Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn học Hồ và Lưu Giang Minh nhìn nhau, hai người đều cảm thấy Lục Tam Phong không muốn giúp đỡ, về phần anh nói không quyết định được, đó là chuyện không thể nào.
Bọn họ không hiểu nhiều về cái gọi là mô hình thương nghiệp, càng không rõ tại sao nhà máy mình thành lập lại bị loại cơ chứ?
“Anh Phong, nếu anh cảm thấy bạn học cũ không có tư cách đi theo mình thì anh cứ nói rõ, chúng ta đều là bạn tốt, bọn em có thể hiểu được, nhưng anh không thể lừa gạt bọn em được!”
Lưu Giang Minh ở bên cạnh cũng nói giúp vào: “Công ty của anh mà anh lại nói mình không quyết định được, há chẳng phải là đang xem bọn em là một lũ ngu sao?”
Những người có mặt đều vô cùng tán thành, xí nghiệp của mình mà lại nói là không quyết định được, đây chẳng phải là đang sỉ nhục trí thông minh của mọi người sao?
Lục Tam Phong bị mọi người nhìn chằm chằm, về điểm này thì anh thật sự không hề nói dối, không còn cách nào khác, anh đành phải nói: “Thật đó, nếu như tôi có thể quyết định vậy thì hôm nay tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các cậu. Hẳn là các cậu có quen biết với người của Nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai chứ nhỉ? Tìm một người có chức vụ hơi cao một tí mà hỏi chẳng phải sẽ rõ ràng ngay sao?”
“Đây chính là do anh nói đó nha, nếu bên Phong Giai bảo là anh có quyền quyết định, vậy thì anh phải sắp xếp cho bọn em nhé. Nói là phải giữ lời đó!” Bạn học Hồ kích động nói.
“Đúng thế, lời này là tôi nói, cho dù có hỏi thế nào đi nữa thì bây giờ tôi cũng không khống chế được Nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai đâu!” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.
Bạn học Hồ nói với Lưu Giang Minh: “Đi ra xe lấy điện thoại di động vào đây cho tôi, tôi biết xưởng phó của Phong Giai, để tôi gọi điện thoại cho anh ta. Tam Phong, đây cũng không phải là bạn học cũ ép buộc anh đâu, là anh tự nói đó nha.”
“Không sao hết, cậu cứ hỏi đi.” Lục Tam Phong bình tĩnh nói.
Lưu Giang Minh cầm chìa khóa xe chạy xuống lầu lấy điện thoại di động, chỉ một lát sau đã lên đến nơi, anh ta đưa điện thoại di động cho bạn học Hồ, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, có người là hóng hớt xem bên này sẽ xảy ra chuyện gì, còn phần lớn những người khác thì đều muốn chiêm ngưỡng xem điện thoại di động trong truyền thuyết là như thế nào.
Bạn học Hồ lấy ra một tấm danh thiếp và bắt đầu bấm số, mân mê cả nửa ngày sau, anh ta mới bảo là tín hiệu không được tốt lắm rồi đi tới đứng bên cạnh cửa sổ. Điện thoại thông, người nhận máy ở đầu dây bên kia là Xưởng phó Hà, anh ta hỏi: “Ai vậy?”
“Lão Hà đấy à? Tôi, Hán Tam đây, năm mới vui vẻ nha!”
“Hán Tam à? Năm mới vui vẻ. Có chuyện gì không, tôi đang bận lắm.” Xưởng phó Hà nhìn một đống bảng báo cáo trên bàn, có chút sốt ruột.
“Tôi muốn hỏi anh chuyện này nè, Nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai bây giờ là của Lục Tam Phong đúng không? Anh cũng biết đó, tôi với anh ta là bạn học, bây giờ anh ta có quyền quyết định không?” Bạn học Hồ hỏi thắng.
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, trụ sở chính ở Thủ đô bây giờ vẫn luôn do một vị giám đốc họ Cao quản lý, nhưng mà mấy ngày trước anh ta có tới đây.” Xưởng phó Hà nói.
“Vậy anh có thể hỏi giùm tôi một chút được không? Tôi muốn xác định một chút, nghe nói bây giờ quyền quyết định nằm ở hội đồng quản trị, tôi cũng không hiểu lắm, tôi chỉ muốn biết anh ta có quyền quyết định hay không thôi.”
“Được rồi, chuyện nhỏ ấy mà, để tôi qua văn phòng xưởng trưởng ở bên cạnh hỏi cho, lát nữa gọi lại cho anh sau nhá. Xưởng phó Hà nói xong hai câu thì nhanh chóng ngắt máy.
Bạn học Hồ thu ăng-ten của điện thoại di động lại và quay về chỗ ngồi, anh ta để điện thoại xuống bàn, nói: “Tam Phong, không phải là em ép buộc anh đâu nhé!”
“Không sao cả, cậu cứ hỏi đi.” Vẻ mặt Lục Tam Phong thản nhiên như không nói với anh ta.
Lưu Giang Minh ở bên cạnh nhìn thấy Lục Tam Phong bình tĩnh như vậy, cảm thấy không giống như anh đang nói xạo. Buổi họp lớp hôm nay là do bạn học Hồ chi tiền ra tổ chức, nếu Lục Tam Phong thật sự không còn nắm quyền nữa, vậy thì tổn thất sẽ không nhỏ đâu.
Xưởng phó Hà cầm mấy tập tài liệu đi vào văn phòng của Xưởng trưởng Lý, anh ta đặt xấp tài liệu lên bàn và nói về chuyện công việc, trước khi đi, anh ta hỏi: “Xưởng trưởng Lý, nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai chúng ta vẫn do Tổng giám đốc Lục điều hành đúng không?”
“Tổng giám đốc Lục á? Anh ta là người sáng lập, nhưng mà bây giờ anh ta không còn quyền quyết định nữa, đã có hội đồng quản trị rồi, phía trên sẽ do các công ty lớn nắm quyền khống chế. Giống như Giám đốc Cao và Phó giám đốc Đinh ấy, bọn họ đều là người quản lý công ty, có cổ phần nhất định, tôi cũng có cổ phần này. Bây giờ, Lục Tam Phong cùng lắm chỉ được xem như là cổ đông lớn thôi.” Xưởng trưởng Lý nói mà không thèm ngẩng đầu lên.
"Ồ, là như thế à. Vậy thì bây giờ anh ta không thể nhúng tay vào chuyện nhà cung cấp nữa nhỉ? Chẳng hạn như tôi muốn trở thành nhà cung cấp thì có tìm anh ta cũng vô dụng?”
“Đúng thế, còn chẳng bằng đi tìm Giám đốc Cao, thà tìm lãnh đạo cấp cao còn hơn là tìm người trực tiếp chịu trách nhiệm mà!”
Xưởng phó Hà trầm ngâm gật gật đầu sau đó thì đứng dậy đi ra ngoài, sau khi trở lại văn phòng, anh ta nhấc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
“Alo! Có nghe ngóng được gì không?” Bạn học Hồ nói rất to, trong lúc nói chuyện, anh ta thuận tay kéo ăng-ten của di động ra rồi đứng lên đi về phía cửa sổ.
Lục Tam Phong nhìn thấy anh ta như vậy thì hé miệng cười, đây chính là lý do mà anh không mua điện thoại di động, còn chẳng bằng điện thoại không dây cầm tay nhiều năm sau đâu.
“Nghe được rồi, Hán Tam à, vừa nãy tôi hỏi rồi, bây giờ Lục Tam Phong không quản lý nữa, anh ta chỉ là một cổ đông thôi, không có quyền quyết định đâu.”
Xưởng phó Hà hỏi: “Nghe thấy không?”
"Nghe rồi, nghe rồi!”
Bạn học Hà đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, mình tự bỏ tiền ra làm ba bàn đồ ăn mời khách lại gặp phải kết quả như thế này, anh ta cũng lăn lộn bên ngoài bao lâu nay, lấy thành tích của anh ta hiện tại, anh ta cực kỳ khinh thường những người cùng lứa tuổi. Ấy thế mà khi đi bên cạnh Lục Tam Phong lại còn phải bày ra vẻ mặt tươi cười. Bây giờ, nghe thấy anh không còn quyền quyết định, anh ta cũng chẳng thèm nể mặt nữa.
Sau khi ngồi xuống, anh ta liếc nhìn Lục Tam Phong một cái rồi nói: “Rốt cuộc thì cậu lăn lộn kiểu gì vậy? Sao càng làm lại càng thụt lùi thế?”
“Tôi cũng chẳng còn cách nào khác mà, muốn xí nghiệp phát triển thì cần phải bỏ vốn đầu tư, phải kêu gọi cổ đông, mà càng kêu gọi thì lại càng nhiều. Xí nghiệp chính là như vậy đó, một khi người sáng lập mất đi quyền khống chế trong hội đồng quản trị thì phần lớn đều rơi vào tình cảm cầm tiền cuốn xéo cả, tôi đã tính cả rồi.” Lục Tam Phong cười nói.
“Cậu lại còn cười? Chính cậu cũng cảm thấy mình rất buồn cười đúng không? Khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội để vực dậy, kết quả không quan trọng, bị người ta lấy mất. Lúc còn đi học tôi đã thấy cậu không ổn rồi, còn để mấy thằng ăn hại chặn đánh trong nhà vệ sinh nữa chứ.
Bạn học Hà dựa vào ghế, vò vò đầu, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nói với cậu này, tiền ba bàn ăn ngày hôm nay cậu trả đi, nếu biết cậu vô tích sự như thế thì tôi cũng chẳng nói những chuyện kia với cậu làm quái gì.”
"Không sao cả, mọi người đều là bạn học, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, tôi mời.” Lục Tam Phong cực kỳ khách sáo.
Tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán xôn xao, châu đầu ghé tại thì thầm với nhau.
“Sao vậy?”
“Không nghe thấy à? Cậu ta bảo bây giờ cậu ta không còn nắm quyền nữa.
“Không phải đó là xí nghiệp của cậu ta sao?”
“Cho người khác làm rồi, tôi nói cậu nghe này, bây giờ cậu ta không quyền cũng chẳng thế, đằng sau không có ai làm chỗ dựa, muốn làm lớn cũng khó như lên trời vậy!”
“Đúng vậy, kinh doanh kiếm tiền như vậy, ai thấy mà chẳng ham cơ chứ?”
“Tôi đã nói rồi, ăn mặc giống như mấy thằng đầu đường xó chợ thế kia, nhìn kiểu gì cũng chả giống làm tổng giám đốc.”
Có mấy lời bay vào trong tại của Lục Tam Phong khiến anh hơi xấu hổ, nhưng mà cũng chẳng sao, gọi là bạn học thế thôi chứ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, huống hồ Lục Tam Phong cũng chẳng nhớ gì sất, cùng lắm chỉ là một bữa cơm mà thôi.
“Bây giờ cậu đang ở phía Nam đúng không?” Bạn học Hồ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thành phố nào đó?”
“Bình Châu nè, Thành Minh nè, tôi đã mua một căn nhà ở Thành Minh rồi.”
“Có ít tiền thì đi hưởng thụ à? Cậu nhìn cậu đi, cậu có biết cái gì là quan trọng nhất không? Làm một doanh nhân, thứ quan trọng nhất chính là các mối quan hệ. Mới có một tí tiền cậu đã cầm đi mua nhà ngay rồi, cả đời này cậu sẽ chỉ là một tên keo kiệt, không làm được chuyện lớn.” Bạn học Hồ lắc đầu nói thẳng.
Lục Tam Phong nghe mấy câu này thì không nói nên lời, bỏ tiền ra kéo quan hệ với mấy người kia còn chẳng kiếm tiền nhanh bằng việc mười mấy năm sau mua mấy căn nhà đầu.
“Tôi cũng ở Thành Minh, cậu đi hỏi thăm một chút mà xem, tôi nổi tiếng lắm đấy. Nhắc đến tôi ai mà chẳng phải gọi một tiếng Tổng giám đốc Hồ chứ? Đây là cái gì? Chính là tiền đấy, biết không hả?” Bạn học Hồ bày ra dáng vẻ dạy bảo hỏi.
“Tôi không hiểu những chuyện này.” Lục Tam Phong cười nhạt, nhún vai một cái và nói: “Tôi là một người thành thật đấy.”
“Từ lúc đi học cậu đã cùi bắp rồi, bây giờ vẫn cùi bắp như thế.”
Bạn học Hồ đập đập tàn thuốc, nói:
“May mà chúng ta là bạn học đấy, chứ không thì cậu không thể gặp được tôi ở Thành Minh này đâu, tôi nói với cậu này, cậu có biết loại tiệc rượu cực kỳ cao cấp, có người nước ngoài tham gia kia không? Hôm đó á, có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nhìn thấy tôi thì lập tức phi đến, cực kỳ kích động nói với tôi rằng tôi vô cùng ngưỡng mộ anh, xong đòi đi theo tôi các thứ. Người anh em à, tôi nói với cậu này, mẹ nó chứ ở cái chỗ đó có nhiều người muốn đi theo tôi lắm, tôi chả hiếm lạ gì cái thứ này cả. Lúc đó, tôi lập tức nói với cậu ta là 'Không được! Sau khi bị tôi từ chối, người nước ngoài kia khóc lóc như mưa, ướt hết cả quần luôn á!”
“Cậu chắc chắn là cậu ta không đi tiểu sao?” Lục Tam Phong nhíu mày, hỏi.
“Cậu thì hiểu cái gì! Cậu đã từng đến loại tiệc rượu cao cấp kia chưa?”
Lục Tam Phong lắc đầu, gần đây đúng thật là anh không đến tham gia cái loại tiệc rượu nhàm chán kia lần nào, thư mời thì chất thành một đồng, toàn để Trương Phượng Tiên xử lý.
Lưu Giang Minh ở bên cạnh nói chen vào: “Hán Tam ở bên kia lăn lộn ghê lắm đấy, cậu ta quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt”
“Đúng vậy, tôi kể cậu nghe này, lúc ấy, có một người đàn ông có giá trị bản thân lên đến ba trăm ngàn tỷ bước đến nắm lấy tay tôi, bảo là muốn mời tôi sang làm tổng giám đốc cho công ty của ông ta, lúc đó tôi từ chối luôn, tôi nói rằng tôi không muốn làm tổng giám đốc cho của ông ta, cho tôi hai năm, tôi sẽ trở thành một người có giá trị bản thân lên đến ba trăm ngàn tỷ giống như ông ta vậy.”
Bạn học Hồ ngồi ở đó, trên mặt viết đầy mấy chữ 'chém gió.
“Hay, tuyệt lắm, cậu đúng là niềm tự