Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Hiểu Nghi cúp điện thoại, lời nói lộ ra sự vui vẻ, ra khỏi phòng làm việc trực tiếp dặn dò quản lý: "Chí Cương à, chuyện trong xưởng, anh để ý nhiều một chút, mấy ngày nay tôi không tới."
"Chị Hiếu Nghi, chị yên tâm, chuyện gì khiến chị vui như vậy?" Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói.
"Ngày mai chồng tôi trở về, tôi ở nhà nấu cơm, không nói nữa, về trước đây. Khoản cuối anh thúc giục một chút, nếu như tiền vốn người ta eo hẹp thì cũng đừng giục quá ác, ai cũng có lúc túng thiếu." Giang Hiếu
Nghi dặn dò.
"Được!"
Giang Hiểu Nghi cầm túi cách sải bước đi tới xe mình, bên cạnh phòng làm việc lộ ra một cái đầu, lẩm bẩm: "Anh nói xem, người đàn ông của tổng giám đốc thật có phúc mà, tìm được người phụ nữ như cô ấy đây."
"Anh không nghe nhân viên kỳ cựu trước kia từng nói à, nói cái người kết hôn với cô ấy, tuyệt đối xứng đôi "
"Có thể dẹp đi không, trong miệng mấy người đó có mấy câu nói tiếng người? Tôi lớn như vậy còn chưa từng thấy người có thể xứng đôi với cô ấy đâu. Dáng vẻ đẹp thì cũng được đi, mấu chốt là còn hoà nhã lịch sự, tâm địa còn hiền lành, anh nói xem có chèn ép người không chứ, đảm phụ nữ nhà tôi, có người dịu dàng được một nửa, tôi xem như: "
"Thôi thôi đi, đảm phụ nữ nhà cậu cọp nhìn thấy còn sợ, sau này cậu có chuyện gì thì nói trong nhà, đừng ầm ĩ ở trong xưởng!"
Sắc mắt người này khó xử, thở dài, tựa như che giấu nước mắt chua xót vậy.
Ngày hôm sau, Giang Hiểu Nghi mặc áo khoác, đeo kính râm, mái tóc bù xù, đứng một cách không để thấy trong đám người chờ đợi ở sân bay.
Mọi người đi ra ngoài, Giang Hiếu Nghi tháo kính râm xuống cẩn thận quét nhìn đám người. Lục Tam Phong đã xách va li hành lý đi ra rồi, đứng ở bên cạnh nhìn cô.
"Người đẹp, tìm gì vậy?"
Giang Hiếu Nghi nghe được tiếng bắt chuyện ở bên tại thì khẽ nhìu mày, nhìn bên cạnh một chút.
"Em tìm ai thế? Hình dáng thể nào? Anh giúp em tìm nhé!" Lục Tam Phong thấy cô nghiêm túc như vậy, không nhịn được tiếp tục chọc ghẹo cô.
Giang Hiếu Nghi không lên tiếng, người anh em bên cạnh không nhìn được, lấy tay đẩy Lục Tam Phong một chút rồi nói: "Người anh em, anh không có chuyện gì làm phải không? Không thấy người ta không phản ứng lại với anh hả? Cô gái, cô yên tâm có tôi ở đây"
Lục Tam Phong nhìn ta anh có chút cạn lời, quả thật là người đẹp hơi có chút chuyện, thì bên cạnh đã có người đứng ra.
"Nhìn cái gì? Nhanh cút đi!" Anh ta cảnh cáo Lục Tam Phong, dường như cảm thấy mình không hấp dẫn được người đẹp, bèn nói: "Tôi nói cho anh biết, bạn của tôi có thể lực ở Thành Minh này, anh của tôi có giá trị con người cả tỷ đồng, làm ăn với người Mỹ, mua bán vượt biển, biết không? Đừng ở đây khiến mình khó chịu, chọc tới tôi, một cú điện thoại, anh không chịu nổi đâu."
"Không liên quan đến anh!" Lục Tam Phong nói.
"Cái gì không liên quan? Đây là người yêu của tôi, biết chưa? Muốn làm gì hả?" Người đàn ông nhìn chăm chăm Lục Tam Phong mắng chửi: "Đi mau, cút mau!"
Giang Hiếu Nghi thấy đám người đã ra ngoài hết, nhưng vẫn không tìm được Lục Tam Phong, cả người hoảng hốt, quay đầu qua định nhìn ra bên ngoài tìm kiếm, mới vừa quay người lập tức nhìn thấy Lục Tam Phong.
"Anh! Ôi chao!" Cô vừa tức vừa gấp, đưa tay đánh anh hai cái nói: "Anh đứng ở đây cũng không nói lời nào, làm em tìm anh hoài luôn."
"Không phải là đang nói chuyện với em sao, em không để ý đến anh mà, chúng ta về nhà thôi!" Lục Tam Phong đưa tay ôm cô vào trong ngực, căn bản không thèm phản ứng đối với người anh em mặt tái xanh ở bên cạnh. Một tay ôm Giang Hiểu Nghi, một tay kéo va li hành lý đi ra
ngoài.
Dáng vẻ người đứng xung quanh cửa nhìn về phía anh chàng kia đều không nhịn được cười. Lục Tam Phong đi mấy bước thì quay qua nhìn anh ta một cái, mặc dù anh không nói mình có thân phận gì, bao nhiều tiền, nhưng mà trong lòng Lục Tam Phong biết, cái ôm tuỳ ý của mình, đã thắng anh ta rất nhiều.
Lên xe, Lục Tam Phong không nhìn thấy Như Lan, anh hỏi: "Hôm nay Như Lan đi học hả?"
"Đúng vậy, cũng không phải thứ bảy. Tối hôm qua em đã nói với con bé, anh sắp về rồi, con bé hỏi em anh sẽ mang quà gì về cho nó!"
Lục Tam Phong nhìn mình một chút, hai tay trống trơn, sốt ruột về nhà thăm vợ, quên mất con gái không còn một mống. Anh lúng túng cười một tiếng với Giang Hiểu Nghi.
"Nếu như con bé ở đây, có thể sẽ quậy anh cả một đường đấy." Giang Hiểu Nghi lái xe, trên mặt tràn ngập cẩn thận, nói: "Anh đoán xem gần đây em làm gì?"
Lục Tam Phong nhìn gương mặt tràn đầy vẻ chờ đợi khen thưởng của cô, không nhịn được bật cười, lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Giang, nhân vật như em khẳng định là làm ăn lớn, anh
không đoán được."
"Anh đang trêu chọc em đó hả?" Giang Hiểu Nghi đưa tay đánh Lục Tam Phong một cái.
"Anh không đoán được!"
"Bây giờ em chủ yếu làm nghiên cứu, làm ra một loại kem dưỡng da tay, bản cực kỳ chạy. Gần đây đơn đặt hàng toàn là kem dưỡng da tay, hơn nữa em còn lấy được thư mời của một buổi trình diễn thời trang" Giang Hiểu Nghi mừng không kể xiết.
"Ôi chao, tổng giám đốc Giang không hổ là tổng giám đốc Giang, không nghĩ tới em còn thích hợp làm nghiên cứu, là anh nhìn sai rồi, thất lễ thất lễ. Sau này mong tổng giám đốc Giang dìu dắt anh thêm một chút, kiếm được tiền nói không chừng còn có thể đầu tư cho anh đấy." Lục Tam Phong nói.
"Anh! Anh trêu em hả?" Giang Hiểu Nghi nhăn mũi, trước khi dừng đèn xanh đèn đỏ, cô giơ nanh múa vuốt nói: "Cấu anh bây giờ?"
"Anh sai rồi, anh sai rồi!" Lục Tam Phong phá lên cười.
"Em lợi hại không?"
"Vậy cũng không nhìn một chút là vợ anh, tương lai chắc chắn là một ông lớn trong giới trang điểm." Lục Tam Phong nhích lại gần lấy thuốc lá
ra từ trong túi.
"Không cho phép hút thuốc, em đọc được trong tạp chí khoa học, hút thuốc bất lợi cho việc mang thai." Giang Hiểu Nghi đưa tay qua lấy thuốc đi, nói: "Anh cai thuốc đi."
"Em... còn đang nghiên cứu về mang thai hả?" Lục Tam Phong thận trọng hỏi.
"Nói nhảm, em có thể không để ý mà." Nụ cười trên mặt Giang Hiểu Nghi hoàn toàn trầm xuống.
Bầu không khí trong xe bắt đầu có xu hướng yên tĩnh, Lục Tam Phong suy nghĩ một chút hỏi: "Buổi trưa ăn gì?"
"Em nấu cơm ở nhà xong rồi."
Xe dừng ở cổng biệt thự, Lục Tam Phong nghiêng đầu về phía Giang Hiếu Nghi, đối phương vừa quay đầu lại, hai người hôn nhau.
"Uh, anh này!"
"Cấu anh bây giờ!"
Giang Hiểu Nghi đỏ mặt.
"Sao ở bên ngoài anh cứ thích nhờn như vậy? Bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
Lục Tam Phong cười, tủi thân nói: "Anh chỉ táy máy tay chân ở bên ngoài thôi, về nhà rồi, em hận không ăn anh được một ngụm ấy chứ, hai chúng ta rốt cuộc ai mới là lưu manh đây?"
"Em nhìn ra rồi, anh ngứa da, muốn bị cấu thôi đúng không!"
Lục Tam Phong đẩy cửa xe ra chạy xuống, hai người một chạy ở phía trước, một đuổi theo phía sau, khiến không ít người mở cửa sổ ra nhìn. Ấm ĩ một hồi, có hơi quá mức. Giang Hiểu Nghi ngồi xổm xuống đất ôm đầu khóc.
Lục Tam Phong vội vàng đi tới dỗ cô. Kết quả đỗ không được, anh không thể làm gì khác hơn là ôm cô vào nhà.
Ngồi trên ghế sô pha, Giang Hiếu Nghi lau nước mắt nói: "Hàng xóm xung quanh đều cười nhạo em chồng của người phụ nữ đó, mấy tháng không gặp được một lần, trở về một cái thì lập tức đuổi theo anh chạy khắp nơi, làm như em ăn thịt anh, cho nên anh mới không dám trở về không bằng."
"Đâu có đâu, chỉ là em tâm tư quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều mà thôi." Lục Tam Phong dỗ dành: "Anh sai rồi."
"Không chấp nhận!"
"Buổi chiều đi ra ngoài mua quần
áo, mua túi!" "Không muốn!" Giang Hiếu Nghi mím môi, hai tay ôm chân ngôi trên ghế sô pha nói.
"Vậy chúng ta ra ngoài chơi?"
"Không đi!"
"Buổi tối anh nấu cơm cho em ăn."
"Không ăn." Giang Hiếu Nghi nhìn anh một cái, trong mắt sớm đã không có suy nghĩ nữa, con người đảo một chút rồi nói: "Anh cảm thấy em muốn gi?"
Lục Tam Phong thấy bộ dạng này của cô, nặn ra một nụ cười: "Không dỗ nữa, dỗ không được!"
"Dỗ nữa đi mà, đoán một chút xem em muốn cái gì!"
"Không đoán được, không đỗ được, không dỗ nữa!"
"Ôi chao, rất đơn giản mà, anh đoán một chút đi, em cho anh một trăm cơ hội." Giang Hiểu Nghi hai mắt sáng lên nói.
"Anh muộn một ngày, được không? Buổi tối nói sau."
"Nhiều lắm là buổi chiều trở lại." Giang Hiểu Nghi đứng lên bưng thức ăn ra từ trong phòng bếp, đặt cơm đã χάι xong ở trước mặt anh, nhét đũa vào tay anh, há miệng định nói gì đó, nhưng lại có chút ngượng ngùng, nhoài người đến bên tại Lục Tam Phong nhỏ giọng nói: "Ông... xã ăn
com."
Lục Tam Phong nghe lời này của cô, da mặt luôn rất dày như anh cũng phải đỏ mặt, anh hít sâu một hơi: "Chiều hôm nay, anh chết cũng đáng
"Nói gì vậy chứ?"
Hai người ăn cơm, tán gẫu về nhà máy mỹ phẩm gần đây. Dường như Giang Hiểu Nghi đã nín một bụng lời nói, những chuyện như điều động nhân sự trong nhà máy, nhu cầu thị trường, nghiên cứu sản phẩm, thành phẩm mỹ phẩm, tất cả cô đều cầu nhàu với Lục Tam Phong.
Ngày hôm sau chính là trình diễn thời trang, Giang Hiếu Nghỉ mong muốn mang theo Lục Tam Phong đi, lấy danh nghĩa người nhà, Lục Tam Phong cũng vui vẻ làm cô nổi bật, gật đầu đáp ứng.
Giang Hiểu Nghi cởi mở không ít, nhưng thứ tạp chí đã rất lâu không được đặt tiếp nằm ngổn ngang ở trên bàn. Có phương hướng của mình, dường như đối với chuyện con cái anh cũng không canh cánh trong lòng vấn đề mang thai như trước.
Ăn cơm xong, cầm chén đũa thu dọn vào trong bếp, hai người kéo nhau lên lầu, tạm chia tay thắng mới cưới, sao Lục Tam Phong có thể không nghĩ đến chứ, chỉ là thích bộ dạng kia của cô thôi.
Buổi chiều năm giờ, Lục Tam Phong tìm quần áo nói: "Phải đi đón
con rồi."
"Mấy giờ tôi?" Giang Hiếu Nghi lời
biếng nói.
"Năm giờ rồi."
"Thời gian trôi qua nhanh vậy
sao?"
Hai người dọn dẹp xong thì đi ra cửa, đi ngang qua một cửa tiệm anh mua thêm mấy con búp bê. Sắc trời dân dẫn mờ tối, biệt thự sáng lên.
Lục Tam Phong đề nghị đi ra ngoài ăn, Giang Hiểu Nghi từ chối. Hương thơm tỏa ra từ trong bếp, Như Lan ngôi ở một bên tiếp tục sự nghiệp "nghiêng đầu", tảy máy búp bê. Lục Tam Phong cầm một băng ghế ra ngồi ở cửa, ngắm nhìn biển khơi cách đó không xa.
Giờ khắc này biển cực kỳ êm diệu, khiến người khác cảm thấy an tâm. Đó là loại cảm giác hạnh phúc dâng lên từ tận đáy lòng, không có cứ nào có thể thay thế.
Cuộc sống chính là như vậy, an nhàn bình thản, bịch bịch bịch...
"Vàng Béo! Mau tới đây!"
Như Lan bỗng nhiên kêu lên về phía xa xa. Lục Tam Phong nghiêng đầu nhìn thấy một con chó màu vàng, chạy tới trực vẫy đuôi.
"Chị trang điểm cho em một chút thời gian có được không. Tết tóc đuôi sam đi!" Như Lan vui vẻ ôm con chó lớn, rất sợ nó bỏ chạy.
Lục Tam Phong nhìn thấy cô bé lấy ra một cái cặp táp màu hồng, hào hứng vẽ, hoặc là cô bé đang nghịch.
Nghịch một hồi, chú chó đã không còn bộ dạng chó, con bé cũng mất hứng thú, nhìn khắp bốn phía tìm kiếm mục tiêu, nhìn thấy Lục Tam
Phong.
"Ba..."