Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau nghi thức cắt băng khánh thành, Lục Tam Phong dẫn đoàn lãnh đạo đi thăm quan khu vực nhà máy và giới thiệu một số máy móc, dây chuyền lắp ráp.
Lô linh kiện đầu tiên đã chính thức được gia công, hôm nay là ngày đầu tiên nên chỉ có một dây chuyền lắp ráp hoạt động. Mười mấy phút sau, chiếc TV Waypod đầu tiên chính thức được sản xuất ra. Mọi người ở đó vỗ tay vang dội.
Thời gian đã gần đến giữa trưa, Lục Tam Phong làm động tác mời rồi nói: “Nhà ăn đã chuẩn bị một chút đồ ăn đạm bạc, mời các vị lãnh đạo tới đó dùng bữa."
Mặc dù nói là bữa cơm đạm bạc nhưng rượu thuốc, mọi thứ chuẩn bị trong đó đều là đồ cao cấp đắt tiền nhất.
Bản tin buổi trưa của đài truyền hình địa phương bắt đầu đưa tin, thông tin sau đó bắt đầu lan truyền nhanh chóng. Đầu tiên là giới kinh doanh địa phương xôn xao. Một số đại lý nhãn hiệu khác thấy Trương Phượng Tiên giới thiệu trên TV rằng loại TV này sẽ mang đến một sự thay đổi lớn, hơn nữa còn tin tưởng rằng, sau một tháng có thể chiếm được thị trường ở thành phố.
Những người địa phương càng hiểu rõ về các nhà máy sản xuất đồ điện tử, hơn nữa trước đây từng có đủ loại tin đồn. Một số đại lý địa phương cũng đứng ngồi không yên, bọn họ biết rõ mình bán một chiếc TV sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, trong đó có bao nhiêu chi phí vận chuyển. Mọi người đều bàn luận rằng Nhà máy điện tử Thủy Hoàn nhất định sẽ gây tác động mạnh đến thị trường địa phương.
Bởi vì khoảng cách ngắn nên không tốn chi phí vận chuyển.
Điện tử Thủy Hoàn vốn dĩ đã được chú ý tới, sau buổi cắt băng khánh thành và tuyên bố Chu Hoài Đông ra nhập công ty, công ty giống như vừa ném đá xuống biển.
Trong thời gian ngắn, những cuộc điện thoại từ khắp nơi trên cả nước gọi cho nhau, máy nhắn tin liên tục đổ chuông. Đại khái bọn họ nói chuyện Lục Tam Phong chọc gậy bánh xe, bọn họ không biết Lục Tam Phong đã hứa hẹn bao nhiêu lợi ích mà có thể khiến Chu Hoài Đông rời khỏi Lenovo để cùng anh ta làm việc trong một doanh nghiệp mới thành lập như vậy.
Trong văn phòng của Lenovo, giám đốc Liễu ngồi một chỗ, sắc mặt âm u. Có bảy tám người đang đứng hoặc ngồi trước bàn, mọi người đều im lặng, không khí trong phòng vô cùng nặng nề.
“Hay, hay lắm, đúng là người trẻ tuổi luôn có suy nghĩ của mình.” Giám đốc Liễu vỗ bàn nói: “Không có chuyện gì là cậu ta không dám làm, khá lắm, tôi thích cái thái độ không chịu thua của cậu ta.”
Những người có mặt ở đó quay ra nhìn nhau, ai cũng cảm thấy câu nói của giám đốc Liễu không phải là một lời khen!
Nói xong, giám đốc Liễu cầm điện thoại trên bàn lên, ông suy nghĩ một lát rồi bấm dãy số.
Cùng lúc đó, Tiêu Nhất Bính cũng cảm thấy áp lực. Anh ta nhớ lại hình ảnh đã phát trên TV, loại TV tên Waypod này rất to, trông rất hoành tráng, nếu như giá thấp nhất định là một ưu thế lớn ở thị trường địa phương.
Tiêu Nhất Bính biết rõ thị trường đang phân cực, có rất ít sự giao nhau giữa những người mua sản phẩm từ - triệu nghìn tệ và những người mua sản phẩm - triệu. Nhưng anh ta cũng hiểu rõ tổng lượng thị trường tại bất cứ thời điểm nào là không thay đổi.
TV không phải là hàng tiêu dùng, một người đã mua rồi, trong tương lai mấy năm tới sẽ không mua nữa. Chỉ cần có một doanh nghiệp mới tham gia vào ngành này nhất định sẽ gia tăng áp lực lên những doanh nghiệp khác, cho dù bọn họ chỉ bán ra một chiếc TV.
Loại thị trường này là một trò chơi có tổng bằng , không là bên này sẽ là bên kia. Sau quá trình cạnh tranh trên thị trường, những thương hiệu có năng lực cạnh tranh thấp sẽ bị gạt ra ngoài lề, sau đó sẽ phải rút khỏi thị trường và phá sản.
Còn những công ty chiếm lĩnh trung tâm thị trường sẽ đi vào một vòng tròn phát triển, doanh số lớn, thương hiệu mạnh, lợi nhuận khả quan, sau khi có lãi lại đầu tư vào vòng nghiên cứu phát triển công nghệ tiếp theo, vậy là bọn họ sẽ dẫn đầu về công nghệ dẫn đầu. Mà sự dẫn đầu về công nghệ từ lâu đã đứng vai trò quan trọng nhất trong thị trường. Chỉ cần không có cuộc cách mạng công nghệ long trời lở đất thì công ty này hoàn toàn ở trong lợi thế bán độc quyền.
Hiện tại các TV sản xuất trong nước đang cạnh tranh để giành được một vị trí trong tương lai, loại bỏ các công ty khác là mục tiêu mà Lục Tam Phong đang cố gắng, làm như vậy cũng giúp tạo dựng vị thế của công ty trên thị trường địa phương.
Các thương hiệu khác nghe Lục Tam Phong nói sẽ chiếm hơn % thị trường địa phương trong một tháng. Khẳng định này là một thách thức không hề nhỏ với các thương hiệu khác.
Tiêu Nhất Bính liên hệ với tổng giám đốc của Konka đầu tiên, sau phút trò chuyện, hai bên đã quyết định tấn công mạnh Điện tử Thủy Hoàn ở thị trường Bình Châu.
Vài giờ sau, một số thương hiệu có thị phần lớn nhất ở địa phương cũng đi đến nhất trí. Tám công ty bao gồm Konka, Hùng Miêu, Trưởng Hồng, TCL, Nhất Bính... thông qua Hiệp hội Công nghiệp Điện tử trở thành một liên minh, đưa ra một tuyên bố. Những công ty này cho biết sẽ thay đổi chính sách với thị trường khu vực Giang Mạn.
Cụ thể tình hình không được nói rõ, nhưng nhiều người đã bắt đầu cảm nhận được một mùi gì đó.
Buổi tối, Chu Hoài Đông chính thức nhậm chức và ký hợp đồng cổ phần. Trên bàn làm việc là bảy tám bản tuyên bố đã được in ra. Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.
“Mới có vài tiếng đồng hồ. Từ lúc cắt băng buổi trưa đến bây giờ, chúng ta mới tiễn lãnh đạo đi thì đám người này đã lại tới.”
“Bước đi này đúng là rất thống nhất, nội dung cũng gần gần như nhau.”
“Đúng là ức hiếp người quá đáng, hơn nữa lại còn là đối tác bắt nạt nhau, chúng ta cũng đâu có làm gì?”
Quản lý của một số bộ phận khác lẩm bẩm nói thầm, bọn họ thật sự không hiểu tại sao nhà máy mới của mình lại gây thù chuốc oán với người khác như vậy?
“Những công ty đưa ra tuyên bố này đã chiếm hơn % thị trường địa phương. Có thể nói chúng ta còn chưa lên sàn mà đã bị bao vây tấn công” Khuôn mặt Chu Hoài Đông nghiêm nghị: "Giám đốc Lục, chuyện này xử lý không xong, về sau nhất định sẽ loạn.”
Lục Tam Phong gật đầu nói: “Tôi biết!”
Chu Hoài Đông định nói gì đó thì có người gõ cửa,một người đàn ông đẩy cửa vào và nói: “Giám đốc Chu, có điện thoại tìm ông, có vẻ chuyện này rất quan trọng”
“Được!” Chu Hoài Đông đứng lên xin lỗi: “Có thể là điện thoại nhà tôi gọi đến. Ba tôi đang nằm viện. Tôi đi nghe điện thoại đã.”
“Không sao, không sao, bác trai nằm viện, anh đương nhiên phải chăm sóc mấy ngày rồi, anh lại vội vàng tới đây như vậy.” Lục Tam Phong khách sáo nói.
Sau khi Chu Hoài Đông rời đi, cả văn phòng chìm vào im lặng, Trương Phượng Tiên đặt tập tài liệu trong tay lên bàn rồi nói: “Tiếp theo phải xem giám đốc Chu ra tay thế nào rồi.”
Khi Lục Tam Phong Trương
Phượng Tiên vẫn không phục, chuyện này cũng có thể hiểu được. Lúc trước một mình cô ta là người có quyền quyết định, bây giờ lại thành hai người, về sau không phải sẽ thành ba bốn người sao.
“Không!” Lục Tam Phong lắc đầu, tình thế quá quan trọng, nếu bị đối phương bao vây, phong tỏa nhất định sẽ bất lợi toàn diện. Lần này không thể để thua, Chu Hoài Đông đúng là có khả năng, nhưng lỡ thất bại lần này thì sao?
“Tôi phải tự mình ra tay. Thời gian một tháng quá dài, nếu muốn chơi nhất định phải chơi lớn.” Lục Tam Phong dựa vào ghế và nói nhỏ: “Mười ngày, % doanh số bán hàng trở lên.”
“Cái gì?” Trương Phượng Tiên không dám tin: “Anh nói cái gì cơ?”
“Tôi nói, lượng tiêu thụ của TV Waypod tại thị trường địa phương chiếm % trở lên trong vòng mười ngày."
Lục Tam Phong vừa nói ra câu này, không chỉ có Trương Phượng Tiên mà cả những người quản lý khác cũng cho rằng Lục Tam Phong đang chém gió. Waypod là một thương hiệu mới, sự công nhận của thị trường là chưa cao. Cho dù giá rẻ nhưng cũng sẽ gặp khó trong chuyện bán hàng, trừ khi phải bù tiền ngược lại."
“Giám đốc Lục, tôi nghĩ chúng ta nên nghe ý kiến của giám đốc Chu.”
Những quản lý khác cũng gật đầu tán thành, mặc dù bọn họ không hiểu về thị trường lắm nhưng tốc độ chóng mặt đó cũng khiến bọn họ cảm thấy là không thể thực hiện được.
Mặc dù Trương Phượng Tiên biết rằng Lục Tam Phong có năng lực, nhưng thời gian và hiệu suất mà anh đưa ra người bình thường không thể nào đạt được. Cô ta nói: “Anh định dùng tiền để tấn công thị trường, để đẩy lùi tất cả bọn họ sao?”
“Dùng tiền sao? Đối phương là tám công ty chứ không phải một công ty, tôi phải đốt bao nhiêu tiền mới được?” Lục Tam Phong đứng lên nói: “Muốn bán được hàng không chỉ bán hàng rẻ mà còn phải bán đắt, cô hiểu không?”
Bán đắt sao?
Lục Tam Phong vừa nói điều này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngơ ngác.
Lục Tam Phong không muốn nói nhiều, anh đang định để bọn họ ra ngoài trước. Chu Hoài Đông quay lại với vẻ hơi lo lắng: “Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ một người bạn, nói chuyện này có liên quan tới Lenovo, bọn họ nói muốn đấu một trận với chúng ta ở thị trường này. Ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu giảm giá từ từ, hoạt động trong ngắn hạn của Konka là diễn ra mạnh nhất.”
Lục Tam Phong gật đầu, anh cũng đã dự liệu được tình huống này, chỉ không ngờ là lại nhanh như vậy. Anh hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Anh có ý kiến gì thì nói đi.”
“Thị trường ở đây chỉ là một cuộc cạnh tranh nhỏ, tôi thấy cuộc cạnh tranh lần này chúng nhất định phải thắng. Một khi đã thua, tình hình rất khó thay đổi. Vì vậy, tôi nghĩ cách trực tiếp nhất giảm giá sản phẩm, đồng thời nâng cấp dịch vụ. Ví dụ có một người ở làng đặt TV chúng ta có thể giao hàng miễn phí tới đó.
"Những công ty này đã hoạt động ở thị trường này được mấy năm rồi. Chúng ta không thể so sánh được.
Trong khoảng thời gian này, sự quan tâm chủ ý của tất cả mọi người trong ngành đều tập trung vào phía bên này. Chúng ta không cần phải thắng, tám công ty đó liên kết để giành thị trường. Chúng ta chỉ cần chống đỡ được thì cũng coi như là thắng. Chu Hoài Đông suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta phải thể hiện rõ thái độ của mình, có thể nhân quãng thời gian này để phát triển những thị trường khác.”
Những người có mặt đều im lặng gật đầu, đây mới là cách chống lại sự liên kết của tám công ty. Có thể chịu