Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hội nghị kéo dài hơn một giờ, Lục Tam Phong xác định rõ vị trí sản phẩm trên thị trường, đối tượng tiêu dùng và kế hoạch giá cả với cách ký hiệu để phòng chống hàng nhái, đều được anh trình bày rõ ràng.
Để phòng những người làm giả số lượng lớn, cướp lợi nhuận thì trong mỗi bao bì đều tiến hành in mã vạch sản phẩm. Làm cách này thì trong thời gian ngắn sẽ phòng được người có ý định nhái hàng.
Mười giờ sáng, Lục Tam Phong đứng dậy nói: "Kế tiếp là xem khả năng chấp hành của các vị. Hôm nay là hai mươi chín Tết, chốc nữa sẽ phát tài liệu sản xuất qua fax đến từng phân xưởng lớn. Sản phẩm lần này không khác biệt quá lớn với gói mì lần trước. Một ngày để điều chỉnh máy xay nguyên liệu, thiết kế và sản xuất bao bì, không có vấn đề chứ?”
Một ngày ư?
Xưởng trưởng Lý kinh ngạc, đây không phải đang đòi mạng à?
Anh ta lập tức nhìn về phía phó tổng giám đốc Đinh, áp lực này không nhỏ đâu, cả phó tổng cũng sững sờ. Chỉ một ngày mà phải điều chỉnh máy xay, thiết kế, đóng gói bao bì, độ khó của việc này tương tự với quay đầu xe giữa đường cao tốc!
Lục Tam Phong thấy mọi người hơi khó khăn bèn nói với Cao Chí Dũng: “Tôi nói anh nghe này, kết quả ở tương lai dựa vào mức độ chấp hành nhiệm vụ, tốc độ nhanh vào! Hôm nay anh sắp xếp xong hết việc, đêm ba mươi Tết sản xuất lô hàng đầu tiên. Mùng một đầu năm, trẻ em có tiền lì xì trong tay thì có thể mua ngay lập tức. Kế hoạch kinh doanh đã xác định xong rồi, tôi cũng đã nói rõ ràng từng bước, nếu không thu được lợi nhuận thì chớ trách tôi.”
“Được!” Cao Chí Dũng trầm giọng nói: “Thông báo cho tất cả các xưởng dừng sản xuất mọi mặt hàng, tập trung vào sản phẩm này, những sản phẩm kia thì sử dụng lượng tồn kho để bán, mọi người đều được tặng lì xì ăn Tết."
“Ai thèm bao lì xì của anh chứ?”
Lục Tam Phong phát hiện anh ta chưa đủ quyết đoán bèn mở miệng nói: “Người ta muốn sum vầy gia đình để ăn Tết, hết năm rồi, chồng bọn họ đi làm được số tiền lớn quan trọng hay vui chơi quan trọng?”
“Gấp đôi tiền lương!” Cao Chí Dũng cắn răng, giậm mạnh chân xuống đất, nói: “Mẹ nó, công ty không chiếm được thị trường, năm sau ai cũng bị đuổi việc!”
Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ keo kiệt bủn xỉn của anh ta, bèn vỗ vai nói: “Đừng keo thế, cuối năm gấp ba tiền lương đi, cả tháng lương này luôn. Anh cũng đừng ép buộc người ta, tự nguyện tốt hơn. Đồng thời, tôi cũng muốn nói cho anh biết một chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Cao Chí Dũng ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ tiếc tiền, hiển nhiên là anh ta vẫn còn suy nghĩ chuyện gấp ba tiền lương trong đầu.
“Về việc bao bì, có thể làm bài giới thiệu ngắn gọn và nhắc đến bảo vệ môi trường. Anh có thể tìm một số tổ chức bảo vệ môi trường, nói về vấn đề ô nhiễm toàn cầu do plastic. Sau đó đứng trên phương diện đạo đức cao hơn, chỉ trích đối thủ của anh.” Lục Tam Phong nhướn mày với anh ta: “Hiểu không?”
Ánh mắt Cao Chí Dũng sáng lên, hai tay anh ta nắm tay Lục Tam Phong, kích động nói: “Chủ tịch Lục, đầu óc kinh doanh của anh... Thật sự... Mẹ nó, hay lắm!”
“Bớt nói mấy lời vô dụng đi, làm nhanh lên!”
Cao Chí Dũng đứng dậy, bố trí nhiệm vụ cho mọi người, tiếp theo anh ta phân công xưởng trưởng Lý phụ trách ghi chép lại dữ liệu máy xay, sau đó gửi fax cho các nhà xưởng, còn phó tổng giám đốc Đinh phụ trách thiết kế bao bì sản phẩm, chiều tranh thủ thông bảo tất cả nhà xưởng tiến hành sản xuất.
Lần đầu tiên Cao Chí Dũng cảm nhận được lợi ích khi sở hữu công xưởng riêng, lúc nào muốn sử dụng cũng được, rất tiện lợi. Nếu là hợp tác với nhà xưởng khác thì đêm hai mươi chín Tết, chắc chắn phải trả giá đắt mới có thể sản xuất số lượng lớn bao bì.
Cao Chí Dũng bận đến choáng váng đầu óc, điện thoại bàn trong phòng hợp liên tục gọi đi. Lục Tam Phong ngồi trong phòng làm việc, trên bàn đặt một cốc nước pha hồng trà, mặt trời mùa đông xuyên qua ô cửa sổ, rọi ánh sáng ấm áp lên người.
Cửa phòng bỗng mở ra, Cao Chí Dũng thò đầu vào nói: “Chủ tịch Lục, sản phẩm này đặt tên là gì?”
“Tên là Bé Con!” Lục Tam Phong thuận miệng đặt.
“Được!”
Lục Tam Phong nâng tách trà lên, uống một hớp, nước trà khá nóng. Cửa phòng chợt có người gõ, anh cau mày hỏi: “Ai đó?”
“Tổng giám đốc Lục, là tôi!” Giọng nói của phó tổng giám đốc Đinh đã khiêm tốn hơn nhiều.
“Vào đi!”
Phó tổng giám đốc Đinh ôm một số bản vẽ trong tay. Ông ta đặt chúng lên mặt bàn, trên tờ giấy là hình ảnh vẽ phác họa một số bao bì thiết kế bên ngoài, trông chúng rất chuyên nghiệp.
“Sao thế?” Lục Tam Phong đặt chén trà xuống, hỏi.
“Sản phẩm Bé Con này của chúng ta, bao bì bên ngoài dùng màu gì vậy? Bởi vì nó là mì tôm sống mà, nên tôi nghĩ trực tiếp vẽ cái này.”
Phó tổng giám đốc Đinh dùng bút chì chỉ vào hình ảnh trên giấy, nói: “Nhưng marketing cũng phải hợp bao bì sản phẩm, nên chưa chắc chắn được.”
“Nhớ kỹ một điều, mục đích cuối cùng của marketing là để người tiêu dùng nhìn thấy sản phẩm, sau đó dẫn dắt họ chú ý vào mấy thông tin nổi bật. Đúng vậy, dẫn dắt người tiêu dùng nhìn thấy sản phẩm, đây là điều quan trọng nhất!”
Lục Tam Phong hỏi ông ta: “Ông phát hiện thị trường có bao bì màu gì nhiều nhất?”
“Màu đỏ, màu vàng, là hai sắc màu khá tươi tắn, pha thêm một ít màu xanh lá, hình ảnh cây cải dầu gì đó.” Phó tổng giám đốc Đinh nói.
Lục Tam Phong nhìn thấy ông ta đánh dấu trên giấy có màu vàng nhạt với màu đỏ đậm.
“Trước hết, hình ảnh này được thiết kế rất đẹp, nhìn ra sự chuyên nghiệp của ông. Nhưng hãy nhớ kỹ câu này, muốn nổi bật trong đám đông, người khác trong trong sáng thì ta phải quyển rũ. Ông đừng đi theo sau mông người ta rồi học lỏm nữa. Đây là mì tôm sống vị sô cô la mà, màu đen kết hợp với màu vàng phía trước, khung tên nên rộng khoảng hai ngón tay, bên trên viết tên sản phẩm.”
Lục Tam Phong hỏi: “Hiểu không?”
“Đã hiểu, tôi cần phác thảo lại.” Phó tổng giám đốc Đinh rời đi, lúc đến cửa thì ông ta dừng bước, quay đầu nói: “Chủ tịch Lục, trước đó ngại quá”
“Đi đi, tôi là người hai mươi tuổi, còn so đo với người bốn mươi như ông sao?” Lục Tam Phong khoát tay.
Phó tổng giám đốc Đinh ra khỏi cửa, cứ cảm giác câu nói vừa nãy có chỗ nào đó không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà đi làm việc tiếp.
Khi thông báo tiền lương gấp ba vừa phát ra, nhân viên của cả nhà máy đều rung động, người thiên tài mới bằng lòng về nhà thôi. Còn bọn họ làm thêm một tháng sẽ kiếm được hai triệu bảy trăm, đây là một khoản tiền lớn, bác thợ điều chỉnh máy xay thực phẩm, vốn dĩ không dùng hết sức để vặn đinh ốc.
Thực phẩm Phong Giai, chín nhà xưởng, mấy chục ngàn công nhân sốt ruột, bất an. Bây giờ sự nhiệt tình của mọi người tăng vọt, thậm chí còn treo băng rôn, viết là muốn quyết chiến hạng mục cuối năm, mạnh mẽ cướp lấy thị trường cao cấp.
Hiện tại đã gần giữa trưa rồi, Lục Tam Phong đứng dậy, chuẩn bị đi ăn cơm, bỗng nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông.
“Alo, ai vậy?” Lục Tam Phong nghe máy.
“Ối chao, sao hai đứa ngu si bọn mày không mắng nữa? Hôm nay hết lửa giận rồi hả, mày không mắng nhưng con mẹ nó, tao sẽ mắng mày. Sản phẩm của mày đâu? Marketing của mày đâu, hù ma dọa quỷ lắm mà? Chủ tịch Lục cứt chó của mày đâu, kêu anh ta ra đây, cuối năm ở nhà dâng hương cúng cấp các kiểu à?” Đầu dây bên kia mắng xối xả.
“Tôi là Lục Tam Phong, vốn dĩ không quen biết anh nhưng các anh không có lập trường vững vàng, mới bị mắng hai câu đã thiếu kiên nhẫn rồi. Nếu tôi xuống núi thì đừng trách tôi ra tay hung ác!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Ra tay hung ác hả? Chỉ bằng cậu á? Cậu là Tôn Ngộ Không sao, nhưng cậu đâu có năng lực cải tử hồi sinh đâu. Tôi nói cho cậu biết, thực phẩm Phong Giai bị giảm hơn mười phần trăm lượng tiêu thụ trên thị trường là chắc chắn có vấn đề.”
“Thế à? Vậy thì hãy đợi đi, ngoài ra anh cũng đừng mắng nữa. Cuối năm nên tôi không muốn chửi người, nỡ như làm anh tức giận đến mức nhập viện thì gia đình anh cũng lo lắng. Thế nhé, tôi đi ăn cơm đây.” Lục Tam Phong nói xong, lập tức cúp máy.
Ở đâu dây điện thoại bên kia, một người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế. Ông ta nghe thấy đối phương cúp máy thì tức giận đập bàn. Ông ta chưa từng thấy ai như vậy, cạnh tranh trên thị trường không nổi thì lấy thằng nhóc ất ơ ra hù dọa mình, gọi điện thoại còn mắng người nữa.
“Ôi trời ạ, giả vờ ghê quá!”
Trong phòng ăn, mọi người ăn rất nhanh, có người dứt khoát đứng ăn cơm. CẢ nhà máy đều là khung cảnh khí thế ngút trời.
Khi Lục Tam Phong đang ăn cơm, Cao Chí Dũng bỗng chạy đến, duỗi tay cầm lấy hai cái bánh bao rồi đi. Lục Tam Phong kéo anh ta lại, nói: "Anh cử hai người đi mua pháo đốt... Thôi được rồi, để tôi tự đi, anh mau làm việc đi."
Cao Chí Dũng chạy đi.
Tiền lương gấp ba, có nghĩa là anh ta phải chi trả gấp ba số lượng nhân viên, đó không phải là con số nhỏ. Cao Chí Dũng không nói với hội đồng quản trị, nhưng cũng không dám mở lời với kế toán tài vụ.
Hầu hết cổ đông cũng không có niềm tin với Cao Chí Dũng, nên khi bọn họ nghe thông tin này đều giật mình, vội vàng gọi điện thoại cho thư ký của hội đồng quản trị. Có người không để ý trình tự, mà trực tiếp gọi cho anh ta. Nhưng Cao Chí Dũng bận tối mắt tối mũi, hoàn toàn không chú ý.
Lục Tam Phong cơm nước xong xuôi thì nhàn nhã đi bộ một vòng quanh nhà máy, sau đó anh đến xưởng sản xuất xem thử, có một loại thực phẩm