Đoàn xe chuyển bánh đi, đích đến là đảo thiên đường, sở dĩ đảo có tên này vì cảnh sắc nơi này đẹp đến mức kinh người, lại nói đảo này chỉ vừa mới quy hoạch thuộc sở hữu của tập đoàn của nhà họ Dương, cậu chủ của tập đoàn - Dương Tuấn Minh nhân cơ hội này làm một chuyến tổ chức cho trường. Đương nhiên cũng là có mục đích khác, trường Ruby tập hợp của các công tử , tiểu thư các tập đoàn, công ty lớn chỉ cần họ nói cho cha mẹ họ, vậy thì nơi này vốn đầu tư không cần suy nghĩ cũng biết.
------
Làm người chỉ đạo Dương Tuấn Minh bắt đầu tập hợp mọi người khi xuống xe, đi lên đài cao , nhìn đám người vẫn còn ồn ào ở dưới, Dương Tuấn Minh nhíu mày , dùng một cái loa nhỏ Dương Tuấn Minh bắt đầu nói “ Mọi người hãy im lặng!” , không có tác dụng. Dương Tuấn Minh lạnh lùng nói lớn “ Tôi nhắc lại lần nữa : TẤT CẢ IM LẶNG HẾT CHO TÔI” cảm nhận được sống lưng lành lạnh, mọi người dần đình chỉ tiếng nói. Đạt được hiểu quả mong muốn Dương Tuấn Minh vừa lòng gật đầu.
“Số lượng học sinh trường ta nói nhiều cũng không nhiều, nhưng nói ít lại cũng không ít, mà nơi này thì số phòng có hạn nên tôi yêu cầu 6 người cùng một phòng, nam nữ riêng biệt”, Dương Tuấn Minh vừa nói xong toàn trường oanh động, 6 người một phòng không quá chật hẹp đi! Nhìn ra nghi hoặc của mọi người Dương Tuấn Minh đáp “ Phòng rất rộng rãi thoáng mát, không tạo ra không khí ngột ngạt hay khó chịu đối với mọi người, điều duy nhất là các bạn có thể ưu mặt nhau để sống cùng hay không mà thôi, với lại giường có thể đủ ba người nằm mỗi phòng có hai giường tuy nhiên đối với các công tử , tiểu thư như các bạn thì có thể coi là chật chội, vậy thì có người có thể nằm dưới đất, bên trong có rắp đặt hệ thống nhiệt độ sẽ có thể thay đổi nhiệt độ trong phòng phù hợp. Các bạn không cần lo lắng các vấn đề khác. Đương nhiên nếu các bạn thích chúng ta vẫn có thể cấm lều trại”
Mọi người ở đây đương nhiên chọn phương án thứ nhất rồi, ngủ ở ngoài rất dễ sinh bệnh lại không bảo đảm an toàn. Mọi người bắt đầu tìm bạn để ở cùng phòng, một mãnh hỗn loạn. Cô phiền chán nhìn , đương nhiên cô biết chẳng ai chịu cùng phòng với cô ngoài Lạp Ảnh chứ. Bỗng bên tay áo bị người kéo, cô quay mặt lại, hóa ra là Tố Mai Nguyệt, cô nghi hoặc hỏi “ Có việc?“. Tố Mai Nguyệt nghe cô nói đỏ mặt, nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp “ Tớ.. tớ muốn làm bạn cùng phòng được chứ” , cô âm thầm nhíu mày, nếu đoạn này trong tiểu thuyết có nói : Do Tố Mai Nguyệt dành được sự chú ý của hai nam chính là Dương Tuấn Minh và Thần Ức Minh nên lũ con gái trong trường sinh lòng đố kị hãm hại cô, nhưng đều bị nam chính ngăn cản. Khi đến tổ chức của trường Dương Tuấn Minh yêu cầu 6 người một phòng chẳng ai chịu làm bạn cùng phòng với nữ chính ngoài bạn thân Hàn Như Nhi vì vậy Dương Tuấn Minh đã cho phép hai người ở một phòng, đổi lại đầy sự ghen ghét của mọi người.
Chính là nữ chính được nam chính bảo vệ đến còn muỗi đều không thể tới gần nên mọi tai họa đều ập lên trên đầu của Hàn Như Nhi bị cả đám đánh đập dã man lại không một dấu vết không cho nữ chính biết bất cứ điều gì sợ nữ chính đau lòng. Cô bỗng nhìn lên Hàn Như Nhi đang ở trạng thái linh hồn, cảm nhận được tầm mắt của cô Hàn Như Nhi nhìn lại “ Ngươi nhìn ta làm chi?“. Cô bỗng nhiên thở dài nói “Bỗng nhiên cảm giác tội nghiệp ngươi vãi”
Hàn Như Nhi : “...” Cái cmn kẻ này có vấn đề về thần kinh tự nhiên bảo tội nghiệp mình?
Vuốt cằm suy nghĩ, Hàn Như Nhi lại cảm thấy suy nghĩ khả năng lại đau đầu thôi ta đây không suy nghĩ nữa ~. “ Chẳng ai chịu ở cùng chúng ta, vậy không phải chúng ta ba người một phòng sao” Lạp Ảnh nhìn cô và Tố Mai Nguyệt mở giọng ra oán nhưng 3 phần là oán 7 phần vui mừng. Nhưng lời của Lạp Ảnh vừa nói ra dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, có người nhỏ giọng nói. Một kẻ bỗng hướng Dương Tuấn Minh hô “ Hội trưởng nếu các nàng ba người một phòng thì chúng tôi cũng muốn như vậy” vừa dứt lời cả đám liền nhao nhao “Đúng vậy các nàng nếu được chúng tôi cũng phải được“. Cô liếc mắt nhìn Lạp Ảnh với ánh mắt 'nhìn việc tốt ngươi làm' , Lạp Ảnh cũng vô tội lại nhìn cô.
Dương Tuấn Minh đau đầu nhìn mảnh hỗn loạn, Dương Tuấn Minh trầm giọng nói “ TRẬT TỰ” lập tức toàn trường lại một lần nữa im bặt. Dương Tuấn Minh trầm giọng “ Ai chịu cùng phòng với cô ấy, hử?” Không ai trả lời , chẳng ai muốn mình cùng phòng với kẻ 'biến dị' như cô cả. Dương Tuấn Minh lại nói tiếp “ Là do các người không muốn lại còn có ý kiến cái gì?” . Lcazh nhếch môi khinh bỉ nhìn mọi người xung quanh rồi hướng lên nhìn Dương Tuấn Minh “ Tôi muốn ở cùng phòng với cô ấy” , Dương Tuấn Minh mắt đen lại “ Nam nữ khác nhau các ngươi lại muốn cùng phòng” . Tu La chạy lại ôm eo Lạp Ảnh “ Tôi muốn cùng phòng” , Dương Tuấn Minh hét to “KHÔNG ĐƯỢC”, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tuấn Minh không khống chế cảm xúc như vậy vô cùng ngạc nhiên, Dương Tuấn Minh biết mình thất thố vội điều chỉnh cảm xúc lại sau đó mới lạnh giọng nói “ Nam nữ ở riêng” , Lcazh cười nhạo “ Chính ngươi nói phòng ở có hạn chúng tôi lại không có bạn cũng phòng , ở chung đỡ tốn phòng với lại.... “ Lcazh kéo dài một tiếng sau đó mới nói “ Cả Lạp Ảnh và cô gái kia đều ở chung ngươi sợ chúng tôi sẽ làm bậy cái gì, trong đầu ngươi suy nghĩ điều gì a. Với lại ngươi đang coi thường nhân cách của tụi ta sao?”
Lcazh nói như thế, Dương Tuấn Minh lại hết lời phản bác, đành im lặng coi như ngầm đồng ý” Lcazh cười đắc ý nhìn cô. Cô cũng phốc xùy nở nụ cười, rồi lại thấy Thần Ức Minh chạy lại “Ta cũng muốn chungg phòng với các ngươi” , Lcazh lạnh giọng “ Ai cho phép?” , Thần Ức Minh mở miệng cười “Các ngươi tổng cộng lại vốn có năm người, quy định lại là 6 nên ta xin vào cũng đâu sai, với lại có ngươi cùng tên kia, ngươi đang suy nghĩ điều gì, hay là ngươi coi thường nhân cách của ta?” Thần Ức Minh dùng câu nói lúc nãy của Lcazh để nói, trong lòng Thần Ức Minh đang run đùi đắc ý thì bị câu nói của Lcazh làm đen mặt. “ Nhân cách ngươi có sao? Nếu có thì ta vạn lần , triệu lần kinh bỉ nó” . Hàn Như Nhi ở bên nhảy nhót “ Đúng vậy thứ người như ngươi mà có nhân cách , rõ ràng là biến thái,tra nam. Lợi dụng gái nhà lành hôn mê cởi quần áo”
Thần Ức Minh :“ .....” ta đây đắc tội với bọn họ sao!
Đoàn xe chuyển bánh đi, đích đến là đảo thiên đường, sở dĩ đảo có tên này vì cảnh sắc nơi này đẹp đến mức kinh người, lại nói đảo này chỉ vừa mới quy hoạch thuộc sở hữu của tập đoàn của nhà họ Dương, cậu chủ của tập đoàn - Dương Tuấn Minh nhân cơ hội này làm một chuyến tổ chức cho trường. Đương nhiên cũng là có mục đích khác, trường Ruby tập hợp của các công tử , tiểu thư các tập đoàn, công ty lớn chỉ cần họ nói cho cha mẹ họ, vậy thì nơi này vốn đầu tư không cần suy nghĩ cũng biết.
------
Làm người chỉ đạo Dương Tuấn Minh bắt đầu tập hợp mọi người khi xuống xe, đi lên đài cao , nhìn đám người vẫn còn ồn ào ở dưới, Dương Tuấn Minh nhíu mày , dùng một cái loa nhỏ Dương Tuấn Minh bắt đầu nói “ Mọi người hãy im lặng!” , không có tác dụng. Dương Tuấn Minh lạnh lùng nói lớn “ Tôi nhắc lại lần nữa : TẤT CẢ IM LẶNG HẾT CHO TÔI” cảm nhận được sống lưng lành lạnh, mọi người dần đình chỉ tiếng nói. Đạt được hiểu quả mong muốn Dương Tuấn Minh vừa lòng gật đầu.
“Số lượng học sinh trường ta nói nhiều cũng không nhiều, nhưng nói ít lại cũng không ít, mà nơi này thì số phòng có hạn nên tôi yêu cầu người cùng một phòng, nam nữ riêng biệt”, Dương Tuấn Minh vừa nói xong toàn trường oanh động, người một phòng không quá chật hẹp đi! Nhìn ra nghi hoặc của mọi người Dương Tuấn Minh đáp “ Phòng rất rộng rãi thoáng mát, không tạo ra không khí ngột ngạt hay khó chịu đối với mọi người, điều duy nhất là các bạn có thể ưu mặt nhau để sống cùng hay không mà thôi, với lại giường có thể đủ ba người nằm mỗi phòng có hai giường tuy nhiên đối với các công tử , tiểu thư như các bạn thì có thể coi là chật chội, vậy thì có người có thể nằm dưới đất, bên trong có rắp đặt hệ thống nhiệt độ sẽ có thể thay đổi nhiệt độ trong phòng phù hợp. Các bạn không cần lo lắng các vấn đề khác. Đương nhiên nếu các bạn thích chúng ta vẫn có thể cấm lều trại”
Mọi người ở đây đương nhiên chọn phương án thứ nhất rồi, ngủ ở ngoài rất dễ sinh bệnh lại không bảo đảm an toàn. Mọi người bắt đầu tìm bạn để ở cùng phòng, một mãnh hỗn loạn. Cô phiền chán nhìn , đương nhiên cô biết chẳng ai chịu cùng phòng với cô ngoài Lạp Ảnh chứ. Bỗng bên tay áo bị người kéo, cô quay mặt lại, hóa ra là Tố Mai Nguyệt, cô nghi hoặc hỏi “ Có việc?“. Tố Mai Nguyệt nghe cô nói đỏ mặt, nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp “ Tớ.. tớ muốn làm bạn cùng phòng được chứ” , cô âm thầm nhíu mày, nếu đoạn này trong tiểu thuyết có nói : Do Tố Mai Nguyệt dành được sự chú ý của hai nam chính là Dương Tuấn Minh và Thần Ức Minh nên lũ con gái trong trường sinh lòng đố kị hãm hại cô, nhưng đều bị nam chính ngăn cản. Khi đến tổ chức của trường Dương Tuấn Minh yêu cầu người một phòng chẳng ai chịu làm bạn cùng phòng với nữ chính ngoài bạn thân Hàn Như Nhi vì vậy Dương Tuấn Minh đã cho phép hai người ở một phòng, đổi lại đầy sự ghen ghét của mọi người.
Chính là nữ chính được nam chính bảo vệ đến còn muỗi đều không thể tới gần nên mọi tai họa đều ập lên trên đầu của Hàn Như Nhi bị cả đám đánh đập dã man lại không một dấu vết không cho nữ chính biết bất cứ điều gì sợ nữ chính đau lòng. Cô bỗng nhìn lên Hàn Như Nhi đang ở trạng thái linh hồn, cảm nhận được tầm mắt của cô Hàn Như Nhi nhìn lại “ Ngươi nhìn ta làm chi?“. Cô bỗng nhiên thở dài nói “Bỗng nhiên cảm giác tội nghiệp ngươi vãi”
Hàn Như Nhi : “...” Cái cmn kẻ này có vấn đề về thần kinh tự nhiên bảo tội nghiệp mình?
Vuốt cằm suy nghĩ, Hàn Như Nhi lại cảm thấy suy nghĩ khả năng lại đau đầu thôi ta đây không suy nghĩ nữa ~. “ Chẳng ai chịu ở cùng chúng ta, vậy không phải chúng ta ba người một phòng sao” Lạp Ảnh nhìn cô và Tố Mai Nguyệt mở giọng ra oán nhưng phần là oán phần vui mừng. Nhưng lời của Lạp Ảnh vừa nói ra dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, có người nhỏ giọng nói. Một kẻ bỗng hướng Dương Tuấn Minh hô “ Hội trưởng nếu các nàng ba người một phòng thì chúng tôi cũng muốn như vậy” vừa dứt lời cả đám liền nhao nhao “Đúng vậy các nàng nếu được chúng tôi cũng phải được“. Cô liếc mắt nhìn Lạp Ảnh với ánh mắt 'nhìn việc tốt ngươi làm' , Lạp Ảnh cũng vô tội lại nhìn cô.
Dương Tuấn Minh đau đầu nhìn mảnh hỗn loạn, Dương Tuấn Minh trầm giọng nói “ TRẬT TỰ” lập tức toàn trường lại một lần nữa im bặt. Dương Tuấn Minh trầm giọng “ Ai chịu cùng phòng với cô ấy, hử?” Không ai trả lời , chẳng ai muốn mình cùng phòng với kẻ 'biến dị' như cô cả. Dương Tuấn Minh lại nói tiếp “ Là do các người không muốn lại còn có ý kiến cái gì?” . Lcazh nhếch môi khinh bỉ nhìn mọi người xung quanh rồi hướng lên nhìn Dương Tuấn Minh “ Tôi muốn ở cùng phòng với cô ấy” , Dương Tuấn Minh mắt đen lại “ Nam nữ khác nhau các ngươi lại muốn cùng phòng” . Tu La chạy lại ôm eo Lạp Ảnh “ Tôi muốn cùng phòng” , Dương Tuấn Minh hét to “KHÔNG ĐƯỢC”, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tuấn Minh không khống chế cảm xúc như vậy vô cùng ngạc nhiên, Dương Tuấn Minh biết mình thất thố vội điều chỉnh cảm xúc lại sau đó mới lạnh giọng nói “ Nam nữ ở riêng” , Lcazh cười nhạo “ Chính ngươi nói phòng ở có hạn chúng tôi lại không có bạn cũng phòng , ở chung đỡ tốn phòng với lại.... “ Lcazh kéo dài một tiếng sau đó mới nói “ Cả Lạp Ảnh và cô gái kia đều ở chung ngươi sợ chúng tôi sẽ làm bậy cái gì, trong đầu ngươi suy nghĩ điều gì a. Với lại ngươi đang coi thường nhân cách của tụi ta sao?”
Lcazh nói như thế, Dương Tuấn Minh lại hết lời phản bác, đành im lặng coi như ngầm đồng ý” Lcazh cười đắc ý nhìn cô. Cô cũng phốc xùy nở nụ cười, rồi lại thấy Thần Ức Minh chạy lại “Ta cũng muốn chungg phòng với các ngươi” , Lcazh lạnh giọng “ Ai cho phép?” , Thần Ức Minh mở miệng cười “Các ngươi tổng cộng lại vốn có năm người, quy định lại là nên ta xin vào cũng đâu sai, với lại có ngươi cùng tên kia, ngươi đang suy nghĩ điều gì, hay là ngươi coi thường nhân cách của ta?” Thần Ức Minh dùng câu nói lúc nãy của Lcazh để nói, trong lòng Thần Ức Minh đang run đùi đắc ý thì bị câu nói của Lcazh làm đen mặt. “ Nhân cách ngươi có sao? Nếu có thì ta vạn lần , triệu lần kinh bỉ nó” . Hàn Như Nhi ở bên nhảy nhót “ Đúng vậy thứ người như ngươi mà có nhân cách , rõ ràng là biến thái,tra nam. Lợi dụng gái nhà lành hôn mê cởi quần áo”
Thần Ức Minh :“ .....” ta đây đắc tội với bọn họ sao!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đoàn xe chuyển bánh đi, đích đến là đảo thiên đường, sở dĩ đảo có tên này vì cảnh sắc nơi này đẹp đến mức kinh người, lại nói đảo này chỉ vừa mới quy hoạch thuộc sở hữu của tập đoàn của nhà họ Dương, cậu chủ của tập đoàn - Dương Tuấn Minh nhân cơ hội này làm một chuyến tổ chức cho trường. Đương nhiên cũng là có mục đích khác, trường Ruby tập hợp của các công tử , tiểu thư các tập đoàn, công ty lớn chỉ cần họ nói cho cha mẹ họ, vậy thì nơi này vốn đầu tư không cần suy nghĩ cũng biết.
------
Làm người chỉ đạo Dương Tuấn Minh bắt đầu tập hợp mọi người khi xuống xe, đi lên đài cao , nhìn đám người vẫn còn ồn ào ở dưới, Dương Tuấn Minh nhíu mày , dùng một cái loa nhỏ Dương Tuấn Minh bắt đầu nói “ Mọi người hãy im lặng!” , không có tác dụng. Dương Tuấn Minh lạnh lùng nói lớn “ Tôi nhắc lại lần nữa : TẤT CẢ IM LẶNG HẾT CHO TÔI” cảm nhận được sống lưng lành lạnh, mọi người dần đình chỉ tiếng nói. Đạt được hiểu quả mong muốn Dương Tuấn Minh vừa lòng gật đầu.
“Số lượng học sinh trường ta nói nhiều cũng không nhiều, nhưng nói ít lại cũng không ít, mà nơi này thì số phòng có hạn nên tôi yêu cầu 6 người cùng một phòng, nam nữ riêng biệt”, Dương Tuấn Minh vừa nói xong toàn trường oanh động, 6 người một phòng không quá chật hẹp đi! Nhìn ra nghi hoặc của mọi người Dương Tuấn Minh đáp “ Phòng rất rộng rãi thoáng mát, không tạo ra không khí ngột ngạt hay khó chịu đối với mọi người, điều duy nhất là các bạn có thể ưu mặt nhau để sống cùng hay không mà thôi, với lại giường có thể đủ ba người nằm mỗi phòng có hai giường tuy nhiên đối với các công tử , tiểu thư như các bạn thì có thể coi là chật chội, vậy thì có người có thể nằm dưới đất, bên trong có rắp đặt hệ thống nhiệt độ sẽ có thể thay đổi nhiệt độ trong phòng phù hợp. Các bạn không cần lo lắng các vấn đề khác. Đương nhiên nếu các bạn thích chúng ta vẫn có thể cấm lều trại”
Mọi người ở đây đương nhiên chọn phương án thứ nhất rồi, ngủ ở ngoài rất dễ sinh bệnh lại không bảo đảm an toàn. Mọi người bắt đầu tìm bạn để ở cùng phòng, một mãnh hỗn loạn. Cô phiền chán nhìn , đương nhiên cô biết chẳng ai chịu cùng phòng với cô ngoài Lạp Ảnh chứ. Bỗng bên tay áo bị người kéo, cô quay mặt lại, hóa ra là Tố Mai Nguyệt, cô nghi hoặc hỏi “ Có việc?“. Tố Mai Nguyệt nghe cô nói đỏ mặt, nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp “ Tớ.. tớ muốn làm bạn cùng phòng được chứ” , cô âm thầm nhíu mày, nếu đoạn này trong tiểu thuyết có nói : Do Tố Mai Nguyệt dành được sự chú ý của hai nam chính là Dương Tuấn Minh và Thần Ức Minh nên lũ con gái trong trường sinh lòng đố kị hãm hại cô, nhưng đều bị nam chính ngăn cản. Khi đến tổ chức của trường Dương Tuấn Minh yêu cầu 6 người một phòng chẳng ai chịu làm bạn cùng phòng với nữ chính ngoài bạn thân Hàn Như Nhi vì vậy Dương Tuấn Minh đã cho phép hai người ở một phòng, đổi lại đầy sự ghen ghét của mọi người.
Chính là nữ chính được nam chính bảo vệ đến còn muỗi đều không thể tới gần nên mọi tai họa đều ập lên trên đầu của Hàn Như Nhi bị cả đám đánh đập dã man lại không một dấu vết không cho nữ chính biết bất cứ điều gì sợ nữ chính đau lòng. Cô bỗng nhìn lên Hàn Như Nhi đang ở trạng thái linh hồn, cảm nhận được tầm mắt của cô Hàn Như Nhi nhìn lại “ Ngươi nhìn ta làm chi?“. Cô bỗng nhiên thở dài nói “Bỗng nhiên cảm giác tội nghiệp ngươi vãi”
Hàn Như Nhi : “...” Cái cmn kẻ này có vấn đề về thần kinh tự nhiên bảo tội nghiệp mình?
Vuốt cằm suy nghĩ, Hàn Như Nhi lại cảm thấy suy nghĩ khả năng lại đau đầu thôi ta đây không suy nghĩ nữa ~. “ Chẳng ai chịu ở cùng chúng ta, vậy không phải chúng ta ba người một phòng sao” Lạp Ảnh nhìn cô và Tố Mai Nguyệt mở giọng ra oán nhưng 3 phần là oán 7 phần vui mừng. Nhưng lời của Lạp Ảnh vừa nói ra dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, có người nhỏ giọng nói. Một kẻ bỗng hướng Dương Tuấn Minh hô “ Hội trưởng nếu các nàng ba người một phòng thì chúng tôi cũng muốn như vậy” vừa dứt lời cả đám liền nhao nhao “Đúng vậy các nàng nếu được chúng tôi cũng phải được“. Cô liếc mắt nhìn Lạp Ảnh với ánh mắt 'nhìn việc tốt ngươi làm' , Lạp Ảnh cũng vô tội lại nhìn cô.
Dương Tuấn Minh đau đầu nhìn mảnh hỗn loạn, Dương Tuấn Minh trầm giọng nói “ TRẬT TỰ” lập tức toàn trường lại một lần nữa im bặt. Dương Tuấn Minh trầm giọng “ Ai chịu cùng phòng với cô ấy, hử?” Không ai trả lời , chẳng ai muốn mình cùng phòng với kẻ 'biến dị' như cô cả. Dương Tuấn Minh lại nói tiếp “ Là do các người không muốn lại còn có ý kiến cái gì?” . Lcazh nhếch môi khinh bỉ nhìn mọi người xung quanh rồi hướng lên nhìn Dương Tuấn Minh “ Tôi muốn ở cùng phòng với cô ấy” , Dương Tuấn Minh mắt đen lại “ Nam nữ khác nhau các ngươi lại muốn cùng phòng” . Tu La chạy lại ôm eo Lạp Ảnh “ Tôi muốn cùng phòng” , Dương Tuấn Minh hét to “KHÔNG ĐƯỢC”, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tuấn Minh không khống chế cảm xúc như vậy vô cùng ngạc nhiên, Dương Tuấn Minh biết mình thất thố vội điều chỉnh cảm xúc lại sau đó mới lạnh giọng nói “ Nam nữ ở riêng” , Lcazh cười nhạo “ Chính ngươi nói phòng ở có hạn chúng tôi lại không có bạn cũng phòng , ở chung đỡ tốn phòng với lại.... “ Lcazh kéo dài một tiếng sau đó mới nói “ Cả Lạp Ảnh và cô gái kia đều ở chung ngươi sợ chúng tôi sẽ làm bậy cái gì, trong đầu ngươi suy nghĩ điều gì a. Với lại ngươi đang coi thường nhân cách của tụi ta sao?”
Lcazh nói như thế, Dương Tuấn Minh lại hết lời phản bác, đành im lặng coi như ngầm đồng ý” Lcazh cười đắc ý nhìn cô. Cô cũng phốc xùy nở nụ cười, rồi lại thấy Thần Ức Minh chạy lại “Ta cũng muốn chungg phòng với các ngươi” , Lcazh lạnh giọng “ Ai cho phép?” , Thần Ức Minh mở miệng cười “Các ngươi tổng cộng lại vốn có năm người, quy định lại là 6 nên ta xin vào cũng đâu sai, với lại có ngươi cùng tên kia, ngươi đang suy nghĩ điều gì, hay là ngươi coi thường nhân cách của ta?” Thần Ức Minh dùng câu nói lúc nãy của Lcazh để nói, trong lòng Thần Ức Minh đang run đùi đắc ý thì bị câu nói của Lcazh làm đen mặt. “ Nhân cách ngươi có sao? Nếu có thì ta vạn lần , triệu lần kinh bỉ nó” . Hàn Như Nhi ở bên nhảy nhót “ Đúng vậy thứ người như ngươi mà có nhân cách , rõ ràng là biến thái,tra nam. Lợi dụng gái nhà lành hôn mê cởi quần áo”
Thần Ức Minh :“ .....” ta đây đắc tội với bọn họ sao!