Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Trung Kỳ có chút cảm động mà nhận lấy tấm danh thiếp, ai ai cũng đã từng nếm trải mùi vị của cuộc sống, chỉ có điều duyên phận gặp nhau chỉ có một lần, Lục Tam Phong vậy mà lại dám vì anh ta mà gánh chịu nguy hiểm như thế.
“Tổng giám đốc Lục, tôi biết hiện tại ngày tháng của điện tử Thủy Hoàn trôi qua cũng không mấy tốt đẹp, nguồn vốn tương đối eo hẹp.” Tổng giám đốc Khương nhìn thẳng vào Lục Tam Phong mà chân thành nói: “Tôi sẽ tận lực cố hết sức để không làm phiền đến anh, nhưng mà người bạn này tôi chắc chắn kết giao rồi đấy.”
“Anh nhìn anh kìa, toàn là nghe mấy cái tin bịa đặt đồn nhảm nhí bên ngoài, điện tử Thủy Hoàn không hề thiếu tiền, để tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi đồng ý, các ngân hàng địa phương và thị chính của mấy tỉnh thành phố Giang Mạn, Giang Tôn, Thành Minh lấy ra hai trăm tư hay ba trăm tỷ thì cũng chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.” Lục Tam Phong hít một hơi sâu rồi thở dài ra toàn mùi rượu, cảm giác được bụng thoải mái hơn nhiều.
“Anh cảm thấy anh em của anh là một người bình thường thôi sao? Là người có mối quan hệ nè, phía trên còn có người quen nè, hiểu không?” Lục Tam Phong nháy mắt.
Khương Trung Kỳ liên tục gật đầu, anh ta tin lời nói này, Lục Tam Phong trẻ tuổi vậy mà nhẹ nhàng đi lên đến được như ngày hôm nay, phía sau mà không có người thì chắc chắn là lừa người, không ai tin đầu.
Những người có mặt ở nơi này cũng đã tản đi bớt, chắc là đã đi đến phòng khách, hoặc đã đi đến vũ trường, quán karaoke những cái nơi ăn chơi vui vẻ rồi.
Bốn chai rượu vang đỏ trước mặt Lục Tam Phong đã cạn xuống tới đáy, đưa tay quàng lên vai của Khương Trung Kỳ, hai người thì thầm to nhỏ gật đầu với nhau, trên người bốc lên toàn mùi rượu, tổng giám đốc Khương càng uống thì mặt lại càng đỏ.
“Bắt tay nào, anh em tốt!” Lục Tam Phong nhanh chóng nắm chặt tay của Khương Trung Kỳ rồi nói: “Cứ theo lời đã nói nhé, cái VCD kia của anh nhanh chóng nghiên cứu phát minh, đưa ra bản vẽ, rồi sau đó đi xin cấp bằng sáng chế đi.”
“Tình hình trong nước hiện nay, bản quyền sáng chế chính là một trò hề, hệt như làm việc vô ích, vi phạm bản quyền tràn lan, tôi cảm thấy thật vô ích.” Tổng giám đốc Khương thở dài một hơi, hiển nhiên đành bất lực đối với việc bảo vệ quyền sáng chế trong nước bây giờ.
“Vậy cũng phải nộp đơn!” Lục Tam Phong dùng tay vỗ vỗ sau lưng của anh ta rồi nói: “Nếu anh không muốn có quyền sáng chế ở trong nước, tôi có thể nộp đăng ký ở nước ngoài."
“Nói sau đi, qua tết rồi nói.”
Trương Phượng Tiên và Chu Hoài Đông đã chờ sẵn rồi, Phùng Chính Anh cứ luôn chú ý tới Lục Tam Phong, lắng nghe lâu đến như vậy, anh ta đã hiểu rõ Lục Tam Phong như vậy là đã nhìn trúng một công nghệ mới nằm trong tay nhà thiết kế này.
Lục Tam Phong giới thiệu một chút cho Khương Trung Kỳ về Trương Phượng Tiên và Chu Hoài Đông, trao đổi danh thiếp với nhau, ra khỏi cửa, Lục Tam Phong tự tay mở cửa xe cho anh ta, tiễn anh ta lên xe, rồi đóng cửa lại.
Còn ở ngay cửa kính xe nói chuyện thêm vài phút nữa.
“Giúp tôi chuyển lời đến cho chị dâu, cứ nói năm mới tốt lành, nếu rảnh tôi sẽ đến thăm chúc tết, chúng ta chính là người một nhà.” Lục Tam Phong lịch sự nói.
Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong mà bĩu môi, đưa đầu vào trong xe mà lịch sự, nhỏ giọng nói: “Anh ta đã lâu rồi chưa nói chuyện khách khí với ai đâu đấy.”
“Đúng đó, một lần trước còn khách khí với tôi.” Chu Hoài Đông có chút chua chát mà nói: “Đúng là thời đại người mới thay thế người cũ mà!”
Lục Tam Phong đưa mắt tiễn xe đi, hai tay thuận thế mà đút tay vào túi, Khương Trung Kỳ ở kiếp trước chính là bởi vì cảm thấy bất lực đối với việc bảo vệ quyền sáng chế trong nước, nên không có đăng ký, cuối cùng công nghệ này bị vi phạm bản quyền ở khắp nơi, kiện tụng mà không được bồi thường.
“Người cũng đã đi rồi, xem kìa, cứ như cô gái lớn vậy” Trương Phượng Tiên đi đến rồi hỏi: “Anh ta có gì mà thu hút anh vậy? Khiến cho anh lưu luyến đến vậy?”
“Cơ hội phát tài sắp đến rồi.” Lục Tam Phong mỉm cười.
Phát tài?
Lục Tam Phong bây giờ đã rất là giàu rồi, có thể nhiều đủ khiến cho Lục Tam Phong gọi là phát tài thì phải là bao nhiêu tiền đây chứ?
“Người này là người nghiên cứu phát triển ra con tàu vũ trụ sao?” Chu Hoài Đông cố ý hỏi.
“VCD, một món đồ có thể xóa sổ bằng cát sét, trái tim của tôi có thể xem như là để ở trong bụng, vốn nghĩ còn nghĩ năm con gà này nhất định sẽ rất khổ sở, cần phải làm mấy trò tiêu khiển để kiếm tiền, bây giờ xem ra cũng không nhất định sẽ khổ đâu.”
Lục Tam Phong đưa tay vươn vai một cái, trên mặt lộ ra ý cười.
"Tổng giám đốc Lục, công nghệ mới mỗi năm đều có, nhưng có thể thành công được thì lại rất là ít." Chu Hoài Đông nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.
“Không chỉ là tỷ lệ thành công thấp, mà còn có vấn đề về việc được thị trường chấp nhận, muốn khiêu chiến với một hệ thống ngành đã phát triển vô cùng vững chắc không phải chỉ có một chút tác động thì có thể lật đổ được đâu.” Phùng Chính Anh đứng trước mặt anh vô cùng bình tĩnh mà nói: “Anh không hiểu về ngành nghiên cứu và phát triển, tôi khuyên anh vẫn nên đi tìm người đứng đầu công ty nghiên cứu phát triển của anh hỏi xem.”
Lục Tam Phong liền nhướng mày, xem ra mọi người đều rất chi là không tin mình nhỉ?
Cũng đúng!
Nếu như không phải biết hiệu ứng bùng nổ của thị trường VCD, Lục Tam Phong cũng không dám tin một miếng nhựa nhỏ có thể thay thế thời đại trường tồn của ngành công nghiệp băng cát sét.
“Tôi có niềm tin với cái sản phẩm này, hơn nữa thị trường tiềm năng còn vô cùng rộng lớn, điện tử Thủy Hoàn ngay hiện tại đã gần như bị chôn vùi xuống mồ, sản phẩm này cũng có thể khiến nó thuận lợi mà vùng dậy, giúp chống đỡ trở lại!” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “Sản phẩm này tôi sẽ tự mình giám sát, biến nó thành sản phẩm chủ lực của công ty, có đủ để công ty nghiên cứu và phát triển kéo dài thêm một năm.
“Tổng giám đốc Lục..."
“Được rồi, không cần nói thêm gì nữa.” Lục Tam Phong ngắt lời của Trương Phượng Tiên.
“Độc tài!” Phùng Chính Anh nói với Lục Tam Phong: “Quyết định độc đoán như thế rất dễ đưa công ty đứng trước bờ vực sụp đổ, anh phải nên triệu tập một cuộc họp với các quản lý rồi tiến hành thảo luận bàn bạc trong nội bộ..."
“Anh nói nhảm nhiều thật đấy!” Lục Tam Phong nói xong liền đi về hướng chiếc xe, mở cửa ra rồi trực tiếp lên xe.
Chiếc xe chạy đến trước cửa ra vào, Lục Tam Phong hạ cửa kính xe xuống rồi hỏi: “Cái kia... hội nghị nhà phân phối chuẩn bị thế nào rồi?”
"Mọi người đang từ mọi miền đất nước mà đến, dự tính còn cần hai ba ngày nữa, đã định là thứ tư tuần sau.” Chu Hoài Đông trả lời.
“Được, cuối năm rồi, gần đây mấy quán rượu hay tiệc tối vô dụng đó rất lộn xộn ồn ào nên đừng có gọi cho tôi, về đi!”
Lục Tam Phong vẫy vẫy tay rồi đóng cửa kính xe lên mà rời đi.
Phùng Chính Anh nhìn thấy chiếc xe đã đi xa có một chút không thoải mái, hỏi: “Anh ta vẫn luôn không hề tôn trọng hai người vậy sao?”
“Không tôn trọng?” Chu Hoài Đông có chút khó hiểu.
“Đúng vậy, quản lý công ty không phải là nên do hai người cùng nhau quyết định sao, anh ta nói làm cái gì thì làm cái đó, trong tay hai người cũng không có chút quyền lực nào, cứ cho anh ta là đại cổ đông đi thì cũng không thể làm như thế chứ!” Phùng Chính Anh khuôn mặt ngây thơ mà hỏi.
Chu Hoài Đông và Trương Phượng Tiên hai mắt nhìn nhau, hai người bọn họ thật sự không dám khoa tay múa chân về việc bố trí sắp đặt mang tính vĩ mô ở công ty, mà những việc then chốt quan trọng cũng không thể, cái thứ đồ chơi của Lục Tam Phong, bọn họ nhìn không hiểu.
“Tổng giám đốc Phùng, anh đó, là nhà đầu tư, tình huống ở từng công ty đều không giống nhau.” Chu Hoài Đông đi đến trước mặt của anh ta mà nói: “Không phải là chúng tôi không muốn phản đối anh ấy, hoặc là nói không muốn mở một cuộc họp để thảo luận, mà chủ yếu là nó không cần thiết.”
“Sao lại không cần thiết? Công ty càng lớn thì mỗi quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của công ty đó, vậy thì càng phải trải qua cuộc thảo luận đàng hoàng để đưa ra kết quả, đây là cách tồn tại của một công ty lớn, những sản nghiệp trăm năm kia chính là đều bước đi như thế” Phùng Chính Anh có một chút không phục mà nói.
“Chúng tôi lúc mới bắt đầu cũng có nghĩ như thế, tôi cũng đã từng học quản lý công ty, rồi hệ thống cổ đông mấy cái thứ này.” Trương Phượng Tiên mở miệng nói: “Vấn đề là người ta luôn đúng, quyết định của anh ấy từ trước đến nay đều không hề sai.”
Chưa từng sai lầm?
Câu nói mà giây đầu tiên trong đầu của Phùng Chính Anh phát ra chính là, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Trương Phượng Tiên hiểu rõ về Phùng Chính Anh nhất, bản thân anh ta chính vào thời điểm đó đã học qua rất nhiều mô hình kinh doanh ở trong trường, tự cho rằng tất cả những điều mà bản thân biết đều là đúng, kết quả gặp phải con người Lục Tam Phong này, khiến cho mấy cái thứ đã học mười mấy năm qua, đến cả một chút kiến thức thì toàn bộ đều bị đánh đổ.
“Anh cứ ở bên cạnh anh ấy đi, không mất nhiều thời gian đầu, chắc chắn anh sẽ trở thành tín đồ của anh ấy” Trương Phượng Tiên liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay mà nói: “Đã chuẩn bị xong xe cho anh rồi, về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.”
Tín đồ?
Phùng Chính Anh cười lên một tiếng đầy chế nhạo khinh thường, anh ta đường đường là một sinh viên tốt nghiệp trường danh giá, lẽ nào lại trở thành tín đồ của một người chỉ mới tốt nghiệp tiểu học?
Đây chả phải là làm trò cười rồi sao?
Thật không ngờ, nhiều năm sau anh ta điều anh ta khoe khoang nhất là, ông đây vừa tốt nghiệp thì đã quen biết tổng giám đốc Lục rồi!
Về đến nhà thì đã sắp mười giờ rồi, Giang Hiểu Nghi biết đêm nay anh về muộn, nên đã đi ngủ rồi, Lục Tam Phong về nhà tắm rửa xong, ngồi hút thuốc ở trong phòng khách.
“Về rồi à?” Giang Hiểu Nghi từ trên lầu hai đi xuống.
“Em không phải đã ngủ rồi sao?” Lục Tam Phong liền hỏi.
“Nghe thấy có tiếng động thì liền biết anh đã về, uống không ít rượu nhỉ, em có nấu chút cháo cho anh, chắc bây giờ hơi lạnh rồi, để em đi hâm nóng lại.” Giang Hiểu Nghi vừa nói rồi chuẩn bị đi vào nhà bếp.
“Đừng hâm, anh không ăn!” Lục Tam Phong vội vàng nói.
“Uống nhiều rượu đến thế, dạ dày chịu được không đó? Cái này là bồi dưỡng cho dạ dày đó.” Giang Hiểu Nghi bận bận bịu bịu một mình, trong miệng thì lẩm bẩm nói uống ít rượu đi, uống không nổi thì né, hơn nữa, anh là tổng giám đốc lớn đến vậy, ai dám ép rượu anh chứ?
Lục Tam Phong tìm một băng ghế nhỏ, ngồi nhìn cô lẩm ba lẩm bẩm trong phòng bếp, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô mà cười hihi ha ha.
“Cười ngốc nghếch gì đó?”
“Tìm vợ vẫn là vẫn là nên tìm người đẹp, dù cho là mắng người cũng vô cùng xinh đẹp động lòng người.” Lục Tam Phong nịnh nọt nói.
“Khen thì không biết khen, ra ngoài chờ đi, em sẽ hâm nóng nhanh cho anh”
“Đừng mà!” Lục Tam Phong kéo cái ghế nhỏ một chút, ngồi về phía trước, hai tay ôm lấy đùi cô, dụi đầu vào hông cô ngọ nguậy.
“Anh... anh thật là... anh chém gió à!” Giang Hiểu Nghi nhìn thấy đức hạnh này của anh thiệt là dở khóc dở cười, nhịn không nổi liền nói: “Một tổng giám đốc lớn đến như vậy, uống chút rượu thì ở đây đánh rắm à?”
Sau khi hâm nóng cháo xong, hai người ngồi ở trong phòng khách, Lục Tam Phong đang ăn cháo, ở cửa sổ nhìn xuống có thể nhìn thấy mực nước biển đen ngòm, ánh trăng chiếu lên, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy mấy ánh sáng bạc phản chiếu lấp la lấp lánh.