Nhìn thấy Dương An thay quần áo đi xuống lầu, Dương Lâm vừa mới dọn dẹp bát đũa liền cười hỏi.
Tuy rằng Dương An mặc không phải là cái gì sang trọng, chỉ một bộ áo sơ-mi với quần jean, nhưng Dương Lâm vẫn nhìn ra một ít manh mối.
- Hẹn hò gì chứ, hôm nay Tử Lăng gọi điện cho anh nói có việc cần anh giúp, nên đi ra ngoài một chuyến.
Dương An vừa nói vừa chỉnh sửa lại quần áo. Quả thật, trong lòng hắn cũng không xem lần này là hẹn hò, chỉ là muốn đi giúp bạn bè, nhưng hắn lại không biết mình bị người ta tính kế.
- Oa! Thì ra là chị Tử Lăng, anh cần phải cố lên nha, nhanh nhanh cưới chị ấy về, em cũng không cần làm việc nhà khổ sở như vậy.
Dương Lâm nói.
- Con nít mà cứ lắm chuyện, lo học hành đi, sắp tốt nghiệp trung học rồi, cố gắng thi vào một trường đại học tốt, cho dù anh có vất vả cũng sẽ chu cấp đầy đủ cho em, nhưng nếu thi không được, hừm, cứ để mà xem!
Dương An liếc em gái một cái, nói.
Mặc dù lời nói có chút nghiêm khắc, nhưng Dương An cũng thực lòng quan tâm đến cô em gái này. Dương An rất rõ ràng, tìm việc làm ở cái xã hội hiên nay, rất nhiều công ty cũng không nhìn vào năng lực của ngươi, mà là dựa vào bằng tốt nghiệp, một bằng tốt nghiệp loại giỏi còn hơn xa kỹ thuật bản thân ngươi, đây là hiện thực xã hội.
Từng trực tiếp gặp chuyện như thế, Dương An không muốn đứa em gái thân yêu giống như mình, bây giờ nghiêm khắc cũng là muốn tốt cho nó. Đương nhiên, Dương An sẽ không làm quá mức, hơn nữa biểu hiện của Dương Lâm cũng không cần hắn phải lo lắng.
- Hứ!
Dương Lâm giả vờ hứ một tiếng, nàng hiển nhiên hiểu rõ suy nghĩ của anh trai mình.
- Được rồi, anh ra ngoài đây!
Dương An lắc lắc đầu, nói.
- Dạ, anh lái xe cẩn thận nghe!
Sau cùng, Dương Lâm vẫn quan tâm dặn dò một câu. Bạn đang đọc chuyện tại
Sáu giờ rưỡi chạng vạng tối, phía nam trời cũng vừa đen lại, sắc trời ảm đạm, những cơn gió lạnh lướt qua mặt, xe cộ cùng người đi đường qua lại không ngớt, giao thoa lẫn nhau thành một bức tranh cuộc sống đô thị đầy ý vị.
Vẫn như thường lệ, Dương An lái chiếc xe cà tàng màu đen, chậm rãi tiến về nơi phồn hoa nhất trong trấn.
Trong cái trấn nơi Dương An đang sống này, nhà hàng Tây Hoa có thể nói là khu náo nhiệt nhất, tuy rằng kém xa những nhà hàng ở thành phố, nhưng vẻ hiện đại hóa không khác chút nào.
Sau khoảng 15 phút, Dương An rốt cuộc chạy xe đến nơi. Tìm một chỗ để xe, Dương An liền tiến về phía nhà hàng cao cấp nhất trong trấn.
Tuy nhà hàng Tây Hoa không phải năm sao hay sáu sao, nhưng người bình thường cũng không thể chịu nổi chi phí ở đây, ra vào nơi này phần lớn đều là tổng giám đốc, cao tầng các công ty, mà kém cỏi nhất cũng là thành phần tri thức cao cấp của công ty.
Dương An cũng chưa từng đến nơi đây, không hiểu sao Mạnh Tử Lăng lại hẹn hắn ở chỗ này.
- Xin chào ngài, xin hỏi ngài đi mấy người, có đặt trước hay không?
Dương An vừa bước vào cửa, phục vụ liền tươi cười chào đón.
Mặc dù trên mặt người phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng Dương An dễ dàng nhìn ra sự kinh ngạc cùng khinh miệt trong mắt hắn. Cái này cũng khó trách, ra vào nhà hàng Tây Hoa nếu không phải là tổng giám đốc công ty thì cũng là thành phần tri thức cao cấp, hầu như mỗi người đều mặc Âu phục, mà Dương An chỉ một bộ sơ-mi, quần Jean, người khác cảm thấy kinh ngạc là chuyện dĩ nhiên.
- Uhm, tôi có hẹn với bạn ở đây!
Dương An cũng không có để ý, thản nhiên nói.
- Xin hỏi bạn của ngài có hẹn trước không, có thể nói nói tên cho tôi biết, tôi sẽ tìm giúp ngài.
Mặc dù có chút khinh miệt với Dương An, nhưng vì yêu cầu nghề nghiệp, phục vụ vẫn lễ phép hỏi.
- Được, bạn của tôi là ….
Dương An đang muốn nói liền thấy Mạnh Tử Lăng từ bên trong đi đến.
Đêm nay, Tử Lăng mặc một bộ âu phục váy ngắn màu đen, lộ ra vài phần thành thục, Dương An còn chưa thấy cô mặc loại trang phục như vậy bao giờ.
-Dương An, bên này.
Mạnh Tử Lăng khẩn trương đi tới nói, bởi vì lo lắng không biết khi nào Dương An tới, nên cô luôn chú ý hướng của ra vào, vừa lúc thấy Dương An tới, cô liền đi ra ngay.
- Ah, bạn của tôi đây rồi!
Dương An thản nhiên nói với phục vụ, không đợi hắn phản ứng liền đi vào.
- Đợi đã lâu chưa?
Đi đến bên cạnh Tử Lăng, Dương An có chút ngượng ngùng hỏi, vốn hắn định rời khỏi nhà trước mười phút, không nghĩ Tử Lăng còn sớm hơn, để con gái phải ngồi đợi, thật không tốt cho lắm.
- Đâu có, mình cũng vừa mới đến á.
Tử Lăng khẽ cười nói. Sau đó hết sức bất ngờ, Mạnh Tử Lăng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay phải Dương An, giống như một đôi tình nhân, hết sức thân mật.
- Ách!
Cử động thân mật của Tử Lăng làm Dương An rất ngạc nhiên, cảm giác được ở tay có chút mềm mại, Dương An có chút lúng túng, mặt đỏ lên.
Mặc dù lúc trước còn học trung học, động tác thân mật hơn đều đã làm, nhưng qua nhiều năm, quan hệ giữa hai người có biến hóa rất lớn, Dương An cảm thấy có chút xấu hổ, muốn rút nhẹ tay của mình, nhưng Mạnh Tử Lăng lại càng ôm chặt hơn.
(Dịch: thèn này sướng mà ko bik hưởng… haizz)
- Dương An, tối nay cậu phải giúp tớ đuổi ruồi đi.
Mạnh Tử Lăng vội vàng nói nhỏ bên tai Dương An.
- Đuổi ruồi?
Dương An nghi hoặc hỏi, cũng không rút tay lại nữa.
- Uhm, thực ra tối nay giám đốc bộ phận chúng tớ mời đi ăn cơm, hắn theo đuổi tớ lâu rồi, mà hắn lại là cấp trên của tớ, nên khó nói lời từ chối, vì vậy cậu liền giả dạng thành bạn trai tớ, cho hắn biết khó mà lui.
Mạnh Tử Lăng nhỏ giọng nói, lời nói có chút cầu khẩn.
- Ah, thì ra là vậy, nếu cậu không thích tên kia, tớ sẽ giúp cho.
Dương An biết rõ đầu đuôi, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
- Cảm ơn cậu nha!
Mạnh Tử Lăng khẽ cười nói, trên mặt hiện lên một tia "giảo hoạt".
Vốn lo lắng Dương An không đồng ý giả làm bạn trai của mình, Mạnh Tử Lăng không có nói rõ trong điện thoại cho hắn biết, sợ hắn không tới, vừa rồi còn sợ hắn quay đầu bỏ đi, không ngờ Dương An đáp ứng sảng khoái như vậy.
Đương nhiên, để Dương An đến "đuổi ruồi" chỉ là một cái mục đích của cô, một mục đích khác là khai thông cái tên "đại đầu gỗ" Dương An dốt đặc cán mai về tình yêu.
Mạnh Tử Lăng dẫn Dương An tới một vị trí tương đối im lặng, nơi này gần cửa sổ, có thể nhìn thấy khung cảnh ban đêm mê người bên ngoài.
Lúc này, Dương An thấy một nam tử trẻ tuổi mặc một bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng đã ngồi cạnh bàn, đây chính là vị giám đốc theo lời của Tử Lăng.
- Giám đốc Lý, đây là bạn trai của tôi, Dương An.
Còn chưa ngồi xuống, Tử Lăng liền giới thiệu thân phận của Dương An.
Nhìn thấy Tử Lăng thân mật ôm lấy tay Dương An, Lý giám đốc khẽ cau mày, bất quá rất nhanh khôi phục lại, nở nụ cười mỉm, nói:
- Anh đã nói rồi, nếu không ở công ty thì cứ gọi anh là Kiến Bằng.
- Xin chào Dương tiên sinh, tôi là Lý Kiến Bằng!
Lý Kiến Bằng ngược lại vươn tay ra, khẽ cười nói với Dương An, cũng nhìn không ra vậy một chút nào không vui trong lòng hắn.
Bởi vì không ai lại đánh vào mặt kẻ cười, người ta đã lịch sự như vậy, Dương An sẽ tự nhiên dùng lễ đối đãi, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, nói:
- Tôi là Dương An!