Hai lần ám sát thành công, lại thêm có một đêm tìm hiểu kỹ địa hình vùng này, Dương An rất nhanh thích ứng với tiết tấu trong chiến trường Chính Tà, cũng thích ứng cảm giác săn giết địch nhân, đã muốn trở thành "thợ săn người" trong rừng đúng nghĩa.
Hai giờ tiếp theo, Dương An thành công ám sát bốn người chơi liên minh Hắc Ám nữa, đem tiến độ nhiệm vụ lên 7/10, chỉ cần tiếp tục đánh chết ba, nhiệm vụ có thể hoàn thành. Mà trên thực tế, hai giờ này phần lớn dùng để ẩn nấp cùng chờ cơ hội. Tuy rằng như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng Dương An cũng không nôn nóng, từng bước một cẩn thận đi tới mới là vương đạo, nếu gặp phải kẻ khó nhai cũng quyết đoán buông bỏ. Dù sao nơi này gần sát liên minh Hắc Ám, không thiếu nhất là người, không cần vì nông nóng mà xôi hỏng bỏng không.
Dương An tự biết thực lực của chính mình, mỗi một lần đều chọn chức nghiệp pháp hệ yếu ớt nhất làm mục tiêu, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi tốt nhất mới ra tay, hơn nữa cũng không kéo dài, một kích đắc thủ lập tức chạy xa, như u linh quỷ mị.
Nhưng mà, Dương An không biết là hung danh của hắn đã truyền ra khắp khu vực này. Nhờ 'người bị hại' truyền bá, hầu hết các đội đều biét hôm nay xuất hiẹn một cung tiễn thủ phi thường quỷ dị, ai cũng không thấy được diện mạo hay phương thức công kích của hắn, mà mỗi lần bị hắn giết, hệ thống lại không nhắc nhờ chút gì thuộc tính tư liệu, chân chính là giết người không lưu dấu.
Tuy nhiên còn một điều quỷ dị hơn nữa, chính là sau khi dị cung tiễn thủ này giết người, đều sẽ xuất hiện thêm một đạo tặc thần bí liên minh Quang Minh tiếp tục giết thêm một người nữa cùng đội ngũ, rồi sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Trong lúc nhất thời, tại khu vực này người chơi liên minh Hắc Ám ai nấy đều có chút bàng hoàng, một ít người chơi thần kinh quá nhạy cảm càng cho rằng đây sự kiện linh dị gì đó. Vì thế, trên diễn đàn mục của liên minh Hắc Ám xuất hiện một topic cập nhật tin tức cung tiễn thủ thần quái trong 'Chiến trường Chính Tà'.
Đối với hết thảy những cái này, Dương An một mực không biết, cũng không biết đạo tặc thần bí luôn xuất hiện ngay sau hắn.
Nhiệm vụ lần này, Lý Nhĩ Tư chi nhãn phát huy tác dụng không thể bảo là không lớn, có con 'Mắt nhỏ' phụ trợ, Dương An dễ dàng tránh thoát quái vật cường đại 5x, hơn nữa tìm con mồi càng thêm tiện.
- Hử, sao nơi này lại có một người chơi liên minh Hắc Ám đi một mình?
Theo Lý Nhĩ Tư chi nhãn truyền tống về hình ảnh, Dương An lại phát hiện một mục tiêu. Vô luận là thực lực mạnh yếu, lúc trước đều gặp tổ đội chứ chưa từng gặp người một mình đi lại thế này.
Kỳ thật điều này khá bình thường, ở chiến trường Chính Tà vừa phải đối phó quái vật cường đại, còn phải phòng bị người chơi khác đánh lén, hai lần nguy hiểm, nên thông thường người chơi tiến vào chiến trường Chính Tà đều bằng hình thức tổ đội. ương nhiên, việc gì cũng sẽ có ngoại lệ, có một ít chức nghiệp đặc thù ví như đạo tặc lại rất thích độc lai độc vãng. Ngoài thế ra, dám một mình tiến vào nơi này nếu không phải siêu cấp cao thủ thực lực cường hoành thì đích thị là một gã ngốc.
Nhìn thần thái bình tĩnh của người chơi đơn độc kia, trong chiến trường Chính Tà thoải mái đi tới ngay cả ma pháp thuẫn cơ bản nhất cũng không có mở ra, giống như đang dạo trong sân nhà, giơ tay nhấc chân gian biểu lộ tin tin, Dương An cũng biết không thể cho đây là một gã ngốc.
- Đây tuyệt đối là một cao thủ!
Dương An lập tức chơi nảy sinh hứng thú với người kia.
Người chơi liên minh Hắc Ám này mặc một thân pháp bào màu lam nhạt, vạt pháp bào thêu đồ án hai đóa hoa tuyết hình lục giác, rõ ràng là một băng nguyên tố thao khống sư. Mà tay phải hắn tùy ý cầm theo một pháp trượng phần đầu tạo hình như một cái đầu rồng bằng thủy tinh, thỉnh thoảng lại tán ra từng luồng quang vụ trắng, cho dù từ đằng xa cũng cảm giác được hàn ý từ đó, chứng tỏ cây long đầu pháp trượng kia không hề đơn giản. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Gặp được một băng khống kỳ quái như vậy, Dương An cũng không dám tùy tiện thi triển 'Nguyệt Độc' thăm dò tư liệu của đối phương, sợ sẽ bị hắn cảm giác được phát hiện có người thăm dò. Dương An đành lẳng lặng quan sát phía xa phỏng đoán thực lực băng khống này.
- Người này nếu không phải cường giả cấp truyền thuyết 5x thì cũng là 4x đỉnh, không biết mình có thể đánh lén không nhỉ?
Nhìn băng khống kỳ quái kia, nội tâm Dương An nảu sinh một loại chiến ý mãnh liệt. Ở hoàn cảnh như vậy, hắn rất muốn kiểm tra một chút thực lực của chính mình tới cùng đi đến đâu, muốn hiểu rõ chính mình có thể ám sát hạn mức cỡ nào.
Để đảm bảo xác suất thành công, những lần trước Dương An đều chọn người chơi yếu nhất trong mấy tổ đội, mà mỗi lần kỹ năng tiễn còn chưa có phát huy ra sát thương lớn nhất thì mục tiêu đã ngỏm, căn bản không thể hiện ra thực lực của hắn. Thế nên lúc gặp cao thủ thế này, hắn thật muốn biết kỹ thuật đánh lén của mình tới cùng đã đi tới đâu.
Bất quá, Dương An lại có điểm do dự cùng lo lắng:
- Bây giờ đang trong nhiệm vụ, chỉ ba người nữa là hoàn thành. Nếu chẳng may thất bại thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có điều đây cũng là một cơ hội khó có, nên thử hay không đây!
Trong lúc nội tâm Dương An đang đấu tranh kịch liệt, băng khống kia cũng càng lúc càng xa, tựa hồ không phát hiện có người thăm dò.
Nhìn thấy mục tiêu hiếm có xa dần, cánh tay phải nắm trường cung của Dương An căng lên, hai mắt như bốc lửa, nhất thời hạ quyết tâm:
- Thử thôi, đánh lén ở khoảng cách xa nhất, nếu một kích thất bại lập tức chạy xa, lấy tốc độ của mình hẳn sẽ không bị pháp hệ như hắn đuổi kịp.
Quyết định khiêu chiến, Dương An ngay lập tức mở ra Tiềm Ảnh ẩn thân, chậm rãi cẩn thận theo sau. Sợ bị băng khống phát hiện, Dương An không dám nhìn thẳng chăm chú nhìn mục tiêu mà chỉ liếc mắt định vị.
Nhưng mà, ngay sau đó Dương An lại nhíu mày! Mắt thấy băng khống kia ngay cả ma pháp thuẫn cơ bản nhất cũng không có mở ra, lại càng không chút cảng giác, thong thả di tới, nhìn như sơ hở chồng chất, nhưng lúc định tấn công lại không nhắm thấy chỗ nào thật sự có thể công kích, tựa như tùy thời hắn đều có thể phòng ngự.
Hai lần ám sát thành công, lại thêm có một đêm tìm hiểu kỹ địa hình vùng này, Dương An rất nhanh thích ứng với tiết tấu trong chiến trường Chính Tà, cũng thích ứng cảm giác săn giết địch nhân, đã muốn trở thành "thợ săn người" trong rừng đúng nghĩa.
Hai giờ tiếp theo, Dương An thành công ám sát bốn người chơi liên minh Hắc Ám nữa, đem tiến độ nhiệm vụ lên /, chỉ cần tiếp tục đánh chết ba, nhiệm vụ có thể hoàn thành. Mà trên thực tế, hai giờ này phần lớn dùng để ẩn nấp cùng chờ cơ hội. Tuy rằng như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng Dương An cũng không nôn nóng, từng bước một cẩn thận đi tới mới là vương đạo, nếu gặp phải kẻ khó nhai cũng quyết đoán buông bỏ. Dù sao nơi này gần sát liên minh Hắc Ám, không thiếu nhất là người, không cần vì nông nóng mà xôi hỏng bỏng không.
Dương An tự biết thực lực của chính mình, mỗi một lần đều chọn chức nghiệp pháp hệ yếu ớt nhất làm mục tiêu, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi tốt nhất mới ra tay, hơn nữa cũng không kéo dài, một kích đắc thủ lập tức chạy xa, như u linh quỷ mị.
Nhưng mà, Dương An không biết là hung danh của hắn đã truyền ra khắp khu vực này. Nhờ 'người bị hại' truyền bá, hầu hết các đội đều biét hôm nay xuất hiẹn một cung tiễn thủ phi thường quỷ dị, ai cũng không thấy được diện mạo hay phương thức công kích của hắn, mà mỗi lần bị hắn giết, hệ thống lại không nhắc nhờ chút gì thuộc tính tư liệu, chân chính là giết người không lưu dấu.
Tuy nhiên còn một điều quỷ dị hơn nữa, chính là sau khi dị cung tiễn thủ này giết người, đều sẽ xuất hiện thêm một đạo tặc thần bí liên minh Quang Minh tiếp tục giết thêm một người nữa cùng đội ngũ, rồi sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Trong lúc nhất thời, tại khu vực này người chơi liên minh Hắc Ám ai nấy đều có chút bàng hoàng, một ít người chơi thần kinh quá nhạy cảm càng cho rằng đây sự kiện linh dị gì đó. Vì thế, trên diễn đàn mục của liên minh Hắc Ám xuất hiện một topic cập nhật tin tức cung tiễn thủ thần quái trong 'Chiến trường Chính Tà'.
Đối với hết thảy những cái này, Dương An một mực không biết, cũng không biết đạo tặc thần bí luôn xuất hiện ngay sau hắn.
Nhiệm vụ lần này, Lý Nhĩ Tư chi nhãn phát huy tác dụng không thể bảo là không lớn, có con 'Mắt nhỏ' phụ trợ, Dương An dễ dàng tránh thoát quái vật cường đại x, hơn nữa tìm con mồi càng thêm tiện.
- Hử, sao nơi này lại có một người chơi liên minh Hắc Ám đi một mình?
Theo Lý Nhĩ Tư chi nhãn truyền tống về hình ảnh, Dương An lại phát hiện một mục tiêu. Vô luận là thực lực mạnh yếu, lúc trước đều gặp tổ đội chứ chưa từng gặp người một mình đi lại thế này.
Kỳ thật điều này khá bình thường, ở chiến trường Chính Tà vừa phải đối phó quái vật cường đại, còn phải phòng bị người chơi khác đánh lén, hai lần nguy hiểm, nên thông thường người chơi tiến vào chiến trường Chính Tà đều bằng hình thức tổ đội. ương nhiên, việc gì cũng sẽ có ngoại lệ, có một ít chức nghiệp đặc thù ví như đạo tặc lại rất thích độc lai độc vãng. Ngoài thế ra, dám một mình tiến vào nơi này nếu không phải siêu cấp cao thủ thực lực cường hoành thì đích thị là một gã ngốc.
Nhìn thần thái bình tĩnh của người chơi đơn độc kia, trong chiến trường Chính Tà thoải mái đi tới ngay cả ma pháp thuẫn cơ bản nhất cũng không có mở ra, giống như đang dạo trong sân nhà, giơ tay nhấc chân gian biểu lộ tin tin, Dương An cũng biết không thể cho đây là một gã ngốc.
- Đây tuyệt đối là một cao thủ!
Dương An lập tức chơi nảy sinh hứng thú với người kia.
Người chơi liên minh Hắc Ám này mặc một thân pháp bào màu lam nhạt, vạt pháp bào thêu đồ án hai đóa hoa tuyết hình lục giác, rõ ràng là một băng nguyên tố thao khống sư. Mà tay phải hắn tùy ý cầm theo một pháp trượng phần đầu tạo hình như một cái đầu rồng bằng thủy tinh, thỉnh thoảng lại tán ra từng luồng quang vụ trắng, cho dù từ đằng xa cũng cảm giác được hàn ý từ đó, chứng tỏ cây long đầu pháp trượng kia không hề đơn giản. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Gặp được một băng khống kỳ quái như vậy, Dương An cũng không dám tùy tiện thi triển 'Nguyệt Độc' thăm dò tư liệu của đối phương, sợ sẽ bị hắn cảm giác được phát hiện có người thăm dò. Dương An đành lẳng lặng quan sát phía xa phỏng đoán thực lực băng khống này.
- Người này nếu không phải cường giả cấp truyền thuyết x thì cũng là x đỉnh, không biết mình có thể đánh lén không nhỉ?
Nhìn băng khống kỳ quái kia, nội tâm Dương An nảu sinh một loại chiến ý mãnh liệt. Ở hoàn cảnh như vậy, hắn rất muốn kiểm tra một chút thực lực của chính mình tới cùng đi đến đâu, muốn hiểu rõ chính mình có thể ám sát hạn mức cỡ nào.
Để đảm bảo xác suất thành công, những lần trước Dương An đều chọn người chơi yếu nhất trong mấy tổ đội, mà mỗi lần kỹ năng tiễn còn chưa có phát huy ra sát thương lớn nhất thì mục tiêu đã ngỏm, căn bản không thể hiện ra thực lực của hắn. Thế nên lúc gặp cao thủ thế này, hắn thật muốn biết kỹ thuật đánh lén của mình tới cùng đã đi tới đâu.
Bất quá, Dương An lại có điểm do dự cùng lo lắng:
- Bây giờ đang trong nhiệm vụ, chỉ ba người nữa là hoàn thành. Nếu chẳng may thất bại thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, có điều đây cũng là một cơ hội khó có, nên thử hay không đây!
Trong lúc nội tâm Dương An đang đấu tranh kịch liệt, băng khống kia cũng càng lúc càng xa, tựa hồ không phát hiện có người thăm dò.
Nhìn thấy mục tiêu hiếm có xa dần, cánh tay phải nắm trường cung của Dương An căng lên, hai mắt như bốc lửa, nhất thời hạ quyết tâm:
- Thử thôi, đánh lén ở khoảng cách xa nhất, nếu một kích thất bại lập tức chạy xa, lấy tốc độ của mình hẳn sẽ không bị pháp hệ như hắn đuổi kịp.
Quyết định khiêu chiến, Dương An ngay lập tức mở ra Tiềm Ảnh ẩn thân, chậm rãi cẩn thận theo sau. Sợ bị băng khống phát hiện, Dương An không dám nhìn thẳng chăm chú nhìn mục tiêu mà chỉ liếc mắt định vị.
Nhưng mà, ngay sau đó Dương An lại nhíu mày! Mắt thấy băng khống kia ngay cả ma pháp thuẫn cơ bản nhất cũng không có mở ra, lại càng không chút cảng giác, thong thả di tới, nhìn như sơ hở chồng chất, nhưng lúc định tấn công lại không nhắm thấy chỗ nào thật sự có thể công kích, tựa như tùy thời hắn đều có thể phòng ngự.