Mấy tháng sau, giang hồ đồn đãi Thiên Tình đường bị diệt sau một đêm, không rõ nguyên do.
Còn Hàn Khiếu – đường chủ Hàm Tiếu đường – thì lấy cớ tuổi tác đã cao mà nhường vị trí của mình lại cho một thanh niên khác họ. Nghe nói lão còn để người thanh niên đó cưới cháu gái mình, trở thành người thừa kế của Hàm Tiếu đường
Có điều, lời đồn luôn có nhầm lẫn.
Trên thực tế, Hàn Vị Tuyết đã gả vào Chu Ngũ vương phủ ở Thái Nguyên, trở thành vợ Chu Hạo Quân, rời xa cuộc sống giang hồ; Kẻ ở lại sống hạnh phúc bên người thanh niên khác họ ở Hàm Tiếu sơn trang là cháu trai duy nhất của Hàn Khiếu.
Đương nhiên, chuyện này chỉ lưu hành nội bộ, chưa hề truyền ra ngoài, dù sao đây cũng là chuyện bất thường, không ai muốn mang nó đi rêu rao cả.
Nhưng không khí Hàm Tiếu đường cũng không vì Hàn Vị Tuyết gả đi xa mà trở nên quạnh quẽ, ngược lại còn náo nhiệt hơn trước kia.
Sau khi Liễu Tinh Vân tới đây hơn nửa tháng, Tả Vô Tâm cũng mang theo vài xe gia sản ngang nhiên chiếm lấy một khu nhà rồi vào ở, nhàn tản sống qua ngày; Không còn danh hiệu tam đương gia ước thúc, hắn càng quậy phá kinh người hơn.
Cá tính của hắn giúp hắn rất nhanh kết thân cùng người bên trong sơn trang; Chỗ quái lạ là: hắn và Hàn Khiếu có thể hòa bình ở chung, còn bắt chước Hàn Tị Thủy gọi a gia. Mỗi ngày đều có thể thấy một già một trẻ phẩm trà đánh cờ cùng nhau, hai người ngẫu nhiên còn cùng đi ra ngoài, rất tự tại.
Lại qua nửa tháng, Khúc Hướng Vãn cũng vác bản mặt không hề cam tâm tình nguyện của hắn xuất hiện trước cửa Hàm Tiếu sơn trang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ có một đại ca.” Sau đó không hề phàn nàn gì mà vùi đầu xử lý công vụ.
***
“Ngươi sớm biết hắn sẽ đến.” Ngày thứ hai sau khi Khúc Hướng Vãn xuất hiện, Hàn Tị Thủy đã nói rất khẳng định với Liễu Tinh Vân đang lau tóc cho y.
“A?” Thưởng thức mái tóc dài đã trở thành chuyện mỗi ngày hắn dĩ nhiên phải làm, còn càng ngày càng nghiện nữa chứ, ngay cả tỳ nữ bên người Hàn Tị Thủy – Hoàn Nhi – đều nhịn không được oán hận hắn cướp công việc của nàng: “Sao lại nói vậy?”
“Kẻ để Vị Tuyết đi vào cứu ta chính là Hướng Vãn.” Nghe giọng điệu của hắn như vậy, Hàn Tị Thủy càng thêm khẳng định.
“Đúng vậy.” Hắn hơi cau mày.
“Hơn nữa, ngay từ đầu ngươi liền biết rõ mọi chuyện, còn cố ý để Vị Tuyết mang ta đi, đúng không?” Y dừng một chút, mỉm cười nói tiếp: “Vô Tâm cũng là đồng lõa của ngươi.”
“A, hoàn toàn chính xác.” Lão gia tử đã sớm cảnh cáo hắn rằng sớm muộn gì Tị Thủy cũng sẽ phát hiện toàn bộ mưu kế của hắn.
“Nếu ta đoán không lầm, ngươi thậm chí còn cố ý cảnh cáo Hướng Vãn không được động thủ với ta, nhưng lại ngầm giúp hắn hành động.”
“Ừm…” Hắn cau mày càng chặt, hơi kinh ngạc dừng tay, “Còn nữa không?”
“Ngươi làm cho Hướng Vãn áy náy, vậy mới thuận lợi giúp ngươi giải tán Thiên Tinh đường, rồi sau đó theo tới đây.” Hàn Tị Thủy vừa cười vừa than thở, không biết phải làm thế nào với sự gian trá của người yêu, “Ngươi tính kế huynh đệ như thế, không cảm thấy quá đáng sao?”
“Chính vì coi hắn là huynh đệ nên mới làm vậy.” Hàn Tị Thủy đáp không chút áy náy.
“Thiệt tình…. Sao ta lại yêu phải người như ngươi chứ?” Hàn Tị Thủy thở dài tự hỏi.
Vài hành vi trước kia của Liễu Tinh Vân khiến y cảm thấy khó đoán, bây giờ nghĩ lại hắn căn bản chính là tùy tính mà làm, không có gì để đoán; Mà dưới cái lốt lạnh lùng khó đoán hồi đó, thật ra chính là một tên thích chỉnh người lại thích đùa.
“Chuyện của ta với ngươi vốn không giống lẽ thường, suy nghĩ nhiều làm gì?” Liễu Tinh Vân cười nhìn y, cúi đầu hôn lên làn môi nọ, “Có thể ngươi nói không nên lời tại sao lại bị ta hấp dẫn, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết tại sao ta lại bị ngươi hấp dẫn, Tị Thủy.”
“Hửm?” Lần này kẻ nhíu mày đổi thành Hàn Tị Thủy.
“Ngươi có nhớ ta từng nói tên ngươi vốn nên gọi ‘Tự Thủy’ hay không, Tự Thủy trong nhu tình tự thủy ấy?” Ngón tay thon dài của hắn vuôn ve hai má y, “Đó chính là cảm giác của ta đối với ngươi.”
“Giống nữ tử?” Hàn Tị Thủy nhíu mày, có chút bất mãn.
“Không phải, ý là ngươi giống như nước vậy.” Liễu Tinh Vân nở nụ cười, bời vì vẻ mặt bất mãn rất ít thấy của y. “Ta cho rằng nước chính là một thứ nhìn như nhu nhược nhưng kỳ thật rất kiên định.”
Y nghiêng đầu, lắng nghe câu kế tiếp của hắn.
“Dù ngươi đựng nước bằng cái gì, nước vẫn là nước.” Hắm mỉm cười, nhìn biểu tình Hàn Tị Thủy như đã hiểu ra điều gì đó. “Cho dù bị nhuộm màu, nó vẫn giữ nguyên bản tính của nó, đó chính là nước.”
Hàn Tị Thủy nhịn không được mỉm cười, “Cho nên?”
“Đó chính là ngươi, Tị Thủy.” Hắn nhịn không được dán môi lên khóe môi đang nở nụ cười sáng lạn kia, hôn hôn từng chút, rất nhẹ, nói khẽ: “Thoạt nhìn nhu nhược như nước, nhưng thật ra rất kiến định…. Đó chính là ngươi.”
Nụ cười trên môi càng tươi hơn, Hàn Tị Thủy hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi nóng bỏng.
Nếu y là nước, vậy Liễu Tinh Vân chính là người nhuộm màu cho y – ngay lúc này, y sâu sắc cảm nhận được điều đó.
-HOÀN-
Còn Hàn Khiếu – đường chủ Hàm Tiếu đường – thì lấy cớ tuổi tác đã cao mà nhường vị trí của mình lại cho một thanh niên khác họ. Nghe nói lão còn để người thanh niên đó cưới cháu gái mình, trở thành người thừa kế của Hàm Tiếu đường
Có điều, lời đồn luôn có nhầm lẫn.
Trên thực tế, Hàn Vị Tuyết đã gả vào Chu Ngũ vương phủ ở Thái Nguyên, trở thành vợ Chu Hạo Quân, rời xa cuộc sống giang hồ; Kẻ ở lại sống hạnh phúc bên người thanh niên khác họ ở Hàm Tiếu sơn trang là cháu trai duy nhất của Hàn Khiếu.
Đương nhiên, chuyện này chỉ lưu hành nội bộ, chưa hề truyền ra ngoài, dù sao đây cũng là chuyện bất thường, không ai muốn mang nó đi rêu rao cả.
Nhưng không khí Hàm Tiếu đường cũng không vì Hàn Vị Tuyết gả đi xa mà trở nên quạnh quẽ, ngược lại còn náo nhiệt hơn trước kia.
Sau khi Liễu Tinh Vân tới đây hơn nửa tháng, Tả Vô Tâm cũng mang theo vài xe gia sản ngang nhiên chiếm lấy một khu nhà rồi vào ở, nhàn tản sống qua ngày; Không còn danh hiệu tam đương gia ước thúc, hắn càng quậy phá kinh người hơn.
Cá tính của hắn giúp hắn rất nhanh kết thân cùng người bên trong sơn trang; Chỗ quái lạ là: hắn và Hàn Khiếu có thể hòa bình ở chung, còn bắt chước Hàn Tị Thủy gọi a gia. Mỗi ngày đều có thể thấy một già một trẻ phẩm trà đánh cờ cùng nhau, hai người ngẫu nhiên còn cùng đi ra ngoài, rất tự tại.
Lại qua nửa tháng, Khúc Hướng Vãn cũng vác bản mặt không hề cam tâm tình nguyện của hắn xuất hiện trước cửa Hàm Tiếu sơn trang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ có một đại ca.” Sau đó không hề phàn nàn gì mà vùi đầu xử lý công vụ.
***
“Ngươi sớm biết hắn sẽ đến.” Ngày thứ hai sau khi Khúc Hướng Vãn xuất hiện, Hàn Tị Thủy đã nói rất khẳng định với Liễu Tinh Vân đang lau tóc cho y.
“A?” Thưởng thức mái tóc dài đã trở thành chuyện mỗi ngày hắn dĩ nhiên phải làm, còn càng ngày càng nghiện nữa chứ, ngay cả tỳ nữ bên người Hàn Tị Thủy – Hoàn Nhi – đều nhịn không được oán hận hắn cướp công việc của nàng: “Sao lại nói vậy?”
“Kẻ để Vị Tuyết đi vào cứu ta chính là Hướng Vãn.” Nghe giọng điệu của hắn như vậy, Hàn Tị Thủy càng thêm khẳng định.
“Đúng vậy.” Hắn hơi cau mày.
“Hơn nữa, ngay từ đầu ngươi liền biết rõ mọi chuyện, còn cố ý để Vị Tuyết mang ta đi, đúng không?” Y dừng một chút, mỉm cười nói tiếp: “Vô Tâm cũng là đồng lõa của ngươi.”
“A, hoàn toàn chính xác.” Lão gia tử đã sớm cảnh cáo hắn rằng sớm muộn gì Tị Thủy cũng sẽ phát hiện toàn bộ mưu kế của hắn.
“Nếu ta đoán không lầm, ngươi thậm chí còn cố ý cảnh cáo Hướng Vãn không được động thủ với ta, nhưng lại ngầm giúp hắn hành động.”
“Ừm…” Hắn cau mày càng chặt, hơi kinh ngạc dừng tay, “Còn nữa không?”
“Ngươi làm cho Hướng Vãn áy náy, vậy mới thuận lợi giúp ngươi giải tán Thiên Tinh đường, rồi sau đó theo tới đây.” Hàn Tị Thủy vừa cười vừa than thở, không biết phải làm thế nào với sự gian trá của người yêu, “Ngươi tính kế huynh đệ như thế, không cảm thấy quá đáng sao?”
“Chính vì coi hắn là huynh đệ nên mới làm vậy.” Hàn Tị Thủy đáp không chút áy náy.
“Thiệt tình…. Sao ta lại yêu phải người như ngươi chứ?” Hàn Tị Thủy thở dài tự hỏi.
Vài hành vi trước kia của Liễu Tinh Vân khiến y cảm thấy khó đoán, bây giờ nghĩ lại hắn căn bản chính là tùy tính mà làm, không có gì để đoán; Mà dưới cái lốt lạnh lùng khó đoán hồi đó, thật ra chính là một tên thích chỉnh người lại thích đùa.
“Chuyện của ta với ngươi vốn không giống lẽ thường, suy nghĩ nhiều làm gì?” Liễu Tinh Vân cười nhìn y, cúi đầu hôn lên làn môi nọ, “Có thể ngươi nói không nên lời tại sao lại bị ta hấp dẫn, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết tại sao ta lại bị ngươi hấp dẫn, Tị Thủy.”
“Hửm?” Lần này kẻ nhíu mày đổi thành Hàn Tị Thủy.
“Ngươi có nhớ ta từng nói tên ngươi vốn nên gọi ‘Tự Thủy’ hay không, Tự Thủy trong nhu tình tự thủy ấy?” Ngón tay thon dài của hắn vuôn ve hai má y, “Đó chính là cảm giác của ta đối với ngươi.”
“Giống nữ tử?” Hàn Tị Thủy nhíu mày, có chút bất mãn.
“Không phải, ý là ngươi giống như nước vậy.” Liễu Tinh Vân nở nụ cười, bời vì vẻ mặt bất mãn rất ít thấy của y. “Ta cho rằng nước chính là một thứ nhìn như nhu nhược nhưng kỳ thật rất kiên định.”
Y nghiêng đầu, lắng nghe câu kế tiếp của hắn.
“Dù ngươi đựng nước bằng cái gì, nước vẫn là nước.” Hắm mỉm cười, nhìn biểu tình Hàn Tị Thủy như đã hiểu ra điều gì đó. “Cho dù bị nhuộm màu, nó vẫn giữ nguyên bản tính của nó, đó chính là nước.”
Hàn Tị Thủy nhịn không được mỉm cười, “Cho nên?”
“Đó chính là ngươi, Tị Thủy.” Hắn nhịn không được dán môi lên khóe môi đang nở nụ cười sáng lạn kia, hôn hôn từng chút, rất nhẹ, nói khẽ: “Thoạt nhìn nhu nhược như nước, nhưng thật ra rất kiến định…. Đó chính là ngươi.”
Nụ cười trên môi càng tươi hơn, Hàn Tị Thủy hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi nóng bỏng.
Nếu y là nước, vậy Liễu Tinh Vân chính là người nhuộm màu cho y – ngay lúc này, y sâu sắc cảm nhận được điều đó.
-HOÀN-