Hàn Tị Thủy bị ôm vào trong phòng đặt lên nhuyễn tháp, y hơi hơi hít vào một hơi, cảm giác được trong phòng có nhiệt khí rất dày, như là nước ấm... Rồi còn có một hương vị kì lạ.
Đúng rồi, hình như lâu rồi y chưa từng hảo hảo tắm rửa. Tắm? Y hơi chấn động chút. Liễu Tinh Vân không phải là muốn... muốn đưa y tới đây để tắm đi? Nhưng vì sao hắn lại để tỳ nữ lui xuống hết?
“Ngươi rất muốn biết đây là đâu đi.” Thanh âm Liễu Tinh Vân vang lên, man theo ý cười thản nhiên, “Vậy cũng đúng lúc, ta không cần nói ngươi cũng sẽ biết.”
Hắn nói xong, tay đã kéo vạt áo rộng của Hàn Tị Thủy xuống, lộ ra bả vai gầy yếu.
“Chờ một chút! Ngươi…” Hàn Tị Thủy bối rối đưa tay ngăn cản, muốn kéo lại y phục của mình.
“Ngươi sao lại gầy như vậy?” Liễu Tinh Vân không thèm để ý sự giãy giụa của y, một tay không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay của y, mi hắn hơi nhăn, dùng tay còn lại mơn trớn bả vai tinh tế lộ ra ngoài y bào kia.
“Dừng tay! Ngươi… Ngươi không thể…” Hàn Tị Thủy kinh hoảng hô to, dùng khí lực toàn thân để giãy khỏi tay hắn.
“Ta không thể?” Liễu Tinh Vân cười lạnh, nghiên người đè lên nửa thân trên không mảnh vải đang không ngừng động đẩy của y, “Đừng quên tình huống hiện tại của ngươi, Tị Thủy. Có bản lĩnh phản bác lời của ta, nhưng chung quy ngươi cũng không thoát khỏi nơi này.”
Toàn thân Hàn Tị Thủy cứng còng, cắn chặt răng, giương lên cặp mặc đồng vô thần tràn ngập lửa giận, nhưng không có chút tác dụng nào.
“Còn có một việc.” Nhìn khuôn mặt uất giận của y, Liễu Tinh Vân tới gần tai y thổi nhiệt khí, “Ta không cho ngươi có quyền lợi cự tuyệt.”
Hàn Tị Thủy mím môi trầm mặc, không phản kháng mặc hắn cởi toàn bộ y phục mình xuống, để hắn đem mình đặt vào trong thủy trì ấm áp. Dòng nước ấm áp nháy mắt tràn tới ngực, y không khỏi bối rối nắm chặt cánh tay cường tráng kia.
“Không cần sợ.” Thanh âm Liễu Tinh Vân lúc này có vẻ ôn nhu vô cùng, “Nước chỉ tới ngực ngươi mà thôi, ngươi có thể ngồi.”
Hàn Tị Thủy sợ run lên, ngượng ngùng cúi đầu buông tay ra. Y thế nhưng ở trước mặt y lộ ra sợ hãi, nhưng lại không tự chủ được nắm tay hắn.
“Để ta phải tự mình hầu hạ, ngươi là người đầu tiên.” Liễu Tinh Vân cười nhẹ, đưa tay tiếp cận thắt lưng y, bắt đầu tắm rửa cho thân hình đang cứng còng trong ngực mình.
“Ta có thể tự tắm.” Y cho rằng là do Liễu Tinh Vân nghĩ rằng mình bị mù không tiện nên mới muốn giúp mình tắm. ” Chỉ cần ngươi nói vị trí các đồ vật cho ta là được rồi.”
“Không được, đây là cơ hội khó được mà!” Liễu Tinh Vân chế trụ thắt lưng y, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên cần cổ và bả vai y, khoái trá cười nhẹ: “Dĩ vãng đều là tự ngươi tắm đi? Nói cách khác, ta là người đầu tiên chạm vào ngươi, phải không?”
Hàn Tị Thủy sợ run, gương mặt nổi lên một đợt nhiệt khí. Y buộc mình bỏ qua những đụng chạm da thịt giữa hai người, ý đồ bảo trì tâm tình bình tĩnh nên y mặc tay hắn tùy tiện di chuyển trên người mình.
Chỉ là tim vẫn không chịu y không chế mà càng ngày càng đập nhanh.
Khi Liễu Tinh Vân vén mái tóc dài của Hàn Tị Thủy ra sau, trong mắt chợt xẹt qua một đạo quang mang lãnh liệt. Trên da thịt trắng nõn không chút tỳ vết trên lưng y có một vết thương lớn hình thù ghê tởm kéo dài từ gần vai tới tận thắt lưng. Từ hình thù của vết sẹo đủ để nhận biết tình huống lúc ấy có bao nhiêu nghiêm trọng.
“Vết thương sau lưng là như thế nào?” Hắn dùng nước vóc lên người y, đạm mạc hỏi.
“Từ trên mã xa ngã xuống.” Y rũ mắt nhẹ nhàng nói.
“Ngươi cũng vì vậy nên mới mù mắt sao?”
Tay hắn trượt từ bả vai men theo vết thương xuống tới thắt lưng y, có chút ám muội đụng chạm đến điểm mẫn cảm của y.
“Ân.” Y cắn môi dưới. Từ khi y có thể tự hình hành động tới nay đều chưa từng cho ai đến gần mình, cho dù là hầu hạ y đi ngủ đi chăng nữa y cũng tuyệt không cho y chạm vào vết thương của mình.
“Không có biện pháp trị liệu?”
“Lúc cứu thì đã muộn, không kịp.” Nhớ lúc ấy sốt cao tới mấy ngày, còn bị vết thương hành cho không thể hành động nổi, y cũng đã rất may mắn vì đã giữ được cái mạng này.
“Ừ.”
Hắn dùng môi mình hôn lên vết thương trên lưng y, hành vi tràn ngập thương tiếc này làm cho Hàn Tị Thủy kinh ngạc không thôi.
Đồng thời, Liễu Tinh Vân vén tóc y lên, mệnh lệnh: “Nhắm mắt lại, ngừng thở, ta xả nước.”
Y theo lời hắn ngừng thở, nước liền được đổ xuống, ước hết cả khuôn mặt. Hàn Tị Thủy nhắm mắt, một trận trầm mặc, tùy ý Liễu Tinh Vân gội đầu cho y, từng chút từng chút một thẳng những sợi tóc mềm, để nó ở trên mặt nước tản ra đồ dạng xinh đẹp nhất.
Đợi khi y cảm thấy mệt, Liễu Tinh Vân mới vừa lòng cầm lấy bố khăn lau khô tóc y, ôm y khỏi trì thủy, đặt y lên nhuyễn tháp.
“Hiện tại, mới chân chính là bắt đầu.” Liễu Tinh Vân dùng tay vuốt ve từng đường nét trên mặt y, cúi đầu nói.
Hàn Tị Thủy hơi run, tuyệt vọng nhắm mắt lại, hiểu được đây là vận mệnh mà chính mình không thể trốn được.
? ? ?
Thân hình trần trụi bên dưới nhuyễn mao ( mền bằng lông động vật mềm mại) hơi run, mũi Hàn Tị Thủy một chua xót, nước mắt cũng không chịu thua kém trượt khỏi hốc mắt.
Vì sao y lại vô dụng như vậy? Thân là nam tử nhưng ngay cả năng lực bảo vệ mình cũng không có, còn phải khuất nhục nằm dưới thân của nam tử khác! Thế nhưng, y tuyệt không cho phép mình đi tìm chết, y phải giữ mạng về gặp gia gia cùng Vị Tuyết, y không thể chết được!
“Ngươi khóc.” Thanh âm Liễu Tinh Vân lộ ra chút kì dị, vươn tay lau đi giọt nước mắt trong suốt trên má y.
Hàn Tị Thủy rung động, nhanh chóng nghiên mặt đi chật vật dùng tay che khuất gương mặt đang không ngừng rơi lệ của mình.
Liễu Tinh Vân muốn gỡ tay y ra, lại bị y cường ngạnh che đi.
“Không… Đừng nhìn…” Y thấp giọng khẩn cầu. Đã lâu rồi y chưa chảy một giọt lệ nào, y không muốn người khác thấy bộ dáng yếu đuối khi khóc của mình.
Trong mắt Liễu Tinh Vân đã dấy lên một tia lửa. Tóc dài xõa ra che đậy da thịt, bả vai gầy yếu vì chủ nhân đang khóc mà hơi hơi rung động, Hàn Tị Thủy nhu nhược như vậy, càng làm trỗi dậy dục vọng muốn chiễm lĩnh nơi hắn, dẫn phát một khát cầu muốn tàn phá bừa bãi.
Liễu Tinh Vân cúi thân, nhẹ nhàng mút nơi cần cổ trắng nõn, lưu lại một hàng ấn kí tím tím hồng hồng từ cổ xuống cánh tay. Bàn tay to lớn vuốt ve phần bụng trần trụi, không ngừng vuốt nhẹ.
“Không muốn ——” Y cảm giác lần này khác với hàm xúc của hai lần đụng chạm trước nên Hàn Tị Thủy bắt đầu giãy giụa, song mâu mang nước mắt chớp mạnh, vài giọt lệ trong suốt hạ xuống.
“Ngươi không có quyền lợi cự tuyệt, Tị Thủy.” Hắn chế trụ nửa thân trên của y, da thịt nóng rực của hai người áp sát nhau. “Không cần phản kháng, ta không có tính nhẫn nại.”
Y ngưng khóc. Liễu Tinh Vân nói đúng, y hiện tại căn bản ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể đợi bị làm thịt (nguyên văn đấy, không chỉnh sửa), trừ bỏ phục tùng, y căn bản cái gì cũng không thể làm... Không, y có, ít nhất có một!
“Chờ, chờ một chút!” Y che cổ mình lại, ngăn cản Liễu Tinh Vân tiếp tục hành động. “Thỉnh ngươi đáp ứng ta một chuyện.”
“Vào thời điểm này, ngươi còn có thể đàm điều kiện?” Liễu Tinh Vân ninh khởi chân mày, ngừng lại động tác xâm lược, cười lạnh, “Nói đi, ta thật muốn nghe thử xem là gì.”
“Ta… Ta không phản kháng. Ngươi đồng ý, ta liền cho ngươi, nhưng mà... ” Y thở sâu, mái tóc thấm ướt bởi mồ hôi dính vào hai gò má ửng hồng, trên mặt lộ ra biểu tình quyết tuyệt.
Y quyết định, phải nói, y đã muốn nghĩ rõ ràng rồi, muốn rời khỏi nơi này, chỉ có một phương pháp.
“Chờ khi ngươi chán ghét ta, ngươi phải cho ta đi.”
“Ngươi dùng thân thể mình để trao đổi lấy cơ hội trở về Hàm Tiếu Đường sao?” Mắt hắn chợt trầm xuống u ám, thanh âm nghe không ra cảm xúc.
“Đúng.” Hàn Tị Thủy cắn cắn môi dưới.
“Cho dù không đáp ứng, ta vẫn có thể có được ngươi.” Hắn cúi sát xuống gương mặt y, gần tới nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, “Nếu ta không đáp ứng, ngươi làm thế nào?”
Khóe miệng Hàn Tị Thủy lộ ra một mạt tươi cười mơ hồ, “Vậy cho dù chết, ta cũng nhất quyết không cho ngươi chạm vào ta.”
“Ngươi uy hiếp ta?” Cánh tay Liễu Tinh Vân buột chặt, trong mắt phiếm ra tức giận, “Ta sống đến hiện tại cũng chưa gặp ai to gan như ngươi vậy, Tị Thủy.”
“Ngươi có thể không chấp nhận. ” Y hô một tiếng đau đớn, đạm mạc nghiên đầu đi, “Ngươi có thể lựa chọn hiện tại có được một tù binh cam tâm bị bắt, hoặc lập tức tự tay giết ta.”
“Tù binh cam tâm?” Ngón tay hắn lướt qua cổ họng y, đột nhiên cười ra tiếng. “Tị Thủy, ngươi cho là cùng ta hạ ước định, là có thể đặt ngang địa vị với ta sao? Ngươi muốn dùng loại phương pháp này để bảo vệ tự tôn của chính mình sao?”
Hàn Tị Thủy trong lòng chấn động..”Ngươi, ngươi như thế nào…” Y mở miệng một cách khó khăn. Y không nghĩ tới hắn có thể biết được ý tưởng nơi đáy lòng của mình. “Cũng vậy thôi, dù sao cũng chẳng tổn hao cái gì của ta.” Hắn hừ cười một tiếng, tiến tới bên tai y nhẹ nhàng thì thầm: “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ta vĩnh viễn cũng không chán ghét ngươi, thì ngươi vĩnh viễn sẽ phải ở lại nơi này sao?”
Hàn Tị Thủy sợ run một chút, thở sâu nói: “Hảo, nếu là như thế, ta sẽ mãi ở lại đây.”
Dù sao tệ nhất cũng không hơn cái này, chuyện y đang làm, chỉ là cố tạo một hy vọng xa vời. Huống hồ, y cũng không cho rằng Liễu Tinh Vân có hứng thú với một nam tử như y quá lâu, hắn chỉ là nhất thời nổi lên hưng trí với y mà thôi.
“Ngươi không sợ ta đổi ý?”
“Không sợ, nếu ngươi không muốn làm thì dù là ai cũng không thể bức được ngươi hứa hẹn điều gì.” Hàn Tị Thủy lắc lắc đầu, “Huống hồ, ngươi không cần phải làm như vậy. ” Trong mắt Liễu Tinh Vân phiếm ra quang mang kì dị, nhìn thiên hạ dưới thân mình, “Ước định thành lập, Tị Thủy.” Hắn ôn nhu nói: “Bắt đầu từ hiện tại, hết thảy mọi thú của ngươi đều là của ta.”
Đúng rồi, hình như lâu rồi y chưa từng hảo hảo tắm rửa. Tắm? Y hơi chấn động chút. Liễu Tinh Vân không phải là muốn... muốn đưa y tới đây để tắm đi? Nhưng vì sao hắn lại để tỳ nữ lui xuống hết?
“Ngươi rất muốn biết đây là đâu đi.” Thanh âm Liễu Tinh Vân vang lên, man theo ý cười thản nhiên, “Vậy cũng đúng lúc, ta không cần nói ngươi cũng sẽ biết.”
Hắn nói xong, tay đã kéo vạt áo rộng của Hàn Tị Thủy xuống, lộ ra bả vai gầy yếu.
“Chờ một chút! Ngươi…” Hàn Tị Thủy bối rối đưa tay ngăn cản, muốn kéo lại y phục của mình.
“Ngươi sao lại gầy như vậy?” Liễu Tinh Vân không thèm để ý sự giãy giụa của y, một tay không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay của y, mi hắn hơi nhăn, dùng tay còn lại mơn trớn bả vai tinh tế lộ ra ngoài y bào kia.
“Dừng tay! Ngươi… Ngươi không thể…” Hàn Tị Thủy kinh hoảng hô to, dùng khí lực toàn thân để giãy khỏi tay hắn.
“Ta không thể?” Liễu Tinh Vân cười lạnh, nghiên người đè lên nửa thân trên không mảnh vải đang không ngừng động đẩy của y, “Đừng quên tình huống hiện tại của ngươi, Tị Thủy. Có bản lĩnh phản bác lời của ta, nhưng chung quy ngươi cũng không thoát khỏi nơi này.”
Toàn thân Hàn Tị Thủy cứng còng, cắn chặt răng, giương lên cặp mặc đồng vô thần tràn ngập lửa giận, nhưng không có chút tác dụng nào.
“Còn có một việc.” Nhìn khuôn mặt uất giận của y, Liễu Tinh Vân tới gần tai y thổi nhiệt khí, “Ta không cho ngươi có quyền lợi cự tuyệt.”
Hàn Tị Thủy mím môi trầm mặc, không phản kháng mặc hắn cởi toàn bộ y phục mình xuống, để hắn đem mình đặt vào trong thủy trì ấm áp. Dòng nước ấm áp nháy mắt tràn tới ngực, y không khỏi bối rối nắm chặt cánh tay cường tráng kia.
“Không cần sợ.” Thanh âm Liễu Tinh Vân lúc này có vẻ ôn nhu vô cùng, “Nước chỉ tới ngực ngươi mà thôi, ngươi có thể ngồi.”
Hàn Tị Thủy sợ run lên, ngượng ngùng cúi đầu buông tay ra. Y thế nhưng ở trước mặt y lộ ra sợ hãi, nhưng lại không tự chủ được nắm tay hắn.
“Để ta phải tự mình hầu hạ, ngươi là người đầu tiên.” Liễu Tinh Vân cười nhẹ, đưa tay tiếp cận thắt lưng y, bắt đầu tắm rửa cho thân hình đang cứng còng trong ngực mình.
“Ta có thể tự tắm.” Y cho rằng là do Liễu Tinh Vân nghĩ rằng mình bị mù không tiện nên mới muốn giúp mình tắm. ” Chỉ cần ngươi nói vị trí các đồ vật cho ta là được rồi.”
“Không được, đây là cơ hội khó được mà!” Liễu Tinh Vân chế trụ thắt lưng y, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên cần cổ và bả vai y, khoái trá cười nhẹ: “Dĩ vãng đều là tự ngươi tắm đi? Nói cách khác, ta là người đầu tiên chạm vào ngươi, phải không?”
Hàn Tị Thủy sợ run, gương mặt nổi lên một đợt nhiệt khí. Y buộc mình bỏ qua những đụng chạm da thịt giữa hai người, ý đồ bảo trì tâm tình bình tĩnh nên y mặc tay hắn tùy tiện di chuyển trên người mình.
Chỉ là tim vẫn không chịu y không chế mà càng ngày càng đập nhanh.
Khi Liễu Tinh Vân vén mái tóc dài của Hàn Tị Thủy ra sau, trong mắt chợt xẹt qua một đạo quang mang lãnh liệt. Trên da thịt trắng nõn không chút tỳ vết trên lưng y có một vết thương lớn hình thù ghê tởm kéo dài từ gần vai tới tận thắt lưng. Từ hình thù của vết sẹo đủ để nhận biết tình huống lúc ấy có bao nhiêu nghiêm trọng.
“Vết thương sau lưng là như thế nào?” Hắn dùng nước vóc lên người y, đạm mạc hỏi.
“Từ trên mã xa ngã xuống.” Y rũ mắt nhẹ nhàng nói.
“Ngươi cũng vì vậy nên mới mù mắt sao?”
Tay hắn trượt từ bả vai men theo vết thương xuống tới thắt lưng y, có chút ám muội đụng chạm đến điểm mẫn cảm của y.
“Ân.” Y cắn môi dưới. Từ khi y có thể tự hình hành động tới nay đều chưa từng cho ai đến gần mình, cho dù là hầu hạ y đi ngủ đi chăng nữa y cũng tuyệt không cho y chạm vào vết thương của mình.
“Không có biện pháp trị liệu?”
“Lúc cứu thì đã muộn, không kịp.” Nhớ lúc ấy sốt cao tới mấy ngày, còn bị vết thương hành cho không thể hành động nổi, y cũng đã rất may mắn vì đã giữ được cái mạng này.
“Ừ.”
Hắn dùng môi mình hôn lên vết thương trên lưng y, hành vi tràn ngập thương tiếc này làm cho Hàn Tị Thủy kinh ngạc không thôi.
Đồng thời, Liễu Tinh Vân vén tóc y lên, mệnh lệnh: “Nhắm mắt lại, ngừng thở, ta xả nước.”
Y theo lời hắn ngừng thở, nước liền được đổ xuống, ước hết cả khuôn mặt. Hàn Tị Thủy nhắm mắt, một trận trầm mặc, tùy ý Liễu Tinh Vân gội đầu cho y, từng chút từng chút một thẳng những sợi tóc mềm, để nó ở trên mặt nước tản ra đồ dạng xinh đẹp nhất.
Đợi khi y cảm thấy mệt, Liễu Tinh Vân mới vừa lòng cầm lấy bố khăn lau khô tóc y, ôm y khỏi trì thủy, đặt y lên nhuyễn tháp.
“Hiện tại, mới chân chính là bắt đầu.” Liễu Tinh Vân dùng tay vuốt ve từng đường nét trên mặt y, cúi đầu nói.
Hàn Tị Thủy hơi run, tuyệt vọng nhắm mắt lại, hiểu được đây là vận mệnh mà chính mình không thể trốn được.
? ? ?
Thân hình trần trụi bên dưới nhuyễn mao ( mền bằng lông động vật mềm mại) hơi run, mũi Hàn Tị Thủy một chua xót, nước mắt cũng không chịu thua kém trượt khỏi hốc mắt.
Vì sao y lại vô dụng như vậy? Thân là nam tử nhưng ngay cả năng lực bảo vệ mình cũng không có, còn phải khuất nhục nằm dưới thân của nam tử khác! Thế nhưng, y tuyệt không cho phép mình đi tìm chết, y phải giữ mạng về gặp gia gia cùng Vị Tuyết, y không thể chết được!
“Ngươi khóc.” Thanh âm Liễu Tinh Vân lộ ra chút kì dị, vươn tay lau đi giọt nước mắt trong suốt trên má y.
Hàn Tị Thủy rung động, nhanh chóng nghiên mặt đi chật vật dùng tay che khuất gương mặt đang không ngừng rơi lệ của mình.
Liễu Tinh Vân muốn gỡ tay y ra, lại bị y cường ngạnh che đi.
“Không… Đừng nhìn…” Y thấp giọng khẩn cầu. Đã lâu rồi y chưa chảy một giọt lệ nào, y không muốn người khác thấy bộ dáng yếu đuối khi khóc của mình.
Trong mắt Liễu Tinh Vân đã dấy lên một tia lửa. Tóc dài xõa ra che đậy da thịt, bả vai gầy yếu vì chủ nhân đang khóc mà hơi hơi rung động, Hàn Tị Thủy nhu nhược như vậy, càng làm trỗi dậy dục vọng muốn chiễm lĩnh nơi hắn, dẫn phát một khát cầu muốn tàn phá bừa bãi.
Liễu Tinh Vân cúi thân, nhẹ nhàng mút nơi cần cổ trắng nõn, lưu lại một hàng ấn kí tím tím hồng hồng từ cổ xuống cánh tay. Bàn tay to lớn vuốt ve phần bụng trần trụi, không ngừng vuốt nhẹ.
“Không muốn ——” Y cảm giác lần này khác với hàm xúc của hai lần đụng chạm trước nên Hàn Tị Thủy bắt đầu giãy giụa, song mâu mang nước mắt chớp mạnh, vài giọt lệ trong suốt hạ xuống.
“Ngươi không có quyền lợi cự tuyệt, Tị Thủy.” Hắn chế trụ nửa thân trên của y, da thịt nóng rực của hai người áp sát nhau. “Không cần phản kháng, ta không có tính nhẫn nại.”
Y ngưng khóc. Liễu Tinh Vân nói đúng, y hiện tại căn bản ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể đợi bị làm thịt (nguyên văn đấy, không chỉnh sửa), trừ bỏ phục tùng, y căn bản cái gì cũng không thể làm... Không, y có, ít nhất có một!
“Chờ, chờ một chút!” Y che cổ mình lại, ngăn cản Liễu Tinh Vân tiếp tục hành động. “Thỉnh ngươi đáp ứng ta một chuyện.”
“Vào thời điểm này, ngươi còn có thể đàm điều kiện?” Liễu Tinh Vân ninh khởi chân mày, ngừng lại động tác xâm lược, cười lạnh, “Nói đi, ta thật muốn nghe thử xem là gì.”
“Ta… Ta không phản kháng. Ngươi đồng ý, ta liền cho ngươi, nhưng mà... ” Y thở sâu, mái tóc thấm ướt bởi mồ hôi dính vào hai gò má ửng hồng, trên mặt lộ ra biểu tình quyết tuyệt.
Y quyết định, phải nói, y đã muốn nghĩ rõ ràng rồi, muốn rời khỏi nơi này, chỉ có một phương pháp.
“Chờ khi ngươi chán ghét ta, ngươi phải cho ta đi.”
“Ngươi dùng thân thể mình để trao đổi lấy cơ hội trở về Hàm Tiếu Đường sao?” Mắt hắn chợt trầm xuống u ám, thanh âm nghe không ra cảm xúc.
“Đúng.” Hàn Tị Thủy cắn cắn môi dưới.
“Cho dù không đáp ứng, ta vẫn có thể có được ngươi.” Hắn cúi sát xuống gương mặt y, gần tới nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, “Nếu ta không đáp ứng, ngươi làm thế nào?”
Khóe miệng Hàn Tị Thủy lộ ra một mạt tươi cười mơ hồ, “Vậy cho dù chết, ta cũng nhất quyết không cho ngươi chạm vào ta.”
“Ngươi uy hiếp ta?” Cánh tay Liễu Tinh Vân buột chặt, trong mắt phiếm ra tức giận, “Ta sống đến hiện tại cũng chưa gặp ai to gan như ngươi vậy, Tị Thủy.”
“Ngươi có thể không chấp nhận. ” Y hô một tiếng đau đớn, đạm mạc nghiên đầu đi, “Ngươi có thể lựa chọn hiện tại có được một tù binh cam tâm bị bắt, hoặc lập tức tự tay giết ta.”
“Tù binh cam tâm?” Ngón tay hắn lướt qua cổ họng y, đột nhiên cười ra tiếng. “Tị Thủy, ngươi cho là cùng ta hạ ước định, là có thể đặt ngang địa vị với ta sao? Ngươi muốn dùng loại phương pháp này để bảo vệ tự tôn của chính mình sao?”
Hàn Tị Thủy trong lòng chấn động..”Ngươi, ngươi như thế nào…” Y mở miệng một cách khó khăn. Y không nghĩ tới hắn có thể biết được ý tưởng nơi đáy lòng của mình. “Cũng vậy thôi, dù sao cũng chẳng tổn hao cái gì của ta.” Hắn hừ cười một tiếng, tiến tới bên tai y nhẹ nhàng thì thầm: “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ta vĩnh viễn cũng không chán ghét ngươi, thì ngươi vĩnh viễn sẽ phải ở lại nơi này sao?”
Hàn Tị Thủy sợ run một chút, thở sâu nói: “Hảo, nếu là như thế, ta sẽ mãi ở lại đây.”
Dù sao tệ nhất cũng không hơn cái này, chuyện y đang làm, chỉ là cố tạo một hy vọng xa vời. Huống hồ, y cũng không cho rằng Liễu Tinh Vân có hứng thú với một nam tử như y quá lâu, hắn chỉ là nhất thời nổi lên hưng trí với y mà thôi.
“Ngươi không sợ ta đổi ý?”
“Không sợ, nếu ngươi không muốn làm thì dù là ai cũng không thể bức được ngươi hứa hẹn điều gì.” Hàn Tị Thủy lắc lắc đầu, “Huống hồ, ngươi không cần phải làm như vậy. ” Trong mắt Liễu Tinh Vân phiếm ra quang mang kì dị, nhìn thiên hạ dưới thân mình, “Ước định thành lập, Tị Thủy.” Hắn ôn nhu nói: “Bắt đầu từ hiện tại, hết thảy mọi thú của ngươi đều là của ta.”