Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ quản kia liếc nhìn Lục Tam Phong, tóc tai thì đủ loại màu sắc, tuổi tác cũng không lớn, chắc là nhân viên của tổ sản xuất khác nên không thèm trả lời anh.
Quay về phía Ngưu Kiều Vân nói: “Tới phòng nhân sự làm thủ tục, cô có thể lập tức rời đi, lúc đó tôi sẽ giúp cô làm thủ tục!”
Ngưu Kiều Vân đứng đó đờ đẫn như một khúc gỗ, đôi mắt đỏ hoe, cô ấy không biết phải làm gì chỉ biết bối rồi đứng đó.
Đám đông lại xì xào bàn tán, nhiều người tỏ thái độ không bằng lòng.
“Trong đội của chúng ta, Ngưu Kiều Vân là người tay chân nhanh nhẹn nhất, vì vậy tôi ủng hộ cho cô ấy. Nếu dây chuyền lắp ráp tăng tốc, ai mới là người bận rộn chứ?”
“Đúng vậy, Cao Hữu Trí mới đến đây được vài ngày. Không phải vì anh ta là em họ của chủ quản thôi sao”
“Nếu Ngưu Kiều Vân rời đi, sau khi nhận được tiền lương tháng này tôi cũng sẽ không làm nữa. Nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng phải gánh tội thay anh ta.”
Nghe những lời buộc tội sau lưng, Cao Hữu Trí thẹn quá hóa giận quay đầu bỏ đi, vóc dáng vạm vỡ cao lớn, cộng với khuôn mặt còn thiếu kinh nghiệm, anh ta giơ tay chỉ vào mọi người một cách kiêu ngạo nói: “Im miệng hết cho tôi, muốn làm gì thì làm đi. Không muốn làm thì cút đi cho tôi. Anh tôi không thiếu người, biết chưa hả?”
Quản lý đứng hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn mọi việc diễn ra.
“Nói là vấn đề của cô, thì chính là vấn đề của cô, bây giờ cô có thể cút được rồi đấy!” Cao Hữu Trí nhìn về phía Ngưu Kiều Vân nói.
Ngưu Kiều Vân khóc nhiều nên có chút mệt mỏi, nghẹn ngào nói: “Có phải vì tôi không đồng ý làm đối tượng của anh nên anh mới cố tình trừng phạt tôi đúng không? Còn chưa đầy năm ngày nữa là được phát lương rồi.”
Cao Hữu Trí cũng thẳng thắn, đứng dậy nhìn chằm chằm Ngưu Kiều Vân: “Tôi đã nói với cô rồi, đi theo tôi sẽ không phải chịu thiệt đâu, cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy nên đừng trách tôi!”
Lục Tam Phong nhìn cảnh này, hít sâu một hơi, anh biết rõ thứ gọi là cấp dưới hãm hại lẫn nhau, đối với người có địa vị cao hơn mình, bọn họ thường ngoan ngoãn nghe theo, nhưng đối với những người có địa vị ngang bằng mình hoặc thấp hơn, họ sẽ ra tay không thương tiếc.
Giống như câu nói, diêm vương tốt gặp phải tiểu quỷ khó chơi đây mà.
Lục Tam Phong khá quen thuộc với quy tắc quản lý nội bộ của công ty, không khỏi lên tiếng: "Cô gái nhỏ, đừng khóc nữa, cô có thể đến phòng nhân sự khiếu nại. Không phải bọn họ cứ muốn đuổi là sẽ đuổi được đâu, miễn là công tác nghiệp vụ của cô đáp ứng đủ tiêu chuẩn thì sẽ không có vấn đề gì đâu”
Thiết kế của hệ thống này vốn dĩ nhằm ngăn chặn sự phân cấp quyền lực dẫn đến sự lạm quyền hạn với cấp dưới, được coi như một quy định công bằng.
Sắc mặt của người chủ quản kia trông rất tệ, anh ta không muốn nhận viên bình thường biết về sự tồn tại của hệ thống này, trầm giọng nói: “Cậu là ai? Người của tổ nào? Cậu đang làm gì trong cuộc họp nhóm của chúng tôi vậy hả?”
“Tôi muốn đứng ở đây đấy. Nơi này cũng không phải là nhà của anh cơ mà!” Lục Tam Phong nhìn anh ta nói: “Tìm ra vấn đề mấu chốt chính là mục đích của cuộc họp, nên tìm cụ thể người gây ra chuyện thay vì sau khi tan làm kéo mọi người đến đây chửi bới như vậy. Anh nhất định phải chèn ép cô gái nhỏ đó đến như vậy sao?”
Lục Tam Phong vẫn phải có khí thế mới được, anh đứng đó nói chuyện với hai người kia, những người còn lại cũng không người nào dám nhiều lời, vấn đề là đầu anh có quá nhiều màu sắc sặc sỡ, nhìn qua thấy cấp bậc có vẻ không cao.
Cao Hữu Trí mặc dù tới đây chưa được bao lâu nhưng dựa vào người anh họ là một chủ quản nhỏ, vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, mục đích đến xí nghiệp của anh ta rất rõ ràng, chỉ là để tìm một người vợ mà thôi.
“Có liên quan gì đến anh chứ, tôi nói cho anh biết, nhân lúc tôi chưa ra tay thì mau cút khỏi đây đi, biết chưa hả?” Khuôn mặt Cao Hữu Trí hung tợn, toàn thân tức giận không nói lên lời.
“Tôi cút hay không không quan trọng, quan trọng là phải giúp nhân viên biết rõ đường đi nước bước chứ..."
Chủ quản nhỏ không thể kiên nhẫn được nữa, chỉ vào Lục Tam Phong với tập tài liệu trên tay, hỏi: “Cậu ở nhóm nào? Tên chủ quản của cậu là gì hả?”
“Chuyện này quan trọng sao? Bây giờ chúng ta đang nói chuyện khác cơ mà!” Lục Tam Phong quay về phía hai người họ nói.
Có vài nhóm người đi ra từ nhà máy, bọn họ đi ngang qua, một số người dừng lại để xem xét, một số thì rời đi vì không muốn dính vào rắc rối.
“Anh em, anh em, không liên quan gì đến chúng ta cả, đừng gây chuyện nữa.”
“Đi thôi, đi thôi!”
“Cũng không phải người yêu của anh, anh quản nhiều như vậy làm gì?”
Gần đó có một người tốt bụng đưa tay ra kéo cánh tay Lục Tam Phong bảo anh cứ để yên đi, tất cả các phòng ban lớn của nhà máy có đến hơn mười nghìn người, ngày nào cũng có người đến, ngày nào cũng có người đi. Cứ chăm sóc cho bản thân cho tốt đã.
“Đừng kéo tôi!” Lục Tam Phong rút cánh tay đang bị kéo của mình ra, trầm giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay tôi phải quản, đừng ai kéo tôi nữa!”
Mấy người đang kéo anh đành dừng lại, đứng sang một bên xem chuyện vui.
“Người trẻ tuổi luôn nghĩ rằng mình có thể làm được mọi thứ nhỉ?"
“Sợ là bản thân gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, nhưng lại không ngờ đến bản thân mình còn chưa lo nổi.”
“Đúng vậy, lấy tư cách gì mà dám đứng đây quản chuyện người khác chứ?”
“Rất bình thường mà, đều là thanh niên. Có người vừa mới ra trường. Không phải mấy ngày trước có hai người còn đánh nhau ở nơi làm việc đó sao?”
Lục Tam Phong nhìn cô gái tên Ngưu Kiều Vân nói: “Đừng khóc nữa, tôi đưa cô đến bộ phận nhân sự."
“Chờ đã, ai cho cậu cái quyền đó?” Chủ quản nhỏ hỏi.
“Những việc này cũng không quan trọng.”
“Anh trai tôi hỏi anh đấy!” Cao Hữu Trí giận dữ hét lên.
“Đi, đến bộ phận nhân sự.” Lục Tam Phong nói với Ngưu Kiều Vân.
“Dù có đi đâu cũng không có ích lợi gì đâu. Tôi nói là cô ta gây ra thì chính là cô ta gây ra. Tôi nói cho cậu biết, đừng có can dự vào chuyện này nữa, cẩn thận tiền lương của cậu cũng không còn đâu.” Chủ quản nhỏ nói với Lục Tam Phong, giọng nói đầy ẩn ý, có chút đe dọa.
“Anh nói không có lợi ích gì thì là không có lợi ích gì hay sao?” Lục Tam Phong vẫn một mực muốn đi đến bộ phận nhân sự.
Nơi này đã bị mọi người vây kín rồi, anh vẫn chưa rời đi được, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước ra khỏi đám đông, hỏi: “Làm gì vậy hả? Đánh nhau sao?”
“Giám đốc Liêu đến rồi!”
“Xong rồi, ầm ĩ lớn vậy mà.
“Sao giám đốc Liêu lại ở đây?”
Giám đốc Liêu sao?
Lục Tam Phong nhìn thoáng qua người đàn ông kia, anh không nhận ra người đó, nếu đã được gọi là giám đốc thì tốt xấu gì cũng có tiếng nói, hỏi: “Anh là người ở bộ phận nào?”
“Cậu quan tâm tôi ở bộ phận nào làm quái gì? Cậu làm gì vậy? Đánh nhau sao?” Người đàn ông nhìn Lục Tam Phong, hét lớn: “Sau mà còn đánh nhau nữa thì tiền lương cũng không còn nữa đâu, ngày đó tôi sẽ đuổi các người ra khỏi đây luôn đấy biết chưa hả?”
“Không phải đánh nhau, vì cô gái này muốn gửi đơn khiếu nại lên bộ phận nhân sự. Buổi chiều, khi tiến hành sản xuất, một bảo hiểm đã bị lắp đặt không đúng cách khiến máy móc hỏng rồi. Cô gái này nói rằng mình không lắp đặt nó, nên chuyện mới thành thế này.” Lục Tam Phong Giọng bình tĩnh nói.
“Chuyện này có liên quan gì đến cậu chứ? Cút ngay!”
“Nếu không đồng ý với quyết định của chủ quản các cấp, thì có thể khiếu nại lên bộ phận nhân sự, đuổi hay không đuổi, quyền quyết định không nằm trong tay chủ quản các cấp. Hơn nữa bọn họ có quyền được báo cáo.” Lục Tam Phong hỏi anh ta: “Anh là phó giám đốc bộ phận nhân sự sao?”
Giám đốc Liêu đứng đó chỉnh sửa lại bộ đồ nhăn nhúm của mình, nếu là phó giám đốc thì anh ta đá sớm vênh mặt lên tận trời rồi, anh ta chỉ là phụ trách phân công quản lý sản xuất mà thôi.
Có rất nhiều người vào làm, cũng có rất nhiều người phỏng vấn, hàng tháng áp lực nặng nề nên xử lý công việc có hơi thô lỗ.
“Cậu đừng quản tôi làm gì, nói nhiều như vậy làm gì hả? Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi!”
“Nói xong rồi thì xéo đi.” Giám đốc Liêu suy nghĩ một chút hỏi: “Cậu ở bộ phận nào? Tên là gì?”
“Tôi tên là Lục Tam Phong, tạm thời không ở bộ phận nào cả.”
“Không ở bộ phận nào cả? Vậy cậu đến nhà máy chúng tôi làm gì?” Cục trưởng Liêu nói với người phía sau: “Gọi nhân viên bảo vệ đến đây.”
“Bây giờ không phải lúc nói về thân phận của tôi, mà là về cô ấy.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.
“Chỉ là kiểm tra thân phận của cậu thôi mà, sao? Chạy vào nhà máy giải cứu người tình nhỏ sao?” Giám đốc Liêu nghiêm khắc hét lên: “Có ai biết cậu ta không? Đến phòng nhân sự hỏi tôi bộ phận nào có người tên là Lục Tam Phong."
Hoàng hôn phía chân trời khiến bóng mọi người bị kéo dài ra, nơi này đã bị vây kín, người ở ngoài phải nhảy lên mới thấy được bên trong, bảo vệ đến rồi, nhưng bọn họ không thể vào được.
“Bảo vệ đến rồi, mọi người tránh ra một chút đi!”
Giám đốc Liêu nói với nhân viên bảo vệ: “Kiểm tra người này xem lẻn vào khi nào!”
Nhân viên bảo vệ nhìn Lục Tam Phong, thú nhận mấy ngày nay không thấy người như vậy, không có ấn tượng gì, Lục Tam Phong lái xe ra vào, nhân viên bảo vệ có nhận ra biển số xe, nhưng người ngồi trong chiếc xe là ai thì bọn họ hoàn toàn không biết.
“Không có ấn tượng!” Nhân viên bảo vệ nhìn Lục Tam Phong, quát: “Anh từ đầu tới?”
“Vấn đề bây giờ không phải là thân phận của tôi, mà là vấn đề này!” Lục Tam Phong đưa tay ra vỗ vỗ vai Ngưu Kiều Vân nói: “Đừng lạc đề nữa, có được không hả?”
“Con mẹ nó, hỏi cậu đến từ bộ phận nào cơ mà? Không phải người trong nhà máy thì mau cút ra ngoài cho tôi.”
Vốn dĩ Cao Hữu Trí và chủ quản nhỏ rất lo lắng rằng Lục Tam Phong là nhân vật lớn nào đó của nhà máy, bởi vì hầu người bình thường sẽ không lo chuyện bao đồng như vậy, bây giờ xem ra là họ đang suy nghĩ quá nhiều rồi.
Ngưu Kiều Vân cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên lớn như vậy, cô ấy đã ở trong tình huống này rồi, không nên để anh dính líu vào mới phải, cô ấy kéo cánh tay Lục Tam Phong, nói nhỏ: “Cảm ơn anh, quên đi, giám đốc Liêu cũng đã đến rồi!”
“Không thể được!” Lục Tam Phong có chút không bằng lòng với quản lý doanh nghiệp phía dưới, thở dài nói: “Không phải muốn kiểm tra thân phận của tôi sao? Đi gọi tổng giám đốc bộ phận của các người đến đây.”
“Khẩu khí không nhỏ nhỉ, tổng giám đốc sao? Anh xứng sao?” Cao Hữu Trí khinh thường: “Mau cút xa một chút đi, kẻo nhân viên bảo vệ