“Đừng gấp, một hai ngày này đều được, chuyển này mang thêm mấy người nữa, tìm thêm vài luật sư chuyên nghiệp, mang cả Liễu Ngoạn theo, bảo anh ta dẫn theo vài nhân viên chuyên nghiệp.
Đội ngũ đầy đủ chuyên nghiệp như vậy làm Trương Phượng Tiên có chút kinh ngạc, cô ta hỏi: “Đi kí hợp đồng gì mà long trọng vậy?” “Đi kí hợp đồng chuyển nhượng bản quyền sáng chế kĩ thuật với nhà máy điện tử Hùng Miêu, ba nghìn đồng chuyển nhượng ba năm.” Lục Tam Phong nói.
Ba nghìn đồng mua được món đồ trị giá hàng tỷ đồng? Trương Phượng Tiên hình như đã hiểu ra, gật đầu nói: “Xem ra là thành công rồi.” “Cô sao thế? Rất khó chịu sao?” Lục Tam Phong nhận ra mặt cô ta càng lúc càng trắng bệch, cả người như chất đầy tâm sự. “Cô ta chết rồi?” Trương Phượng Tiên nhìn chằm chằm
Lục Tam Phong hỏi, cô ta chăm chú nhìn thẳng vào mắt Lục Tam Phong, muốn từ trong ánh mắt ánh nhìn ra được một chút cảm giác áy náy sau khi giết người. "Ai?" “Tô Ái Linh.” “Tôi cũng không rõ lắm. “Anh có mơ thấy ác mộng không? Có mơ thấy cô ta không?” “Cô nói cái gì vậy?” Lục Tam Phong khó hiểu hỏi lại. “Anh đặt bẫy để cô ta chui vào, mặc dù cô ta không phải hạng phụ nữ đoan chính gì, nhưng tôi có thể cảm thấy được, cô ta thật sự có ý với anh. Trương Phượng Tiên lầm bẩm nói.
Lục Tam Phong nghe ra cô ta giống như là đã nghe được tin tức gì đó, hơn nữa còn nghe sai lệch, đành phải đem chuyện từ đầu đến cuối kể lại một lần! “Cô ta chết hay chưa thì tôi không biết, dù sao tôi cũng suýt chút nữa mất mạng, còn nữa, đối với loại phụ nữ lưu lạc khắp chốn như cô ta, nếu là người lợi hại hơn, cô ta sẽ dỗ dành, lấy lòng, giống như lúc trước cô ta đối xử với tôi vậy, còn một khi cô ta đã chiếm thế thượng phong thì trước mặt cô ta, cô còn không bằng một con chó. Người nào có mạng của người nấy, đây là lựa chọn của cô ta, cô ta phải hiểu rõ!” Lục Tam Phong thấp giọng nói.
Trương Phượng Tiên ôm gối ôm ngồi ở đó không lên tiếng. “Cô cảm thấy tôi là tội phạm giết người?” Lục Tam Phong cúi đầu xuống nhìn vào mắt Trương Phượng Tiên: “Đem cô ta bán đi lấy tiền tiêu? Kỳ thực mỗi một người trên thế giới này, bất kể là ngành nghề gì đi nữa, bọn họ đều là thương nhân. Trên thế giới này bất cứ món đồ nào cũng có thể đem ra giao dịch, không nhất thiết phải dùng tiền để trao đổi. Cô có thể nghĩ là cô ta đã chết, nếu như cô ta chưa chết thì sao? Ai mà biết sau lưng cô ta có bao nhiêu người. “Có thể những gì tôi đã trải qua không giống với các anh, từ nhỏ đến lớn chuyện tàn nhẫn nhất mà tôi đã trải qua chính là nam sinh đánh nhau ở trường học. Trương Phượng Tiên cười gượng một tiếng.
Lục Tam Phong nhìn bộ dạng này của cô ta, thở dài một hơi không biết làm sao, lên tiếng: “Đã học được cách làm kẻ ác, lúc cái thiện gặp phải cái ác, người ra tay trước nhất định là thiện. Trong một đám người tốt xuất hiện một kẻ xấu, vậy thì kẻ xấu đó nhất định có thể sống như cá gặp nước” “Vậy nên anh chính là người tốt hàng thật giả thật?” “Cô có thể đến xem thư viện mà tôi quyền tặng, đường cao tốc tôi xây dựng, còn có bàn ghế bảng đen tôi cho bọn nhỏ, hỏi những người đó thử xem, tôi là người tốt hẳn hoi!”
Lời này của Lục Tam Phong làm cô ta rơi vào suy tư, nhưng vẫn có những chỗ chưa được sáng tỏ, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đi làm việc đây, một lát nữa tôi đi đặt vé máy bay. “Tất cả lấy sức khỏe làm trọng, điều kiện ở nhà máy điện tử đã chín muồi, trong năm nay sẽ xử lý xong tất cả mọi chuyện, sang năm mới sẽ bắt đầu sản xuất. Bây giờ tôi chính thức mời cô đảm nhiệm chức chủ tịch của Công nghệ điện tử Thủy Hoàn. “Chủ tịch? Sao không phải là Tổng giám đốc?” “Bởi vì tôi muốn rời khỏi vị trí này,ngày mai sửa lại danh thiếp đi, cô nghỉ ngơi nhiều chút, uống nhiều nước ấm vào, đừng để bị lạnh, tôi về trước đây, ngày mai còn phải đi họp. Lục Tam Phong đứng đậy nói: “Đúng rồi, sau đó đi thuê một tòa nhà văn phòng, tạm thời làm phòng làm việc, toàn bộ người ở đây đều mang về đi.” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Phân phó xong xuôi, Lục Tam Phong xuống lầu đi về nhà, Giang Hiểu Nghi không hề biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn tưởng rằng anh chỉ đi một chuyến công tác, hôm qua gọi điện về, hôm nay đã về nhà nên không có chút gì kinh ngạc.
Cô đang ngồi bên bàn kèm Như Lan làm bài tập. “Ba về rồi!” “Ba con có về thì hôm nay cũng phải làm cho xong, biết không? Làm nhanh đi!” Giang Hiểu Nghi quát. “Ba ơi!” Như Lan hai mắt tròn xoe ngấn nước nhìn Lục Tam Phong, hiển nhiên so với làm bài tập thì cô bé thà làm nũng một tí, hi vọng Lục Tam Phong có thể giải cứu mình. “Con khóc cũng vô dụng thôi, đang viết gì đó?” Lục Tam Phong quay đầu nhìn thoáng qua, là những phiên âm cơ bản nhất, anh vò đầu nói: “Viết nghiêm túc vào, buổi tối cho con ăn đồ ăn ngon.
Cô nhóc vùng vằng nửa ngày, thấy không có tác dụng gì đành phải tiếp tục cắm đầu viết, mãi đến chập tối mới được cho đi chơi.
Giang Hiểu Nghi đang bận rộn nấu cơm trong bếp, Lục Tam Phong nửa nằm trên số pha xem tivi, hết thảy có thể xem là ấm áp hài hòa. Lúc đang ăn cơm, Lục Tam Phong lên tiếng nói: “Ngày mai anh phải lên tỉnh đi họp. “Thì đi thôi, dù sao ngày nào anh cũng vắng nhà. Giang Hiểu Nghi sầm mặt đáp. “Qua thời gian này anh sẽ không bận vậy nữa, đến lúc đó sẽ ở nhà cả ngày với hai mẹ con em, tới khi nào em chán mới thôi." Lục Tam Phong nói chắc chắn.
Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu liếc Lục Tam Phong một cái, nói: “Anh nói xem có phải mùa đông sẽ dễ có em bé hơn không?”
Lục Tam Phong cảm thấy, cả thời gian dài như vậy trong lòng cô vẫn luôn để ý chuyện này, năm sau nhất định phải chuyển dời sự chú ý của cô đi, anh nói: “Tùy duyên thôi, không nên gò ép quá!” “Em nghe nói có phòng khám đông y này rất hay, qua năm mới chúng ta đến miếu cầu đi?” “Đừng uống thuốc lung tung, thuận theo tự nhiên thôi, em nghĩ thoáng ra chút. Anh cảm thấy, em vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình đi, đầu xuân năm sau chúng ta sẽ chuyển đến miền Nam, ở đó náo nhiệt, người cũng đông, đủ loại ngành nghề kiểu gì cũng có, em cũng nên ra ngoài nhiều chút.
Giang Hiểu Nghi thấy anh vẫn một mực né tránh, cúi đầu ăn cơm không nói thêm gì nữa.
Cả đêm không ai nói gì, sáng sớm ngày thứ hai Lục Tam Phong lái xe lên tỉnh, cũng không tính là quá xa, lái xe hai tiếng đồng hồ đã đến nơi.
Xí nghiệp tư nhân cũng không thể nói là nhiều, những xí nghiệp khổng lồ như Thực phẩm Phong Giai càng là độc nhất, nhiều hơn vẫn là các xí nghiệp quốc doanh, xí nghiệp thị trấn, xí nghiệp hỗn hợp...
Trong sảnh hội nghị cực lớn đã có người ngồi, hôm nay tổng cộng có hơn ba trăm người, tại hội trường còn có đài truyền hình đến đưa tin, một người trẻ mới hơn hai mươi tuổi như Lục Tam Phong lại có thể ngồi ở hàng ghế đầu, quả là một chuyện cực kì hiếm thấy.
Không ít người đi qua chào hỏi, trong đó có vài gương mặt quen thuộc, còn làm quen được với tổng giám đốc mới của tập đoàn gang thép. “Mời các vị tổng giám đốc an tọa, hội nghị sẽ lập tức bắt đầu!”
Mọi người nhao nhao tìm kiếm vị trí của mình, một hàng người không chỉ có tuổi tác rất tương đồng, đến đầu hỏi cũng thống nhất. Lục Tam Phong ngồi ở đó hiển nhiên rất hấp dẫn ánh mắt.
Những tràng pháo tay theo sau những vị lãnh đạo tiến vào hội trường, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mang mắt kiếng gọng vàng ngồi ở vị trí chính giữa.
Đoạn đầu nói về tình hình hoạt động kinh doanh của các xí nghiệp thuộc địa bàn tỉnh, thành quả xúc tiến đầu tư cả năm, tác dụng của cải cách xí nghiệp nhà nước, nói ròng rã hai tiếng đồng hồ.
Kỳ thật Lục Tam Phong không quá phù hợp với những hội nghị như thế này, nghe đến buồn ngủ, ông anh đầu hói ngồi bên không ngừng ghi chép, thỉnh thoảng ngẩng đầu rồi lại khẽ gật gật đầu, bộ dáng như là ngộ ra nhiều điều, Lục Tam Phong thật không hiểu ông ta là ngộ ra điều gì nữa. “Về các xí nghiệp tư nhân, trong những xí nghiệp lấy ngành thực phẩm làm chủ, đã xuất hiện xí nghiệp cỡ lớn như Thực phẩm Phong Giai, đây là điều chúng ta không thể ngờ tới. Chúng ta nên sử dụng vốn vay ngân hàng để hỗ trợ cho sự phát triển các xí nghiệp vừa và nhỏ, đặc biệt là ngành thực phẩm, ngành chế tạo vv không chỉ để thu hút các xí nghiệp lớn mà còn phải bồi dưỡng cho sự lớn mạnh của xí nghiệp!” “Đối với những xí nghiệp địa phương chất lượng cao như Thực phẩm Phong Giai, chúng ta cần phải quan tâm, đồng hành để xí nghiệp phát triển và gắn kết chặt chẽ với các xí nghiệp địa phương, tạo hình ảnh tốt đẹp cho cả nước. Vì vậy, Cục Quản lí Công thương thành phố quyết định trao tặng danh hiệu Xí nghiệp chất lượng cao, Xí nghiệp hàng đầu của tỉnh cho Thực phẩm Phong Giai, hi vọng xí nghiệp tiếp tục cố gắng bền vững” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Lục Tam Phong nghe được kết quả liền vỗ tay dẫn đầu, việc này đối với Thực phẩm Phong Giai là một chiếc lược marketing rất tốt. “Tiếp sau đây chủ tịch của Thực Phẩm Phong Giai, ông Lục Tam Phong sẽ phát biểu đôi lời về kiến giải và quan điểm đối với sự phát triển của ngành thực phẩm, xin mời ông.
Hội trường vang lên một tràng pháo tay, tiếp đó rất đồng loạt mà yên lặng, Lục Tam Phong cầm micro lên, nói: “Cảm ơn các vị lãnh đạo, nếu không có sự bao bọc và ủng hộ của các vị, Thực phẩm Phong Giai sẽ không thể có được ngày hôm nay, xin cảm ơn!” “Con người tôi cũng không được học hành gì nhiều, không khéo ăn nói, hi vọng các vị không để ý. Về quan điểm đối với Thực phẩm Phong Giai, tôi sẽ chia sẻ với mọi người một chút. “Hiện nay thị trường thực phẩm vẫn đang rất hỗn loạn, điều kiện vệ sinh khiến người ta lo ngại, năm nay chúng tôi đã phối hợp với phía công an bắt giữ xưởng đen nhái Thực phẩm Phong Giai trên cả nước, gây chấn động cực lớn, đồng thời, đa số phường thực phẩm đều là kinh doanh nhỏ lẻ, sản xuất theo hình thức hộ gia đình, một phường thực phẩm nhỏ có thể là hai ba mươi người, toàn bộ đều là hộ kinh doanh, quá trình sản xuất cực kì không quy chuẩn “Bởi vì loại sản phẩm này vẫn đang là dòng chính của thị trường, vì thế Thực phẩm Phong Giai đơn phương nâng cao tiêu chuẩn sản xuất là không có ý nghĩa. Cá nhân tôi cho rằng, các nhà sáng lập công ty thực phẩm vẫn rất có cơ hội, thị trường hiện nay đang có chỗ trống rất lớn, quật khởi dây chuyền sản xuất để thuận tiện quản lý, ngành nghề sẽ càng quy chuẩn hơn, có động lực thúc đẩy đối với hình thức hộ kinh doanh nhỏ lẻ. “Đồng thời, yêu cầu kỹ thuật của ngành thực phẩm không cao, tiêu chuẩn gia nhập khá thấp nên trong tương lai, áp lực cạnh tranh của thị trường sẽ rất lớn, cạnh tranh này là loại cạnh tranh lành mạnh, trong lúc cạnh tranh sẽ nâng cao tiêu chuẩn vệ sinh, hạ thấp giá thành sản phẩm, là kích thích cực lớn cho việc tạo ra sản phẩm mới, vậy nên tôi cảm thấy có thể mở rộng, tuy nhiên hạn chế rất rõ ràng, tỷ suất lợi nhuận sẽ không quá cao. Xin cảm ơn!”
Hội trường lại nổi lên một tràng pháo tay, vài người ở trên bục gật gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Tam Phong mang vài phần tán thưởng, tuổi còn trẻ mà đã khống chế tốt ngành nghề này như thế, quả thật là một nhân tài. “Tổng giám đốc Lục nói rất thông thoáng dễ hiểu, tỷ suất lợi nhuận thấp chính là kiếm được không nhiều, sức cạnh tranh lại lớn, tôi nghe nói Tổng giám đốc Lục đã mua nhà ở miền Nam, xem ra đã chuẩn bị dời đi rồi đấy!” Kim Hữu Toàn nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, nói.
Lục Tam Phong nghe xong lời này trong lòng có hơi hồi hộp, đáp: “Chỉ là thuận tiện mua một căn nhà mà thôi, so với các ngành nghề khác, ngành thực phẩm vẫn tương đối ổn thỏa, người ta đều nói ra biển kiếm tiền, nhưng tôi thấy tiền kiếm được thì không bao nhiêu, ngược lại chết đuối lại chẳng ít.
Hội trường có không ít người cười ồ lên, bây giờ rất nhiều tổng giám đốc, chủ nhiệm của các xí nghiệp quốc doanh đều ra biển lập nghiệp, không đến hai năm đều la, hét muốn trở về, cũng được xem như một loại đặc sắc của thời đại. "Được rồi, mọi người yên lặng, tiếp theo chúng ta nói về xí nghiệp quốc doanh..