Dạ Liên:Một chương dài quá mà ta thì lười nên ta mạng phép chia hai nha
“Ngô…” Người nằm trên giường khẽ rên rĩ, khuôn mặt vì sốt cao mà ửng hồng.
Một cặp song mâu linh động thủy nhuận không ngừng đánh giá người trên giường, vạn phần tò mò xem xét người kia một lượt.
“Vô Tâm.” Liễu Tinh Vân lạnh lùng mở miệng. Thấy thiếu niên cứ không ngừng nhìn chằm chằm người kia, trong lòng hắn không hiểu vì sao lại có điểm khó chịu. “Ta gọi ngươi đến là để xem bệnh, không gọi ngươi tới nhìn người.”
“Chỉ là ta rất ngạc nhiên nha!” Thiếu niên thật đúng lý hợp tình trả lời.
Thiếu niên có một đôi mắt trong sáng hắc bạch phân minh, mày liễu phi loan cong cong. Làn da trắng noãn vô cùng mịn màng, môi cong vểnh đỏ mọng, khuôn mặt khiến người lần đầu nhìn thấy phải kinh diễm ngẩn ngơ mất một khắc.
Tả Vô Tâm —- tam đường chủ của Thiên Tinh Đường, cũng là một người ưu nhàn nhất nơi này. Hắn là nghĩa tử của tiền đường chủ (đường chủ trước), là nghĩa đệ của Liễu Tinh Vân. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại là người am hiểu độc thuật cùng chế độc dược nhất Thiên Tinh Đường, do trời sinh tính tình bướng bỉnh nên hắn cũng là bảo bối được toàn bộ người trong Thiên Tinh Đường nâng trong tay.
“Tả Vô Tâm.” Hắn trầm giọng nói.
“A! Được rồi! Ta đã biết.” Tả Vô Tâm bỉu môi, bắt đầu bắt mạch, miệng còn lầm bầm: “Người ta chỉ là chưa từng thấy qua nam tử nào xinh đẹp như vậy thôi mà! Nhìn nhiều một chút cũng không được sao.”
Bình thường đều là hắn bị người ta nhìn chằm chằm, hôm nay khó có dịp lại có người khiến hắn nhìn nha!
Liễu Tinh Vân chấn động, “Nam tử?”
“Đương nhiên là nam a!” Tả Vô Tâm buồn bực nhìn đại ca của mình, lập tức cười nhạo, “Ngươi nghĩ rằng hắn là nữ sao?” Không nghĩ tới đại ca cũng sẽ nhầm lẫn. Ha hả, rất thú vị.
Liễu Tinh Vân đối với lời nói của hắn không chút để ý, diện vô biểu tình nhìn sang người trên giường.
Khuôn mặt như vậy lại sinh ra trên thân nam nhân? Lúc trước vì biết người trên bức họa là nữ tử nên hắn cũng nhận định người trước mắt là nữ tử, hiện tại cẩn thận nhìn lại, đúng thật là có đường cong của nam tử.
Đối với sơ ý của mình, hắn cảm thấy cực kì bất duyệt.
Nàng... không, nên là y, cùng Tả Vô Tâm bất đồng. Tả Vô Tâm có dung mạo diễm lệ giống mẫu thân, hơn nữa khi bé có một đoạn thời gian hắn giả làm nữ đồng, nên hắn mới mang mỹ mạo pha chút nữ khí.
Mà khuôn mặt Tị Thủy lại không phải phong nhuận (nở nang?) như nữ tử, mà hơi cương trực gầy yếu; vừa rồi khi bồng y, hắn cảm thấy thân thể kia tuy nhuyễn nhược tinh tế nhưng lại không non mềm như của nữ tử. (Dạ Liên: ôm có chút mà đánh giá sâu xa dữ =.,=)
Tổng thể mà nói, y mĩ, nhưng không mĩ theo hướng nữ khí.
Do nhiều năm nhìn khuôn mặt diễm lệ hiếm có trên đời của Vô Tâm nên hắn tưởng rằng sẽ không có một vẻ ngoài xinh đẹp nào có thể khơi gợi lực chú ý của mình, nhưng khi nhìn thấy Tị Thủy...
“Tóc thật đẹp.” Tả Vô Tâm tán thưởng vén lên một lọn tóc trượt bên sườn giường của Hàn Tị Thủy. Màu sắc của tóc hơi nhạt hơn đôi song đồng sâu thẳm hắc sắc của y, càng nhuyễn càng mảnh hơn, khiến người ta muốn giữ chặt không buông.
“Buông ra.” Một cảm giác khó chịu chợt nảy sinh trong lòng, Liễu Tinh Vân không suy nghĩ gì liền hô lên: “Không được chạm vào hắn.”
“A?” Tả Vô Tâm ngây người, nghe lời buông tay.
Lần đầu tiên hắn nghe đại ca dùng loại ngữ khí mười phần độc chiếm dục này nói chuyện, nhưng là, người trên giường là nam nhân nha! Hơn nữa, y còn là một tù nhân, vậy mà đại ca còn cho hắn nằm trên giường mình ( Liễu Tinh Vân)! Đại ca sao lại...
“Xem bệnh xong thì đi bóc thuốc, để người khác sắc mang tới.” Liễu Tinh Vân vẫn chưa để ý tới sự kinh ngạc của Vô Tâm, chỉ nhìn chăm chăm nhân nhi trên giường, hạ một mệnh lệnh đuổi khách.
Tả Vô Tâm muốn nói lại thôi, vẫn nghe theo đi ra cửa.
Liễu Tinh Vân ngồi xuống chỗ Tả Vô Tâm vừa ngồi, nhẹ nhàng vén lên vài lọn tóc dài tán loạn của Hàn Tị Thủy, cuốn vài vòng vào tay mình, chợt lại buông ra. Như là phát hiện một trò chơi thú vị, hắn lại cuộn cuộn mấy lọn tóc của Hàn Tị Thủy, chậm rãi, để nó trượt qua kẽ ngón tay chậm chạp rơi xuống.
Nhìn mấy sợi tóc, trong mắt hắn chợt thoáng hiện một đạo quang mang quỷ dị, tiếp theo hiện lên một mạt tươi cười đầy nghiền ngẫm.
? ? ?
“Tị Thủy, chăm sóc Vị Tuyết.” Nam tử hơi cười, tay vỗ về nữ tử không còn hơi thở nằm trong xe ngựa. Hắn nhìn đôi song nhi tử, nói với hán tử lái xe: “Đi mau! Mang hai hài tử này tới Hàm Tiếu sơn trang!”
Nói xong, hắn nhảy ra ngoài xe ngựa, không quay đầu lại mà chạy theo một hướng khác.
“Không cần! Ta không muốn một mình...cha...” Y vươn tay muốn nắm lấy, cực lực muốn bắt lấy y bào của thân ảnh ly khai kia, nhưng chỉ nắm vào khoảng không.
Thân ảnh quen thuộc biến mất ngay trước mắt, xe vẫn như trước chạy không ngừng nghỉ, Hàn Tị Thủy sợ hãi ôm chặt muội muội trong ngực mình lui vào một góc của xe ngựa, khóe mắt chảy lệ, nhưng không dám khóc thành tiếng.
Một đợt chấn động, đằng trước xe ngựa truyền tới một tiếng kêu thảm. Y lặng lẽ vạch bức mành lên, bên ngoài không có bóng dáng của lái xe thúc thúc, con ngựa đang điên cuồng nhắm đằng trước mà lao đi, xe ngựa không ngừng chấn động.
Làm sao bây giờ? Hàn Tị Thủy cắn chặt răng, “Vị Tuyết, nắm chặt nơi này.” Y cằm tay muội muội đặt tới ván cửa, thân hình nho nhỏ nhanh chóng nắm chặt thành xe, tiến về phía trước từng chút một, y muốn nắm lấy dây cương.
“Ô… Cha… Nương…”
Bỗng nhiên tiếng khóc của Hàn Vị Tuyết truyền vào tai y, Hàn Tị Thủy quay đầu lại, thấy muội muội ôm lấy thi thể mẫu thân, đau xót khóc rống.
“Vị tuyết, nhanh nắm lấy cánh cửa xe!” Y kinh hãi. Lại một trận xóc nảy mạnh làm y thiếu chút nữa bị hất khỏi xe ngựa.
“Tị Thủy ca ca!”
Y vịn chặt thành xe, sốt ruột nhìn sang phía muội muội, lúc này mới phát hện tay nàng đang nắm chặt cửa xe, lung lay sắp ngã gọi y.
“Vị Tuyết, nắm chặt!” Xe xóc nảy làm thân hình y nghiên trái nghiên phải, lắc tới nỗi y nhức mỏi cả người, mặt nhăn lại, nhưng vẫn cố lấy khí lực bò đến chỗ muội muội.
“Ta nắm không nổi nữa...A... ” Kinh hoảng la lên, tay nhỏ bé trược khỏi ván cửa.
“Vị Tuyết... “Y liều lĩnh nhảy qua.
Trí nhớ cuối cùng, là bộ dáng muội muội run rẩy khóc lớn trong lòng mình, còn có đau đớn kịch liệt vô hạn.
? ? ?
“Đau…” Đầu đau quá!
Hàn Tị Thủy mê mang khẽ mở mắt, trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám.
Y kinh hoảng đưa tay quơ quơ, nhưng ngay cả một ngón tay cũng nhìn không thấy.
“Đúng rồi… Ta không nhìn thấy...” Y thì thào tự nói, suy sụp buông tay, thở dài. Nguyên lai, vừa rồi y vừa nằm mộng chuyện trước đây a!
Hết thảy hành động của y đều rơi vào trong mắt của Liễu Tinh Vân. Từ trong đôi mắt kia nhìn ra chút mờ mịt, kinh hoảng nho nhỏ, sau đó là biểu tình lĩnh ngộ, còn có ngữ điệu tự giễu kia... Mọi thứ đều khơi mào cảm giác kì lạ trong lòng Liễu Tinh Vân.
Ở ngực trái của hắn, mơ hồ có một loại rối loạn, còn có loại cảm giác hắn không rõ, giống như ghen tuông. Rất quái lạ, nhưng hắn lại thấy rất mới lạ.
“Đầu rất đau sao?” Hắn cố ý phóng nhẹ thanh âm.
“Ai?” Hàn Tị Thủy nhanh chóng đem mặt chuyển tới hướng thanh âm phát ra, di chuyển thân thể..”Ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Đối với vấn đề này, chẳng biết tại sao Liễu Tinh Vân lại thấy có chút mất hứng.”Ngươi đã quên?”
“Ta?” Ngữ khí như trách tội kia làm y có chút giật mình, chốc lát sau y mới nhớ tới những chuyện vừa xảy ra với mình.”Ngươi là… Liễu… Tinh Vân?”
“Ngươi tên là Tị Thủy? Viết như thế nào?” Một đại nam nhân hẳn phải biết không nên dùng một cái tên như nước mới đúng.
Hàn Tị Thủy không nói gì. Vừa tỉnh dậy đã bị người khác dùng ngữ khí trách tội để chất vấn, kế tiếp lại bị cùng một người truy vấn danh tự, y thấy sao cũng kì quái, nhưng y lại không biết kì quái ở chỗ nào. Càng miễn bàn hiện tại mình chỉ là một tù binh.
“Viết như thế nào?” Liễu Tinh Vân lại hỏi thêm lần nữa, không chiếm được đáp án, hắn liền cười chăm chọc: “Ta quên mất ngươi mù, không biết chữ đúng không?”
“Tị Thủy viết giống Dữ hà nam tị thủy huyền.” Đối với chế giễu của hắn, khẩu khí Hàn Tị Thủy chỉ hơi thấp xuống, không có phản ứng kịch liệt gì, ngắn gọn trả lời.
“Tị Thủy? Là nơi dụng binh nổi danh a!” Hắn lơ đểnh nói, “Không thích hợp với ngươi. Ngươi hản nên tên Tự Thủy, nhu tình tự thủy.”
“Này không liên quan tới các hạ đi?” Y bình tĩnh nói, ngữ khí có chút cứng ngắc.
Hiện tại rốt cuột là tình hình gì? Y rõ ràng là bị bắt tới đây, nhưng người này lại cùng y nhàn thoại chuyện nhà? Hơn nữa lời nói của hắn...y cảm thấy giống như giọng điệu đùa giỡn? Với một nam tử?
“Tính tình của ngươi thật cứng ngắc.” Liễu Tinh Vân lộ ra nụ cười hứng thú, “Không hề phù hợp với bề ngoài của ngươi, bề ngoài nhu nhược như vậy... “
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Liễu Tinh Vân.” Hắn nói một cách tùy ý, cằm lên lọn tóc dài chảy xuống bên vai y.
Y hẳn không biết bộ dạng hiện tại của mình đi? Khuôn mặ vì sốt cao mà ửng đỏ? Tư thái nửa tựa trên giường tạo cảm giác biếng nhác. Mà tóc dài rối tung xõa trên giường, một nửa chảy trượt bên sườn, một một chút thì rủ bên mặt, nhẹ nhàng phủ lên vạt áo bạch sắc buông lỏng, thoáng che đi phần da thịt trắng nõn, lại tăng thêm chút ý nhị.
Phong thái như vậy, sao lại xuất hiện trên người một nam tử?
“Ta nói là, vì sao ngươi lại bắt ta tới đây?” Hàn Tị Thủy không bị lời của hắn làm khó chịu.
“Ngươi thực thông minh.” Hắn mỉm cười, dùng lực đạo nhẹ tới nỗi Hàn Tị Thủy không thể phát hiện cuốn tóc y vào ngón tay mình. “Ngươi năm nay mấy tuổi?”
“Ngươi rốt cuộc…”
Liễu Tinh Vân đột nhiên đưa tay nắm mớ tóc của Hàn Tị Thủy khiến y kinh ngạc, không chút phòng bị nên y nghiên người ngã xuống, bị Liễu Tinh Vân dùng một tay ôm chặt.
“Buông tay!” Y vội vàng kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Trả lời vấn đề của ta, Hàn Tị Thủy.” Vừa nghe hắn gọi tên đầy đủ của mình, biểu tình của y liền cứng ngắc, Liễu Tinh Vân biết mình đã đoán đúng. “Ngươi là tôn tử của Hàn Khiếu, mà Hàn Vị Tuyết là muội muội song sinh của ngươi cho nên bộ dáng các ngươi mới giống hệt nhau. Ta không có nói sai chứ?” Từ lúc biết y là nam tử hắn liền nghĩ thông suốt điểm đó.
Ngữ khí tự tin của hắn làm Hàn Tị Thủy khẽ hút ngụm lãnh khí, trong nhất thơi y quên cả giãy dụa, quên luôn việc mình đang bị một nam nhân khác ôm vào lòng.
“Ngươi năm nay mấy tuổi?” Liễu Tinh Vân lại hỏi, xem ra nếu không đạt mục đích hắn nhất định không bỏ qua.
“Đã biết ta cùng Vị Tuyết là huynh muội sinh đôi, cần gì hỏi nhiều như vậy?” Đối với việc hắn biết rõ còn cố hỏi, Hàn Tị Thủy nhíu mày phản kích, “Lấy năng lực của Thiên Tinh Đường, có lẽ không cần làm nhiều chuyện dư thừa như vậy, không phải sao?”
“A, ngươi quả nhiên thông minh, có ý tứ.” Liễu Tinh Vân không chút tức giận mà còn cười.
Nếu hai mắt Hàn Tị Thủy có thể nhìn thấy, nhất định sẽ thấy trong mắt hắn hiện tại tràn ngập quang mang lóe lên tâm hỉ.
Xem ra, hắn là bắt được trân bảo của Hàm Tiếu Đường. Tôn nhi duy nhất của Hàn Khiếu, chẳng những trí tuệ, ngay cả thời điểm mình bị bắt làm tù binh vẫn có thể tâm thần vững chắc.
“Đa tạ tán thưởng.” Y thản nhiên trả lời.
“Cường ngạnh như vậy, ngươi chẳng lẽ quên mất tình cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu nguy hiểm sao?” Hắn nâng khuôn mặt gầy yếu lên, cúi đầu tới gần đôi mặc đồng vô thần kia, mềm nhẹ mà nguy hiểm nói.
Là bởi mù nên y mới không úy kị hắn sao? Người mù không phải sẽ càng sợ hãi tình cảnh hiện tại mới phải chứ? Nhưng y quả thật không sợ hắn, trên mặt y một chút biểu lộ sợ hãi cũng không có, phi thường an tĩnh ôn hòa.
Nếu nói một chút biểu tình, đó chính là luống cuống — luống cuống vì không được tự nhiên.
“Ngươi… Buông!” Lần đầu tiên gần sát một người xa lạ như thế, ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể cảm giác được, Hàn Tị Thủy quả thật có chút bối rối, nhưng vẫn cố duy trì vẻ ngoài trấn định.
“Hình như không quyết đáng cho lắm.” Hắn khinh miêu đạm tả bâng quơ trả lời, không chút để ý dùng ngón cá vuốt ve cằm y.
Hắn muốn nhìn dáng vẻ kinh sợ của y, cho dù chỉ là một chút, chỉ là do hắn không muốn nhìn bộ dáng bỉnh thản an tường của y.
Cảm giác được ngón tay của hắn xoa xoa cằm mình, ám muội tới nổi Hàn Tị Thủy cứng cả người. Hắn muốn làm cái gì? Y là nam tử a! Hắn không thể nào lại...
“Buông ra!” Nếu đây là phương thức hắn dùng để vũ nhục y, vậy hắn thực sự đã thành công rồi.
“Thử cầu ta đi? Có lẽ ta sẽ cân nhắc lại.”
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng nhưng tràn ngập trêu tức, Hàn Tị Thủy nghe ra được.
“Không lẽ Liễu Đường chủ bị đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo (nói chung là thích nam nhân)?” Y âm thầm tức giận, bàn tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền.
“Ngươi muốn chọc giận ta?” Liễu Tinh Vân khẽ cười, không chút để ý: “Ta không biết mình có bị đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo hay không, nhưng mà, ta biết mình đối vói nguơi có hứng thú, Hàn Tị Thủy.”
“Ngươi…” Lời nó của hắn làm Hàn Tị Thủy kinh sợ. Từ khi bị bắt giữ tới giờ, đây là lần đầu tiên y biểu hiện sự sợ hãi rõ rệt như thế.
“Ngươi cũng sẽ có biểu tình sợ hãi?” Cánh tay của hắn vẫn như cũ ôm chặt thiên hạ không ngừng giãy dụa kia, tay còn lại cằm chặt mặt y, để đôi mắt vô thần kia đối diện với mình.”Thật không dễ dàng na!”
“Ngươi…” Bị trói chặt tới không thở nổi, Hàn Tị Thủy rốt cục buông tha giãy dụa. “Ngươi… Cho dù chỉ là vui đùa, nhưng thật quá đáng.” “Ta không phải là người giỏi làm người khác cười, Tị Thủy.” Ngữ khí ngả ngớn. “Ta nói, ngươi thử cầu ta xem, có lẽ ta sẽ suy xét lại có nên buông tha ngươi hay không.” “Không.” Cắn răng, Hàn Tị Thủy nhất định quyết không khoan nhượng.
“Ta nói rồi, quá ngoan cường sẽ gây ra nguy hiểm, Tị Thủy.”
Ngón cái của hắn không chút khách khí xoa xoa đôi môi tái nhợt của y, làm cho Hàn Tị Thủy chấn động giật cả người.
“Môi mềm như vậy...có ai từng chạm qua không?”
“Không!” Y đột nhiên hiểu được ý đồ của hắn, không dám di động nửa phần.
“Không còn kịp rồi.” Hắn cười nhẹ một tiếng, dùng chóp mũi mình chạm vào mặt y, để y biết được khoảng cách hiện tại của hai người.
“Không! Ngô…” Môi bị người phủ lên, y trợn to cặp mắt vô thần, trong đầu trống rỗng.
Khí tức cùng mùi huân hương thản nhiên trên người Liễu Tinh Vân không ngừng tràn vào xoang mũi y, hoàn toàn chiếm lĩnh khứu giác Hàn Tị Thủy; nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng truyền tới, làm cho thân thể mẫn cảm vừa khỏi bệnh của y hơi run, bờ ngực phập phồng kề sát bờ ngực vững vàng của hắn.
Chiếc lưỡi ướt át linh hoạt thừa cơ môi y chưa kịp khép lại tham nhập vào, câu động chiếc lưỡi non mềm của y cùng nhau vũ động.
“Ngô… Ân…”
Hàn Tị Thủy không tự chủ được thở dốc, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lại bị chiếc lưỡi bá đạo kia bắt giữ lại.
Trong đầu y hiện tại chỉ còn duy nhất thanh âm *** mỹ môi lưỡi quấn quít truyền lại, toàn thân nóng lên, vựng huyễn không biết làm sao cho phải, cũng không biết làm sao để hô hấp, sắp hít thở không thông.
Hàn Tị Thủy nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của hắn để giữ vững thân thể xụi lơ của mình, giống như nếu không làm vậy, y liền sẽ lún xuống vựa sâu vô tận.
? ? ?
“Đại ca! Hắn tỉnh… Không…” Cánh cửa bị người đá mở, Tả Vô Tâm há to mồm nhìn tình cảnh trước mắt, ngạnh sinh sinh đem thanh âm cao ngất của mình cố gắng biến thật nhỏ.
Hắn, hắn… Bọn họ…
Tiếng cửa mở làm Hàn Tị Thủy hoàn hồn, dùng sức cắn. Trong miệng truyền tới hương vị huyết tinh, y rốt cuộc có thể làm cho nam nhân đang cướp hô hấp của mình buông môi mình ra.
Hàn Tị Thủy ở trong ngực Liễu Tinh Vân nhắm chặt mắt, chóng mặt cố gắng hít thở, trên mặt phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Vừa mới bệnh tỉnh dậy, lại trải qua một trận hôn dài, còn phải giãy dụa giành giật không khí nên giờ y đã vô lực không còn sức mà đi giãy dụa nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc Liễu Tinh Vân chặt chém làm gì thì làm.
Nhưng trong mắt Tả Vô Tâm đang đứng một bên thì không phải như vậy. Thứ hắn nhìn thấy chính là tình cảnh sau khi hôn mãnh liệt đầy kích tình, hai người dựa sát vào nhau... Một đôi người yêu?
Nhưng mà, hai người nam nhân... Từ trong khiếp sợ tỉnh dậy, Tả Vô Tâm nghi hoặc nhìn hai người. Tuy bô dáng thiên hạ kia tóc dài rối tung bán dựa vào lòng ngực của đại ca thở dốc không ngừng, trông vô cùng xứng đôi với đại ca, nhưng dù sao bọn họ đều là nam a!
“Dính máu rồi.” Liễu Tinh Vân không thèm nhìn kẻ xâm nhập kia, nâng Hàn Tị Thủy đang nhắm mắt thở dốc dậy, dùng đầu lưỡi ấm áp liếm lên vết máu dính trên bờ môi run rẩy, đối với chuyện mình bị thương không chút để ý.
“Ngươi…” Hàn Tị Thủy hư nhuyễn mở miệng: “Đừng… Đừng đụng ta…”
Y thế nhưng không chút chống cự để mặc một nam nhân khác hôn mình! Vì sao y lại như vậy?
“Đang tựa vào ngực người khác mà có tư cách nói như thế sao?” Tiếp tục cuộn tóc của y lên thưởng thức, hắn khẽ cười.
“Nếu ngươi muốn nhục nhã ta, như vậy cũng đủ rồi, Liễu đường chủ.” Y cắn chặt răng. Giờ phút này, y mặc kệ cảm giác uể oải khuất nhục đến cực điểm kia, cố gắng để mình không lộ ra chút yếu thế.
Ác! Theo tình huống hiện tại, không phải là lão đại ép buột ngưới khác đi? Tả Vô Tâm đeo lên biểu tình chờ xem cuộc vui, nhìn chằm chằm hai người kia, một người không thèm để ý bất kì ai, người thì không nhìn thấy gì.
“Nhục nhã? Loại trình độ này chưa gọi là nhục nhã đâu. Huống hồ, ta sẽ không chỉ vì muốn nhục nhã người khác mà đi hôn một nam nhân.” Hắn nở nụ cười, buông lọn tóc trong tay ra, vừa lòng nhìn nó trượt xuống. “Còn có, đừng gọi ta là Liễu đường chủ, ngươi không phải môn hạ của ta.”
“Vậy vì sao ngươi làm vậy?” Y điều chỉnh hô hấp, nhanh chóng thảy đổi thành biểu tình bình thản.
“Gọi tên của ta, ta liền giải đáp.” Hắn dùng đầu ngón tay miêu tả vành mắt y. Đôi mắt trong suốt phản chiếu hình ảnh của hắn vậy mà lại bị mù, thật đáng tiếc.
“Ta nghĩ ta với ngươi không có thân thiết tới nỗi gọi thẳng tục danh, Liễu đường chủ.” Y lãnh đạm nói, né tránh đầu ngón tay đang vuốt ve tóc mình, nhưng ngón tay kia bỗng nhiên kéo tóc y làm y kêu lên một tiếng đau đớn.
“Sau khi khôi phục tâm tình ngươi vẫn kiên cường như cũ a!” Liễu Tinh Vân cười lạnh, có chút bất duyệt. “ Phải lập lại động tác vừa rồi (hôn ấy) ngươi mới có chút nghe lời phải không?”
Hàn Tị Thủy chấn động, cúi đầu hít một hơi, cắn răng nói: “ Liễu Tinh Vân.”
“Bỏ họ đi.” Hắn câu lên nụ cười, thúc giục.
Hàn Tị Thủy lần thứ hai âm thầm cắn chặt răng. “Tinh Vân.”
“Tốt lắm, Tị Thủy.” Hắn nhanh nhẹn thả lại thân hình tinh tế gầy yếu lên giường cho y ngồi ổn định, dùng đầu ngón tay xoa xoa cặp cánh hoa trơn bóng vừa hôn xong. “Nếu ngươi không nghiến răng nghiến lợi, ta sẽ càng thêm cao hứng.”
Hàn Tị Thủy mím mím môi, không nói câu nào.
“Ta sẽ nói cho ngươi lý do!” Hắn mềm nhẹ thông thả thổi nhiệt khí bên tai mẫn cảm của y, dùng tay ngăn chặn thân hình muốn lùi lại của Hàn Tị Thủy.”Ban đầu, ta chỉ tính toán chống lại Hàm Tiếu đường, vô luận các ngươi có buông tha cho cọc sinh ý kia hay không cũng đều giống nhau.”(cọc sinh ý là chuyện Tị Thủy làm bảo tiêu cho chỗ mà Thiên Tinh Đường định đi ám sát)
Hàn Tị Thủy hơi kinh ngạc. Nguyên lai Thiên Tinh Đường đã tính toán chống lại Hàm Tiếu đường, cọc sinh ý kia chỉ là cái cớ mà thôi!
“Hiện tại ta thay đổi chủ ý. Cho dù đem cả Hàm Tiếu đường tới đổi, ta cũng không thả ngươi đi... “Hắn cố ý kéo dài âm cuối ra, nghiên mặt nhìn mỹ nhân. “ Tị Thủy, ta muốn ngươi ở lại chỗ này.”
“Ngươi…” Hàn Tị Thủy khiếp sợ hút một ngụm lãnh khí, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Không chỉ y, ngay cả Tả Vô Tâm đứng một bên cũng ngây dại khi nghe hắn nói vậy.
Không thể nào? Lão đại hắn.. hắn có biết mình đang nói cái gì không a? Đối phương là nam, nam nha! Huống chi, bọn họ bắt y tới là để làm con tin, y là tôn tử duy nhất của Hàn Khiếu đường chủ của Hàm Tiếu đường a!
“Ta cho rằng ngươi so với Hàm Tiếu đường càng làm cho ta thấy hứng thú hơn, chỉ thế mà thôi.” Hắn cúi người hôn nhẹ qua môi y, xoay người đi tới chỗ người đệ đệ còn đang ngốc lăng của mình, vỗ vỗ vai hắn, “Cho ngươi hai ngày, làm cho y khôi phục hoàn toàn.”
Nói xong, lưu lại sau lưng hai người còn đang khiếp sợ, an nhàn đi khỏi.
“Ngô…” Người nằm trên giường khẽ rên rĩ, khuôn mặt vì sốt cao mà ửng hồng.
Một cặp song mâu linh động thủy nhuận không ngừng đánh giá người trên giường, vạn phần tò mò xem xét người kia một lượt.
“Vô Tâm.” Liễu Tinh Vân lạnh lùng mở miệng. Thấy thiếu niên cứ không ngừng nhìn chằm chằm người kia, trong lòng hắn không hiểu vì sao lại có điểm khó chịu. “Ta gọi ngươi đến là để xem bệnh, không gọi ngươi tới nhìn người.”
“Chỉ là ta rất ngạc nhiên nha!” Thiếu niên thật đúng lý hợp tình trả lời.
Thiếu niên có một đôi mắt trong sáng hắc bạch phân minh, mày liễu phi loan cong cong. Làn da trắng noãn vô cùng mịn màng, môi cong vểnh đỏ mọng, khuôn mặt khiến người lần đầu nhìn thấy phải kinh diễm ngẩn ngơ mất một khắc.
Tả Vô Tâm —- tam đường chủ của Thiên Tinh Đường, cũng là một người ưu nhàn nhất nơi này. Hắn là nghĩa tử của tiền đường chủ (đường chủ trước), là nghĩa đệ của Liễu Tinh Vân. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại là người am hiểu độc thuật cùng chế độc dược nhất Thiên Tinh Đường, do trời sinh tính tình bướng bỉnh nên hắn cũng là bảo bối được toàn bộ người trong Thiên Tinh Đường nâng trong tay.
“Tả Vô Tâm.” Hắn trầm giọng nói.
“A! Được rồi! Ta đã biết.” Tả Vô Tâm bỉu môi, bắt đầu bắt mạch, miệng còn lầm bầm: “Người ta chỉ là chưa từng thấy qua nam tử nào xinh đẹp như vậy thôi mà! Nhìn nhiều một chút cũng không được sao.”
Bình thường đều là hắn bị người ta nhìn chằm chằm, hôm nay khó có dịp lại có người khiến hắn nhìn nha!
Liễu Tinh Vân chấn động, “Nam tử?”
“Đương nhiên là nam a!” Tả Vô Tâm buồn bực nhìn đại ca của mình, lập tức cười nhạo, “Ngươi nghĩ rằng hắn là nữ sao?” Không nghĩ tới đại ca cũng sẽ nhầm lẫn. Ha hả, rất thú vị.
Liễu Tinh Vân đối với lời nói của hắn không chút để ý, diện vô biểu tình nhìn sang người trên giường.
Khuôn mặt như vậy lại sinh ra trên thân nam nhân? Lúc trước vì biết người trên bức họa là nữ tử nên hắn cũng nhận định người trước mắt là nữ tử, hiện tại cẩn thận nhìn lại, đúng thật là có đường cong của nam tử.
Đối với sơ ý của mình, hắn cảm thấy cực kì bất duyệt.
Nàng... không, nên là y, cùng Tả Vô Tâm bất đồng. Tả Vô Tâm có dung mạo diễm lệ giống mẫu thân, hơn nữa khi bé có một đoạn thời gian hắn giả làm nữ đồng, nên hắn mới mang mỹ mạo pha chút nữ khí.
Mà khuôn mặt Tị Thủy lại không phải phong nhuận (nở nang?) như nữ tử, mà hơi cương trực gầy yếu; vừa rồi khi bồng y, hắn cảm thấy thân thể kia tuy nhuyễn nhược tinh tế nhưng lại không non mềm như của nữ tử. (Dạ Liên: ôm có chút mà đánh giá sâu xa dữ =.,=)
Tổng thể mà nói, y mĩ, nhưng không mĩ theo hướng nữ khí.
Do nhiều năm nhìn khuôn mặt diễm lệ hiếm có trên đời của Vô Tâm nên hắn tưởng rằng sẽ không có một vẻ ngoài xinh đẹp nào có thể khơi gợi lực chú ý của mình, nhưng khi nhìn thấy Tị Thủy...
“Tóc thật đẹp.” Tả Vô Tâm tán thưởng vén lên một lọn tóc trượt bên sườn giường của Hàn Tị Thủy. Màu sắc của tóc hơi nhạt hơn đôi song đồng sâu thẳm hắc sắc của y, càng nhuyễn càng mảnh hơn, khiến người ta muốn giữ chặt không buông.
“Buông ra.” Một cảm giác khó chịu chợt nảy sinh trong lòng, Liễu Tinh Vân không suy nghĩ gì liền hô lên: “Không được chạm vào hắn.”
“A?” Tả Vô Tâm ngây người, nghe lời buông tay.
Lần đầu tiên hắn nghe đại ca dùng loại ngữ khí mười phần độc chiếm dục này nói chuyện, nhưng là, người trên giường là nam nhân nha! Hơn nữa, y còn là một tù nhân, vậy mà đại ca còn cho hắn nằm trên giường mình ( Liễu Tinh Vân)! Đại ca sao lại...
“Xem bệnh xong thì đi bóc thuốc, để người khác sắc mang tới.” Liễu Tinh Vân vẫn chưa để ý tới sự kinh ngạc của Vô Tâm, chỉ nhìn chăm chăm nhân nhi trên giường, hạ một mệnh lệnh đuổi khách.
Tả Vô Tâm muốn nói lại thôi, vẫn nghe theo đi ra cửa.
Liễu Tinh Vân ngồi xuống chỗ Tả Vô Tâm vừa ngồi, nhẹ nhàng vén lên vài lọn tóc dài tán loạn của Hàn Tị Thủy, cuốn vài vòng vào tay mình, chợt lại buông ra. Như là phát hiện một trò chơi thú vị, hắn lại cuộn cuộn mấy lọn tóc của Hàn Tị Thủy, chậm rãi, để nó trượt qua kẽ ngón tay chậm chạp rơi xuống.
Nhìn mấy sợi tóc, trong mắt hắn chợt thoáng hiện một đạo quang mang quỷ dị, tiếp theo hiện lên một mạt tươi cười đầy nghiền ngẫm.
? ? ?
“Tị Thủy, chăm sóc Vị Tuyết.” Nam tử hơi cười, tay vỗ về nữ tử không còn hơi thở nằm trong xe ngựa. Hắn nhìn đôi song nhi tử, nói với hán tử lái xe: “Đi mau! Mang hai hài tử này tới Hàm Tiếu sơn trang!”
Nói xong, hắn nhảy ra ngoài xe ngựa, không quay đầu lại mà chạy theo một hướng khác.
“Không cần! Ta không muốn một mình...cha...” Y vươn tay muốn nắm lấy, cực lực muốn bắt lấy y bào của thân ảnh ly khai kia, nhưng chỉ nắm vào khoảng không.
Thân ảnh quen thuộc biến mất ngay trước mắt, xe vẫn như trước chạy không ngừng nghỉ, Hàn Tị Thủy sợ hãi ôm chặt muội muội trong ngực mình lui vào một góc của xe ngựa, khóe mắt chảy lệ, nhưng không dám khóc thành tiếng.
Một đợt chấn động, đằng trước xe ngựa truyền tới một tiếng kêu thảm. Y lặng lẽ vạch bức mành lên, bên ngoài không có bóng dáng của lái xe thúc thúc, con ngựa đang điên cuồng nhắm đằng trước mà lao đi, xe ngựa không ngừng chấn động.
Làm sao bây giờ? Hàn Tị Thủy cắn chặt răng, “Vị Tuyết, nắm chặt nơi này.” Y cằm tay muội muội đặt tới ván cửa, thân hình nho nhỏ nhanh chóng nắm chặt thành xe, tiến về phía trước từng chút một, y muốn nắm lấy dây cương.
“Ô… Cha… Nương…”
Bỗng nhiên tiếng khóc của Hàn Vị Tuyết truyền vào tai y, Hàn Tị Thủy quay đầu lại, thấy muội muội ôm lấy thi thể mẫu thân, đau xót khóc rống.
“Vị tuyết, nhanh nắm lấy cánh cửa xe!” Y kinh hãi. Lại một trận xóc nảy mạnh làm y thiếu chút nữa bị hất khỏi xe ngựa.
“Tị Thủy ca ca!”
Y vịn chặt thành xe, sốt ruột nhìn sang phía muội muội, lúc này mới phát hện tay nàng đang nắm chặt cửa xe, lung lay sắp ngã gọi y.
“Vị Tuyết, nắm chặt!” Xe xóc nảy làm thân hình y nghiên trái nghiên phải, lắc tới nỗi y nhức mỏi cả người, mặt nhăn lại, nhưng vẫn cố lấy khí lực bò đến chỗ muội muội.
“Ta nắm không nổi nữa...A... ” Kinh hoảng la lên, tay nhỏ bé trược khỏi ván cửa.
“Vị Tuyết... “Y liều lĩnh nhảy qua.
Trí nhớ cuối cùng, là bộ dáng muội muội run rẩy khóc lớn trong lòng mình, còn có đau đớn kịch liệt vô hạn.
? ? ?
“Đau…” Đầu đau quá!
Hàn Tị Thủy mê mang khẽ mở mắt, trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám.
Y kinh hoảng đưa tay quơ quơ, nhưng ngay cả một ngón tay cũng nhìn không thấy.
“Đúng rồi… Ta không nhìn thấy...” Y thì thào tự nói, suy sụp buông tay, thở dài. Nguyên lai, vừa rồi y vừa nằm mộng chuyện trước đây a!
Hết thảy hành động của y đều rơi vào trong mắt của Liễu Tinh Vân. Từ trong đôi mắt kia nhìn ra chút mờ mịt, kinh hoảng nho nhỏ, sau đó là biểu tình lĩnh ngộ, còn có ngữ điệu tự giễu kia... Mọi thứ đều khơi mào cảm giác kì lạ trong lòng Liễu Tinh Vân.
Ở ngực trái của hắn, mơ hồ có một loại rối loạn, còn có loại cảm giác hắn không rõ, giống như ghen tuông. Rất quái lạ, nhưng hắn lại thấy rất mới lạ.
“Đầu rất đau sao?” Hắn cố ý phóng nhẹ thanh âm.
“Ai?” Hàn Tị Thủy nhanh chóng đem mặt chuyển tới hướng thanh âm phát ra, di chuyển thân thể..”Ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Đối với vấn đề này, chẳng biết tại sao Liễu Tinh Vân lại thấy có chút mất hứng.”Ngươi đã quên?”
“Ta?” Ngữ khí như trách tội kia làm y có chút giật mình, chốc lát sau y mới nhớ tới những chuyện vừa xảy ra với mình.”Ngươi là… Liễu… Tinh Vân?”
“Ngươi tên là Tị Thủy? Viết như thế nào?” Một đại nam nhân hẳn phải biết không nên dùng một cái tên như nước mới đúng.
Hàn Tị Thủy không nói gì. Vừa tỉnh dậy đã bị người khác dùng ngữ khí trách tội để chất vấn, kế tiếp lại bị cùng một người truy vấn danh tự, y thấy sao cũng kì quái, nhưng y lại không biết kì quái ở chỗ nào. Càng miễn bàn hiện tại mình chỉ là một tù binh.
“Viết như thế nào?” Liễu Tinh Vân lại hỏi thêm lần nữa, không chiếm được đáp án, hắn liền cười chăm chọc: “Ta quên mất ngươi mù, không biết chữ đúng không?”
“Tị Thủy viết giống Dữ hà nam tị thủy huyền.” Đối với chế giễu của hắn, khẩu khí Hàn Tị Thủy chỉ hơi thấp xuống, không có phản ứng kịch liệt gì, ngắn gọn trả lời.
“Tị Thủy? Là nơi dụng binh nổi danh a!” Hắn lơ đểnh nói, “Không thích hợp với ngươi. Ngươi hản nên tên Tự Thủy, nhu tình tự thủy.”
“Này không liên quan tới các hạ đi?” Y bình tĩnh nói, ngữ khí có chút cứng ngắc.
Hiện tại rốt cuột là tình hình gì? Y rõ ràng là bị bắt tới đây, nhưng người này lại cùng y nhàn thoại chuyện nhà? Hơn nữa lời nói của hắn...y cảm thấy giống như giọng điệu đùa giỡn? Với một nam tử?
“Tính tình của ngươi thật cứng ngắc.” Liễu Tinh Vân lộ ra nụ cười hứng thú, “Không hề phù hợp với bề ngoài của ngươi, bề ngoài nhu nhược như vậy... “
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Liễu Tinh Vân.” Hắn nói một cách tùy ý, cằm lên lọn tóc dài chảy xuống bên vai y.
Y hẳn không biết bộ dạng hiện tại của mình đi? Khuôn mặ vì sốt cao mà ửng đỏ? Tư thái nửa tựa trên giường tạo cảm giác biếng nhác. Mà tóc dài rối tung xõa trên giường, một nửa chảy trượt bên sườn, một một chút thì rủ bên mặt, nhẹ nhàng phủ lên vạt áo bạch sắc buông lỏng, thoáng che đi phần da thịt trắng nõn, lại tăng thêm chút ý nhị.
Phong thái như vậy, sao lại xuất hiện trên người một nam tử?
“Ta nói là, vì sao ngươi lại bắt ta tới đây?” Hàn Tị Thủy không bị lời của hắn làm khó chịu.
“Ngươi thực thông minh.” Hắn mỉm cười, dùng lực đạo nhẹ tới nỗi Hàn Tị Thủy không thể phát hiện cuốn tóc y vào ngón tay mình. “Ngươi năm nay mấy tuổi?”
“Ngươi rốt cuộc…”
Liễu Tinh Vân đột nhiên đưa tay nắm mớ tóc của Hàn Tị Thủy khiến y kinh ngạc, không chút phòng bị nên y nghiên người ngã xuống, bị Liễu Tinh Vân dùng một tay ôm chặt.
“Buông tay!” Y vội vàng kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Trả lời vấn đề của ta, Hàn Tị Thủy.” Vừa nghe hắn gọi tên đầy đủ của mình, biểu tình của y liền cứng ngắc, Liễu Tinh Vân biết mình đã đoán đúng. “Ngươi là tôn tử của Hàn Khiếu, mà Hàn Vị Tuyết là muội muội song sinh của ngươi cho nên bộ dáng các ngươi mới giống hệt nhau. Ta không có nói sai chứ?” Từ lúc biết y là nam tử hắn liền nghĩ thông suốt điểm đó.
Ngữ khí tự tin của hắn làm Hàn Tị Thủy khẽ hút ngụm lãnh khí, trong nhất thơi y quên cả giãy dụa, quên luôn việc mình đang bị một nam nhân khác ôm vào lòng.
“Ngươi năm nay mấy tuổi?” Liễu Tinh Vân lại hỏi, xem ra nếu không đạt mục đích hắn nhất định không bỏ qua.
“Đã biết ta cùng Vị Tuyết là huynh muội sinh đôi, cần gì hỏi nhiều như vậy?” Đối với việc hắn biết rõ còn cố hỏi, Hàn Tị Thủy nhíu mày phản kích, “Lấy năng lực của Thiên Tinh Đường, có lẽ không cần làm nhiều chuyện dư thừa như vậy, không phải sao?”
“A, ngươi quả nhiên thông minh, có ý tứ.” Liễu Tinh Vân không chút tức giận mà còn cười.
Nếu hai mắt Hàn Tị Thủy có thể nhìn thấy, nhất định sẽ thấy trong mắt hắn hiện tại tràn ngập quang mang lóe lên tâm hỉ.
Xem ra, hắn là bắt được trân bảo của Hàm Tiếu Đường. Tôn nhi duy nhất của Hàn Khiếu, chẳng những trí tuệ, ngay cả thời điểm mình bị bắt làm tù binh vẫn có thể tâm thần vững chắc.
“Đa tạ tán thưởng.” Y thản nhiên trả lời.
“Cường ngạnh như vậy, ngươi chẳng lẽ quên mất tình cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu nguy hiểm sao?” Hắn nâng khuôn mặt gầy yếu lên, cúi đầu tới gần đôi mặc đồng vô thần kia, mềm nhẹ mà nguy hiểm nói.
Là bởi mù nên y mới không úy kị hắn sao? Người mù không phải sẽ càng sợ hãi tình cảnh hiện tại mới phải chứ? Nhưng y quả thật không sợ hắn, trên mặt y một chút biểu lộ sợ hãi cũng không có, phi thường an tĩnh ôn hòa.
Nếu nói một chút biểu tình, đó chính là luống cuống — luống cuống vì không được tự nhiên.
“Ngươi… Buông!” Lần đầu tiên gần sát một người xa lạ như thế, ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể cảm giác được, Hàn Tị Thủy quả thật có chút bối rối, nhưng vẫn cố duy trì vẻ ngoài trấn định.
“Hình như không quyết đáng cho lắm.” Hắn khinh miêu đạm tả bâng quơ trả lời, không chút để ý dùng ngón cá vuốt ve cằm y.
Hắn muốn nhìn dáng vẻ kinh sợ của y, cho dù chỉ là một chút, chỉ là do hắn không muốn nhìn bộ dáng bỉnh thản an tường của y.
Cảm giác được ngón tay của hắn xoa xoa cằm mình, ám muội tới nổi Hàn Tị Thủy cứng cả người. Hắn muốn làm cái gì? Y là nam tử a! Hắn không thể nào lại...
“Buông ra!” Nếu đây là phương thức hắn dùng để vũ nhục y, vậy hắn thực sự đã thành công rồi.
“Thử cầu ta đi? Có lẽ ta sẽ cân nhắc lại.”
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng nhưng tràn ngập trêu tức, Hàn Tị Thủy nghe ra được.
“Không lẽ Liễu Đường chủ bị đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo (nói chung là thích nam nhân)?” Y âm thầm tức giận, bàn tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền.
“Ngươi muốn chọc giận ta?” Liễu Tinh Vân khẽ cười, không chút để ý: “Ta không biết mình có bị đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo hay không, nhưng mà, ta biết mình đối vói nguơi có hứng thú, Hàn Tị Thủy.”
“Ngươi…” Lời nó của hắn làm Hàn Tị Thủy kinh sợ. Từ khi bị bắt giữ tới giờ, đây là lần đầu tiên y biểu hiện sự sợ hãi rõ rệt như thế.
“Ngươi cũng sẽ có biểu tình sợ hãi?” Cánh tay của hắn vẫn như cũ ôm chặt thiên hạ không ngừng giãy dụa kia, tay còn lại cằm chặt mặt y, để đôi mắt vô thần kia đối diện với mình.”Thật không dễ dàng na!”
“Ngươi…” Bị trói chặt tới không thở nổi, Hàn Tị Thủy rốt cục buông tha giãy dụa. “Ngươi… Cho dù chỉ là vui đùa, nhưng thật quá đáng.” “Ta không phải là người giỏi làm người khác cười, Tị Thủy.” Ngữ khí ngả ngớn. “Ta nói, ngươi thử cầu ta xem, có lẽ ta sẽ suy xét lại có nên buông tha ngươi hay không.” “Không.” Cắn răng, Hàn Tị Thủy nhất định quyết không khoan nhượng.
“Ta nói rồi, quá ngoan cường sẽ gây ra nguy hiểm, Tị Thủy.”
Ngón cái của hắn không chút khách khí xoa xoa đôi môi tái nhợt của y, làm cho Hàn Tị Thủy chấn động giật cả người.
“Môi mềm như vậy...có ai từng chạm qua không?”
“Không!” Y đột nhiên hiểu được ý đồ của hắn, không dám di động nửa phần.
“Không còn kịp rồi.” Hắn cười nhẹ một tiếng, dùng chóp mũi mình chạm vào mặt y, để y biết được khoảng cách hiện tại của hai người.
“Không! Ngô…” Môi bị người phủ lên, y trợn to cặp mắt vô thần, trong đầu trống rỗng.
Khí tức cùng mùi huân hương thản nhiên trên người Liễu Tinh Vân không ngừng tràn vào xoang mũi y, hoàn toàn chiếm lĩnh khứu giác Hàn Tị Thủy; nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng truyền tới, làm cho thân thể mẫn cảm vừa khỏi bệnh của y hơi run, bờ ngực phập phồng kề sát bờ ngực vững vàng của hắn.
Chiếc lưỡi ướt át linh hoạt thừa cơ môi y chưa kịp khép lại tham nhập vào, câu động chiếc lưỡi non mềm của y cùng nhau vũ động.
“Ngô… Ân…”
Hàn Tị Thủy không tự chủ được thở dốc, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lại bị chiếc lưỡi bá đạo kia bắt giữ lại.
Trong đầu y hiện tại chỉ còn duy nhất thanh âm *** mỹ môi lưỡi quấn quít truyền lại, toàn thân nóng lên, vựng huyễn không biết làm sao cho phải, cũng không biết làm sao để hô hấp, sắp hít thở không thông.
Hàn Tị Thủy nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của hắn để giữ vững thân thể xụi lơ của mình, giống như nếu không làm vậy, y liền sẽ lún xuống vựa sâu vô tận.
? ? ?
“Đại ca! Hắn tỉnh… Không…” Cánh cửa bị người đá mở, Tả Vô Tâm há to mồm nhìn tình cảnh trước mắt, ngạnh sinh sinh đem thanh âm cao ngất của mình cố gắng biến thật nhỏ.
Hắn, hắn… Bọn họ…
Tiếng cửa mở làm Hàn Tị Thủy hoàn hồn, dùng sức cắn. Trong miệng truyền tới hương vị huyết tinh, y rốt cuộc có thể làm cho nam nhân đang cướp hô hấp của mình buông môi mình ra.
Hàn Tị Thủy ở trong ngực Liễu Tinh Vân nhắm chặt mắt, chóng mặt cố gắng hít thở, trên mặt phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Vừa mới bệnh tỉnh dậy, lại trải qua một trận hôn dài, còn phải giãy dụa giành giật không khí nên giờ y đã vô lực không còn sức mà đi giãy dụa nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc Liễu Tinh Vân chặt chém làm gì thì làm.
Nhưng trong mắt Tả Vô Tâm đang đứng một bên thì không phải như vậy. Thứ hắn nhìn thấy chính là tình cảnh sau khi hôn mãnh liệt đầy kích tình, hai người dựa sát vào nhau... Một đôi người yêu?
Nhưng mà, hai người nam nhân... Từ trong khiếp sợ tỉnh dậy, Tả Vô Tâm nghi hoặc nhìn hai người. Tuy bô dáng thiên hạ kia tóc dài rối tung bán dựa vào lòng ngực của đại ca thở dốc không ngừng, trông vô cùng xứng đôi với đại ca, nhưng dù sao bọn họ đều là nam a!
“Dính máu rồi.” Liễu Tinh Vân không thèm nhìn kẻ xâm nhập kia, nâng Hàn Tị Thủy đang nhắm mắt thở dốc dậy, dùng đầu lưỡi ấm áp liếm lên vết máu dính trên bờ môi run rẩy, đối với chuyện mình bị thương không chút để ý.
“Ngươi…” Hàn Tị Thủy hư nhuyễn mở miệng: “Đừng… Đừng đụng ta…”
Y thế nhưng không chút chống cự để mặc một nam nhân khác hôn mình! Vì sao y lại như vậy?
“Đang tựa vào ngực người khác mà có tư cách nói như thế sao?” Tiếp tục cuộn tóc của y lên thưởng thức, hắn khẽ cười.
“Nếu ngươi muốn nhục nhã ta, như vậy cũng đủ rồi, Liễu đường chủ.” Y cắn chặt răng. Giờ phút này, y mặc kệ cảm giác uể oải khuất nhục đến cực điểm kia, cố gắng để mình không lộ ra chút yếu thế.
Ác! Theo tình huống hiện tại, không phải là lão đại ép buột ngưới khác đi? Tả Vô Tâm đeo lên biểu tình chờ xem cuộc vui, nhìn chằm chằm hai người kia, một người không thèm để ý bất kì ai, người thì không nhìn thấy gì.
“Nhục nhã? Loại trình độ này chưa gọi là nhục nhã đâu. Huống hồ, ta sẽ không chỉ vì muốn nhục nhã người khác mà đi hôn một nam nhân.” Hắn nở nụ cười, buông lọn tóc trong tay ra, vừa lòng nhìn nó trượt xuống. “Còn có, đừng gọi ta là Liễu đường chủ, ngươi không phải môn hạ của ta.”
“Vậy vì sao ngươi làm vậy?” Y điều chỉnh hô hấp, nhanh chóng thảy đổi thành biểu tình bình thản.
“Gọi tên của ta, ta liền giải đáp.” Hắn dùng đầu ngón tay miêu tả vành mắt y. Đôi mắt trong suốt phản chiếu hình ảnh của hắn vậy mà lại bị mù, thật đáng tiếc.
“Ta nghĩ ta với ngươi không có thân thiết tới nỗi gọi thẳng tục danh, Liễu đường chủ.” Y lãnh đạm nói, né tránh đầu ngón tay đang vuốt ve tóc mình, nhưng ngón tay kia bỗng nhiên kéo tóc y làm y kêu lên một tiếng đau đớn.
“Sau khi khôi phục tâm tình ngươi vẫn kiên cường như cũ a!” Liễu Tinh Vân cười lạnh, có chút bất duyệt. “ Phải lập lại động tác vừa rồi (hôn ấy) ngươi mới có chút nghe lời phải không?”
Hàn Tị Thủy chấn động, cúi đầu hít một hơi, cắn răng nói: “ Liễu Tinh Vân.”
“Bỏ họ đi.” Hắn câu lên nụ cười, thúc giục.
Hàn Tị Thủy lần thứ hai âm thầm cắn chặt răng. “Tinh Vân.”
“Tốt lắm, Tị Thủy.” Hắn nhanh nhẹn thả lại thân hình tinh tế gầy yếu lên giường cho y ngồi ổn định, dùng đầu ngón tay xoa xoa cặp cánh hoa trơn bóng vừa hôn xong. “Nếu ngươi không nghiến răng nghiến lợi, ta sẽ càng thêm cao hứng.”
Hàn Tị Thủy mím mím môi, không nói câu nào.
“Ta sẽ nói cho ngươi lý do!” Hắn mềm nhẹ thông thả thổi nhiệt khí bên tai mẫn cảm của y, dùng tay ngăn chặn thân hình muốn lùi lại của Hàn Tị Thủy.”Ban đầu, ta chỉ tính toán chống lại Hàm Tiếu đường, vô luận các ngươi có buông tha cho cọc sinh ý kia hay không cũng đều giống nhau.”(cọc sinh ý là chuyện Tị Thủy làm bảo tiêu cho chỗ mà Thiên Tinh Đường định đi ám sát)
Hàn Tị Thủy hơi kinh ngạc. Nguyên lai Thiên Tinh Đường đã tính toán chống lại Hàm Tiếu đường, cọc sinh ý kia chỉ là cái cớ mà thôi!
“Hiện tại ta thay đổi chủ ý. Cho dù đem cả Hàm Tiếu đường tới đổi, ta cũng không thả ngươi đi... “Hắn cố ý kéo dài âm cuối ra, nghiên mặt nhìn mỹ nhân. “ Tị Thủy, ta muốn ngươi ở lại chỗ này.”
“Ngươi…” Hàn Tị Thủy khiếp sợ hút một ngụm lãnh khí, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Không chỉ y, ngay cả Tả Vô Tâm đứng một bên cũng ngây dại khi nghe hắn nói vậy.
Không thể nào? Lão đại hắn.. hắn có biết mình đang nói cái gì không a? Đối phương là nam, nam nha! Huống chi, bọn họ bắt y tới là để làm con tin, y là tôn tử duy nhất của Hàn Khiếu đường chủ của Hàm Tiếu đường a!
“Ta cho rằng ngươi so với Hàm Tiếu đường càng làm cho ta thấy hứng thú hơn, chỉ thế mà thôi.” Hắn cúi người hôn nhẹ qua môi y, xoay người đi tới chỗ người đệ đệ còn đang ngốc lăng của mình, vỗ vỗ vai hắn, “Cho ngươi hai ngày, làm cho y khôi phục hoàn toàn.”
Nói xong, lưu lại sau lưng hai người còn đang khiếp sợ, an nhàn đi khỏi.