Vào được bên trong, Xương Uy cẩn thận đặt Huệ Nha xuống sàn nhà, rồi anh thả mình xuống cạnh đó, thở dốc.
Căn nhà này có dạng hình trụ tròn, các vách tường và mái vòm đều được làm từ kính trong suốt, sàn nhà được lát bởi một thứ đá gì đó màu xám trắng. Trong nhà hoàn toàn trống trơn.
Mặc dù đang rất lạnh nhưng Xương Uy vẫn cởi chiếc áo sơ mi của mình ra và đắp lên người cho Huệ Nha, bởi nàng cần nó hơn anh. Xương Uy không phải dạng cơ bắp nhưng thân hình anh rất rắn chắc, nói chung là bắp nào ra bắp đấy. Nước da anh hơi rám nắng, không khiếm khuyết.
Trời đang dần tối. Gió tuyết vẫn quần thảo không ngừng xung quanh căn nhà bé nhỏ. Các vách tường kính cảm giác như thật mỏng manh, có thể bị thổi tan bất cứ lúc nào. Xương Uy ngồi co ro và ngắm Huệ Nha, bởi anh cũng chẳng còn biết làm gì khác vào lúc này. Nàng mang một vẻ đẹp thật dịu dàng, từng đường nét trên gương mặt tựa như những nét vẽ đầy thanh thoát, khiến anh cảm thấy rất dễ chịu và dần vơi đi những lo lắng.
Nhiệt độ càng về đêm càng hạ thấp làm Xương Uy run lập cập, cảm giác như cơ thể mình sắp đóng băng vậy, cái lạnh cắt da cắt thịt đã vượt quá sức chịu đựng của anh rồi. Huệ Nha thì vẫn không có dấu hiệu gì sẽ hồi tỉnh. Giờ chỉ còn một cách duy nhất để giữ ấm cho cả hai người, đó là...
Xương Uy nằm xuống bên Huệ Nha và choàng tay ôm lấy nàng. Hai người chỉ có chung một chiếc áo sơ mi mỏng làm chăn đắp. Nhưng dường như hơi ấm đang dần trở lại.
Tiếng gió vẫn vỗ sầm sập lên những tấm kính. Nằm bên trong căn nhà trong suốt ấy, trông họ chẳng khác gì đang ngủ ngoài trời, giữa cơn bão tuyết điệp trùng, cuồng nộ.
Làn tóc Huệ Nha thật mềm và thơm quá đỗi. Xương Uy ôm nàng chặt hơn và dần thiếp ngủ đi trong mùi hương êm dịu ấy...
...
...
...
Rạng sáng. Bão tuyết đã tan nhưng bầu trời vẫn âm u xám xịt, và những hạt tuyết vẫn rải xuống lác đác. Khung cảnh xung quanh căn nhà kính đã chìm ngập trong một màu trắng, trên mái vòm bám đầy những mảng tuyết dày. Phía xa xa, bức tượng thần khổng lồ vẫn đứng im lìm, buồn thảm.
Xương Uy đang dần tỉnh giấc và cảm thấy rất... ấm. Ấm một cách lạ kì. Anh liền ngồi dậy và kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi người Huệ Nha. Và anh mở tròn cả hai mắt khi thấy nằm sát bên vùng eo của nàng là một... quả trứng.
Một quả trứng rất lớn, dường như là bằng đá, với những đốm màu đỏ sậm.
Xương Uy dùng hai tay cầm quả trứng lên, hơi ấm tỏa ra từ nó đang lan ra khắp cả căn nhà.
Không hiểu quả trứng này ở đâu ra vậy nhỉ? Chẳng lẽ... - Xương Uy quay nhìn xuống Huệ Nha - Chẳng lẽ cô ta... đẻ trứng ư!??
Nhưng anh nhớ rất rõ là đêm qua đâu có xảy ra chuyện gì, anh chỉ nằm ôm cô ta và ngủ thôi mà. Vậy sao lại có... trứng??
Thật quá vô lí!
Xương Uy lại nhìn chằm chằm quả trứng và suy nghĩ trong tâm trạng khá lo âu. Đây là trứng gì nhỉ? Nó sẽ nở ra thứ gì?
"Trả đây." - Một giọng nói trong veo chợt ngân lên.
Xương Uy hơi giật mình. Huệ Nha đã tỉnh lại, nàng đang ngồi dậy khỏi sàn nhà và chìa tay về phía anh. Anh hơi bối rối, nhưng rồi cũng đành trao quả trứng lại cho nàng.
"Quả trứng này là gì vậy?" - Anh hỏi.
"..." - Huệ Nha không đáp, nàng kéo chiếc áo sơ mi lại và khoác trở lên mình.
"Nó từ đâu sinh ra?" - Xương Uy lại hỏi.
"..." - Huệ Nha vẫn chẳng hề để tâm đến anh, nàng khẽ vuốt ve quả trứng.
Thái độ của nàng làm Xương Uy thấy hơi khó chịu:
"Này cô có nghe tôi hỏi không? Sao không trả lời?"
"Ta không nói chuyện với người lạ." - Huệ Nha khẽ nói.
"Người lạ? Thế trả chiếc áo đây." - Xương Uy dứt khoát nói - "Cô đang khoác trên người chiếc áo của tôi đấy."
Huệ Nha chợt đỏ mặt, nàng hơi lúng túng cởi chiếc áo trả cho Xương Uy.
Xương Uy mặc lại chiếc áo. Trong khi Huệ Nha đang nằm nghiêng xuống sàn nhà, nàng co người lại và ôm quả trứng vào trong bụng.
"Cô làm gì vậy?" - Xương Uy nhíu mày hỏi.
"Ấp trứng." - Giọng Huệ Nha trong veo.