Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với tin tức về sự vỡ nợ của công ty công nghệ cao cấp Ân Phàm đã khiến cho toàn bộ ngành sản xuất đã chấn động, cuộc chiến khốc liệt này mới bắt đầu được tám ngày và cuối cùng đã có người ngã xuống.
Nhiều người không dám tin kết quả lại như vậy. Hai người trẻ tuổi, một người chân lấm tay bùn bước ra từ một thành phố nhỏ, còn một người là du học sinh ưu tú trở về. Vậy mà người du học sinh ưu tú đó lại là người ngã ngựa trước tiên. Đối với câu hỏi liệu chân lấm tay bùn giỏi hay là du học sinh ưu giỏi thì nhiều cá nhân và nhiều phương tiên truyền thông cũng đã bắt đầu tranh luận. Ngôn từ giữa các bên càng ngày càng trở nên gay gắt, thậm chí rất nhiều thông tin công cộng cũng bắt đầu nhảy dựng lên.
Các tầng lớp tinh hoa trở về từ nước Mỹ đã bị đánh bại bởi một tên nhà quê chân lấm tay bùn. Chúng ta nên suy nghĩ lại về tình trạng hiện tại của thị trường trong nước có phải hay không nên được tự do?
Quá sùng bái thân phận của những người đi du học trở về mà không chú trọng đến năng lực thực tiền thì chỉ là lý luận suông. Lúc đầu Tiêu Nhất Binh và Lục Tam Phong đã tranh luận rất sôi nổi về vấn đề này. Từ tình hình hiện tại cho thấy vào lúc đó Lục Tam Phong đã biết trước sự thất bại của anh ta rồi. Anh ta là một con gà trống kiêu ngạo và anh ta nghĩ rằng anh ta chính là phương hoàng.
Tờ Nhật báo miền Nam đã nói rằng: Sau khi ba mươi triệu đô la Mỹ đã được dùng hết trong vòng tám tháng thì những người đi du học trở về cần hiểu rõ tình hình thị trường trong nước chứ không phải là bắt buộc thị trường phải tuân theo lối tư duy của họ một cách rập khuôn. Tờ Quan sát kinh tế thì viết như thể này: Công ty công nghệ cao cấp Ân Phàm đã vỡ nợ. Còn công ty điện tử Thủy Hoàn lại không hề có vấn đề gì sao? Có thông tin cho rằng từ lâu họ đã mất khả năng thanh toán, chẳng qua là sau lưng họ có thể lực nào đó chống lưng mà thôi.
Tin tức dồn dập như bông tuyết ùn ùn kéo đến, đã hai ngày rồi Tiêu Nhất Bính không ngủ được. Hai tháng trước, anh ta đã nhận thấy có vấn đề với việc định vị thị trường và khó khăn trong việc tăng trưởng doanh số. Khi đó, anh ta đặt hết hy vọng vào những người như tổng giám đốc Lý Nếu như Lục Tam Phong chết thì anh ta có thể sống sót, ít nhất cho anh ta thời gian để bán đi cục diện rối rắm này.
Tuy nhiên, anh ta không có cơ hội như vậy.
Trên bàn có rất nhiều tờ báo, anh ta đã đọc hết những tờ báo viết về anh ta và Lục Tam Phong. Tiêu Nhất Bính không cam tâm, anh ta nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được. Rõ ràng bản thân anh ta có thực lực dồi dào như vậy, lại có được sự trợ giúp từ gia đình thì quả thực là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Vậy mà anh ta đã bị đánh bại rồi.
"Tổng giám đốc Tiêu, tôi đã giải quyết xong tiền lương rồi... Vậy, tôi đi trước a. Giám đốc bước vào và nói.
Tiêu Nhất Bính tức giận khoát tay, mắng một câu cút đi rồi lật qua lật lại tờ báo trên tay. Cuối cùng anh ta vẫn quyết định bẩm số điện thoại phòng làm việc của Lục Tam Phong ở đường dây cố định bên cạnh.
"Ai vậy?” Lục Tam Phong vừa trả lời điện thoại vừa hỏi.
“Là tôi." Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ vô cùng suy sụp, nhưng có thể nghe thấy sự không cam tâm trong cổ họng. Nghe thấy giọng nói này, Lục Tam Phong nhất thời ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiêu Nhất Binh sao?"
“Vậy mà anh cũng nghe ra được. Xem ra tôi có rất nhiều trọng lượng trong lòng anh phải không?” Tiêu Nhất Binh tìm được một chút an ủi cho bản thân.
“Giọng nói của anh rất có từ tính, không phải anh đang bận giải quyết chuyện phá sản sao? Sao lại có tâm tư gọi điện thoại cho tôi vậy?” Lục Tam Phong nhìn bản báo cáo trong tay rồi hỏi: "Thế nào? Muốn tôi an ủi anh sao? Tôi mời anh uống một bữa rượu nha. Bây giờ tôi đang bận nên không được rồi, tôi không rảnh."
Tiêu Nhất Binh không ngờ Lục Tam Phong sẽ như thế này. Anh ta còn tưởng rằng lúc này Lục Tam Phong đang rất kiêu ngạo đắc ý, sau đó là cười nhạo anh ta chứ.
"Bây giờ chắc chắn là anh đang rất đắc ý có phải không?" Tiêu Nhất Bính cười nhạt: “Cuối cùng anh cũng đã giết được đối thủ lớn nhất của anh rồi."
“Đối thủ lớn nhất sao?" Lục Tam Phong khẽ nhíu mày, trên mặt anh tràn đầy dấu chấm hỏi: "Anh không phải đối thủ của tôi. Huống chi là sự khác biệt về định vị thị trường giữa hai thị trường của chúng ta lại càng không giống nhau, chính là anh một tháng đã bán được mấy ngàn chiếc, đó cũng không phải là một đẳng cấp, vì hai chúng ta gần bằng tuổi nhau, một số người trong ngành sản xuất so sánh chúng ta với nhau, nhưng điều đó không liên quan gì đến cạnh tranh. Nếu thực sự tôi muốn cạnh tranh thì công ty của anh đã phá sản từ lâu rồi."
Đối với Tiêu Nhất Bính, câu trả lời này giống như một đòn giảng vào đầu anh ta vậy.
Anh ta luôn coi Lục Tam Phong là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, còn hận không thể giết chết anh. Thế mà Lục Tam Phong lại không hề để ý đến anh ta sao?
Còn có chuyện gì nhục nhã hơn
thế này?
Tiêu Nhất Bính bóp chặt điện thoại đang cầm trong tay tới nỗi kêu ken két, sắc mặt của anh ta đã biến thành màu gan lợn. Trên cổ anh ta nổi gân xanh như sắp ăn thịt người tới nơi.
“Anh cũng cách con đường phát sản không xa lắm đâu. Theo tôi được biết, bây giờ mấy người đều đang nợ ngập đầu.” Tiêu Nhất Bính nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là ngân hàng vẫn chưa thúc giục anh mà thôi.” "Chuyện này tôi không phiên anh phải lo lắng thay, anh có biết vì sao anh phá sản không?" Lục Tam Phong đóng lại bản báo cáo trong tay, anh biết rất rõ đối phương không phục.
"Bởi vì có thứ rác rưởi như anh thao túng thị trường thấp.
"Sai rồi, chính sự kiêu ngạo của anh đã đánh bại anh. Tôi đã lấy được một bản thông tin về nhà máy của anh. Anh làm việc hoàn toàn đều dựa theo tiêu chuẩn của nước Mỹ. Chi phí nhân công quá cao, hơn nữa năng suất lao động không nhiều và phí tổn quá lớn. Tiếp theo, anh luôn nghĩ rằng anh rất cao cấp, phải không?” “Khi làm một thứ đồ có tính thực dụng như ti vi thì phải thêm vào một chút huyền diệu trong đó. Anh có biết ý nghĩa của những vật sang trọng là gì không? Sự sang trọng là một thứ đồ huyền diệu, chỉ khi nào con người thỏa mãn nhu cầu sinh lý rồi mới khát khao được thỏa mãn nhu cầu tâm lý để xác định giai cấp và địa vị của chính bản thân họ trong xã hội.”
“Mô hình của anh chắc chắn sẽ hoạt động được ở Mỹ. Ở đó có rất nhiều người thuộc giai cấp tư sản và họ tiêu dùng rất mạnh tay. Anh đã bê nguyên xi mô hình ở bên đó về áp dụng đối với thị trường trong nước mà không hề biết ở trong nước có bao nhiêu người muốn tiêu thụ dòng sản phẩm cao cấp này. Anh đã thực hiện bất kỳ một cuộc điều tra nào chưa?"
Tiêu Nhất Bính hít sâu một hơi nói: "Anh không cần phải giáo dục tôi. Chẳng qua là tôi gặp xui xẻo thôi.”
“Thực sự là không phải như vậy. Sự thật chính là anh không có đủ năng lực nhưng lại tự cho rằng bản thân là thần tiên giảng thể nên khinh thường mọi thứ. Anh muốn kinh doanh ở trong nước nhưng lại coi thường mấy cái mũ cũ kỹ ở trong nước. Đi đi, ở trong nước không có chỗ để chứa những nhân tài kiêu ngạo như vậy đâu." Lục Tam Phong tức giận nói: "Anh có biết tại sao tôi không coi anh là đối thủ không? Bởi vì anh không xứng.
"Anh đã thắng rồi nên anh nói gì mà chẳng đúng chứ? Bây giờ đã nói ra lời thật lòng rồi sao?"
“Đối với một người như anh, tôi không biết phải nói gì. Nếu anh không thể buông bỏ được tính tình kiêu ngạo này thì cả cuộc đời của anh sẽ không thành công được đâu. Tôi không muốn nói nhiều với anh nữa, tôi còn nhiều việc cần phải xử lý. Lục Tam Phong nói xong thì lập tức gác máy.
Tiêu Nhất Bính nở nụ cười khi nghe thấy tiếng cúp máy của Lục Tam Phong, anh ta không muốn tin rằng Lục Tam Phong không coi anh ta là đối thủ. Đối với lòng tự trọng của anh ta mà nói thì điều này không thể chấp nhận được.
“Nước từ trên cao chảy xuống có ngày hội ngộ, chúng ta hãy chờ mà xem.”
Tiêu Nhất Bính hít sâu một hơi, cầm lấy tấm vé máy bay trên bàn lên rồi đứng dậy rời đi.
Hiện tại, ba tỉnh do Waypod bao phủ đã trở nên phổ biến trên thị trường ti vi, tuy rằng ông lớn Trưởng Hồng không cố gắng nhưng Skyworth, TCL, Konka và các công ty khác thực sự đã phát cuồng.
Nhìn bề ngoài là một công ty công nghệ cao cấp Ân Phàm phá sản, nhưng thực tế có rất nhiều công ty đã chết từ lâu. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu công ty lậu phá sản nữa.
Thủy Hoàn hiện đang phải đối mặt với một vấn đề, đó là không đủ năng lực sản xuất.
Lục Tam Phong cầm điện thoại gọi cho giám đốc bộ phận sản xuất và người phụ trách bộ phận thương mại, ngay sau đó hai người cùng bước vào.
"Tổng giám đốc Lục, anh đang
tìm tôi ạ?”
"Có thể giải quyết vấn đề sản xuất không?” Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn hai người bọn hói.
"Chúng tôi đang nghĩ cách, nhưng các tiêu chuẩn sản xuất của chúng ta không thể thực hiện được bởi các nhà máy khác và thời gian cũng rất eo hẹp. Giám đốc sản xuất cho biết: "Chúng tôi đang chiến đấu với một cuộc chiến giá cả và doanh số bán hàng đang tăng lên. Một khi giá cả được phục hồi, những chuyện đủ năng lực sản xuất sẽ không còn cần thiết nữa."
Người phụ trách bộ phận thương mại cho biết: "Vâng, tôi có nghe từ tổng giám đốc Chu nói rằng hiện nay thị trường thiết bị đầu cuối cũng đang giảm giả với các công ty khác và doanh số bán hàng không còn điên cuồng như mấy ngày trước."
“Vì vậy mấy người không muốn nghĩ cách nữa hả? Vậy tôi sẽ tìm cách giải quyết cho mọi người.” Lục Tam Phong dựa lưng vào ghế nói: “Mấy người hãy đi nói chuyện với Panda. Chúng ta cùng hợp tác. Doanh số tiêu thụ của họ phải chết chứ không sống nổi nữa. Kêu bọn họ trở thành công xưởng lớn cho chúng ta chẳng phải là tốt hơn sao? Bất chấp cái giá phải trả, điều tôi muốn là Waypod phải ăn sâu vào lòng người dân."
“Tôi sẽ đi nói chuyện với Panda. Người phụ trách bộ phận thương mại nói.
Thực ra Lục Tam Phong rất thèm thuồng nhà máy của Tiêu Nhất Bính. Theo thông tin thì chắc chắn đó là một nhà máy rất cao cấp và chất lượng. Nhưng Lục Tam Phong cũng biết dù có tiền cũng không lấy được, huống chi là bây giờ anh lại chẳng có tiền.
Vào buổi chiều, băng rôn tại lối vào các chợ điện máy ở các tỉnh thành lớn đã được giăng sẵn. Các đại lý của Waypod đứng ở các lối ra vào, tay cầm micro và hét lớn: "Hôm nay nhà sản xuất cử người trực tiếp đến đây, một ti vi màu cỡ lớn hai mươi bảy inch chỉ có giá chín trăm sáu mươi nghìn. Đúng, các bạn không nghe nhầm đầu, giá chưa đến một triệu một chiếc. Nếu bây giờ mua thì chúng tôi sẽ giao hàng về tận nhà cho mọi người.
"Waypod chúng tôi có thực lực hùng hậu và dẫn đầu doanh số bán hàng ở nước ngoài. Bây giờ doanh số bán hàng trong nước là để chăm sóc người dân ở trong nước. Bạn có mua hay không không quan trọng, bạn có thể vào xem. Chúng tôi là một thương hiệu lớn với chất lượng đảm bảo. Trên CCTV có quảng cáo, hơn nữa sản phẩm còn được miễn phí kiểm định."
Sau khi đại lý hét lên, người của bộ phận bán hàng của nhà sản xuất cũng đi lên và hét lại. Có rất nhiều người đứng ở cửa, chỉ cần có người tiến lên là họ sẽ bị kéo vào cửa hàng ngay lập tức.
Kinh doanh trong thời đại là như vậy. Doanh số cấp dưới hoàn toàn phụ thuộc vào việc giành giật, thậm chỉ có nhiều trường hợp còn xảy ra ẩu đả cũng là chuyện thường tình. Nhân viên kinh doanh của
Waypod đã giơ biểu ngữ và đi về phía đường phố, họ vừa đi vừa hò hét. Mức hoa hồng bán hàng hậu hĩnh khiến tất cả như đang thi chọi gà với nhau.
Trên các bức tường ở nông thôn, khắp nơi đều có quảng cáo. Xe ba gác ở thành phố dán biển quảng cáo rầm rộ trên khắp các con phố. Sự cạnh tranh khốc liệt ngày nay là điều không thể tưởng tượng được.
Trong một văn phòng, Tôn Hùng Cường ngôi với vẻ mặt tiều tụy, trước mặt ông ta là hai người đàn ông trạc tuổi bốn mươi đang hút thuốc với vẻ mặt buồn bã.
“Ông nói đi, phải làm sao đây? Đây là làm thất thoát số tài sản rất lớn của nhà nước, hiểu chưa?"
“Tôi không có công lao thì cũng phải có khổ lao. Đó là hợp đồng lừa đảo."
"Bằng chứng đâu? Ông nói anh ta giả làm nhân viên ở nước ngoài rồi lừa đảo hợp đồng, vậy hãy đưa ra bằng chứng chính xác anh ta cải trang như thế nào đi.” Hai người kia chất vấn.
Tôn Hùng Cường cảm thấy đau khổ vô cùng, ngồi ở đây nghĩa là không có cách nào để nói nữa rồi. Trong tay ông ta có thứ gì đó nhưng không thể lấy ra, một khi lấy ra thì không thể giải thích rõ ràng. Đó là tài sản của công ty nhà nước và ông ta lại tự ý lấy đi đầu tư ra nước ngoài. Đây không phải là chuyển nhượng tài sản, đây là vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với vấn đề hiện tại.
“Tôi biết sai rồi, cho tôi một cơ hội đi mà."
“Ông đi nhà máy sản xuất phân bón hóa học đi, Trưởng Hồng đã giao toàn bộ cho Lý Thành Kiên rồi. Đây là tài liệu thuyền chuyển công tác, ông ký tên đi.”