Tranh nhi trở về, Liêu thị làm một bàn lớn đầy thức ăn, hầu như đều là những món Tranh nhi thích. Tranh nhi vừa ngồi vào bàn liền đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ với Liêu thị, “Nương, lần sau nương không cần làm nhiều thức ăn như vậy đâu.”
Liêu thị gắp cho nó một đũa thịt nướng xong, cười nói lời trách cứ, “Đứa nhỏ nhà con a, ở bên ngoài sao có thể ăn được món ăn do nương làm, mau mau ăn thử thịt viên này đi, nương cố ý làm cho con ăn đó.”
Khâm nhi ở bên cạnh lau lau miệng vỗ bàn, “Con cũng muốn thịt viên! Con cũng muốn thịt viên!” Liêu thị cũng gắp cho nó một đũa, nó mới cười hắc hắc, vùi đầu vào ăn thịt viên.
Mọi người đều cười đầy lý giải, Thẩm Phong cảm thấy mỹ mãn nhìn hai nhi tử, nâng chén rượu cạn ly cùng huynh đệ Thẩm gia, “Nào! Bốn huynh đệ chúng ta uống một chén! Nhìn cả nhà các đệ hòa thuận vui vẻ, sự nghiệp thành công, đại ca thật sự rất vui mừng!”
“Nào! Đại ca, nếu không có huynh, huynh đệ chúng ta cũng không thể có ngày hôm nay!” Thẩm An vẫn như vậy cứ uống nhiều rượu là lại bắt đầu nói nhiều hơn.
Thẩm Huy cũng nâng chén rượu lên, “Cảm ơn sự chiếu cố nhiều năm qua của đại ca nhị ca, nào, uống!”
Thẩm Nghị nâng chén rượu, cười nói, “Muốn nói thì hẳn đệ mới là người phải cảm ơn ba vị ca ca, các huynh vẫn luôn chiếu cố đệ, nếu không có đại ca, nhị ca còn có tam ca nữa, đệ hiện tại không biết…” Hắn nhớ tới năm ngày tăm tối kia, có chút nghẹn ngào.
“Không nói chuyện này nữa! Đều là huynh đệ trong nhà, nào nào, uống hết chén này!” Thẩm Phong vỗ vai Thẩm Nghị, bốn huynh đệ nâng chén cạn ly, một hơi uống hết, đều nở nụ cười.
“Nói đến việc uống rượu a, đệ lại nhớ tới năm đó theo đám người Tây Vực vận chuyển hàng hóa, đám mũi cao này rất thích uống rượu a, cái loại màu đỏ ấy, màu rất đẹp, chậc chậc chậc, có điều quá nhạt, uống không ngon…” Thẩm An uống một ngụm, lại bắt đầu lớn tiếng nói về những chuyện hắn đã lặp lại vô số lần trong những năm qua.
Hiếm khi mọi người không bị quy củ bó buộc, tất cả cùng ngồi vào bàn ăn cơm, nữ quyến thì nhã nhặn hơn, Lưu thị lau miệng cho Thược muội, liếc mắt nhìn Thẩm An, “Vừa uống rượu vào liền nhiều lời, nói như lần như vậy rồi không sợ người ta ghét hả.”
Thẩm An uống đến mặt đỏ hồng, hắc hắc cười nhìn tức phụ nhà mình, “Nương tử a! Nàng hiện tại chán ghét ta rồi? Ta ở nhà uống rượu cũng chưa thấy nàng chán bao giờ đó!”
Thẩm An vừa nói như vậy khiến mặt Lưu thị đỏ bừng lên, Lưu thị vừa thẹn vừa giận, dùng sức trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ăn của ngươi đi, nói nhiều thế!”
Mọi người trong phòng bị chọc cười, vài đứa nhỏ còn vỗ bàn mà cười, Lưu thị nhìn Hâm nhi nhà mình rồi hỏi Thẩm Huy, “Tam thúc này, thúc xem Hâm nhi nhà chúng ta có thể đến thư viện học không?”
Diệu nhi bái vị đế sư kia nàng chẳng thèm để ý làm gì, nhưng thư viện Tùng Nhân rất nổi danh, khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Thẩm Huy cười nói, “Nhị tẩu, Hâm nhi còn nhỏ quá, chờ qua vài năm nữa thì mang tới dự thi đi.”
Lưu thị nghe xong liền vui vẻ, “Được được, vậy thì tốt rồi, Hâm nhi vừa tròn mười ba tuổi tẩu sẽ đưa nó đi.”
“Tốt nhất là mười lăm tuổi hãy đưa đến, đứa nhỏ lớn một chút cũng có thể tự chăm sóc bản thân.” Thẩm Huy nói.
Lưu thị ngẫm lại cũng hiểu, nàng cũng muốn lưu nhi tử ở lại thêm vài năm, chỉ cần có thể tiến vào học, khi nào đi cũng chẳng sao cả. Lập tức gật đầu, lại cảm ơn Thẩm Huy.
Thẩm huy cũng không giải thích nhiều về cuộc thi của thư viện Tùng Nhân, chỉ gật đầu, coi như đáp ứng chuyện để Hâm nhi đến dự thi.
Vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm, cả nhà đều hưởng thụ thời gian đoàn tụ hiếm có này.
Tối khi quay lại phòng, Trinh nương cảm thấy Thẩm Nghị có chút trầm mặc, cố tình đêm nay Minh nhi lại nháo quá mức, cứ khóc mãi, cũng không còn sức đâu đi quản hắn. Trinh nương dỗ con, nhưng dỗ thế nào cũng không được, vô cùng đau lòng, lại nhớ tới ngày kia đã là Thanh Minh, trong lỏng có chút hoảng, “Tướng công,” Trinh nương vừa đi vừa ôm Minh nhi dỗ dành, “Chàng nói… Minh nhi có phải… lại bị đập vào đâu không?”
Trinh nương có chút sợ hãi nhìn sắc trời bên ngoài, đã khuya lắm rồi, đứa nhỏ lại vẫn đang khóc nháo, lại là trước tiết Thanh Minh, nàng sợ sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ.
Thẩm Nghị cau mày, “Đừng nói lung tung.” Sau đó, hắn nhận lấy Minh nhi, ôm vào lòng dỗ, vừa dỗ vừa quan sát cẩn thận Minh nhi, phát hiện Minh nhi vẫn trợn tròn mắt nhìn về nơi nào đó khóc, giật mình, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mắt Minh nhi, che khuất tầm mắt của nó, tiếng khóc của Minh nhi rõ ràng bớt đi nhiều.
Vừa thấy hữu hiệu, Thẩm Nghị cứ như vậy che mắt minh nhi lại, vừa đi quanh phòng vừa dỗ, lần này rất nhanh, còn chưa tới nửa canh giờ, Minh nhi đã ngủ say.
Thẩm Nghị không dám đổi tay, lại thêm thời gian một nén nhan nữa, mới hôn lên hai gò má nhi tử, thật cẩn thận đặt vào nôi.
Trinh nương nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói, “Tiểu tổ tông này, cuối cùng cũng ngủ.”
Thẩm Nghị nhớ tới giấc mộng kia, nhớ tới Hà Tứ Lang, khẽ nói với Trinh nương, “Thanh Minh chúng ta đốt thêm tiền giấy cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đi, cũng nói với họ tình huống của Minh nhi cùng Diệu nhi, để nhạc phụ nhạc mẫu ở nơi cửu tuyền cũng yên tâm.”
Trinh nương gật gật đầu, con rất ít khi khóc nháo vào buổi tối, tối nay quả thực không bình thường, thật nên đốt nhiều vàng hương cho phụ mẫu, phù hộ con nàng vô bệnh vô tai.
Buổi tối, Thẩm Nghị cứ lăn qua lăn lại trên giường, khiến Trinh nương cũng không ngủ được, Trinh nương ngồi dậy, nhẹ giọng nói, “Nếu không qua vài ngày lên núi Bạch Vân xin bùa, đều nói ánh mắt của hài tử rất sáng, cầu xin Bồ Tát che chở, về sau hẳn sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Thẩm Nghị ừ một tiếng, Trinh nương thấy kỳ quái bèn hỏi, “Tướng công, chàng rốt cuộc sao vậy?”
Thẩm Nghị nghiêng người qua, nhìn nàng một lúc lâu, ôm nàng vào lòng, hôn lên hai gò má của nàng, “Nàng lền đầu tiên ngồi thuyền, chơi vui không? Trên đường có chuyện gì ngạc nhiên không?”
Hắn vốn muốn hỏi có gặp Thuận An hay không, nhưng mà… dù thế nào cũng không hỏi được.
Nhắc tới ngồi thuyền, Trinh nương hơi thất vọng cười cười, “Thiếp cũng muốn hưởng thụ thật tốt cảm giác ngồi thuyền, nhưng dọc đường đi Hoa Đào tỷ cứ say sóng mãi, nôn nhiều lắm. Còn phải chăm sóc hai hài tử, mấy ngày đó thiếp luôn ở trong khoang thuyền, đâu cũng chưa đi, đừng nói đến chuyện ngạc nhiên này nọ.”
“Không có gặp ai sao?” Tỷ như chưởng quầy hiệu buôn Hưu Duyên Thuận An…
Trinh nương vừa nghe tới đây liền hưng phấn, “Có đó.”
Lòng Thẩm Nghị thắt lại, lập tức hỏi, “Ai vậy?”
“Tiểu Đông gia của hiệu buôn Hưng Duyên a, nàng gọi Âu Dương Lam, rõ là nữ oa nhi lại hóa trang thành bộ dáng của tiểu nam hài đi theo thuyền. Nàng tốt lắm, biết thiếp buồn, thường xuyên chạy tới nói chuyện phiếm với thiếp.” Trinh nương vừa nghĩ tới Âu Dương Lam đã muốn cười, vốn là tiểu cô nương nhí nhảnh, còn muốn giả vờ đứng đắn.
“Không còn ai nữa sao?” Thẩm Nghị làm như lơ đãng hỏi.
Trinh nương khẽ gật đầu, “Không còn ai hết, trên thuyền đa phần đều là nam nhân, chúng thiếp đều là nữ nhân, phải tránh đi chứ.”
Thẩm Nghị trải qua vài ngày buồn bực, vui vẻ ôm chặt lấy Trinh nương, mẫy ngày nay hắn cứ miên man suy nghĩ chuyện Trinh nương gặp Thuận An sẽ thế nào, tuy rằng biết rõ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn Thuận An kia gặp nương tử nhà mình, đúng vậy! Gặp cũng không cho gặp!
“Nương trư, sau này ta lại mang nàng ngồi thuyền, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc, sau đó chơi đùa thật vui nhé! Nàng nếu muốn sinh nữ nhi, chúng ta liền mười tám đứa, đều ôn như giống như nàng vậy, nàng đồng ý không?” Thẩm Nghị biết Trinh nương không gặp Thuận An, lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, ôm Trinh nương hôn lên.
Hôn đến khi toàn thân Trinh nương đều muốn mềm ra, Trinh nương che miệng cười kiều mỵ, “Sinh mười tám đứa, chàng nghĩ thiếp là trư sao? Còn đều sinh nữ nhi nữa chứ, về sau nha, đồ hồi môn thôi cũng đủ nghèo chết chàng!” Nàng cười khẽ chỉ vào mũi Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị nắm lấy bàn tay non mềm của nàng, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn, “Không sợ, nàng chỉ cần sinh thôi, việc nuôi bọn nó, mua của hồi môn đều do ta lo!”
Thẩm Nghị hôn hôn xong, lửa nóng đã sớm bị nhen nhóm, vừa nhìn Trinh nương, hai mắt hàm xuân ý, cánh môi phấn nộn hồng nhuận, trong mắt đều một cỗ mỵ hoặc say lòng người, thật sự không thể diễn tả được vẻ đẹp này!
Trực tiếp đè lên, “Nương tử, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, nàng phải đi theo ta, còn có con chúng ta, cả nhà chúng ta cùng chung sống, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Trinh nương cảm động nhìn vẻ mặt kiên định của Thẩm nghị, khẽ vươn người hôn lên môi hắn, “Được, cả nhà chúng ta, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Đây là lần đầu tiên Trinh nương chủ động hôn hắn, cõi lòng Thẩm Nghị tràn đầy vui mừng, sắp tràn ra mất thôi.
“Vậy chúng ta mau sinh nữ nhi đi!”
“Chàng… ân…”
Một đêm xuân đẹp như mộng a, lão tứ Thẩm gia cả đêm sinh long hoạt hộ, biểu hiện dũng mãnh!
Sáng sớm hôn sau khi thực dậy, Trinh nương nhớ tới Diệu nhi, có chút lo lắng, “Ngày mai đã là Thanh Minh, Diệu nhi sao còn chưa trở lại? Tướng công, nếu không chàng đi đón đi, nó chỉ là một tiểu hài tử, thiếp sợ trên đường đi nó xảy ra chuyện gì rồi.”
Thẩm Nghị mặc quần áo, gật đầu, “Được, ta đi ngay đây.”
Vừa tiễn Thẩm Nghị ra khỏi đại môn Thẩm gia, chợt nghe thấy tiếng của đứa nhỏ từ xa vọng lại, “Tỷ phu! Tỷ tỷ!! Đệ trở về rồi!!!”
Thẩm Nghị nhìn qua, quả nhiên là Diệu nhi, bên cạnh còn đi theo một thiếu niên, là nhi tử của Thành Mặc tiên sinh. Diệu nhi vui vẻ chạy lại, bổ nhào lên người Thẩm Nghị, “Tỷ phu tỷ phu, đệ về rồi nè!”
Thẩm Nghị ôm lấy nó, cười ha ha, “Đệ trở về thật đúng lúc, ai u, nặng như vậy, ăn đến béo rồi!”
Trinh nương vui vẻ đến mức không biết phải nói gì, xoa đầu Diệu nhi, “Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi.”
Dương Thanh Phong cười nhìn cảnh trước mắt này, chờ bọn họ nói chuyện xong mới hành lễ, “Thẩm đại thúc, Minh đã được đưa trở lại, Thanh Phong xin cáo từ.”
Thẩm Nghị buông Diệu nhi ra, cầm tay Dương Thanh Phong, “Lưu lại ăn bữa cơm rồi mới đi cũng không muộn a,” lại giới thiệu cho Trinh nương, “Đây là công tử nhà Thành Mặc cư sĩ.”
Trinh nương cũng cười, “Công tử đã đưa Diệu nhi trở lại, thật sự rất vất vả, lưu lại ăn chút điểm tâm rồi hãy đi.”
Dương Thanh phong khoát tay, cười nói, “Không được đâu ạ, tiểu chất (cháu) còn có việc cần làm, đại thúc mau vào đi thôi.” Lại nói với Diệu nhi, “Huynh đi đây.”
Diệu nhi vẫy vẫy tay, “Cảm ơn huynh, sư ca.”
Thẩm Nghị cùng Trinh nương mời mãi, Dương Thanh Phong cứ kiên trì không ăn cơ, vợ chồng hai người cũng đành phải cảm ơn rồi lại cảm ơn. Đợi đến khi Dương Thanh Phong đi rồi mới vui mừng kéo tay Diệu nhi dẫn vào phòng.
“Tỷ tỷ tỷ phu gần đây có khỏe không ạ? Minh nhi đã lớn chưa vậy? Tranh nhi trở lại chưa? Hâm nhi cũng đã trở lại chưa nhỉ? Mọi người gần đây sao rồi?….” Diệu nhi cứ vậy đem một đống lớn câu hỏi nói ra.
Trinh nương cười đầy yêu chiều, “Chúng ta đều rất khỏe, những người khác lát đệ gặp chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Trong lòng Thẩm Nghị cùng Trinh nương thực cảm kích Thành Mặc cư sĩ, Diệu nhi năm nay vẫn nhỏ, Thành Mặc cư sĩ lại để nhi tử đưa Diệu nhi trở về, từ điểm đó nhìn nhận, Thành Mặc cư sĩ hẳn rất thương Diệu nhi.
Vài đứa nhỏ vừa gặp mặt lại một trận thân thiết, nhưng Diệu nhi cùng Tranh nhi có chút là lạ, hai đứa bắt đầu so nhau về những điều đã học được.
Từ lời Diệu nhi mọi người đều thầm kinh ngạc về học vấn của Thành Mặc cư sĩ, bởi vì Thành Mặc cư sĩ chẳng những dạy hắn văn thơ lễ nghĩa, hội họa thư pháp, còn dạy cả nhạc khí, thậm chí còn dạy chút quyền cước công phu cơ bản.
Thẩm Nghị nghe xong âm thầm gật đầu, Diệu nhi đi theo Thành Mặc cư sĩ quả nhiên đúng đắn, Thành Mặc cư sĩ có hứng thú với rất nhiều thứ, thứ có thể dạy cũng không ít. Hắn nhịn không được thẩm thở dài, Diệu nhi muốn trong mười năm học hết bản lĩnh của Thành Mặc cư sĩ, phỏng chừng rất khó!
Cũng may Tranh nhi cũng không thua kém gì, thư viện Tùng Nhân cũng dạy rất nhiều thứ, hai hài tử ganh nhau đến mặt đỏ tai hồng, đều nói mình học được nhiều, ai cũng không phục ai, nói xong lời cuối cùng đơn giản quay mặt đi, hừ một tiếng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Nhưng mà tiểu hài tử đều như vậy, lát sau Diệu nhi lại không nhịn được mà lắc lắc mông chạy theo Tranh nhi nói chuyện.
Nhìn bọn nhỏ hoạt bát như vậy, mấy người lớn trong nhà cũng vui mừng.
Đại tế cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngày mai chính là Thanh Minh
Tranh nhi trở về, Liêu thị làm một bàn lớn đầy thức ăn, hầu như đều là những món Tranh nhi thích. Tranh nhi vừa ngồi vào bàn liền đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ với Liêu thị, “Nương, lần sau nương không cần làm nhiều thức ăn như vậy đâu.”
Liêu thị gắp cho nó một đũa thịt nướng xong, cười nói lời trách cứ, “Đứa nhỏ nhà con a, ở bên ngoài sao có thể ăn được món ăn do nương làm, mau mau ăn thử thịt viên này đi, nương cố ý làm cho con ăn đó.”
Khâm nhi ở bên cạnh lau lau miệng vỗ bàn, “Con cũng muốn thịt viên! Con cũng muốn thịt viên!” Liêu thị cũng gắp cho nó một đũa, nó mới cười hắc hắc, vùi đầu vào ăn thịt viên.
Mọi người đều cười đầy lý giải, Thẩm Phong cảm thấy mỹ mãn nhìn hai nhi tử, nâng chén rượu cạn ly cùng huynh đệ Thẩm gia, “Nào! Bốn huynh đệ chúng ta uống một chén! Nhìn cả nhà các đệ hòa thuận vui vẻ, sự nghiệp thành công, đại ca thật sự rất vui mừng!”
“Nào! Đại ca, nếu không có huynh, huynh đệ chúng ta cũng không thể có ngày hôm nay!” Thẩm An vẫn như vậy cứ uống nhiều rượu là lại bắt đầu nói nhiều hơn.
Thẩm Huy cũng nâng chén rượu lên, “Cảm ơn sự chiếu cố nhiều năm qua của đại ca nhị ca, nào, uống!”
Thẩm Nghị nâng chén rượu, cười nói, “Muốn nói thì hẳn đệ mới là người phải cảm ơn ba vị ca ca, các huynh vẫn luôn chiếu cố đệ, nếu không có đại ca, nhị ca còn có tam ca nữa, đệ hiện tại không biết…” Hắn nhớ tới năm ngày tăm tối kia, có chút nghẹn ngào.
“Không nói chuyện này nữa! Đều là huynh đệ trong nhà, nào nào, uống hết chén này!” Thẩm Phong vỗ vai Thẩm Nghị, bốn huynh đệ nâng chén cạn ly, một hơi uống hết, đều nở nụ cười.
“Nói đến việc uống rượu a, đệ lại nhớ tới năm đó theo đám người Tây Vực vận chuyển hàng hóa, đám mũi cao này rất thích uống rượu a, cái loại màu đỏ ấy, màu rất đẹp, chậc chậc chậc, có điều quá nhạt, uống không ngon…” Thẩm An uống một ngụm, lại bắt đầu lớn tiếng nói về những chuyện hắn đã lặp lại vô số lần trong những năm qua.
Hiếm khi mọi người không bị quy củ bó buộc, tất cả cùng ngồi vào bàn ăn cơm, nữ quyến thì nhã nhặn hơn, Lưu thị lau miệng cho Thược muội, liếc mắt nhìn Thẩm An, “Vừa uống rượu vào liền nhiều lời, nói như lần như vậy rồi không sợ người ta ghét hả.”
Thẩm An uống đến mặt đỏ hồng, hắc hắc cười nhìn tức phụ nhà mình, “Nương tử a! Nàng hiện tại chán ghét ta rồi? Ta ở nhà uống rượu cũng chưa thấy nàng chán bao giờ đó!”
Thẩm An vừa nói như vậy khiến mặt Lưu thị đỏ bừng lên, Lưu thị vừa thẹn vừa giận, dùng sức trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ăn của ngươi đi, nói nhiều thế!”
Mọi người trong phòng bị chọc cười, vài đứa nhỏ còn vỗ bàn mà cười, Lưu thị nhìn Hâm nhi nhà mình rồi hỏi Thẩm Huy, “Tam thúc này, thúc xem Hâm nhi nhà chúng ta có thể đến thư viện học không?”
Diệu nhi bái vị đế sư kia nàng chẳng thèm để ý làm gì, nhưng thư viện Tùng Nhân rất nổi danh, khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Thẩm Huy cười nói, “Nhị tẩu, Hâm nhi còn nhỏ quá, chờ qua vài năm nữa thì mang tới dự thi đi.”
Lưu thị nghe xong liền vui vẻ, “Được được, vậy thì tốt rồi, Hâm nhi vừa tròn mười ba tuổi tẩu sẽ đưa nó đi.”
“Tốt nhất là mười lăm tuổi hãy đưa đến, đứa nhỏ lớn một chút cũng có thể tự chăm sóc bản thân.” Thẩm Huy nói.
Lưu thị ngẫm lại cũng hiểu, nàng cũng muốn lưu nhi tử ở lại thêm vài năm, chỉ cần có thể tiến vào học, khi nào đi cũng chẳng sao cả. Lập tức gật đầu, lại cảm ơn Thẩm Huy.
Thẩm huy cũng không giải thích nhiều về cuộc thi của thư viện Tùng Nhân, chỉ gật đầu, coi như đáp ứng chuyện để Hâm nhi đến dự thi.
Vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm, cả nhà đều hưởng thụ thời gian đoàn tụ hiếm có này.
Tối khi quay lại phòng, Trinh nương cảm thấy Thẩm Nghị có chút trầm mặc, cố tình đêm nay Minh nhi lại nháo quá mức, cứ khóc mãi, cũng không còn sức đâu đi quản hắn. Trinh nương dỗ con, nhưng dỗ thế nào cũng không được, vô cùng đau lòng, lại nhớ tới ngày kia đã là Thanh Minh, trong lỏng có chút hoảng, “Tướng công,” Trinh nương vừa đi vừa ôm Minh nhi dỗ dành, “Chàng nói… Minh nhi có phải… lại bị đập vào đâu không?”
Trinh nương có chút sợ hãi nhìn sắc trời bên ngoài, đã khuya lắm rồi, đứa nhỏ lại vẫn đang khóc nháo, lại là trước tiết Thanh Minh, nàng sợ sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ.
Thẩm Nghị cau mày, “Đừng nói lung tung.” Sau đó, hắn nhận lấy Minh nhi, ôm vào lòng dỗ, vừa dỗ vừa quan sát cẩn thận Minh nhi, phát hiện Minh nhi vẫn trợn tròn mắt nhìn về nơi nào đó khóc, giật mình, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mắt Minh nhi, che khuất tầm mắt của nó, tiếng khóc của Minh nhi rõ ràng bớt đi nhiều.
Vừa thấy hữu hiệu, Thẩm Nghị cứ như vậy che mắt minh nhi lại, vừa đi quanh phòng vừa dỗ, lần này rất nhanh, còn chưa tới nửa canh giờ, Minh nhi đã ngủ say.
Thẩm Nghị không dám đổi tay, lại thêm thời gian một nén nhan nữa, mới hôn lên hai gò má nhi tử, thật cẩn thận đặt vào nôi.
Trinh nương nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói, “Tiểu tổ tông này, cuối cùng cũng ngủ.”
Thẩm Nghị nhớ tới giấc mộng kia, nhớ tới Hà Tứ Lang, khẽ nói với Trinh nương, “Thanh Minh chúng ta đốt thêm tiền giấy cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đi, cũng nói với họ tình huống của Minh nhi cùng Diệu nhi, để nhạc phụ nhạc mẫu ở nơi cửu tuyền cũng yên tâm.”
Trinh nương gật gật đầu, con rất ít khi khóc nháo vào buổi tối, tối nay quả thực không bình thường, thật nên đốt nhiều vàng hương cho phụ mẫu, phù hộ con nàng vô bệnh vô tai.
Buổi tối, Thẩm Nghị cứ lăn qua lăn lại trên giường, khiến Trinh nương cũng không ngủ được, Trinh nương ngồi dậy, nhẹ giọng nói, “Nếu không qua vài ngày lên núi Bạch Vân xin bùa, đều nói ánh mắt của hài tử rất sáng, cầu xin Bồ Tát che chở, về sau hẳn sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Thẩm Nghị ừ một tiếng, Trinh nương thấy kỳ quái bèn hỏi, “Tướng công, chàng rốt cuộc sao vậy?”
Thẩm Nghị nghiêng người qua, nhìn nàng một lúc lâu, ôm nàng vào lòng, hôn lên hai gò má của nàng, “Nàng lền đầu tiên ngồi thuyền, chơi vui không? Trên đường có chuyện gì ngạc nhiên không?”
Hắn vốn muốn hỏi có gặp Thuận An hay không, nhưng mà… dù thế nào cũng không hỏi được.
Nhắc tới ngồi thuyền, Trinh nương hơi thất vọng cười cười, “Thiếp cũng muốn hưởng thụ thật tốt cảm giác ngồi thuyền, nhưng dọc đường đi Hoa Đào tỷ cứ say sóng mãi, nôn nhiều lắm. Còn phải chăm sóc hai hài tử, mấy ngày đó thiếp luôn ở trong khoang thuyền, đâu cũng chưa đi, đừng nói đến chuyện ngạc nhiên này nọ.”
“Không có gặp ai sao?” Tỷ như chưởng quầy hiệu buôn Hưu Duyên Thuận An…
Trinh nương vừa nghe tới đây liền hưng phấn, “Có đó.”
Lòng Thẩm Nghị thắt lại, lập tức hỏi, “Ai vậy?”
“Tiểu Đông gia của hiệu buôn Hưng Duyên a, nàng gọi Âu Dương Lam, rõ là nữ oa nhi lại hóa trang thành bộ dáng của tiểu nam hài đi theo thuyền. Nàng tốt lắm, biết thiếp buồn, thường xuyên chạy tới nói chuyện phiếm với thiếp.” Trinh nương vừa nghĩ tới Âu Dương Lam đã muốn cười, vốn là tiểu cô nương nhí nhảnh, còn muốn giả vờ đứng đắn.
“Không còn ai nữa sao?” Thẩm Nghị làm như lơ đãng hỏi.
Trinh nương khẽ gật đầu, “Không còn ai hết, trên thuyền đa phần đều là nam nhân, chúng thiếp đều là nữ nhân, phải tránh đi chứ.”
Thẩm Nghị trải qua vài ngày buồn bực, vui vẻ ôm chặt lấy Trinh nương, mẫy ngày nay hắn cứ miên man suy nghĩ chuyện Trinh nương gặp Thuận An sẽ thế nào, tuy rằng biết rõ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn Thuận An kia gặp nương tử nhà mình, đúng vậy! Gặp cũng không cho gặp!
“Nương trư, sau này ta lại mang nàng ngồi thuyền, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc, sau đó chơi đùa thật vui nhé! Nàng nếu muốn sinh nữ nhi, chúng ta liền mười tám đứa, đều ôn như giống như nàng vậy, nàng đồng ý không?” Thẩm Nghị biết Trinh nương không gặp Thuận An, lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, ôm Trinh nương hôn lên.
Hôn đến khi toàn thân Trinh nương đều muốn mềm ra, Trinh nương che miệng cười kiều mỵ, “Sinh mười tám đứa, chàng nghĩ thiếp là trư sao? Còn đều sinh nữ nhi nữa chứ, về sau nha, đồ hồi môn thôi cũng đủ nghèo chết chàng!” Nàng cười khẽ chỉ vào mũi Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị nắm lấy bàn tay non mềm của nàng, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn, “Không sợ, nàng chỉ cần sinh thôi, việc nuôi bọn nó, mua của hồi môn đều do ta lo!”
Thẩm Nghị hôn hôn xong, lửa nóng đã sớm bị nhen nhóm, vừa nhìn Trinh nương, hai mắt hàm xuân ý, cánh môi phấn nộn hồng nhuận, trong mắt đều một cỗ mỵ hoặc say lòng người, thật sự không thể diễn tả được vẻ đẹp này!
Trực tiếp đè lên, “Nương tử, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, nàng phải đi theo ta, còn có con chúng ta, cả nhà chúng ta cùng chung sống, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Trinh nương cảm động nhìn vẻ mặt kiên định của Thẩm nghị, khẽ vươn người hôn lên môi hắn, “Được, cả nhà chúng ta, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Đây là lần đầu tiên Trinh nương chủ động hôn hắn, cõi lòng Thẩm Nghị tràn đầy vui mừng, sắp tràn ra mất thôi.
“Vậy chúng ta mau sinh nữ nhi đi!”
“Chàng… ân…”
Một đêm xuân đẹp như mộng a, lão tứ Thẩm gia cả đêm sinh long hoạt hộ, biểu hiện dũng mãnh!
Sáng sớm hôn sau khi thực dậy, Trinh nương nhớ tới Diệu nhi, có chút lo lắng, “Ngày mai đã là Thanh Minh, Diệu nhi sao còn chưa trở lại? Tướng công, nếu không chàng đi đón đi, nó chỉ là một tiểu hài tử, thiếp sợ trên đường đi nó xảy ra chuyện gì rồi.”
Thẩm Nghị mặc quần áo, gật đầu, “Được, ta đi ngay đây.”
Vừa tiễn Thẩm Nghị ra khỏi đại môn Thẩm gia, chợt nghe thấy tiếng của đứa nhỏ từ xa vọng lại, “Tỷ phu! Tỷ tỷ!! Đệ trở về rồi!!!”
Thẩm Nghị nhìn qua, quả nhiên là Diệu nhi, bên cạnh còn đi theo một thiếu niên, là nhi tử của Thành Mặc tiên sinh. Diệu nhi vui vẻ chạy lại, bổ nhào lên người Thẩm Nghị, “Tỷ phu tỷ phu, đệ về rồi nè!”
Thẩm Nghị ôm lấy nó, cười ha ha, “Đệ trở về thật đúng lúc, ai u, nặng như vậy, ăn đến béo rồi!”
Trinh nương vui vẻ đến mức không biết phải nói gì, xoa đầu Diệu nhi, “Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi.”
Dương Thanh Phong cười nhìn cảnh trước mắt này, chờ bọn họ nói chuyện xong mới hành lễ, “Thẩm đại thúc, Minh đã được đưa trở lại, Thanh Phong xin cáo từ.”
Thẩm Nghị buông Diệu nhi ra, cầm tay Dương Thanh Phong, “Lưu lại ăn bữa cơm rồi mới đi cũng không muộn a,” lại giới thiệu cho Trinh nương, “Đây là công tử nhà Thành Mặc cư sĩ.”
Trinh nương cũng cười, “Công tử đã đưa Diệu nhi trở lại, thật sự rất vất vả, lưu lại ăn chút điểm tâm rồi hãy đi.”
Dương Thanh phong khoát tay, cười nói, “Không được đâu ạ, tiểu chất (cháu) còn có việc cần làm, đại thúc mau vào đi thôi.” Lại nói với Diệu nhi, “Huynh đi đây.”
Diệu nhi vẫy vẫy tay, “Cảm ơn huynh, sư ca.”
Thẩm Nghị cùng Trinh nương mời mãi, Dương Thanh Phong cứ kiên trì không ăn cơ, vợ chồng hai người cũng đành phải cảm ơn rồi lại cảm ơn. Đợi đến khi Dương Thanh Phong đi rồi mới vui mừng kéo tay Diệu nhi dẫn vào phòng.
“Tỷ tỷ tỷ phu gần đây có khỏe không ạ? Minh nhi đã lớn chưa vậy? Tranh nhi trở lại chưa? Hâm nhi cũng đã trở lại chưa nhỉ? Mọi người gần đây sao rồi?….” Diệu nhi cứ vậy đem một đống lớn câu hỏi nói ra.
Trinh nương cười đầy yêu chiều, “Chúng ta đều rất khỏe, những người khác lát đệ gặp chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Trong lòng Thẩm Nghị cùng Trinh nương thực cảm kích Thành Mặc cư sĩ, Diệu nhi năm nay vẫn nhỏ, Thành Mặc cư sĩ lại để nhi tử đưa Diệu nhi trở về, từ điểm đó nhìn nhận, Thành Mặc cư sĩ hẳn rất thương Diệu nhi.
Vài đứa nhỏ vừa gặp mặt lại một trận thân thiết, nhưng Diệu nhi cùng Tranh nhi có chút là lạ, hai đứa bắt đầu so nhau về những điều đã học được.
Từ lời Diệu nhi mọi người đều thầm kinh ngạc về học vấn của Thành Mặc cư sĩ, bởi vì Thành Mặc cư sĩ chẳng những dạy hắn văn thơ lễ nghĩa, hội họa thư pháp, còn dạy cả nhạc khí, thậm chí còn dạy chút quyền cước công phu cơ bản.
Thẩm Nghị nghe xong âm thầm gật đầu, Diệu nhi đi theo Thành Mặc cư sĩ quả nhiên đúng đắn, Thành Mặc cư sĩ có hứng thú với rất nhiều thứ, thứ có thể dạy cũng không ít. Hắn nhịn không được thẩm thở dài, Diệu nhi muốn trong mười năm học hết bản lĩnh của Thành Mặc cư sĩ, phỏng chừng rất khó!
Cũng may Tranh nhi cũng không thua kém gì, thư viện Tùng Nhân cũng dạy rất nhiều thứ, hai hài tử ganh nhau đến mặt đỏ tai hồng, đều nói mình học được nhiều, ai cũng không phục ai, nói xong lời cuối cùng đơn giản quay mặt đi, hừ một tiếng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Nhưng mà tiểu hài tử đều như vậy, lát sau Diệu nhi lại không nhịn được mà lắc lắc mông chạy theo Tranh nhi nói chuyện.
Nhìn bọn nhỏ hoạt bát như vậy, mấy người lớn trong nhà cũng vui mừng.
Đại tế cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngày mai chính là Thanh Minh
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tranh nhi trở về, Liêu thị làm một bàn lớn đầy thức ăn, hầu như đều là những món Tranh nhi thích. Tranh nhi vừa ngồi vào bàn liền đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ với Liêu thị, “Nương, lần sau nương không cần làm nhiều thức ăn như vậy đâu.”
Liêu thị gắp cho nó một đũa thịt nướng xong, cười nói lời trách cứ, “Đứa nhỏ nhà con a, ở bên ngoài sao có thể ăn được món ăn do nương làm, mau mau ăn thử thịt viên này đi, nương cố ý làm cho con ăn đó.”
Khâm nhi ở bên cạnh lau lau miệng vỗ bàn, “Con cũng muốn thịt viên! Con cũng muốn thịt viên!” Liêu thị cũng gắp cho nó một đũa, nó mới cười hắc hắc, vùi đầu vào ăn thịt viên.
Mọi người đều cười đầy lý giải, Thẩm Phong cảm thấy mỹ mãn nhìn hai nhi tử, nâng chén rượu cạn ly cùng huynh đệ Thẩm gia, “Nào! Bốn huynh đệ chúng ta uống một chén! Nhìn cả nhà các đệ hòa thuận vui vẻ, sự nghiệp thành công, đại ca thật sự rất vui mừng!”
“Nào! Đại ca, nếu không có huynh, huynh đệ chúng ta cũng không thể có ngày hôm nay!” Thẩm An vẫn như vậy cứ uống nhiều rượu là lại bắt đầu nói nhiều hơn.
Thẩm Huy cũng nâng chén rượu lên, “Cảm ơn sự chiếu cố nhiều năm qua của đại ca nhị ca, nào, uống!”
Thẩm Nghị nâng chén rượu, cười nói, “Muốn nói thì hẳn đệ mới là người phải cảm ơn ba vị ca ca, các huynh vẫn luôn chiếu cố đệ, nếu không có đại ca, nhị ca còn có tam ca nữa, đệ hiện tại không biết…” Hắn nhớ tới năm ngày tăm tối kia, có chút nghẹn ngào.
“Không nói chuyện này nữa! Đều là huynh đệ trong nhà, nào nào, uống hết chén này!” Thẩm Phong vỗ vai Thẩm Nghị, bốn huynh đệ nâng chén cạn ly, một hơi uống hết, đều nở nụ cười.
“Nói đến việc uống rượu a, đệ lại nhớ tới năm đó theo đám người Tây Vực vận chuyển hàng hóa, đám mũi cao này rất thích uống rượu a, cái loại màu đỏ ấy, màu rất đẹp, chậc chậc chậc, có điều quá nhạt, uống không ngon…” Thẩm An uống một ngụm, lại bắt đầu lớn tiếng nói về những chuyện hắn đã lặp lại vô số lần trong những năm qua.
Hiếm khi mọi người không bị quy củ bó buộc, tất cả cùng ngồi vào bàn ăn cơm, nữ quyến thì nhã nhặn hơn, Lưu thị lau miệng cho Thược muội, liếc mắt nhìn Thẩm An, “Vừa uống rượu vào liền nhiều lời, nói như lần như vậy rồi không sợ người ta ghét hả.”
Thẩm An uống đến mặt đỏ hồng, hắc hắc cười nhìn tức phụ nhà mình, “Nương tử a! Nàng hiện tại chán ghét ta rồi? Ta ở nhà uống rượu cũng chưa thấy nàng chán bao giờ đó!”
Thẩm An vừa nói như vậy khiến mặt Lưu thị đỏ bừng lên, Lưu thị vừa thẹn vừa giận, dùng sức trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ăn của ngươi đi, nói nhiều thế!”
Mọi người trong phòng bị chọc cười, vài đứa nhỏ còn vỗ bàn mà cười, Lưu thị nhìn Hâm nhi nhà mình rồi hỏi Thẩm Huy, “Tam thúc này, thúc xem Hâm nhi nhà chúng ta có thể đến thư viện học không?”
Diệu nhi bái vị đế sư kia nàng chẳng thèm để ý làm gì, nhưng thư viện Tùng Nhân rất nổi danh, khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Thẩm Huy cười nói, “Nhị tẩu, Hâm nhi còn nhỏ quá, chờ qua vài năm nữa thì mang tới dự thi đi.”
Lưu thị nghe xong liền vui vẻ, “Được được, vậy thì tốt rồi, Hâm nhi vừa tròn mười ba tuổi tẩu sẽ đưa nó đi.”
“Tốt nhất là mười lăm tuổi hãy đưa đến, đứa nhỏ lớn một chút cũng có thể tự chăm sóc bản thân.” Thẩm Huy nói.
Lưu thị ngẫm lại cũng hiểu, nàng cũng muốn lưu nhi tử ở lại thêm vài năm, chỉ cần có thể tiến vào học, khi nào đi cũng chẳng sao cả. Lập tức gật đầu, lại cảm ơn Thẩm Huy.
Thẩm huy cũng không giải thích nhiều về cuộc thi của thư viện Tùng Nhân, chỉ gật đầu, coi như đáp ứng chuyện để Hâm nhi đến dự thi.
Vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm, cả nhà đều hưởng thụ thời gian đoàn tụ hiếm có này.
Tối khi quay lại phòng, Trinh nương cảm thấy Thẩm Nghị có chút trầm mặc, cố tình đêm nay Minh nhi lại nháo quá mức, cứ khóc mãi, cũng không còn sức đâu đi quản hắn. Trinh nương dỗ con, nhưng dỗ thế nào cũng không được, vô cùng đau lòng, lại nhớ tới ngày kia đã là Thanh Minh, trong lỏng có chút hoảng, “Tướng công,” Trinh nương vừa đi vừa ôm Minh nhi dỗ dành, “Chàng nói… Minh nhi có phải… lại bị đập vào đâu không?”
Trinh nương có chút sợ hãi nhìn sắc trời bên ngoài, đã khuya lắm rồi, đứa nhỏ lại vẫn đang khóc nháo, lại là trước tiết Thanh Minh, nàng sợ sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ.
Thẩm Nghị cau mày, “Đừng nói lung tung.” Sau đó, hắn nhận lấy Minh nhi, ôm vào lòng dỗ, vừa dỗ vừa quan sát cẩn thận Minh nhi, phát hiện Minh nhi vẫn trợn tròn mắt nhìn về nơi nào đó khóc, giật mình, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mắt Minh nhi, che khuất tầm mắt của nó, tiếng khóc của Minh nhi rõ ràng bớt đi nhiều.
Vừa thấy hữu hiệu, Thẩm Nghị cứ như vậy che mắt minh nhi lại, vừa đi quanh phòng vừa dỗ, lần này rất nhanh, còn chưa tới nửa canh giờ, Minh nhi đã ngủ say.
Thẩm Nghị không dám đổi tay, lại thêm thời gian một nén nhan nữa, mới hôn lên hai gò má nhi tử, thật cẩn thận đặt vào nôi.
Trinh nương nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói, “Tiểu tổ tông này, cuối cùng cũng ngủ.”
Thẩm Nghị nhớ tới giấc mộng kia, nhớ tới Hà Tứ Lang, khẽ nói với Trinh nương, “Thanh Minh chúng ta đốt thêm tiền giấy cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đi, cũng nói với họ tình huống của Minh nhi cùng Diệu nhi, để nhạc phụ nhạc mẫu ở nơi cửu tuyền cũng yên tâm.”
Trinh nương gật gật đầu, con rất ít khi khóc nháo vào buổi tối, tối nay quả thực không bình thường, thật nên đốt nhiều vàng hương cho phụ mẫu, phù hộ con nàng vô bệnh vô tai.
Buổi tối, Thẩm Nghị cứ lăn qua lăn lại trên giường, khiến Trinh nương cũng không ngủ được, Trinh nương ngồi dậy, nhẹ giọng nói, “Nếu không qua vài ngày lên núi Bạch Vân xin bùa, đều nói ánh mắt của hài tử rất sáng, cầu xin Bồ Tát che chở, về sau hẳn sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Thẩm Nghị ừ một tiếng, Trinh nương thấy kỳ quái bèn hỏi, “Tướng công, chàng rốt cuộc sao vậy?”
Thẩm Nghị nghiêng người qua, nhìn nàng một lúc lâu, ôm nàng vào lòng, hôn lên hai gò má của nàng, “Nàng lền đầu tiên ngồi thuyền, chơi vui không? Trên đường có chuyện gì ngạc nhiên không?”
Hắn vốn muốn hỏi có gặp Thuận An hay không, nhưng mà… dù thế nào cũng không hỏi được.
Nhắc tới ngồi thuyền, Trinh nương hơi thất vọng cười cười, “Thiếp cũng muốn hưởng thụ thật tốt cảm giác ngồi thuyền, nhưng dọc đường đi Hoa Đào tỷ cứ say sóng mãi, nôn nhiều lắm. Còn phải chăm sóc hai hài tử, mấy ngày đó thiếp luôn ở trong khoang thuyền, đâu cũng chưa đi, đừng nói đến chuyện ngạc nhiên này nọ.”
“Không có gặp ai sao?” Tỷ như chưởng quầy hiệu buôn Hưu Duyên Thuận An…
Trinh nương vừa nghe tới đây liền hưng phấn, “Có đó.”
Lòng Thẩm Nghị thắt lại, lập tức hỏi, “Ai vậy?”
“Tiểu Đông gia của hiệu buôn Hưng Duyên a, nàng gọi Âu Dương Lam, rõ là nữ oa nhi lại hóa trang thành bộ dáng của tiểu nam hài đi theo thuyền. Nàng tốt lắm, biết thiếp buồn, thường xuyên chạy tới nói chuyện phiếm với thiếp.” Trinh nương vừa nghĩ tới Âu Dương Lam đã muốn cười, vốn là tiểu cô nương nhí nhảnh, còn muốn giả vờ đứng đắn.
“Không còn ai nữa sao?” Thẩm Nghị làm như lơ đãng hỏi.
Trinh nương khẽ gật đầu, “Không còn ai hết, trên thuyền đa phần đều là nam nhân, chúng thiếp đều là nữ nhân, phải tránh đi chứ.”
Thẩm Nghị trải qua vài ngày buồn bực, vui vẻ ôm chặt lấy Trinh nương, mẫy ngày nay hắn cứ miên man suy nghĩ chuyện Trinh nương gặp Thuận An sẽ thế nào, tuy rằng biết rõ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không muốn Thuận An kia gặp nương tử nhà mình, đúng vậy! Gặp cũng không cho gặp!
“Nương trư, sau này ta lại mang nàng ngồi thuyền, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc, sau đó chơi đùa thật vui nhé! Nàng nếu muốn sinh nữ nhi, chúng ta liền mười tám đứa, đều ôn như giống như nàng vậy, nàng đồng ý không?” Thẩm Nghị biết Trinh nương không gặp Thuận An, lòng so với ăn mật còn ngọt hơn, ôm Trinh nương hôn lên.
Hôn đến khi toàn thân Trinh nương đều muốn mềm ra, Trinh nương che miệng cười kiều mỵ, “Sinh mười tám đứa, chàng nghĩ thiếp là trư sao? Còn đều sinh nữ nhi nữa chứ, về sau nha, đồ hồi môn thôi cũng đủ nghèo chết chàng!” Nàng cười khẽ chỉ vào mũi Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị nắm lấy bàn tay non mềm của nàng, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn, “Không sợ, nàng chỉ cần sinh thôi, việc nuôi bọn nó, mua của hồi môn đều do ta lo!”
Thẩm Nghị hôn hôn xong, lửa nóng đã sớm bị nhen nhóm, vừa nhìn Trinh nương, hai mắt hàm xuân ý, cánh môi phấn nộn hồng nhuận, trong mắt đều một cỗ mỵ hoặc say lòng người, thật sự không thể diễn tả được vẻ đẹp này!
Trực tiếp đè lên, “Nương tử, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, nàng phải đi theo ta, còn có con chúng ta, cả nhà chúng ta cùng chung sống, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Trinh nương cảm động nhìn vẻ mặt kiên định của Thẩm nghị, khẽ vươn người hôn lên môi hắn, “Được, cả nhà chúng ta, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Đây là lần đầu tiên Trinh nương chủ động hôn hắn, cõi lòng Thẩm Nghị tràn đầy vui mừng, sắp tràn ra mất thôi.
“Vậy chúng ta mau sinh nữ nhi đi!”
“Chàng… ân…”
Một đêm xuân đẹp như mộng a, lão tứ Thẩm gia cả đêm sinh long hoạt hộ, biểu hiện dũng mãnh!
Sáng sớm hôn sau khi thực dậy, Trinh nương nhớ tới Diệu nhi, có chút lo lắng, “Ngày mai đã là Thanh Minh, Diệu nhi sao còn chưa trở lại? Tướng công, nếu không chàng đi đón đi, nó chỉ là một tiểu hài tử, thiếp sợ trên đường đi nó xảy ra chuyện gì rồi.”
Thẩm Nghị mặc quần áo, gật đầu, “Được, ta đi ngay đây.”
Vừa tiễn Thẩm Nghị ra khỏi đại môn Thẩm gia, chợt nghe thấy tiếng của đứa nhỏ từ xa vọng lại, “Tỷ phu! Tỷ tỷ!! Đệ trở về rồi!!!”
Thẩm Nghị nhìn qua, quả nhiên là Diệu nhi, bên cạnh còn đi theo một thiếu niên, là nhi tử của Thành Mặc tiên sinh. Diệu nhi vui vẻ chạy lại, bổ nhào lên người Thẩm Nghị, “Tỷ phu tỷ phu, đệ về rồi nè!”
Thẩm Nghị ôm lấy nó, cười ha ha, “Đệ trở về thật đúng lúc, ai u, nặng như vậy, ăn đến béo rồi!”
Trinh nương vui vẻ đến mức không biết phải nói gì, xoa đầu Diệu nhi, “Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi.”
Dương Thanh Phong cười nhìn cảnh trước mắt này, chờ bọn họ nói chuyện xong mới hành lễ, “Thẩm đại thúc, Minh đã được đưa trở lại, Thanh Phong xin cáo từ.”
Thẩm Nghị buông Diệu nhi ra, cầm tay Dương Thanh Phong, “Lưu lại ăn bữa cơm rồi mới đi cũng không muộn a,” lại giới thiệu cho Trinh nương, “Đây là công tử nhà Thành Mặc cư sĩ.”
Trinh nương cũng cười, “Công tử đã đưa Diệu nhi trở lại, thật sự rất vất vả, lưu lại ăn chút điểm tâm rồi hãy đi.”
Dương Thanh phong khoát tay, cười nói, “Không được đâu ạ, tiểu chất (cháu) còn có việc cần làm, đại thúc mau vào đi thôi.” Lại nói với Diệu nhi, “Huynh đi đây.”
Diệu nhi vẫy vẫy tay, “Cảm ơn huynh, sư ca.”
Thẩm Nghị cùng Trinh nương mời mãi, Dương Thanh Phong cứ kiên trì không ăn cơ, vợ chồng hai người cũng đành phải cảm ơn rồi lại cảm ơn. Đợi đến khi Dương Thanh Phong đi rồi mới vui mừng kéo tay Diệu nhi dẫn vào phòng.
“Tỷ tỷ tỷ phu gần đây có khỏe không ạ? Minh nhi đã lớn chưa vậy? Tranh nhi trở lại chưa? Hâm nhi cũng đã trở lại chưa nhỉ? Mọi người gần đây sao rồi?….” Diệu nhi cứ vậy đem một đống lớn câu hỏi nói ra.
Trinh nương cười đầy yêu chiều, “Chúng ta đều rất khỏe, những người khác lát đệ gặp chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Trong lòng Thẩm Nghị cùng Trinh nương thực cảm kích Thành Mặc cư sĩ, Diệu nhi năm nay vẫn nhỏ, Thành Mặc cư sĩ lại để nhi tử đưa Diệu nhi trở về, từ điểm đó nhìn nhận, Thành Mặc cư sĩ hẳn rất thương Diệu nhi.
Vài đứa nhỏ vừa gặp mặt lại một trận thân thiết, nhưng Diệu nhi cùng Tranh nhi có chút là lạ, hai đứa bắt đầu so nhau về những điều đã học được.
Từ lời Diệu nhi mọi người đều thầm kinh ngạc về học vấn của Thành Mặc cư sĩ, bởi vì Thành Mặc cư sĩ chẳng những dạy hắn văn thơ lễ nghĩa, hội họa thư pháp, còn dạy cả nhạc khí, thậm chí còn dạy chút quyền cước công phu cơ bản.
Thẩm Nghị nghe xong âm thầm gật đầu, Diệu nhi đi theo Thành Mặc cư sĩ quả nhiên đúng đắn, Thành Mặc cư sĩ có hứng thú với rất nhiều thứ, thứ có thể dạy cũng không ít. Hắn nhịn không được thẩm thở dài, Diệu nhi muốn trong mười năm học hết bản lĩnh của Thành Mặc cư sĩ, phỏng chừng rất khó!
Cũng may Tranh nhi cũng không thua kém gì, thư viện Tùng Nhân cũng dạy rất nhiều thứ, hai hài tử ganh nhau đến mặt đỏ tai hồng, đều nói mình học được nhiều, ai cũng không phục ai, nói xong lời cuối cùng đơn giản quay mặt đi, hừ một tiếng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Nhưng mà tiểu hài tử đều như vậy, lát sau Diệu nhi lại không nhịn được mà lắc lắc mông chạy theo Tranh nhi nói chuyện.
Nhìn bọn nhỏ hoạt bát như vậy, mấy người lớn trong nhà cũng vui mừng.
Đại tế cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngày mai chính là Thanh Minh