Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hác Triều Nhân nhìn lướt qua quảr lý Vương, cân nhắc một lát rồi nói: “Không có gì, những gì nên nói tôi đã nói rồi, bây giờ tất cả mọi người là người một nhà, hơn nữa không chừng tổng giám đốc Lục gọi vài cuộc điện thoại là biết được tài liệu này ngay.”
Giám đốc Vương hằng giọng nói: “Là thế này, đa số tài sản của xí nghiệp Thiên Thông đều thuộc danh nghĩa của một công thương mại tên là Thiên Hải, hai công ty đầu tư qua lại để tăng định giá. Thực tế là hai công ty này không có bao nhiêu tài sản, bọn họ khiến bên ngoài tưởng rằng tài sản của bọn họ rất khổng lồ nhờ vào tài sản bọt biển, bao trùm khắp nơi, nghe nói bây giờ đã bắt đầu tìm kiếm danh sách cửa sau rồi.”
"Vậy chẳng phải là lừa người ta ở khắp nơi à?” Vẻ mặt Trương Phượng Tiên đầy sự nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong mà nói: "Anh gặp đối thủ rồi, quỷ gặp quỷ”
“Có mùi vị âm mưu.” Lục Tam Phong mỉm cười, đây đúng là một thời đại yêu ma quỷ quái lượn lờ, trước kia anh đã từng nghe một chuyện cười, đầu tiên là đi tìm một tài phiệt giàu có nhất rồi nói mình là con rể của chủ tịch ngân hàng thế giới để đạt được sự hợp tác, sau đó đến gặp chủ tịch ngân hàng thế giới rồi nói mình là tác của nhà tài phiet kia.
“Cách làm của đám người này cũng khá là hay đấy, chủ yếu là hậu thuẫn của người ta tương đối lớn, hơn hữa còn có thể làm thành sự thật, công ty thương mại Thiên Hải này có một lớp vỏ khác trên sàn giao dịch chứng khoán New York.” Giám đốc Vương nói một cách sâu xa: "Lớp vỏ cứng như vỏ rùa này, anh không thể phá được!”
“Tôi cũng đâu thể chờ chết chứ?” Lục Tam Phong nhìn Hác Triều Nhân, nói: “Tổng giám đốc Hác có ý kiến gì không?”
Vẻ mặt Hác Triều Nhân đầy tuyệt vọng, theo sự hiểu biết mấy ngày nay của anh ta khi biết được những khúc mắc đằng sau công ty công nghiệp Thiên Thông này, anh ta càng trở nên tuyệt vọng. Quỷ mới biết bao nhiêu lợi ích của mọi người có liên quan đến nó, quá nhiều công ty túi da đã hỗ trợ cho công ty này.
“Tổng giám đốc Hác, tôi cảm thấy