Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ thế đợi đến hơn bốn giờ, Hoàng Hữu Danh mới quay về, sau lưng có một người đàn ông hói đầu, khoảng năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, đeo một chiếc cặp táp, dáng vẻ hoàn toàn là tiêu chuẩn của một lãnh đạo.
“Đến rồi à? Đi vào đi!” Hoàng Hữu Danh giơ tay ra vẫy Lục Tam Phong.
Vào đến phòng làm việc, Hoàng Hữu Danh ngồi xuống nói: "Giới thiệu một chút nhé, đây là ông thần tài của thành phố chúng tôi, Triệu Khiêm Trung!"
"Không dám, không dám, vị này chính là tổng giám đốc Lục đúng không ạ? Tôi đã có nghe nói, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên đấy.” Triệu Khiêm Trung mặt mày tươi cười bắt tay với Lục Tam Phong.
“Mong sau này được anh giúp đỡ” Lục Tam Phong bắt tay với ông ta, nói: “Tài liệu tôi đều đã mang đến rồi đây.
“Ký đi, ký đi!”
Tất cả mọi việc đều trở nên rất dễ dàng, điện tử Phong Giai ký kết một một thỏa thuận hỗ trợ chiến lược phát triển công nghệ kỹ thuật điện tử địa phương với bộ tài chính thành phố, nội dung trong đó đều là những điều khoản vô nghĩa, nhưng trong đó có một điều khoản quan trọng nhất, chính là điều khoản trợ cấp hoàn trả ba năm liền tiền thuế vụ.
Ký tên rồi cộp dấu, Lục Tam Phong nhét phần giấy tờ của mình vào trong túi tài liệu, mở miệng nói: "Vẫn là phải cảm ơn thư ký Hoàng rất nhiều, cũng sắp đến giờ cơm rồi, tôi mời mọi người.”
Triệu Khiêm Trung cảm thấy vui mừng, lại còn được mời ăn bữa cơm nữa, quan trọng là được ăn một bữa cơm cùng với Hoàng Hữu Danh, đó mới thực sự là chuyện không hề dễ dàng gì.
Hoàng Hữu Danh liền vội vàng lắc đầu nói: “Tôi đi về ăn cơm, cậu không còn việc gì khác thì có thể đi được rồi đấy."
“Vậy thì thật ngại quá, tôi thật sự là muốn mời ông ăn bữa cơm, chỉ là muốn cảm ơn ông mà thôi, không hề có ý gì khác.” Lục Tam Phong căn bản không hề để cho Hoàng Hữu Danh có cơ hội để khước từ: “Tôi gọi điện thoại đặt chỗ sắn rồi, không cần biết là có chuyện gì, không thể không ăn cơm chứ?”
“Đây cũng chỉ là tấm lòng của tổng giám đốc Lục mà thôi.” Triệu Khiêm Trung ở bên cạnh cũng nói.
Trong lòng của Hoàng Hữu Danh hiểu rõ hơn ai hết, ông ta không thể kiếm được lợi ích gì trên người của Lục Tam Phong, tiếp đấy là nhà xưởng điện tử sẽ đi vào hoạt động, nói không chừng sẽ có một lỗ hổng lớn của vốn đầu tư, ngày nào cũng đeo bám theo ông, ông cũng buồn bực lắm.
“Được rồi, được rồi, tôi thật sự là còn có việc ở đây, cậu muốn đợi thì cứ đợi ở đây đi.” Hoàng Hữu Danh nói xong, liền thu dọn một lát rồi quay người dắt Triệu Khiêm Trung rời đi.
Lục Tam Phong mượn điện thoại của văn phòng thị chính gọi điện thoại cho Trương Phượng Tiên, nói cô ta đi ra sân bay để đón Trang Đức Trung tới đây, đồng thời gọi điện thoại đặt sẵn nhà hàng, đến giờ ăn muốn đưa Trang Đức Trung đến đó đợi trước, ngoài ra còn dặn dò thêm, nhất định phải nhấn mạnh một chút về quan hệ giữa anh ấy và Hoàng Hữu Danh.
Cúp máy điện thoại, Lục Tam Phong ngồi đợi trên ghế băng ở đầu cầu thang cạnh phòng làm việc, bây giờ anh ấy phải đợi ở đây, người ta cần dùng đến mình, điện thoại gọi thẳng một cú là phải chạy qua, bản thân mình không còn tác dụng gì nữa, bây giờ lại còn phải cần đến ông ta, thế thì sẽ khó khăn đây.
Trên cái ghế băng này ngồi bảy, tám người, có người còn đã đợi liền hơn một tuần lễ rồi, cầu xin người khác làm điều gì đó là như thế đấy, Lục Tam Phong nói chuyện với mấy người bên cạnh, phát hiện ra trong đó còn có một vị phó chủ tịch huyện.
Bên ngoài trời đã tối rồi, thư ký Thôi đi đến đưa mắt nhìn cả đám người, nói: “Đi về đi, việc không làm được thì có chặn đường ở đây cũng không giải quyết được, người ta đã hết giờ làm, đi về rồi.”
Mọi người ở đó đều nhao nhao than thở, đứng dậy rời đi, Lục Tam Phong biết là phòng làm việc có thể đi thẳng đến phòng hội nghị bằng một cái cửa khác, nếu như từ phòng hội nghị muốn đi ra thì ông ta chắc chắn phải đi ra bằng cửa chính.
Trong suốt thời gian vừa rồi Lục Tam Phong vẫn luôn nhìn bên đó, ông ta chắc chắn là chưa hề đi ra.
Thư ký Thôi nhìn thấy Lục Tam Phong vẫn chưa đi, nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu và thư ký Hoàng cũng là đã quen biết từ lâu rồi, đừng có làm khó ông ấy, hơn nữa, người ta đã đi về rồi, cậu có ở đây trông chừng thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Một lát nữa là phải khóa cửa rồi.”
“Tôi thích ngồi ở đây, ông làm gì được nào?”
“Tổng giám đốc Lục, người ta đã đi rồi!”
“Tôi biết rồi, tôi chỉ là ngồi ở đây thôi, chẳng phải là đợi ai cả, tôi hôm nay tôi cũng ngủ ở đây luôn.” Lục Tam Phong nhìn ông ta nói.
“Cậu định..."
Thư ký Thôi thở dài bất lực, quay đầu đi vào trong phòng làm việc, nhìn Hoàng Hữu Danh nói: “Chỉ còn lại mỗi tổng giám đốc Lục ở đó chơi trò xỏ lá, không chịu đi về!”
Hoàng Hữu Danh nhìn đồng hồ, giờ đã là sắp bảy giờ tối, bên ngoài trời đã tối đen, ông ta biết là Lục Tam Phong đã hạ quyết tâm, nhất định phải chặn đường của ông ta tối nay, đành gấp tập tài liệu lại rồi đứng lên.
“Đi bằng cửa chính, anh cũng có thể về được rồi!”
Hoàng Hữu Danh đẩy cửa bước ra, ông ta từ đằng xa đã nhìn thấy Lục Tam Phong ngồi ở trên ghế băng, sải bước đi đến đó, nói: “Bữa cơm này của cậu tôi sẽ không ăn đâu, tôi cảm thấy là tôi sẽ không chịu nổi đâu.”
“Làm sao lại dám, không thể nói như vậy được, tôi chỉ là một người dân bình thường, muốn mời ông ăn bữa cơm mà thôi.” Lục Tam Phong đứng dậy nói.
“Yêu cầu của cậu, tôi đồng ý rồi, đã làm cho cậu rồi, đừng có mà được đẳng chân lân đằng đầu nhé, cơm thì tôi ăn, người hiền như đất thì cũng vẫn có vài phần tính khí đấy, quen biết thì cũng chỉ là quen biết thôi, hiểu chưa hả?” Hoàng Hữu Danh rặn ra từng chữ.
“Hiểu rồi, là ông đã nể mặt tôi, mời ông!” Lục Tam Phong đưa tay làm động tác mời.
Xuống dưới tầng, Hoàng Hữu Danh ngồi lên xe của Lục Tam Phong, nhưng không để cho thư ký Thôi lên xe, Lục Tam Phong đạp ga phóng xe đi mất.
Ở nhà hàng quốc doanh Ngôn Giang, vốn là doanh nghiệp nhà nước, mấy năm trước sau cải cách, tuy rằng đã cổ phần hóa nhưng tên thì vẫn không đổi, nếu như là những năm trước nữa, để có thể đến đây ăn cơm, tuyệt đối là người giàu có, không thì cũng là những người có quyền thế, bây giờ ở đây cũng vẫn là nơi không ít người đến để thể hiện thân phận của mình.
Lục Tam Phong đỗ xong xe, Hoàng Hữu Danh đi xuống xe liếc mắt nhìn, nói: “Chỉ có hai chúng ta, tùy tiện ăn gì cũng được, tại sao lại phải chạy đến cái chỗ này chứ?”
Lục Tam Phong đi về phía Hoàng Hữu Danh, đứng ở bên cạnh ông ta, chuẩn bị sẵn sàng có thể túm được ông ta bất cứ lúc nào, đề phòng ông ta bỏ chạy, bây giờ mà nói thì cùng lắm là ông ta sẽ tức giận, lật mặt, nếu như đợi đến lúc vào trong đó mới nói thì ông ta tuyệt đối sẽ tức giận mà rời khỏi bàn ăn bỏ đi luôn.
“Thằng nhóc cậu có vẻ không bình thường lắm đấy?” Hoàng Hữu Danh cảm thấy nghi ngờ nói.
Lục Tam Phong cười hề hề nói: “Tôi muốn nói với ông một chuyện, đừng có mà kích động, nhà xưởng của tôi chẳng phải là đang thiếu tiền vốn khởi động sao!”
“Cái gì?” Hoàng Hữu Danh cau mày nói: “Thằng ranh cậu lẽ nào lại trói tất cả các giám đốc ngân hàng của Bình Châu rồi đưa đến đây sao?”
“Làm sao mà thể được, tôi có thể làm ra được chuyện gì chứ, thế thì tôi có mà bị bắn bỏ à!”
Sắc mặt của Hoàng Hữu Danh đã bắt đầu trở nên khó coi rồi, ông ta thật sự sợ Lục Tam Phong sẽ làm liều, con người này năm đó khi tập trung vốn phi pháp, ông ta đã cảm thấy Lục Tam Phong quá là liều lĩnh, theo như lời mà ông ta nói năm đó thì con người này có một cái đầu rất là gọi đạn.
“Cậu thành thật nói cho tôi biết, thật là xay ra chuyện gì tôi sẽ cố gắng giành lấy án tử hình cho cậu!
“Ông nói như thế, thì cũng chỉ là nghĩ cách để kiếm một ít tiền mà thôi.” Lục Tam Phong kể rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện ra, đưa một cánh tay ra chắn ngay sau lưng của Hoàng Hữu Danh, nói: “Chỉ là hy vọng ông có thể cùng đi vào nói vài câu linh tinh với cái tay Trang Đức Trung đó, giúp tôi đi mà!”
“Không thể nào!” sắc mặt của Hoàng Hữu Danh trở nên nghiêm trọng, vội vang xua tay: “Tuyệt đối không được, tôi là thân phận gì chứ? Giúp cậu đi lừa người ta? Cậu điên rồi hay là tôi điên rồi hả? Tôi biết ngay là con mẹ nhà cậu không đánh được phát rắm nào thơm mà, câu như thế là phạm pháp đấy, gọi là hợp đồng lừa đảo biết không hả?”
“Cái gì mà lừa đảo chứ, là chính anh ta tình nguyện làm kẻ tiêu tiền như nước đấy chứ, chúng ta cũng không phải là không trả lại, chỉ là lấy tiền của anh ta dùng trước, có tiền rồi thì sẽ trả lại cho anh ta thôi mà, đây không phải là gom vốn phi pháp nhé, đây cũng chẳng phải là vì xí nghiệp của địa phương ta sao? Những lời ông nói tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng đấy chứ, tôi không hề phạm nhé!"
Hoàng Hữu Danh đứng dựa vào ô tô hít thở thật sâu, ông ta biết ngay là cái thằng này chẳng tốt lành gì mà, chắc chắn thể nào cũng có chuyện, nhà xưởng điện tử bây giờ đã trở thành bộ mặt của ông ta, lần nào lên trên tỉnh hội họp cũng phải nhắc đến vài câu.
Bây giờ mà lộ ra có chuyện gì thì chẳng khác nào vả thẳng vào mặt ông ta cả!
"Cậu không thể nào yên yên ổn ổn, trung thực thành thật mà kinh doanh xí nghiệp được sao hả?” Hoàng Hữu Danh khuyên bảo hết nước hết cái.
“Có xí nghiệp nào mà có thể trung thực thành thật xây dựng nên được chứ?” Lục Tam Phong nhìn ông ta nói: “Ông cho là xí nghiệp quốc doanh à, thua lỗ thì thua lỗ, sau lưng có người chống đỡ cho ông chắc, tôi mà chỉ cần làm ăn sạch sẽ một chút thôi là tôi chỉ có đường chết rồi, tổng giám đốc Hoàng, ông cũng đã từng kinh doanh xí nghiệp quốc doanh rồi, ông lẽ ra hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của tôi hiện này chứ, tôi dùng năm trăm tỷ đồng mới cậy được miếng bánh to như thế này, ký giấy tờ thế chấp vay nợ ngân hàng vẫn còn ở đây này, chỉ cần vận hành không được thì tôi sẽ chết thẳng cẳng."
“Kể cả có bị phá sản thì cậu chẳng phải vẫn còn có thực phẩm Phong Giai đấy thôi, cậu vẫn là giàu có mà, tổng giám đốc Lục, hai chúng ta quen biết nhau thì đúng là quen biết nhau, cậu mà đẩy tôi vào đường lừa đảo, tôi sẽ thật sự lật mặt với cậu đấy, tôi đi về đây” Hoàng Hữu Danh nói xong liền muốn bỏ đi.
Lục Tam Phong làm sao mà chịu buông tha cho ông ta được, một phát liền ôm lấy thắt lưng của ông ta vác lên.
“Con mẹ cậu chứ, buông tôi ra, cậu có biết là cậu đang làm gì thế không hả?”
“Vụ này ông nhất định phải giúp tôi, không hề yêu cầu ông phải nói điều gì rõ ràng cả, chỉ cần nói vòng vo là được rồi.” Lục Tam Phong đạt ông ta ở bên cạnh xe, túm lấy cánh tay ông ta nói: “Hôm nay ông có không muốn giúp tôi thì cũng phải giúp tôi!”
“Cậu có biết là cậu đang nói cái gì không đấy hả? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ mà tôi gọi điện thoại thì cậu sẽ bị ngồi tù, cậu như thế này gọi là bắt cóc đấy!”
“Tôi kỳ thực thì vẫn có thể đi đến Sông Hương bên đó dụ dỗ vài thằng ngu, nhưng mà thị trường nội địa đã không còn thời gian nữa rồi, bây giờ đã đến lúc gọi là không thành công thì thành nhân rồi, ngồi tù thì ngồi tù, bây giờ ông là con cá nằm trên thớt, con tôi mới là con dao!” Lục Tam