Hiện tại Thịnh Thừa Quang ra cửa cũng phải mang theo hộ vệ, tài xế lái xe từ dưới hầm để xe lên đón bọn họ, anh kéo Tử Thời trực tiếp lên xe, sau đó trước sau là bốn chiếc xe chở hộ vệ cùng đi ra ngoài.
Đoạn đường này đi mất tới hơn một giờ, có đoạn đường vòng vèo, lượn vòng rồi lại lượn vòng... Tử Thời có chút choáng váng đầu óc, tựa vào trong ngực Thịnh Thừa Quang ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì xe đã dừng lại ở một chỗ, Tử Thời xoa xoa mắt ngồi dậy, phát hiện bên ngoài trời đã tối, toàn bộ hộ vệ đứng trong gió đêm, không nhúc nhích, cũng không biết là đã đợi bao lâu.
"A... Sao anh không gọi em?" Cô quay đầu lại hỏi người đàn ông đang ngồi một chỗ xem văn kiện, oán giận nói.
"Nhìn em ngủ rất ngon." Anh vừa đúng lúc xem xong tập tài liệu cuối cùng, khép lại tài liệu, gõ nhẹ vào cửa sổ xe, lập tức có hộ vệ mở cửa sổ xe thay họ.
"Đi thôi." Thịnh Thừa Quang nói.
Tử Thời xuống xe đi theo sau liền phát hiện đèn đuốc sáng chói ở bốn phía, là một hội sở lớn trang trí xa hoa tráng lệ, nhìn ra phía xa, trong bóng đêm dãy núi nhấp nhô, rừng núi lớn kéo dài dằng dặc như một con dã thú an tĩnh chờ đợi con mồi... "Đây là... Chúng ta đang ở trong núi sao?"
Thịnh Thừa Quang từ cửa xe bên kia vòng tới, đưa tay dắt tay cô, cười nói "Ừ" một tiếng, "Mùa này trong núi có nhiều đồ để ăn, một lát anh nói chuyện cùng người khác, em chỉ cần ăn no thôi là được."
Oa... Tử Thời hít sâu bầu không khí mới mẻ, cảm khái than thở: "Thế ngoại đào nguyên!" (Chốn bồng lai tiên cảnh)
Như vậy cũng đã vui vẻ đến thế rồi, Thịnh Thừa Quang dắt cô đi về phía trước, lắc đầu cười.
***
Đi qua hội sở ngập tràn ánh sáng xanh vàng rực rỡ, đến lúc vào trong một căn phòng riêng, Thịnh Thừa Quang không thể cười nổi nữa.
Ngồi trong phòng có ba người đàn ông, có hai người trong đó Tử Thời đã thấy qua trong bữa tiệc của Tề Quang, là Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn. Còn một người đàn ông xa lạ khác... Trịnh Phiên Nhiên và Ngôn Tuấn đều có diện mạo cực kỳ anh tuấn, nhưng người đàn ông đứng ở phía bên kia khiến cho người khác không thể dời đi tầm mắt được!
Khí chất đó giống như là ánh trăng sáng thanh tịnh trong đêm đông, cũng có thể là núi băng nghìn năm, sâu thẳm, làm cho người ta cảm thấy xa cách mà rét lạnh, không có cách nào đến gần anh ta, so ra thì Thịnh Thừa Quang quả thực là người đàn ông ấm áp rồi... Trên người núi băng tiên sinh mặc một bộ tây trang cắt may thủ công, giả bộ thông minh chính trực, gọng kính đặt trên sống mũi, anh ta đưa ngón trỏ ra đẩy nhẹ một cái, Tử Thời có cảm giác người đàn ông ấm áp nhà cô dường như hơi run rẩy.
"Thịnh tổng, đã lâu không gặp." Núi băng cười rộ lên rất không có hình tượng.
Thịnh Thừa Quang ấm áp cười khổ: "Học trưởng, cái người này, cười một tiếng cũng làm chân mình mềm nhũn."
"A, nguyên nhân không phải vì cậu trễ hai mươi bảy phút đi!" Núi băng giọng hời hợt nói.
Thịnh Thừa Quang thoạt nhìn hết sức bất đắc dĩ, kéo Tử Thời lại bên người, dịu dàng nhìn cô một cái, dùng âm thanh làm người ta nổi da gà nói: "Cô ấy ngủ thiếp đi ở trong xe, mình đợi cô ấy một lát."
Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn ở đó không biết người nào cười trước một tiếng, chỉ thấy Ngôn Tuấn xa xa nâng chén về phía Thịnh Thừa Quang.
Đây là lần đầu tiên Tử Thời thấy Thịnh Thừa Quang lúng túng như thế, nhìn thấy một người xin khoan dung, cô đơn thuần, cho nên cảm thấy áy náy không dứt, lấy can đảm nói xin lỗi với núi băng: "Thật xin lỗi, là tôi không tốt... Tôi ngủ thiếp đi."
Tử Thời vừa nói xong liền đỏ mặt, tay chân càng luống cuống hơn, lại còn phải giả bộ bình tĩnh. Núi băng nhìn cô một cái, nâng lên khóe miệng nói: "Không quan hệ. Cô không ngủ tôi cũng sẽ tìm cái cớ khác để chỉnh cậu ta."
Thịnh Thừa Quang ha ha cười, nói với Tử Thời: "Không sao, nói đùa với em đấy. Đây là học trưởng của anh lúc đi Anh du học, Trần Ngộ Bạch. Em đã qua thành phố C rồi đúng không? Cậu ấy ở đó." Nói xong anh quay đầu nói với Trần Ngộ Bạch: "Thịnh Tử Thời."
Trần Ngộ Bạch biết thân phận của Tử Thời, nhưng mà khi nghe cái họ này... Nhìn Thịnh Thừa Quang một cái, trong ánh mắt như viết mấy chữ "Cậu thật biến thái"!
Ngôn Tuấn ở bên kia nhìn không nổi, kêu Thịnh Thừa Quang cùng Tử Thời ngồi xuống, rót rượu cho Thịnh Thừa Quang, còn gọi cho Tử Thời nước trái cây.
Anh ta cười nói với Thịnh Thừa Quang: "Cậu nói có cuộc họp hội nghị gia tộc, mình cũng không nỡ để bà xã một người khổ cực ở nhà, vào lúc này cũng có người nói chuyện phiếm cùng cô ấy."
"Vị đó nhà cậu sẽ dạy hư cô ấy." Thịnh Thừa Quang hôm nay hình như là có ý định muốn ăn đòn.
Quả nhiên Trịnh Phiên Nhiên ở một bên lười biếng châm chọc: "Được rồi Ngôn Tuấn, cậu cứ để Trần Ngộ Bạch hôm nay hung hăng dọn dẹp cậu ta một trận, chúng ta xem náo nhiệt sau đó ngoan ngoãn đóng phí tài trợ, tất cả mọi người sẽ không làm trễ việc."
Thịnh Thừa Quang bị nói thẳng ra, cười cười vỗ nhẹ Tử Thời: "Em sang bên kia xem có muốn ăn gì không, bọn anh phải nói chuyện một lát."
Chương 40(2)
Tử Thời đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn chạy ra xa. Ngôn Tuấn thấy vậy liền cười cười nói với Thịnh Thừa Quang: "Tạ Gia Vân quả thực làm việc có chút tàn nhẫn, nhưng cậu cũng không cần làm mạnh tay như thế, nghe lời khuyên của người khác một chút đi... Cô ấy có năng lực đó sao?"
Thịnh Thừa Quang cười không đáp, để Trịnh Phiên Nhiên rót rượu cho mình.
Trịnh Phiên Nhiên liếc anh một cái, không nhịn được hỏi: "Thế bây giờ rốt cuộc là như thế nào?"
"Bên này nhà họ Thịnh bắt đầu lấy lại tinh thần, hai ngày nay đang ép hỏi mình. Nhưng mà bên kia cũng đã trở mặt, tạm thời không cần lo lắng hai nhà liên thủ." Thịnh Thừa Quang tự rót cho mình một ly rượu đầy.
Ngôn Tuấn biết nhiều hơn một chút truyện trong nhà Thịnh Thừa Quang, hỏi: "Cô cậu ở bên kia thế nào?"
"Cô ấy đang ở cữ ở Châu Âu, tạm thời còn chưa biết. Nhưng mà cũng nhanh thôi, sẽ chẳng lừa gạt được lâu."
Chờ đến khi nữ sĩ Thịnh Minh Hoa biết, nhất định sẽ có một cuộc gió tanh mưa máu (nguyên gốc: Tinh Phong Huyết Vũ). Nhưng mấu chốt vẫn là những hạng mục hợp tác giữa hai nhà, mặc dù hai tháng này anh ở Thịnh thị liên tục cố gắng để củng cố địa vị, chuyện lần này cũng bởi vì anh mà ra, phàm là xử lý không tốt là ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, họ có thể công khai đẩy anh ra ngoài, mà lúc đó Tạ gia sẽ vui vẻ đem anh về lột da rút gân.
Cho nên hôm nay mới có việc này: Trịnh Phiên Nhiên chủ trì nhà họ Trịnh là gia tộc đứng đầu thành phố G, cha mẹ của Ngôn Tuấn thì không cần nói, nhà cậu ta điều hành tập toàn Chu thị, rất có trọng lượng ở thành phố G. Cộng thêm Trần Ngộ Bạch cố ý chạy tới đây, anh ta ủng hộ Thịnh Thừa Quang có nghĩa là sáu thiếu gia của Lương thị ủng hộ anh mà nói rộng ra là cả thành phố C đang ủng hộ anh. Có mấy người bọn họ, nhà họ Thịnh cùng nhà họ Tạ ít nhất cũng phải cân nhắc mới dám đụng vào anh.
Giữa mấy người này luôn luôn giúp bạn không tiếc cả mạng sống mà không cần nhiều lời, vừa cạn chén đã là cùng nhau giao hẹn. Uống hết một lượt, Thịnh Thừa Quang đứng lên tự mình rót rượu, Ngôn Tuấn nhìn chén được rót ít như vậy, đùa giỡn nói: "Tạ Gia Vân này thật sự là xinh đẹp nha, không cần đánh mà đã làm vũ khí của người khác phải hạ xuống, tiện nghi gì cũng chiếm."
Trần Ngộ Bạch cũng nghe nói chuyện Thịnh Thừa Quang vui vẻ nhảy vào bẫy của vị hôn thê, lúc này lạnh lùng liếc học đệ một cái nói: "Cậu thật mất mặt."
Thịnh Thừa Quang lại lắc đầu cười, "Mình biết. Nhưng là mình thiếu cô ấy."
"Cậu ngủ cùng cô ta?" (thật là... @@) Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nói, Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn cười phá lên. Thịnh Thừa Quang nhìn người cách đó không xa đang xoa xoa tay nhìn bữa ăn đơn của mình một cái, thấp giọng nói: "Không phải, là chuyện khác."
Cả ba người liền xem thường nhìn anh, Ngôn Tuấn ung dung nói với Trần Ngộ Bạch: "Mình nghe Tần Tiểu Lục có nói ở bên đó các cậu có một người tính cách rất giống Tạ Gia Vân?"
"Cậu nói là Cố Minh Châu sao?" Trần Ngộ Bạch nối nhẹ như mây trôi, "Ừ, không sai biệt lắm thì có năm phần giống Tạ Gia Vân."
Thịnh Thừa Quang: "Học trưởng, cậu như thế là đang vũ nhục mình sao?"
Trần Ngộ Bạch nhấp một ngụm rượu, "Ban đầu cũng là trong nhà Cố Minh Châu gặp chuyện không may, cũng chia tay với bạn trai, cũng là tìm người môn đăng hộ đối. Cậu cũng biết, nhị thiếu gia nhà họ Phương, Phương Phi Trì."
Thịnh Thừa Quang chợt hiểu, Phương Phi Trì vốn là nhân vật phong vân ở thành phố C, sau lại không biết vì lý do gì chạy đến nước Mĩ, anh từng ở Wall Street (phố Wall) đánh thắng một trận giao đấu với cậu ta, kỳ phùng địch thủ, hiểu nhau không cần nói.
"Nhà họ Cố vốn là có liên quan đến xã hội đen, sau đó nhà xảy ra chuyện, Cố Minh Châu trước đưa em gái cho anh cả của mình, sau đó chị ta dựa vào anh cả cùng nhị thiếu gia nhà họ Phương, cứng rắn đưa công ty nhà họ Cố vốn trống rỗng ra thị trường. Trong lúc chị chạy sang Mĩ sinh con trai, nhị thiếu gia nhà họ Phương nuôi không công con không công hộ chị ấy trong sáu năm. Chuyện nhà chị ta được giải quyết, người bạn trai kia cũng quay trở lại, Cố Minh Châu sảng khoái đạp nhị thiếu gia nhà họ Phương qua một bên, mang theo con trai cùng người yêu gương vỡ lại lành. Từ năm đó công ti của nhị thiếu gia nhà họ Phương bắt đầu hoàn toàn rút lui khỏi thị trường Trung Quốc." Trần Ngộ Bạch nói xong, liếc tiểu học đệ một cái. (Hai tiếng "học đệ" và "học trưởng" mình xin phép được giữ nguyên vì khi dùng tiếng việt thì hơi khó, bạn nào nghĩ ra từ khác dùng được thì hãy trả lời mình ở dưới bài nhé)
Thế có uống không?
Trịnh Phiên Nhiên chạm cốc với Ngôn Tuấn: "Thêm một đi, sáu phần giống Tạ Gia Vân."
Thịnh Thừa Quang nghĩ lại về Phương Phi Trì, cũng là cảm khái không thôi.
Ngôn Tuấn liền hỏi Trần Ngộ Bạch: "Đối phó với cô gái kỳ lạ này, Tam thiếu gia có kinh nghiệm gì hay truyền đạt lại cho Thịnh tổng của chúng ta hay không?"
Trần Ngộ Bạch gật đầu một cái.
"Thật ra thì dùng một chiêu là đủ rồi." Anh nhàn nhạt nói.
Ba người học đệ đồng loạt dõi mắt chờ anh ta nói tiếp.
"Đừng động tới cô ta." Môi mỏng của núi băng tiên sinh khẽ mở.
Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn: "Phốc..."
Thịnh Thừa Quang: "Học trưởng, mình chắc chắn là cậu đang vũ nhục mình mà."
***
Những món ăn kia quả thật rất ngon, đều là đồ ăn trong núi, được chế biến vô cùng tinh sảo. Có gà núi được nướng thơm, hai cái đùi gà được Tử Thời ăn hết, vẫn chưa thỏa mãn. Còn có các loại rau trộn hoặc xào, xanh non ngon miệng, Tử Thời gắp hết đĩa này đến đĩa khác, mỗi đĩa vài miếng. Hơn nữa măng mùa này rất non, thịt trộn với nấm và măng làm nhân bánh chẻo, rất tươi ngon, trong chén chỉ có hai miếng nhỏ, Tử Thời mới ăn được hai chén ngượng ngùng muốn ăn nữa, lại lấy cái muỗng múc ăn cơm chan nước súp bào ngư... Cô ăn quá ngon rồi, mấy người đàn ông bên kia liên tiếp nhìn sang.
Người nọ nhà Trần Ngộ Bạch cũng tham ăn, mấy đứa nhỏ nhà Trịnh Phiên Nhiên và Ngôn Tuấn ước chừng khoảng mười tuổi, ba người nhìn Thịnh Thừa Quang bằng ánh mắt thông cảm.
Thịnh Thừa Quang liền cười, gọi bồi bàn đến nói nhỏ với anh ta, bồi bàn đi đến chỗ Tử Thời chuyển lời cho cô. Tử Thời đầu tiên nghe xong có chút sửng sốt, sau đó mặt hồng hồng, ngượng ngùng buông chén đũa xuống.
Trên đường trở về, đầu óc xấu xa của Thịnh tổng vẫn nghĩ về chuyện ban nãy, cảm thấy thú vị, cố ý hỏi cô: "Đồ ăn ở nơi này có ngon không?"
Tử Thời thật thà gật đầu, lại nghiêm túc nói: "Về nhà em cũng sẽ ăn uống thật ngon, sau này anh không cần dắt em ra ngoài đi ăn đâu."
Cô cảm thấy tại vì một bữa cô ăn ít, cho nên Thịnh Thừa Quang cố ý mang theo cô ra ngoài nói chuyện làm ăn.
Thịnh Thừa Quang cũng không có ý muốn tiếp tục trêu chọc cô.
"Anh đưa em tới chủ yếu để bọn họ xem một chút." Người đóng phí tài trợ, ngài tổng giám đốc mới để cho bọn họ được ngắm nữ diễn viên chính một lần. "Ba người họ đều là bạn anh quen khi du học ở Anh. Những năm này có thể nói là quen biết không ít bạn, nhưng đến lúc tìm người đứng ra giúp đỡ lại không có nhiều lắm."
"Trần Ngộ Bạch...." Thịnh Thừa Quang sợ cô nhớ không rõ, cố ý giải thích: "Chính là người đeo kính đó."
"Em biết." Tử Thời tràn đầy nhệt tình giành nói trước: "Người đàn ông núi băng! Anh biết không? Nhìn thấy anh ta em đã muốn vẽ truyện tranh cho thiếu nữ rồi."
Thịnh tổng chợt đen mặt, Tử Thời thấy vậy chợt im lặng, ý bảo: Thịnh tổng, mời anh tiếp tục nói.
Anh nhẫn nhịn, lại nhẹ giọng nói: "Năm đó cô của Trần Ngộ Bạch gả một giáo sư nghèo góa vợ, lại có một con gái riêng, bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi cửa, sau người Trần Ngộ Bạch cưới lại chính là cô con gái riêng ấy, gặp không ít khó khăn. Ngôn Tuấn... là con trai của vị kia." Sau khi Thịnh Thừa Quang giải thích với cô "Vị kia" là vị nào, ánh mắt Tử Thời nhất thời trợn tròn!
"Ngôn Tuấn vốn dĩ có một tương lai thật tốt, chính là vì nhà cậu ta chuyển từ chính trị sang buôn bán. Trịnh Phiên Nhiên là con trai lớn nhà họ Trịnh, Tân Cam mười sáu tuổi đã ở cùng cậu ta, phải qua mười năm hai người mới kết hôn được với nhau. Thời điểm Trịnh Phiên Nhiên cầu hôn đã dùng quyền lợi của mình mua một ngôi sao với giá trên trời, ngôi sao kia vĩnh viễn được gọi là "Tâm can."
Thịnh Thưa Quang hình như không nói đùa, mà thật sự nghiêm túc.
Em xem, bọn họ cũng đã phải trải qua thật nhiều khó khăn, nhưng lại lãng mạn.
Cho nên giữa chúng ta không có gì là không thể.
Nhìn vẻ mặt cô ngơ ngác, trong lòng Thịnh Thừa Quang mềm mại, cầm một cái tay của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Nghĩ gì thế? Nói cho anh nghe một chút."
"Thật sự là... Quá lãng mạn! Em muốn vẽ thật nhiều truyện tranh cho thiếu nữ! Những thứ này cũng có cần thiết phải lãng mạn đến vậy không! Nhất định phải vẽ ra!" Đam mê đang ngủ yên của Tử Thời hoàn toàn thức tỉnh.
Mặt Thịnh tổng... hoàn toàn đen.
Đoạn đường này đi mất tới hơn một giờ, có đoạn đường vòng vèo, lượn vòng rồi lại lượn vòng... Tử Thời có chút choáng váng đầu óc, tựa vào trong ngực Thịnh Thừa Quang ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy thì xe đã dừng lại ở một chỗ, Tử Thời xoa xoa mắt ngồi dậy, phát hiện bên ngoài trời đã tối, toàn bộ hộ vệ đứng trong gió đêm, không nhúc nhích, cũng không biết là đã đợi bao lâu.
"A... Sao anh không gọi em?" Cô quay đầu lại hỏi người đàn ông đang ngồi một chỗ xem văn kiện, oán giận nói.
"Nhìn em ngủ rất ngon." Anh vừa đúng lúc xem xong tập tài liệu cuối cùng, khép lại tài liệu, gõ nhẹ vào cửa sổ xe, lập tức có hộ vệ mở cửa sổ xe thay họ.
"Đi thôi." Thịnh Thừa Quang nói.
Tử Thời xuống xe đi theo sau liền phát hiện đèn đuốc sáng chói ở bốn phía, là một hội sở lớn trang trí xa hoa tráng lệ, nhìn ra phía xa, trong bóng đêm dãy núi nhấp nhô, rừng núi lớn kéo dài dằng dặc như một con dã thú an tĩnh chờ đợi con mồi... "Đây là... Chúng ta đang ở trong núi sao?"
Thịnh Thừa Quang từ cửa xe bên kia vòng tới, đưa tay dắt tay cô, cười nói "Ừ" một tiếng, "Mùa này trong núi có nhiều đồ để ăn, một lát anh nói chuyện cùng người khác, em chỉ cần ăn no thôi là được."
Oa... Tử Thời hít sâu bầu không khí mới mẻ, cảm khái than thở: "Thế ngoại đào nguyên!" (Chốn bồng lai tiên cảnh)
Như vậy cũng đã vui vẻ đến thế rồi, Thịnh Thừa Quang dắt cô đi về phía trước, lắc đầu cười.
***
Đi qua hội sở ngập tràn ánh sáng xanh vàng rực rỡ, đến lúc vào trong một căn phòng riêng, Thịnh Thừa Quang không thể cười nổi nữa.
Ngồi trong phòng có ba người đàn ông, có hai người trong đó Tử Thời đã thấy qua trong bữa tiệc của Tề Quang, là Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn. Còn một người đàn ông xa lạ khác... Trịnh Phiên Nhiên và Ngôn Tuấn đều có diện mạo cực kỳ anh tuấn, nhưng người đàn ông đứng ở phía bên kia khiến cho người khác không thể dời đi tầm mắt được!
Khí chất đó giống như là ánh trăng sáng thanh tịnh trong đêm đông, cũng có thể là núi băng nghìn năm, sâu thẳm, làm cho người ta cảm thấy xa cách mà rét lạnh, không có cách nào đến gần anh ta, so ra thì Thịnh Thừa Quang quả thực là người đàn ông ấm áp rồi... Trên người núi băng tiên sinh mặc một bộ tây trang cắt may thủ công, giả bộ thông minh chính trực, gọng kính đặt trên sống mũi, anh ta đưa ngón trỏ ra đẩy nhẹ một cái, Tử Thời có cảm giác người đàn ông ấm áp nhà cô dường như hơi run rẩy.
"Thịnh tổng, đã lâu không gặp." Núi băng cười rộ lên rất không có hình tượng.
Thịnh Thừa Quang ấm áp cười khổ: "Học trưởng, cái người này, cười một tiếng cũng làm chân mình mềm nhũn."
"A, nguyên nhân không phải vì cậu trễ hai mươi bảy phút đi!" Núi băng giọng hời hợt nói.
Thịnh Thừa Quang thoạt nhìn hết sức bất đắc dĩ, kéo Tử Thời lại bên người, dịu dàng nhìn cô một cái, dùng âm thanh làm người ta nổi da gà nói: "Cô ấy ngủ thiếp đi ở trong xe, mình đợi cô ấy một lát."
Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn ở đó không biết người nào cười trước một tiếng, chỉ thấy Ngôn Tuấn xa xa nâng chén về phía Thịnh Thừa Quang.
Đây là lần đầu tiên Tử Thời thấy Thịnh Thừa Quang lúng túng như thế, nhìn thấy một người xin khoan dung, cô đơn thuần, cho nên cảm thấy áy náy không dứt, lấy can đảm nói xin lỗi với núi băng: "Thật xin lỗi, là tôi không tốt... Tôi ngủ thiếp đi."
Tử Thời vừa nói xong liền đỏ mặt, tay chân càng luống cuống hơn, lại còn phải giả bộ bình tĩnh. Núi băng nhìn cô một cái, nâng lên khóe miệng nói: "Không quan hệ. Cô không ngủ tôi cũng sẽ tìm cái cớ khác để chỉnh cậu ta."
Thịnh Thừa Quang ha ha cười, nói với Tử Thời: "Không sao, nói đùa với em đấy. Đây là học trưởng của anh lúc đi Anh du học, Trần Ngộ Bạch. Em đã qua thành phố C rồi đúng không? Cậu ấy ở đó." Nói xong anh quay đầu nói với Trần Ngộ Bạch: "Thịnh Tử Thời."
Trần Ngộ Bạch biết thân phận của Tử Thời, nhưng mà khi nghe cái họ này... Nhìn Thịnh Thừa Quang một cái, trong ánh mắt như viết mấy chữ "Cậu thật biến thái"!
Ngôn Tuấn ở bên kia nhìn không nổi, kêu Thịnh Thừa Quang cùng Tử Thời ngồi xuống, rót rượu cho Thịnh Thừa Quang, còn gọi cho Tử Thời nước trái cây.
Anh ta cười nói với Thịnh Thừa Quang: "Cậu nói có cuộc họp hội nghị gia tộc, mình cũng không nỡ để bà xã một người khổ cực ở nhà, vào lúc này cũng có người nói chuyện phiếm cùng cô ấy."
"Vị đó nhà cậu sẽ dạy hư cô ấy." Thịnh Thừa Quang hôm nay hình như là có ý định muốn ăn đòn.
Quả nhiên Trịnh Phiên Nhiên ở một bên lười biếng châm chọc: "Được rồi Ngôn Tuấn, cậu cứ để Trần Ngộ Bạch hôm nay hung hăng dọn dẹp cậu ta một trận, chúng ta xem náo nhiệt sau đó ngoan ngoãn đóng phí tài trợ, tất cả mọi người sẽ không làm trễ việc."
Thịnh Thừa Quang bị nói thẳng ra, cười cười vỗ nhẹ Tử Thời: "Em sang bên kia xem có muốn ăn gì không, bọn anh phải nói chuyện một lát."
Chương 40(2)
Tử Thời đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn chạy ra xa. Ngôn Tuấn thấy vậy liền cười cười nói với Thịnh Thừa Quang: "Tạ Gia Vân quả thực làm việc có chút tàn nhẫn, nhưng cậu cũng không cần làm mạnh tay như thế, nghe lời khuyên của người khác một chút đi... Cô ấy có năng lực đó sao?"
Thịnh Thừa Quang cười không đáp, để Trịnh Phiên Nhiên rót rượu cho mình.
Trịnh Phiên Nhiên liếc anh một cái, không nhịn được hỏi: "Thế bây giờ rốt cuộc là như thế nào?"
"Bên này nhà họ Thịnh bắt đầu lấy lại tinh thần, hai ngày nay đang ép hỏi mình. Nhưng mà bên kia cũng đã trở mặt, tạm thời không cần lo lắng hai nhà liên thủ." Thịnh Thừa Quang tự rót cho mình một ly rượu đầy.
Ngôn Tuấn biết nhiều hơn một chút truyện trong nhà Thịnh Thừa Quang, hỏi: "Cô cậu ở bên kia thế nào?"
"Cô ấy đang ở cữ ở Châu Âu, tạm thời còn chưa biết. Nhưng mà cũng nhanh thôi, sẽ chẳng lừa gạt được lâu."
Chờ đến khi nữ sĩ Thịnh Minh Hoa biết, nhất định sẽ có một cuộc gió tanh mưa máu (nguyên gốc: Tinh Phong Huyết Vũ). Nhưng mấu chốt vẫn là những hạng mục hợp tác giữa hai nhà, mặc dù hai tháng này anh ở Thịnh thị liên tục cố gắng để củng cố địa vị, chuyện lần này cũng bởi vì anh mà ra, phàm là xử lý không tốt là ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, họ có thể công khai đẩy anh ra ngoài, mà lúc đó Tạ gia sẽ vui vẻ đem anh về lột da rút gân.
Cho nên hôm nay mới có việc này: Trịnh Phiên Nhiên chủ trì nhà họ Trịnh là gia tộc đứng đầu thành phố G, cha mẹ của Ngôn Tuấn thì không cần nói, nhà cậu ta điều hành tập toàn Chu thị, rất có trọng lượng ở thành phố G. Cộng thêm Trần Ngộ Bạch cố ý chạy tới đây, anh ta ủng hộ Thịnh Thừa Quang có nghĩa là sáu thiếu gia của Lương thị ủng hộ anh mà nói rộng ra là cả thành phố C đang ủng hộ anh. Có mấy người bọn họ, nhà họ Thịnh cùng nhà họ Tạ ít nhất cũng phải cân nhắc mới dám đụng vào anh.
Giữa mấy người này luôn luôn giúp bạn không tiếc cả mạng sống mà không cần nhiều lời, vừa cạn chén đã là cùng nhau giao hẹn. Uống hết một lượt, Thịnh Thừa Quang đứng lên tự mình rót rượu, Ngôn Tuấn nhìn chén được rót ít như vậy, đùa giỡn nói: "Tạ Gia Vân này thật sự là xinh đẹp nha, không cần đánh mà đã làm vũ khí của người khác phải hạ xuống, tiện nghi gì cũng chiếm."
Trần Ngộ Bạch cũng nghe nói chuyện Thịnh Thừa Quang vui vẻ nhảy vào bẫy của vị hôn thê, lúc này lạnh lùng liếc học đệ một cái nói: "Cậu thật mất mặt."
Thịnh Thừa Quang lại lắc đầu cười, "Mình biết. Nhưng là mình thiếu cô ấy."
"Cậu ngủ cùng cô ta?" (thật là... @@) Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nói, Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn cười phá lên. Thịnh Thừa Quang nhìn người cách đó không xa đang xoa xoa tay nhìn bữa ăn đơn của mình một cái, thấp giọng nói: "Không phải, là chuyện khác."
Cả ba người liền xem thường nhìn anh, Ngôn Tuấn ung dung nói với Trần Ngộ Bạch: "Mình nghe Tần Tiểu Lục có nói ở bên đó các cậu có một người tính cách rất giống Tạ Gia Vân?"
"Cậu nói là Cố Minh Châu sao?" Trần Ngộ Bạch nối nhẹ như mây trôi, "Ừ, không sai biệt lắm thì có năm phần giống Tạ Gia Vân."
Thịnh Thừa Quang: "Học trưởng, cậu như thế là đang vũ nhục mình sao?"
Trần Ngộ Bạch nhấp một ngụm rượu, "Ban đầu cũng là trong nhà Cố Minh Châu gặp chuyện không may, cũng chia tay với bạn trai, cũng là tìm người môn đăng hộ đối. Cậu cũng biết, nhị thiếu gia nhà họ Phương, Phương Phi Trì."
Thịnh Thừa Quang chợt hiểu, Phương Phi Trì vốn là nhân vật phong vân ở thành phố C, sau lại không biết vì lý do gì chạy đến nước Mĩ, anh từng ở Wall Street (phố Wall) đánh thắng một trận giao đấu với cậu ta, kỳ phùng địch thủ, hiểu nhau không cần nói.
"Nhà họ Cố vốn là có liên quan đến xã hội đen, sau đó nhà xảy ra chuyện, Cố Minh Châu trước đưa em gái cho anh cả của mình, sau đó chị ta dựa vào anh cả cùng nhị thiếu gia nhà họ Phương, cứng rắn đưa công ty nhà họ Cố vốn trống rỗng ra thị trường. Trong lúc chị chạy sang Mĩ sinh con trai, nhị thiếu gia nhà họ Phương nuôi không công con không công hộ chị ấy trong sáu năm. Chuyện nhà chị ta được giải quyết, người bạn trai kia cũng quay trở lại, Cố Minh Châu sảng khoái đạp nhị thiếu gia nhà họ Phương qua một bên, mang theo con trai cùng người yêu gương vỡ lại lành. Từ năm đó công ti của nhị thiếu gia nhà họ Phương bắt đầu hoàn toàn rút lui khỏi thị trường Trung Quốc." Trần Ngộ Bạch nói xong, liếc tiểu học đệ một cái. (Hai tiếng "học đệ" và "học trưởng" mình xin phép được giữ nguyên vì khi dùng tiếng việt thì hơi khó, bạn nào nghĩ ra từ khác dùng được thì hãy trả lời mình ở dưới bài nhé)
Thế có uống không?
Trịnh Phiên Nhiên chạm cốc với Ngôn Tuấn: "Thêm một đi, sáu phần giống Tạ Gia Vân."
Thịnh Thừa Quang nghĩ lại về Phương Phi Trì, cũng là cảm khái không thôi.
Ngôn Tuấn liền hỏi Trần Ngộ Bạch: "Đối phó với cô gái kỳ lạ này, Tam thiếu gia có kinh nghiệm gì hay truyền đạt lại cho Thịnh tổng của chúng ta hay không?"
Trần Ngộ Bạch gật đầu một cái.
"Thật ra thì dùng một chiêu là đủ rồi." Anh nhàn nhạt nói.
Ba người học đệ đồng loạt dõi mắt chờ anh ta nói tiếp.
"Đừng động tới cô ta." Môi mỏng của núi băng tiên sinh khẽ mở.
Trịnh Phiên Nhiên cùng Ngôn Tuấn: "Phốc..."
Thịnh Thừa Quang: "Học trưởng, mình chắc chắn là cậu đang vũ nhục mình mà."
***
Những món ăn kia quả thật rất ngon, đều là đồ ăn trong núi, được chế biến vô cùng tinh sảo. Có gà núi được nướng thơm, hai cái đùi gà được Tử Thời ăn hết, vẫn chưa thỏa mãn. Còn có các loại rau trộn hoặc xào, xanh non ngon miệng, Tử Thời gắp hết đĩa này đến đĩa khác, mỗi đĩa vài miếng. Hơn nữa măng mùa này rất non, thịt trộn với nấm và măng làm nhân bánh chẻo, rất tươi ngon, trong chén chỉ có hai miếng nhỏ, Tử Thời mới ăn được hai chén ngượng ngùng muốn ăn nữa, lại lấy cái muỗng múc ăn cơm chan nước súp bào ngư... Cô ăn quá ngon rồi, mấy người đàn ông bên kia liên tiếp nhìn sang.
Người nọ nhà Trần Ngộ Bạch cũng tham ăn, mấy đứa nhỏ nhà Trịnh Phiên Nhiên và Ngôn Tuấn ước chừng khoảng mười tuổi, ba người nhìn Thịnh Thừa Quang bằng ánh mắt thông cảm.
Thịnh Thừa Quang liền cười, gọi bồi bàn đến nói nhỏ với anh ta, bồi bàn đi đến chỗ Tử Thời chuyển lời cho cô. Tử Thời đầu tiên nghe xong có chút sửng sốt, sau đó mặt hồng hồng, ngượng ngùng buông chén đũa xuống.
Trên đường trở về, đầu óc xấu xa của Thịnh tổng vẫn nghĩ về chuyện ban nãy, cảm thấy thú vị, cố ý hỏi cô: "Đồ ăn ở nơi này có ngon không?"
Tử Thời thật thà gật đầu, lại nghiêm túc nói: "Về nhà em cũng sẽ ăn uống thật ngon, sau này anh không cần dắt em ra ngoài đi ăn đâu."
Cô cảm thấy tại vì một bữa cô ăn ít, cho nên Thịnh Thừa Quang cố ý mang theo cô ra ngoài nói chuyện làm ăn.
Thịnh Thừa Quang cũng không có ý muốn tiếp tục trêu chọc cô.
"Anh đưa em tới chủ yếu để bọn họ xem một chút." Người đóng phí tài trợ, ngài tổng giám đốc mới để cho bọn họ được ngắm nữ diễn viên chính một lần. "Ba người họ đều là bạn anh quen khi du học ở Anh. Những năm này có thể nói là quen biết không ít bạn, nhưng đến lúc tìm người đứng ra giúp đỡ lại không có nhiều lắm."
"Trần Ngộ Bạch...." Thịnh Thừa Quang sợ cô nhớ không rõ, cố ý giải thích: "Chính là người đeo kính đó."
"Em biết." Tử Thời tràn đầy nhệt tình giành nói trước: "Người đàn ông núi băng! Anh biết không? Nhìn thấy anh ta em đã muốn vẽ truyện tranh cho thiếu nữ rồi."
Thịnh tổng chợt đen mặt, Tử Thời thấy vậy chợt im lặng, ý bảo: Thịnh tổng, mời anh tiếp tục nói.
Anh nhẫn nhịn, lại nhẹ giọng nói: "Năm đó cô của Trần Ngộ Bạch gả một giáo sư nghèo góa vợ, lại có một con gái riêng, bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi cửa, sau người Trần Ngộ Bạch cưới lại chính là cô con gái riêng ấy, gặp không ít khó khăn. Ngôn Tuấn... là con trai của vị kia." Sau khi Thịnh Thừa Quang giải thích với cô "Vị kia" là vị nào, ánh mắt Tử Thời nhất thời trợn tròn!
"Ngôn Tuấn vốn dĩ có một tương lai thật tốt, chính là vì nhà cậu ta chuyển từ chính trị sang buôn bán. Trịnh Phiên Nhiên là con trai lớn nhà họ Trịnh, Tân Cam mười sáu tuổi đã ở cùng cậu ta, phải qua mười năm hai người mới kết hôn được với nhau. Thời điểm Trịnh Phiên Nhiên cầu hôn đã dùng quyền lợi của mình mua một ngôi sao với giá trên trời, ngôi sao kia vĩnh viễn được gọi là "Tâm can."
Thịnh Thưa Quang hình như không nói đùa, mà thật sự nghiêm túc.
Em xem, bọn họ cũng đã phải trải qua thật nhiều khó khăn, nhưng lại lãng mạn.
Cho nên giữa chúng ta không có gì là không thể.
Nhìn vẻ mặt cô ngơ ngác, trong lòng Thịnh Thừa Quang mềm mại, cầm một cái tay của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Nghĩ gì thế? Nói cho anh nghe một chút."
"Thật sự là... Quá lãng mạn! Em muốn vẽ thật nhiều truyện tranh cho thiếu nữ! Những thứ này cũng có cần thiết phải lãng mạn đến vậy không! Nhất định phải vẽ ra!" Đam mê đang ngủ yên của Tử Thời hoàn toàn thức tỉnh.
Mặt Thịnh tổng... hoàn toàn đen.