Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trở lại phòng, Lục Tam Phong ngồi trên sô pha cẩn thận suy nghĩ một chút kế hoạch của mình, nội trong thời gian ngắn muốn lấy được tiền tài trợ, nhưng lại không thể để đối thủ biết được âm thầm quấy phá, ra vẻ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mấy tiếng sau, Lý Minh Phương gọi cho bên tài vụ xin khoản tiền, đồng thời cũng thuê một biệt thự sang trọng dưới chân núi Chiêm Sa Thuỷ, đã liên hệ công ty bảo vệ, ngay sau đó phóng viên báo chí đã đến rồi, những người mẫu thị phi còn đang trên đường tới.
Một khoản chi lớn như vậy, bộ phận tài vụ không dám tự ý chủ trương, nên thủ tục cần làm đều phải làm, tổng giám đốc bộ phận tài vụ cầm đơn phê duyệt tìm đến Trương Phượng Tiên, Trương Phượng Tiên xem xong đơn cũng choáng váng.
Hỏi số điện thoại phòng của Lục Tam Phong gọi qua.
"Alo, ai vậy?" Lục Tam Phong nhận điện thoại hỏi. "Là tôi, Trương Phượng Tiên, anh qua bên đó là bị điên rồi sao?" Trương Phượng Tiên chất vấn hỏi: "Tôi nghe bọn họ nói, buổi chiều anh mua một thân quần áo rất quê mùa, còn mua một đống vàng, bây giờ muốn thuê biệt thự, mướn vệ sĩ, còn tìm một đống người mẫu?"
"Đúng vậy, không sai, đều là tôi làm!"
"Anh còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy sao? Anh đi bên đó là để giải quyết vấn đề tài trợ, không phải đi tiêu sái đâu. Hơn nữa, dây chuyền vàng to tướng, nhẫn vàng, quá quê mùa đi? Còn tìm người mẫu? Chị Hiểu Nghi có biết anh làm như vậy không?"
Trương Phượng Tiên càng nói càng tức, tâm tình kích động lên.
"Cô nói chẳng khác gì cái súng liên thanh cả, có thể để cho tôi nói một câu không?" Lục Tam Phong nghe giọng nói tức tối bất bình ở đầu kia điện thoại không nói gì.
"Anh nói, anh nói không ra một hai ba cái đến, ngày mai tôi liền cùng chị Hiểu Nghi đi tìm anh, đến lúc đó sẽ tóm lấy cái đầu anh xuống!" Trương Phượng Tiên bá đạo nói.
"Tôi là người thế nào, cô không phải không biết, tài trợ thôi, vì sao gọi là tài trợ, không phải là lừa dối người khác bỏ tiền sao, bây giờ tôi là tự mình đóng gói..."
Lục Tam Phong giải thích với cô ta hơn nửa tiếng đồng hồ, sợ cô ta lấy chuyện này chọc đến bên Giang Hiểu Nghi, cô rất nhỏ mọn, biết chính mình ở bên này không tốt, phỏng chừng cả đêm không ngủ được.
Cửa phòng bị gõ, Lục Tam Phong nói một câu tiến vào, Lý Minh Phương đi vào, ánh mắt cô ta nhìn Lục Tam Phong hơi phức tạp, buổi sáng lúc đi đón máy bay, cô rõ ràng rất kích động.
Trong nội bộ của điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong là thần tượng của rất nhiều người, là nhân vật truyền kì, nhưng bây giờ cô ta lại cảm thấy, thần tượng này cùng với người bản thân tưởng tượng ra chênh lệch quá lớn.
"Tổng giám đốc Lục, đều đã chuẩn bị xong rồi ạ."
"Đều đến đông đủ rồi? Tạp chí, báo chí những người đó đều đến rồi?" Lục Tam Phong nói xong đeo nhẫn vàng, đồng hồ vàng của mình lên.
"Phóng viên báo chí, người mẫu đều đã đến, người mẫu Ni Ni gần đây rất nổi tiếng đã đến, còn có bảy tám người mẫu bình thường." Lý Minh Phương trả lời.
Lục Tam Phong gật đầu rất hài lòng, đứng dậy đem áo khoác thổ hào của mình mặc lên, nói: "Đi, đi gặp một lần!"
Ni Ni gần đây quả thực rất nổi tiếng, liên tiếp cùng hoa hoa công tử Đường Đình Nhân ở bên nhau, bị không ít paparazzi chụp được, hơn nữa dáng người thanh tú, đủ loại quên kéo rèm cửa, tiệc bể bơi, mang thai, tiểu tam thượng vị gì gì đó, làm cho mạng xã hội cũng trở nên rất nóng bỏng.
Lục Tam Phong đến phòng khách, bên trong đã ngồi đầy ắp hơn hai mươi người, ngoài phóng viên, trên sô pha còn ngồi bảy tám cô gái, trang điểm đẹp đẽ, ăn mặc cũng rất lộ liễu, chỉ thiếu viết lên mặt ba chữ "hồ li tinh" thôi.
"Đây chính là ông chủ chúng tôi, tổng giám đốc Lục!" Lý Minh Phương giới thiệu, tiếng rất nhỏ, chính cô ta cũng cảm thấy mất mặt.
Ngược lại Lục Tam Phong rất hào phóng, ánh mắt dừng lại trên người một cô gái trong nhóm đó mấy giây, gật gật đầu, giống như rất hài lòng đối với mảnh trắng bóng đó.
Ngồi vắt chéo hai chân trên số pha, tay đặt lên tay vịn của ghế sô pha, ba cái nhẫn vàng to tướng và cái đồng hồ vàng nguyên khối, sáng chói lóa, có một số tin vịt.
"Chào các vị, tôi giới thiệu bản thân một chút, tôi là người đến từ đại lục, họ Lục, là tổng giám đốc của điện tử Thủy Hoàn, đương nhiên, dưới danh nghĩa của tôi cũng có rất nhiều tài sản, tôi ở bên đại lục đã chơi ngán rồi, muốn qua đây xem thử, tôi nói với mọi người như vậy, ở bên đại lục, nhà chúng tôi là nhà giàu bậc nhất, tài sản cũng không tính là nhiều, mấy trăm tỷ thôi!" Lục Tam Phong thong thả ung dung nói, trong miệng toàn là ý tứ khoe khoang.
"Tổng giám đốc Lục, chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn rồi? Những điều này một lát có thể nói sau." Một nam phóng viên nói.
"Tôi nói với mọi người những lời này, cũng không có ý xem thường mọi người, chỉ là muốn khoe giàu mà thôi, gọi các người đến, liền có một mục đích, nói với toàn bộ người có tiền của Hương Giang, ông đây đến rồi, muốn phân cao thấp với bọn họ." Lục Tam Phong ngoắc ngoắc ngón tay với mấy cô em đang ngồi ở đó nói: "Thất thần làm gì? Đến đây!"
Hai cô em sắc mặt vui mừng chạy tới, ngồi lên tay vịn, ôm bả vai Lục Tam Phong.
"Người nào là Ni Ni?" Lục Tam Phong hỏi.
"Tổng giám đốc Lục, em là Ni Ni!" Một người có bộ ngực rất lớn đi tới.
Lục Tam Phong nhìn cô ta cười tủm tỉm, vươn tay từ trong túi móc ra một xấp tiền lớn, trực tiếp nhét vào khe ngực cô ta.
"Anh làm gì vậy?" Ni Ni kinh hãi nói.
"Xin lỗi nha, nhét quen rồi, tôi đây cho phụ nữ tiền tài chính là kiểu này, nào là chìa khóa xe thể thao, nào là chi phiếu trăm tỷ, đều nhét vào bên trong!" Lục Tam Phong tháo nhẫn vàng xuống ném vào người cô ta, đối phương lập tức vui vẻ hòa nhã, ngồi lên đùi Lục Tam Phong làm nũng.
"Mọi người, chụp cho tôi mấy tấm ảnh, nội dung tùy ý mọi người viết, lát nữa, theo tôi về biệt thự, bên này nhỏ quá, duỗi thân không được." Lục Tam Phong vỗ Ni Ni, đứng dậy vẫy tay với những cô em khác nói: "Đi thôi!"
Các cô nàng một trận hoan hô ồn ào đi theo, xuống tầng, vệ sĩ đang đợi lập tức vây quanh Lục Tam Phong, toàn là đồ âu kính râm, chuyên nghiệp hay không không cần biết, dù sao giả vờ uy hiếp là đủ rồi.
Mấy phóng viên đằng trước chụp tách tách liên tục, trạng thái của Lục Tam Phong bây giờ có một loại cảm giác quê mùa đến tận cùng chính là thấp kém.
Khách mời trong đại sảnh nhìn thấy trận thế như vậy, bàn tán ồn ào, không ít người nhìn trạng thái anh như vậy, vẻ mặt toàn là vẻ xem thường.
"Người này cũng quá quê mùa?"
"Từ đại lục đến, giống bọn nhà giàu mới nổi."
"Dáng vẻ như chưa từng thấy tiền, tôi nói anh nghe, người có tiền chân chính, đều đặc biệt giản dị."
"Còn, loại người khoe khoang như này, tuyệt đối không có mấy tiền đâu."
Những lời này tự nhiên chui vào trong lỗ tai Lục Tam Phong, anh cũng không giận, từ trong túi móc ra một cái kẹo cao su nhét vào trong miệng, tiện tay rút ra một xấp tiền, khoảng ba mươi triệu, tiện tay cho một người phụ nữ trong đó.
"Thưởng cho em!"
Người phụ nữ nhìn thấy xấp tiền trong tay ngẩn ngơ tại chỗ, phản ứng lại muốn nói câu cảm ơn, lại cảm thấy bản thân thật mất mặt, vẻ mặt kích động không nói nên lời, mấy người bên cạnh nhìn tiền trong tay cô ta, tràn đầy ghen tị.
"Hừ, có thể có mấy đồng tiền, phát cho ăn mày à."
"Đúng đấy, ăn vận kiểu đó, đủ ghế tởm."
"Thật là khó coi, anh ta có cho tôi mấy trăm triệu tôi cũng chướng mắt"
Cô gái cầm được tiền nhìn theo Lục Tam Phong đi ra ngoài cửa, nói thật tình: "Cô đừng nhìn anh ta ăn mặc quê mùa, vừa rồi tiện tay ném qua xấp tiền đó, thật sự đẹp trai ngây người, cái thứ gọi là trào lưu ấy, là một vòng tròn, khi anh ta quê mùa đến trình độ nhất định, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta có một loại tao nhã không thể nói nên lời!"
Có thể đây là quê mùa đến mức tận cùng chính là trào lưu Dưới tầng năm chiếc xe Hybrid đã mở sẵn cửa xe, Lục Tam Phong lên xe, Ni Ni ngồi bên cạnh anh, Lý Minh Phương sắp xếp tất cả mọi người lên chiếc xe thương vụ đằng sau, đoàn xe chậm rãi chạy băng băng về hướng khu biệt thự.
Trên đường đi tâm tình Lý Minh Phương cũng không làm sao tốt lên được, vốn cho rằng lần này bản thân đã làm hỏng việc, công ty nhất định sẽ đuổi việc mình, sau đó lại biết tổng giám đốc Lục sắp đến, đã nghĩ cần phải biểu hiện tốt một chút.
Hơn nữa có thể trực tiếp tiếp xúc tổng giám đốc Lục, cô ta còn muốn trở thành Ngụy Nhiễm Đan thứ hai, nhưng mà tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, khiến cô ta rất thất vọng, thậm chí đang nghi ngờ bản thân ở trong công ty mà ông tổng đầu tàu lại ngu ngốc như vậy, rốt cuộc có tiền đồ hay không.
Khu biệt thự núi Sư Tử, đây là một khu biệt thự kiểu dáng phương Tây, có thể mua biệt thự ở đây, nhất định không phải là người bình thường, không chỉ là vấn đề tiền bạc, càng là vấn đề bối cảnh.
Không ít người có tiền, cũng chỉ có thể thuê ở mà thôi.
Đoàn xe dừng lại ở cổng biệt thự số , cửa xe mở ra, Lục Tam Phong xuống xe, nhìn thấy trong biệt thự ảnh đèn rực rỡ, giữa sân có thể nhìn cây cối nhiệt đới, biệt thự ba tầng, bên trong cái gì cần có đều có đủ, nước bên trong bể bơi lộ thiên lơ lửng hơi nước, sóng nước lung linh.
Cổng mở ra, Lục Tam Phong vươn tay ôm vòng Ni Ni đi vào, thân trước thân sau trái ôm phải ấp, phô trương cực kỳ, phóng viên đi đằng sau tự nhiên là chụp liên tục, bọn họ chụp về mấy cái này đặc biệt có kinh nghiệm.