Dương Ngọc Vân sinh ra trong một gia đình có truyền thống quân sự. Cha và mẹ cô đều hoạt động trong quân đội.
Hai người kết hôn, cũng không về nhà họ Dương sống. Hạnh phúc đón công chúa đầu lòng sau một năm chung sống. Từ đó, cả nhà ba người vui vẻ sống trong khu tập thể quân đội. Tuy ba mẹ đều bận rộn, nhưng chưa bao giờ họ để cô sinh ra cảm giác không được quan tâm. Mắt thấy cháu nội sắp đến tuổi đi học, không ít lần ông Dương khuyên con trai và con dâu nên để Dương Ngọc Vân về nhà họ Dương sống, nhưng ba mẹ cô vẫn dứt khoát từ chối.
Năm Dương Ngọc Vân bảy tuổi, ba mẹ cô tham gia cứu nạn sạt lở ở một vùng núi, cả hai đều tử nạn.
Dương Ngọc Vân được đón về nhà họ Dương, công chúa nhỏ chưa từng xa cha mẹ quá lâu, hôm nào cũng gào khóc. Được một thời gian, cô bé liều mạng trốn ra khỏi nhà, tìm đường trở về nhà của mình, cô bé không tin ba mẹ không cần mình, muốn gặp họ để hỏi cho ra lẽ.
Đi mãi, tìm mãi, cuối cùng lạc đến một nơi hẻo lánh, cây cối um tùm, trời ngả chiều tối, mưa bất chợt đổ xuống như trút nước. Dương Ngọc Vân vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ, cô bé ngồi xuống đất, co chân lại, hai tay ôm đầu gối, cúi mặt run rẫy theo từng tiếng sấm đầu mùa.
“Này” Một bóng người che dù, ngồi xuống đối diện cô bé. Đó là Lam Anh năm mười sáu tuổi. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, năm nào cô cũng một mình đi thăm mộ mẹ, ngồi thơ thẩn, kể với mẹ cô đủ chuyện xảy ra, cười to, rồi gào khóc một trận đến tối mịt mới về.
Cuộc sống trong quân doanh, xung quanh đàn ông, con trai nhiều vô số kể, mấy năm đó nạn cưỡng hiếp trẻ em mỗi lúc ngày một gia tăng. Mẹ Dương Ngọc Vân lo sợ sâu xa, nên đã giáo dục cô bé rất sớm.
Dương Ngọc Vân ngẩng đầu, trời tối, cô bé không nhìn rõ người đối diện. Lam Anh lại mặc sơ mi rộng với quần jeans, dáng người cao gầy, tóc cuộn trong mũ kaki vành nhỏ màu xanh của quân đội, giọng nói vì gào khóc mà có chút trầm khàn, lại thêm tiếng mưa, Dương Ngọc Vân cho là con trai. Vì thế sợ càng thêm sợ, cơ thể cô bé run rẫy đến lợi hại.
Lam Anh nhíu mày, nghĩ một chút, đưa tay kéo cô bé lên. Dương Ngọc Vân nghĩ mình xong rồi, quá hoảng sợ, ngất xỉu.
Lúc cô bé tỉnh lại, thấy mình đang nằm ở trạm y tế nhỏ. Lam Anh khoanh tay, hơi nhắm mắt, ngồi trên ghế nhựa gần đó, cô đã mở nón, tóc dài xõa ra, xinh đẹp mà lạnh lùng. Hình như nghe động tĩnh, cô mở mắt, thấy cô bé trên giường nhìn mình. Cô thản nhiên ghim ống hút vào hộp sữa tươi, đứng lên đưa cho Dương Ngọc Vân.
Uống hết hộp sữa, Lam Anh lại lạnh nhạt hỏi:
“Có số điện thoại người nhà không?”
Lắc đầu.
“Nhà ở đâu?”
“Ở tập thể quân đội.”
Điện thoại reo lên, Lam Anh xoay người ra ngoài, giọng dịu dàng nói với người gọi đến:
“Dạ, hôm nay con dính mưa, chắc sẽ ở lại trạm xá gần đó.”
“....”
“Dạ con biết ạ, tạm biệt dì Lương.”
Sáng hôm sau, Lam Anh đưa Dương Ngọc Vân đến khu nhà tập thể của quân đội. Sau đó lập tức rời đi.
Người lính cổng nhìn thấy Dương Ngọc Vân thì mừng rỡ tựa như nhìn thấy mẹ ruột. Từ hôm qua đến giờ, cả nhà đại tướng nháo nhào tìm kiếm bà cô nhỏ này đến mức sắp đào từng thớt đất lên rồi.
Dương Ngọc Vân lại bị mang về nhà họ Dương.
Dương Ngọc Vân nhập học đã lâu, nhưng ở lớp, trừ học, một câu cô bé cũng không mở miệng, điều này, trong lớp có một cậu bạn, thường hay giật tóc của cô bé, trêu chọc cô bé, nhưng vẫn không hề hấn, Dương Ngọc Vân vẫn im lặng.
Hôm đó tan trường, người đưa đón không hiểu vì sau chưa đến. Dương Ngọc Vân im lặng đứng trước cổng trường, một tốp học sinh lớn có, nhỏ có, thanh niên, thiếu niên đều có, trong đó có cả cậu bé kia. Bọn họ cười hề hề, bịt miệng, lôi cô bé vào một con hẻm vắng người, bẩn thỉu. Lời nói dâm đãng, ghê tởm phát ra từ miệng bọn chúng. Một tên trong số đó, đưa tay thô bạo xé quần áo cô bé.
Tay chân cô bé đều bị mấy tên còn lại giữ lấy. Cô bé khóc lóc, kêu lên:
“Không, đừng mà, tha cho tôi đi..”
Tên khi nãy xé đồ, đưa tay nắm chặt cằm cô bé, há miệng cắn mút môi bé.
Mùi ghê tởm trong miệng gã xông lên mũi, Dương Ngọc Vân ghê tởm, muốn ói, môi lại bị gã cắn cơ hồ chảy máu. Cô bé khóc thét lên, chống cự đầu lưỡi bẩn thỉu đang khoáy đảo trong khoang miệng mình.
Một lúc gã buông môi cô bé ra, môt gã khác đi đến, cũng điên cuồng mút môi, sau đó dời xuống bộ ngực mờ nhạt, chưa phát triển, ngậm liếm, cắn nuốt, phát ra tiếng ‘chạch chạch'. Mấy tên còn lại kích động, cười lên dâm đãng, hối thúc gã nhanh một chút. Gã ta đưa tay lần mò xuống u huyệt non nớt, chưa phát triển, cảm thấy quá khô, gã cho tay vào miệng cô bé, khoáy đảo, lấy nước bọt để dễ dàng cho ngón tay vào trong.
Dương Ngọc Vân đau đớn hét lên, tránh né ngón tay gã.
Một tiếng súng vang lên, cảnh sát bao vây, tóm lấy lũ cầm thú.
Dương Ngọc Vân vẫn nằm trên đất, vừa run rẫy, vừa hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lả chả, môi bị cắn đến bật máu, trên người cũng vì bị kéo thô bạo mà da bị cào chảy máu, hạ thân nhỏ nhắn vừa rồi bị ngón tay to lớn thô bạo khiến cho chảy máu.
Một cái áo khoác dài trùm lấy người cô bé, đôi bàn tay trắng nõn, xinh đẹp, ôm cô bé vào ngực, xoay người, gọi xe, đưa cô bé đi bệnh viện.
Trên xe, Dương Ngọc Vân vẫn được ôm vào lòng. Cô bé ngẩng đầu, là chị ấy. Sau đó vùi mặt vào ngực Lam Anh, ngửi được mùi thơm khiến cô luôn ghi nhớ. Cảm giác an tâm lạ thường.
Lúc cô bé tỉnh lại, Lam Anh ngồi cạnh giường, nhìn cô bé, vẻ mặt có chút xót xa. Nhưng rất nhanh, giọng cô vẫn lạnh nhạt:
“Có đói không?”
Lắc đầu.
“Có đau ở đâu không?”
Gật đầu, nước mắt lại tuông chảy, trong vắt như suối, Lam Anh bất đắc dĩ ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé. Một lúc sau cô bé dường như vì khóc nên mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Lam Anh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống, nhưng tay cô bé nắm chặt góc áo sơ mi của cô, gỡ mãi không ra, cô bé như giật mình, hoảng sợ, nhào đến ôm lấy Lam Anh, gào khóc:
“Chị đừng bỏ em, đừng bỏ rơi em.”
“Không đâu.”
Dương Ngọc Vân vẫn không buông tay, cô bé nhớ, khi ông nội muốn đón bé đi, ba mẹ cô cũng từng nói không bỏ rơi bé, nhưng giờ thì sao chứ?
“Chị sẽ không gạt em như ba mẹ chứ? Họ nói không bỏ rơi em, nhưng họ vẫn để em lại một mình.”
“Không, chị sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Tối hôm đó, nhà họ Dương nhận được tin từ cảnh sát, lập tức đi vào viện. Lam Anh nhìn thấy dì Lương cũng đứng trong đó, lập tức tránh mặt, nếu không dì ấy lại theo hỏi, phiền phức.
Hôm sau, nhân lúc không có người, Lam Anh mang một giỏ táo đến thăm cô bé, gọt một trái táo, đưa cho bé, rồi giơ lên một chiếc điện thoại mới toanh.
“Cho em, sau này có chuyện gì thì gọi cho chị, biết không?”
“Cảm ơn chị.” Hai mắt Dương Ngọc Vân vui mừng đến tỏa sáng.
Sau mấy năm, có Lam Anh âm thầm động viên, an ủi. Dương Ngọc Vân dần dần vượt qua nỗi sợ, dần trở thành cô bé hoạt bát, đáng yêu, người gặp người thích. Biết Lam Anh yêu thích đồ thủ công mỹ nghệ, Dương Ngọc Vân cố gắng học tập. Lam Anh thích ăn món vị cay, Dương Ngọc Vân cố gắng học nấu món cay, còn để ý những chỗ bán món cay ngon trong thành phố.
Duy nhất một chuyện Dương Ngọc Vân rất buồn, là Lam Anh ở nhà họ Lương cũng là nhà cô ruột của mình, nhưng chị ấy luôn xem mình như xa lạ mỗi khi chạm mặt ở nhà họ Lương.
Sau đó, Lam Anh theo anh họ của cô vào Sài Thành. Suốt một năm không gặp mặt, cô nhớ chị ấy đến phát điên, vậy là cô tìm mọi cách để vào Sài Thành sinh sống.
Lam Anh bây giờ đã là một diễn viên có tiếng, mọi người gọi là Ảnh Hậu. Dương Ngọc Vân vui mừng, trong ngày vinh danh, cô lấy hết can đảm bày tỏ. Chị ấy nghe xong, mặt đã lạnh, lại càng lạnh hơn, rốt cuộc cũng không giữ lời hứa năm xưa nữa, chị ấy quyết định xem cô như người xa lạ rồi...
Dương Ngọc Vân, rốt cuộc vẫn bị bỏ rơi.
Hai người kết hôn, cũng không về nhà họ Dương sống. Hạnh phúc đón công chúa đầu lòng sau một năm chung sống. Từ đó, cả nhà ba người vui vẻ sống trong khu tập thể quân đội. Tuy ba mẹ đều bận rộn, nhưng chưa bao giờ họ để cô sinh ra cảm giác không được quan tâm. Mắt thấy cháu nội sắp đến tuổi đi học, không ít lần ông Dương khuyên con trai và con dâu nên để Dương Ngọc Vân về nhà họ Dương sống, nhưng ba mẹ cô vẫn dứt khoát từ chối.
Năm Dương Ngọc Vân bảy tuổi, ba mẹ cô tham gia cứu nạn sạt lở ở một vùng núi, cả hai đều tử nạn.
Dương Ngọc Vân được đón về nhà họ Dương, công chúa nhỏ chưa từng xa cha mẹ quá lâu, hôm nào cũng gào khóc. Được một thời gian, cô bé liều mạng trốn ra khỏi nhà, tìm đường trở về nhà của mình, cô bé không tin ba mẹ không cần mình, muốn gặp họ để hỏi cho ra lẽ.
Đi mãi, tìm mãi, cuối cùng lạc đến một nơi hẻo lánh, cây cối um tùm, trời ngả chiều tối, mưa bất chợt đổ xuống như trút nước. Dương Ngọc Vân vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ, cô bé ngồi xuống đất, co chân lại, hai tay ôm đầu gối, cúi mặt run rẫy theo từng tiếng sấm đầu mùa.
“Này” Một bóng người che dù, ngồi xuống đối diện cô bé. Đó là Lam Anh năm mười sáu tuổi. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, năm nào cô cũng một mình đi thăm mộ mẹ, ngồi thơ thẩn, kể với mẹ cô đủ chuyện xảy ra, cười to, rồi gào khóc một trận đến tối mịt mới về.
Cuộc sống trong quân doanh, xung quanh đàn ông, con trai nhiều vô số kể, mấy năm đó nạn cưỡng hiếp trẻ em mỗi lúc ngày một gia tăng. Mẹ Dương Ngọc Vân lo sợ sâu xa, nên đã giáo dục cô bé rất sớm.
Dương Ngọc Vân ngẩng đầu, trời tối, cô bé không nhìn rõ người đối diện. Lam Anh lại mặc sơ mi rộng với quần jeans, dáng người cao gầy, tóc cuộn trong mũ kaki vành nhỏ màu xanh của quân đội, giọng nói vì gào khóc mà có chút trầm khàn, lại thêm tiếng mưa, Dương Ngọc Vân cho là con trai. Vì thế sợ càng thêm sợ, cơ thể cô bé run rẫy đến lợi hại.
Lam Anh nhíu mày, nghĩ một chút, đưa tay kéo cô bé lên. Dương Ngọc Vân nghĩ mình xong rồi, quá hoảng sợ, ngất xỉu.
Lúc cô bé tỉnh lại, thấy mình đang nằm ở trạm y tế nhỏ. Lam Anh khoanh tay, hơi nhắm mắt, ngồi trên ghế nhựa gần đó, cô đã mở nón, tóc dài xõa ra, xinh đẹp mà lạnh lùng. Hình như nghe động tĩnh, cô mở mắt, thấy cô bé trên giường nhìn mình. Cô thản nhiên ghim ống hút vào hộp sữa tươi, đứng lên đưa cho Dương Ngọc Vân.
Uống hết hộp sữa, Lam Anh lại lạnh nhạt hỏi:
“Có số điện thoại người nhà không?”
Lắc đầu.
“Nhà ở đâu?”
“Ở tập thể quân đội.”
Điện thoại reo lên, Lam Anh xoay người ra ngoài, giọng dịu dàng nói với người gọi đến:
“Dạ, hôm nay con dính mưa, chắc sẽ ở lại trạm xá gần đó.”
“....”
“Dạ con biết ạ, tạm biệt dì Lương.”
Sáng hôm sau, Lam Anh đưa Dương Ngọc Vân đến khu nhà tập thể của quân đội. Sau đó lập tức rời đi.
Người lính cổng nhìn thấy Dương Ngọc Vân thì mừng rỡ tựa như nhìn thấy mẹ ruột. Từ hôm qua đến giờ, cả nhà đại tướng nháo nhào tìm kiếm bà cô nhỏ này đến mức sắp đào từng thớt đất lên rồi.
Dương Ngọc Vân lại bị mang về nhà họ Dương.
Dương Ngọc Vân nhập học đã lâu, nhưng ở lớp, trừ học, một câu cô bé cũng không mở miệng, điều này, trong lớp có một cậu bạn, thường hay giật tóc của cô bé, trêu chọc cô bé, nhưng vẫn không hề hấn, Dương Ngọc Vân vẫn im lặng.
Hôm đó tan trường, người đưa đón không hiểu vì sau chưa đến. Dương Ngọc Vân im lặng đứng trước cổng trường, một tốp học sinh lớn có, nhỏ có, thanh niên, thiếu niên đều có, trong đó có cả cậu bé kia. Bọn họ cười hề hề, bịt miệng, lôi cô bé vào một con hẻm vắng người, bẩn thỉu. Lời nói dâm đãng, ghê tởm phát ra từ miệng bọn chúng. Một tên trong số đó, đưa tay thô bạo xé quần áo cô bé.
Tay chân cô bé đều bị mấy tên còn lại giữ lấy. Cô bé khóc lóc, kêu lên:
“Không, đừng mà, tha cho tôi đi..”
Tên khi nãy xé đồ, đưa tay nắm chặt cằm cô bé, há miệng cắn mút môi bé.
Mùi ghê tởm trong miệng gã xông lên mũi, Dương Ngọc Vân ghê tởm, muốn ói, môi lại bị gã cắn cơ hồ chảy máu. Cô bé khóc thét lên, chống cự đầu lưỡi bẩn thỉu đang khoáy đảo trong khoang miệng mình.
Một lúc gã buông môi cô bé ra, môt gã khác đi đến, cũng điên cuồng mút môi, sau đó dời xuống bộ ngực mờ nhạt, chưa phát triển, ngậm liếm, cắn nuốt, phát ra tiếng ‘chạch chạch'. Mấy tên còn lại kích động, cười lên dâm đãng, hối thúc gã nhanh một chút. Gã ta đưa tay lần mò xuống u huyệt non nớt, chưa phát triển, cảm thấy quá khô, gã cho tay vào miệng cô bé, khoáy đảo, lấy nước bọt để dễ dàng cho ngón tay vào trong.
Dương Ngọc Vân đau đớn hét lên, tránh né ngón tay gã.
Một tiếng súng vang lên, cảnh sát bao vây, tóm lấy lũ cầm thú.
Dương Ngọc Vân vẫn nằm trên đất, vừa run rẫy, vừa hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lả chả, môi bị cắn đến bật máu, trên người cũng vì bị kéo thô bạo mà da bị cào chảy máu, hạ thân nhỏ nhắn vừa rồi bị ngón tay to lớn thô bạo khiến cho chảy máu.
Một cái áo khoác dài trùm lấy người cô bé, đôi bàn tay trắng nõn, xinh đẹp, ôm cô bé vào ngực, xoay người, gọi xe, đưa cô bé đi bệnh viện.
Trên xe, Dương Ngọc Vân vẫn được ôm vào lòng. Cô bé ngẩng đầu, là chị ấy. Sau đó vùi mặt vào ngực Lam Anh, ngửi được mùi thơm khiến cô luôn ghi nhớ. Cảm giác an tâm lạ thường.
Lúc cô bé tỉnh lại, Lam Anh ngồi cạnh giường, nhìn cô bé, vẻ mặt có chút xót xa. Nhưng rất nhanh, giọng cô vẫn lạnh nhạt:
“Có đói không?”
Lắc đầu.
“Có đau ở đâu không?”
Gật đầu, nước mắt lại tuông chảy, trong vắt như suối, Lam Anh bất đắc dĩ ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé. Một lúc sau cô bé dường như vì khóc nên mệt mỏi, ngủ thiếp đi.
Lam Anh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống, nhưng tay cô bé nắm chặt góc áo sơ mi của cô, gỡ mãi không ra, cô bé như giật mình, hoảng sợ, nhào đến ôm lấy Lam Anh, gào khóc:
“Chị đừng bỏ em, đừng bỏ rơi em.”
“Không đâu.”
Dương Ngọc Vân vẫn không buông tay, cô bé nhớ, khi ông nội muốn đón bé đi, ba mẹ cô cũng từng nói không bỏ rơi bé, nhưng giờ thì sao chứ?
“Chị sẽ không gạt em như ba mẹ chứ? Họ nói không bỏ rơi em, nhưng họ vẫn để em lại một mình.”
“Không, chị sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Tối hôm đó, nhà họ Dương nhận được tin từ cảnh sát, lập tức đi vào viện. Lam Anh nhìn thấy dì Lương cũng đứng trong đó, lập tức tránh mặt, nếu không dì ấy lại theo hỏi, phiền phức.
Hôm sau, nhân lúc không có người, Lam Anh mang một giỏ táo đến thăm cô bé, gọt một trái táo, đưa cho bé, rồi giơ lên một chiếc điện thoại mới toanh.
“Cho em, sau này có chuyện gì thì gọi cho chị, biết không?”
“Cảm ơn chị.” Hai mắt Dương Ngọc Vân vui mừng đến tỏa sáng.
Sau mấy năm, có Lam Anh âm thầm động viên, an ủi. Dương Ngọc Vân dần dần vượt qua nỗi sợ, dần trở thành cô bé hoạt bát, đáng yêu, người gặp người thích. Biết Lam Anh yêu thích đồ thủ công mỹ nghệ, Dương Ngọc Vân cố gắng học tập. Lam Anh thích ăn món vị cay, Dương Ngọc Vân cố gắng học nấu món cay, còn để ý những chỗ bán món cay ngon trong thành phố.
Duy nhất một chuyện Dương Ngọc Vân rất buồn, là Lam Anh ở nhà họ Lương cũng là nhà cô ruột của mình, nhưng chị ấy luôn xem mình như xa lạ mỗi khi chạm mặt ở nhà họ Lương.
Sau đó, Lam Anh theo anh họ của cô vào Sài Thành. Suốt một năm không gặp mặt, cô nhớ chị ấy đến phát điên, vậy là cô tìm mọi cách để vào Sài Thành sinh sống.
Lam Anh bây giờ đã là một diễn viên có tiếng, mọi người gọi là Ảnh Hậu. Dương Ngọc Vân vui mừng, trong ngày vinh danh, cô lấy hết can đảm bày tỏ. Chị ấy nghe xong, mặt đã lạnh, lại càng lạnh hơn, rốt cuộc cũng không giữ lời hứa năm xưa nữa, chị ấy quyết định xem cô như người xa lạ rồi...
Dương Ngọc Vân, rốt cuộc vẫn bị bỏ rơi.