Tạ Tất An đột nhiên tỏ tình, phản ứng đầu tiên của Phạm Vô Cứu là không thể tin được, nhưng cũng bởi vậy, cảm xúc bành trướng, trong đó xen lẫn bao nhiêu vui mừng hiếu thắng, chỉ có chính anh biết.
Đáng tiếc còn chưa kịp cao hứng, đã bị chân tướng mũi tên tình yêu dội nước lạnh, làm cho tâm tình anh nhảy nhót nhanh chóng bình phục lại.
Anh đem một tia mất mát kia che giấu thật tốt, nhất thời còn không biết làm thế nào để trở về đối mặt với Tạ Tất An trúng mũi tên, dứt khoát quyết định xuống lầu mua bữa sáng trước, trên đường gió thổi cho bình tĩnh lại.
Thức ăn của người phàm đối với quỷ thần không phải là cần thiết để sinh tồn, nhưng lại có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống của cái bụng rất tốt.
Venus dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn Phạm Vô Cứu xuống lầu.
Cupid bay ra khỏi phòng tò mò hỏi: "Ba ơi, tại sao ba phải nói chuyện Bạch Vô Thường trúng tên cho anh ấy biết vậy?"
Như vậy Hắc Vô Thường chẳng phải hiểu lầm Bạch Vô Thường là bởi vì trúng tên mới thích anh, không dám dùng thật tâm đáp lại sao? Nhưng Bạch Vô Thường rõ ràng đã sớm thích anh.
"Bọn họ là người quen cũ, Bạch Vô Thường tính tình đại biến, cho dù ba không nói, Hắc Vô Thường chẳng lẽ nhìn không ra sao? Chính anh ấy ở đó nghi ngờ, càng sẽ giữ khoảng cách.
Cupid con phải biết rằng tình yêu có rất nhiều loại, thầm mến là một trong những loại cẩn thận nhất, không có % xác nhận can đảm quyết đánh đến cùng căn bản không dám bước ra khỏi bước đó." Ái thần Venus bắt đầu truyền đạt tri thức tình yêu cho Tiểu Ái Thần, "Hiện tại ba trực tiếp nói rõ Bạch Vô Thường chính là bởi vì trúng tên yêu anh ấy, anh ấy trốn tránh chính là sẽ làm cho Bạch Vô Thường khổ sở, anh ấy khẳng định không nỡ để cho Bạch Vô Thường không vui, ngược lại sẽ giả vờ cùng Bạch Vô Thường yêu đương.
Nếu là thật giả ý còn tốt, nhưng anh ấy lại có một tấm chân tâm."
"Anh ấy tự cho là có thể khống chế tốt thước đo, nhưng thứ tình yêu này, một khi tới gần, nhất định sẽ rơi vào tay giặc, không ai có thể toàn thân trở ra."
Cupid nhấc tay phản đối: "Nhưng Ba ơi, Ba liền từ vị Thần Hy Lạp toàn thân trở ra."
Vị thần của tình yêu và vẻ đẹp được sinh ra bởi ham muốn tình yêu và vẻ đẹp, phong lưu đa tình, và cũng tàn nhẫn nhất.
Hắn có thể đi phiêu du sung sướng với các vị thần để lây nhiễm tất cả, không dừng lại bất kỳ ai.
Venus không trả lời.
Hắn nhớ tới mảnh biển xanh mênh mông vô tận kia, cùng đôi mắt thâm trầm màu xanh như biển nữa.
Đôi mắt đó đầy hình ảnh phản chiếu hắn, kéo hắn từ núi Thần xuống đáy biển đắm chìm.
Hắn giãy dụa mấy trăm năm, vạch nước ra hít thở không khí trong lành, cũng từng cho rằng mình toàn thân trở ra.
Cho đến khi đôi mắt này xuất hiện trong giấc mơ của hắn bao đêm, hắn phát hiện ra rằng hắn không bao giờ thoát khỏi biển.
Đó là nơi hắn sinh ra, cũng là nơi hắn chôn thân.
Phạm Vô Cứu mua xong bữa sáng trở về, đứng trước cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi, ở đáy lòng mặc niệm.
Tĩnh tâm như nước, tĩnh tâm như nước.
Lão Bạch bây giờ là trong mũi tên vàng của tình yêu, không thể coi bất cứ hành vi nào của cậu là thật.
Phạm Vô Cứu xây dựng tâm lý xong, kéo tay cầm mở cửa.
Tạ Tất An đã tỉnh, ngồi xếp bằng trên giường, tóc dài xõa lộn xộn, rũ mắt ngẩn người.
Cánh môi đỏ nhạt mím lại, má hơi phồng lên, bộ dáng lười biếng lại mờ mịt, giống như một bên ngoan ngoãn chờ chủ nhân về nhà, một bên tức chủ nhân trở về muộn.
Phạm Vô Cứu tĩnh tâm như...!Moá, trái tim có bằng phẳng như nước nổi đâu, quả thực như nai con chạy loạn.
Thật là đáng yêu! Quá đáng yêu rồi!! Khi còn sống có thể nhìn thấy biểu tình ngốc nghếch của lão Bạch như thế.
Phải biết rằng Tạ Tất An ngàn năm đều là một bộ dáng bình tĩnh trấn định, phảng phất chưa bao giờ gặp phải vấn đề nan giải.
Mà hiện tại nguyên nhân khiến Tạ Tất An lộ ra biểu tình này chỉ là...!Cậu tỉnh lại không tìm được Phạm Vô Cứu.
Nghe được động tĩnh đẩy cửa, Tạ Tất An ngước mắt nhìn, bình tĩnh hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Phạm Vô Cứu ho khan một tiếng, trói nai con đang nhảy loạn trong lòng lại, nhấc túi ăn sáng trong tay lên: "Đi mua bữa sáng cho em."
Anh đặt bánh bao nóng hổi và một chai wahaha trên bàn cạnh giường ngủ: "Ăn khi còn nóng."
Tạ Tất An nhìn lướt qua, ghét bỏ nói: "Không ăn."
Phạm Vô Cứu hỏi: "Vậy muốn ăn gì?"
"Muốn bánh ngọt và trà sữa."
Phạm Vô Cứu khóe miệng giật giật.
Lão Bạch trước kia làm tiên chỉ kém ăn cánh hoa uống sương sớm, ở nhân gian thích uống wahaha, trúng một mũi tên ngay cả khẩu vị cũng thay đổi?
"Tôi đi mua cho em." Phạm Vô Cứu nói xong liền muốn xoay người.
Tạ Tất An thấy anh lại muốn đi, nhướng mày: "Quên đi, lần sau vậy."
Phạm Vô Cứu quay trở về, Tạ Tất An đã cầm lấy một cái bánh bao kim sa, từng miếng từng miếng nhỏ ăn.
Ăn vài miếng liền buông xuống, hai tay cầm chai nước uống một ngụm wahaha, lại đem wahaha buông xuống, cầm lấy bánh bao kim sa cắn vài miếng, bộ dáng phi thường cố gắng ăn uống.
Phạm Vô Cứu cười đùa: "Em không thể một tay cầm một thứ?"
Tạ Tất An lạnh lùng nói: "Anh quản tôi."
Phạm Vô Cứu: "..." Được, lão Bạch tùy hứng, anh quản không được.
Tạ Tất An cắn một miếng bánh bao kim sa, cắn có một chút vỏ, nửa ngày ngay cả kim sa cũng không nhìn thấy.
Phạm Vô Cứu nhìn không nổi: "Kỳ thật em không muốn ăn, cũng có thể không ăn."
Tạ Tất An nỗ lực tiêu diệt bánh bao: "Không được lãng phí lương thực."
Phạm Vô Cứu không cần suy nghĩ: "Cho tôi ăn cũng được."
Tạ Tất An lập tức đưa tới, cũng đem wahaha uống một nửa cho anh: "Cảm phiền cùng nhau giải quyết."
Phạm Vô Cứu: "..."
Tuy nói anh em không khách khí, nhưng lão Bạch xưa nay có sở thích sạch sẽ chưa bao giờ đem thức ăn đã ăn cho người khác, đó là biểu hiện mà cậu cho là thất lễ.
Đương nhiên lão Bạch trước kia, cũng sẽ ngoan ngoãn đem thức ăn toàn bộ ăn hết.
Đây là lần đầu tiên, Tạ Tất An không chút khách khí để cho Phạm Vô Cứu hỗ trợ giải quyết thức ăn thừa, xem ra đúng là quan hệ kéo gần một mảng lớn.
Hoặc là lão Bạch sau khi trúng tên, đã triệt để phóng thích bản thân.
Phạm Vô Cứu nhìn bánh bao trong lòng bàn tay nghĩ, đây có tính là cùng lão Bạch gián tiếp hôn môi hay không?
Sau đó lại nghĩ, tối hôm qua cùng lão Bạch đã trực tiếp hôn môi rồi.
Sau đó nghĩ lại tiếp, nghĩ cái gì nữa...!Đều là bởi vì trúng tên, là giả.
Nhưng cái bánh bao kim sa này, thật sự là bánh bao ngon nhất đời anh từng ăn.
Chai wahaha này, cũng là wahaha ngọt ngào nhất anh uống qua.
Thầm mến là hèn mọn như vậy.
Phạm Vô Cứu ăn sáng xong, quyết định ngồi xuống nói chuyện với Tạ Tất An.
Anh biết Tạ Tất An hiện tại trúng tên, coi cậu như người yêu, nói chuyện khác cũng vô dụng, trừ phi anh đáp ứng yêu đương.
Anh cũng sẵn sàng đồng ý.
Trong đó có tâm tư của anh, cũng vì không muốn lão Bạch trong khoảng thời gian này thương tâm.
"Lão Bạch, tôi có việc muốn nói với em, chuyện rất trọng yếu." Phạm Vô Cứu ngữ khí không khỏi khẩn trương.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tỏ tình trên thực tế.
Mặc dù biết tuyệt đối sẽ không thất bại, nhưng bởi vì biết rõ nguyên nhân, anh cũng không cao hứng nổi.
Tạ Tất An nhàm chán đến mức chơi đùa với mái tóc dài của mình, quấn quanh đầu ngón tay.
Nghe vậy, đầu ngón tay cậu dừng lại: "Nói về hôn sự của chúng ta?"
Phạm Vô Cứu: "...!Cũng không quan trọng như vậy."
Lão Bạch thật đúng là điên cuồng nhảy lên thanh tiến trình.
Anh vẫn đang suy nghĩ xác định quan hệ yêu đương, đối phương đã nghĩ chuyện lớn cả đời.
Tạ Tất An "Ồ" một tiếng, đổi hướng ngược lại tiếp tục quấn tóc: "Vậy là chuyện gì quan trọng?" Tất cả những điều không liên quan đến tình yêu, đều không quan trọng.
Trúng mũi tên tình yêu, trong não nhất định chỉ có yêu đương.
"Không phải em nói thích tôi sao? Tôi nghĩ, tôi cũng...!Tôi cũng thích em." Phạm Vô Cứu thấp giọng nói, "Chúng ta có thể thử trở thành người yêu."
Tạ Tất An nghiêng đầu: "Thật sao?"
Phạm Vô Cứu nói: "Tôi thích em, đây không phải là lời nói dối."
Cho dù hiệu quả mũi tên biến mất, cậu đem tất cả những chuyện này gọi là đùa giỡn, cũng hy vọng Tạ Tất An nhớ rõ, anh từng nói qua một câu nói thật.
Là khoảnh khắc duy nhất anh can đảm đem tâm sự sâu kín nhất trong ngàn năm qua nói ra.
Đó là anh thích em.
Tạ Tất An quan sát vẻ mặt nghiêm túc của anh, giống như đang suy nghĩ tỉ mỉ.
Cậu đột nhiên ôm lấy Phạm Vô Cứu, cằm đặt trên vai anh, nhẹ giọng nói: "Tôi đáp ứng anh."
"Chuyện trong lòng tôi có anh, tôi cũng chưa từng nói dối."
Cái ôm này kéo dài vài phút, khi tách ra Phạm Vô Cứu còn cảm thấy hoảng hốt.
Vì vậy, bây giờ họ...!Có phải là người yêu không?
Cho dù là gặp dịp diễn trò, từ thân phận anh em chuyển biến thành người yêu, rốt cuộc vẫn có chỗ nào đó không giống.
"Lão Bạch..." Phạm Vô Cứu vừa lên tiếng, liền cảm thấy ngày xưa gọi quen xưng hô này trở nên không thích hợp.
Gọi huynh đệ lão Bạch, vậy không thể bình thường hơn.
Gọi bạn trai lão Bạch, liền có vẻ quá khách khí.
Người yêu nên dùng nickname thân mật mới đúng.
Diễn kịch phải trọn vẹn, Phạm Vô Cứu suy nghĩ một chút, trưng cầu ý kiến: "Sau này gọi em là Tiểu Bạch thế nào?"
"Không tốt lắm." Tạ Tất An nói, hàng xóm phía Đông nuôi một con chó cũng gọi là Tiểu Bạch."
Phạm Vô Cứu chần chừ: "Vậy tôi đổi một cái ——"
"Bất quá hàng xóm phía Tây nuôi một con chó tên là Tiểu Hắc, tôi cũng gọi anh như vậy, hai chúng ta hòa nhau, tôi cũng không để ý." Tạ Tất An bổ sung.
Phạm Vô Cứu: "..."
Tổ tông của anh ơi, chúng ta biến thành người yêu, không phải biến thành cừu nhân, hà cớ gì phải thương tổn lẫn nhau.
Tạ Tất An lại nói: "Tiểu Hắc kia rất đáng yêu, tôi vẫn rất muốn nuôi một con."
Phạm Vô Cứu lập tức nói: "Em nuôi tôi là đủ rồi, tôi chính là Tiểu Hắc của em." Không thể để cho những thứ khác thu hút sự chú ý của bạn trai.
Phạm Vô Cứu thích ứng nhanh chóng với thân phận mới, dù sao anh cũng đã nghĩ đến vị trí này rất lâu.
Vì vậy, cách xưng hô mới đã được quyết định.
Có vẻ như không có nhiều sự khác biệt, chỉ cần thay đổi từ "lão" sang "tiểu".
Có lẽ bởi vì tình yêu làm cho con người suy giảm trí thông minh.
Sau khi trở thành một cặp, những việc ở cùng một chỗ mở khoá rất nhiều.
Chuyện đầu tiên, đem tất cả mọi thứ trong phòng đổi thành phòng tình nhân.
Phạm Vô Cứu phát hiện anh hoàn toàn có thể bỏ qua bước này.
Bởi vì họ sống trong cùng một căn hộ, đồ nội thất và nhu yếu phẩm hàng ngày là mua thống nhất.
Tất cả các loại ly, bàn chải đánh răng, lược, dép, ga trải giường, chăn và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác đều giống hệt nhau, sự khác biệt chỉ là màu đen, Tạ Tất An là màu trắng.
Tiếp theo, thay đổi tất cả quần áo trong tủ quần áo của bạn thành quần áo tình nhân.
Phạm Vô Cứu phát hiện bước này vẫn có thể bỏ qua.
Quần áo làm việc Vô Thường của bọn họ vốn là trang phục tình nhân một đen một trắng giống nhau, thoát khỏi quần áo tình nhân.
Về phần thời trang hiện đại hàng ngày, cũng đều là đen trắng một màu một kiểu.
Mỗi một bộ quần áo màu đen trong tủ quần áo của anh đều có thể tìm được màu trắng tương ứng trong tủ quần áo của Tạ Tất An.
Bởi vì họ thường mua quần áo là trực tiếp mua hai phần.
Bước thứ ba, hình đại diện mạng xã hội thay đổi thành ảnh của cặp tình nhân, vòng bạn bè gửi ảnh chụp chung với người yêu, nhận được lời chúc phúc của bạn bè.
Phạm Vô Cứu lấy điện thoại di động ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Tất An được đặt trên đầu.
Avatar của bọn họ đều dùng hình kinh điển mặc trang phục Vô Thường, đặt cùng một chỗ thập phần tình nhân.
Vòng bạn bè đã gửi cho nhau hàng chục ngàn bức ảnh chụp chung, đến mức bạn bè nhìn thấy cũng lười like, thậm chí có thể còn ẩn bọn họ.
Phạm Vô Cứu có một khoảnh khắc mờ mịt.
Anh cảm thấy bọn họ đã sớm bỏ qua thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, tiến vào phương thức chung sống hàng ngày của vợ chồng già.
Vì vậy, sự khác biệt giữa anh em và người yêu là gì?
.....????????????????????????????????.....!
NTT.