trước có ngày mình sẽ yêu một người nhiều như vậy, anh sẽ không bao giờ chọn cuộc sống chơi với lửa mỗi ngày như vậy. Càng ít người quan tâm đến, vợ và con anh mới có thể vui vẻ mà sống.
Vừa đến bệnh viện, Lam Anh lập tức đi đến hung hăng tát vào mặt Silvain, móng tay cô khiến mặt Silvain bị cào rướm máu. Lương Cảnh Hàn kéo vợ lại, giận dữ gắt cô:
“Em thôi đi.” Sau đó lại cẩn thận cầm tay cô kiểm tra, mày nhíu lại, lầm bầm trách:
“Thật là, đỏ tay hết rồi, muốn đánh sao không bảo với anh chứ.”
Silvain cũng chỉ im lặng đứng yên như tượng, từ lúc Hà Lỗi thông báo Lê Yên là bệnh nhân Hemophilia * thì anh cũng đã hiểu nguyên nhân hôm ở tiệc anh đụng trúng mũi Lê Yên, Lam Anh lại căng thẳng lo lắng kiểm tra để như vậy. Lại còn cái hôm anh cắn lưỡi cô, tuy chỉ cắn nhẹ nhưng vị máu lại nồng đậm đến như vậy.
* Hemophilia là bệnh rối loạn đông máu. Bệnh tương đối hiếm gặp, tỷ lệ mắc bệnh khi sinh là 1/10.000. Người bệnh không chảy máu nhanh hơn bình thường mà là chảy máu lâu hơn bình thường. Nguyên nhân là do thiếu yếu tố đông máu.
Hà Lỗi vừa bước ra, Lam Anh lập tức đi đến, gấp gáp hỏi:
“Thế nào rồi?”
“Vết cắt khá sâu, mất máu quá nhiều nhưng điều trị kịp thời, không vấn đề gì.”
Lam Anh đi vào phòng bệnh, Lê Yên nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt.
“Con bé ngu ngốc, gặp chuyện cũng không nói với chị, nếu chị không cố tìm hiểu, em sẽ giấu chị mà sống trong sự biến thái của tên khốn Silvain sao?”
Trong phòng làm việc của Hà Lỗi, Lương Cảnh Hàn cười như không cười nhìn bộ dạng chật vật của Silvain. Hà Lỗi càng không nể mặt ôm bụng cười ngặt ngoẽ.
“Ha ha, còn đâu dáng vẻ của một ông trùm ISCS chứ.”
“Tự làm tự chịu.” Lương Cảnh Hàn nhàn nhạt nói. Sau đó lại tức giận nói tiếp: “Mẹ nó chứ, hại ông đây cũng bị vạ lây, khốn kiếp thật.”
“Anh hùng khó qua ải...mỹ nhân.” Hà Lỗi tiếp tục bình luận.
“Tôi sẽ trở về P” Silvain đột nhiên mở miệng nói, giọng có chút khàn khàn. Lúc một mình ngoài phòng cấp cứu, anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Lam Anh vào trưa hôm đó. Lam Anh gọi cho anh, mắng một trận, Lam Anh nói không biết anh lấy cái gì ra mà uy hiếp Lê Yên phải phục tùng anh nhưng Lê Yên là một cô gái đơn thuần, mong anh đừng gây khó khăn cho cô ấy. Lam Anh đột nhiên kể cho anh chuyện xảy ra lúc Lê Yên uống say, kể về chuyện cô gặp được ‘con nợ’ của mình và đã được anh ta trả nợ, kể về những ước mơ của Lê Yên...Lần đầu tiên anh thấy anh vô lý như vậy, bắt đầu từ lúc cô ngăn cản anh tiếp cận Lam Anh, anh đã bất giác sinh ra ác ý với cô, rồi lại thấy đùa cô rất vui, cho nên tìm cách để cô bên cạnh, nhìn biểu cảm lo sợ, uất ức, ngây ngô tươi cười của cô, anh mới thấy cuộc sống này bớt nhàm chán. Anh không hiểu vì sao hôm đó lại tức giận mà hành động cầm thú như vậy, nhưng cứ nghĩ cô cả đêm ở bên người đàn ông khác thì anh lại không kiềm được mà tức giận. Anh có việc phải về P, suốt gần nửa tháng, anh bắt đầu cảm thấy nhớ cô da diết, về đến nhà, anh lại không nhìn thấy cô, cơn thịnh nộ vô lý lại bùng phát. Cứ thế, một lần lại một lần anh làm tổn thương cô.
“Chạy trốn tình yêu hả?” Hà Lỗi trợn mắt, cười cợt hỏi.
“Cô gái kia thà chết cũng không muốn ở cùng anh ta, yêu cái mẹ gì, anh ta chỉ là yêu một mình thôi.” Lương Cảnh Hàn không quên thù xưa hận cũ, cho dù biết người Silvain thích là ‘Lam Anh’ trước đây chứ không phải vợ yêu của anh bây giờ, nhưng anh vẫn tính toán trả đũa bất cứ lúc nào có cơ hội.
Câu nói của Lương Cảnh Hàn như nhéo mạnh vào tim Silvain. Lê Yên thật sự hận anh muốn chết. Silvain đứng lên, đi đến phòng bệnh của Lê Yên, đứng một lúc lâu, nhìn cô qua tấm thuỷ tinh nhỏ trên cửa.
“Lâu như vậy rồi sao vẫn chưa tỉnh?” Silvain lẩm bẩm.
“Có thể là tâm lý bệnh nhân không muốn tỉnh lại.” Giọng nói mát lạnh, êm tai của Hà Triết vang lên. Silvain vừa quay sang đã nhận ngay một cú đấm mạnh bạo của Dương Ngọc Vân.
“Khốn nạn, đáng lẽ hôm đó phải mạnh mẽ lôi cô ấy đi.”
Silvain vẫn im lặng, không nói, cứ đứng yên như thế, Dương Ngọc Vân lại càng nổi giận, hung hăng nện thêm một đấm vào bụng anh. Khí lực của cháu gái nhà tướng không tính là nhẹ lại thêm tức giận, Silvain có bệnh sung huyết dạ dày, một cú này khiến anh hơi ôm bụng, trán đổ một tầng mồ hôi. Hà Triết rất có phong cách của vị bác sĩ nhân dân, anh lo lắng gọi người mang túi sơ cứu đến, cầm lấy tay Dương Ngọc Vân, cẩn thận kiểm tra rồi đặt túi chườm nóng lên tay bà xã nhà mình. Anh lo lắng tay cô sẽ sưng lên mất. Hà Lỗi và Lương Cảnh Hàn vừa đến nhìn một màn này, liền ném cho Hà Triết một ánh mắt khinh bỉ.
Dương Ngọc Vân cũng thấy tay rất đau, oán giận ôm túi chườm ấm, đi vào phòng bệnh.
Lúc này Hà Triết mới đi đến hắng giọng hỏi: “Có cần tôi kiểm tra giúp anh không?”
“Không, cảm ơn.” Silvain bình thản nói.
Hà Triết nhún vai nhìn hai người vẫn đang khinh bỉ mình, ý nói: Nhìn đi, anh ta không cần.
Một lát, lại thêm bốn người nữa đi đến. Dương Kỳ Phong giống như một thái giám thân cận bên hoàng thái hậu, một tay cầm túi, một tay cẩn thận đỡ Đồng Ngân Vy. Hoa Thần lạnh nhạt đi bên cạnh Liễu Chi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Liễu Chi đi đến, hung hăng oán hận nhấc giày cao gót giẫm lên chân Silvain, anh đau đến mức cắn chặt răng, nhưng cũng không đẩy Liễu Chi ra. Liễu Chi bực bội đi vào phòng bệnh. Y tá gọi với theo muốn bảo là phòng cấp cứu đặc biệt chỉ có thể nhiều nhất là hai người vào thăm thôi, nhưng Hà Triết đã lên tiếng là không vấn đề. Người của vợ anh, anh không thể khó dễ được.
Mọi người đồng loạt nhìn về Đồng Ngân Vy, muốn xem người phụ nữ còn lại sẽ phát tác thế nào. Đồng Ngân Vy đi đến chỗ Silvain, giọng uất ức: “Uổng công tôi luôn thần tượng anh. Anh là đồ cầm thú.” Nói đến đây giọng nghẹn ngào sắp khóc, Dương Kỳ Phong chăm sóc vỗ vỗ lưng vợ, từ trong túi lấy ra một bình nước, vặn nắp, cắm ống hút, đưa đến môi vợ. Đồng Ngân Vy uống một ngụm nước, rồi chậm rãi đi vào phòng.
Mọi người: Mắng người cũng có thể làm bộ dạng như bị bắt nạt như vậy sao?
Dương Kỳ Phong vẻ mặt lo lắng nhìn theo từng bước chân của vợ.
Hà Lỗi châm biếm: “Toàn là một đám thê nô.”
Nhận thấy có vô số ánh mắt giết người đang phóng về phía mình, Hà Lỗi hắng giọng, đi đến chỗ Silvain, ra dáng bác sĩ nhân dân nói: “Đi, tôi giúp anh kiểm tra một chút.”
Silvain không nhìn đến Hà Lỗi, ánh mắt nhìn vào phòng bệnh. Hà Lỗi sờ sờ mũi, quay sang Hoa Thần:
“Con trai, lâu ngày không gặp, đến đây tâm sự một chút đi.”
Hoa Thần liếc nhìn Hà Lỗi rồi lạnh nhạt nói:
“Chúng ta vừa cùng ăn tối cách đây ba tiếng. Con còn hỏi cha là: Tại sao lại nuôi nhốt phụ nữ trong nhà. Cha quên rồi sao?”
“.....”
Sau khi Lê Yên từ chối cả buổi hẹn lúc tối, vứt điện thoại sang một bên, lái xe đến hộp đêm. Anh với tay ôm cả ba bó hoa từ ghế sau xuống, định vứt bỏ. Cô gái xinh đẹp lần trước nhẹ nhàng bước đến, cong môi cười:
“Hoa đẹp thật, vứt đi thì tiếc quá, có thể tặng cho em không?”
Min nhíu mày, ném cả ba bó hoa vào tay cô gái, rồi cất bước đi vào. Cô gái khó khăn ôm lấy rồi lắc đầu cười khổ, cũng theo vào trong.
Min vừa ngồi xuống, đã có người mang lên một chai Hennessy Paradis và một hộp Senator. Min mở hộp Senator lấy một điếu đưa lên môi, cô gái đặt ba bó hoá xuống, đi đến giúp anh châm lửa rồi khui rượu, rót vào ly cho anh. Min cầm ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
“Roi đâu?” Giọng nói không chút độ ấm.
“Anh ta ở trên phòng, chắc lát nữa sẽ xuống.” Cô gái trả lời.
”Rót rượu.”
Cô gái lại cầm chai rượu, nhẹ nhàng rót thêm một ly cho anh.
“Anh ăn chút gì nhé.”
”Không cần.”
Cô gái mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Lát sau, Min lại uống cạn ly rượu rồi chợt hỏi:
“Tình Tuyết, cô nói xem con gái thích đàn ông thế nào?”
Cô gái mỉm cười, rót rượu, nhẹ giọng nói:
“Không thể xác định được, bởi vì mỗi người có một sở thích khác nhau. Cũng như anh thích hương thơm tinh tế của Hennessy Paradis còn Roi lại thích vị ngọt ngào êm dịu cũng như mùi thơm tinh tế của Whisky Macallan.”
Min nghe vậy lại ngửa cổ uống cạn ly rượu. Tình Tuyết nhìn anh một lúc lâu rồi cúi đầu giúp anh rót rượu, giọng trong trẻo nói:
“Hay là em giúp anh theo đuổi phụ nữ, xem như trả ơn cứu mạng của anh. Thế nào?”
“Chả phải cô lấy thân báo đáp rồi sao?” Giọng Min vẫn lạnh nhạt.
Tình Tuyết cười nói:
“Nhìn anh thất bại thê thảm, em thấy không quen lắm.”
Min hơi kéo khoé miệng. Tình Tuyết nhìn ra tâm trạng anh khá hơn, lại nói:
“Ăn chút gì nhé. Có thực mới vực được đạo chứ.”
Min gật đầu, khoát tay ý bảo cô đi chuẩn bị. Dạ dày anh mấy năm nay bị tay nghề nấu ăn của Tình Tuyết chìu chuộng đến hư rồi, nếu không phải cô nấu thì anh lại thấy không vừa miệng.
Không lâu sau, Tình Tuyết mang một đĩa bò sốt vừng cay. Mùi thịt bò đậm đà, hương vừng rang thơm phức, khiến không ít người nhìn mà thèm thuồng không thôi. Min vừa cầm thìa, Roi đã chạy đến, đưa điện thoại cho Min:
“Min anh xem có phải ‘bánh bao nhỏ’ của anh không?”
Min buông thìa nhìn vào màn hình điện thoại, ảnh chụp hơi mờ, nhưng nhìn ra được đúng là Lê Yên đang được Silvain ôm trong lòng, thấy rõ quần áo bê bết máu. Anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tình Tuyết nhìn theo bóng lưng anh, vội nói:
“Roi, anh theo giúp anh ấy một chút, khi nãy Min uống khá nhiều rượu.”
Roi nhìn cô, thở dài, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo Min.
Đến bệnh viện, vừa nhìn thấy Silvain, Min đã xông lên túm cổ áo anh ra tay không chút tiếc sức. Từng nắm đấm nặng nề rơi xuống, Silvain vẫn giống như tượng đá vậy, không hề tránh né cũng không hề phản kháng. Lương Cảnh Hàn và Hà Lỗi không nhìn được nữa, lập tức đi đến kéo Min ra. Hà Lỗi nói:
“Xin lỗi, bệnh viện không phải là nơi các cậu gây sự.”
“Nói, anh đã làm gì Lê Yên?” Min vẫn túm chặt áo Silvain, lạnh giọng.
Silvain vẫn im lặng. Dễ dàng thoát khỏi Min, xoay người nhìn vào ô thuỷ tinh, đột nhiên anh kích động, đưa tay định mở cửa đi vào nhưng rồi lại lùi ra. Nhìn Hà Lỗi nói:
“Cô ấy tỉnh rồi. Phiền anh...”
Silvain chưa nói hết câu thì Dương Ngọc Vân đã mở cửa ra lôi Hà Triết vào. Trừng mắt với Silvain:
“Anh không được vào trong.”
Silvain cười khổ, sau khi xác nhận là Lê Yên không sao thì lấy điện thoại đưa cho Hà Lỗi, nhờ Hà Lỗi đưa cho Lê Yên và nhỏ giọng nhắn vài lời với cô ấy, sau đó chật vật rời đi, kiên quyết không đồng ý để Hà Lỗi xem vết thương.
Trong phòng đột nhiên có nhiều người, Lê Yên mệt mỏi nhìn khắp một lượt, may thật, không có Silvain. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút trống rỗng.
Rốt cuộc, mọi người đều bị Hà Lỗi đuổi ra ngoài.
Mọi người ra ngoài bàn bạc một chút rồi quyết định không thông báo cho người thân ở quê của Lê Yên biết chuyện này. Đêm đã khuya, Dương Kỳ Phong lên tiếng muốn ai về nhà nấy, vợ anh không thể thức quá khuya. Lương Cảnh Hàn chỉ chờ có thể, ủng hộ nhiệt tình. Hà Triết đương nhiên không dám có ý kiến với quyết định của đại ca Can. Liễu Chi kiên quyết ở lại chăm sóc Lê Yên, Hoa Thần phản đối, híp mắt cảnh cáo cô nhưng vô hiệu, mặt mày lạnh tanh xoay người rời đi. Min cố chấp bám lại, đuổi thế nào cũng không đi.
Bên ngoài còn lại Liễu Chi và Min.
”Anh là ai?” Liễu Chi nhíu mày hỏi Min.
“Tôi đang theo đuổi Lê Yên.” Min lạnh nhạt nói.
“....” Liễu Chi dùng ánh mắt mẹ vợ, cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt. Xem ra cũng không tệ.
Lát sau, Hà Lỗi bước ra, cười nói với Liễu Chi:
“Con vào đi.” Liễu Chi ngoan ngoãn gật đầu. Min cũng lập tức bước theo.
”Em không sao chứ?” Min đi đến bên giường.
Lê Yên im lặng lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt. Tay cầm chặt chiếc điện thoại. Anh ta không lưu lại đoạn clip đó, lại lừa gạt cô suốt mấy tháng trời, khiến cô sống trong tình trạng hoảng sợ. Anh ta cảm thấy cô rất ngu ngốc, trêu đùa cô rất vui vẻ sao?
Cửa phòng bệnh lại mở ra, Hoa Thần bước vào, trên tay cầm một chiếc áo khoác và một túi thức ăn. Vẻ mặt lạnh nhạt đưa cho Liễu Chi. Rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Cảm ơn anh.” Liễu Chi cười ngọt ngào. Hoa Thần liếc nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế sô pha nhắm mắt lại.
Hậu trường viết truyện:
12:00 đêm. Ta nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào gối tập trung viết truyện.
Bạn hỏi:
Nếu một người nào đó khiến em không vui, em sẽ làm gì?
Ta đáp:
Viết truyện, đem một nhân vật xấu số nào đó ra ngược đến sống không bằng chết.
Bạn nhíu mày:
Anh không biết viết truyện. Cách thực tế đi.
Ta ngẩng đầu nhìn bạn:
Anh xác định muốn biết?
Bạn liếc xéo:
Muốn biết mới hỏi. Làm như anh dở hơi lắm vậy.
Ta buông máy, nói:
Hình như khi nãy quên để bánh của anh vào tủ lạnh.
Bạn trừng mắt bước khỏi phòng. Ta biết bạn sẽ mắng sau lưng ta.
Ta cười khẩy cho qua, bước xuống giường khóa cửa phòng lại.
5p sau bạn đập cửa.
Ta đứng trong phòng nói:
Ném người đó khỏi tầm mắt, đó là cách thực tế. Mắt không thấy, tâm không phiền!