Cuối cùng anh mới nhớ đến lý do vì sao trưa nay mình đến đây, lập tức cất giọng nhàn nhạt nói:
“Bà và mẹ đến rồi, có lẽ lát nữa sẽ đến đây.”
Lam Anh có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, con dâu nằm viện đến thăm cũng phải thôi. Cô cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu nói: “Ừ” một tiếng.
Dùng xong bữa trưa, Lương Cảnh Hàn rất tự giác giúp cô thu dọn. Lam Anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, súc miệng. Nghĩ đến việc tìm hiểu kỹ một chút về địa phương này, để xác nhận xem, đây có phải là thế giới trong truyện cô viết hay không, biết đâu còn tìm được đường quay về nữa.
Cô đi đến ghế sô pha, rót nước uống, sau đó hỏi Lương Cảnh Hàn:
“Di động và đồ cá nhân của tôi, anh có giữ hay không?”
“Chẳng phải ở trong tủ đó sao?” Lương Cảnh Hàn vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía tủ gỗ.
Lam Anh sáng mắt, vui vẻ đi đến, mở tủ, lấy ra một cái túi xách màu lam, ngồi xuống chỗ tấm đệm dưới đất, mở khóa, mò mẫm được chiếc điện thoại, tâm tình sung sướng mở máy nhưng rất nhanh đen mặt, rất muốn chửi ầm lên một trận, lý do: Điện thoại có cài mật khẩu.
Lam Anh nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, tiếp tục lấy ra một cái ví, vất vả mở khóa, sau đó cũng xem như có chút xác nhận, từ giấy tờ tùy thân cho thấy, đây chính xác là thế giới trong truyện mà cô viết ra, lại có chút ảo naõ là những diễn biến hiện tại không có không truyện.
Lương Cảnh Hàn ngồi trên sô pha quan sát tất cả hành động và biểu cảm của cô, bất giác nhíu mày, anh cảm thấy vô cùng thất bại, thật sự không hiểu cô gái này đang làm trò gì. Đột nhiên lại thấy cô kích động cầm điện thoại lên, bấm bấm. Sau đó lại cau mày, ném điện thoại qua một bên, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
Đồng chí Lam Anh sau khi nhớ ra bản thân thường lấy ngày sinh nhật ra làm mật khẩu, nên ngó thấy ngày tháng năm sinh trên giấy tờ tùy thân, liền ôm hy vọng mở được điện thoại, nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao. Cuối cùng vẫn là ném nó sang một bên, mắt không thấy, tâm không phiền.
Cô nghĩ, nếu đã vậy nên nhanh chóng mua một cái di động khác, cuộc sống không máy tính, không điện thoại, cô tuyệt đối không chấp nhận được. Cũng may là xuyên hiện đại, nếu xuyên cổ đại, Lam Anh nguyện tự sát để không thấy có lỗi với vị thần công nghệ. Ừ, không chỉ mua điện thoại, phải mua cả máy tính nữa, không viết truyện cô cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
Lương Cảnh Hàn thấy cô như đang âm mưu, toan tính gì đó thì híp mắt nguy hiểm. Lại thấy cô đổ mọi thứ trong ví ra, rồi cầm mấy tấm thẻ ngân hàng, vẻ mặt suy sụp.
Lam Anh rất muốn đưa một ngón giữa lên trời, tiền mặt không có, toàn thẻ là thẻ, mà thẻ thì lại cần mật khẩu, mẹ nó chứ, hiếp người quá đáng.
Kiềm nén tức giận, thu dọn mọi thứ, oán hận này chỉ có đi ngủ mới vơi bớt được. Nghĩ là làm, cô bắt đầu nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, thở đều đều....đều và đều..
Nhìn người đang thở rất đều kia, Lương Cảnh Hàn rất muốn đi qua bóp chết cô. Rõ ràng là trừ lúc cần nhờ vả, cô mới để anh vào mắt, còn không thì coi anh như không khí vậy, không, đến không khí cũng chẳng bằng. Đột nhiên nhớ đến một màn lúc anh mới vào cửa, cư nhiên đối với người ngoài thân thiết, đối với chồng lại giở thái độ này. Càng nghĩ lại càng tức giận. Anh đứng lên, hung hăng kéo màn cửa sổ, ánh sáng trong phòng dịu lại, sau đó đen mặt đi ra khỏi phòng.
Lúc Lam Anh ngủ dậy đã thấy Lương Cảnh Hàn ngồi trên tấm nệm cô đang nằm, mắt nhìn về hướng sô pha, trên ghế có thêm ba người nữa. Một bà lão tầm sáu mươi tuổi, da dẻ hồng hào, mặt hiền lành như phật di lặc; Một quý bà vẻ đôn hậu, nhìn ra khi còn trẻ cũng là một người đẹp; Đặc biệt là có một cô bé tầm mười bảy, mười tám tuổi, bộ dáng xinh như búp bê, Lam Anh đặc biệt có cảm tình với những hình mẫu đáng yêu như vậy. Ba người bọn họ đang nhìn cô cười.
Nhớ ra điều gì đó, cô cẩn thận ngồi dậy. Có chút xấu hổ:
“Chào bà, chào mẹ, chào em.”
Bà Lương cười hiền lành, giọng cưng chiều, đầy sủng nịch:
“Lâu rồi mới thấy cháu ngủ ngon như vậy.”
Mẹ Lương cũng cảm thán:
“Mẹ nói phải, đúng là lâu rồi.”
Lam Anh gãi đầu, đứng dậy, có chút mất tự nhiên:
“Con vào nhà vệ sinh một lát ạ.”
Mọi người lập tức bật cười, Lương Cảnh Hàn rất có dáng vẻ người chồng tốt, cẩn thận đỡ cô đến nhà vệ sinh, còn vô sỉ giả vờ bước theo vào trong, giống như thật sự muốn giúp cô đi vệ sinh vậy.
Lam Anh nhỏ giọng nói đủ để Lương Cảnh Hàn nghe: “Anh định vào trong giúp tôi kéo quần hả?”
Lương Cảnh Hàn cười dịu dàng, dùng âm lượng đủ để những người trong phòng nghe được:
“Ừ, để anh giúp em, đừng xấu hổ.”
“Đúng, vợ chồng thì có cái gì mà xấu hổ chứ.” Mẹ Lương che miệng cười đến vui vẻ.
Lam Anh nhìn mẹ Lương cười cười. Rồi nhỏ giọng nói với Lương Cảnh Hàn:
“Diễn quá lố sẽ bị đau trứng đó.”
Khóe môi Lương Cảnh Hàn co quắp lại, đứng bất động để tiêu hóa câu nói của cô, anh hoàn toàn không nghĩ ra cô sẽ nói như vậy.
Lam Anh nhân dịp người bên cạnh thất thần, lập tức bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa. Lương Cảnh Hàn vẫn đứng yên chờ đợi, khoé môi cong lên, ánh mắt như thú săn nhìn thấy con mồi.
Lát sau mọi người hỏi thăm một chút về tình hình của Lam Anh, cô bé búp bê tên là Dương Ngọc Vân, cười híp mắt nói:
“Chị, em là fan của chị đó, nghe bà và cô nói đi thăm chị, em lập tức đòi đi cùng đó.”
“Vinh hạnh của chị.”
“Em nghe nói tháng sau sẽ bắt đầu bấm máy quay bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ‘Còn Để Em Chờ Thêm Bao Lâu?’ hả chị?”
Lam Anh nghe nói, bừng tỉnh, thì ra sắp bắt đầu vào nội dung truyện cô viết rồi. Cô cười nói:
“Đúng rồi em.”
“Em rất chờ mong nha.”
Ba người còn lại ngồi im lặng nghe hai cô gái nói chuyện vui vẻ đến quên trời. Bà Lương và mẹ Lương nhìn nụ cười trên mặt Lam Anh, cảm thấy vui mừng suýt nữa thì ôm nhau khóc, cuối cùng thì con bé đáng thương này cũng chịu nở một nụ cười thật tâm rồi.
Bà Lương tinh tế nhận ra ánh mắt cháu trai nhìn vợ cũng không còn lạnh nhạt như trước, bà nghĩ cũng không lâu nữa bà sẽ rất bận rộn ôm một bầy cháu nội. Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc đến căng cả da mặt rồi.
Lương Cảnh Hàn nhìn Lam Anh, lần đầu tiên anh nghiêm túc suy nghĩ lý do cô có người hâm mộ thật sự, diễn xuất của cô trên màn ảnh không phải là rất tốt, tính cách không phải quá thân thiện, ít tham gia hoạt động xã hội, suy đi tính lại, cũng chỉ có vẻ ngoài có chút xinh đẹp hơn người thôi.
Một lát sau, Dương Ngọc Vân lấy ra một cái khăn thêu tay, dùng hai tay đưa cho Lam Anh, nói:
“Chị, đây là tự em thêu tặng chị đó, chị nhận nhé.”
“Oa, em khéo tay quá, cảm ơn em nha, chị rất thích.” Lam Anh nhận quà, mở chiếc khăn ra, trên nền lam của chiếc khăn là một nhánh mai vàng thêu kim tuyến bắt mắt.
“Nha đầu, cô của con cũng muốn có một chiếc khăn thêu đó.” Mẹ Lương nhướng mắt nói.
“Bà cũng muốn.” Bà Lương chưa bao giờ bỏ qua cơ hội được lợi.
“Dạ, dạ, sẽ có ạ.” Ngọc Vân bất đắc dĩ phải đồng ý. Sau đó lại noí:
“Em có thể thường xuyên đến đây không ạ?”
“Vậy thì tốt quá.” Lam Anh lập tức vui vẻ, có cô bé đáng yêu đi qua đi lại, thật vui mắt nha.
Sau đó, ngày nào Ngọc Vân sau khi tan học cũng đến bệnh viện, quấn lấy Lam Anh không rời, còn nhận việc giúp cô xoa bóp, cổ cô vì vậy mà khỏi hẳn.
Hơn một tuần trôi qua, trên dưới Yeah Sii cảm thấy sếp tổng luôn mang bộ mặt thâm trầm, u ám. Nhiệt độ trong công ty giảm xuống mức âm mười tám độ. Bản thân Lương Cảnh Hàn cũng không biết vì sao tâm trạng lại tồi tệ như vậy, nhưng anh biết rõ một điều là: Anh nhìn cô em họ Dương Ngọc Vân cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Sáng hôm sau, Lương Cảnh Hàn tìm đến Hà Triết, hỏi một chút về tình hình của Lam Anh, anh muốn để cô lập tức xuất viện.
Hà Triết cho anh biết hiện tại về chỗ tay bình phục rất tốt, mười ngày nữa có thể tháo bột, có thể về nhà. Tuy nhiên, về mặt tâm lý, vì Lương Cảnh Hàn thấy cô cứ đến giữa đêm lại tỉnh giấc trong hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, có hôm còn đỏ mắt, ướt mặt. Anh lo lắng nên có thông báo với phía bệnh viện, nhưng vì làm hết một loạt kiểm tra đều không thấy có vấn đề, cuối cùng chỉ có thể tạm thời theo dõi. Nếu xuất viện thì việc theo dõi bị gián đoạn.
Lương Cảnh Hàn lại không cho là đúng, anh thấy kết quả kiểm tra đều bình thường, dạo gần đây Hà Triết lại thường xuyên tìm Lam Anh. Anh nghi ngờ họ Hà viện cớ giữ người lại mà thôi.
“Tôi nghĩ vợ tôi là do còn hoảng sợ vì lần té ngã, có lẽ trở về nhà sẽ giúp cô ấy quên đi nỗi sợ, tôi muốn cho cô ấy xuất viện luôn hôm nay.”
Hà Triết ‘Ừ' một tiếng, cũng không nói thêm nữa.
Lúc Lương Cảnh Hàn thông báo hôm nay cô xuất viện, Lam Anh thiếu chút nữa nhào đến ôm chân anh mà nói một tiếng: ‘Tạ chủ long ân'
Mấy ngày nay cô cuối cùng cũng nghĩ ra cách rút tiền trong thẻ mà không cần mật khẩu. Chờ ngày xuất viện, cô sẽ mang giấy tờ tùy thân đến ngân hàng để rút tiền, sau đó lập tức đi mua điện thoại và máy tính. Chuyện này đương nhiên không thể để Lương Cảnh Hàn biết, vì thế nhân lúc Lương Cảnh Hàn ra ngoài, cô dùng điện thoại bàn, gọi cho Lê Yên, dặn cô ấy ngày mai đến nhà đón mình. Vì sao phải gọi Lê Yên? Đơn giản, thứ nhất là đồng chí Lam Anh không có tiền đi xe, thứ hai cô mù đường, ở chỗ xa lạ mù càng thêm mù, thứ ba Lê Yên nhát gan, dọa một chút sẽ không bép xép lại với Lương Cảnh Hàn.
Lúc Lam Anh được Lương Cảnh Hàn dìu gần đến cổng bệnh viện, từ xa cô nhìn thấy đám đông gồm phóng viên và người hâm mộ, họ cầm hoa, cầm gấu bông, cầm băng rôn, cầm bảng có in tên cô, in hình cô,..thì cảm thấy kích động vô cùng, cô bây giờ là người nổi tiếng đó nha. Nghĩ đến đây, lập tức cười đến hai bả vai run rẫy.
“Cô cười gì vậy?” Lương Cảnh Hàn khó hiểu hỏi.
Đâu thể nói cô cười vì lòng hư vinh được thỏa mãn. Cô nén cười, vui vẻ nói:
“Tôi được xuất viện nên thấy rất vui.”
Lương Cảnh Hàn cũng cong môi cười, nhưng vì anh cao hơn cô hơn một cái đầu nên Lam Anh không nhìn thấy.
Ra đến cổng bệnh viện, Lam Anh mới thấy đồng cảm với những người nổi tiếng, đồng ý là họ quan tâm mới không quản thời tiết nắng nóng, dành thời gian chờ đợi thần tượng, nhưng việc đám đông chen lấn, xô xát đến nổi sáu anh bảo vệ cộng thêm Lương Cảnh Hàn và Lê Yên vẫn khiến cho tay cô bị va chạm, đau đến nhe răng. Lúc lên được xe, Lương Cảnh Hàn thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi mím chặt, hơi lo lắng hỏi:
“Có cần trở lại kiểm tra hay không?”
“Không cần, ổn mà.” Cô lập tức lắc đầu, chỉ sợ chậm một chút anh lại xách cô trở lại bệnh viện.
Thấy cô một chút cũng không muốn trở lại bệnh viện. Anh nhàn nhạt nói với tài xế:
“Đi thôi.”
Lúc hai người kết hôn, Cha Lương có tặng một ngôi biệt thự ở khu quý tộc yên tĩnh. Nhưng vì để thuận tiện cho công việc, Lương Cảnh Hàn mua một căn hộ chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Lam Anh không phải là một người thưởng thức kiến trúc, cô là trừ viết truyện, viết văn, viết quảng cáo, viết...thì chỉ ăn và ngủ. Chỗ ở lý tưởng đối với cô chỉ cần sạch sẽ, yên tĩnh, gần cửa hàng tiện lợi, đường truyền internet tốc độ cao là được. Nhìn chung thì chỗ này hoàn toàn vượt quá yêu cầu của cô rồi.
Tối qua lại mất ngủ, sáng dậy hơi sớm để kiểm tra lần nữa trước khi xuất viện, lúc nãy lần đầu tiên bị đám đông vây quanh, dọa cô sợ hết hồn. Vì tất cả những lý do này nên cô quyết định tắm rồi đi ngủ.
Khi Lương Cảnh Hàn về phòng thay đồ và gọi điện lên công ty thông báo hôm nay anh ở nhà, sẵn tiện dặn dò vài việc. Lúc anh sang gõ cửa phòng cô thì không nghe tiếng trả lời, đã khoá trong, Lương Cảnh Hàn xoay người về phòng mình, lấy một xâu chìa khóa, quay lại, mở cửa phòng Lam Anh. Không ngoài dự đoán, cô đang trùm chăn kín đầu, say sưa ngủ.
Anh nhếch môi, xoay người ra ngoài, đóng cửa lại. Trở về phòng, lấy ví tiền, xuống siêu thị ở tầng trệt mua một ít thực phẩm. Sau đó trở về, mang tạp dề, thành thạo nấu bữa trưa.
“Bà và mẹ đến rồi, có lẽ lát nữa sẽ đến đây.”
Lam Anh có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, con dâu nằm viện đến thăm cũng phải thôi. Cô cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu nói: “Ừ” một tiếng.
Dùng xong bữa trưa, Lương Cảnh Hàn rất tự giác giúp cô thu dọn. Lam Anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, súc miệng. Nghĩ đến việc tìm hiểu kỹ một chút về địa phương này, để xác nhận xem, đây có phải là thế giới trong truyện cô viết hay không, biết đâu còn tìm được đường quay về nữa.
Cô đi đến ghế sô pha, rót nước uống, sau đó hỏi Lương Cảnh Hàn:
“Di động và đồ cá nhân của tôi, anh có giữ hay không?”
“Chẳng phải ở trong tủ đó sao?” Lương Cảnh Hàn vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía tủ gỗ.
Lam Anh sáng mắt, vui vẻ đi đến, mở tủ, lấy ra một cái túi xách màu lam, ngồi xuống chỗ tấm đệm dưới đất, mở khóa, mò mẫm được chiếc điện thoại, tâm tình sung sướng mở máy nhưng rất nhanh đen mặt, rất muốn chửi ầm lên một trận, lý do: Điện thoại có cài mật khẩu.
Lam Anh nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, tiếp tục lấy ra một cái ví, vất vả mở khóa, sau đó cũng xem như có chút xác nhận, từ giấy tờ tùy thân cho thấy, đây chính xác là thế giới trong truyện mà cô viết ra, lại có chút ảo naõ là những diễn biến hiện tại không có không truyện.
Lương Cảnh Hàn ngồi trên sô pha quan sát tất cả hành động và biểu cảm của cô, bất giác nhíu mày, anh cảm thấy vô cùng thất bại, thật sự không hiểu cô gái này đang làm trò gì. Đột nhiên lại thấy cô kích động cầm điện thoại lên, bấm bấm. Sau đó lại cau mày, ném điện thoại qua một bên, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
Đồng chí Lam Anh sau khi nhớ ra bản thân thường lấy ngày sinh nhật ra làm mật khẩu, nên ngó thấy ngày tháng năm sinh trên giấy tờ tùy thân, liền ôm hy vọng mở được điện thoại, nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao. Cuối cùng vẫn là ném nó sang một bên, mắt không thấy, tâm không phiền.
Cô nghĩ, nếu đã vậy nên nhanh chóng mua một cái di động khác, cuộc sống không máy tính, không điện thoại, cô tuyệt đối không chấp nhận được. Cũng may là xuyên hiện đại, nếu xuyên cổ đại, Lam Anh nguyện tự sát để không thấy có lỗi với vị thần công nghệ. Ừ, không chỉ mua điện thoại, phải mua cả máy tính nữa, không viết truyện cô cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
Lương Cảnh Hàn thấy cô như đang âm mưu, toan tính gì đó thì híp mắt nguy hiểm. Lại thấy cô đổ mọi thứ trong ví ra, rồi cầm mấy tấm thẻ ngân hàng, vẻ mặt suy sụp.
Lam Anh rất muốn đưa một ngón giữa lên trời, tiền mặt không có, toàn thẻ là thẻ, mà thẻ thì lại cần mật khẩu, mẹ nó chứ, hiếp người quá đáng.
Kiềm nén tức giận, thu dọn mọi thứ, oán hận này chỉ có đi ngủ mới vơi bớt được. Nghĩ là làm, cô bắt đầu nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, thở đều đều....đều và đều..
Nhìn người đang thở rất đều kia, Lương Cảnh Hàn rất muốn đi qua bóp chết cô. Rõ ràng là trừ lúc cần nhờ vả, cô mới để anh vào mắt, còn không thì coi anh như không khí vậy, không, đến không khí cũng chẳng bằng. Đột nhiên nhớ đến một màn lúc anh mới vào cửa, cư nhiên đối với người ngoài thân thiết, đối với chồng lại giở thái độ này. Càng nghĩ lại càng tức giận. Anh đứng lên, hung hăng kéo màn cửa sổ, ánh sáng trong phòng dịu lại, sau đó đen mặt đi ra khỏi phòng.
Lúc Lam Anh ngủ dậy đã thấy Lương Cảnh Hàn ngồi trên tấm nệm cô đang nằm, mắt nhìn về hướng sô pha, trên ghế có thêm ba người nữa. Một bà lão tầm sáu mươi tuổi, da dẻ hồng hào, mặt hiền lành như phật di lặc; Một quý bà vẻ đôn hậu, nhìn ra khi còn trẻ cũng là một người đẹp; Đặc biệt là có một cô bé tầm mười bảy, mười tám tuổi, bộ dáng xinh như búp bê, Lam Anh đặc biệt có cảm tình với những hình mẫu đáng yêu như vậy. Ba người bọn họ đang nhìn cô cười.
Nhớ ra điều gì đó, cô cẩn thận ngồi dậy. Có chút xấu hổ:
“Chào bà, chào mẹ, chào em.”
Bà Lương cười hiền lành, giọng cưng chiều, đầy sủng nịch:
“Lâu rồi mới thấy cháu ngủ ngon như vậy.”
Mẹ Lương cũng cảm thán:
“Mẹ nói phải, đúng là lâu rồi.”
Lam Anh gãi đầu, đứng dậy, có chút mất tự nhiên:
“Con vào nhà vệ sinh một lát ạ.”
Mọi người lập tức bật cười, Lương Cảnh Hàn rất có dáng vẻ người chồng tốt, cẩn thận đỡ cô đến nhà vệ sinh, còn vô sỉ giả vờ bước theo vào trong, giống như thật sự muốn giúp cô đi vệ sinh vậy.
Lam Anh nhỏ giọng nói đủ để Lương Cảnh Hàn nghe: “Anh định vào trong giúp tôi kéo quần hả?”
Lương Cảnh Hàn cười dịu dàng, dùng âm lượng đủ để những người trong phòng nghe được:
“Ừ, để anh giúp em, đừng xấu hổ.”
“Đúng, vợ chồng thì có cái gì mà xấu hổ chứ.” Mẹ Lương che miệng cười đến vui vẻ.
Lam Anh nhìn mẹ Lương cười cười. Rồi nhỏ giọng nói với Lương Cảnh Hàn:
“Diễn quá lố sẽ bị đau trứng đó.”
Khóe môi Lương Cảnh Hàn co quắp lại, đứng bất động để tiêu hóa câu nói của cô, anh hoàn toàn không nghĩ ra cô sẽ nói như vậy.
Lam Anh nhân dịp người bên cạnh thất thần, lập tức bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa. Lương Cảnh Hàn vẫn đứng yên chờ đợi, khoé môi cong lên, ánh mắt như thú săn nhìn thấy con mồi.
Lát sau mọi người hỏi thăm một chút về tình hình của Lam Anh, cô bé búp bê tên là Dương Ngọc Vân, cười híp mắt nói:
“Chị, em là fan của chị đó, nghe bà và cô nói đi thăm chị, em lập tức đòi đi cùng đó.”
“Vinh hạnh của chị.”
“Em nghe nói tháng sau sẽ bắt đầu bấm máy quay bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ‘Còn Để Em Chờ Thêm Bao Lâu?’ hả chị?”
Lam Anh nghe nói, bừng tỉnh, thì ra sắp bắt đầu vào nội dung truyện cô viết rồi. Cô cười nói:
“Đúng rồi em.”
“Em rất chờ mong nha.”
Ba người còn lại ngồi im lặng nghe hai cô gái nói chuyện vui vẻ đến quên trời. Bà Lương và mẹ Lương nhìn nụ cười trên mặt Lam Anh, cảm thấy vui mừng suýt nữa thì ôm nhau khóc, cuối cùng thì con bé đáng thương này cũng chịu nở một nụ cười thật tâm rồi.
Bà Lương tinh tế nhận ra ánh mắt cháu trai nhìn vợ cũng không còn lạnh nhạt như trước, bà nghĩ cũng không lâu nữa bà sẽ rất bận rộn ôm một bầy cháu nội. Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc đến căng cả da mặt rồi.
Lương Cảnh Hàn nhìn Lam Anh, lần đầu tiên anh nghiêm túc suy nghĩ lý do cô có người hâm mộ thật sự, diễn xuất của cô trên màn ảnh không phải là rất tốt, tính cách không phải quá thân thiện, ít tham gia hoạt động xã hội, suy đi tính lại, cũng chỉ có vẻ ngoài có chút xinh đẹp hơn người thôi.
Một lát sau, Dương Ngọc Vân lấy ra một cái khăn thêu tay, dùng hai tay đưa cho Lam Anh, nói:
“Chị, đây là tự em thêu tặng chị đó, chị nhận nhé.”
“Oa, em khéo tay quá, cảm ơn em nha, chị rất thích.” Lam Anh nhận quà, mở chiếc khăn ra, trên nền lam của chiếc khăn là một nhánh mai vàng thêu kim tuyến bắt mắt.
“Nha đầu, cô của con cũng muốn có một chiếc khăn thêu đó.” Mẹ Lương nhướng mắt nói.
“Bà cũng muốn.” Bà Lương chưa bao giờ bỏ qua cơ hội được lợi.
“Dạ, dạ, sẽ có ạ.” Ngọc Vân bất đắc dĩ phải đồng ý. Sau đó lại noí:
“Em có thể thường xuyên đến đây không ạ?”
“Vậy thì tốt quá.” Lam Anh lập tức vui vẻ, có cô bé đáng yêu đi qua đi lại, thật vui mắt nha.
Sau đó, ngày nào Ngọc Vân sau khi tan học cũng đến bệnh viện, quấn lấy Lam Anh không rời, còn nhận việc giúp cô xoa bóp, cổ cô vì vậy mà khỏi hẳn.
Hơn một tuần trôi qua, trên dưới Yeah Sii cảm thấy sếp tổng luôn mang bộ mặt thâm trầm, u ám. Nhiệt độ trong công ty giảm xuống mức âm mười tám độ. Bản thân Lương Cảnh Hàn cũng không biết vì sao tâm trạng lại tồi tệ như vậy, nhưng anh biết rõ một điều là: Anh nhìn cô em họ Dương Ngọc Vân cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Sáng hôm sau, Lương Cảnh Hàn tìm đến Hà Triết, hỏi một chút về tình hình của Lam Anh, anh muốn để cô lập tức xuất viện.
Hà Triết cho anh biết hiện tại về chỗ tay bình phục rất tốt, mười ngày nữa có thể tháo bột, có thể về nhà. Tuy nhiên, về mặt tâm lý, vì Lương Cảnh Hàn thấy cô cứ đến giữa đêm lại tỉnh giấc trong hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, có hôm còn đỏ mắt, ướt mặt. Anh lo lắng nên có thông báo với phía bệnh viện, nhưng vì làm hết một loạt kiểm tra đều không thấy có vấn đề, cuối cùng chỉ có thể tạm thời theo dõi. Nếu xuất viện thì việc theo dõi bị gián đoạn.
Lương Cảnh Hàn lại không cho là đúng, anh thấy kết quả kiểm tra đều bình thường, dạo gần đây Hà Triết lại thường xuyên tìm Lam Anh. Anh nghi ngờ họ Hà viện cớ giữ người lại mà thôi.
“Tôi nghĩ vợ tôi là do còn hoảng sợ vì lần té ngã, có lẽ trở về nhà sẽ giúp cô ấy quên đi nỗi sợ, tôi muốn cho cô ấy xuất viện luôn hôm nay.”
Hà Triết ‘Ừ' một tiếng, cũng không nói thêm nữa.
Lúc Lương Cảnh Hàn thông báo hôm nay cô xuất viện, Lam Anh thiếu chút nữa nhào đến ôm chân anh mà nói một tiếng: ‘Tạ chủ long ân'
Mấy ngày nay cô cuối cùng cũng nghĩ ra cách rút tiền trong thẻ mà không cần mật khẩu. Chờ ngày xuất viện, cô sẽ mang giấy tờ tùy thân đến ngân hàng để rút tiền, sau đó lập tức đi mua điện thoại và máy tính. Chuyện này đương nhiên không thể để Lương Cảnh Hàn biết, vì thế nhân lúc Lương Cảnh Hàn ra ngoài, cô dùng điện thoại bàn, gọi cho Lê Yên, dặn cô ấy ngày mai đến nhà đón mình. Vì sao phải gọi Lê Yên? Đơn giản, thứ nhất là đồng chí Lam Anh không có tiền đi xe, thứ hai cô mù đường, ở chỗ xa lạ mù càng thêm mù, thứ ba Lê Yên nhát gan, dọa một chút sẽ không bép xép lại với Lương Cảnh Hàn.
Lúc Lam Anh được Lương Cảnh Hàn dìu gần đến cổng bệnh viện, từ xa cô nhìn thấy đám đông gồm phóng viên và người hâm mộ, họ cầm hoa, cầm gấu bông, cầm băng rôn, cầm bảng có in tên cô, in hình cô,..thì cảm thấy kích động vô cùng, cô bây giờ là người nổi tiếng đó nha. Nghĩ đến đây, lập tức cười đến hai bả vai run rẫy.
“Cô cười gì vậy?” Lương Cảnh Hàn khó hiểu hỏi.
Đâu thể nói cô cười vì lòng hư vinh được thỏa mãn. Cô nén cười, vui vẻ nói:
“Tôi được xuất viện nên thấy rất vui.”
Lương Cảnh Hàn cũng cong môi cười, nhưng vì anh cao hơn cô hơn một cái đầu nên Lam Anh không nhìn thấy.
Ra đến cổng bệnh viện, Lam Anh mới thấy đồng cảm với những người nổi tiếng, đồng ý là họ quan tâm mới không quản thời tiết nắng nóng, dành thời gian chờ đợi thần tượng, nhưng việc đám đông chen lấn, xô xát đến nổi sáu anh bảo vệ cộng thêm Lương Cảnh Hàn và Lê Yên vẫn khiến cho tay cô bị va chạm, đau đến nhe răng. Lúc lên được xe, Lương Cảnh Hàn thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi mím chặt, hơi lo lắng hỏi:
“Có cần trở lại kiểm tra hay không?”
“Không cần, ổn mà.” Cô lập tức lắc đầu, chỉ sợ chậm một chút anh lại xách cô trở lại bệnh viện.
Thấy cô một chút cũng không muốn trở lại bệnh viện. Anh nhàn nhạt nói với tài xế:
“Đi thôi.”
Lúc hai người kết hôn, Cha Lương có tặng một ngôi biệt thự ở khu quý tộc yên tĩnh. Nhưng vì để thuận tiện cho công việc, Lương Cảnh Hàn mua một căn hộ chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Lam Anh không phải là một người thưởng thức kiến trúc, cô là trừ viết truyện, viết văn, viết quảng cáo, viết...thì chỉ ăn và ngủ. Chỗ ở lý tưởng đối với cô chỉ cần sạch sẽ, yên tĩnh, gần cửa hàng tiện lợi, đường truyền internet tốc độ cao là được. Nhìn chung thì chỗ này hoàn toàn vượt quá yêu cầu của cô rồi.
Tối qua lại mất ngủ, sáng dậy hơi sớm để kiểm tra lần nữa trước khi xuất viện, lúc nãy lần đầu tiên bị đám đông vây quanh, dọa cô sợ hết hồn. Vì tất cả những lý do này nên cô quyết định tắm rồi đi ngủ.
Khi Lương Cảnh Hàn về phòng thay đồ và gọi điện lên công ty thông báo hôm nay anh ở nhà, sẵn tiện dặn dò vài việc. Lúc anh sang gõ cửa phòng cô thì không nghe tiếng trả lời, đã khoá trong, Lương Cảnh Hàn xoay người về phòng mình, lấy một xâu chìa khóa, quay lại, mở cửa phòng Lam Anh. Không ngoài dự đoán, cô đang trùm chăn kín đầu, say sưa ngủ.
Anh nhếch môi, xoay người ra ngoài, đóng cửa lại. Trở về phòng, lấy ví tiền, xuống siêu thị ở tầng trệt mua một ít thực phẩm. Sau đó trở về, mang tạp dề, thành thạo nấu bữa trưa.