Lam Anh bước vào nhà vệ sinh, nhìn người trong gương, suýt nữa đã hét lên cô trở lại hình dáng thật sự của mình, hình dáng Ngạn Nghê nhưng lại lạc trôi đến Thiên Việt???
“Này cô, cô đã xong chưa?” Bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở cửa bước ra ngoài.
“Cô ổn chứ?” Cô nàng y tá vừa giúp Lam Anh à không vừa giúp Ngạn Nghê ghim lại dịch truyền, vừa ân cần hỏi thăm.
“Tốt, cảm ơn cô.” Ngạn Nghê nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cô tên là gì?” Cô nàng y tá bắt đầu công việc ghi chép thông tin.
“Tôi là Ngạn Nghê.” Trời mới biết lúc nói bốn chữ này, cô có bao nhiêu xúc động, cuối cùng cô có thể dùng chính thân phận thật sự của mình rồi.
“Bao nhiêu tuổi?”
“ Hai sáu à không hai tám à thôi hai sáu vậy.” Cô có chút bối rối, lúc cô rời đi là hai sáu, cô lăn lộn ở cái thế giới này mấy năm, nhưng hình như lần trước mẹ cô bảo cô hôn mê mới mấy tháng.
“Rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai sáu”
“Quê quán.”
“Sài Thành.”
“Nhà ở đâu?”
“….” Quên mất rồi, làm sao đây? Đây không phải do cô mù đường đâu, tất cả đều tại Lương Cảnh Hàn, đi đâu cũng bám theo khiến cô không thèm để tâm địa chỉ nhà vì nghĩ lúc nào cũng có anh dẫn đường, giờ thì hay rồi.
“Cô không nhớ sao?” Vẻ mặt cô y tá hiện lên vẻ kích động, giống như đang nói ‘thấy chưa tôi biết ngay mà.’.
“…..”
“Được rồi, cô trước mắt cứ nghỉ ngơi đã. Tôi đi trước.”
Nhìn theo bóng dáng cô y tá rời đi, Ngạn Nghê thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự mình rút kim truyền dịch, xoay người xuống giường. Trước hết cô phải tìm đến chỗ giường bệnh Lam Anh đang nằm, có thể sẽ gặp Lương Cảnh Hàn. Theo trí nhớ, cô bước vào thang máy, chọn đúng số tầng, cửa thang máy mở ra, cô cũng đưa chân bước ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi thang máy đã có hai anh chàng cao to lực lưỡng chặn cô lại, một trong hai người lịch sự nói:
“Xin lỗi cô, khu vực này không thể vào, phiền cô nhanh chóng rời khỏi.”
Ngạn Nghê đưa mắt nhìn, không phải chứ, không tính hai anh chàng chặn cửa cô thì xung quanh còn hơn mười người như thế nữa, đứng trang nghiêm như lính gác cổng ở doanh trại quân sự vậy, quá khoa trương rồi.
“Tôi đến thăm người quen, là Lương Cảnh Hàn bảo tôi cứ lên đây đấy.” Cái khó ló cái khôn, Ngạn Nghê trợn mắt lên nói dối.
“Phiền cô về cho.” Chiêu này có biết bao nhiêu người sử dụng với bọn họ rồi, muốn moi tin tức cũng phải biết đang đứng ở chỗ nào chứ, không biết sống chết.
“Gọi Lương Cảnh Hàn đến đây cho tôi. Tôi sẽ chứng minh cho các anh thấy…này…con mẹ nó, khốn kiếp.” Không chờ cô nói hết câu, hai anh chàng lực lưỡng đã nhấc cô vào thang máy, nhanh chóng chọn tầng trệt, đến nơi, cũng không chút lưu tình đẩy cô ra ngoài rồi chọn trở về tầng trên như cũ.
“Cô ta cũng có chút mới mẻ, dám đòi gặp sếp tổng của chúng ta đấy.” Một người nhếch mép nói.
Haizzz…
……………………………....
Ngạn Nghê vừa bị vứt khỏi thang máy, một anh chàng mặc quần áo y tá đi đến cạnh, vừa đỡ cô, vừa nhỏ giọng:
“Đồng nghiệp, có chụp được tấm ảnh nào không?”
“Không.” Ngạn Nghê vừa phủi phủi mông, cố ý kéo dài khoảng cách với anh chàng lạ mặt, vừa dứt khoát nói.
“Chán thật, đúng là một con ruồi cũng không thể lọt vào mà.” Người kia dậm chân, ra vẻ bực tức, bộ dáng vô cùng nữ tính.
“…” Này anh chàng đẹp trai làm ơn đừng bánh bèo như vậy có được hay không?
“Này, cô làm ở toà soạn nào?” Anh chàng thân thiết hỏi tiếp.
“Tôi không phải đồng nghiệp của anh.” Ngạn Nghê lắc đầu.
“À, hoá ra là fan cuồng…cô là fan của tiểu thịt tươi Hoa công tử sao?” Thái độ mười phần thân thiết.
Tiểu thịt tươi??? Hoa Thần? Phải rồi cô nên tìm Hoa Thần vì chỉ có Hoa Thần là biết rõ bộ dáng của cô.
“Đúng vậy, tôi là fan cuồng của…tiểu thịt tươi”
Anh chàng ấy nhìn cô với ánh mắt: ‘Tôi biết ngay mà’. Sau đó trịnh trọng giới thiệu:
“Tôi là Tô Diễn, là phóng viên tạp chí Ngôi Sao đồng thời là trưởng club LFL.”
LFL? Cái quỷ quái gì vậy? Liên quan gì đến tôi?
“Chào anh, tôi là Ngạn Nghê. Bây giờ tôi phải trở về phòng bệnh, hẹn gặp lại.” Cô kéo khoé miệng cười cười, xã giao lịch sự rồi đưa chân muốn rời đi.
“Khoan đã, cô là bệnh nhân thật à?” Tô Diễn ngạc nhiên, kéo Ngạn Nghê lại.
Ngạn Nghê gật gật đầu, lại muốn bỏ đi.
“Bệnh thật mà vẫn mò lên đấy thăm Hoa công tử, tôi bị cô làm xúc động rồi đấy, có muốn gia nhập LFL không?”
Khoé miệng Ngạn Nghê co rút liên tục, thằng nhãi này muốn ép cô nổi đoá có phải không?
“Không cần xúc động như vậy, dù sao cũng cùng một niềm yêu thích, xem như tôi cho cô cơ hội tiếp cận gần hơn với Hoa công tử.”
Đầu óc Ngạn Nghê xoay chuyển, LFL liệu có phải là tên gọi fanclub của Hoa Thần không?
“Này cô, cô đã xong chưa?” Bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mở cửa bước ra ngoài.
“Cô ổn chứ?” Cô nàng y tá vừa giúp Lam Anh à không vừa giúp Ngạn Nghê ghim lại dịch truyền, vừa ân cần hỏi thăm.
“Tốt, cảm ơn cô.” Ngạn Nghê nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cô tên là gì?” Cô nàng y tá bắt đầu công việc ghi chép thông tin.
“Tôi là Ngạn Nghê.” Trời mới biết lúc nói bốn chữ này, cô có bao nhiêu xúc động, cuối cùng cô có thể dùng chính thân phận thật sự của mình rồi.
“Bao nhiêu tuổi?”
“ Hai sáu à không hai tám à thôi hai sáu vậy.” Cô có chút bối rối, lúc cô rời đi là hai sáu, cô lăn lộn ở cái thế giới này mấy năm, nhưng hình như lần trước mẹ cô bảo cô hôn mê mới mấy tháng.
“Rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai sáu”
“Quê quán.”
“Sài Thành.”
“Nhà ở đâu?”
“….” Quên mất rồi, làm sao đây? Đây không phải do cô mù đường đâu, tất cả đều tại Lương Cảnh Hàn, đi đâu cũng bám theo khiến cô không thèm để tâm địa chỉ nhà vì nghĩ lúc nào cũng có anh dẫn đường, giờ thì hay rồi.
“Cô không nhớ sao?” Vẻ mặt cô y tá hiện lên vẻ kích động, giống như đang nói ‘thấy chưa tôi biết ngay mà.’.
“…..”
“Được rồi, cô trước mắt cứ nghỉ ngơi đã. Tôi đi trước.”
Nhìn theo bóng dáng cô y tá rời đi, Ngạn Nghê thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự mình rút kim truyền dịch, xoay người xuống giường. Trước hết cô phải tìm đến chỗ giường bệnh Lam Anh đang nằm, có thể sẽ gặp Lương Cảnh Hàn. Theo trí nhớ, cô bước vào thang máy, chọn đúng số tầng, cửa thang máy mở ra, cô cũng đưa chân bước ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi thang máy đã có hai anh chàng cao to lực lưỡng chặn cô lại, một trong hai người lịch sự nói:
“Xin lỗi cô, khu vực này không thể vào, phiền cô nhanh chóng rời khỏi.”
Ngạn Nghê đưa mắt nhìn, không phải chứ, không tính hai anh chàng chặn cửa cô thì xung quanh còn hơn mười người như thế nữa, đứng trang nghiêm như lính gác cổng ở doanh trại quân sự vậy, quá khoa trương rồi.
“Tôi đến thăm người quen, là Lương Cảnh Hàn bảo tôi cứ lên đây đấy.” Cái khó ló cái khôn, Ngạn Nghê trợn mắt lên nói dối.
“Phiền cô về cho.” Chiêu này có biết bao nhiêu người sử dụng với bọn họ rồi, muốn moi tin tức cũng phải biết đang đứng ở chỗ nào chứ, không biết sống chết.
“Gọi Lương Cảnh Hàn đến đây cho tôi. Tôi sẽ chứng minh cho các anh thấy…này…con mẹ nó, khốn kiếp.” Không chờ cô nói hết câu, hai anh chàng lực lưỡng đã nhấc cô vào thang máy, nhanh chóng chọn tầng trệt, đến nơi, cũng không chút lưu tình đẩy cô ra ngoài rồi chọn trở về tầng trên như cũ.
“Cô ta cũng có chút mới mẻ, dám đòi gặp sếp tổng của chúng ta đấy.” Một người nhếch mép nói.
Haizzz…
……………………………....
Ngạn Nghê vừa bị vứt khỏi thang máy, một anh chàng mặc quần áo y tá đi đến cạnh, vừa đỡ cô, vừa nhỏ giọng:
“Đồng nghiệp, có chụp được tấm ảnh nào không?”
“Không.” Ngạn Nghê vừa phủi phủi mông, cố ý kéo dài khoảng cách với anh chàng lạ mặt, vừa dứt khoát nói.
“Chán thật, đúng là một con ruồi cũng không thể lọt vào mà.” Người kia dậm chân, ra vẻ bực tức, bộ dáng vô cùng nữ tính.
“…” Này anh chàng đẹp trai làm ơn đừng bánh bèo như vậy có được hay không?
“Này, cô làm ở toà soạn nào?” Anh chàng thân thiết hỏi tiếp.
“Tôi không phải đồng nghiệp của anh.” Ngạn Nghê lắc đầu.
“À, hoá ra là fan cuồng…cô là fan của tiểu thịt tươi Hoa công tử sao?” Thái độ mười phần thân thiết.
Tiểu thịt tươi??? Hoa Thần? Phải rồi cô nên tìm Hoa Thần vì chỉ có Hoa Thần là biết rõ bộ dáng của cô.
“Đúng vậy, tôi là fan cuồng của…tiểu thịt tươi”
Anh chàng ấy nhìn cô với ánh mắt: ‘Tôi biết ngay mà’. Sau đó trịnh trọng giới thiệu:
“Tôi là Tô Diễn, là phóng viên tạp chí Ngôi Sao đồng thời là trưởng club LFL.”
LFL? Cái quỷ quái gì vậy? Liên quan gì đến tôi?
“Chào anh, tôi là Ngạn Nghê. Bây giờ tôi phải trở về phòng bệnh, hẹn gặp lại.” Cô kéo khoé miệng cười cười, xã giao lịch sự rồi đưa chân muốn rời đi.
“Khoan đã, cô là bệnh nhân thật à?” Tô Diễn ngạc nhiên, kéo Ngạn Nghê lại.
Ngạn Nghê gật gật đầu, lại muốn bỏ đi.
“Bệnh thật mà vẫn mò lên đấy thăm Hoa công tử, tôi bị cô làm xúc động rồi đấy, có muốn gia nhập LFL không?”
Khoé miệng Ngạn Nghê co rút liên tục, thằng nhãi này muốn ép cô nổi đoá có phải không?
“Không cần xúc động như vậy, dù sao cũng cùng một niềm yêu thích, xem như tôi cho cô cơ hội tiếp cận gần hơn với Hoa công tử.”
Đầu óc Ngạn Nghê xoay chuyển, LFL liệu có phải là tên gọi fanclub của Hoa Thần không?