Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong chần chừ nhìn điện thoại một lát, cuối cũng vẫn bắt máy.
“Alo, xin hỏi là ai?”
“Cậu có phải là ông chủ Lục của thực phẩm Phong Giai hay không?” Một giọng đàn ông hùng hậu vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
“Là tôi đây, tổng giám đốc Tôn của Wahaha, tôi nghe danh ông chủ Lục đã lâu, cũng ngưỡng mộ đã lâu, nhất là chuyện Cao Chí Dũng bỏ đi khiến tôi rất kinh ngạc!"
“Ngưỡng mộ thì tôi không dám nhận, giám đốc Cao tự có suy nghĩ của anh ta, ra ngoài làm công ấy mà chắc chắn là ai cho nhiều tiền thì làm việc với người đó, còn đào tạo công ty cái gì, hay là ràng buộc lòng trung thành của người ta thì hơi miễn cưỡng, anh thấy đúng không nào? Tôi cũng ngưỡng mộ anh lâu rồi, nghe vài chuyện cũ của anh, coi như anh là nhân tài kiệt xuất bên mảng kinh doanh thực phẩm nhi đồng” Lục Tam Phong khách sáo nói.
“Cũng không hẳn, bây giờ doanh nghiệp quốc gia chủ trì, tôi cũng chỉ có danh tiếng nhỏ ở địa phương thôi, cũng không phải tôi tức giận vì chuyện của Cao Chí Dũng, lòng dạ tôi không nhỏ mộn đến thế, chỉ cảm thấy anh ta là người tài không được trọng dụng, nghe nói năm nay tổng giám đốc Lục có việc to cần làm?”
“Ha ha ha, tôi không dám nói là việc to cần làm gì, so với chuyện mua nhà máy bằng ba trăm tỷ của anh, việc của tôi chỉ là chút lông gà vỏ tỏi. Tôi cũng nghe nói năm nay anh định quảng cáo trên đài truyền hình, còn nghe nói rất nhiều sản phẩm của anh đang từ từ dỡ xuống?”
“Sản phẩm thôi mà, anh cũng có còn gì, trong lòng mọi người hiểu rõ là được, chẳng qua rủi ro của anh lớn hơn tôi một chút, tôi hiểu biết được một tí về công nghiệp Thiên Thông kia, đó là cục xương cứng, cho dù tổng giám đốc Lục lấy được, nhưng đòn bẩy của anh cao như vậy, khả năng chống lại rủi ro quá kém, mỏng manh như tờ giấy ấy.”
“Đòn bẩy cao mới có hiệu quả cao, nếu anh hiểu biết một tí về tôi thì phải biết tôi lập nghiệp như thế nào."
“Dĩ nhiên tôi biết, anh là một tên bịp bợm!"