Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng sáu gió mây biến đổi thất thường, cũng không bao giờ nói lý lẽ.
Thành phố Thanh Châu oi bức cả ban ngày, ban đêm nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, mưa to ập xuống đầu người đi đường.
Đèn đường lâu năm không sửa lúc sáng lúc tối, trong màn mưa đầy trời, con đường trước mắt dần dần nhìn không rõ ràng.
Cần gạt nước gần như mất tác dụng trong cơn mưa như vậy, lốp xe cũng trượt theo.
Lý Đông Cường bất đắc dĩ dừng xe, lấy một miếng giẻ lau dùng sức lau kính chắn gió, thò đầu nhìn trái nhìn trái phải, không tìm thấy bóng dáng ai trong tầm nhìn.
Hắn ta căm tức đấm vô lăng: "Tiên sư nhà nó, mất mịa dấu."
Lý Đông Cường theo chân một người đến đây.
Hắn ta là một tên lưu manh chơi bời lêu lổng, từng vì tội gây rối mà ngồi xổm trong cục cảnh sát hai năm, sau khi ra ngoài vẫn như cũ chó không sửa được đớp cứt, trong đầu đầy việc trái pháp luật.
Đêm nay lang thang trên đường, bỗng nhiên nhìn thấy một mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, trong lòng sinh ra ác niệm, lái xe đi theo một đường, liền muốn tìm một chỗ hẻo lánh đem người làm.
Nào ngờ đi theo một đường, xe càng ngày càng nghiêng, hắn ta đang chuẩn bị xuống tay đã bị một trận mưa lớn trên đường cản trở tầm mắt, vừa giật mình thần tiên liền không thấy đâu.
Trong cuộc đời mình, hắn ta chưa bao giờ nếm thử một cô gái nước ngoài.
Có rất nhiều người mẫu nước ngoài đến thành phố Thanh Châu kiếm sống, hắn ta đã sớm thèm thuồng những đôi chân dài da trắng, thật vất vả mới bắt được một người đẹp như thế, cứ như vậy đi về đâu không biết, không cam tâm.
Lý Đông Cường rút chìa khóa xe ra, cầm áo khoác che lên đỉnh đầu đỡ mưa, định xuống xe tiếp tục tìm.
Hắn ta cũng không tin cô nàng ngoại quốc kia có thể đi được bao xa.
Một con hẻm quanh co, giống như mê cung, hắn ta đang phiền lòng, khoé mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu ở phía trước, khoác lên mình mái tóc vàng rực rỡ, chỉ có một bóng lưng đã đẹp đến mức khiến lòng người kinh hãi.
Ánh mắt Lý Đông Cường sáng lên, vội vàng đi theo.
Hắn ta cách xa, cách màn mưa nhìn không rõ, nếu không sẽ nhìn thấy mặc dù mưa lớn mãnh liệt đầy trời, nhưng một giọt cũng chưa từng dính vào trên người mỹ nhân tóc vàng.
Đi theo mấy khúc cua, đi vào một ngõ cụt.
Lý Đông Cường đang suy nghĩ đã đến lúc ra tay, ngẩng đầu liền lộ vẻ kinh ngạc, trơ mắt nhìn mỹ nhân tóc vàng kia xuyên qua tường.
Hắn ta dụi dụi mắt, nhiều lần xác nhận đó là một bức tường!
Làm sao có thể được? Mưa quá lớn, hắn ta nhìn nhầm?
Lý Đông Cường không thể tin chạy tới, thăm dò sờ vách tường kia, lại sờ lên khoảng không, trọng tâm cả người không vững, đột nhiên bị một cỗ lực hấp dẫn kéo vào trong.
Hắn ta cuống quít đứng lên, ngẩng đầu phát hiện trước mặt là một quán bar.
Hắn ta đứng trước cửa, phía sau chính là bức tường lúc tới.
......!Thiết kế này thực sự rất khác biệt.
Lối vào làm như một bức tường, ông chủ quán bar xây ở đây để chơi trốn tìm?
"Quán bar Yên Lạc? Lần đầu tiên nghe." Lý Đông Cường bước vào, trong miệng nói thầm, "Để quán lộ liễu như vậy, cũng không sợ đóng cửa à."
Quán bar vốn là nơi săn bắt vui đùa, nếu không sạch sẽ còn có các loại thuốc, điều này cũng tiện cho hắn ta xuống tay với mục tiêu.
–
Nội thất của quán bar được trang trí lộng lẫy, sôi động, ánh sáng đầy màu sắc cùng âm nhạc đinh tai nhức óc.
Đàn ông và phụ nữ hoặc nhảy múa trên sàn, hoặc tụ tập trên ghế ngồi mở champagne để thưởng thức món tráng miệng, hoặc thành đôi ngồi trên bàn nâng ly đế cao tán tỉnh.
Mùi nước hoa như có như không hun đến không khí nóng bỏng, mập mờ bộc phát, người đi vào hoa cả mắt, không cẩn thận sẽ bị lạc trong thế giới phồn hoa này.
Trên ghế cao trước quầy bar, một nam nhân áo đen cao lớn tuấn lãng chơi đùa với ly rỗng, thân ly thủy tinh bóng loáng phản chiếu ra một bộ mặt mày lạnh lùng.
Bartender là một người phụ nữ có bộ dạng tươi đẹp, đồng thời cũng là bà chủ ở đây, tên là Mạnh Vãn.
Giọng điệu của cô quen thuộc: "Muốn uống gì? Whiskey, Brandy hay Cocktail? ly Cocktail đầu tiên được miễn phí."
Nam nhân nói, "Wahaha"
"......!Ở đây không cung cấp Wahaha, đổi cái khác."
"Sảng oai oai"
Mạnh Vãn ôm cánh tay liếc anh: "Đến quấy rối à? Đầu trâu mặt ngựa, đưa anh ta ra ngoài."
Hai người vạm vỡ mặc đồng phục an ninh muốn tới vác anh đi.
"Được rồi được rồi, vậy thì uống một ly nước trái cây." Phạm Vô Cứu đặt ly xuống, xoa xoa huyệt thái dương, "Lão Bạch không thích ngửi mùi rượu, tôi còn phải cùng em ấy đi làm, không thể không nể mặt anh em."
"Cậu ấy không thích ngửi anh liền không uống? cậu ấy là anh em của anh hay là vợ anh a?" Mạnh Vãn nhướng mày, thầm nghĩ tên thẳng nam sắt thép này cũng biết săn sóc người khác.
Nếu là vợ thì tốt rồi.
Phạm Vô Cứu không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Đáng tiếc không dám nói rõ, sợ ngay cả anh em cũng không làm được.
"Nhìn bộ dáng của anh giống như có tâm sự." Mạnh Vãn quan sát: "Nể mặt là đồng nghiệp, cho anh một ly canh Mạnh Bà quên đi phiền não một thời gian ngắn.
Giá tình bạn, một chén chỉ cần minh tệ, đổi lại anh tám giây mất trí nhớ, mua là không thiệt, mua là không lừa."
Canh Mạnh Bà chỉ có hiệu quả với vong hồn, đối với loại quỷ tiên như bọn họ chỉ có thể làm đồ uống, vẫn là loại hương vị rất khó uống.
Phạm Vô Cứu mỉm cười: "Nước trái cây, cảm ơn."
"Thật không biết cảm kích." Mạnh Vãn bĩu môi, xoay người đi chuẩn bị nước trái cây cho anh.
Năm phút sau, Mạnh Vãn đưa cho Phạm Vô Cứu một ly nước cam đã nghiền nhỏ: " minh tệ."
Phạm Vô Cứu thoải mái tiếp nhận nước trái cây: "Không mang tiền, trước cứ ký sổ."
"..." Mạnh Vãn cảnh cáo, "Về sau không được viện cớ này nữa."
Quán bar ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh trong chớp mắt.
Mạnh Vãn ngẩng đầu nhìn cửa, nhất thời không rảnh xem phản ứng Phạm Vô Cứu.
Cô phải đi tiếp khách mới.
–
Mỹ nhân tóc vàng cực kỳ phong tình đẩy cửa mà vào, cả quán bar giống như bị ấn nút dừng thời gian.
Bất luận nhảy nhót, uống rượu, trò chuyện...!Đều không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay, đem tầm mắt chuyển đến trên người mới tới, vẻ mặt kinh diễm, hoặc là ngốc trệ.
Ban nhạc hợp xướng lập tức đổi thần khúc nhảy disco thành bản tình ca nhẹ nhàng, tràn đầy thâm tình đàn guitar hát cho người tới – một đại mỹ nhân khi xuất hiện phải được BGM tôn vinh.
Người đến sở hữu một khuôn mặt Bắc Âu tuấn tú.
Đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy, tóc dài vàng óng như mặt trời nắng gắt, làn da trắng lạnh như tuyết mùa đông, cánh môi đỏ tươi như hoa hồng.
Ngũ quan phảng phất như thiên thần cầm kiếm khắc lên, không thể bắt bẻ.
Nếu như Venus bị gãy tay là vẻ đẹp không hoàn hảo khiến thế giới cảm thán, thì hắn là vẻ đẹp hoàn mỹ khiến thế giới phải kinh ngạc, giống như một thanh niên bước ra từ tranh sơn dầu, như một bức tượng sinh ra cánh tay sống lại.
Cho dù quần áo tả tơi, có chút giống như dân tị nạn khổ sở chạy tới, cũng không ảnh hưởng đến hắn làm kinh người...!Không, là mỹ mạo kinh thiên địa quỷ thần.
Mỹ nhân gặp nạn, luôn khiến người ta thương tiếc...!
Ngay lập tức có một số người đàn ông khôi ngô thanh lịch đi về phía hắn, ân cần nói: "Người phụ nữ xinh đẹp, cô cần giúp đỡ gì sao?"
Hắn đẹp hơn xa một pho tượng thần, bộ dáng lại chật vật, phong trần mệt mỏi.
Mái tóc vàng lộn xộn xoã trên vai tuyết trắng, váy dài thánh khiết bị xé nát tung toé, cũng không biết gặp phải đau khổ gì, mọi người nhìn thấy cơ hồ đều đau lòng không thôi.
Nhưng mặc dù lưu lạc đến đây, hắn cũng là thần minh bẩm sinh cao quý.
Mỹ nhân tóc vàng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm ngọt ngào như hoa lộ trộn mật ong, nhưng rõ ràng không thuộc về phụ nữ: "Các anh dường như có chút hiểu lầm."
Những người đàn ông sửng sốt, sau đó thậm chí còn phấn khích hơn: "Cũng sẵn lòng phục vụ ngài."
Đẹp thành bộ dáng như này, nam hay nữ có cái gì quan trọng? Vẻ đẹp sống mái khó phân biệt, vượt qua giới tính như vậy, phải là kho báu của tất cả nhan khống trên đời!
Trong ghế dài vòng tròn, vài mỹ nữ ngồi thành một hàng, ngự tỷ xinh đẹp ở giữa híp mắt: "Đêm nay lão nương muốn ngủ với hắn."
Em gái nhỏ ở một bên cũng nũng nịu nói: "Hồ tỷ tỷ, em cũng vừa ý hắn."
Anh chàng đẹp trai đi ngang qua thuận tay nâng một chiếc bánh trên bàn: "Vậy thì các cô e rằng phải xếp hàng đến đỉnh Olympus."
Không mở miệng, xung quanh nam nhân rục rịch, vừa mở miệng nam nữ cùng nhau xao động.
Cái gì gọi là nam nữ thông sát? Cái này mới gọi là nam nữ thông sát!
Một vị thân sĩ thấp giọng nói: "Vậy vị xinh đẹp này...!Thưa ngài, con chuột nhỏ đi theo phía sau ngài, ngài có cần tôi xử lý giúp không?"
Đàn ông tựa hồ không nên sử dụng xinh đẹp để mô tả, nên sử dụng đẹp trai và anh tuấn.
Nhưng nhìn thanh niên tóc vàng trước mắt, trong đầu bọn họ trống rỗng, duy chỉ chiếm cứ một chữ xinh đẹp.
Người đẹp tóc vàng không quay đầu lại, đi thẳng qua một đám sứ giả bảo vệ hoa: "Cảm ơn anh, không cần phải làm phiền."
Thần minh sao có thể cung cấp cho con kiến một ánh mắt.
Hắn ngay từ đầu đã phát hiện, chỉ là đến cuối cùng đều khinh thường.
Hắn đi thẳng về phía nam nhân áo đen bên cạnh quầy bar.
Khi tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn xuất thần, chỉ có vị này thu hồi tầm mắt nhanh nhất, cúi đầu chuyên tâm uống nước trái cây.
Rất tốt, rất đặc biệt, thành công đã thu hút sự chú ý của hắn.
Người đẹp tóc vàng ánh mắt lưu chuyển, điềm đạm đáng yêu: "Vị tiên sinh này, ngài có thể cho tôi mượn một ít tiền để một người lang thang vô gia cư có một đêm ở tạm hay không?"
Người đàn ông mặc đồ đen cười khẽ một tiếng, lắc nước trái cây trong ly: "Người lang thang vô gia cư này, tôi vốn là một người nghèo ngay cả một ly nước trái cây cũng phải nợ."
Mỹ nhân tóc vàng: "..." Cáo từ.
Sứ giả bảo vệ hoa như hổ rình mồi đua nhau xông lên.
"Có thể sử dụng tiền của tôi! Không cần trả lại!"
"Ngài không có chỗ ở sao? Không biết Hàn Xá có may mắn nghênh đón ngài đến hay không..."
() Nơi ở của mình.
"Im miệng, mỹ nhân là của tôi, hẳn sẽ theo tôi về nhà!"
"Có cái rắm! Hắn là của tôi!"
Trong nhất thời quần ma loạn vũ, lại vì tranh đoạt mỹ nhân ưu ái mà đánh nhau.
Cảnh tượng thập phần hỗn loạn.
Cuối cùng vẫn là Mạnh Vãn quyết định: "Khách muốn ở lại? Chúng tôi có thể miễn phí cho ngài, phòng trên tầng hai, xin vui lòng đi cùng tôi lên tầng." Bằng không tầng một sắp biến thành chiến trường thảm khốc.
Xinh đẹp như thế đủ để khiến những yêu ma quỷ quái tâm chí bất kiên định này mất trí.
Phạm Vô Cứu bất mãn ngẩng đầu lên: "Vì sao tôi phải ký sổ, hắn được free?"
Mạnh Vãn liếc mắt nhìn anh: "Chuyện của mỹ nhân anh bớt quản."
Phạm Vô Cứu: "..." Cái này là nhìn mặt thế giới.
"Chào ngài, phòng ở cần phải đăng ký tên một chút." Mạnh Vãn cầm bút.
Phạm Vô Cứu còn mắc kẹt trong sự mất cân bằng bị đối xử phân biệt, thuận miệng nói: "Medusa."
Mạnh Vãn vừa viết một chữ "Mỹ", bỗng nhiên phát hiện thanh âm không đúng, sắc mặt không tốt nhìn về phía Phạm Vô Cứu: "Anh góp vui cái gì?"
"Hắn vừa tiến vào tất cả mọi người liền hóa đá, chẳng lẽ không phải Medusa sao?" Phạm Vô Cứu có lý có căn cứ.
Mạnh Vãn: Đó chỉ là vì vẻ đẹp mà ngây người, cũng không phải hóa đá theo nghĩa vật lý!
Mỹ nhân tóc vàng ý vị không rõ cười lạnh một tiếng, tựa hồ đối với cái tên này đặc biệt không thích: "Anh dám coi tôi là xà yêu đê tiện kia?"
Mạnh Vãn: "Cho nên ngài là..."
"Venus." Mỹ nhân tóc vàng bỏ lại một cái tên, xoay người phong tình vạn chủng lên lầu.
Một trong mười hai vị thần chính của La Mã, vị thần tình yêu và sắc đẹp, Venus.
Hiện thân của vẻ đẹp.
Mạnh Vãn tay cầm bút dừng lại, kinh ngạc trước thân phận tôn quý của người tới, vội vàng đăng ký xong cùng vị khách hàng lớn này lên tầng.
Phạm Vô Cứu nhìn chằm chằm bóng lưng thướt tha yểu điệu kia, uống một ngụm nước trái cây: "Trách không được xinh đẹp như vậy." Mỹ thần mà, hóa ra là bản chất công việc của người ta, chuyên môn phụ trách dung mạo xinh đẹp như hoa.
"Hắn có đẹp không?" Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng đột nhiên từ trên cao truyền đến.
Phạm Vô Cứu không phát giác gì: "Khách quan mà nói, có đẹp."
Chờ đã, tại sao âm thanh này lại quen thuộc như vậy?
Phạm Vô Cứu quay đầu lại, suýt nữa từ trên ghế cao ngã xuống.
"Lão lão lão Bạch?! Sao em lại ở đây?"
Phải biết rằng Tạ Tất An không thích mùi rượu, không thích môi trường ồn ào, cũng không đặt chân vào quán bar.
Ngay cả Phạm Vô Cứu cũng không thường xuyên đến.
Hôm nay Phạm Vô Cứu đến, vẫn là bởi vì có chút tâm sự nghẹn lâu, dù sao cũng phải mượn rượu giải sầu một chút.
Nhưng thật sự đến nơi này, thủy chung nhớ thương Tạ Tất An không thích, chỉ dám gọi một chai wahaha, cuối cùng vẫn chọn nước trái cây.
Không nghĩ tới Tạ Tất An cũng phá lệ đến quán bar.
Thanh niên mặc một thân áo sơ mi trắng, xương cổ tay mảnh khảnh cài cúc áo tinh xảo, thận trọng tao nhã tựa như quý công tử.
Mặt mày như họa, lạnh lùng như sương, thân dài như hạc đứng, không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Tạ Tất An nhìn anh, một lúc lâu sau, câu ra một tia cười cực nhạt: "Anh ngược lại diễm phúc thật lớn."
Thanh âm trước sau như một bạc lạnh, chỉ là lần này tự dưng làm cho Phạm Vô Cứu sợ hãi.
Ánh mắt thanh niên rũ xuống dừng lại trên người anh, tựa tiếu phi tiếu.
"Không quấy rầy diễm phúc của anh chứ?"
........!
() Wahaha
() Sảng Oai Oai
.....????????????????????????????????.....!
NTT.