Ăn no uống đủ, Thanatos đi từ nhà hàng ra, đang muốn mở cửa sau thì Diêm La đã dẫn đầu mở cửa trước ra, ý bảo Thanatos ngồi ghế lái phụ.
"......"
Thanatos không giỏi từ chối, mặc dù khoảng cách giữa ghế phụ và ghế lái làm cậu nghẹt thở nhưng cậu vẫn ngồi vào.
Khoảng cách quá gần có thể khiến Thanatos cảm thấy khó chịu.
Vừa rồi ngồi chung một cái bàn trong nhà hàng lớn như thế, cậu cũng chọn một vị trí xa Diêm La nhất.
Thanatos ngồi ở ghế phụ, như ngồi trên đống lửa.
"Sau này cứ ngồi chỗ này đi." Diêm La khởi động xe, "Người có thể lên xe của tôi cũng chỉ có một mình cậu."
Ăn xong một bữa cơm, Diêm La rất thương yêu đứa nhỏ tự kỷ này.
Đám thuộc hạ của anh đều hoạt bát ầm ĩ không bớt lo lắng, duy nhất có tính tình Bạch Vô Thường yên tĩnh một chút, cũng mạnh đến mức có thể một mình đảm đương một mặt trận.
Lần đầu tiên Diêm La nhìn thấy một Thanatos như vậy.
Đương nhiên sức mạnh của Tử Thần cũng cường đại, nhưng phương diện sinh hoạt này thật sự cần người quan tâm, tính cách an tĩnh nội liễm, còn hay sợ sệt.
Cảm giác này giống như đại ca đã quen với mấy con gấu ầm ĩ nhà mình, bỗng nhiên có một em trai ngoan nhà hàng xóm, ăn nhờ ở đậu, không nơi nương tựa, Diêm La nhìn thấy luôn muốn quan tâm một chút.
Trước đó một tháng, Thanatos cũng không bước nổi ra ngoài cửa hai bước, nếu không có người chủ động mời, có thể ở trong phòng đến dài đằng đẵng.
Thế giới bên ngoài đẹp như vậy, trong phòng ấm ức làm sao được? Sau này Diêm La định dẫn Thanatos đi ra ngoài dạo chơi, tận lực hết mình với tư cách chủ nhà.
Thanatos ngỡ ngàng nghĩ: Còn có sau này?
Một lần đã đủ để lấy mạng cậu.
Thanatos muốn nói không cần sau này, lại nghĩ đến không chừng lời mời của Diêm La chỉ khách khí, cậu nghiêm túc từ chối ngược lại có vẻ rất quan trọng hoá vấn đề.
Vì vậy, cậu im lặng.
Cậu nghiêng đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người cậu, lại bị áo choàng đen ngăn cản.
"Ngon không?" Đột nhiên Diêm La hỏi.
Thanatos quay đầu lại, suy nghĩ một chút rồi nói, "Ngon."
Diêm La cười nói: "Vậy sau này có muốn ra ngoài ăn nhiều đồ ăn ngon hơn không?"
Thanatos quay đầu về, lần này giọng nói nhẹ hơn rất nhiều: "Không muốn."
Muốn ăn nhiều thức ăn ngon hơn, nhưng không muốn đi ra ngoài.
Giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều, rõ ràng là muốn ăn.
Diêm La cười mỉm.
Không có vị thần nào có thể thoát khỏi ẩm thực Trung Quốc.
Ví dụ phòng có một gia đình ba người, lý do ở lại phần lớn là vì thức ăn ngon.
Diêm La trêu chọc cậu: "Tiểu yêu quái, đừng ngại, trong nhà anh mở nhà hàng, muốn ăn cái gì cũng có."
Thanatos nghẹn nửa ngày, vẫn cảm thấy cần phải sửa chữa, thấp giọng nói: "Không phải tiểu yêu quái."
"Vậy gọi cậu là Tiểu Tử Thần?" Diêm La rất biết lắng nghe "Vừa mới nhìn thấy tay cậu nhỏ hơn tôi một vòng."
Thanatos quay đầu lại: "Không phải."
"Nếu không so sánh xem?" Diêm La nói xong liền đưa một tay tới.
Ngón tay Diêm La thon dài, màu da ngọc bạch, rõ ràng thuộc về xương khớp người lớn, giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.
Thanatos chỉ liếc mắt một cái đã biết mình sẽ thua không thể nghi ngờ.
Mặc dù là đời thần thứ hai có vai vế rất cao, nhưng Thanatos vĩnh viễn là bộ dáng thiếu niên.
Vô luận chiều cao, hình dáng hay chiều dài ngón tay, đều kém Diêm La hình dáng đàn ông trưởng thành, càng giống như một pho tượng tinh xảo nhỏ nhắn.
Diêm La hoàn toàn có thể dùng lòng bàn tay bọc tay cậu ở bên trong.
Tay Thanatos cũng không vươn ra khỏi áo choàng, dùng hành động tỏ vẻ không so sánh.
Cậu cũng chống lại tiếp xúc thân mật với người khác.
"Không so sánh coi như cậu nhận thua." Diêm La cười gọi, "Tiểu Tử Thần."
Thanatos chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không nghe thấy.
Sau ngày đó, Diêm La lại có thêm một sở thích mới, chăm sóc Tiểu Tử Thần.
Nhiều món ăn ngon như vậy không đi thưởng thức, cũng quá đáng tiếc.
Diêm La đã quyết tâm chăm sóc em trai tự kỷ này, đương nhiên là anh không thiếu sơn hào hải vị.
Mỗi ngày anh gọi rất nhiều đồ ăn giao đến chung cư, đặt trong phòng khách rồi chia sẻ với Thanatos.
Thanatos ngượng ngùng không định nhận, Diêm La lại bày ra bộ mặt phúc hắc, lắc quạt cười nói: "Tiền không dễ kiếm như vậy, chỉ nói chuyện với nhau chưa đủ, cậu còn phải cùng ăn cùng chơi.
Cho cậu ăn thì phải ăn."
"Không được từ chối, nếu không trừ tiền."
Sao lời này nghe như thế nào cũng không đứng đắn? Chỉ thiếu ngủ cùng.
Vì để cho Thanatos có thể ăn một miếng cơm nóng, Diêm La không tiếc tự hủy hình tượng quân tử, cũng rất hao tâm tổn trí.
Không có biện pháp, ai bảo em trai hàng xóm này ngoan ngoãn làm cho anh thương yêu chứ.
Thanatos có chỉ số IQ cao nhưng không sâu sắc, lại tin tưởng, coi việc ăn uống như một công việc, như vậy gánh nặng tâm lý sẽ ít đi rất nhiều.
Trong lòng cậu vẫn rất cảm ơn Diêm La cho cậu một công việc như vậy, để cậu có thể ăn được rất nhiều đồ ăn ngon.
Trước đây Thanatos chưa từng thử, một khi đã nếm qua, liền có ham muốn thế tục —— ít nhất có ham muốn ăn uống.
Bởi vì thật sự rất ngon.
Một tuần trôi qua, Diêm La mang các loại mỹ thực phong phú cho Thanatos nếm thử, cũng gần như thăm dò khẩu vị của Thanatos.
Tiểu Tử Thần chậm chạp còn chưa phát hiện, về sau, mỗi ngày ba bữa đều là theo khẩu vị của cậu mà làm, nói là ăn ké cùng anh, càng giống như Diêm La ăn ké cùng cậu.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, dù có lạnh nhạt như thế nào cũng sẽ quen thuộc.
Thanatos cọ cơm của Diêm La, cũng ngoan ngoãn chịu trả lời vấn đề của Diêm La, còn có thể nói một câu dài.
Mặc dù chỉ phụ trách trả lời không chủ động đặt câu hỏi, cũng tốt hơn tháng đầu tiên gặp anh là trốn.
() Nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
"Sứ giả Câu Hồn của chúng tôi là Hắc Bạch Vô Thường, sứ giả của Hy Lạp chỉ có một mình cậu à?" Hiện tại Diêm La không có việc gì sẽ tán gẫu với Thanatos.
"Ừ." Đơn thuần chỉ thu hoạch linh hồn mà nói, quả thật chỉ có một Tử Thần.
"Chỉ câu hồn á? Thế còn thân thể thì làm sao?" Diêm La rất tò mò về câu trả lời cho câu hỏi này.
Đạo giáo phương Đông nói con người có ba hồn bảy phách.
Có hồn không phách thì thành si ngốc, có phách không hồn thì là người thực vật.
Không có hồn, thân thể vẫn còn sống, cũng không tính là hoàn toàn tử vong.
"Anh trai tôi là Thần ngủ, hắn sẽ làm cho con người rơi vào ngủ dài." Thanatos trả lời.
Phương Tây không có hồn phách, chỉ có linh hồn.
Thanatos gặt hái linh hồn, nhưng chỉ có như vậy thì thật sự cơ thể con người sẽ không chết, vì vậy cần Thần ngủ Hypnos để cho cơ thể ngủ dài.
Hắc Bạch Vô Thường một người câu hồn, một người đoạt phách.
Tử Thần với Thần ngủ một người câu linh hồn cho rời khỏi thân thể, một người làm cho thân thể ngủ dài.
Nguyên tắc thật sự là như nhau.
Làm rõ sự khác biệt giữa sứ giả Câu Hồn, Diêm La lại nói: "Địa phủ Hoa Hạ có Tứ Đại Phán Quan, thưởng thiện ty Ngụy Chinh, phạt ác ty Chung Quỳ, sát tra ty Lục Chi Đạo, âm luật ty Thôi Giác.
Minh Giới Hy Lạp cũng có trách nhiệm tương tự sao?"
Thanatos nói: "Có ba Phán Quan là Minos, Rhadamanthus và Aeacus, những người xét xử phán quyết tư tưởng, lời nói và hành vi."
Nhưng ba Phán Quan này cũng không phải thân tín của Minh Vương Hades, bởi vì bọn họ đều là con trai của Zeus, là Zeus phái tới.
Hades không dám tin tưởng họ.
"Vậy có thứ gì giống canh Mạnh Bà không?"
Thanatos luống cuống, cậu không biết canh Mạnh Bà là gì.
"Uống canh có thể làm vong hồn quên đi kiếp trước, uống xong là có thể luân hồi chuyển kiếp, một lần nữa đầu thai ở dương gian." Diêm La nhìn ra Thanatos không biết, đầu tiên là giải đáp cho Tiểu Tử Thần, trả lời xong lại thuận tiện giải thích hoang mang của cậu, "Hẳn là không có.
Ngược lại tôi quên mất, phương Tây không có luân hồi chuyển kiếp.
Hoa Hạ chúng tôi rất chú ý luân hồi của lẽ trời, ác quỷ đánh vào mười tám tầng địa ngục chịu phạt, còn lại có thể đầu thai trở về nhân gian, sống một cuộc đời mới."
Thanatos cũng là lần đầu tiên nghe nói sau khi người chết còn có thể đầu thai một lần nữa về trần gian, cậu nhẹ giọng nói: "Linh hồn vào Minh Giới không thể trở về trần gian nữa, trải qua phán quyết của Phán Quan, tội ác sẽ đi tới địa ngục thống khổ Tartarus, thiện lương sẽ đi đến thiên đường Elysee."
Diêm La đột nhiên nhìn cậu cười.
Thanatos không rõ nguyên nhân, không hiểu Diêm La đang cười cái gì, lại bị cười đến khó hiểu quẫn bách.
Nếu như không có áo choàng đen ngăn cản, Diêm La sẽ nhìn thấy hai má và lỗ tai Tiểu Tử Thần đỏ lên.
"Tiểu Tử Thần." Diêm La cười tủm tỉm nói, "Hiện tại cậu có thể nói rất nhiều."
Thanatos: "..."
Có lẽ cậu đã bị mua chuộc bởi tiền bạc và thức ăn.
Hơn nữa...!Diêm Vương phương Đông rất thân thiện, ở chung với anh sẽ không cảm thấy quá mức sợ hãi, ngược lại còn rất thoải mái, bất tri bất giác thay đổi rất nhiều cách nói chuyện.
Nhưng sợ xã hội của Tử Thần là từ trong xương cốt, vẫn không thể bình thản tự nhiên.
Diêm La cũng không nóng lòng nông nổi.
Mỗi ngày anh sẽ ăn cơm với Tiểu Tử Thần, nói chuyện phiếm, xoát độ hảo cảm, thời gian ở với bạn cùng phòng trôi qua không tồi.
Anh có thể cảm giác được mỗi ngày Tiểu Tử Thần dần buông lỏng phòng bị với anh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, bởi vì Thanatos không chịu cởi áo choàng đen của cậu xuống.
Hình như áo choàng này là phòng tuyến của cậu, cách ly Tử Thần với thế giới, mặc dù cậu ở trần gian nhưng vẫn đặt mình trong bóng tối, như vẫn còn ở Minh Giới không thấy mặt trời kia.
Diêm La cảm thấy không phải Thanatos chống đối anh, mà là...!nói theo cách hai, Tử Thần đang chống đối thế giới này.
Không muốn tiếp xúc với thế giới, cũng không muốn đặt chân vào biển người.
Nỗi sợ hãi xã hội của con người có yếu tố sinh lý, nhưng Thanatos là một vị thần, thần không có sinh lão bệnh tử, nỗi sợ hãi xã hội chỉ có thể là yếu tố tâm lý.
Tại sao lại có tâm lý như vậy?
Diêm La muốn tìm ra nguyên nhân, đúng bệnh hạ thuốc.
Tiểu Tử Thần rất đáng yêu, nên vui vẻ đi ra ngoài chơi, thay vì cả ngày quấn mình trong áo choàng đen tự phong bế bản thân.
Hướng ngoại và hướng nội đều là một loại tính cách bình thường, rõ ràng Thanatos không phải là hướng nội bình thường, nhất định có khúc mắc gì đó.
Diêm La thăm dò mời Thanatos ra ngoài chơi.
Mấy ngày nay quan hệ của anh với Thanatos tiến triển không tệ, có thể chia sẻ thức ăn, có thể tiến hành giao tiếp bình thường, coi như là bạn bè.
Trong trí tưởng tượng của người phàm, Tử Thần luôn đồng nghĩa với sự đáng sợ, chân chính ở chung mới biết được, Tiểu Tử Thần một chút cũng không đáng sợ, còn rất đáng yêu.
Nhưng trong cuộc sống hàng ngày Thanatos rất nhẹ nhàng và yên tĩnh, luôn luôn không giỏi từ chối, cho thấy một sự kháng cự mạnh mẽ với đề nghị đi ra ngoài.
Mặc kệ Diêm La nói gì mà ánh mặt trời bên ngoài có bao nhiêu rực rỡ, thời tiết như vậy hẳn là nên đi ra ngoài một chút, dưới tầng hoa nở đẹp cỡ nào, công viên gần đó có bao nhiêu tuyệt vời...! Thanatos cũng không chịu ra ngoài, còn dùng áo choàng đen quấn chặt mình, về phòng ngủ co lại thành một cục nhỏ trên giường, ngay cả Diêm La cũng không muốn gặp.
Diêm La bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tha kế hoạch.
Xem ra ngày đó Thanatos có thể chủ động ra ngoài tìm việc làm, là do đường cùng.
Nếu không trả được tiền thuê nhà lưu lạc trên đường phố, giờ phải tiếp xúc với đám đông, đó là một nỗi kinh hoàng thật sự với Thanatos.
Hiện tại không cần thiết, đương nhiên là đánh chết cũng không ra ngoài.
Thanatos không tình nguyện, Diêm La cũng không thể miễn cưỡng.
Về lý do sợ xã hội của Thanatos, anh phải đi đến phòng để hỏi.
Các vị Thần Hy Lạp sẽ biết nhiều hơn anh một chút.
Trong phòng ngủ, Thanatos nghe được động tĩnh Diêm La rời đi, biết hôm nay tránh được Diêm La mời ra ngoài chơi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hơi mất mát.
Thanatos xuống giường, đi đến cạnh giường kéo rèm cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Bầu trời rất xanh, những đám mây rất trắng, những bông hoa ở tầng dưới của khu phố đang nở rất đỏ, thế giới đầy màu sắc.
Thanatos vươn một bàn tay nhợt nhạt từ áo choàng của mình ra để ngăn cản nó trước mắt mình, nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua các ngón tay.
Cậu đã nhìn nó rất lâu.
Trần gian tốt đẹp như vậy, bạn bè cũng thân thiện như thế, làm sao có thể không động tâm.
Nhưng cậu chính là không có dũng khí bước ra ngoài.
Thanatos kéo rèm cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng mờ nhạt lần nữa, cậu quay về giường, bọc áo choàng đen chặt chẽ hơn, giống như muốn rơi vào bóng tối không ranh giới.
Minh Giới có bóng tối vĩnh hằng, cô độc và yên tĩnh, ngoại trừ Minh Thạch Lựu thì bên ngoài không có một ngọn cỏ, hoang vắng lại không thú vị.
Ở lâu rất áp lực, đại khái không tính là thích.
Chỉ là thói quen thôi.
Nhưng ở một mặt khác, Thanatos lại rất thích Minh Giới.
Trong lòng cậu khao khát ánh mặt trời, hoa tươi, trần gian, nhưng cũng chống cự với mặt trời, hoa và trần gian.
Cái trước không thể đánh bại cái sau, khát vọng tâm hồn không thể chống lại nỗi sợ hãi khắc cốt mà ghét bỏ.
Có lẽ là chán đời, có lẽ là ghét bản thân.
Thanatos cũng không xa lạ với trần gian, từ khi cậu sinh ra, mỗi ngày cậu đều phải qua lại giữa Minh Giới, mang linh hồn đã chết vào Minh Phủ.
Khi cậu đến với trần gian, với con người, thường có nghĩa là cái chết đến.
Con người không chào đón cậu.
Các vị thần khác có thể sử dụng thần chức của họ để mang lại lợi ích cho con người, con người cầu nguyện tình yêu và vẻ đẹp với vị Thần tình yêu, cầu nguyện thuận buồm xuôi gió trở về với vị Thần biển, và anh trai Hypnos của cậu, được cầu nguyện cho một giấc mơ đẹp.
Con người cầu nguyện với Tử Thần là không đưa họ đi.
Nhưng mang bọn họ đi, mới là thần chức của Tử Thần.
Trần gian phồn hoa náo nhiệt đều không liên quan đến Tử Thần, nơi cậu tới chắc chắn sẽ hoang vu tĩnh mịch.
Con người sợ cái chết, ghét cái chết, hận không thể tránh xa cái chết.
Cho nên Tử Thần cũng sợ trần gian, ghét trần gian, hận không thể rời xa trần gian.
Sự xuất hiện của cậu luôn luôn mang lại vĩnh biệt, xui xẻo và bất hạnh, mang lại cho mọi người tuyệt vọng, buồn bã, khóc lóc, tất cả mọi người đều tức giận và nguyền rủa cái chết.
Thanatos không muốn đi đến trần gian, mặc dù có ánh nắng mặt trời, thế giới nhộn nhịp xinh đẹp.
Cậu thích vẫn ở trong bóng tối Minh Giới, điều đó đồng nghĩa với việc không có ai chết.
.